Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Bất bình trước thái độ đầy khắt khe của Hàn Dương, không biết mạch văn từ đâu ra Minh Trang lại có thể trôi chảy mà phản bác đến mức khiến cho An cũng phải tò mò, hai người họ nói qua nói lại một lúc, người ở giữa mới là kẻ khó xử nhất trước một câu chuyện vốn dĩ đã muốn để yên.

"Dương đừng nói vậy chứ, mặc dù mình chỉ mới chơi với Nhật An gần đây... nhưng cũng biết Nhật An đã tham gia mấy nhóm tình nguyện này từ lâu lắm rồi! Biết là Dương bực mình chuyện lùm xùm ở trên mạng... nhưng trên đời làm gì có ai không mắc sai lầm, chắc chắn An cũng đang cảm thấy hối hận lắm rồi! Là bạn bè với nhau thì cũng nên tạo điều kiện cho nhau thay đổi tích cực một chút!"

"Nói hay quá, là bạn bè với nhau thì không nên làm cho người khác phải chịu ảnh hưởng vì những chuyện ngu ngốc của bản thân mình như vậy!"

"Ngu ngốc? Dương có chắc là Dương sẽ không rơi vào tình trạng đó không?"

"Thôi đủ rồi!"

Trong lúc màn tranh luận còn đang gay gắt, Nhật An là người lên tiếng để cho hai người đó ngưng lại. Anh muốn không khí buổi nấu cơm vất vả không bị ảnh hưởng từ những năng lượng tiêu cực của mình, đẩy thau rau rửa còn dang dở sang chị tình nguyện bên cạnh, chủ động muốn đi làm nước chanh để mọi người cũng giải khát.

"Chị giúp em phần còn lại này đi, em qua bên kia làm vài ca chanh muối cho mọi người giải khát!"

Khác với ánh mắt đầy gắt gao mà Hàn Dương đang nhìn về phía người bạn thân của mình, Minh Trang lại xông xáo theo sau Nhật An có ý phụ giúp một tay. Hai người họ lui vào trong bếp trả lại bầu không khí ở ngoài kia những lời bàn tán vui vẻ. Vì không muốn Hàn Dương chướng mắt khi nhìn thấy mình ở đó, cách duy nhất Nhật An có thể làm được vào giây phút này chỉ có vậy thôi.

"Nè, sao bạn thân gì mà kì cục quá vậy! Nhóm bạn của Trang thì khác nha, nhiều khi biết bạn mình làm sai, góp ý kín kẽ thôi chứ không khắt khe đến mức này đâu! Chơi với người như vậy, bộ đó giờ An không thấy ngột ngạt hả?"

"Mỗi người mỗi tính, mình khắt khe với người khác thì cũng sẽ có người khắt khe với mình! Nợ đời phải trả đó, có gì đâu mà ngột với ngạt!"

"Èo... à mà định làm nước chanh muối hả? Để Trang quay clip lại mới được, thích món này lắm mà trước giờ chưa từng tự pha bao giờ! Chanh mặn như vậy, làm sao để nước không mặn vậy ta?"

Nhìn cái thái độ nhiệt tình đó mà Minh Trang đem đối xử với mình, tận sâu trong lòng của Nhật An vẫn biết rằng đó chỉ là cố gắng để thay đổi bầu không khí mà thôi. Con nhà giàu như vậy, muốn uống nước chanh muối cũng đâu cần phải đích thân đi pha.

"Xin chào, đây là Nhật An nè, Nhật An đang ở nhà nấu cơm từ thiện... hội thiện nguyện gì ấy nhỉ... quên mất rồi..."

"Góp Một Bàn Tay!"

"À à... là hội thiện nguyện Góp Một Bàn Tay, giờ Nhật An đang chuẩn bị pha nước chanh phục vụ cho mấy anh chị tình nguyện ngoài kia, chờ xíu nha... để Trang ra ngoài quay mấy anh chị..."

Bởi vì biết đối phương chỉ cố tình bật máy quay pha trò cho mình bớt đi tâm lí nặng nề sau chuyện xảy ra, anh cũng không ngăn cản hành động của Minh Trang lại làm gì. Sau đó vài ba phút, khi Hàn Dương lặng lẽ đi theo hai người vào căn bếp nhỏ, nhìn thấy hành động quay chụp đó đến từ Minh Trang, mà đối tượng được cô nàng luôn miệng nhắc trong clip lại là Nhật An, gương mặt và ánh mắt Hàn Dương lúc này bỗng nhiên tối sầm. Nếu không bởi vì phút nhất thời ngoái đầu tương tác cùng với máy quay, Nhật An có lẽ cũng không thể nào tin rồi sẽ đến lúc người ta dành ánh mắt đó cho mình.

Một ánh mắt phán xét xa lạ, một biểu cảm phiền toái cực đoan, lại còn có cả những câu nói nghiêm khắc lạnh lùng, mối quan hệ giữa hai người họ có nằm mơ anh cũng không tin là đến một ngày lại trở nên tồi tệ như thế này.

"Nếu mày nghĩ chỉ cần quay clip đi từ thiện rồi đăng lên mạng sẽ làm êm được chuyện kia thì mày lại sai rồi đó! Chỗ này mẹ tao mở ra để cho những người có tâm tới làm việc thiện, không phải chỗ để tới làm màu ra vẻ quay clip chụp hình! Mà ở đây là nhà tình nghĩa, cũng không phải studio!"

"..."

Đối với tình hình ngay trước mắt, cũng thật khó trách khi Hàn Dương nghĩ rằng hai người họ đang cố tình gột rửa dư luận, thế nên những lời lẽ khó nghe cũng chẳng đáng buồn, điều đáng buồn đối với Nhật An lúc này là khoảng thời gian rất dài cả hai đã từng đi qua. Chẳng lẽ không thể nghĩ khác đi một chút hay sao? Đã biết về nhau lâu như vậy, cuối cùng cũng hiểu lầm hệt như những người xa lạ.

"Mày nghĩ tao như vậy đó hả?"

"..."

Anh hỏi lại, nhưng đôi mắt đã không còn đủ dũng cảm để nhìn vào biểu cảm xa lạ trên gương mặt của người bạn thân kia nữa.

