Cổ Thượng Phong tỉnh dậy giữa đêm. Ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn ngủ hắt lên khuôn mặt hắn một lớp mờ nhạt. Hắn cảm thấy đầu óc nặng trĩu, như thể cơn đau vừa rồi trong giấc mơ vẫn còn ám ảnh. Ngước nhìn xung quanh, hắn nhận ra mình đang nằm trên ghế dài trong phòng đọc sách, một chiếc chăn mỏng phủ ngang người. Ai đó đã đắp nó lên.
Hắn biết rõ người làm điều đó không ai khác ngoài Tố An.
Hắn đứng dậy, bước ra khỏi phòng đọc sách. Căn nhà yên tĩnh đến mức hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình vang vọng. Đi ngang qua phòng khách, hắn nhìn thấy Tô An đang nằm co ro trên sofa, một chiếc gối ôm nhỏ dưới đầu, gương mặt thanh tú lộ vẻ mệt mỏi.
Cổ Thượng Phong khựng lại. Một cơn sóng cảm xúc trào dâng trong lòng hắn – vừa đau lòng, vừa mâu thuẫn. Cậu đáng lẽ không nên như thế này. Hắn đã cố giữ khoảng cách, lạnh lùng với cậu, nhưng cậu vẫn ở đây, vẫn chăm sóc hắn, dù bản thân phải chịu thiệt thòi.
Hắn bước đến gần, cúi xuống nhìn gương mặt cậu. Trong ánh sáng lờ mờ, đôi môi Tô An hơi mím lại, giống như đang mơ thấy điều gì đó không vui. Hắn khẽ thở dài, kéo chiếc chăn từ ghế bên cạnh đắp lên người cậu. Nhưng đúng lúc đó, Tô An bỗng mở mắt.
Tô An: “Thượng Phong?” Giọng cậu khàn khàn, có chút ngái ngủ.
Cổ Thượng Phong: “Ngủ tiếp đi.” Hắn nói, cố gắng giữ giọng điệu lạnh nhạt như thường ngày. Nhưng ánh mắt của Tô An khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3721213/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.