Chương trước
Chương sau
Edit: Phong Tử

Beta: Đậu Xanh

Chính là ánh đỏ bị giam cầm trong sợi dây tơ hồng...

Thứ không thể sở hữu mãi khiến cho tâm can rối bời..

[1] Đây là bài hát Hoa hồng đỏ (红玫瑰/Red Rose) – Vương Tuấn Khải (王俊凯) (nguồn dịch Naxiaholic)

Đoạn video do Nguyễn Tình gửi đi kết thúc ở cảnh hai tay cô đang cầm bầu sữa có đính thêm chiếc nơ đỏ đung đưa ở núm vú. Xem hết video, trong đầu Lâm Mặc Bạch bỗng hiện lên hai câu hát này.

Gậy thịt nóng bỏng dưới thân bị anh nắm tới phát đau, gần như đã sắp bắn ra, vừa nửa vời vừa khó chịu.

Chỉ thiếu chút nữa thôi, chỉ cần dài thêm một chút, cô xoa lắc mạnh bầu vú hơn, niết núm vú nhiều hơn một chút thì có lẽ anh sẽ bị kích thích bắn ra ngoài.

Lâm Mặc Bạch buồn bực nghiến răng nghiến lợi, quả thật đúng với nửa câu hát này: "Kẻ được yêu sẽ chẳng phải sợ hãi điều chi."

Ngay cả khi cô gái này cầm bộ ngực được thắt nơ hình con bướm tỉ mỉ trên tay như một món quà dâng tặng anh, thì anh cũng chỉ nhìn mà không thể sờ tới.

Anh có thể cảm nhận cả ngực và gậy thịt phía dưới đang kêu gào một cỗ trống rỗng.

Ánh đỏ kia đã trở thành nốt chu sa in đậm trong lòng anh.

Cô đang muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?

Lâm Mặc Bạch không có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, nhắm đôi mắt đã nhuốm đầy màu dục vọng lại, một tay đặt lên trên mắt, tay kia không ngừng vuốt ve lên xuống gậy thịt vừa cứng vừa nóng, trong đầu nhớ lại cặp vú đầy đặn trắng như tuyết của Nguyễn Tình.

Cứ như vậy một lúc lâu, lâu đến nỗi miệng lưỡi của anh gần như tê dại, cuối cùng khi nhớ lại cảm giác lúc Nguyễn Tình chạm vào phía sau lưng thì mới miễn cưỡng bắn ra.

Nhìn bàn tay dính đầy tinh dịch nhầy nhụa, Lâm Mặc Bạch hận không thể bôi lên núm vú Nguyễn Tình, làm cho đầu vú đỏ ửng phủ đầy chất lỏng đặc sệt màu trắng ngà, chắc chắn sẽ càng thêm kiều diễm.

Chỉ là một ý niệm lướt qua mà đã khiến cho gậy thịt vừa mới bắn ra lại một lần nữa ngóc đầu dậy.

"Mẹ nó."

Tiếng mắng chửi của Lâm Mặc Bạch làm anh mất đi âm sắc trong trẻo thuộc về thiếu niên, cũng mất đi sự trầm ổn vốn có mà thay vào đó giọng anh có vẻ khàn khàn và thô bạo.

***

Buổi sáng thứ hai trong phòng học tràn ngập sự hỗn loạn, nào là chép bài, thu bài, ngủ gật trong lớp, còn như Tần Phong thì dứt khoát trực tiếp cúp tiết không xuất hiện.

Ngoài vị trí của Tần Phong, trong phòng học cũng có một chỗ trống nữa, đó là của Giang Mạt Nhiên, nghe nói cô ấy vẫn phải nghỉ vì ốm.

Hôm nay, trên người Lâm Mặc Bạch như bao phủ luồng không khí lạnh người sống chớ lại gần. Ngay cả những bạn học ngồi xung quanh anh thỉnh thoảng còn cảm nhận được một cỗ không khí lạnh từ lòng bàn chân truyền tới.

Tuy nói Lâm Mặc Bạch từ trước tới nay vẫn luôn lạnh lùng nhưng lúc bình thường anh luôn giữ phép xã giao lịch sự. Riêng hôm nay anh không hề cố kỵ luôn đen mặt lại, những bạn trong lớp không dám tới bắt chuyện với anh, lúc lớp trưởng đi thu bài tập của anh cũng phải nơm nớp lo sợ.

Chẳng lẽ đến cả học sinh giỏi nhiều lần đứng đầu toàn khối từ lúc vào trường đến giờ cũng bị áp lực năm ba trung học đè bẹp?

Các bạn khác không nhịn được bắt đầu nghi ngờ.

Bầu không khí cứ như vậy cho đến giờ nghỉ buổi trưa mới bị phá vỡ.

Tần Phong vẫn một bộ dáng cà lơ phất phơ như cũ, trong miệng còn ngậm một cây kẹo, nghênh ngang đi vào lớp học.

Ngay khi vừa xuất hiện đã có không ít ánh mắt đổ dồn về phía cậu, nhưng sau khi thoáng nhìn thấy Lâm Mặc Bạch bên cạnh thì ánh mắt mọi người chỉ đảo qua rồi lướt qua chỗ khác.

Tần Phong ném áo khoác vắt trên tay ra sau lưng ghế, sau đó ngồi xuống với tư thế thoải mái, nghiêng đầu định bắt chuyện với Lâm Mặc Bạch thì lúc này mới chú ý tới sắc mặt u ám doạ người của anh, dưới mắt còn có quầng thâm.

