Cố Thượng Lâm không nhìn được mà phì cười "Haha...". Tô An nghe hắn cười lại càng xấu hổ. Đôi má cậu phồng lên như chú chuột hamster tham ăn đang giấu thức ăn trong miệng. Cậu mới không thèm để ý đến hắn.
Tô An: "Quả nhiên là tên xấu xa. Là một tên đại xấu xa." Tô An nói rất nhỏ, nhưng làm sao có thể qua được tai chó của Cố Thượng Lâm.
Cố Thượng Lâm: *Cuối cùng là ai mới xấu xa đây hả nhóc vô tâm? Em còn quên cả tôi nữa chứ.*
Cố Thượng Lâm vòng tay qua ôm lấy eo cậu. Hắn dụi đầu mình vào người cậu, tham lam để mùi hương của cả hai hòa quyện vào nhau. Tô An không phản kháng, môi cậu mím lại như muốn nói gì đó. Do dự một chút, cậu mới dám mở miệng.
Tô An: "Sáng nay anh rất xấu, anh đã đuổi An An đi."
Cố Thượng Lâm nghe vậy liền sừng người. Hắn thầm mắng tên Cố Thượng Phong kia quả thật là rất đáng đánh. Lại dám để cho bé ngốc nghĩ hắn xấu xa. Cố Thượng Lâm chỉ ước rằng có thể tách thành hai bản thể riêng biệt để hắn tẩn cho Cố Thượng Phong một trận. Nhưng hắn không thể.
Cố Thượng Lâm nghĩ nghĩ một chút. Hắn đáng cố tìm một lý do gì đó để lý giải tình huống này. Nhưng mọi tình huống gần như là bằng không. Không có một cách gì có thể cứu hắn. Hắn đành phải tự dựa vào năng lực của bản thân mình thôi.
Tô An thấy hắn im lặng. Cho rằng bản thân đã chọc giận Cố Thượng Lâm, cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-phuc-cua-ke-ngoc/3652291/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.