Chương trước
Chương sau
Edit:YannBeta: Đậu Xanh

Chẳng lẽ người gửi ảnh chụp suốt một tuần qua cũng là Giang Mạt Nhiên?

Trong đầu Lâm Mặc Bạch hiện lên suy đoán, rồi nhanh chóng bị chính anh phủ nhận.

Anh biết rõ chắc chắn không phải.

Trong khoảng thời gian Lâm Mặc Bạch suy nghĩ, Tần Phong vẫn tùy ý đứng ở bên cạnh anh, cũng không sợ bị bạn học xung quanh nghe thấy, lại tiếp tục trêu chọc.

"Giang Mạt Nhiên đã đau lòng thành như vậy, chẳng lẽ cậu làm đầu sỏ gây tội, không cảm thấy áy náy sao?"

Lâm Mặc Bạch đứng dậy ném chiếc bánh mì không có mùi vị kia đi, sau khi trở lại chỗ ngồi, liếc mắt nhìn Tần Phong một cái, trả lời, "Đầu sỏ gây tội chẳng lẽ không phải cậu?"

"Sao lại là tôi? Người ném cây kẹo que đâu phải tôi, dẫm đạp lên tâm tư thiếu nữ của người ta cũng đâu phải tôi, cậu đừng hòng đẩy chuyện xấu này lên đầu tôi." Tần Phong chỉ trích, trên mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại rất nghiêm túc.

Lâm Mặc Bạch và Tần Phong đã quen biết mười mấy năm, cùng nhau trưởng thành từ khi còn cởi chuồng đến bây giờ mỗi người cao to hơn 1m8, chút mẹo vặt và tâm tư nhỏ của Tần Phong, sao anh có thể không hiểu.

Anh một bên lấy sách giáo khoa, một bên dỗi trở về, "Cây kẹo que xuất hiện trên bàn học tôi như thế nào, cậu thật sự không biết?"

"Không biết." Tần Phong chớp chớp mắt, lắc đầu.

"Kẹo que ở trên bàn học, nhưng thư tình gửi cùng trong ngăn bàn đâu, cậu nói xem?" Lâm Mặc Bạch lại nói,

"Còn có thư tình? Lúc tôi lấy kẹo que trong ngăn bàn cậu sao không nhìn thấy ——"

Lời của Tần Phong mới nói được một nửa, nhận ra bản thân là bị lừa, Lâm Mặc Bạch đang nói dối.

Anh cũng không cảm thấy xấu hổ, gãi gãi mái tóc đen ngắn ngủn, tiếp tục cười với Lâm Mặc Bạch, "Mặc Bạch, thật sự có thư tình sao? Là Giang Mạt Nhiên tự tay viết?"

Lâm Mặc Bạch không đề cập tới, nâng mắt lên, ngữ khí hơi lạnh nói, "Người ở trước mặt mọi người cười nhạo người khác đưa kẹo que kỳ lạ, là cậu; Người nói thích vị bao cao su vị mật đào, cũng là cậu. Đầu sỏ hại Giang Mạt Nhiên hôm nay không đi học, cậu nói xem là ai?"

"Là tôi, là tôi, đều là tôi sai, được rồi chứ." Tần Phong vội vàng liên tục nhận sai, không kiêu ngạo như vừa rồi, mà hạ thấp giọng, tiếp tục quấn lấy Lâm Mặc Bạch truy vấn, "Cậu còn chưa kể chuyện thư tình đâu, thật sự có thư tình sao? Sớm biết vậy, tôi đã xem kĩ bàn học của cậu một lần..."

Nhìn người đàn ông cao lớn thô kệch, diện mạo tính cách tuấn lãng, lại suốt ngày lải nhải như bà mẹ già.

Lâm Mặc Bạch thật sự cảm thấy phiền, mới giải thích nói, "Vừa nãy tôi nói dối thôi, không có thư tình, cậu yên tâm đi."

"Tiểu tử thúi, biết ngay là cậu cố ý lừa tôi."

"Vậy sao cậu vẫn còn bị lừa?"

"Đó là do tôi... tính cách đơn thuần, đâu giống cậu, tâm tư cất giấu sâu như vậy, ai cũng không nói. Sống như thế không mệt hả? Thẳng thắn giống tôi không phải rất tốt sao."

"Cậu thẳng thắn? Ha ha, coi chừng Giang Mạt Nhiên thật sự viết thư tình cho người khác."

"Cậu ——"

"Đừng nói nữa, giáo viên vào rồi."

Cuộc nói chuyện của Lâm Mặc Bạch và Tần Phong kết thúc ở đây, nhưng việc này lại không kết thúc dễ dàng như vậy.

Hôm nay là thứ sáu, lại đụng phải cuối tuần, vậy nên không có tiết tự học buổi tối, buổi chiều tan học có thể về nhà.

