Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

"Ngủ ngon nha… mèo con!"

Phía bên trong của cánh cửa phòng khách sạn vừa được Bảo Khang mở ra có tiếng Lam Tuyên khe khẽ thì thầm. Giọng điệu ngọt ngào và nuông chiều thế kia bất ngờ tạo ra một chút ngập ngừng nơi bước chân cậu. Cậu đoán chừng giữa hai người họ thật sự đã tiến tới một vị trí khác rồi, nhưng chỉ đến khi mắt khẽ nhìn qua khe cửa nhỏ, thấy bóng lưng trần của Lam Tuyên ôm người mình yêu giữ chặt trong lòng, Tử Kỳ dường như đã ngủ say, thân thể hắn cũng trần như nhộng chẳng khác gì anh.

Trên chiếc giường lộn xộn hiếm thấy, thao tác bàn tay anh chậm rãi vỗ vỗ vào lưng của hắn vài cái để giữ cho đối phương ngủ thật ngon, nhè nhẹ đem cơ thể mềm nhũn của hắn đặt xuống tấm đệm êm kia, trọn vẹn nhìn ngắm người mình yêu trong trạng thái khiêu gợi nhất từ trước đến giờ, khóe môi anh đành lấy nụ cười hạnh phúc để khỏa lấp đi một chút tiếc nuối chưa kịp nói ra. Mà chút tiếc nuối đó từ anh cũng truyền sang ánh mắt của Bảo Khang mất rồi, cậu ấm kia nhìn sơ tình cảnh chắc cũng đoán được những chuyện xảy ra trong phòng trước đó.

"…"

Thế nên chút can đảm để bước vào phòng bây giờ chẳng có, Bảo Khang chỉ đành nhẹ tay đóng cửa lại, đem hết những hi vọng chẳng nhận được gì biến thành một hơi thở dài, nghĩ đến đôi bàn tay cô độc của mình sau khoảng thời gian dài đến như vậy chỉ đợi trông anh, cuối cùng một chút bám víu vào cũng không hề có.

"Hic…"

Dòng nước mắt ngậm ngùi tiếc nuối cứ ào ạt tuôn, khác gì với cơn mưa bất chợt của Sài Gòn vào lúc này đâu chứ?

"Hic…"

Bởi vì Bảo Khang là một cậu nhóc được giáo dục rất tốt, hiện tại cũng khuya rồi, cậu biết mình không thể cứ vậy chạy dọc hành lang làm phiền đến sự an tĩnh của mọi người nữa, nên chỉ đành lủi thủi từng bước tìm một chỗ trống để ngồi an phận.

"…"

Rời khỏi căn phòng khách sạn mình đã thuê, nhường cái không gian ấm áp hạnh phúc đó cho hai người họ. Một người thì cậu đã thầm thích từ lâu, nhưng người đó lại bỏ ngoài mắt tất cả những gì cậu làm, cố chấp đem tình cảm hướng về một người mà bản thân thậm chí không dám chắc sẽ có cơ hội.

Em ghét anh… thật sự rất ghét… sao em lại đi thích anh chứ? Vì một người lạnh lùng vô tâm như anh mà suốt mấy năm nay không dám xóa đi một tấm ảnh nào… mấy năm rồi… em vẫn luôn cố gắng lượn qua lượn lại ở trước mặt anh… mấy năm rồi… không có việc gì anh giao cho mà em không cố gắng làm thật tốt để gây ấn tượng… mấy năm rồi… năm nào em cũng cố hết sức để học thật giỏi… vì chỉ có thành tích mới giữ em lại trong lớp A thôi… vì chỉ có ở trong lớp A em mới có thể gặp anh nhiều như vậy… anh có biết là em mệt mỏi lắm không? Theo đuổi một người tài giỏi giống như anh… em phải gồng mình lên để bản thân cũng tài giỏi như vậy… suốt mấy năm nay… không ngờ mọi cố gắng của em lại chẳng bằng được vài tháng của Tử Kỳ nữa… đồ đáng ghét, em ghét anh!

Chọn phần cầu thang bộ vắng tanh chỉ để ngồi đó một mình, cậu lướt xem từng tấm ảnh đã lén chụp đối phương suốt những năm qua, hiện tại có lẽ phải dùng hết can đảm của mình để xóa chúng đi mà không luyến tiếc như ngày trước nữa.

Nhưng mà tấm này đẹp quá…

Dừng lại trước khoảnh khắc hiếm có vào ngày khai giảng, cũng là tấm ảnh chụp cùng anh mà cậu rất thích, ngón tay ấy kiên định xóa đi hàng trăm tấm ảnh, đến một lúc nào đó tất cả luyến tiếc ngập ngừng cũng ngăn không cho cậu chút dũng cảm để mà tiếp tục.

