Cố Thượng Lâm một tay để Tô An gối đầu lên, tay còn lại hắn đang tranh thủ ôm cậu. Hắn tham lam mà hít lấy hít để mùi hương trên gáy cậu. Động tác nhẹ nhàng nhưng có thể thấy được sự mãnh liệt, chiếm hữu.
Tô An ngoan ngoãn để Cố Thượng Lâm chiếm tiện nghi của mình. Cậu cảm nhận được hơi nóng toát ra từ cơ thể của người đàn ông phía sau. Có lẽ vì bị ảnh hưởng từ bầu không khí nên cậu lại thấy thật ấm áp. Chưa một ai nguyện ý ôm một kẻ vô dụng như cậu. Chưa một ai nguyện ý để tâm đến một kẻ bần hèn như cậu.
Tô An: "Thượng Lâm...
Cố Thượng Lâm thấy cục cưng của hắn gọi, liền vui vẻ đáp.
Cố Thượng Lâm: "Bé yêu, sao vậy?"
Tô An: "Thượng Lâm..."
Cố Thượng Lâm hôn khẽ lên má Tô An. Hắn là đang cố trấn an cậu. Hắn biết cậu đang cảm thấy bất an.
Cố Thượng Lâm: "Bé yêu đừng sợ, anh ở đây mà." Hắn vỗ lưng cậu, cố xoa dịu nỗi no lắng của Tô An.
Tô An xoay người lại đối mắt với hắn. Cậu nhìn chằm chằm người đàn ông điển trai trước mặt mình. Tô An không thể ngờ rằng một ngày nào đó cậu sẽ được nằm trong vòng tay ấm áp của một người nào đó. Như một giấc mơ thoáng quá. Cậu sợ rằng bất kể lúc nào cậu cũng có thể tỉnh dậy ngay đoạn kết đẹp.
Mộng quá đẹp, thường không phải sự thật...
Cố Thượng Lâm vỗ lưng dỗ Tô An. Hai ánh mắt chạm nhau như thể nhìn thấu được đối phương. Hắn bỗng dưng im cười đưa đầu hôn nhẹ lên đôi môi căng mộng của cậu thiếu niên.
Cố Thượng Lâm: "Bé à, ngày mai chúng ta đến nhà chính Cố Gia gặp ông nội nhé."
Tô An: "An An cũng có thể đến gặp ông nội sao?". Tô An hơi ngớ người.
Cố Thượng Lâm: "Sao lại không thể? Em bây giờ là cháu dâu yêu quý của ông nội đấy." Lời nói hắn mang ý nuông chiều, dịu dàng.
Nghe hắn nói thế mặt Tô An không khỏi nóng bừng. Cậu ngại ngùng chôn mặt vào vùng cơ ngực rắn chắc của đối phương. Mà đối phương cũng không cho cậu được như ý cuối đầu ép cậu nhìn hắn.
Cả hai lại tiếp tục trao cho nhau những nụ hôn thoáng qua nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy day dứt, khó buông. Họ âu yếm nhau như thể người tình trăm năm mới gặp lại.
Cổ Thượng Lâm đỡ lấy đầu Tô An, hắn đưa lưỡi vào sâu hơn trong khoang miệng, tham lam mà chút hết những giọt mật ngọt cuối cùng. Tô An, tay vịn lên bờ vai vững chắc của Cổ Thượng Lâm. Cậu lấy hết sức để đẩy người đàn ông không muốn buông tha cho đôi môi đáng thương của mình. Nhưng sức người đàn ông kia quá lớn, một người nhỏ bé, ngốc nghếch như cậu muốn phản kháng gần như là bằng không.
Chóp~ chép-
Một lúc sau đối phương cũng tiếc nuối rời bỏ đôi môi của Tô An không quên luyến tiếc kéo thêm sợi chỉ bạc. Mỗi cậu đã có chút sưng lên nhưng không quá đáng kể. Tiếng thở dốc và tiếng tim đập của cả hai như đang giúp tạo nên bầu không khí lãng mạnh, ái mị. Cố Thượng Lâm lại hôn nhẹ lên môi Tô An, hắn nói.