Bắt đầu vào tiết học cuối cùng trước khi ra về, Lâm Mặc Bạch bị Tần Phong quấn lấy, tiểu tử này không ngủ, nói thì thầm bên tai Lâm Mặc Bạch.

"Lâm Mặc Bạch, tôi hỏi cậu lần cuối cùng, rốt cuộc tan học cậu có đi thăm Giang Mạt Nhiên hay không?"

"Không đi." Lâm Mặc Bạch dứt khoát từ chối, từ đầu đến cuối không thay đổi thái độ, thu dọn cặp sách.

Mọi phương pháp mềm cứng, Tần Phong cũng dùng qua một lần, đáng tiếc Lâm Mặc Bạch mềm cứng luôn không ăn, lợi thế duy nhất của cậu cũng chỉ có giao tình mười mấy năm của hai người.

Vừa định mở miệng, một bóng người mảnh khảnh xuất hiện trước mặt hai người.

"Nguyễn Tình, có việc gì sao?" Tần Phong nhiệt tình chào hỏi bạn nữ xinh đẹp mềm mại trước mặt. 

"Tớ nghe nói tan học cậu muốn đi thăm Giang Mạt Nhiên?" Vóc dáng Nguyễn Tình so với hai người thấp hơn một cái đầu, lúc nói chuyện, phải ngửa đầu mới có thể đối diện với hai mắt của Tần Phong.

Cô nhẹ nhàng nâng hàm dưới, lộ ra đường cong cổ thiên nga duyên dáng, vì ngược sáng, thậm chí có thể nhìn thấy tầng tóc tơ nhàn nhạt, nhiễm màu ánh sáng, thành vòng sáng trong đám sương, nhìn qua trắng nõn lại mềm mại.

"Đi, đương nhiên đi. Tin tức truyền đi nhanh thật, sao cậu biết."

"Tớ cũng lo lắng cho Giang Mạt Nhiên, muốn rủ cậu đi cùng."

"Được, chúng ta cùng đi."

Tần Phong muốn đi gặp người, phải có lý do, Lâm Mặc Bạch không đồng ý, hiện giờ có Nguyễn Tình tự tìm tới cửa, cậu vui mừng ra mặt, ngũ quan lập tức giãn ra.

Cậu không thèm để ý Lâm Mặc Bạch, tiếp Nguyễn Tình một tiếng, "Cậu dọn đồ xong chưa? Chúng ta đi luôn."

"Tớ thu dọn xong rồi. Nhưng mà... Cặp sách của cậu đâu?" Nguyễn Tình đánh giá đôi tay trống rỗng của Tần Phong.

"Tôi không cần. Hình như quan hệ của cậu với Giang Mạt Nhiên khá tốt, vậy chắc cậu biết địa chỉ nhà cô ấy chứ?"

"Biết. Không xa lắm, ở trong tiểu khu gần trường học." Nguyễn Tình hỏi gì đáp nấy, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng làm người ta đặc biệt thoải mái.

Tần Phong lại hỏi, "Vậy cậu có xe không?"

"Không có, tớ ngồi xe buýt tới trường."

"Không sao, tôi đi xe, có ghế sau, có thể chở cậu."

Hai người nói chuyện suốt một đường, tới nhà để xe, lúc này Tần Phong mới chú ý tới có một người vẫn bám đuôi theo sau họ.

Cậu quay đầu lại, hỏi, "Mặc Bạch, cậu đi theo tớ làm gì?"

Nguyễn Tình đi theo cũng quay đầu lại, ngước đôi mắt đen nhánh trong vắt nhìn Lâm Mặc Bạch.

Dưới cái nhìn chăm chú của hai người, Lâm Mặc Bạch không chút hoang mang, giữa mày không thèm nhíu lại, đi về phía xe đạp của mình, nói, "Không phải cậu muốn cùng đi thăm Giang Mạt Nhiên sao?"

"Mẹ nó! Tiểu tử cậu thay đổi chủ ý từ lúc nào." Tần Phong đi tới, huých bả vai Lâm Mặc Bạch, lại nói với Nguyễn Tình, "Nguyễn Tình, thêm một người, cậu không ngại chứ?"

"Không ngại." Nguyễn Tình lắc lắc đầu, đuôi ngựa sau đầu nhộn nhạo theo một đường cong, nhẹ nhàng đảo qua da thịt ở cổ.

Cô có chút ngứa, cúi đầu, dùng tay xoa xoa.

Lúc ngẩng đầu, nhìn thấy Lâm Mặc Bạch đã dắt xe đạp tới đứng trước mặt cô.

Anh cúi người xuống, tới gần bên tai cô, môi mỏng khẽ động, "Ngồi xe của tôi, nếu không tôi sẽ gửi ảnh của cậu cho người khác."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.