Sau khi cả hai thay một bộ đồ khô ráo, Lộ Tường Nguyên đã pha hai ly sữa nóng.
"Được rồi, bây giờ cậu có thể nói cho tớ biết, lí do gì cậu muốn nhảy xuống biển tự vẫn như vậy?"-Lộ Tường Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm Chu Hải Thành.
"Tớ nói thật lúc đó tớ cũng chẳng biết bị sao nữa, trong đầu tớ lướt qua rất nhiều hình ảnh nhưng chẳng có cái nào tớ thấy rõ được, lúc đó, tớ cũng chỉ bước đi trong vô thức, tớ thật sự không có ý định tự vẫn mà"-Chu Hải Thành rất thành thật trả lời.
Vô thức sao?
Nghe tới đây, Lộ Tường Nguyên có chút hoảng sợ, cậu đột nhiên nhớ tới một chi tiết ở bãi biển, đó chẳng phải là nơi Chu Hải Thành từng tự tử không thành công sao? Nhưng mà bằng cách nào tên này lại có kí ức từ kiếp trước chứ? Đã vậy còn bị đống kí ức đó điều khiển nữa, đừng nói là Chu Hải Thành cũng sống lại đấy nhé?
Càng nghĩ, Lộ Tường Nguyên càng cảm thấy mình sắp bị điên mất rồi, tên điên này mà thật sự sống lại thì chắc chắn mọi nỗ lực cố gắng từ đầu tới giờ của cậu sẽ đổ sông đổ biển, Chu Hải Thành sẽ xiên chết cậu mất!
"Lộ Tường Nguyên, cậu không sao chứ?" -Chu Hải Thành hơi lo lắng hỏi Lộ Tường Nguyên, hắn không nói gì sai đó sao?
"Này, Chu Hải Thành"-Lộ Tường Nguyên rất nghiêm túc đặt tay lên vai Chu Hải Thành.
Tốt nhất bây giờ Chu Hải Thành chưa biến thành con cáo già, phải làm gì đó mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-cuu-roi-ke-thu/3736965/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.