Chương trước
Chương sau
Edit:Yann. Beta: Đậu Xanh

Tối hôm nay là lần đầu tiên trong suốt 18 năm qua Lâm Mặc Bạch mất ngủ.

Anh lăn qua lộn lại ở trên giường, trong đầu không ngừng hiện lên mấy tấm ảnh chụp và câu nói 'Anh hy vọng em là ai?'

Chỉ là một câu hỏi đơn giản, anh vốn có thể không quan tâm, không nghĩ tới nó hết lần này tới lần khác lại như móc câu lôi kéo phần thịt mềm trên đầu quả tim anh.

Anh hy vọng... Là ai?

Cái mông tròn trịa vểnh lên, rồi hoa huyệt kiều diễm ướt át...

Ai là người muốn anh khát vọng nó, thậm chí không tiếc làm ra hành vi phóng đãng câu dẫn anh?

Lâm Mặc Bạch càng chìm vào suy nghĩ, nếp nhăn giữa hai mày càng nhíu chặt, dương vật dưới quần lót càng ngày càng trướng, sau một lúc nó đã ở trạng thái nửa cương cứng.

Bị dục vọng đánh úp, anh có một chút phiền muộn.

Lúc Lâm Mặc Bạch mười bốn tuổi, cũng có giai đoạn ham muốn tình dục, tò mò về cấu tạo sinh lý của người khác phái, anh từng cùng mấy anh em tốt xem AV. Chẳng qua trong lúc một đám nhóc con lông lá chưa mọc đủ bị diễn viên trong AV làm cho dục tiên dục tử, thì trong đầu anh lại hiện lên những đề toán phức tạp.

Thậm chí, những đề toán khó còn có lực hấp dẫn với anh hơn là những diễn viên quyến rũ động lòng người.

Từ đó về sau, Lâm Mặc Bạch có thói quen giao toàn bộ dục vọng sinh lý cho năm cô nương bên tay phải, có đôi khi cảm thấy phiền chán, chỉ cần tắm nước lạnh hoặc là giải quyết một bài toán khó là có thể bình ổn.

Tần Phong vẫn luôn gọi anh là 'Sứ giả cấm dục', lời nói vui đùa nhưng cũng có một nửa là thật.

Mà anh, đã sớm qua cái tính xao động của tuổi dậy thì, bây giờ lại bị mấy tấm ảnh xấu hổ của kẻ hèn giấu mặt kia khiến mạch máu căng trướng, có cỗ nhiệt nóng kêu gào bên trong thân thể.

Nghĩ đến hành vi thủ dâm ngày hôm qua, dương vật nhanh chóng cứng thêm vài phần, bị trói buộc ở trong quần đến phát đau.

Nhưng mà sắc mặt trên khuôn mặt tuấn tú của Lâm Mặc Bạch lại lạnh hơn.

Anh lập tức đứng dậy khỏi giường, đi nhanh về phía nhà tắm, muốn dùng nước lạnh áp chế dục vọng xuống, trong không gian đen tối, điện thoại của anh lại lóe sáng.

Đôi mắt lạnh lùng lập tức đảo qua, từ trên cao nhìn xuống dãy số quen thuộc.

Người kia... Lại gửi ảnh chụp tới.

Lâm Mặc Bạch để chân trần đứng trên sàn nhà, thân thể cứng đờ một hồi lâu không nhúc nhích, thân thể trần trụi của thiếu niên lộ ra dưới ánh sáng mờ ảo.

Anh nhìn có vẻ gầy, nhưng dáng người không hề thua kém học sinh thường xuyên tập thể dục chút nào, bả vai rộng lớn, bụng săn chắc, các múi bắt đầu phân chia thành cơ bụng, đường nhân ngư hai bên sườn theo đường cong đi xuống biến mất bên trong quần.

Lúc này, phía trước phồng lên một độ cung thật lớn, dương vật ngẩng đầu hướng về phía trước, như muốn giãy giụa thoát ra khỏi quần.

Đáy lòng Lâm Mặc Bạch tựa như có tiếng kêu gào thôi thúc.

"Đáng chết!"

Trong căn phòng an tĩnh vang lên câu chửi thề, ngay sau đó, Lâm Mặc Bạch đi về phía mép giường, nhanh chóng cầm lấy di động.

Mở khóa, mở hộp thư tới, click vào.

Anh thực hiện các động tác liên tiếp một cách lưu loát, không muốn lãng phí một giây đồng hồ.

Ánh sáng từ di động chiếu lên khuôn mặt Lâm Mặc Bạch, phác họa đường nét anh tuấn, đồng thôi cũng hiện ra đôi mắt đã bị dục vọng chiếm đóng, mắt đen phẳng phất như muốn nuốt chửng cái gì đó.

Tiếp đến là tiếng hít thở thô nặng không ngừng của anh.

Đáng chết! Người phụ nữ này càng ngày càng lớn mật, lần này dám gửi thứ dâm đãng như vậy qua đây!

Trên màn hình di động, không còn chỉ có tấm ảnh chụp nữa mà là GIF động.

Xuất hiện như cũ vẫn là hoa huyệt hồng hồng kiều diễm ướt át...

Chẳng qua, thâm nhập vào hoa huyệt lần này không phải là ngón tay mà là một cây kẹo que, thân que màu trắng lộ ra bên ngoài hoa huyệt đỏ tươi, bị ngón tay cô gái siết chặt.