"…"

Rõ ràng số tình cảm to lớn trong lòng đang dành cho anh vẫn còn nguyên đó, kể cả biết chuyện anh và Tử Kỳ đã đi quá giới hạn, Bảo Khang dùng những gì mình biết để tạo động lực cho mình không hi vọng nữa. Vậy mà, sao cứ đến tấm ảnh duy nhất mà cậu rất thích, cậu lại không có đủ nhẫn tâm để xóa nó đi, phút ngập ngừng kéo dài quá lâu, mất một khoảng thời gian để nhận được dòng tin nhắn từ người mà cậu cũng chẳng nghĩ tới vào thời điểm này.


"Đang làm gì đó?"

Kiên?

Tài khoản zalo của đối phương gửi đến một lời hỏi thăm, nhưng Bảo Khang chỉ vừa chạm tay vào bàn phím nhỏ, định hồi đáp vài câu thì người ta đã nhanh chóng nhắn thêm một dòng vô cùng bất ngờ.

"Đang xóa ảnh của crush chứ gì?"

"Sao Kiên biết?"

"Còn một tấm sao không xóa đi?"

"…"

Giữa không gian yên tĩnh đầy đáng sợ này, cậu ấm kia hai mắt chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại, sợ đến mức không dám ngẩng đầu, lại còn thoáng cảm thấy phía sau gáy mình tự nhiên lành lạnh, mặc dù không tin chuyện tâm linh vào lúc thế này nhưng Bảo Khang vẫn hơi sợ sợ, cậu vội vàng ấn vào phím gọi chỉ để nghe trực tiếp giọng nói của người bên kia thay vì trả lời thêm một tin nữa.

"Gọi làm gì? Tui giận rồi, tui không nghe máy đâu!"

"Kiên?"

Vậy mà cũng vào giây phút đó, giọng nói trầm ấm của người ta phía sau lưng cậu bất ngờ chặn ngang cái hành động rụt rè kia lại. Không biết anh chàng ấy đã đứng sau mình từ lúc nào rồi, càng không biết người ta đã chứng kiến giây phút tủi thân ấm ức đó của mình hết bao lâu rồi.

"Kiên làm gì ở đây vậy?"

"Tui đi theo mấy người…"

"Đi theo Khang?"

"Ờ…"

Chỉ một từ "ờ" của đối phương, nghe thì cảm thấy giống như thờ ơ lắm, nhưng ánh mắt nhè nhẹ liếc liếc có chút giận dỗi khi nhìn về phía Bảo Khang lại khác, người đó rõ ràng không chỉ mới đi theo, mà muốn đặt chân vào khu khách sạn này chắc chắn trước buổi tối đã check in thuê phòng sẵn luôn rồi. Hiện tại hai người họ gặp nhau, bên ngoài trời cũng khuya rồi chứ đâu còn sớm nữa.

"Không phải Kiên nói bận đi du lịch cùng gia đình sao? Kiên theo Khang đến đây từ khi nào vậy?"

"Thì tui đang đi du lịch Sài Gòn với gia đình tui mà…"

"Hả?"

Đối diện với đôi chút bất ngờ khó hiểu hiện ra trên gương mặt cậu, anh chàng kia nhè nhẹ bước vài bước tới gần thêm một chút, tầm mắt hạ xuống chiếc điện thoại vẫn còn bật sáng màn hình, thấy tấm ảnh Bảo Khang chụp cùng Lam Tuyên vẫn chưa được xóa ra khỏi album mà giọng điệu có đôi chút phân bì.

"Xóa hình chụp chung với tui thì nhanh tay lắm… xóa hình chụp với crush thì tiếc nuối dữ quá ha!"

"Tiếc cái gì… mình… mình thấy không cần thiết phải xóa chứ bộ! Mình chỉ xóa mấy tấm chụp lén anh Tuyên thôi… dù sao bộ nhớ cũng sắp đầy…"

"Sắp đầy?"

Cậu học sinh giỏi trường "hàng xóm" nhìn vào ánh mắt còn chút ẩm ướt chưa được lau khô của Khang, khó chịu đưa tay lên gạt đi vệt nước trong veo vẫn còn đọng lại trên đó, lời nói ra có chút để tâm đến tình hình của đối phương từ nãy đến giờ, càng thể hiện rõ ràng là mình đã dõi theo người ta suốt mới biết tường tận như vậy.

"Hồi nãy tui đi theo hai cái người đó về phòng từ trước mấy người… sao mấy người về rồi mà không vào phòng? Tự nhiên vừa đi vừa khóc… ra đây ngồi làm gì?"

