Cố Thượng Lâm nghe Tô An nói vậy liền phì cười. Thấy vậy Tô An phồng má phụng phịu.
Tô An: "Không được cười An An!"
Cổ Thượng Lâm: "Anh không cười An An."
Cố Thượng Lâm cố nén cơn buồn cười để dỗ dành vợ hắn. Nhưng có nhịn thế nào người hắn cũng run lên làm bằng chứng buộc tội hắn.
Tô An: "Thượng Lâm là đồ đáng ghét. An An không chơi với anh nữa!"
Cố Thượng Lâm: "Không được đâu bé yêu. Em mà không chơi với anh, anh sẽ rất buồn và rất cô đơn. Anh sẽ khóc mỗi ngày đấy. Bé yêu ghét anh rồi sao?" Hắn đi chậm lại, giọng nói có phần yếu ớt.
Tô An cảm thấy có chút áy náy, liền nhẹ giọng dỗ hắn.
Tô An: "Không có, không có! An An chỉ đùa chút thôi, An An không ghét anh, An An thích anh Thượng Lâm nhất!"
Cố Thượng Lâm: "Vậy An An hứa sẽ bên anh mãi mãi đi."
Tô An: "Được, An An hứa. An An sẽ bên anh mãi mãi luôn."
Tất nhiên Cố Thượng Lâm không buồn, hắn chỉ làm vậy để cậu mềm lòng mà thôi.
Sáng hôm sau, Tô An được Cố Thượng Lâm dẫn lên công ty cùng mình. Quả thật chỉ có một tuần ngắn ngủi ở bên cậu. Hẳn không muốn lãng phí một phút giây nào.
Cố Thượng Lâm nhìn con mèo lười đang nằm trên đùi mình. Gương mặt cậu sáng lạng, lông mi vừa dài vừa cong.
Hai cái má bánh bao núng nính khiến ai nhìn cũng hận không thể cắn một cái. Không thể không kể đến đôi môi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3672096/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.