🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Khi biết được lí do Lộ Tường Nguyên kéo mình đi, Chu Hải Thành cũng không biết là nên vui hay nên buồn nữa.

Thôi thì dù sao cũng nhờ thằng nhóc đó mà Lộ Tường Nguyên chủ động nói chuyện với hắn.

Hai người đứng trước phòng chứa đồ cũ ở hội trường, nơi này cũng sắp được phá bỏ để xây một căn phòng khác khang trang hơn nên cũng khá ít người qua lại nơi này.

Lộ Tường Nguyên nấp sau lưng Chu Hải Thành chờ hắn mở cửa.

Nhưng ở trong chẳng có ai cả, Lộ Tường Nguyên hơi khó hiểu đi vào trong kiểm tra, Chu Hải Thành cũng lo lắng đi theo sau Lộ Tường Nguyên.

Khi cả hai vừa đi vào thì cửa phòng đang mở đột nhiên đóng lại trước sự ngỡ ngàng của cả hai. Chu Hải Thành chau mày đi tới kiểm tra sau đó hơi bất lực nhìn cậu.

"Bị khóa trái rồi"

Đoàn Hiểu Trình đứng ở bên ngoài cũng sợ hết hồn, cậu phải cố gắng hành động nhanh nhất có thể để hai người kia không phát hiện, tim cậu sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đó biết không?

Trầm Minh là kẻ vô sỉ đấy Đoàn Hiểu Trình đi làm nhiệm vụ đóng cửa, rất ranh ma đứng bên cạnh cậu cười tươi.

"Làm tốt lắm nhóc con, đúng nửa tiếng sau chúng ta sẽ mở cửa"

"Anh hứa rồi đó, anh Chu đáng sợ lắm, anh ấy mà mắng hay đánh em thì anh phải chịu trách nhiệm đó!"-Đoàn

Hiểu Trình còn chưa thoát được sợ hãi đã lên án Trầm Minh, cho dù có ngưỡng mộ Chu Hải Thành thật nhưng cậu nhóc cũng chẳng có gan đi lừa hắn.

"Yên tâm, có anh ở đây thì Chu Hải Thành không dám làm gì nhóc đâu, Lộ Tường Nguyên thì anh không chắc"

Đoàn Hiểu Trình:".." Hình như mình liên minh nhầm phe rồi.

Chu Hải Thành cố gắng mở cửa nhưng cũng không có kết quả, đập cửa để mong ai đó nghe được cũng chẳng xong.

"Chắc tớ sẽ phá cửa đây"

Lộ Tường Nguyên vỗ vỗ vai Chu Hải Thành.



"Đừng làm chuyện thiếu suy nghĩ, phá cửa chẳng phải ý kiến gì hay ho đâu, hơn nữa còn rất dễ bị thương, tớ đã nhắn tin Trầm Minh mau tới đây rồi, cậu ta đang tìm cách"

Nghe đến việc Lộ Tường Nguyên đã nhờ Trầm Minh thành công thì Chu Hải Thành cũng yên tâm hơn, dù sao trong những tình huống khó đỡ như thế này thì Trầm Minh luôn là người lí trí nhất.

Nơi này vì không ai lui tới nên khá bụi, Chu Hải Thành sẵn sàng hi sinh cái áo khoác của mình để lót cho Lộ Tường Nguyên một chỗ ngồi sạch sẽ.

Tên nào đó còn đang định giận lẫy nhưng thấy hành động dứt khoát trải xuống của Chu Hải Thành thì thấy có chút cảm động, cậu không ngồi thì cũng có lỗi lắm.

Thấy Lộ Tường Nguyên chịu ngồi nhưng vẫn chưa chịu nhìn mặt hắn, Chu Hải Thành chỉ nở một nụ cười dịu dàng, như vậy đã được lắm rồi.

"Trong tin nhắn là thằng nhóc bảo cậu đến đây sao?"

"Ữ, nhưng có vẻ không phải là thằng nhóc đó nhắn, tình cảnh như thế này chắc là chúng ta bị 'chơi" rồi"

Chu Hải Thành hơi bất ngờ, hắn không nghĩ là Lộ Tường Nguyên chịu trả lời lại hắn nên nhất thời không biết nói gì.

Hai người im lặng một lúc rồi Chu Hải Thành mới quyết định mở lời.

"Chuyện hôm qua... là tớ đã mất kiểm soát... xin lỗi cậu..."

Lộ Tường Nguyên bĩu môi nhìn sang Chu Hải Thành, vẻ mặt của hắn thật sự rất hối lỗi, ánh mắt mong chờ nhìn thái độ của Lộ Tường Nguyên.

"Hừ, lần sau không cho cậu uống rượu nữa"-Lộ Tường Nguyên quay đi, miễn cưỡng xem được lời xin lỗi của Chu Hải Thành.