"Mình… mình làm gì thì kệ mình đi, Kiên cũng đừng có quan tâm nữa… tụi mình đã chia tay rồi mà!"

"Tui nói chia tay chứ mấy người đã đồng ý đâu?"

Hình như đây là lầu đầu tiên Bảo Khang được nghe giọng điệu nói chuyện ngang tàng của người bên cạnh, thêm cả việc bàn tay cậu ấy bất ngờ nắm lấy cổ tay của Khang kéo về phía mình, là gượng ép để người kia lắng nghe những tiếng lòng không dễ nói ra.

"Tui nói tui đi Sài Gòn du lịch với gia đình tui… mấy người cũng không thấy thắc mắc gì sao?"

"…"

"Gia đình tui là mấy người đó…"

"Mình… mình đã nói với Kiên rồi… mình không muốn làm Kiên tổn thương như lần trước nữa! Kiên không biết mình thích anh Tuyên từ bao giờ đâu… suốt mấy năm qua… trong lòng mình chỉ toàn là anh ấy thôi! Nếu như ở bên cạnh của Kiên… mình lúc nào cũng nghĩ về anh Tuyên giống như vậy, lúc nào cũng muốn Kiên trở thành bản sao của anh ấy kiểu như vậy…"

"Cũng không sao hết!"

Dứt lời nói khẳng định với người trước mặt, Kiên đưa tay đẩy đi chiếc nón trùm đầu liền với thân áo hoodie mà mình đang mặc, khoe mái tóc vừa làm kiểu giống hệt với Lam Tuyên, lại là khoe với một biểu cảm vô cùng thích thú, ánh mắt của cậu ấy sáng rực như hai vì sao chiếu rọi cả tâm hồn u tối này của Khang.

"Thấy sao? Đẹp trai không? Mới làm cái đầu giống Lam Tuyên nè… nhìn cũng được chứ ha? Bồ thích không?"

"Kiên à…"

"Sao sao sao? Khen một tiếng đi, cái đầu hết một triệu hai trăm nghìn của người ta đó!"

"…"

Biết bản thân không thể nào giống được với người đó, nhưng có lẽ tình cảm trong lòng thật sự to lớn, lớn đến mức chỉ vì muốn theo đuổi cậu ấm kia, anh chàng thiếu gia của ngôi trường danh giá bên cạnh có xuất thân hoàn toàn chẳng kém một ai vậy mà lại chấp nhận biến mình thành một Lam Tuyên thứ hai ở trước mặt người mình thích.

"Đừng khóc mà… nhìn nè, mặc đồ giống Lam Tuyên chưa? Áo phong cách hiphop chưa? Quần jogger cùng thương hiệu luôn… à còn nữa, mới đổi cái đồng hồ thể thao nè… chưa hết nha… quần lót Calvin Klein màu trắng luôn nè!"

"Kiên này, bị hâm à?"

Mãi đến đoạn người kia định vạch quần nhỏ ra trước mặt mình, Bảo Khang mới vội vàng đánh khẽ người ta một cái để ngăn cản lại, vui thì thật sự có vui đó, nhưng chẳng hiểu vì lí do gì mà nụ cười chớm nở trên môi cậu nhưng khóe mắt vẫn ứa ra chút cay xè.

"Cười rồi kìa! Haha… thích mà đúng không? Tự nhiên tui theo phong cách này cái thấy mình cũng đẹp trai nha… Lam Tuyên làm gì có được lúm đồng tiền như tui… Lam Tuyên làm gì có điệu cười bá đạo như tui… hê hê hê…"

"Này Kiên… nhỏ tiếng thôi!"

Cậu ấm vội vàng dùng tay mình che miệng đối phương, đầu chân mày cau lại trách móc vì đã làm ồn. Kiên cũng ngay lập tức ngoan ngoãn đưa mắt nhìn ra xung quanh, bộ dạng có vẻ ý thức được chút ồn ào của bản thân nên không dám nói thêm một câu nào nữa.

Trước giờ vẫn vậy, hai người ở cùng nhau thì lúc nào Kiên cũng nô đùa hệt như đứa trẻ, Khang vốn trưởng thành hơn trong cách ứng xử, thành ra lắm lúc cậu ấy tự cảm thấy bản thân so với đối phương thật sự chẳng có điểm chung. Yêu một người mà mỗi lần ở cạnh nhau, Khang lại hành xử hệt như một anh lớn nhắc nhở cậu em quậy phá của mình thì có trớ trêu không chứ? Hình như đó cũng chính là lí do mà Bảo Khang mãi suy nghĩ về Lam Tuyên, hóa ra chỉ vì cái mẫu người lí tưởng định sẵn trong lòng thật khó thay đổi, hóa ra vì chính mình ích kỉ chỉ muốn được yêu thương và cưng chiều như cái cách Lam Tuyên dành riêng cho Tử Kỳ.

