Vài ngày sau, Chu Hải Thành lại tình cờ gặp được Đoàn Hiểu Trình trước cửa văn phòng trường.
"Chào anh Chu, anh không đi cùng hai người kia sao ạ?"-Đoàn Hiểu Trình rất lễ phép đi đến chào hỏi Chu Hải Thành.
"Ừ, anh đi làm chút giấy tờ, cũng không cần phiền đến hai người họ đi cùng"-Chu Hải Thành đối với thằng nhóc này không ghét, nhưng cũng chẳng thích lắm.
"Em thật sự rất ngưỡng mộ anh đó anh Chu"-Ánh mắt của Đoàn Hiểu Trình sáng lấp lánh nhìn Chu Hải Thành.
"Anh có gì để ngưỡng mộ sao? Người em ngưỡng mộ nên là Lộ Tường Nguyên mới đúng"-Chu Hải Thành có chút khó hiếu.
Đoàn Hiểu Trình lắc đầu.
"Anh Lộ với anh Trầm là hai kiểu người em chẳng thể nào với tới được rồi, em có được nghe kể qua về chút hoàn cảnh của anh, em cảm thấy anh có động lực để phát triển vượt bậc như hôm nay là một chuyện rất đáng nể"
Chu Hải Thành nghe vậy hơi im lặng một chút, sau đó lại nói.
"Không, không hẳn, nếu như không có Lộ Tường Nguyên, em cũng chẳng biết tên anh là gì đâu"
"À, em vẫn chưa có dịp cảm ơn anh Lộ, cũng nhờ anh ấy mà em cũng không còn bị làm phiền nữa"
"Chỉ cần em có được thành tích tốt đã là một lời cảm ơn đối với cậu ấy rồi, đừng làm gì có lỗi với bản thân là được-Vừa dứt câu Chu Hải Thành đã quay đi ngay, hắn cũng không có nhã hứng nói chuyện thêm với thằng nhóc này, càng không muốn nó lại gần với Lộ Tường Nguyên. (L)
Có thể nói hắn ích kỉ cũng được nhưng mà hắn thật sự không muốn Lộ Tường Nguyên sẽ đối xử tốt với ai khác như đối xử với hắn.
Đoàn Hiểu Trình thấy vậy hơi hoang mang. Là anh Chu khó gần hay là anh ấy khó chịu với mình nhỉ?
"Cậu về rồi sao?"
Vừa thấy Lộ Tường Nguyên, cơ mặt của Chu Hải Thành lại giãn ra, chỉ cần thấy cậu, Chu Hải Thành liền bất giác mỉm cười. (1)
"Ừ, tớ về rồi, Trầm Minh đâu?"
"Ở dưới kìa"-Lộ Tường Nguyên nở một nụ cười mờ ám chỉ chỉ xuống một góc ở sân trường.
Chu Hải Thành nhìn theo hướng tay của Lộ Tường Nguyên liền thấy Trầm Minh đứng dưới một tán cây to ở dưới sân trường. Vì Trầm Minh quay lưng lại nên cả hai cũng không biết Trầm Minh có biểu cảm gì còn nữ sinh đứng đối diện Trầm Minh thì rất ngại ngùng, hai tay cứ quấn hết cả vào nhau, nhưng không biết cả hai nói gì mà nữ sinh kia lại thất vọng bỏ đi trước.
"Tỏ tình sao?"-Chu Hải Thành đoán mò.
"Chắc vậy, nhìn tình hình này thì chắc cậu ta từ chối rồi, vậy mà cứ than thở tại sao không có người yêu"
"Cậu ấy cũng rất quyết tâm để năm nay không làm vua về nhì nữa mà, tâm trạng đâu mà yêu đương chứ"-Chu
Hải Thành bị suy nghĩ của mình làm cho buồn cười.
"Tớ thấy cũng không ít nữ sinh để ý đến cậu đó Chu Hải Thành, cậu cũng không có hứng thú với ai sao?"
Lời này nói ra hoàn toàn là sự tò mò của Lộ Tường Nguyên. Kiếp trước tốt xấu gì cậu cũng có nhiều người yêu cũ rồi, đã vậy còn một vị hôn thê 'hờ là Hàn Vĩnh Nghi nữa, thế mà Chu Hải Thành chẳng có nổi một người nào từ cấp ba đến lớn, đến cả những tin đồn về chuyện tình ái của Chu Hải Thành mà chẳng moi móc được cái gì ra hồn.
Nhiều lúc Lộ Tường Nguyên còn phải tự hỏi là liệu tên này có phải bị 'bất lực' rồi không.
Chu Hải Thành hơi ngại ngùng nhìn Lộ Tường Nguyên một lúc rồi quay đi.
"Tớ mà yêu đương rồi thì ai lo cho cậu được chứ?"
Lộ Tường Nguyên bĩu môi.
"Này, cậu nói như kiểu tớ là con nít vậy, cậu yêu đương thì có liên quan gì đến tớ chứ?"
"Nhảm nhí, tạm thời tớ vẫn chưa có ý định đó đâu, đừng có hỏi lung tung" -Chu Hải Thành nhịn không được búng trán Lộ Tường Nguyên một cái.
"Mà cậu... thật sự không để ý đến ai à?"-Chu Hải Thành cẩn thận hỏi ngược lại Lộ Tường Nguyên, rất muốn hỏi cho rõ ràng về vấn đề này.
"Không, chẳng có ai cả, tớ cũng nói với cậu rồi mà, tớ cũng chẳng có tình cảm với mối quan hệ mẹ tớ sắp đặt cho tớ"
"Nhưng như vậy thì không phải rất thiệt thòi cho vị tiểu thư đó sao... nếu cậu không có tình cảm còn cô ấy thì có?"
Chu Hải Thành nghĩ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, bây giờ Lộ Tường Nguyên không có tình cảm với vị tiểu thư đó nhưng đâu có nghĩa là cô ấy cũng không? Gia thế của Lộ Tường Nguyên cũng không phải thứ trưng ra cho đẹp, nếu như cảm thấy phù hợp không chừng cậu ấy cũng...
Vế sau Chu Hải Thành hoàn toàn không muốn nghĩ đến.
"Có lẽ, đó là chuyện của sau này, chuyện tình cảm mà, cũng khó có thể nói trước được điều gì"
Chu Hải Thành rũ mắt xuống, không tiếp tục hỏi Lộ Tường Nguyên nữa.
Phải, chuyện tình cảm mà, làm sao có thể nói trước được chuyện gì chứ? Nếu mà... nếu mà hắn là nữ thì hay biết mấy, dù sau cũng có một chút hi vọng có thể đi cùng với Lộ Tường Nguyên lâu hơn một chút.
"Tớ mong có thể... ở cạnh cậu lâu hơn một chút"
Lộ Tường Nguyên bất ngờ nhìn nam sinh trước mặt mình, ánh mắt vô cùng kiên định, ánh nắng bên ngoài cửa số hắt vào gương mặt điển trai ấy càng khiến ngũ quan của Chu Hải Thành càng thêm rực rỡ. Lộ Tường Nguyên hơi ngẩn người, có lẽ, đây là một Chu Hải Thành khác, một Chu Hải Thành do chính cậu cứu rỗi..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]