🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
"Mà sao tớ lại ở đây? Cậu đưa tớ về sao?"

Thấy Trầm Minh định rời đi, Lộ Tường Nguyên đã nhanh tay níu Trầm Minh lại kịp để dò hỏi.

Trầm Minh nhìn Lộ Tường Nguyên, làm bạn với thằng ngốc này bao nhiêu lâu, cậu nhìn liền biết Trầm Minh đang do dự không biết có nên nói hay không rồi.

"Cậu không nói thì tớ cũng tự mình điều tra thôi"

Trầm Minh thở dài, đúng là không có gì đọ lại được trước sự cứng đầu của Lộ Tường Nguyên mà.

"Tối hôm qua tớ đang ngủ thì bị chị Vy Vy gọi mấy cuộc liền đánh thức dậy, chị ấy bảo với tớ là tài xế đợi cậu hai tiếng mà không thấy cậu xuống, có đi lên tận nơi để tìm cậu thì không thấy đâu, chị ấy hoảng tới mức vừa khóc vừa gọi cho tớ khiến tớ cũng tỉnh luôn"

Lộ Tường Nguyên thầm than trong lòng, từ hôm qua tới giờ cậu cũng chẳng biết điện thoại của mình đã bị quăng ở xó xỉnh nào nữa, bây giờ mà mở được điện thoại lên chắc chắn sẽ thấy được rất nhiều cuộc gọi nhỡ

Chuyện lớn như vậy khỏi hỏi cũng biết được nhất định đã tới tai của ba mẹ rồi.

"Tớ và chị Vy Vy không có bất kì manh mối nào để tìm cậu, tuyệt vọng lắm tớ mới gọi làm phiền tới chị Hàn nhưng cả mấy ngày nay chị ấy còn chẳng thấy được cậu, tớ định báo cảnh sát thì có một số lạ gửi tin nhắn đến cho tớ bảo cậu đang ở khách sạn cách đó không xa, còn gửi hẳn số phòng cho tớ nữa, thế là tớ đem được cậu về"

Nghe được chi tiết có số lạ mách cho Trầm Minh chỗ cậu đang ở, Lộ Tường Nguyên hơi chau mày.

"Không tra ra được số điện thoại đó là của ai sao?"

Trầm Minh lắc đầu.



"Số điện thoại không tồn tại, đến cả camera tớ với chị Vy Vy cũng không tìm được manh mối gì quan trọng, cũng may là cậu không bị sao, cậu mà 'hẹo" ở đó chắc chắn sẽ trở thành một vụ án bí ẩn đó"

"Trầm Minh, cậu nói ghê quá đấy"-Nghe Trầm Minh dọa như vậy, Lộ Tường Nguyên cũng cảm thấy da đầu mình tê dại.

"Thôi, không đùa với cậu nữa, rốt cuộc tối qua đã có gì xảy ra vậy?"

Lộ Tường Nguyên quay đầu đi, tránh né ánh mắt của Trầm Minh.

"Tớ ngủ cả buổi, vừa tỉnh dậy đã thấy ở phòng rồi"

Sự thật chứng minh, Trầm Minh không phải thằng ngốc, sao có thể nghe lọt tai một cái quá trình diễn biến vớ vẩn như vậy được?

Mắt thấy khuôn mặt Trầm Minh càng xấu đi, cậu mới ý thức được đây đã không còn là tên ngốc 17 tuổi nữa rồi.

"Rồi rồi, khi vừa đi ra thì tớ bị bắt mắt, bọn họ cho tớ hít phải thuốc mê, tối lắm nên tớ không nhìn rõ mặt đâu, tớ thật sự ngủ tới bây giờ đó"

Lần này dù không quá hợp lí nhưng Trầm Minh vẫn miễn cưỡng tin.

"Tớ xem qua rồi, trên người cậu không có vết thương gì, nếu đúng như cậu kể thì bắt cậu làm gì chứ? Thực tập trước à?"

Lộ Tường Nguyên vừa nghe vậy đã kinh hãi nhìn Trầm Minh.

"Cậu thấy hết của tớ?"



"Này, đừng có bày ra cái bộ dạng như gái nhà lành bị hãm hiếp như vậy chứ? Tớ nhìn thì sao? Không lẽ cậu bắt chị Vy Vy nhìn cho cậu?"

Lộ Tường Nguyên nhìn xuống thân, đúng là bộ đồ hôm qua đã được thay bằng bộ khác sạch sẽ hơn.

"Hừ, không phải tớ, trước khi đưa cậu về tớ có ôm cậu tới bệnh viện trước, tớ vẫn chưa thấy gì đâu"-Thấy Lộ Tường Nguyên hoảng loạn như vậy, Trầm Minh cũng không có hứng thú muốn đùa dai nữa.

Những ngày sau đó, dù rất muốn nhưng Lộ Tường Nguyên chẳng thể nào đi ra được khỏi nhà nửa bước chứ đừng nghĩ tới việc đi tìm Chu Hải Thành. Lần này không chỉ có mỗi Trầm Minh ngăn cản mà còn có sự giúp sức của Lộ Hải Vy với Lâm Tình, còn Lộ Minh Quân thì thay cậu bận rộn với đống công việc ở công ty.

Cứ chăm đến tận răng như vậy không khéo cậu phải lăn đi mất....

Còn bên phía Chu Hải Thành thì không mấy vui vẻ lắm.

Từ ngày Lộ Tường Nguyên bị bắt đi tính đến nay đã là ngày thứ hai rồi, Đoàn Hiểu Trình cảm thấy công việc của bản thân càng lúc càng áp lực hơn. Chu Hải Thành bình thường đã khó tính, từ sau vụ việc hôm đó lại càng đáng sợ hơn, những vị trưởng phòng nhát gan muốn nộp bản báo cáo cho hắn đều phải năn nỉ Đoàn Hiểu Trình đưa giúp và đương nhiên người bị ăn mắng là cậu nhóc rồi.

Dù vậy nhưng Đoàn Hiểu Trình có bị mắng cỡ nào thì cũng không bị đuổi, chứ còn những người khác thì... không chắc...

Tối hôm đó, Đoàn Hiếu Trình tìm mãi không thấy được bản thống kê doanh thu vừa in ở đâu, tìm mãi trong túi xách không có thì chỉ có thể là để quên ở công ty thôi.

Nhìn hành lang tối om, Đoàn Hiểu Trình khó khăn nuốt nước miếng, trong đầu đột nhiên xuất hiện những câu chuyện kinh dị nhưng những thứ đó cũng không thể đáng sợ bằng Chu Hải Thành được, đó cũng chính là động lực để cậu nhóc chạy thẳng vào văn phòng để tìm tài liệu.

Sau khi tìm thấy được tài liệu, cậu nhóc ngẩng đầu lên thì thấy phòng làm việc của Chu Hải Thành còn sáng đèn.

Ừ nhỉ, tự nhiên quên mất anh Chu có thói quen làm việc đến khuya mới về
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.