Cố Thượng Phong ngồi lặng trong phòng làm việc, ánh mắt mông lung nhìn vào màn đêm ngoài cửa sổ. Trong căn phòng im lặng đến mức có thể nghe rõ từng nhịp kim giây chuyển động. Trái tim hắn cũng như vậy, nặng nề mà lặng lẽ. Chiếc bánh Tô An tặng vẫn đặt trên bàn, nhưng từng lời nói, từng ánh mắt của cậu cứ như một dòng nước ấm áp không ngừng chảy qua lớp băng trong lòng hắn, khiến nó rung động, thậm chí muốn tan ra.
Hắn tự cười giễu chính mình. Tô An là vợ hắn — trên danh nghĩa. Một cuộc hôn nhân vì lợi ích gia tộc, không phải vì tình yêu. Tô An đã bước vào cuộc đời hắn như một món nợ mà hắn không thể chối từ. Nhưng cậu lại kiên nhẫn đến phi lý, hết lần này đến lần khác làm hắn không cách nào giữ khoảng cách.
Cổ Thượng Phong nhớ về những ngày đầu khi Tô An chuyển đến sống cùng hắn. Cậu mang theo một chiếc vali nhỏ, ánh mắt vừa rụt rè vừa sáng rực khi đứng trước ngôi nhà rộng lớn của hắn. Lúc đó, hắn đã nghĩ cậu chỉ là một đứa trẻ ngây thơ, không hiểu chuyện. Nhưng cậu lại không hề phàn nàn về sự lạnh nhạt của hắn, không oán trách những tổn thương hắn gây ra. Thậm chí, cậu còn cố gắng làm mọi thứ để khiến hắn chú ý, như một chú chim nhỏ khăng khăng đậu lại trên cành cây chết.
Hắn đã nghĩ, chỉ cần đối xử tàn nhẫn, cậu sẽ tự rời đi. Nhưng không, Tô An không như những người khác. Cậu chấp nhận mọi sự xa cách, thậm chí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3724326/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.