🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mặc dù rất không hài lòng với hành động của Chu Hải Thành nhưng Lộ Tường Nguyên cũng không thể nào để mặc Chu Hải Thành được.

Khi Chu Hải Thành nôn ra được thì cũng miễn cưỡng tỉnh táo hơn một chút, khi ra khỏi phòng vệ sinh, hắn còn thấy bộ đồ ngủ của mình đã được Lộ Tường Nguyên đặt ngay ngắn ở cửa, còn có thêm chai nước giải rượu nữa.

Dù say không biết trời đất nhưng Chu Hải Thành vẫn mơ hồ nhớ đến hành động của mình, hắn thật sự rất muốn giết chết chính bản thân mình ngay lập tức, sao có thể làm ra được những hành động thiếu suy nghĩ như vậy chứ?

Sáng ngày hôm sau, Chu Hải Thành vẫn theo lẽ thường chuẩn bị đồ ăn sáng cho Lộ Tường Nguyên, cậu dù vẫn ăn nhưng chẳng thèm nhìn đến hắn, Chu Hải Thành chủ động bắt chuyện mà Lộ Tường Nguyên chẳng thèm trả lời nửa câu.

Thời tiết hôm nay khá nóng mà Lộ Tường Nguyên vẫn mặc áo cao cổ thì Chu Hải Thành cũng biết được hôm qua

mình đã gây nên chuyện tày trời gì rồi.

Điểm mấu chốt là Lộ Tường Nguyên tức giận cũng không nhẹ đâu...

Bình thường khi lên xe đi tới trường, cả ba người sẽ cùng chen chúc với nhau ngồi ở hàng ghế sau, hôm nay Lộ Tường Nguyên chẳng nói gì mà đi thẳng vào ghế lái phụ ngồi.

Trầm Minh khó hiểu nhìn Lộ Tường Nguyên rồi nhìn đến vẻ mặt buồn bã của Chu Hải Thành ở bên cạnh thì liền biết chuyện gì đang xảy ra.

Chuyện hiếm thấy đó, hai người này lại giận nhau rồi.

"Lộ Tường Nguyên giận cậu sao?"-Trầm Minh đến gần Chu Hải Thành hỏi nhỏ.



Chu Hải Thành không đáp, chỉ thở dài gật gật đầu.

Trầm Minh ngao ngán lắc đầu, hai người này mà giận nhau người khó xử ở giữa chính là Trầm Minh. Nếu là thời gian đầu thì cậu nhóc này chẳng cần suy nghĩ mà đứng ngay về phía Lộ Tường Nguyên nhưng mối quan hệ của

Trầm Minh và Chu Hải Thành bây giờ cũng chẳng đến nổi tệ nên nhất thời Trầm Minh chẳng biết đứng về phe ai.

"Này, Lộ Tường Nguyên, không thấy nóng hay sao còn mặc áo cổ lọ thế"-Trầm Minh đành phải kiếm chuyện gì nói để phá tan bầu không khí ngượng ngùng này.

Nhưng có vẻ Trầm Minh đã chọn sai chủ đề để bắt chuyện rồi, Lộ Tường Nguyên không những không đáp lại mà còn quay xuống trao cho Trầm Minh một ánh mắt đáng sợ, khuôn mặt của Chu Hải Thành lại càng khó xử hơn.

Trầm Minh thấy tình hình khó khăn nên quyết định chọn im lặng, cậu không muốn bản thân nói sai gì đó để hai thằng bạn mình đấm nhau ngay trên xe đâu.

Trầm Minh suy nghĩ, mình phải nghĩ cách gì đó thôi.

Vừa bước xuống xe, Lộ Tường Nguyên đã quay mặt đi ngay, chẳng thèm chờ đến ai. Trầm Minh thấy vậy cũng hơi quan ngại, Lộ Tường Nguyên như vậy là đang rất giận đó, không biết Chu Hải Thành đã làm gì nữa.