"Tớ không nghĩ loại rượu đó lại mạnh đến như vậy, tớ hứa sẽ không làm cậu tức giận như vậy nữa, hôm nay tớ làm món sườn nướng cậu thích nhé? Hay cậu muốn ăn gà quay? Đều chiều cậu hết!"-Thấy Lộ Tường Nguyên đã thỏa hiệp, Chu Hải Thành nhân cơ hội tấn công tới tấp.

"Cậu còn nói nữa tớ sẽ giận cậu tiếp đó!"-Lộ Tường Nguyên quay sang lườm một cái, chỉ một ánh mắt, Chu Hải Thành đã rất ngoan ngoãn nghe lời.

Chu Hải Thành dù bị bắt im lặng nhưng rất vui vẻ, chỉ cần Lộ Tường Nguyên chịu tha thứ cho hắn, bắt hắn làm gì cũng được.

Đang suy nghĩ khi về sẽ nấu bao nhiêu món thì đột nhiên Lộ Tường Nguyên vươn tay lên, ép hắn nhìn thằng vào mặt cậu.

Chu Hải Thành hơi đỏ mặt, vì sự gần gũi ngày hôm qua nên hắn cũng có chút ngại ngùng khi tiếp xúc với Lộ Tường Nguyên, thật ra là cũng... rất thích.

Lộ Tường Nguyên ngắm nghía khuôn mặt của Chu Hải Thành một lúc rồi thả ra.



"Chút nữa khi về ghé vào tiệm thuốc gần đó mua một tuýp kem bôi vào miệng đi, để đó thì biết bao giờ mà lành?"

Nghe Lộ Tường Nguyên nói vậy, Chu Hải Thành mới sờ sờ môi. Hôm qua Lộ Tường Nguyên cắn hắn một cái rất đau, bây giờ để lại vết thương cũng là điều dễ hiếu thôi.

Chu Hải Thành cười cười, hóa ra Lộ Tường Nguyên vẫn quan tâm đến hắn.

"Nè, nhóc con, nhóc nhìn lâu lắm rồi đó, rốt cuộc là hai người kia đã làm lành nhau chưa?" -Trầm Minh khó chịu hỏi

Đoàn Hiếu Trình đang đứng trên vai mình.

Vì để chắc chắn rằng Lộ Tường Nguyên và Chu Hải Thành sẽ làm lành với nhau nên Trầm Minh đành để Đoàn

Hiểu Trình đứng trên vai mình để nhìn qua cái khe nhỏ phía trên cửa để xem tình hình, dù sao để Đoàn Hiểu Trình gánh Trầm Minh trên lưng thì cũng khó coi lắm.

Đoàn Hiểu Trình nhìn thấy được phía trong cũng là lúc Lộ Tường Nguyên đang xem vết thương trên khóe miệng của Chu Hải Thành, vì Lộ Tường Nguyên đứng quay mặt so với Đoàn Hiểu Trình nên cậu nhóc không thấy được biểu cảm của cậu nhưng ánh mắt dịu dàng, tràn ngập tình yêu thương của Chu Hải Thành thì cậu nhóc thấy chẳng sót một giây nào. Chính vì vậy nên Đoàn Hiểu Trình mới sững người một lúc lâu đến khi Trầm Minh khó chịu kêu lên thì mới tỉnh táo lại.

"Hai người đó có vẻ làm lành rồi đó, anh mau mở cửa đi"

Trầm Minh vui vẻ gật đầu, đặt Đoàn Hiếu Trình xuống đất rồi mở cửa.

Thấy có người ở bên ngoài, Chu Hải Thành và Lộ Tường Nguyên chẳng biết làm chuyện gì mờ ám mà vội vàng buông tay nhau ra, ánh mắt nhìn nhau cũng rất kì quái nhưng Trầm Minh quan tâm nhiều như vậy làm gì chứ, chỉ cần hai người này hòa thuận với nhau là được.

"Haha, để hai cậu phải đợi lâu rồi, tớ phải sắp xếp ổn thỏa bên câu lạc bộ mới có thể chạy qua chỗ của hai cậu, xin lỗi nhé"

Lộ Tường Nguyên khoanh tay, có vẻ rất không hài lòng với lời giải thích của Trầm Minh,

"Hóa ra hai bọn tớ chỉ xếp sau công việc ở câu lạc bộ sao?"

"Anh Lộ, anh Chu, em xin lỗi anh, chẳng hiểu sao ai đó lấy được điện thoại của em nhắn anh đến đây, xin lỗi đã kéo hai anh vào chuyện này"-Đoàn Hiểu Trình lên tiếng giải vây cho Trầm Minh.

"Không sao đâu, tụi anh cũng không bị gì mà, cũng may em không sao"-Chu Hải Thành tiến tới xoa đầu trấn an

Đoàn Hiểu Trình, ánh mắt dành cho cậu nhóc cũng nhẹ nhàng hơn, dù sao cũng nhờ có thằng nhóc này mà hắn mới có thể làm lành được với Lộ Tường Nguyên mà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.