"Chứ mày muốn tao phải nghĩ như thế nào? Trong khi trước mắt tao đang nhìn thấy rành rành đó! Mày biết tao không thích cái kiểu đi làm từ thiện mà lại quay clip chụp hình này à? Sao trước đó mày không quay clip, mà bây giờ đụng chuyện trên mạng mày lại tới đây quay clip làm gì?"

"Hàn Dương, không phải đâu! Clip này là do Trang muốn quay lại công thức pha nước chanh của Nhật An thôi, chỉ quay vui chứ không phải dùng để..."

"Tránh ra!"

Một người nóng giận tới bên cạnh đẩy người bạn thân của mình ra khỏi căn bếp vẫn còn bề bộn nhiều chuyện chưa làm, một người chỉ khe khẽ nhắm mắt hít vào một cái thật sâu, là đang cố lấy hết can đảm của mình để nhét từng chút đau lòng xuống khỏi cổ họng.

"Đủ rồi nha Ty, tao nói tao không quay clip để tẩy trắng gì hết! Chỉ là quay cho vui mà thôi, mày không tin tao hả?"

"Tin mày? Nếu tao không tin mày thì tao có để chuyện ở trong hội học sinh lại cho mày quản hay không? Không tin mày mà tao giao quyền quản trị trang chủ cho mày làm gì? Để rồi mày thích khóa thì khóa, mày có xem tao là hội trưởng hay không? Ở trong nhóm có biết bao người như vậy, mày muốn out là out không nể mặt tao được một chút nữa! Lúc mày xin vào nhóm, ai là người đã duyệt cho mày? Lúc mày ra khỏi nhóm mày đã hỏi ý tao hay chưa?"

"Hình như mày đã quên một chút gì đó thì phải!"

Người lớn tiếng quát lên một đoạn rất dài, kẻ nghe thấy chỉ từ tốn đáp một câu mông lung, nhưng cái hành động vứt đi chiếc muỗng khuấy nước chanh của Nhật An đó thì lại khác lạ đến mức ngỡ ngàng.

"Mày dằn mặt ai vậy?"

Anh hỏi người bạn thân đã đi theo mình từ khá lâu rồi, người trước giờ chưa từng nặng lời tranh cãi với anh, cũng chưa từng có bất kì hành động nào ngang ngược tương tự. Nói cách khác, đôi khi anh còn thầm cảm thấy bản thân được người ta cưng chiều và đối xử như một đứa em trai ở trong nhà. Khoảng cách giữa hai người chưa từng bị cái danh nghĩa "bạn học" phân chia. Đối đãi của người ta với mình chưa từng nặng nề như vậy, nếu không phải đã thay đổi rồi... anh cũng không không nghĩ ra được lí do nào khác hơn thế nữa.

"Tao không dằn mặt ai hết, tao chỉ muốn nhắc cho mày nhớ... trước đây và hiện tại bản thân tao chưa từng muốn tham gia hội học sinh! Nếu ngày đó không phải vì mày bận rộn cho mấy cuộc thi, không phải bởi vì công việc ở trong hội quá tải... mà đám bạn của mày ai nấy cũng chỉ biết đùn đẩy trách nhiệm sang cho mày, tao nhận lời tham gia là vì tao không muốn nhìn thấy mày bị mấy cơn đau dạ dày hành hạ nữa đó! Nếu không bởi vì mày... nếu như mày không phải là hội trưởng hội học sinh, mày nghĩ tao có dành thời gian của mình để tham gia vào cái hội vô bổ đó không?"

"Vô bổ?"

Có quá nhiều từ ngữ để anh lắng nghe, chẳng hiểu sao vào giây phút đó anh lại chỉ để tâm hai từ "vô bổ" mà đối phương vừa mới nói.

"Mày được vào hội học sinh, làm thư kí của tao... trang cá nhân của mày mới có sự chú ý hơn. Trước kia truyện mày viết được bao nhiêu người biết đến? Tao không mở lời kêu gọi người khác ủng hộ mày... mày nghĩ mày có thể nổi tiếng mà không bằng cái danh nghĩa của thành viên hội học sinh hay sao? Mày lén in truyện bằng máy của trường tao cũng bao che, mày lén dùng máy tính của trường để viết truyện trong giờ học ngoại khóa tao cũng không nói, khoảng thời gian có mặc ở phòng của hội học sinh... mày dùng hết số thời gian đó để tranh thủ mà viết truyện! Số công việc mày thay mặt tao giải quyết được bao nhiêu vậy?"

"Bao nhiêu?"

Lại bởi vì người kia hỏi anh câu đó, anh chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu vậy thôi.

"Nếu thật sự có thể tính được bao nhiêu... đứa học giỏi như mày chắc phải tính nhanh hơn tao chứ nhỉ?"

"..."

"Tao biết tao không quá giá trị như vậy, khoảng thời gian rảnh rỗi tao có... tao chỉ làm những chuyện mà tao không thích vì mày là bạn của tao mà thôi! Mày có biết, nếu không ở lại hội học sinh chờ đến tối muộn mới về... tao cũng có thể đi bán thêm được vài trăm tờ vé số nữa đó, bán xong vé số rồi... tao còn sang nhà hàng phụ người ta lau chén đĩa, trễ chuyến xe bus về phòng trọ... tao đi bộ hơn mười cây số, về đến phòng đã là hai giờ sáng rồi!"

"..."

"Vậy mà hôm sau, đúng sáu giờ sáng tao sẽ có mặt ở trường để sắp xếp hết công việc cho mày... mày nghĩ mày có thể nhanh chóng duyệt qua giấy tờ mà không nhờ tao phải đến trường sớm để ghi chú sẵn cho mày hay sao? Những chuyện đó, đám bạn tốt không làm cho mày thất vọng đã từng nhúng tay vào chưa? Mấy năm qua, có ngày nào tao than với mày những điều này chưa?"

Ai cũng có lí lẽ riêng của chính mình, nhưng mà những ngày đầu khi Hàn Dương ngỏ ý mời Nhật An vào hội học sinh, anh chỉ nghĩ nếu như có thêm thời gian được ở lại trường với mình, Nhật An thay vì phải ra ngoài ăn cơm cũng có thể ăn cơm ở trường thêm một buổi nữa trong ngày để tiết kiệm hơn. Đó là còn chưa kể, người hoạt động trong hội học sinh sẽ được ưu tiên nhiều thứ, có những khoản ưu ái chỉ dành riêng cho thành viên trong hội. Tập vở, tài liệu và bút viết đỡ đi được phần nào chi phí mua sắm cũng đều rất đáng trân trọng.

