Cổ Thượng Phong đóng cửa phòng lại, lưng dựa vào cánh cửa gỗ, hút một hơi thật sâu. Trong căn phòng tối, hắn cảm nhận trái tim mình đập dồn dập. Những lời của Tô An cứ vang vọng trong đầu hắn, khiển hắn không thể yên lòng.
'Cậu không hiểu điều gì?
Tô An lúc nào cũng dịu dàng, lúc nào cũng nhẫn nại. Nhưng chính sự nhẫn nại ấy lại là một chiếc dao hai lưỡi, cứa sâu vào lòng Cố Thượng Phong từng chút một.
Hắn tự nhủ rằng chỉ cần cậu rời đi, hắn sẽ dễ dàng tiếp tục cuộc sống của mình. Nhưng mỗi lần nhìn thấy ánh mắt kiên định của Tô An, sự quyết tâm ấy lại lung lay.
Đêm hôm ấy, Tô An không ngủ. Cậu ngồi trên ghế sofa, ánh mắt hướng về phía cánh cửa phòng ngủ đóng kín của Cổ Thượng Phong. Trong lòng cậu là một nỗi buồn mơ hồ, nhưng xen lẫn vào đó là sự quyết tâm.
'An An sẽ không bỏ cuộc.'
Cậu thì thầm, như tự nhủ với chính mình.
Sáng hôm sau, Cổ Thượng Phong tỉnh dậy muộn hơn thường lệ. Khi bước xuống lầu, hắn ngửi thấy mùi cà phê thơm phức. Trong bếp, Tô An đang đứng quay lưng về phía hắn, bận rộn chuẩn bị bữa sáng.
Cổ Thượng Phong định quay lại phòng, nhưng chưa kịp bước, Tô An đã quay đầu, nở một nụ cười rạng rỡ:Tô An: “Thượng Phong, anh xuống rồi à? Lại đây ăn sáng đi”
Hắn khựng lại. Ánh mắt cậu lấp lánh như thể không có chuyện gì xảy ra tối qua, như thể mọi khoảng cách hắn cổ dựng lên đều chẳng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3721214/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.