Lộ Tường Nguyên cách đó không xa đã thấy được Trầm Minh, nhưng chưa kịp làm gì đã bị Trầm Minh tóm lấy chặt cứng, khuôn mặt nhìn qua rất nghiêm trọng.
“Chốc nữa cậu phải về sớm đó!”
Lộ Tường Nguyên khó hiểu nhìn Trầm Minh.
“Cậu nói gì vậy? Hôm nay không thể nào về sớm được đâu, tớ cần phải đưa chị Hàn về, sao vậy? Có chuyện gì à?"
Trầm Minh nỗ lực kéo Lộ Tường Nguyên để cậu không nhìn được nhưng cũng chẳng thể nào lôi lôi kéo kéo cậu cả bữa tiệc nên Lộ Tường Nguyên đã nhìn thấy Chu Hải Thành.
Lộ Tường Nguyên vừa thấy được người thì liền cảm thấy khó hiểu, sau đó nhìn tới Chu Diệp ở bên cạnh thì ngay lập tức hiểu ra.
“Chu Diệp, cậu ác thật đó nha, cậu là họ hàng của Chu Hải Thành mà lại giấu bọn tớ”-Những vị tiểu thư khác sao có thể bỏ qua được một mối quan hệ ngon miệng như vậy nên ngay lập tức đã vây quanh Chu Diệp.
Anh ta mà bình thường thì tôi đã chẳng thèm giấu làm gì.
Nhưng lời này Chu Diệp chỉ có thể nói thầm trong lòng, cô sợ cái tên này chết đi được, lúc mới về Vương gia đáng yêu như thế nào mà bây giờ chẳng khác gì một tên điên cả, dù là anh em họ nhưng cô nàng còn phải e dè khi tiếp xúc gần với Chu Hải Thành nữa. Chẳng hiểu sao Chu Hải Thành lại chủ động đưa cô đến bữa tiệc hôm nay nữa, không biết có bị ẩm đầu không đây...
Vừa nhìn thấy ánh mắt của Lộ Tường Nguyên, Chu Hải Thành đã chủ động né tránh. Điều này khiến cậu không khỏi bất ngờ, đây là lần đầu tiên Chu Hải Thành tránh né ánh mắt của cậu đó.
“Lộ Tường Nguyên, cậu còn muốn giao du với tên đó sao?"-Trầm Minh hơi khó chịu khi thấy Lộ Tường Nguyên nhìn chăm chăm như vậy.
“Tớ... có chút chuyện muốn nói riêng với cậu ấy"
“Tớ sẽ đi cùng!”
“Trầm Minh, từ khi nào cậu lại cố chấp với những mối quan hệ của tớ như vậy thể?"-Lộ Tường Nguyên chau mày, tỏ rõ vẻ không vui.
“Tớ không an tâm về Chu Hải Thành”-Thấy Lộ Tường Nguyên không vui, Trầm Minh cũng chỉ có thể lùi một bước.
“Đây còn là chỗ đông người, tớ cũng chỉ muốn nói chuyện với cậu ấy một chút"
Trầm Minh hơi khó chịu nhìn Lộ Tường Nguyên. Vừa là người gần gũi nhất với cậu còn đặt nhiều tình cảm ở cậu như vậy thì sao mà không nhìn thấy được sự thay đổi trong ánh mắt của Lộ Tường Nguyên chứ?
Ánh mắt là thứ không thể nào nói dối được.
Khoảng thời gian cấp 3 Lộ Tường Nguyên đã tiếp xúc gần với Chu Hải Thành rồi nên đêm hôm đó dù khoảng cách giữa hai người bị thu hẹp chỉ trong vài giây nhưng Lộ Tường Nguyên vẫn gần như có thể xác định đó chắc chắn là Chu Hải Thành. Cậu rất muốn hỏi rốt cuộc hắn ta muốn gì, nếu đã muốn chặn đường sống của cậu như vậy thì lúc đó đã bỏ mặc bọn người đó làm càn rồi.
Nói cậu hi vọng viễn vông cũng được nhưng cậu vẫn mong mỏi một chút hi vọng gì đó... Chu Hải Thành sẽ thay đổi.
“Cậu... có thể đừng đi được không?”
Trầm Minh suy nghĩ rất lâu rồi quyết định giữ tay Lộ Tường Nguyên lại. Trầm Minh là người không quá tin vào cái gọi là cảm giác nhưng bây giờ cậu có cảm giác nếu mà mình không giữ lại chắc chắn Lộ Tường Nguyên và Chu Hải Thành sẽ tiến triển xa hơn.
“Tớ có chút không khỏe, chốc nữa tớ phải uống rượu nữa, tớ sợ sẽ ngất mất"-Trầm Minh suy nghĩ một chút cũng nghĩ ra được lí do.
Lộ Tường Nguyên nghe vậy thì không khỏi hốt hoảng, dù sao Trầm Minh cũng là bạn thân của cậu, cậu cũng không thể nào bỏ mặc Trầm Minh được.
“Có sốt không? Thật là, mới có chút như vậy đã đổ bệnh, hóa ra kẻ ngốc cũng biết bệnh cơ đẩy"-Lộ Tường Nguyên thở dài, đặt tay lên má của Trầm Minh để kiểm tra nhiệt độ.
Trầm Minh hơi mỉm cười, rất tận hưởng sự lo lắng của Lộ Tường Nguyên. Trước kia có Chu Hải Thành thì Trầm Minh chẳng khác nào bị cho thất sủng cả, bây giờ Chu Hải Thành không có ở đây thì đương nhiên mọi ân sủng sẽ là của Trầm Minh rồi.
Thấy được ánh mắt của Trầm Minh lén lút nhìn qua, Chu Hải Thành chau mày, nhìn xuống bàn tay đang nắm lấy tay của Lộ Tường Nguyên còn thấy được người nào đó đang lo lắng sờ loạn mặt của Trầm Minh để kiểm tra thân nhiệt thì vô cùng chướng mắt, phải nhịn lắm mới không để bản thân lao tới đó.
Đoàn Hiểu Trình âm thầm bĩu môi, sao càng ngày sếp mình lại càng nhát như vậy chứ?
Sở dĩ như vậy là vì Chu Hải Thành không muốn nhìn thấy Lộ Tường Nguyên phải khóc, kiếp trước làm gì phải suy nghĩ đến vấn đề Lộ Tường Nguyên có cảm thấy buồn không, còn bây giờ thì muốn làm gì cũng phải nghĩ xem liệu cậu có thích hay không nữa.
Chu Hải Thành thấy bản thân mình sắp điên mất rồi.
“Tớ không yên tâm về cái tên thư kí kia một chút nào, cậu phải đi cùng tớ đó, lỡ tớ có ngất ra đó thì còn có cậu”
Lộ Tường Nguyên mím môi, nhìn xung quanh đã chẳng thấy Chu Hải Thành đâu.
“Thôi được rồi, chỉ hôm nay thôi đó, sau hôm nay nhất định tớ sẽ bảo mẹ cậu thuê vệ sĩ riêng cho cậu”
Trầm Minh biết bản thân chơi trò này là rất xấu nhưng biết sao được chứ? Người quen Lộ Tường Nguyên trước cũng là cậu, tên Chu Hải Thành đó đến sau thì xếp hàng đi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]