🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hôm nay là một buổi tối chủ nhật đẹp trời, đáng lẽ theo kế hoạch tuyệt vời mà Chu Hải Thành đã chuẩn bị thì bây giờ hắn phải đang ngồi vào bàn học, giải hết đề cương của tất cả các môn phải thi học kì nhưng không, tiếc thay kế hoạch tuyệt vời đó đều bị Lộ Tường Nguyên bới tung lên.

Sở dĩ hai người đang ngồi trên xe ra biển lúc bảy giờ như thế này đều nhờ 'vận xui' của Lộ Tường Nguyên.

Lớp của cả ba người chẳng hiểu học theo ai mà muốn lên kế hoạch chụp kỉ yếu sớm một chút, mà đã chụp kỉ yếu buổi tối thì không thể thiếu cảnh chụp dưới biển được nên cần có một người chịu khó đi xa một chút để tham khảo địa hình biển có thuận lợi cho việc chụp ảnh lớp hay không. Vì lớp không có ai xung phong nên lớp trưởng chỉ có thể rút thăm ngẫu nhiên và Lộ Tường Nguyên là người may mắn đảm nhiệm trọng trách đó.

Thật ra, Lộ Tường Nguyên cũng chẳng có vấn đề về việc này nhưng đi về cậu lại quên béng mất, Chu Hải Thành cũng chẳng nhớ mấy chuyện vặt này, nếu lúc nãy lớp trưởng không nhắn cậu chuẩn bị ảnh không gian biển để ngày mai gửi cho studio thì cậu đã chôn vùi nó vào tận cuối cùng trong bộ nhớ rồi.

"Tớ đã bảo cậu không cần đi theo tớ rồi mà"

"Ngoài trời lạnh lắm, tớ không yên tâm về cậu"-Chu Hải Thành dù biết bản thân còn nhiều bài nhưng so với việc bỏ Lộ Tường Nguyên đi một mình thì đương nhiên là hắn không nỡ rồi.

"Thật hết biết nói nổi cậu"

Trăng hôm nay rất tròn, trời cũng không có nhiều mây, ánh trăng sáng chiếu xuống biển tạo thành dải sáng lấp lánh rất đẹp đẽ.

Nhìn Chu Hải Thành hiếu kì như vậy, Lộ Tường Nguyên bất giác mỉm cười.

Đáng lẽ cậu nên cho tên này đi nhiều hơn một chút.

"Cậu có đi dạo cũng nhớ đi quanh đây thôi nhé, tớ chụp một vài tấm ảnh rồi quay lại ngay"

Vừa dứt câu, Lộ Tường Nguyên đã đi ngay, nơi này khá xa trung tâm thành phố nên cũng chẳng có ai thường lui tới, đã vậy biển buổi tối còn khá lạnh nên phải chụp nhanh nhanh rồi về nếu không muốn cả hai người đều cảm lạnh.

Chu Hải Thành rất ngoan ngoãn làm theo lời của Lộ Tường Nguyên là chơi xung quanh đây, nhưng không hiếu sao hắn cứ có cảm giác thật kì lạ ở bãi biển này.

Hắn có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc ở nơi này, cái cảm giác... như có thứ gì đó thôi thúc hắn phải đi xa hơn nữa...



Chu Hải Thành hơi khó chịu kéo cao áo khoác của bản thân, có lẽ lạnh quá nên hắn sinh ra ảo giác sao? Cảm giác này thật sự khó chịu, những hình ảnh xa lạ cứ chồng chéo trong đầu của hắn, tất cả những hình ảnh đó rất nhiều mà cũng xuất hiện một cách thoáng qua nên Chu Hải Thành chẳng thể nào thấy được rõ ràng cái nào được.

"Chu Hải Thành!"

Chu Hải Thành giật mình, tựa như từ cơn mê mang thoát ra đối diện với thực tại vậy, nhìn kĩ lại bản thân thì không hiểu bằng cách nào hắn đã đi xuống biển, đi sâu tới mức nước biển đã dâng tới lưng bụng hắn rồi.

"Chết tiệt! Chu Hải Thành! Cậu muốn chết à? Khi không cởi giày đi xuống biển làm gì chứ?"-Lộ Tường Nguyên vô cùng phẫn nộ đi tới nắm lấy cổ áo của Chu Hải Thành.

Vì Lộ Tường Nguyên thấp hơn Chu Hải Thành nên khi tới chỗ của hắn thì nước biển cũng dâng đến lưng chừng ngực của Lộ Tường Nguyên, vì chịu lạnh kém nên cơ thể của cậu cũng không ngừng run lên bần bật.

"Chu Hải Thành... cậu khóc sao?"

Nãy giờ Chu Hải Thành đứng ngược lại với ánh trăng nên Lộ Tường Nguyên không nhìn rõ được, bây giờ vô tình nhảy lên để định đấm cho Chu Hải Thành một cái thì đã thấy tên này chẳng hiểu sao lại khóc mất rồi.

Nhìn khuôn mặt lo lắng của Lộ Tường Nguyên, Chu Hải Thành vội vàng lau mặt, đúng là bản thân mình đang khóc trong vô thức thật, nhưng điều quan trọng là hắn nãy giờ hoàn toàn hành động trong vô thức...

"Tớ... không biết nữa, tớ thấy lạ lắm, tớ cảm thấy rất trống rỗng, tựa như... đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết vậy.."-Chu Hải Thành hơi hoảng sợ ôm chặt lấy Lộ Tường Nguyên.

Lúc nãy trái tim hắn hoàn toàn trống rỗng, những bước đi trong vô thức của hắn như vậy cũng có thể thấy được trong nhận thức của chính mình hoàn toàn không có đích đến, chỉ đơn giản là muốn đi để giải thoát mình ra khỏi cảm giác khó chịu đó thôi. Thế mà ngay từ lúc nhìn thấy Lộ Tường Nguyên, Chu Hải Thành như tìm thấy được chính mình, hắn chỉ nhìn thấy một thứ ở trước mắt, đó là Lộ Tường Nguyên. Chỉ vậy thôi cùng đủ khiến bản thân thoát khỏi cảm giác vô định.

Còn Lộ Tường Nguyên chẳng có cảm giác 'chữa lành' như vậy một chút nào. Lời Chu Hải Thành vừa nói ra làm Lộ Tường Nguyên đang vốn lạnh lại càng lạnh người hơn nữa.

Cảm giác đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết? Câu đó chẳng phải là lời Chu Hải Thành nói trước khi muốn giết cậu sao?

Dù trong đầu có hàng vạn câu hỏi vì sao nhưng vẫn phải trở về thôi, trời đã lạnh còn ngâm nước biển, muốn bị

bệnh sao cho nhanh thì chỉ có cách này thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.