Vậy nên, Hàn Dương vốn cũng là vì nghĩ cho bạn của mình nên mới năn nỉ đối phương tham gia vào hoạt động Đoàn thể như thế. Trước giờ chẳng mảy may cho rằng người ta hoàn toàn không ưng điều đó.

"Nếu như mày không thích làm đến như vậy... ngày từ đầu sao mày không nói? Bây giờ thành ra tao là người ép buộc mày hả? Rồi mấy nhóm thiện nguyện thế này... mày cũng đâu có thích làm đâu đúng không? Tất cả đều là tao ép buộc mày hết, bởi vì tao, tại vì tao, tất cả là do tao! Hóa ra mày là một đứa bạn tuyệt vời như vậy, còn tao chỉ là đứa nghĩ cho bản thân... tao ép mày phải làm những việc đó hả? Hay là tao năn nỉ mày làm?"

Cậu ấm kia đã giận đến mức bật khóc từ lúc nào cũng chẳng hay, vẻ bề ngoài mạnh mẽ chấn chỉnh đối phương đâu rồi? Chỉ thấy dòng nước mắt ấm ức cứ liên tục trào ứa ra trên gương mặt xinh đẹp đó, sâu tận trong thâm tâm xưa nay chỉ nghĩ đến phần ăn của bạn mình. Nói là tham gia nhóm thiện nguyện, nói là phần cơm thừa trong nồi sẽ để dành cho Nhật An, nhưng thật ra lần nào Hàn Dương cũng chuẩn bị trước một phần, rồi sau đó mới nhờ đến các anh chị trong hội phân phát thành từng hộp nhỏ khác nhau. Chưa bao giờ, phải nói là chưa bao giờ Hàn Dương để cho bạn mình phải ăn cơm thừa ở đó một ngày nào cả.

"Tất cả những chuyện tốt mày dành cho tao tao đều ghi nhận, tao vẫn luôn biết ơn của mày, vẫn luôn cố tìm cách để giúp đỡ mày và làm cho mày hài lòng! Vậy mày có tự hỏi với lòng xem mày đã từng khiến tao thất vọng hay chưa? Chưa từng hả? Hay là bởi vì tao không nói, không tỏ ra thất vọng giống mày nên mày mới cho rằng bản thân lúc nào cũng là hoàn hảo?"

"Tao... tao đã từng làm gì?"

Giữa dòng nước mắt ấm ức kia, anh bàng hoàng hỏi lại, thâm tâm anh vô định không rõ ý nghĩa từ trong cách nói của Nhật An đối với mình là gì. Chỉ thấy người kia khẽ mỉm cười, khẽ lắc đầu nhàm chán với những thói đời không còn lạ lẫm.

"Giữ một mối quan hệ lâu dài với mày như vậy, mày nghĩ mày tốt tính đến mức chưa từng có sai trái gì hay sao? Chẳng qua cũng chỉ là... kể từ khi làm bạn của mày, tao chưa từng nghĩ mình sẽ đem những điều thất vọng đó ra để phán xét và lên án mà thôi!"

"..."

"Mày là con nhà giàu lại còn học giỏi, hào quang cao ngạo của hội trưởng khiến ai cũng phải trầm trồ, thế nhưng bạn bè xung quanh mày mười người thì hết chín người đã muốn lợi dụng sơ hở để tìm ra những cái xấu của mày rồi bàn tán xì xầm ở sau lưng. Là con người mà, điểm tốt mày làm cho họ năm lần họ có nhớ đủ hết năm lần hay không? Nhưng chỉ cần một lần mày lỡ làm sai, một lần đó của mày sẽ đi theo mày cả đời với những phán xét..."

"..."

"Tao biết chuyện tao sai, đương nhiên tao cũng biết rằng hành động đó sẽ khiến cho tất cả mọi người đều thất vọng! Nhưng mày muốn tao phải làm sao? Muốn rằng tao im lặng rồi dùng cả đời này để sửa chữa sai lầm với bài học đắt giá đó, hay là muốn tao phải lăn lộn khóc lóc rồi làm ra vẻ là mình hối hận?"

"Tao..."

Nói đến đây, Nhật An rút trong túi quần ra chiếc điện thoại dùng đã cũ, mật khẩu thì đối phương thừa biết, chỉ là không biết cách tham gia vào một hội nhóm bí mật của trường, nơi vối dĩ được gọi là "Hội anti Hàn Dương 12A1, trường Martin".

"Mấy năm nay tao đều ở trong cái hội xấu xa đó bằng tài khoản ảo, không phải bởi vì tao ghét mày, mà là tao muốn biết những đứa ghét mày thường sẽ nói gì về mày! Có những việc tại sao dù có tranh luận đến mức khiến mày giận tao, nhưng mà tao cũng nhất định không để cho mày làm! Có những chuyện dù mày không hề muốn làm, nhưng tao biết nếu mày làm được thì bọn xấu xa xung quanh mày chắc chắc sẽ ngậm miệng lại không còn nói nữa! Chỉ có điều... ở trong đó quá lâu nên tao mới nhận ra một chuyện hay ho... mày có biết là gì hay không?"

"Tao... tao không biết..."

Cầm lấy chiếc điện thoại của đối phương rồi, người đó cũng đến gần khẽ cầm lấy bàn tay anh, nhìn vào ánh mắt chứa đựng biết bao hoang mang lo sợ đó, Nhật An biết Hàn Dương cũng giống như mình, cũng chỉ là bất bình sau một sự kì vọng lớn mà thôi.

"Tao nhận ra, dù cho mày có làm việc tốt đến đâu đi nữa... sau lưng mày vẫn có những người âm thầm ghét mày! Họ không ghét vì mày làm sai, nhưng họ ghét vì họ không phải là mày! Chỉ cần mày làm sai, họ sẽ gạt bỏ hết tất cả những điều tốt đẹp để mà trở mặt với mày. Còn những người cũng giống như tao, những người vốn không hề ghét mày... thì cho dù mày có làm sai, tao vẫn sẽ ở đây để an ủi mày, để cùng mày giải quyết bằng sự thông cảm, người thật lòng xem mày là bạn... chắc chắn sẽ không chì chiết mày chỉ vì một lần làm sai!"