"Mình nói thật, Kiên không cần phải làm thế này nữa đâu… bởi vì dù Kiên có cố gắng ra sao cũng không thể nào trở thành Lam Tuyên được! Rồi chúng ta sẽ tiếp tục có những cuộc cãi vã, rồi Kiên lại là người nói lời chia tay, rồi chúng ta có khi còn không thể nào làm bạn được nữa…"

"…"

"Thay đổi ngoại hình thì có ý nghĩa gì chứ? Dù cho Kiên có đi phẫu thuật thẩm mỹ hết cả người để trở thành bản sao của anh Tuyên đi nữa thì cũng vậy thôi…"

"Vậy sao…"

Nụ cười trên khóe môi đối phương vì mấy lời của Bảo Khang mà nhàn nhạt tắt đi rồi, đôi bàn tay chợt khẽ nắm lại, không nghĩ điều mà mình nhận được sau những cố gắng chỉ là một câu phũ phàng như thế.

"Mình thích tính cách của anh Tuyên, thích sự trưởng thành của anh ấy trong tình cảm dành cho Kỳ… Kiên nghĩ Kiên có thể làm được hay không? Mà dù Kiên có chấp nhận thay đổi chỉ vì mình… như vậy liệu có đáng hay không?"

"Không đáng!"

"Phải đó…"

Cứ tưởng câu trả lời của người ta đúng với ý của mình, nhưng cái ôm chặt bất ngờ từ người đó mới khiến đôi mắt Bảo Khang không ngừng rơi những giọt nước trong veo.

"Không đáng… ý mình là… chúng ta cùng nhau trưởng thành có được hay không? Mình vốn không học cách để trở thành bản sao của Lam Tuyên… mình chỉ đang học cách để khiến cho Khang hạnh phúc, mình thật sự chưa từng thích ai… Khang là người đầu tiên mà mình thích đó, vậy nên mình cũng không biết phải làm sao để Khang thích mình như thích người ta… Khang có thể dạy mình học cách theo đuổi Khang không? Nghe nói Khang đã có kinh nghiệm theo đuổi Lam Tuyên suốt mấy năm nay rồi mà…"

"Kiên à…"

Chỉ vì chút cố chấp của người đó thôi, cậu lại không thể ngừng để nước mắt rơi trên vai đối phương, hít nhẹ mùi tinh dầu hương thảo mà có lẽ Kiên đã hơi quá tay xịt lên chiếc áo, muốn trở thành Lam Tuyên đến mức từng chi tiết nhỏ cũng phải học theo. Muốn chứng minh tình cảm trong lòng đến mức đem hết tất cả những tổn thương bản thân nhận được đắp lên người mình.

"Nói chia tay rồi… nhưng mấy ngày vừa qua không có ngày nào bản thân được tỉnh táo hết… sáng thức dậy nhìn cái bàn chải đánh răng của mấy người ở nhà của tui là tui cũng nhớ… đi thay đồ, mở tủ ra thấy bộ đồ ngủ của mấy người, thấy đôi dép đi trong nhà, thấy cái li uống nước, thấy lọ nước hoa… nói chung là… cứ thấy mấy thứ liên quan đến Khang là tui lại nhớ!"

"Vậy sao không đem vứt hết đi?"

"Không biết nữa…"

Vòng tay đó chợt siết chặt hơn, nghĩ một lúc rất lâu mới ra được câu trả lời đúng nhất có thể.

"Chắc là cũng giống như mấy người… không nỡ xóa tấm hình chụp chung với crush vậy thôi!"

"Đồ ngốc!"

Bảo Khang run run giọng hồi đáp lại sự thành thật vừa nghe, nhưng cũng không biết mình đang chửi người ta hay là đang tự chửi bản thân ngốc nghếch bỏ rơi một người rất yêu thương mình để hoài chạy theo Lam Tuyên như vậy. Nếu chỉ vì luyến tiếc chút tình cảm sâu đậm mà Lam Tuyên đã dành cho Tử Kỳ, luyến tiếc sự vô tâm của hắn trước sự chân thành của anh, vậy thì những cảm xúc thật lòng mà Kiên đang trao về đó cuối cùng ai mới là người luyến tiếc thay cho hai người họ?

"Làm người yêu của mình khó lắm đó… mình quen được chiều chuộng từ nhỏ rồi, mình không thích bị tủi thân đâu!"