"Ôi, Mặc Bạch, trông bộ dáng này của cậu sao lại giống hệt quỷ lớp phó thế này. Chắc không phải cuối tuần cậu làm gì túng dục quá độ đấy chứ?" Tần Phong cười đểu nói.

Con trai độ tuổi này vốn dĩ không thể tách rời chủ đề tình dục, điều này càng đúng với người có tính cách thô thiển như Tần Phong.

Lâm Mặc Bạch ngước mắt, lạnh lùng nhìn cậu một cái, châm chọc nói: "Cậu mới là người túng dục quá độ, trên người còn toả mùi hương dâm dục kìa."

Tần Phong cắn kẹo que trong miệng, sờ sờ mũi, không có gì để phản bác. Cậu cùng với hồ ly tinh thanh thuần kia sung sướng trên giường hai ngày ba đêm nên chuyện bị dính chút mùi hương dâm dục của cô ấy cũng không có gì kỳ lạ.

Nhưng thật ra Lâm Mặc Bạch đã học nói những lời thô tục ấy từ khi nào vậy?

Tần Phong chưa kịp hỏi lại thì Lâm Mặc Bạch đã mở miệng trước.

Anh yêu cầu: "Chìa khoá của nhà kho thể dục đâu, cậu đưa tôi để tôi bảo quản cho."

"Được thôi, vậy cậu giữ cho tốt."

Tần Phong đưa tay lục tìm một vòng dưới hộc bàn, từ trong đống sách lôi ra một cái chìa khoá đưa cho Lâm Mặc Bạch. Tuy những việc khác cậu làm không tốt nhưng lại có năng khiếu chơi bóng rổ, tư thể đẹp, ném bóng chuẩn, thầy thể dục rất thích Tần Phong, còn uỷ thác nhà kho thể dục cho cậu quản lý.

Sau khi Lâm Mặc Bạch lấy được chìa khoá cũng không nói câu gì, lạnh mặt đi ra khỏi phòng học.

Tần Phong nhìn bóng dáng Lâm Mặc Bạch rồi huýt sáo một tiếng, chưa đến một phút lại nhìn thấy thấy Nguyễn Tình cũng đang cúi đầu đi ra khỏi phòng học. Cậu cắn kẹo que trong miệng vang lên tiếng lạch cạch, nụ cười càng thêm tà mị.

Hoá ra người nào đó không phải túng dục quá độ mà là dục vọng chưa thoả mãn.

【 Cho cậu năm phút, lập tức tới nhà kho thể dục, nhanh. 】

Lâm Mặc Bạch gửi tin nhắn như vậy cho Nguyễn Tình sau khi ra khỏi cửa chưa được bao lâu.

Năm phút là thời gian anh cố tình để lại cho Nguyễn Tình.

Nhà kho thể dục cách xa khu dạy học, lại còn ở sân thể dục bên kia, nếu anh đi bộ ước chừng cũng mất từ 4-5 phút chứ đừng nói đến bước chân nhỏ của Nguyễn Tình, sợ chỉ có thể chạy vội đến đấy.

Nhà kho thể dục vừa hẹp lại oi bức, trong không khí còn phảng phất mùi vị ẩm mốc do thời gian dài không có ánh mắt mặt trời chiếu vào. Trên vách tường chỉ có một ô cửa sổ vuông nhỏ, kính cửa sổ phủ một lớp màu xám, vài tia nắng xuyên thấu qua.

Lâm Mặc Bạch đứng ở một bên, từ cửa kính nhỏ nhìn ra ngoài.

Anh không bất ngờ khi trông thấy một thân ảnh mảnh khảnh đang chạy như bay qua sân thể dục tới chỗ anh.

Ánh mặt trời như ngưng kết lại rồi vỡ thành từng sợi nắng trên người Nguyễn Tình, làm làn váy đang tung bay của cô trở nên lóng lánh, lại như từng đợt sóng dưới cái nắng gắt của mùa hè.

Lâm Mặc Bạch đã căng thẳng suốt cuối tuần, đến nỗi cả đề toán cùng với thư tịch văn học cũng không thể trấn an thần kinh của anh, vậy nên vào cuối tuần anh đã quyết định sẽ quay lại cái video này.

"Lâm Mặc Bạch, cậu ở chỗ này sao?"

Theo tiếng thở dốc của Nguyễn Tình, cánh cửa sắt của kho thể dục được đẩy ra chậm rãi.

Con người một giây trước còn ở dưới ánh mặt trời rực rỡ đang từng chút từng chút đi vào nơi tối tăm và sắp cùng anh hoà hợp thành một thể.

"Lâm... Mặc Bạch... cậu ở nơi nào?"

Đôi mắt Nguyễn Tình nhất thời chưa thích ứng được sự thay đổi đột ngột của ánh sáng, vươn tay cẩn thận bước chân về phía trước.

Lâm Mặc Bạch cũng không trả lời, anh xoay người sang chỗ khác, một bên đóng cửa lại còn một bên lập tức đè Nguyễn Tình lên trên vách tường nhà kho.

"A." Nguyễn Tình hét lên, đồng tử vì hoảng sợ mà co lại, nhưng sau khi ngửi thấy mùi hương gỗ lành lạnh thì cô bình tĩnh hơn.

Vì đây là hơi thở thuộc về Lâm Mặc Bạch.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.