Người thật lòng xem mày là bạn...

Một câu nói tưởng chừng đơn giản như vậy, đi kèm với nụ cười khó hiểu của Nhật An nữa. Anh cảm thấy bầu trời đang tối sầm lại, cảm giác sắp sửa mất đi tình bạn này thật rồi.

Đúng là chuyện xảy ra quá nhanh, anh cũng không có đủ bình tĩnh để mà phán đoán một cách công bằng. Giờ anh chỉ có thể thừa nhận với lương tâm rằng, đúng là vào cái giây phút đó anh không đủ cảm thông và thương yêu người bạn đồng hành kia đến mức bao dung nhẹ nhàng trong từng câu chữ. Anh cũng giống như những người xa lạ đó, bất bình và nóng vội đến mức đem việc xấu của người ta nung nấu cái xấu trong nội tâm mình.

"Tao xin lỗi..."

Nhật An nói với anh ba từ mà anh đã nghĩ trong đầu nhưng chưa kịp nói.

"Ty à, tao biết tao sai rồi, nhưng ngoài xin lỗi ra... tao không thể nào lăn lộn hay khóc lóc để tỏ ra mình hối hận. Tao biết chuyện sai đó xuất phát từ nhân cách xấu xa của bản thân, thay vì trốn tránh... tao chỉ muốn đến đây tiếp tục công việc thiện nguyện của mình để có thể nuôi dưỡng lại nhân cách!"

Liếc mắt nhìn Minh Trang ấp úng bên cạnh, anh bật cười vỗ vào vai của Hàn Dương một cách ngậm ngùi.

"Tao đã từng nói với Minh Trang những lời giống như tao vừa mới nói với mày, trong trường hợp Minh Trang là người làm sai! Tao cũng từng nói những lời đó với mày... khi mày làm sai, suốt nhiều năm rồi! Nhưng đối với Minh Trang thì chỉ mới một lần thôi! Đến lúc tao là người làm sai, Minh Trang lại là người cố tìm mọi cách để tâm tao an lành lại. Vậy còn mày? Mày đã làm những gì với tao?"

"H à... tao xin lỗi, mày biết tao cũng áp lực mà... trước những lời lẽ phản đối và chửi bới..."

"Thì sao?"

Anh bật cười hỏi lại, hỏi lại sự ấp úng lúng túng của một người vốn dĩ luôn công tư phân minh.

"Tao không trách gì mày hết, tao chỉ muốn nói để mày hiểu cảm giác của tao bây giờ mà thôi! Cái cảm giác của một kẻ bị nghi ngờ là điều mà tao thấy bất mãn nhất. Tao đã từng nói với mày rất nhiều rồi, tao có thể chịu đựng hết đó... nhưng đừng nghi ngờ tao như vậy! Tao có thể không tốt, có thể sai và có thể nhận những lời lẽ chửi bới. Nhưng mà sự tin tưởng mày có thể để ở đây được không?"

"..."

"Bởi vì mày không tin tưởng tao, tao cảm thấy có vẻ như tao đối xử với mày rất tệ! Tệ đến mức ngay cả một chút tin tưởng mày cũng không làm được nữa! Mày nghi ngờ, mà là nghi ngờ tao cố tình quay clip tẩy trắng... vậy thì cách nhìn nhận của mày với tao có khác gì mấy người đã chửi bới tao đâu chứ?"

"Nhật An..."

Người kia không muốn bỏ dở những chuyện tốt thường làm ở nhà cơm này, nhưng liếc nhìn mấy ca nước chanh còn đang dang dở, khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt từ Hàn Dương lại quay trở về, lại khiến cho lòng này bất mãn không muốn tiếp tục.

"Tao về đây, mày thử dùng cái đầu lạnh một chút... đọc hết những bình phẩm bàn tán trong nhóm đó đi rồi mày sẽ hiểu! Mày đã từng làm nhiều việc tốt thế nào mà vẫn có lí do để cho họ ghét. Thậm chí có những người mỗi ngày ở bên cạnh mày đều nói ra lời tốt đẹp với mày... nhưng mà họ vẫn có mặt trong hội nhóm đó thôi, họ chờ đợi đến lúc mày sai rồi sẽ trở mặt với mày!"

Không phải chỉ đến khi có chuyện Nhật An mới đem những góc khuất kia ra mà nói, không phải chỉ đến khi bản thân rơi vào bế tắc Nhật An mới đem chuyện của Hàn Dương ra để lấp liếm cho cái sai của mình. Chỉ là người bạn thật sự này muốn người kia cũng giống như mình, cũng nhìn ra được những thái độ cực đoan vốn đã có sẵn từ rất lâu rồi. Từ trước khi sự việc sai trái hôm nay xảy ra, mà trước đó... Hàn Dương và Nhật An vốn dĩ đã trở thành đề tài để bàn tán trong hội kia rồi.

Thật ra, một người thật sự tốt có dễ dàng gì lại đi công kích cái sai của người khác đâu? Một người thật sự tốt, nếu vô tình thấy được cái sai của ai đó rồi, họ sẽ thương nhiều hơn là ghét, muốn tận tâm chỉ dạy hơn là phán xét.

Một người thật sự tốt sẽ hiểu rất rõ chuyện này, đó là nhìn ra được cái sai của nhiều người khác chi bằng tự nhìn ra cái sai của mình. Dành thời gian công kích và phán xét hành động của người khác, chi bằng tự phán xét chính bản thân mình.

Hối hận và dằn vặt cũng thế, nó không nằm ở nơi trót lưỡi đầu môi, cũng không nằm bên ngoài thái độ của một ai đó. Người thật sự hối lỗi họ sẽ dằn vặt lương tâm mình cả đời, sống với sai lầm mà họ đã tạo ra, mỗi ngày không ngừng tìm cách để thay đổi chính mình. Có khi lời hối hận chưa từng được nói ra ngoài miệng lưỡi, nhưng không có nghĩa là họ đang dửng dưng.

"..."