"Chỉ cần mấy người đồng ý cho tui một cơ hội nữa, tui hứa sẽ chiều chuộng mấy người hết mình…"

"Kiên đừng có mà hứa, mình chỉ muốn Kiên làm thôi!"

"Okay!"

Dứt cái gật đầu đáp lời kia, cậu ấm Bảo Khang được người ta bất ngờ nhấc bổng không thèm hỏi trước một câu.

"Kiên… Kiên làm gì vậy?"

"Thì đang chiều chuộng bồ đây nè!"

"Ai bảo chiều chuộng mình kiểu này đâu chứ? Mình có chân mình tự đi được…"

"Tui biết mấy người có chân, nhưng nếu làm người yêu của tui hai cái chân đó chắc nên để làm chuyện khác đi!"

"Làm chuyện khác là làm chuyện gì? Ê… nè… bỏ mình xuống…"

Mặc kệ chút vùng vẫy bên trên vai mình, Kiên vẫn dứt khoát vác đối phương quay lại phần dọc hành lang, theo cái hướng người kia vừa mới khóc lóc rời đi mà trở về căn phòng đã thuê sẵn từ trước. Bởi vì cùng loại phòng Bảo Khang đã thuê để ở chung với Lam Tuyên, cho nên có thể nói về phần nội thất đều là tương tự. Thứ duy nhất khác biệt ở đây được tạo ra từ bàn tay của sự chân thành, khi cánh cửa căn phòng chầm chậm mở ra, ánh sáng từ nến thơm hòa quyện với chút mùi hương ngọt ngào của hoa ghi vào trong sự chú ý của cậu.

"Kiên?"

Cậu vẫn ngơ ngác chưa hiểu được chuyện gì xảy ra trong căn phòng đó, chỉ thấy thật buồn cười vì mấy hũ nến to đùng mà người ta đã xếp thành một hình trái tim nhỏ bên dưới nền nhà.

"Cố tình làm cho lãng mạn đó! Thấy hạnh phúc chưa?"

"Khoan đã, để mình xuống đã…"

"Đồng ý cho tui cơ hội đi!"

"Kiên phải bỏ mình xuống thì mình mới đồng ý!"

"Hả?"

Nghe thì có vẻ hơi kì cục, nhưng nghĩ lại cũng thấy đúng đúng, ít ra phải cho người ta một tư thế sẵn sàng để nói lời đồng ý chứ? Nghĩ vậy thôi, cậu thiếu gia lắm trò con nít cuối cùng cũng chịu để cho đối phương chạm chân xuống đất ngay trước mặt mình.

"Nuốt lời làm chó!"

"Cái gì chứ?"

Không chịu được vẻ mặt của Kiên lúc nói ra câu rào trước tình hình, Bảo Khang bình thường vốn dĩ là một người nhỏ nhẹ, hôm nay cũng phải dùng một chút bạo lực để ngắt vào vành tai của đối phương.

"Mình nuốt lời đó, Kiên đi chơi với chó đi!"

"Gâu gâu!"

Cậu thiếu gia lắm trò lại học theo chú cún con kêu thành hai tiếng, đôi bàn tay vội vàng cầm lấy tay Khang, đem gò má của mình dụi dụi lên đó vài cái, suýt chút nữa nếu Khang không kịp giật tay mình lại, cậu ấy chắc còn muốn liếm luôn cả chút mịn màng không từ dơ bẩn ra sao.

"Được rồi Kiên, làm trò đủ chưa…"

"Gâu gâu!"

Mặc kệ người ta tránh né đi, cậu vẫn bất chấp vòng tay mình qua cổ đối phương, dùng đầu mũi ủi ủi mấy cái vào khắp nơi trên gò má, dùng đôi môi chu chu vô cùng thô bỉ của mình muốn thơm lên sự xinh đẹp trọn vẹn trên gương mặt kia. Đối diện với tâm tình nhiệt thành của đối phương đó, cậu ấm cuối cùng cũng không thể nhịn nổi, rốt cuộc cũng chịu nở nụ cười hạnh phúc trong vòng tay của người ta.

"Được rồi, mình đồng ý được chưa? Để mẹ Kiên mà nhìn thấy Kiên làm vậy chắc sẽ trách là mình ngược đãi con trai của mẹ nữa đó!"

"Vậy là bồ không biết rồi, lúc tui nghĩ cách để dỗ bồ tui có hỏi mẹ tui rốt cuộc phải làm thế nào, mẹ tui nói… mẹ nhắm Bảo Khang rồi đó nha, dù tui có làm khùng làm điên kiểu gì cũng phải dỗ cho được con rể của mẹ!"

