“May thật đấy, hôm qua mưa tầm tã mà nay nắng đẹp rồi”-Trầm Minh nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt không nhịn được mà cảm thán.
“Ừ, nhưng mà cũng cẩn thận một chút, hôm qua mưa vừa lớn vừa kéo dài nên đường đi cũng trơn trượt lắm”-Lộ Tường Nguyên rất cẩn thận mà nhắc nhở một người năng động như Trầm Minh.
“Kệ đi, tớ đi tắm biển đây”-Vừa dứt câu Trầm Minh đã nhảy xuống biển ngay lập tức.
“Cậu ấy không khởi động sao?"-Chu Hải Thành lo lắng hỏi.
“Cậu khỏi lo, nước ở đây cũng cạn lắm”
Chu Hải Thành hâm mộ nhìn Lộ Tường Nguyên, hắn cứ nghĩ những chỗ du lịch nhỏ lẻ này Lộ Tường Nguyên sẽ không bao giờ lui đến chứ? Nhưng có vẻ cậu ấy rất am hiểu nơi này.
Sự thật thì đúng là những chỗ du lịch nhỏ lẻ này Lộ Tường Nguyên chẳng bao giờ đi, nhất là vào thời điểm trẻ trâu như bây giờ thì càng không nhưng ai bảo cậu là người may mắn được chọn để sống lại chứ? Cũng chỉ là ngẫu nhiên có được kí ức kiếp trước thôi.
Sau khi tắm biển chán chê mọi người bàn bạc với nhau đi sâu vào đảo chơi.
“Đi vào đó cũng có gì thú vị đâu?"-Lộ Tường Nguyên chống cằm, bộ dạng chán chường hoàn toàn trái ngược với Trầm Minh.
“Sao lại không? Nghe nói có rừng nguyên sinh cũng đẹp lắm"-Trầm Minh vô cùng hào hứng dụ dỗ Lộ Tường Nguyên.
Lộ Tường Nguyên bĩu môi, kiếp trước vì bản thân cũng lười nên cậu chọn ở lại. Trầm Minh không có Lộ Tường Nguyên đi cùng nên chẳng hào hứng nữa mà chọn ở lại chung.
Vậy nên, bây giờ cậu muốn đi.
“Khoác thêm áo của tớ vào, mới bơi xong đi vậy coi chừng cảm”-Trầm Minh cởi áo khoác của mình phủ lên người Lộ Tường Nguyên.
“Biết đâu cậu mới là người bệnh đó”-Lộ Tường Nguyên mỉm cười trêu chọc Trầm Minh.
“Nằm mơ đi, cậu có bệnh tới 10 lần cũng chẳng đến lượt tớ, đi thôi Chu Hải Thành, kệ cái tên yếu như sên đó đi”-Trầm Minh đi đến khoác vai Chu Hải Thành vẫn còn đứng ngẩn ngơ.
Chu Hải Thành hơi ngoảy ra sau nhìn Lộ Tường Nguyên, lúc nãy hắn cũng định khoác thêm cho Lộ Tường Nguyên...
Số người tò mò muốn khám phá đi cùng với cả ba cũng khá nhiều, có vẻ cũng được nửa lớp nên chuyến đi khá là rộn ràng.
“Oa, cây này cao thật”-Lộ Tường Nguyên nhìn ngắm xung quanh, hết cái này đến cái kia, trông hiểu kì vô cùng.
“Vậy mà lúc nãy ai là người không có hứng thú hả?"-Trầm Minh lại được dịp trêu chọc.
“Tớ chỉ là thấy có chút kì lạ thôi..”-Lộ Tường Nguyên có vẻ không phục mà trừng mắt.
Chu Hải Thành tụt lại phía sau hai người, định tăng tốc độ để đuổi kịp thì có một bàn tay níu hắn lại.
Đó là một nữ sinh khá ít nói trong lớp, mặc dù không có gì nổi bật nhưng Chu Hải Thành vẫn nhận ra cô bạn này.
“Làm phiền cậu một chút được không? Tớ có vô tình làm rơi một chiếc vòng ở phía bên kia cậu có thể giúp tớ nhặt không? Đồ bơi tớ mặc nó hơi ngắn một chút..”-Nữ sinh đó ngượng ngùng nói.
Chu Hải Thành nhìn qua liền thấy một chiếc vòng bằng bạc sáng lóa, chỉ là ở đó có hơi nguy hiểm vì phía trước có một cái hổ, hắn không biết độ sâu nó như thế nào nhưng nhìn cũng khá ớn lạnh.
Nhưng mà nếu cẩn thận một chút thì vẫn có thể lấy được...
Chu Hải Thành cẩn thận tính toán một chút rồi chồm đến lấy chiếc vòng bạc đó nhưng không hiểu sao mặt đất nhìn bằng phẳng như vậy mà chỉ cần hắn đặt chân lên đó đã sập xuống.
“Chu Hải Thành!”
Lộ Tường Nguyên nhanh tay bắt lấy được Chu Hải Thành nhưng vì không có điểm tựa nên cũng lao đi theo hắn.
“Lộ Tường Nguyên! Chu Hải Thành!”
Lần này mọi người đã phản ứng kịp nên đã ngăn được Trầm Minh làm chuyện thiếu suy nghĩ.
Trầm Minh được ngăn cản kịp thời cũng đã cẩn thận nhìn nhận lại tình hình sau đó đi ngược lại về chỗ ban đầu xuất phát.
Phải tìm cứu hộ càng nhanh càng tốt!
Chu Hải Thành chậm rãi mở mắt, hắn không cảm thấy đau đớn một chút nào mặc dù hắn biết mình đã trượt một đoạn khá dài từ vách xuống. Thế nhưng hình ảnh Lộ Tường Nguyên bắt lấy tay hắn khiến Chu Hải Thành phải vội vàng nhìn qua người đang ôm mình.
Quả nhiên là Lê Tường Nguyên thật, cậu ta đã cố tình đổi tư thể để giảm thiểu chấn thương cho hắn!
May mắn sao chỗ hai người ngã xuống dù sâu nhưng ở dưới có một lớp lá khô dày nên cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhưng Lộ Tường Nguyên thì không được may mắn như Chu Hải N Thành, vì đổi tư thể để có thể ôm được hắn nên vết thương ngoài da của cậu khá nghiêm trọng. Tay phải của Lộ Tường Nguyên bị rách da chảy máu khá nhiều nhuộm đỏ cả áo khoác ngoài mà Trầm Minh đã khoác cho cậu.
Chu Hải Thành hốt hoảng cởi ra của mình để có thể lấy vải sơ cứu vết thương cho Lộ Tường Nguyên.
Nhưng vết thương rất nghiêm trọng nên dù đã có sơ cứu cũng không có tiến triển quá nhiều...
Lộ Tường Nguyên nhìn vết thương rồi lại nhìn Chu Hải Thành.
Đau chết tôi rồi! Tên này đúng là kiếp nạn của cậu mà!
“Tôi trật chân rồi, chỉ có thể ở đây đợi cứu hộ thôi”-Lộ Tường Nguyên thở dài nhìn lên trên vách.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]