Thị phi này, điều duy nhất hiện tại Nhật An có thể làm được là nói ra lời xin lỗi. Lời xin lỗi thành tâm mình nhất, nói ra rồi dù người khác có chấp nhận hay không cũng không sao cả. Việc quan trọng đối với Nhật An là làm sao để tương lai không lặp lại nữa. Cũng giống như dưới quan điểm của Hàn Dương, người cùng với đám đông cho rằng Nhật An đang tự đề cao bản thân và chà đạp người khác xuống. Hiểu lầm này, ngoài việc từ chối thừa nhận ra chắc cũng chẳng nên thanh minh nhiều, tự nghĩ lại lúc mà sai lầm xảy ra tâm mình không có suy nghĩ đó là đủ thấy an lòng rồi.

"Nhật An, chờ Trang với... ê ê... chờ với!"

Bạn bè ở xung quanh nhiều lắm, lúc hư vinh thì đường nẻo này kẻ tới người lui, nhưng những lúc sa cơ thất thế, dễ gì lại có được một người chạy theo sau mình như vậy? Người chọn đi với mình đến cùng, đôi khi lại chẳng phải là người đã chơi với mình lâu nhất. Người chọn ở lại đây với mình lúc gặp sóng gió, có thể cũng chẳng phải người bạn đầu tiên của mình.

Vậy nên, chỉ đến khi tất cả mọi người đều quay lưng rời bỏ mình, thì người bạn thật sự sẽ từ trong đám đông đó xuất hiện.

"Giờ An tính đi đâu vậy?"

"Trang về trước đi, tui đi công chuyện riêng, chắc đến tối tui mới về lận!"

Ra ngoài đường lớn rồi, Minh Trang vẫn còn dắt chiếc xe đi bộ phía sau cố hỏi bằng được đối phương chút nữa sẽ làm những gì. Mặc dù Nhật An đã cố ý để trả lời không rõ ràng, nhưng cô nàng phía sau không ngại đánh thẳng đến phần trọng tâm, nói một câu mà khiến người kia có chối cũng chẳng chối được.

"Công chuyện gì mà đi tới tối? Đi bán vé số chứ gì!"

"Thì... đó... nên Trang về trước đi!"

Người phía trước xua tay vài cái, người phía sau không những không chịu rời đi, lại còn lì lợm đẩy chiếc xe tiến lên để ngăn cản mấy bước chân vội vàng của một ai đó.

"Lên xe đi, tui chở đi bán cho nhanh rồi còn về nhà ôn bài nữa, sắp thi học kì... rồi còn ôn thi tốt nghiệp nữa! Mấy người cứ lông bông ngoài đường như vậy, có thời gian để ôn bài không vậy hả?"

Có thời gian để ôn bài không?

Câu hỏi đó, nghe thì có vẻ rất bình thường, quan tâm đó hình như cũng đơn giản giống như cái cách mà hai người họ vô tình gặp nhau. Chỉ mới qua một ngày và qua một đêm, nhưng sao cái cảm giác thân thuộc trong giọng nói kia lại khiến cho anh mơ hồ đến lạ.

Anh còn tưởng là người con gái lon ton phía sau lưng mình đã cùng với mình trải qua suốt ba năm dài của thời trung học.

"Trang về đi, Trang nói đó... cũng cần phải ôn bài mà, cứ đi theo An như vậy rồi làm sao mà Trang ôn bài!"

"Kì lạ nha, người học lớp D lại đi lo giùm cho người học lớp B, dù tui không giỏi bằng Hàn Dương nhưng tính ra tui cũng học được lắm đó! Thi tốt nghiệp thì tui không lo rớt rồi... còn thi đại học thì tui cũng không có thi!"

"Không thi?"

Ngạc nhiên trước thái độ dửng dưng của cô bạn gái bên cạnh khi nhắc về chuyện thi cử, mấy câu nói sau đó có vẻ như Nhật An cũng thầm để tâm tới.

"Sao không thi, nếu có điều kiện thì nên học tiếp đại học đi chứ... tui không có tiền mà còn ráng thi để có học bổng nè, lần này chỉ cần điểm tốt nghiệp của tui thi tốt, tui sẽ nộp đơn xin học bổng!"

"Thì tại... tui có điều kiện nên mới không thi đó, ba tui nói sẽ cho tui qua Canada học... hồ sơ cũng làm xong hết rồi, chỉ chờ điểm nữa thôi!"

"Quao..."

Giọng điệu kia tuy là bày tỏ ngưỡng mộ, nhưng hiện tại Minh Trang lại nhìn ra được đôi chút ngậm ngùi trong ánh mắt của Nhật An.

"Mừng cho Trang ha, vậy qua đó phải cố gắng học... đừng có mê trai nữa nha bà!"

"Cái gì vậy trời, nói câu vô tri thật chứ!"

"Thôi về nhà đi, tui đi bán trời nắng lắm... Trang đi theo lỡ bệnh rồi điểm thi không được tốt thì sao!"

Mặc dù người này vẫn không ngừng tìm cớ "đuổi khéo" người kia, nhưng cô nàng "tiểu thư" đã quyết định chuyện gì rồi, dù có phải làm điên làm khùng cỡ nào cũng nhất định bắt người ta chiều theo ý của mình.

"An lên xe đi, tui chở An qua chỗ người quen, chỗ đó là xưởng gia công đồ gỗ lưu niệm, có nhiều công nhân lắm! An còn bao nhiêu tờ vé số thì tui nhờ mấy người ở đó mua ủng hộ cho! Xong rồi... tối nay An đi chơi với tui được không?"

"Sao nãy kêu người ta bán sớm về còn ôn bài?"

"Thì tui giả bộ nói vậy cho An đồng ý, An không đi tui theo An hoài luôn đó!"

"Đi chơi?"

Đáp lại lời mời mọc có đầu có đuôi của cô nàng kia, Nhật An khẽ cau mày vì không biết nên tìm "lí do" cho những điều này từ đâu nữa.

"Làm gì mà thái độ kì lạ quá vậy? Tui muốn rủ An đi chơi thôi, tại tui cũng có tìm hiểu... hình như An ngoài học ở trường, về nhà đi làm thêm... suốt mấy năm nay nếu không đi chơi với trường thì An cũng không có đi đâu hết..."

