🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chu Hải Thành hơi chau mày, trong đầu suy nghĩ đến vài đối tượng có thể tiếp xúc gần với Lộ Tường Nguyên.

Hàn Vĩnh Nghi? Đừng đùa, kiếp trước hay kiếp này gì cô ta đều dây dưa với thư kí riêng bên công ty của Trầm Minh, tên họ Trầm kia còn biết được thì Lộ Tường Nguyên nếu có tình cảm sao có thể chịu đựng để bản thân mình bị 'cắm sừng'? Hơn nữa, trong thời gian Lộ Tường Nguyên đi du học cả hai còn không liên lạc gì với nhau?

Thư kí riêng của Lộ Tường Nguyên? Cô ta có gia đình rồi.... còn cách cậu tận một con giáp...

Chỉ có một mình Trầm Minh....

Không nghe thấy đối phương có động tĩnh gì, Lộ Tường Nguyên càng lúc càng đổ nhiều mồ hôi hơn, sẽ không móc dao ra đâm chết cậu chứ?

Tay của Chu Hải Thành hết nâng lên rồi lại hạ xuống, rõ ràng đây là thời cơ rất tốt để hắn có thể cướp được một chút 'tiện nghỉ' của cậu nhưng nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng vẫn là không nỡ.

Chu Hải Thành thầm cười chế giễu bản thân, hắn rất mệt mỏi, vô cùng mệt mỏi với đống cảm xúc cứ mâu thuẫn trong lòng. Thế mà vẫn là không muốn nhìn thấy Lộ Tường Nguyên phải buồn.

Lộ Tường Nguyên bất ngờ, cậu cảm nhận được dây trói ở tay được nới lỏng, phản ứng đầu tiên của cậu là muốn cởi xuống miếng vải đang che ở mắt thì bị tay của đối phương giữ lại.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu mới cảm nhận được xúc cảm này khá quen thuộc, còn chưa kịp mở miệng hỏi thì đã bị người ta trực tiếp đánh ngất.

Chu Hải Thành nhìn Lộ Tường Nguyên với ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới gọi cho Đoàn Hiểu Trình.



Tâm trí của Đoàn Hiểu Trình đang căng như dây đàn, nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị số của Chu Hải Thành thì biểu cảm của cậu nhóc chẳng khác nào gặp quỷ. Cậu nhóc còn chưa thể nào tra ra được tung tích của

Lộ Tường Nguyên nữa, sếp gọi tới thì phải trả lời làm sao chứ?

Nhưng cũng không còn thời gian để Đoàn Hiểu Trình sắp xếp lại lời văn nữa, để Chu Hải Thành chờ lâu không thấy cậu bắt máy thì nó còn đáng sợ hơn.

"Tôi vừa gửi cho cậu địa chỉ, phiền cậu gửi qua cho Trầm Minh ngay bây giờ giúp tôi, nhớ kĩ là đừng để tên đó biết là bên phía chúng ta gửi"

Mệnh lệnh rất rõ ràng, ngắn gọn, Chu Hải Thành nói xong thì trực tiếp cúp máy, để lại Đoàn Hiểu Trình còn chưa kịp tiêu hóa lời nói của hắn.

Chu Hải Thành dựa vào cửa sổ, nhìn sang Lộ Tường Nguyên đang ngủ say trên giường. Ánh đèn vàng nhạt từ đèn ngủ được đặt ở đầu giường hắt vào khuôn mặt điển trai của Lộ Tường Nguyên khiến Chu Hải Thành nhìn không dời mắt được. Hắn rất không muốn Trầm Minh đến đây giành công với mình, rất ghét việc khi Lộ Tường Nguyên tỉnh dậy sau cơn hoảng loạn là nhìn thấy cái bản mặt đó nhưng so với việc để cậu ở đây một mình thì hắn chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ những chuyện đó thôi.

Định hút thuốc để xóa đi tâm trạng không vui nhưng rồi lại nhớ đây là phòng kín, lại còn không có nổi cái ban công khiến Chu Hải Thành rất đau đầu. Trước sau gì cũng vậy, tâm trí của hắn luôn phải đặt ở Lộ Tường Nguyên, thái độ tích cực hay tiêu cực gì đều có đủ.

Thở dài ngồi xuống cái ghế gần đó, nếu biết tình yêu phải trả giá đắt như vậy thì ngay từ đầu hắn sẽ không cố chấp lún sâu vào cái người này như vậy.

Khi Lộ Tường Nguyên lờ mờ tỉnh thì đã thấy trời sáng từ lúc nào, hơn nữa còn đang ở phòng của mình.

Hoang mang nhìn sang bên cạnh thì thấy Trầm Minh đang ngồi ngủ gật ở gần đó.

Vậy thì cũng giải thích được lí do vì sao mình lại xuất hiện ở nhà rồi.



Cố gắng lục lại trong đống kí ức ít ỏi của mình về những chuyện xảy ra vào tối hôm qua, khi người nào đó cởi trói cho cậu, đó là lúc mà hai người tiếp xúc gần nhất, cậu có ngửi thấy được thoang thoảng mùi hương, dù không quá chắc chắn nhưng cậu liền nghĩ ngay đến Chu Hải Thành.

Vậy thì phải gặp mới xác định được có phải hay không thôi!

Nghĩ là làm, Lộ Tường Nguyên vừa nhảy xuống giường đã thấy trời đất quay cuồng, đầu óc vừa minh mẫn đã xoay vòng vòng khiến cậu không thể đứng vững được.

Cũng may Trầm Minh chưa ngủ sâu, chút động tĩnh này so với người học võ như Trầm Minh thì không khó để nghe được nên mới có thể đỡ kịp Lộ Tường Nguyên không ôm hôn đất mẹ.

"Đệch, Lộ Tường Nguyên, cậu không biết tự lo cho bản thân được à? Ngủ thì không sao, vừa dậy đã có chuyện"-

Trầm Minh càm ràm rồi lại bế Lộ Tường Nguyên đặt lên giường.

"Tớ chóng mặt..."-Lộ Tường Nguyên yếu ớt nói.

Trầm Minh trừng mắt rồi bẻ vài viên thuốc đưa đến trước mặt cho Lộ Tường Nguyên.

"Suy nhược cơ thể, đây là đơn thuốc mà bác sĩ kê cho cậu, nếu không muốn chết thì uống cho đàng hoàng đi, ông đây sẽ giám sát cậu uống mỗi ngày"

Lộ Tường Nguyên xoa xoa đầu, không biết là do bệnh hay do Trầm Minh càm ràm nữa nhưng cũng ngoan ngoãn nuốt xuống đống thuốc đó. Quả nhiên là thuốc, một lúc sau cậu đã thấy đỡ hơn một chút rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.