"Mẹ nói vậy thật sao? Mình gọi điện xác nhận đó nha!"

Giây phút cậu hỏi lại điều đó, trong đôi mắt đã chứa muôn điều hạnh phúc không thể diễn tả ra hết bằng lời. Thế nên dù đối phương có thừa nhận những câu từ ban nãy là sự thật hay bịa đặt, Khang vẫn muốn đáp lại những ân tình kia bằng một hành động rõ ràng, cậu cầm chiếc điện thoại trên tay, mở ra tấm ảnh đã lưỡng lự trước đó rất lâu nhưng giờ lại dứt khoát xóa đi ngay trước mặt người bên cạnh mà không còn lại một chút tiếc nuối nào cả.

"Ê… xóa thật sao?"

"Đương nhiên là xóa thật! Mình có người yêu rồi… lưu hình ảnh chụp chung với người khác để làm gì?"

"Nhưng dù sao đó cũng là tấm hình mà mấy người khó khăn lắm mới có cơ hội chụp chung với Tuyên chứ bộ!"

"Biết là vậy…"

Thấy Bảo Khang cúi đầu tỏ ra một chút ngậm ngùi, Kiên chẳng nghĩ gì nhiều đã vội tranh lấy chiếc điện thoại kia, giọng điệu cậu ấy cũng có phần hấp tấp, nôn nóng muốn khôi phục những thứ mà người ta vừa xóa đi.

"Khôi phục lại đi, khôi phục lại được mà!"

"Không cần đâu!"

Lần này thật khác với cái lần trước đó, lúc vì chút nóng giận nhất thời mà Kiên đã tự ý xóa đi ảnh của Tuyên được lưu trong máy Bảo Khang. Nếu không vì cuộc cãi vã kia, có lẽ hai đứa cũng đâu đến mức phải chia tay. Nhưng một người dù có cao thượng ra sao, trong lòng họ một khi đã yêu thật nhiều thì chuyện ghen tuông cũng thật dễ hiểu thôi mà.

"Anh Tuyên đã có quyết định của anh ấy, nếu như mình còn cố chấp nữa… sau này đối diện với nhau trong tư cách bạn bè cũng không dễ dàng. Với lại, mình phải chọn hạnh phúc của riêng mình chứ… mình đâu tệ đến mức không tìm được một người tốt nào khác!"

"Vậy… ý là nói tui tốt đúng không?"

"Để mình kiểm chứng, trả lời sau ha!"

Người vừa quay lưng lại cố giấu nụ cười hạnh phúc cho riêng mình thôi, nhìn mấy hũ nến vẫn còn cháy mà lòng không tài nào cản miệng cười thành tiếng.

"Ai chỉ Kiên mua mấy hũ nến này vậy?"

"Có ai chỉ đâu, tui biết tui đi theo năn nỉ mấy người hơi lâu nên mua hũ bự chảng như vậy cho nó cháy lâu! Thấy tui thông minh không?"

"Thông minh quá đi thôi… đốt nến mà mình muốn ngộp thở luôn rồi đó!"

"Vậy hả? Chết rồi… vậy bồ tắt nó đi… tui đốt dọc theo đường vào toilet luôn, có bất ngờ cho mấy người ở trong đó đó!"

"Bất ngờ?"

Lần này Kiên không đáp lời cậu, nhưng ánh mắt lại thể hiện bản thân có một sự chuẩn bị nào đó vô cùng thú vị bên trong toilet. Sở dĩ phải chọn nơi "kín đáo" như vậy là bởi vì căn phòng rộng lớn trước mắt hoàn toàn chẳng có chỗ nào để sắp xếp cho sự dẫn lối tò mò thế kia.

"Cái gì mà bất ngờ? Mình mới đồng ý quay lại thôi… mình chưa có chuẩn bị tâm lí để đồng ý lời cầu hôn đâu nha!"

"Vào trong đi rồi biết, tui cũng chưa có tiền để cưới mấy người đâu mà lo sớm dữ vậy!"

"Nhưng mà cái gì vậy? Bật mí chút đi mà…"

"Tự đi xem đi!"

"…"

Dọc theo chân tường đến gần với cánh cửa toilet, Kiên dùng mấy hũ nến to đùng xếp thành một lối đi nhỏ, cánh hoa hồng rải dọc theo đó dẫn từng bước chân Bảo Khang đến gần với bí mật hơn. Nơi mà người ta giấu cho cậu một điều bất ngờ. Điều bất ngờ được đặt trên bệ của bồn rửa tay, nó là một hộp quà khá to có màu hồng nhạt pastel mà cậu thích nhất. Không gian mờ ảo dưới ánh nến được bật sáng lên, Bảo Khang quay người lại nhìn phản ứng của đối phương ở phía sau lưng mình, thấy người ta khuyến khích mở ra, đôi bàn tay của cậu cũng rụt rè kéo chiếc nơ màu trắng được cột trên đó.