"Làm gì có tiền mà đi!"

"Nè, đừng có thẳng thắn quá vậy chứ! Haha..."

"Còn mấy người, mắc gì đi tìm hiểu về tui? Mới quen biết có một hai ngày... làm như là thân thiết lắm vậy!"

Ừ ha, nếu không nhắc thì cả hai người đều không nghĩ rằng khoảng thời gian họ tiếp xúc gần với nhau lại ngắn như vậy. Chỉ mới qua một ngày và qua một đêm, chút cảm tình mới mẻ đã khiến cô nàng thức trọn đêm dài để "tìm hiểu" về một người trước giờ vốn chưa từng để tâm đến.

"Đi, lên xe đi tui chở tới đó! Bán nhanh rồi còn về!"

"Ừm..."

Sau một lúc ngập ngừng khó chọn, cuối cùng anh cũng bị cái nắng buổi chiều thuyết phục phải bước lên xe. Đúng với lời hứa của Minh Trang, số vé còn ế vào buổi sáng đã bán nhanh chóng trong xưởng gia công đồ gỗ. Chiều hôm đó, Nhật An cùng Minh Trang ngồi cap treo để qua Thiền Viện Trúc Lâm, là một người theo đạo Công giáo, hiếm hoi để đối phương thường xuyên lui tới những địa điểm này cũng không lạ gì. Dù có tới, nhất định cũng không chọn loại hình cap treo đắt đỏ thế kia, vậy mới nói đây được xem là lần đầu tiên Nhật An đặt chân "lên mây" mà không phải lặn lội xa xôi vượt qua thật nhiều phần đồi cao cao.

"Nhìn nè!"

Đến trước cổng vào khu cap treo, Minh Trang được ai đó đưa cho một li dâu lắc "đậm chất Đà Lạt" cùng với một nụ cười vô cùng trông đợi, khách du lịch thì thường hay chê loại dâu bán dạo thế này, có lẽ một phần cũng bởi vì vẻ ngoài không được bắt mắt của nó. Nhìn những quả dâu to nhỏ không đều màu được dồn vào chiếc li giấy, ai nấy cũng cho rằng đây là "hàng dạt", nhưng lại không biết nó từ lâu đã trở thành một nét đẹp ẩm thực đường phố của người Đà Lạt.

Ở thành phố mộng mơ hoa lệ thế này, phần dâu đẹp đương nhiên sẽ dành cho người có tiền. Mặc dù không phải là những quả dâu xinh đẹp nhất, nhưng dâu lắc xí muội lại chứa đựng một tâm hồn Đà Lạt giản dị đơn sơ. Vị dâu chua nguyên bản được hòa quyện vào trong cái mặn mặn ngọt ngọt của muối xí muội, mùi muối thơm kết hợp với hương dâu đầy bắt mũi. Nói thế nào thì đối với một người đơn giản như Nhật An, đây chắc chắn gọi là "mỹ vị" mà có lẽ không một nơi nào so sánh cho được.

"Ngon quá!"

"An cũng thích món này quá ha? Mình thấy Tử Kỳ cũng hay ăn trước cổng trường... hai người có sở thích na ná nhau ghê!"

"Na ná?"

Mặc dù nhận xét này của Minh Trang cũng không sai, nhưng nếu nói đúng ra thì Tử Kỳ được Nhật An giới thiệu cho những món độc đáo nào, hắn liền y như rằng sẽ "kết" món đó rồi không bỏ được. Nói về việc có sở thích na ná nhau, Minh Trang đột nhiên lại bật cười khi nhận lấy quả dâu nhỏ trên chiếc que xiên mà Nhật An vừa đút cho.

"Cười cái gì?"

"Có gì đâu, thì đôi lúc thấy cách hành xử của An cũng quen quen á... hồi trước lúc Tử Kỳ tán Trang cũng hay làm vậy! Mua một món gì đó rồi hai đứa ăn chung như vầy nè!"

"Tán?"

Nghe cái ngữ điệu nói của người bên cạnh, Nhật An vừa nhai nhai một quả dâu nhỏ, vừa liếc nửa con mắt nhìn qua rồi nhắc lại đúng trọng tâm của câu nói bản thân vừa nghe. Thái độ khiến cho người bên cạnh nhất thời ngại ngùng, đành phải chữa lại cách nói năng của mình một chút.

"Cái gì... thì ý tui nói vậy thôi chứ tui đâu có nói mấy người đang tán tui đâu!"

"Đương nhiên rồi, tui mua một li dâu là vì tui không đủ tiền để mua hai li chứ bộ!"

Người vô tư nói ra điều đó không thấy ngại gì, cô nàng ngồi bên cạnh lại bất ngờ thúc cùi chỏ vào hông đối phương rồi tủm tỉm cười một cách khoái chí. Mặc dù Nhật An cũng chẳng biết lí do khiến cho Minh Trang đột nhiên cao hứng như vậy là gì, anh chỉ tỏ thái độ bó tay trước cô nàng kì lạ ấy, cẩn thận gói li dâu đã ăn sạch vào trong túi, cũng vừa đến lúc cap treo di chuyển ra phần giữa rừng thông. Minh Trang háo hức chỉ tay về phía một ngọn đồi xa xa, nơi có những mái nhà gỗ thông được bao quanh bởi rừng núi vô cùng hùng vĩ.

"An nhìn kìa, tui thấy An hợp với mấy căn nhà đó ghê á, sáng dậy sớm ngắm mặt trời mọc, nhìn mây bao quanh mình như đặt chân lên thiên đàng vậy đó, chiều thì ngắm hoàng hôn lãng mạn, ngồi trước cửa vừa uống trà chiều vừa lách cách viết..."

"..."

Thuận theo ngón tay của đối phương chỉ về nơi đó, anh lại khẽ mỉm cười trước cảnh vật hữu tình mà đôi mắt đang xem. Chỉ có điều, cuộc đời anh là mây là gió, nay "đây" rồi mai "đó" đâu có chuyện gì nói trước được.

"Cũng thích lắm, chắc phải cố gắng nhiều thật nhiều... sau này cũng phải có một không gian riêng cho mình như vậy!"

"Muốn rút ngắn sự cố gắng lại một chút hay không?"

"Hả?"

