Khương Tố Oánh áp tai vào cửa nghe, dần dần dừng lại.
Niềm vui của người bên ngoài không liên quan gì đến cô, tại buổi chiều cô đơn độc đứng trong phòng ngủ, đáng lẽ ánh mặt trời đang sáng sủa, nhưng lại cảm thấy tâm hồn tối tăm cực kỳ.
Ông Khương nói không sai. Nếu chị hai gả được, thì cô cũng gả được.
Chính mình và chị hai có gì khác biệt đâu?
Quả thật cô tự cho rằng mình học hành nhiều năm hơn, gặp qua nhiều điều, là một thanh niên mới mẻ khác biệt. Nhưng vẫn có nhiều người muốn giam giữ cô, dùng cô làm vật hiến tế để đổi lấy cuộc sống tốt hơn.
Giống như cô không phải là người, mà là một miếng thịt nằm trên thớt, nghe theo sự sắp đặt.
Nhưng rõ ràng đây là một thời đại mới.
Những chiếc hộp dưới lầu gần trong gang tấc, thứ chứa đựng đâu phải vàng bạc, mà rõ ràng là xiềng xích, ngay cả việc mở ra đóng lại cũng tràn ngập hai chữ “ăn người.”
Khương Tố Oánh mất hồn mất vía đi đến bên giường, ngồi xuống. Lòng bàn tay vừa rồi gõ cửa đã đỏ bừng, từng đợt sưng lên, đau đớn.
Đầu óc của cô vẫn còn kêu lên ong ong vì biến cố lớn vừa xảy ra. Nhưng một ý nghĩ nổi lên, rõ ràng, cực kỳ rõ ràng.
Cô không muốn trở thành miếng thịt đó.
***
Liêu Hải Bình bước vào nhà máy với tâm trạng thoải mái. Tất nhiên hắn không thích cười, cũng không thích nói chuyện nhiều, nên không có nhiều cảm xúc vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727055/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.