Sau khi Tô Hinh rời khỏi, căn phòng chìm vào trong tĩnh lặng, chỉ còn tiếng tích tắc đều đều của chiếc đồng hồ treo tường. Cổ Thượng Phong tựa người ra sau, mắt đăm đăm nhìn trần nhà như thể tìm kiếm một lối thoát nào đó cho cảm xúc bức bối trong lòng. Hắn cảm thấy như mình bị mắc kẹt giữa những ranh giới mờ nhạt mà hắn tự dựng lên. Một mặt, hắn không muốn thừa nhận tình cảm với Tô An còn mặt khác, hắn cũng không thể để người khác tiến gần đến trái tim vốn đã đóng kín của mình.
Cổ Thượng Phong nhắm mắt lại, cảm nhận không gian yên tĩnh. Bất giác, hình ảnh Tô An hiện lên trong đầu hắn, nụ cười ngây thơ và ánh mắt sáng rực của cậu như một ngọn lửa nhỏ sưởi ấm trái tim lạnh giá của hắn. Hắn nhớ lại khoảnh khắc khi cả hai ở công viên, cảm giác bình yên mà cậu mang lại khiến hắn không muốn dời mắt khỏi cậu. Cảm giác ấy không giống bất cứ điều gì hắn từng trải qua, nó không phải là sự yêu thương dành cho một người em trai, mà sâu thẳm, đó là một thứ cảm xúc không thể gọi tên.
Trong cơn bối rối, Cổ Thượng Phong đứng dậy, bước đến bên cửa sổ và nhìn ra ngoài bầu trời đêm lấp lánh ánh sao.
Cổ Thượng Phong: “Rốt cuộc mình đang làm gì vậy?” Hắn tự hỏi.
Hắn biết rõ rằng mối quan hệ này sẽ chẳng đi đến đâu, rằng mình nên giữ khoảng cách, nhưng trái tim lại không nghe theo lý trí. Mỗi khi Tô An ở gần, hắn lại muốn cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3721212/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.