Sau khi cả hai thay một bộ đồ khô ráo, Lộ Tường Nguyên đã pha hai ly sữa nóng.
"Được rồi, bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết, lí do gì cậu muốn nhảy xuống biển tự vẫn như vậy?"-Lộ Tường Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm Chu Hải Thành.
"Tớ nói thật lúc đó tớ cũng chẳng biết bị sao nữa, trong đầu tớ lướt qua rất nhiều hình ảnh nhưng chẳng có cái nào tớ thấy rõ được, lúc đó, tớ cũng chỉ bước đi trong vô thức, tớ thật sự không có ý định tự vẫn mà"-Chu Hải Thành rất thành thật trả lời.
Vô thức sao?
Nghe tới đây, Lộ Tường Nguyên có chút hoảng sợ, cậu đột nhiên nhớ tới một chi tiết ở bãi biển, đó chẳng phải là nơi Chu Hải Thành từng tự tử không thành công sao? Nhưng mà bằng cách nào tên này lại có kí ức từ kiếp trước chứ? Đã vậy còn bị đống kí ức đó điều khiển nữa, đừng nói là Chu Hải Thành cũng sống lại đấy nhé?
Càng nghĩ, Lộ Tường Nguyên càng cảm thấy mình sắp bị điên mất rồi, tên điên này mà thật sự sống lại thì chắc chắn mọi nỗ lực cố gắng từ đầu tới giờ của cậu sẽ đổ sông đổ biển, Chu Hải Thành sẽ xiên chết cậu mất!
"Lộ Tường Nguyên, cậu không sao chứ?" -Chu Hải Thành hơi lo lắng hỏi Lộ Tường Nguyên, hắn không nói gì sai đó sao?
"Này, Chu Hải Thành"-Lộ Tường Nguyên rất nghiêm túc đặt tay lên vai Chu Hải Thành.
Tốt nhất bây giờ Chu Hải Thành chưa biến thành con cáo già, phải làm gì đó mới được, tẩy não tên điên này luôn càng tốt!
"Hả..?"-Chu Hải Thành cũng bị sự nghiêm túc của Lộ Tường Nguyên dọa sợ.
"Như vậy là bệnh đó, cậu biết không?"
"Hả.?"
"Cái tên của căn bệnh này tớ cũng không nhớ rõ nữa, tên gọi cũng dài lắm, nhưng mà người bệnh sẽ thấy được những hình ảnh rất chân thực, tựa như mình đã trải qua vậy nhưng tất cả chỉ là những hình ảnh không có thực được gửi đến não bộ của cậu thôi, giống như hành động vừa nãy của cậu vậy, nó không chỉ cho cậu thấy được những hình ảnh không có thực mà còn thôi thúc hành động của cậu nữa" (1
Lộ Tường Nguyên nói như thật, cậu cũng chẳng biết mình có đâu ra kiến thức mà nói nhiều như vậy, chắc là do sự thôi thúc muốn sống mãnh liệt quá.
Nhưng mà ai bảo Lộ Tường Nguyên may mắn gặp được Chu Hải Thành lúc 17 tuổi chứ? Con nai tơ này hoàn toàn tin tưởng vào lời Lộ Tường Nguyên nói.
"Vậy phải làm sao đây? Lần đầu tiên tớ bị như thế này, có cần phải đi ra bệnh viện khám không?"-Chu Hải Thành càng nghe càng thấy sợ, cũng rất lo lắng, lỡ đâu hắn làm tổn thương Lộ Tường Nguyên thì sao?
"Không, không, không cần ra bệnh viện khám đâu, cậu chỉ cần nhớ rõ, phân biệt một cách kĩ càng đâu là thực tại, đâu là hình ảnh ảo là được, nó cũng không nghiêm trọng đến mức như cậu nghĩ. Đối với những chỗ mang lại cho cậu cảm giác không an toàn như bãi biển lúc nãy thì đừng đi đến nữa là được"
Bây giờ mà còn gặp bác sĩ thì chẳng phải cậu sẽ bị lộ sao? Tốt nhất là cái tên điên này phải biết được bây giờ cậu đã thay đổi rồi, bây giờ mới là thực tại, đừng nhớ những chuyện không vui từ kiếp trước mà xách dao đi chém cậu là được!
Chu Hải Thành rất thành thật gật đầu, hoàn toàn tin tưởng Lộ Tường Nguyên không một chút nghi ngờ
"Nếu như mà cậu còn thấy được gì kì lạ thì cứ nói tớ nhé" Để tớ có thể dễ tẩy não cậu tiếp.
Nhưng vế sau có đánh chết Lộ Tường Nguyên cũng không dám nói.
"Ừ, tớ nhất định sẽ nói, tớ thật may mắn có thể gặp được cậu"-Chu Hải Thành mỉm cười nhìn bàn tay của Lộ Tường Nguyên vì lo cho mình mà nắm chặt lấy không buông.
May mắn sao?
Lộ Tường Nguyên nhìn sang hướng khác, không dám nhìn vào Chu Hải Thành nữa. Kiếp trước cả tôi và cậu chẳng ai mong gặp được nhau cả, Chu Hải Thành kiếp trước mà nghe được cậu nói như vậy nhất định sẽ bóp chết cậu đó có biết không?
Khi cả hai ai về phòng nấy đi ngủ, Lộ Tường Nguyên mới nghĩ đến chuyện lúc nãy. Cậu không nhớ sai, lý lịch của
Chu Hải Thành ở kiếp trước cậu điều tra nhiều đến mức nhớ cả chỗ xuống dòng, nên việc hắn từng tự tử bất thành ở biển cũng không thể nào không tra ra được.
Chu Hải Thành quyết định tự vẫn ở biển sau đó được một người đánh cá gần đó thấy được rồi mang đến bệnh viện. Chỉ là thời gian cũng gần tương đương với thời điểm bây giờ, nước biển lạnh như vậy sao...
Lộ Tường Nguyên thở dài, gập cái laptop trước mặt xuống, cũng chẳng có tâm trạng làm gì nữa.
Đó là lí do mà Lộ Tường Nguyên không có tư cách gì để hận Chu Hải Thành dù cho tất cả tai ương mà cậu đã phải chịu đều do cái tên điên đó gây ra nhưng chính cậu cũng là người đẩy Chu Hải Thành vào ranh giới giữa sự sống và cái chết.
Nhưng kể từ lần đó, Chu Hải Thành cũng chẳng thấy có gì lạ nữa mà kì thi cuối kỳ cũng đã đến gần nên Chu Hải Thành chẳng bận tâm đến vấn đề đó, ngày đêm ôn bài chỉ mong đến vị trí top đầu mà Lộ Tường Nguyên đang chiếm giữ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]