Chương 83 Tiếng mở cửa vang lên, hai tên nào đó bất ngờ nhìn sang, Lộ Tường Nguyên chăng thấy được gì ngoài một màu đen thì không ngừng bất an.
Không phải chứ? Hai tên là đã muốn chết rồi mà bây giờ còn có thêm người, đây là đang muốn bức cậu vào đường cùng phải không?
Thấy được khuôn mặt như muốn giết người của Chu Hải Thành, hai người kia quả thật sợ đến kinh hồn bạt vía, ánh mắt đó có thể giết người ngay lập tức luôn đó biết không hả?
Nhưng dù sao, làm cái loại nghề phi pháp này lâu cũng phải biết nhìn sắc mặt người khác, có phải là khách hàng hay không thì nhìn vào khí thế của Chu Hải Thành cũng biết chẳng phải là loại dễ chọc gì rồi. Mà chìa khóa phòng này ngoài hai người này ra thì còn ai ngoài khách hàng chứ?
"Haha, đại ca, cuối cùng đại ca cũng đã đến rồi, người đang ở bên trong tùy ý đại ca xử trí, nhất định còn nguyên vẹn ạ, bọn em xin đi trước"
Thấy ngoài việc Chu Hải Thành nhìn mình bằng ánh mắt chứa đầy sát khí chứ không làm gì, hai tên kia như mở cờ trong bụng mà chạy vội ra khỏi phòng, một giây cũng không dám quay lại.
Ở dưới còn là người của Vương gia, hai bọn chúng nhất định chạy không thoát.
Chu Hải Thành biết vậy nên cũng không thèm phí thời gian xử lí mà quan tâm đến người phía trong.
Từ đầu đến cuối Chu Hải Thành không lên tiếng nên Lộ Tường Nguyên không đoán được là ai nhưng nghe đến giọng điệu cung kính của hai tên vừa nãy thì cậu liền biết chẳng phải là người tốt gì rồi, trước sau gì thì để qua được đêm nay cũng rất khó khăn rồi.
Chu Hải Thành đóng lại cửa phòng, nghe thấy tiếng cửa đóng, trong lòng Lộ Tường Nguyên lại càng thêm tuyệt vọng.
Có lẽ vì mệt mỏi cùng với sự bất lực của bản thân, nghe được tiếng bước chân của Chu Hải Thành càng lúc càng gần, thân thể của Lộ Tường Nguyên không nhịn được mà run lên bần bật.
Nhìn thấy như vậy, Chu Hải Thành khó xử dừng bước. Lộ Tường Nguyên hiện tại rất đáng thương, áo sơ mi trên người sau một cuộc giằng co thì trở nên xộc xệch nên nhờ vậy mà hắn có thể thấy được phần ngực trắng muốt phía trước, ánh mắt được che lại bằng một mảnh vải đen dù vậy nhưng dựa vào góc cạnh của khuôn mặt thì vẫn có thể nhận ra được nhan sắc của Lộ Tường Nguyên không phải thuộc hạng tầm thường, cậu ngồi thu mình một góc ở giường, sợ đến mức không ngừng run rấy.
Kiếp trước, Chu Hải Thành không phải chưa từng thấy được tình cảnh này của Lộ Tường Nguyên. Cậu cũng đã từng run rẩy cầu xin hắn như vậy nhưng chưa bao giờ là lời cầu xin cho bản thân mà là cho những người mà cậu yêu quý. Và cảm xúc so với kiếp trước với kiếp này cũng khác, Chu Hải Thành chau mày, rất đau lòng nhìn Lộ Tường Nguyên.
"Đừng... qua đây..."-Lộ Tường Nguyên yếu ớt nói, giọng nói tựa như cầu xin.
Chu Hải Thành nhìn sơ qua một lượt, chắc chắn rằng Lộ Tường Nguyên không có bất kì một vết thương nào thì nổi hứng muốn trêu chọc.
Chiếc giường này không nhỏ, có vẻ như là gấp gáp nên không kịp đặt một cái phòng tốt hơn nên dù Lộ Tường Nguyên ngồi một góc thì Chu Hải Thành chỉ cần vươn tay ra đã chạm được vào người nọ.
Bị Chu Hải Thành chạm tới, Lộ Tường Nguyên giật mình, tránh né. Thầm mắng đúng là tên cầm thú nhưng hành động thì không dám làm gì, cậu sợ nói sai gì đó thì đến cả cái mạng nhỏ này cũng không giữu được mất
Xúc cảm quen thuộc khi một lần nữa được chạm vào Lộ Tường Nguyên khiến Chu Hải Thành mê mẩn, bất giác muốn chạm nhiều hơn là chỉ dừng lại ở má.
Nhận thấy một người mà mình không xác định được là ai đang gần ngay trước mắt, lui không còn chỗ để lui, lại càng không muốn chấp nhận việc mình sắp phải đối mặt.
Chu Hải Thành bất ngờ, vội vàng buông tay ra khỏi Lộ Tường Nguyên, hoang mang đến đực cả mặt ra.
Lộ Tường Nguyên bất lực đến bật khóc. Chết tiệt, chỉ có mỗi kiếp trước cậu phải khóc trước mặt Chu Hải Thành, giờ thì hay rồi lại còn có thể khóc trước mặt một người xa lạ nữa. Dù rất không muốn nhưng trước những áp lực nhiều ngày qua cùng với việc bây giờ đã khiến cậu không thể kiềm được nữa.
Cũng phải thôi, cho dù có kiên cường đến đâu thì vẫn là con người.
Chu Hải Thành hốt hoảng, chỉ có thể giúp Lộ Tường Nguyên lau nước mắt, hắn nghĩ bây giờ chính mình mà lên tiếng thì chỉ càng khiến Lộ Tường Nguyên thêm hoảng sợ mà thôi.
Nhưng Lộ Tường Nguyên lại tránh né, nhất quyết không để lộ ra vẻ mặt thảm hại của bản thân.
"Tôi không biết anh là ai, tôi cũng không biết giữa tôi và anh có ân oán gì mà lại trở thành như vậy, đây thật sự là một lời cầu xin của tôi, tôi đã có người trong lòng rồi nên ngoại trừ việc này có thể là việc khác được không?"-Lộ
Tường Nguyên nói trong tiếng nức nở, hoàn toàn dùng hết thành ý của mình để cầu xin.
Bàn tay đưa tới gần Lộ Tường Nguyên chợt khựng lại, hắn rất bất ngờ việc Lộ Tường Nguyên chịu hạ mình cầu xin người khác tha cho mình, không những vậy... người trong lòng? Cậu ấy đã có người trong lòng sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]