Cửa sổ đóng chặt, tấm rèm cũng được kéo kín kẽ, tiếng thở dốc của thiếu nữ không ngừng vang lên trong không khí.
"Ưm... a..."
Âm thanh lúc nặng lúc nhẹ, lúc nhanh lúc chậm, vừa mềm mại lại mang theo chút kiều mị, tiếng thở dốc triền miên như mật đường, đậm đặc không cách nào hòa tan, lại giống như lông chim phẩy nhẹ qua đầu quả tim, làm người ta ngứa ngáy khó nhịn.
Không được... Cô không được... Không thể đi vào...
"A a a... A~"
Tiếng rên rỉ của cô gái đột nhiên tăng lên, toàn thân căng chặt, sau eo cong như vòm cầu, giọng nói run rẩy thút thít, cô cao trào.
Nguyễn Tình mất hết sức lực, mềm mại nằm oặt trên giường, môi đỏ kiều diễm khẽ hé, thở phì phò từng hơi, chiếc lưỡi đỏ thắm ướt dầm dề không ngừng cử động trong khoang miệng.
Gương mặt non mịn ửng đỏ, trên trán chảy vài giọt mồ hôi li ti, khiến lông tơ xung quanh đều bị ướt, mềm mại như bông dính ở trên da thịt trắng nõn, ở cái giai đoạn tuổi này của cô đặc biệt đáng yêu.
Cô cứ lẳng lặng nằm, hưởng thụ khoái cảm sinh lý, chờ từng đợt sóng trong cơ thể dịu đi.
Tuy bây giờ là đêm khuya, cô cũng đang ở trong phòng mình, nhưng trên người Nguyễn Tình vẫn mặc đồng phục.
Áo sơ mi ngắn tay màu trắng phối hợp với váy dài đến đầu gối, hoàn toàn là dáng vẻ học sinh, trên hai chân non mịn, thậm chí vẫn còn đeo vớ nhà trường.
Nhưng mà chỗ ngực ở áo đồng phục, ở chỗ tròn trịa phồng lên có rất nhiều nếp nhăn, váy dưới thân cũng bị nâng lên toán loạn, để lộ cặp đùi trắng tuyết đẫy đà, khắp nơi đều tỏa ra hơi thở dâm mỹ.
Chưa kể, tay cô vẫn đang đặt trên ngực trái, xoa bóp gò bồng mềm mại dưới áo sơ mi, tay phải luồn vào trong váy, tới gần chỗ tư mật, không biết đang định làm cái gì...
Ước chừng một thời gian sau, Nguyễn Tình mới hoàn hồn sau cao trào, từ từ đứng dậy.
Cô không vội vàng đi tắm mà tới giá ba chân đặt cạnh mép giường mở camera lên, hướng máy quay về phía mình rồi bật chế độ quay video.
Trước camera, Nguyễn Tình cong hai đầu gối quỳ trên giường, sau đó cô kéo làn váy lên kẹp giữa hai hàm răng, cánh môi phấn nộn nhẹ nhàng ma sát vải dệt, rồi mới tách hai chân ra nhấp, tùy ý bại lộ phía dưới không mảnh áo che thân.
Quần lót bằng vải bông nguyên chất đã bị cô cởi ra từ nửa giờ trước, nằm lẻ loi ở trên sàn nhà.
Cô chậm rãi rang hai đầu gối ra, đồng thời tách hoa huyệt ẩm ướt dính vào nhau, đóa hoa đỏ tươi từ từ nở rộ, lộ ra âm đế sưng huyết đỏ hồng, cũng lộ ra dị vật không thuộc về thân thể.
Màu trắng, ngắn ngủi tinh tế, thâm nhập vào sâu trong hoa huyệt ướt nóng.
Nguyễn Tình nhìn thoáng qua ánh đèn đỏ lập lòe trên camera, trên mặt hiện lên vẻ ngượng ngùng, cuối cùng vẫn duỗi tay xuống.
Cô nắm lấy một đoạn que trắng, động tác nhẹ nhàng thong thả rút ra khỏi huyệt nhỏ, vì để camera quay được toàn bộ quá trình.
Cô tiến về phía trước một chút, một chút...
Que trắng lộ ra thân phận thật --- là một cây kẹo que.
Cây gậy tuy tinh tế, nhưng phía trước của nó đối với Nguyễn Tình thì không nhỏ, vì bên trong vốn đã rất chặt, lúc đưa kẹo vào, đỉnh đầu hình tròn sẽ cọ xát phần thịt mềm mẫn cảm bên trong, khiến người ta không nhịn được rùng mình.
Càng thong thả thì càng ma sát.
Đặc biệt là lúc đi ra khỏi tiểu huyệt, đỉnh hình cầu như biến lớn, căng ra khép kín tiểu huyệt.
Cọ xát được một lúc, kẹo que không những không đi ra khỏi tiểu huyệt, còn vì cô lỡ tay buông lỏng, mà thiếu chút nữa bị tiểu huyệt hút vào sâu bên trong.
Nguyễn Tình quyết tâm, bỗng nhiên dùng sức, nhanh chóng rút từ bên trong ra.
"A---"
Theo động tác, tiếng rên rỉ một lần nữa vang lên.
Sau khi dùng sức đẩy kẹo que lên trên rồi rút ra, lúc rời khỏi hoa huyệt, vô tình cọ qua âm đế đang nhô lên.
Khoái cảm bất thình lình như sóng biển rập rờn khắp cơ thể Nguyễn Tình, khiến cô không chống đỡ nổi trọng lượng cơ thể, một lần nữa ngã trên giường.
Toàn thân vô lực, cô vẫn nắm lấy kẹo que, ngón tay siết chặt không buông, giống như muốn giữ chặt lấy chấp niệm trong lòng.
Giữa kẹo que và tiểu huyệt kéo ra một sợi chỉ bạc, đó là hỗn hợp dâm thủy và đường hòa quyện với nhau ra từ tiểu huyệt nóng ẩm.
Trong không khí trừ hơi thở dâm mỹ, còn có một cổ mật đào thơm ngọt nhàn nhạt.
Đây chính là kẹo que vị mật đào bị Lâm Mặc Bạch vứt đi trước mặt mọi người.
Sau khi tan học tiết tự học buổi tối, Nguyễn Tình tìm lý do chép bài ở lại cuối cùng, lén lút nhặt kẹo que từ thùng rác lên, dùng khăn giấy bọc kín rồi đem về nhà.
Vừa rồi cô dùng chính cây kẹo que này để an ủi, toàn thân trở nên vô cùng mẫn cảm, tiểu huyệt tham ăn không ngừng 'nuốt' lấy kẹo que.
Đơn giản... Vì đây là đồ Lâm Mặc Bạch đã từng chạm qua.
Ngón tay anh trắng nõn hữu lực, khớp xương hơi nhô lên, kẹo que bị lòng bàn tay anh chạm qua, từ lúc nó bị vứt bỏ rơi xuống khỏi đầu ngón tay...
Không cần biết chi tiết nhỏ thế nào, Nguyễn Tình đều nhớ rõ rành mạch, hơn nữa còn không ngừng hiện lên trong đầu cô, giống như xuân dược, khiến cô tê dại, không ngừng khát cầu cái gì đó.
Nếu không phải muốn quay lại hình ảnh 'Tiểu huyệt ăn kẹo que', cô sẽ giữ nó trong tiểu huyệt suốt cả đêm, cho đến khi nó hòa tan.
Ăn kẹo que như thế này còn ngọt hơn ăn bằng miệng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]