"Trời ơi…"

Để cậu ấm phải thốt lên bằng giọng điệu đầy sửng sốt kia, thứ được đặt bên trong hộp quà lại chính là khung ảnh nhỏ để bàn, bên trong chứa tấm ảnh mà Bảo Khang chụp cùng với Lam Tuyên. Có lẽ mấy ngày trước khi mà hai đứa cãi nhau, cậu thiếu gia đã nghĩ đến chuyện phải làm thế nào để dỗ dành đối phương rồi. Chỉ là mãi cũng không nghĩ ra được cách nào hay ho hơn, suy cho cùng… chỉ cần biết bản thân đã sai ở đâu, can đảm đối diện và đứng dậy từ chính chỗ đó, là giây phút bản thân chiến thắng được những ích kỉ phàm tục mà con người ai cũng sẽ trải qua.

"Kiên này…"

"Anh xin lỗi…"

Cố gắng làm biết bao chuyện để cho người ta vui, nhưng đến lúc tự mình thừa nhận cái sai, cậu thiếu gia vừa ôm chầm lấy Bảo Khang mới nhận ra được một điều vô cùng to lớn. Là hàng trăm nụ cười cũng chẳng sánh bằng một giây một phút tổn thương mà mình đem gieo vào lòng người đó.

Chuyện Bảo Khang cứ giữ khư khư hình ảnh của Lam Tuyên trong lòng mình đúng là sai thật, nhưng người tự ý đem những kỉ niệm của đối phương xóa đi trong lúc hờn giận ghen tuông cũng không hề đúng.

Chỉ vì chúng ta chọn cách giải quyết nặng nề nhất để mà rời xa, sao trước đó chúng ta không chọn đối xử với nhau nhẹ nhàng một chút? Sao trước đó chúng ta không tự hạ mình để thương đối phương nhiều hơn một chút?

"Xin lỗi em vì đã tự ý xóa đi những tấm hình đó… xin lỗi vì sự ích kỉ của bản thân không thể nào bao dung được, xin lỗi vì cứ mãi nghĩ cho chính mình… nên mới tự đem những chuyện nhỏ xíu đó ra làm lí do…"

"Không phải đâu… mọi chuyện cũng là do em mà… do em không biết trân trọng tình cảm của anh…"

"Do ai cũng được!"

Chỉ cần vòng tay ôm chặt này mãi không buông ra, chuyện sai trái do ai cũng được. Người còn lại sẽ cùng đối phương trưởng thành trong suốt quá trình cả hai đi cùng với nhau. Học cách để trưởng thành quả thật không dễ, nhưng cả hai có thể bắt đầu từ việc chân thành yêu thương đối phương, chân thành chấp nhận những kỉ niệm mà người đó luôn trân trọng. Trân trọng nó như thể đây là khoảnh khắc hạnh phúc của bản thân mình.

"Từ nay cứ xem như Lam Tuyên là idol của em đi, em có thể treo ảnh kỉ niệm ở đâu cũng được! Chỉ cần trái tim em luôn hướng về anh là được… mấy chuyện nhỏ nhặt này, anh hứa không để bụng nữa đâu!"

"…"

"À… còn bộ đồ diễn nữa đó, anh đặt theo số đo của em, em xem có thích không?"

"Đặt theo số đo của em? Anh biết số đo của em sao?"

"Thì… anh lén đo trong lúc em ngủ, xong rồi ghi lại!"

Nghe thấy chút hoang mang từ trong lời nói của người bên cạnh, cậu ấm nhè nhẹ nhấc chiếc áo trình diễn được may vô cùng tinh xảo lên ngang tầm mắt, Kiên đã vội vàng muốn đối phương mặc thử để chứng minh những lời mình vừa nói hoàn toàn không sai, điệu bộ lóng ngóng phía sau lưng trông thật buồn cười.

"Em thử luôn cũng được đó… bộ này anh đã nhờ người ta giặt ủi sẵn rồi!"

"Anh chuẩn bị nhiều thứ như vậy… là chắc mình có thể dỗ được em sao? Nếu như em từ chối thì…"

"Ây, đừng từ chối mà! Em mà từ chối… sang năm anh chuyển qua trường Martin để theo đuổi em luôn đó!"