Ảnh động chỉ ngắn ngủi 5 giây, vừa lúc tái hiện lại toàn bộ quá trình rút kẹo que ra khỏi hoa huyệt.

Hai mắt Lâm Mặc Bạch nhìn chăm chú vào từng hình ảnh, giống như con sói tìm mồi trong bóng đêm.

Hoa kính nhỏ hẹp, bị đỉnh tròn hình cầu căng ra, lần trước không thấy rõ được môi âm hộ, lần này hoàn toàn được bày ra, run rẩy kề sát hình cầu.

Ướt dầm dề, dính nhớp, thông qua đường cầu trong suốt, dường như có thể nhìn thấy vẻ đẹp sâu bên trong hoa huyệt.

Lúc rút kẹo que ra, hoa huyệt bị căng ra bỗng lùi về, giống như một màn kia chỉ là phù dung sớm nở tối tàn, mà nụ hoa vẫn nở rộ như cũ, còn chất lỏng như tinh thể trong suốt, kết dính bị lôi ra ngoài.

Ảnh động không ngừng chớp động, mỗi lần lặp đi lặp lại, lúc kẹo que rút ra bên tai Lâm Mặc Bạch vang lên tiếng 'Phốc'.

Giống như chai champagne vừa mới mở, vô số bọt khí tràn vào cơ thể anh.

Anh thậm chí phát hiện giây tiếp theo sau khi kẹo que rút ra khỏi hoa huyệt, không nặng không nhẹ cọ qua âm đế, ngay sau đó toàn bộ hoa huyệt đã run rẩy.

Nhụy hoa như bị nước mưa đánh vào, nhẹ nhàng lay động.

Cả quá trình vô cùng ngắn, Lâm Mặc Bạch vẫn chú ý tới, trong đầu hiện lên một người phụ nữ nằm trần trụi trên giường, thân thể trắng nõn nhiễm một tầng màu hồng, ngón tay nắm chặt kẹo que, dùng đỉnh tròn cọ xát ấm đế, run rẩy cong eo---

Phần sau eo thắt chặt lại, thậm chí hai bên sườn eo còn hãm xuống, cực kỳ mê người, giống như lốc xoáy hấp dẫn người ta đi vào thật sâu.

Lâm Mặc Bạch một tay cầm di động, tay kia kéo quần lót xuống, phóng thích hoàn toàn dương vật ướt át ở phía trước, anh nhanh chóng cầm lấy nó hoạt động lên xuống.

Anh vừa tự xoa nắn, trong đầu vừa hiện lên một chấp niệm.

Hoa huyệt này nhất định phải là của anh, về sau không được sự cho phép của anh, không được cho đồ vật khác đi vào.

Đêm nay, Lâm Mặc Bạch xuất ba lần, lăn lộn tới nửa đêm, tay phải anh đã chết lặng, dương vật sưng to không biết đủ, vẫn tiếp tục đứng thẳng.

Cuối cùng Lâm Mặc Bạch phải dựa vào tự chủ to lớn mới chậm rãi đi vào giấc ngủ.

---

Buổi tự học sáng ngày hôm sau, chủ nhiệm đi vào lớp nói lớp phó học tập Giang Mạt Nhiên xin nghỉ, bảo lớp trưởng thay cô ấy thu bài tập.

Việc này ban đầu vốn không có gì, nhưng sau đó không biết tại sao, trong phòng học bắt đầu sôi nổi bàn tán, các bạn học châu đầu ghé tai nói chuyện, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn Lâm Mặc Bạch.

Vì không ngủ đủ, sắc mặt của Lâm Mặc Bạch lạnh hơn bình thường, xung quanh tỏa ra hơi thở người sống chớ gần, đáng sợ tới mức các bạn khác không dám đánh giá nhìn anh nữa.

Tần Phong ngược lại không để trong lòng, cậu cảm thấy tò mò, lúc ăn trưa còn chạy đi hỏi thăm một vòng.

Sau đó mang vẻ mặt xấu xa trở về, không ngần ngại khuôn mặt sương lạnh của Lâm Mặc Bạch, tiến để trước mặt nói chuyện, "Mặc Bạch, cậu biết vì sao Giang Mạt Nhiên xin nghỉ không?"

Lâm Mặc Bạch không đáp lời, cầm lấy chiếc bánh mì đã ăn được một nửa gói lại, đứng dậy chuẩn bị vứt đi.

Tần Phong nắm lấy cánh tay của anh, trêu chọc nói, "Cậu đừng ném nữa, một cái ném này, không biết bao nhiêu đứa con gái tan nát cõi lòng."

"Cậu có ý gì?" Lúc này Lâm Mặc Bạch mới quay đầu lại, hỏi.

Tần Phong tiếp tục híp mắt cười xấu xa, "Thì ra là cậu thật sự không biết. Đống kẹo que hôm qua trên bàn cậu nghe nói là Giang Mạt Nhiên đưa, một lòng say mê của người ta, lại bị cậu ném vào thùng rác, còn bị trào phúng chế nhạo một phen. Thật là làm tâm tư thiếu nữ của người ta tan nát đầy đất, vô cùng đau khổ, hôm nay cũng không dám đi đến trường."

Kẹo que kia... là của Giang Mạt Nhiên?!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.