Câu nói này như một cái vòng kim cô siết chặt quanh đầu tôn hầu nhi, coong một tiếng, khiến Khương Tố Oánh có chút choáng váng. Máu dồn lên, trong khoảnh khắc làm tai cô vang lên tiếng ong ong.
Chiêu này của Liêu Hải Bình ra tay quá bất ngờ. Dù cho Khương Tố Oánh có một vạn cái phỏng đoán, cũng không nghĩ đối phương lại có ý định như vậy.
Cô càng không hiểu tại sao hắn lại làm như thế — tình yêu cần sự bình đẳng và tự do. Cô và Liêu Hải Bình chỉ gặp nhau hai lần, đừng nói đến tình bạn, còn chưa tính là quen biết, nói chuyện còn đối chọi gay gắt, làm sao có thể kết hôn được?
Thật là vớ vẩn.
Hiểu hay không cũng không quan trọng, Liêu Hải Bình là rất nghiêm túc.
Hắn nâng tách trà, tiếp tục: “Theo lễ xưa, nên xin cưới trước, sau đó mới trao đổi thiếp canh*. Nhưng cha mẹ tôi mất sớm, có một số việc…”
*thiếp canh: ngày sinh tháng đẻ
Khương Tố Oánh không thể nghe thêm, ngắt lời hắn đứng phắt dậy: “Anh đừng có nói bậy. Xin cưới gì, đính hôn gì, tôi chưa từng nghe nói!”
Bàn ăn lập tức im lặng.
Liêu Hải Bình ngẩng đầu, cùng cô bốn mắt nhìn nhau. Đồng tử đen ngòm, khiến Khương Tố Oánh nhớ đến cái hồ băng hồi nhỏ. Bề ngoài tĩnh lặng, bên dưới là dòng chảy ngầm cuốn người ta xuống.
Sau đó, cạch.
Tách trà trong tay Liêu Hải Bình đặt xuống, hắn dùng ngón tay xoa xoa lên mặt tách sứ. Một lúc sau, hắn hỏi: “Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dan-quoc-phong-cot/3727053/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.