Liêu Hải Bình nghe thấy động tĩnh, quay mặt nhìn đồng hồ, ngừng lại hành động thuyết phục đối phương. Thái độ mềm mỏng cần thời gian, mà hôm nay hắn đã ở nhà họ Khương quá lâu.
Kế hoạch ban đầu không có bữa ăn này, nhưng dù sao việc cầu hôn cũng là chuyện lớn, phải nghiêm túc hơn một chút. Người ta giữ hắn lại, hắn thì đáp ứng. Chỉ tiếc lịch trình sau đó nối tiếp nhau, lỡ mất một thứ sẽ kéo theo tất cả.
Hắn là người sống trong quy tắc, không muốn đến muộn, một số khách cũng không thể chờ.
Nghĩ đến đây, Liêu Hải Bình dừng lại, nói với Khương Tố Oánh: “Hôm nay không kịp nói chuyện chi tiết, hai ngày nữa chúng ta gặp lại. Trước đó, tôi nghĩ cem nên ở nhà, suy nghĩ cho kỹ.”
Chỉ cần cô ở nhà, ruồi bọ bên ngoài sẽ không bay vào, ít ra cũng yên ổn hơn.
Khương Tố Oánh dĩ nhiên không đồng ý.
Cô chưa kịp mở miệng, đã bị cha đoạt trước: “Nhị gia nói đúng! Tôi nhất định sẽ quản lý tốt bé ba, không để con bé chạy lông bông.”
Liêu Hải Bình nhận được sự đảm bảo, hài lòng đứng dậy, chào từ biệt chủ nhà.
“Đi thong thả đi thong thả.” Ông Khương như một cơn gió đưa khách quý ra cửa, để lại Khương Tố Oánh đứng bên bàn như một khúc gỗ.
Cánh cửa lớn bị khép lại.
Một nhóm người đồng loạt rời đi sạch sẽ, trên đất còn lại tám chiếc hộp không được mang đi, đứng sừng sững tại chỗ.
Khi Nhị gia còn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727054/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.