Cô nàng kia xích qua một chút, ngồi gần cạnh bên anh sức nặng khiến một phần của khoang cap treo nghiêng về bên phải. Thân mật bất thình lình như vậy kể ra thì cũng không quen, Nhật An chầm chậm đứng lên di chuyển sang phần ghế đối diện để cân bằng lại khoảng trống của khoang cap treo đang lệch đi đó. Giọng điệu cũng bắt đầu nghiêm túc, trong ánh mắt có vẻ không muốn hưởng ứng hành động giỡn hớt một chút nào cả.

"Ngồi cho tử tế đi, nguy hiểm đó!"

"Ờ..."

Minh Trang đành ngoan ngoãn ngồi im một lúc, nghĩ tới nghĩ lui mà cũng chẳng biết mình nên bắt đầu "cuộc hẹn" đúng nghĩa này thế nào cho phải. Thỉnh thoảng chỉ len lén liếc nhìn gương mặt đăm chiêu của người đối diện, thấy đầu chân mày của đối phương hơi nhăn ở giữa, đếm đi rồi đếm lại đã rất nhiều lần mà vẫn chưa chịu cất số tiền bán vé số vào trong túi.


Giữa cái lúc bản thân định mở lời nói gì đó, chiếc điện thoại lại vang tiếng chuông cắt ngang đi dòng tư tưởng mông lung.

"Alo..."

Mà người ở bên kia cuộc gọi hình như có chút nôn nóng, vừa thoáng nghe bên này phản hồi, giọng điệu đã liền mạch hỏi dồn vô cùng trông đợi.

"Trang hả em, sao rồi... chiều nay có rảnh không? Anh định mời em bữa tối, anh nói từ hôm thứ hai rồi đó, party nhóm thì nhiều chứ đi riêng thì em chưa nhận lời anh lần nào... vậy chiều nay chắc không từ chối anh chứ? Anh xin lịch từ lâu rồi mà, hồi nãy nghe mấy đứa bạn nói em hủy hết kèo từ tối đến khuya chủ nhật... anh lo quá nên gọi hỏi thử!"

"À..."

Nếu đối phương không gọi đến nhắc, cô nàng quả thật cũng chẳng nhớ là mình đã lỡ hứa sẽ đi ăn với người ta nữa. Giờ có kế hoạch riêng sắp xếp thỏa đáng cả rồi, lời hứa kia thành ra lại không thể thực hiện được, Minh Trang loay hoay nhìn Nhật An đang bị phân tâm bởi cuộc gọi đó của mình, anh chủ động lên tiếng dàn xếp để thuận tiện hơn, nhưng cô nàng lại khẽ lắc đầu ra hiệu bản thân không muốn điều đó.

"Có hẹn thì về trước đi... tui đi grab về cũng được..."

"Suỵt!"

Ngắt lời người ta nói, cô nàng đỏng đảnh lại bắt đầu làm theo ý của bản thân, đưa ngón tay lên môi ra hiệu cho Nhật An giữ im lặng, tai vẫn chăm chú lắng nghe những lời bên trong cuộc gọi còn háo hức vọng ra, vậy mà câu từ chối thẳng thừng lại chẳng có lấy nửa phần nể nang.

"À anh Diệu nè... em quên mất là đã lỡ hứa với anh rồi... cho em thất hứa lần này nữa đi..."

"Mà anh đặt bàn rồi..."

Phía bên kia cố tình đem lí do đã đặt bàn để ngăn chặn lời từ chối từ phía bên này, chỉ có điều Minh Trang trước giờ đã quyết chuyện gì ít khi thay đổi. Cô nàng chấp nhận có lỗi với đối phương, nhưng cũng không muốn điều chỉnh lại kế hoạch đêm nay của mình. Lời từ chối sau đó càng kiên định hơn, càng có ý ép buộc người khác phải chấp nhận theo sắp đặt của mình.

"Thôi thì em chuyển tiền cho anh phụ phần chi phí đặt bàn nha... giờ em có việc rồi không nói chuyện điện thoại được nữa... bye anh!"

"Nè Trang..."


Vào lúc đó, chỉ nghe đầu bên kia vọng lại một tiếng gọi lớn, nhưng bên này Minh Trang đã nhanh chóng dập máy rồi, cô nàng tiện tay bật chế độ im lặng rồi lại cất chiếc điện thoại vào túi xách giống như không muốn bị ai đó làm phiền nữa.

"Sao vậy? Hứa với người ta rồi giờ lại thất hứa nữa hả?"

Có vẻ như Nhật An rất để tâm đến vấn đề lời hứa, nhưng Minh Trang lại chỉ mỉm cười hiển nhiên, cô nàng dốc chai nước suối uống một ngụm sau đó mới từ tốn giải thích về chuyện thất hứa của mình.

"Trang chơi chung nhóm với anh Diệu, mấy bạn nữ trong nhóm cũng khá thích anh nên nếu Trang nhận lời hẹn riêng thì không hay lắm... mấy lần trước Trang cũng đã từ chối rồi, anh Diệu cứ vậy đó... biết mình sẽ từ chối mà không ngại mời hết lần này đến lần khác, khó xử ghê!"

"Tui thấy hai người cũng tương tác với nhau trên facebook nhiều lắm mà!"

Mặc dù câu nói kia chỉ là vô tình, nhưng lại qua thính giác của kẻ hữu ý phút chốc tạo thành một nụ cười trên môi đối phương.

"Bộ An hay để ý facebook của tui lắm hay sao mà biết tui với anh Diệu có tương tác với nhau vậy?"

"Cũng không phải hay để ý, hồi đó thằng Kỳ tán mấy người nó chụp màn hình gửi cho tui riết mà!"

"Ra vậy..."

Tự nhiên nghe đến đó, giọng điệu của người kia có chút giống như hụt hẫng. Chỉ là không tiếp tục nói nữa, nhưng lại khiến cho Nhật An cảm thấy bầu không khí chật hẹp của khoang cap treo bất ngờ nóng lên.

"À... nhưng mà sau khi kết bạn facebook với Trang tui cũng có xem qua..."

"Có từng thả tim hình tui đăng không?"

"Cái đó..."

