Tính toán thời gian một lúc thì Lộ Tường Nguyên nhìn sang Chu Hải Thành đã thấy tên nào đó nhìn mình, ánh mắt lưng tròng chỉ chờ rơi xuống thôi.
Thấy tình cảnh như vậy Lộ Tường Nguyên không khỏi hốt hoảng.
Tên này bị gì vậy? Người bị thương là mình mà? Không lẽ hắn bị thương bên trong?
“Xin lỗi cậu... tớ vô dụng quá... lúc nào cũng phải đợi đến cậu và Trầm Minh giúp đỡ.
Lộ Tường Nguyên im lặng nhìn Chu Hải Thành nức nở từng lời.
Con trai ở tuổi này rất khó khóc, cái độ tuổi đầy lòng kiêu hãnh này rất khó để rơi nước mắt chứ đừng nói đến việc khóc trước mặt người khác. Thế mà cái người có thừa lòng kiêu hãnh này đang khóc đấy.
Lộ Tường Nguyên bối rối, cậu biết dỗ con gái nhưng con trai như vậy thì cậu nên dỗ như thế nào mới ổn đây?
“Cậu không vô dụng đâu”
Chu Hải Thành có vẻ nhận được bản thân đã quá xúc động nên cúi đầu gạt đi nước mắt.
“Cậu thật sự, là một người rất giỏi”
Phải, dù cho tên này có đáng ghét, có kiêu ngạo, có tàn nhẫn như thế nào đi chăng nữa cũng không phủ nhận được điều hắn thật sự giỏi giang, cả về suy nghĩ và hành động.
Cho dù là một lời khen, cho dù Lộ Tường Nguyên đang nhìn hắn nhưng Chu Hải Thành cảm nhận được đó không phải lời khen dành cho hắn, cứ như là lời nói dành cho một ai đó giống như hắn vậy...
Chu Hải Thành mím môi đứng dậy.
“Tớ sẽ tìm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-dam-my-cuu-roi-ke-thu/3735117/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.