Dù biết bản thân đang bị thất sủng nhưng Chu Hải Thành vẫn đi theo sau Lộ Tường Nguyên, không chỉ Trầm Minh nghĩ cách, Chu Hải Thành cũng đang rất đau đầu làm sao để dỗ ngọt được Lộ Tường Nguyên đây.

Đoàn Hiểu Trình đứng cách đó không xa thấy cả ba người thì vui vẻ chạy đến, định bụng sẽ chào hỏi một chút, nhưng cậu còn chưa đến được chỗ của Chu Hải Thành và Lộ Tường Nguyên thì đã bị Trầm Minh giữ lại.

Trầm Minh bắt được Đoàn Hiểu Trình thì thở phào nhẹ nhõm, hai người kia còn đang chiến tranh lạnh mà thằng nhóc này nhảy vô không khác gì quả bom nổ chậm cả. Thật sự thì Trầm Minh cũng chẳng biết hai thằng bạn mình như thế nào nhưng Trầm Minh cảm giác cả hai đều không thích Đoàn Hiểu Trình cho lắm.

"Hai người kia đang giận nhau, nhóc lại gần coi chừng bị xé xác ra đó"- Trầm Minh rất khoa trương mà nói lời hù dọa Đoàn Hiểu Trình.



"Hả? Hai anh ấy giận nhau ạ? Em tưởng mối quan hệ của cả hai rất tốt?"-Đoàn Hiểu Trình bất ngờ hỏi lại Trầm Minh.

"Thằng nhóc khờ này, bộ quan hệ tốt là không thể giận nhau được à, anh mày đang suy nghĩ cách để hai tên điên đó làm lành đây nè"-Trầm Minh vô cùng chán nản vì chẳng có một kế hoạch nào trong đầu.

Đoàn Hiểu Trình nhìn Lộ Tường Nguyên và Chu Hải Thành, cậu nhóc cũng không muốn cả hai cứ như vậy mãi.

"Em có ý này, anh thấy sao?"

Có không ít học sinh đi ngang qua nhìn thấy Trầm Minh và Đoàn Hiểu Trình xì xầm to nhỏ với nhau. Vì Trầm Minh cao hơn rất nhiều so với Đoàn Hiểu Trình nên cậu nhóc phải nhón chân lên mới có thể nói được nên nhìn cũng khá buồn cười. Chẳng biết Đoàn Hiểu Trình đã nói gì mà hai mắt Trầm Minh sáng lên, cảm thấy ý kiến này cũng hề tệ chút nào.

"Được rồi, hẹn nhóc vào cuối giờ học nhé?"

"Vâng, em sẽ cố gắng hết sức"

Vì đã là lớp 12 nên tần suất luyện đề cũng khá nhiều, chính vì bận rộn luyện đề rồi giải đề nên Chu Hải Thành cũng không có cơ hội bắt chuyện với Lộ Tường Nguyên. Đã vậy vào giờ giải lao Chu Hải Thành còn bị người bên phòng hỗ trợ kéo đi làm giấy tờ để hoàn thành thủ tục nhận học bổng nên thời gian ở trường để làm lành với Lộ Tường Nguyên gần như bằng không.

Tới giờ ra về, Lộ Tường Nguyên nhận được một tin nhắn không rõ người gửi là ai tới điện thoại của mình, cậu đã định mặc kệ rồi nhưng người này gửi rất nhiều nên buộc Lộ Tường Nguyên phải mở lên kiểm tra xem là gì.

Hóa ra người gửi là Đoàn Hiểu Trình, có lẽ từ hồi ở bệnh viện cậu nhóc xin phương thức liên lạc của cậu nhưng Lộ Tường Nguyên lại không lưu nên mới không hiện tên người gửi. Nhưng điểm mấu chốt là tình trạng của Đoàn Hiểu Trình rất nguy hiểm, cậu nhóc nói mình đang bị nhốt ở kho chứa đồ cũ ở hội trường.

Lộ Tường Nguyên hốt hoảng nhìn xung quanh, Trầm Minh chẳng hiểu sao lại biến đi đâu mất, cậu chỉ đành có thể kéo Chu Hải Thành đi cùng mình thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.