Nói đúng ra thì không tài nào nhớ nổi, Nhật An chỉ khe khẽ gật đầu không hề phản bác, ngược lại chút phản ứng vô cùng nhỏ bé của anh, người ngồi ở phần ghế đối diện bất ngờ vui vẻ trở lại.

"Chút nữa qua đầu bên kia có tài xế Trang gọi sẵn, An với Trang cùng tới chỗ khách sạn trên đồi thông đó đi, xe máy cứ gửi ở đây. Hồi nãy Trang có nói bảo vệ rồi, chút nữa Trang đưa vé xe cho ông anh lấy chạy về giúp!"

"Hả? Sao cái gì mà lùm xùm quá vậy? Có đi đâu rủ rê cái gì cũng phải để tui chuẩn bị đã chứ? Tự nhiên đùng một phát là làm luôn vậy?"

Vốn biết có rủ trước thì cũng nhận lời từ chối mà thôi, sớm hôm nay Minh Trang tự ý chuẩn bị tất cả. Việc khó khăn duy nhất là thuyết phục được Nhật An cùng đi với mình. Mặc dù tính cách của Minh Trang là vậy, trước giờ có ấn tượng với ai cô nàng vốn dĩ luôn là người chủ động hẹn hò. Nhưng so với những lần hẹn hò trước kia tâm trạng lại không thấy háo hức giống như lúc này. Có lẽ bởi vì Nhật An là đối tượng "cùng giới" duy nhất mà Minh Trang từng để ý đến chăng?

"An không cần phải chuẩn bị gì đâu, quần áo với đồ dùng cá nhân Trang mua sẵn rồi! Đi một đêm thôi mà, thấy An cũng đang căng thẳng chuyện phốt đó, mà Trang cũng đang có chuyện buồn... nên muốn rủ An đi một đêm..."

"Thiệt tình luôn đó..."

"Đi mà, đừng có từ chối người ta tội nghiệp..."

Trông cái điệu bộ năn nỉ này cũng dễ xiêu lòng lắm đó, chỉ tò mò không biết trước kia Minh Trang tán tỉnh Lam Tuyên kiểu gì, có áp dụng công thức thế này hay không mà Lam Tuyên lại sợ đến mức vắt chân lên cổ bỏ chạy, trong khi hiện tại đứng trước mặt Minh Trang, Nhật An lại chẳng đành lòng từ chối được mặc dù trước giờ bản thân cũng không hề muốn người khác sắp đặt mình như thế.

"Sao cũng được!"

"Sao cũng được cái gì mà sao cũng được, người ta có tâm mời thì mình cũng đừng có tỏ thái độ miễn cưỡng như vậy chứ nà!"

Lúc cap treo cập vào phần bến bên kia, Minh Trang nôn nóng đến mức độ mắt vừa lóng ngóng tìm xem người thân chờ sẵn bên ngoài, tay cũng tranh thủ kéo Nhật An theo mình kè kè không rời một giây.

"Ố!"

"Ủa Minh Trang đi đâu đây?"

Vậy mà hữu duyên thế nào không rõ, hai người họ lại tình cờ chạm mặt nhóm bạn học ở trường Martin, ngó thấy hai ba người quen mặt đi cùng với nhau, Nhật An thầm cảm giác bất an, đoán chắc kiểu gì thì Hồng Diệu cũng sẽ là người xuất hiện trong đám bạn đó.

"Ủa Trang... sao em nói em bận việc mà..."

"Anh Diệu... hihi..."

Người kia lấp lửng hỏi Minh Trang nhưng ánh mắt lại hướng về phía của người đi cùng cô ấy, Nhật An thấy sự tình khó xử nên mới vội vàng đem cánh tay Minh Trang đẩy xuống, thoạt nhìn cách hai người họ cứ lúng ta lúng túng với nhau kiểu gì "kẻ trong cuộc" lại chẳng đoán ra mình bị từ chối vì lí do gì.

"À... thì em có việc đó, em có hẹn với anh An nè!"

"Vậy à? Vậy... hai người định đi qua đêm luôn sao? Anh hẹn Trang buổi tối mà Trang cũng từ chối anh nữa!"

"Hihi... anh Diệu cũng có nhiều bạn mà! Tụi mình để lại hôm khác cũng được... à, tài xế của em đợi sẵn ngoài kia nên em xin phép đi trước! Bye anh!"

"Chờ chút!"

Nếu không vì biểu cảm khó coi trên gương mặt của Hồng Diệu đã lộ ra rõ ràng đến thế này, Minh Trang cũng không để ý đến cách mà đối phương vừa đưa tay ra ngăn Nhật An lại.

"Sao vậy..."

"Cho anh nói chuyện với Nhật An chút xíu có được không em?"

Thấy cô nàng lo lắng hỏi trước, người bạn kia mới niềm nở buông một câu lịch sự. Nhưng Minh Trang đã chơi cùng với Hồng Diệu từ lâu, tính cách của đối phương thế nào đương nhiên sẽ hiểu rõ hơn ai hết. Vậy là ở trước mặt đám bạn anh ấy, cô nàng vẫn kiên quyết không để Nhật An bị dắt ra một chỗ khác.

"Tụi em phải đi gấp nữa, có gì muốn nói thì anh cứ nói luôn đi! Giữa hai người chắc là không có gì bí mật đâu ha!"

"Đương nhiên không phải chuyện bí mật gì rồi... anh chỉ định hỏi thăm thôi mà, nghe nói ở trên mạng sáng nay lùm xùm gì đó... Nhật An không biết có ổn hay không? Anh còn nghe nói, hình như hội học sinh quyết định cho Nhật An rời khỏi hội nữa mà..."

"Vậy hả? Biết cũng nhiều quá ha..."

Vào lúc đó, người bật cười trước mấy câu nói khích kia lại tỏ thái độ dửng dưng chẳng quan tâm đến. Minh Trang đưa mắt nhìn vẻ bề ngoài mạnh mẽ của Nhật An, chỉ thấy anh ấy nhìn Hồng Diệu cùng một điệu cười vô cùng kì lạ, đến những lời nói ra không chút ngập ngừng, cũng là nói bằng một thái độ rất đáng để tâm.

"Biết nhiều chuyện của người khác như vậy... còn chuyện ba mình có con riêng ở ngoài Diệu có biết không?"

"Mày nói cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.