Cổ Thượng Lâm: "Bé yêu, mai về cùng anh nhé?"
Tô An lúc này đã có chút mất ý thức, hô hấp cậu vẫn chưa bình thường lại sau trận dây dưa khi nãy. Cậu thở hổn hển, giọng cậu hơi lạc đi, có chút giống làm nũng.
Tô An: "Dạ..."
Nghe được câu trả lời của Tô An, Cố Thượng Lâm mang lòng thỏa mãn ôm trọn cậu thiếu niên vào lòng mình. Tô An cũng không còn ngại ngùng mà chui rúc vào lòng hắn.
Một ngày bình yên cứ thế trôi qua....
Sáng hôm sau Cố Thượng Lâm đưa Tô An đến gặp Cố Lão Gia. Vì cậu chính là em bé trong lòng hắn, người lại cũng rất nhỏ con. Cố Thượng Lâm cho Tô An mặc một cái áo Polo tay dài phối với quần Jeans dài. Nhìn Tô An lúc này chẳng khác nào công tử bột luôn được nuông chiều ở Cố Gia, chẳng còn là đứa con ghẻ lạnh của Tô Gia ngày nào nữa. Còn phần hắn chỉ mặc một bộ vest đơn giản mà sang trọng.
Cố Thượng Lâm: "Lát nữa vào nhà, họ gọi anh là gì em cũng đừng quan tâm. Chỉ cần biết anh là Cổ Thương Lâm luôn yêu em là được."
Tô An tuy không hiểu lời hắn nói nhưng cũng gật đầu đồng ý.
Bước vào trong nhà, cả hai được người hầu đón tiếp theo quy củ trong nhà. Tô An được bế trên tay Cổ Thượng Lâm, thừa thế mà úp mặt xuống vai hắn chốn tránh. Hắn cũng vỗ vỗ mông cậu trấn an.
Mộng Yên (Omega) - mẹ kế: "Ồ~ Đây chẳng phải là Tiểu Phong sao~"
Một người phụ nữ trẻ trung bước xuống từ cầu thang. Cô ta mặc một bộ váy sang trọng, tay cầm theo cây quạt.
Nghe thấy tiếng gọi của người phụ nữ kia, cả người của hắn run lên. Không phải run sợ mà là căm ghét, hận không thể bóp chết cô ta ngay tại chỗ. Giọng nói thật ghê tởm, khiến hắn thật buồn nôn.
Tô An thấy người hắn run rẩy, liền nhỏ giọng lo lắng.
Tô An: "Thượng Lâm...anh khó chịu ở đâu hả?"
Mộng Yên dùng quạt che đi chiếc miệng đang cười mỉa mai của mình. Cô ta nhướng mày nhìn cậu thiếu niên đang ngồi trong vòng tay của Cố Thượng Lâm
Mộng Yên: "Hửm? Thằng nhóc này là ai? Cậu có vợ rồi nhưng vẫn muốn nuôi tình nhân bên ngoài. Dám mang cậu ta đến đây thì cứ chờ cha cậu đánh chết cậu đi."
Cô ta nhếch miệng cười, như thỏa mãn, như châm chọc. 199
Cổ Thượng Lâm: "Không liên quan đến cô." Hắn lạnh lùng đáp.
~Góc Giải Đáp~
Mộng Yên là mẹ kế của Cố Thượng Phong, là người thứ ba trong cuộc tình của cha và mẹ hắn. Mông Yên hơn hẳn 7 tuổi. Cha hắn năm nay đã ngoài 40 tuổi.
Việc Cổ Thượng Phong có hai nhân cách chỉ có Mặc Quân, Thập Ninh, chú Chương, Cố Lão Gia và một người nữa. (Không bao gồm Tô An vì cậu không hiểu.). Vì vậy những người còn lại dù là ai thì họ vẫn sẽ gọi hắn là Cố Thượng Phong.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]