"Cái đồ…"

Thật lòng cậu rất muốn nói với người ta vài lời trách móc, trách người đó sao lại có thể khiến mình hạnh phúc đến mức xiêu lòng như vậy. Nhưng có lẽ những ngôn từ kia không cần thiết phải nói ra, nụ cười và ánh mắt ngập những niềm vui của Khang bây giờ đã là tất cả. Ở trước sự chân thành của Kiên, Khang chỉ muốn nhè nhẹ vòng tay ôm lấy đối phương như vậy, giữ thật lâu khoảnh khắc đẹp này, ngắm nhìn người luôn dành cho mình những điều tốt nhất rồi âm thầm cảm thấy số tình cảm ở trong lòng đối phương khiến cho mọi thứ trở nên hoàn hảo đến mức chẳng ai sánh bằng.

"Bộ đồ diễn này là của anh tặng thì dù có chật một chút hay rộng một chút em nhất định cũng sẽ mặc nó!"

"Vậy còn kiểu dáng thì sao? Anh thích em kín đáo một chút… bộ đồ này kín quá… không phải gu của em, nhưng dù sao thì…"

"Thích em kín đáo?"

Trước đây Khang chưa từng nghe những lời này từ Kiên, cũng chẳng lạ gì trước biểu cảm ngạc nhiên của cậu ấm nhỏ trước cậu thiếu gia. Gặp nhau lần đầu tiên và ấn tượng được đôi chút với nhau cũng vì khi đó Bảo Khang diện một bộ đồ "sexy" quá mức, lời khen của anh chàng dành cho đôi chân thon dài của cậu trở thành một câu bắt chuyện vô cùng tự nhiên. Cậu cứ nghĩ mình đã thu hút người ta vì cái ngoại hình đặc biệt này chứ? Hóa ra khi được hỏi sự thật, Kiên lại chỉ cúi đầu bẽn lẽn thừa nhận vô số những suy nghĩ mà trước giờ Bảo Khang hoàn toàn chẳng hề hay biết.

"Anh… anh thường thấy khó chịu vì em cứ ăn mặc sexy đó… anh không muốn người khác chú ý đến bồ của anh!"

"Em chưa từng nghe anh nói về chuyện này… lúc đi mua đồ với em, rõ ràng là mẫu nào em chọn em cũng đều hỏi ý của anh hết mà! Anh đồng ý, anh còn khen là nó phù hợp với em… nên em mới mua…"

"Anh…"

Sự lúng túng lúc này đã nhẹ xuất hiện trên đôi mắt của Kiên rồi, những lời thành thật nhất cuối cùng cũng có can đảm để thừa nhận trước Bảo Khang, nhưng sao cái dáng vẻ tự tin của ngày đầu tiên hai người gặp nhau, ánh mắt đa tình và trêu chọc lại chỉ còn vừa đủ một chút ghen tuông nho nhỏ vậy thôi. Đến Bảo Khang còn không ngờ được là mình sẽ nghe những lời như thế.

"Anh thích em sexy… nhưng chỉ muốn em sexy với một mình anh thôi… mấy bộ đồ em mặc… anh đồng ý mua là để riêng mình anh ngắm thôi, chứ đâu có phải… để em mặc đi lung tung ra đường như vậy…"

"Anh đó…"

Không có lấy một lời hoa mỹ, nhưng sự thành thật của đối phương lúc này đối với Bảo Khang còn quý giá hơn rất nhiều. Cậu ấm không tài nào ngăn được tiếng lòng hạnh phúc với chút lời nói trêu ghẹo thoáng qua, nhìn ánh mắt chân thành của Kiên, thấy ở đó có rất nhiều điều thú vị mà bản thân đã trót bỏ lỡ từ rất lâu rồi.

"Anh nghĩ mặc như vậy là sexy sao? Chỉ là áo hơi ngắn một chút, quần hơi ngắn một chút… em mặc vì sở thích… chứ đâu phải để đi câu dẫn người khác!"

"Không phải đi câu dẫn… mà vừa câu vừa dẫn quá trời người follow em trên facebook đó…"

"Vậy anh có muốn biết, nếu như em thật sự câu dẫn… sẽ sexy đến mức nào không?"

"Sao mà biết được… anh thấy em cứ ăn mặc như vậy là đã đủ câu dẫn lắm rồi!"

Nói đến đó, Kiên vẫn chưa chịu cất đi vẻ mặt khó chịu muốn cãi cho bằng được những lời mà Bảo Khang đang bào chữa với mình. Để cậu ấm ghé sát người tới, nâng niu đem bàn tay áp lên gò má của mình, sau đó còn dùng cả ánh mắt mê hoặc ngắm nghía, ngăn không cho người ta di dời tầm nhìn về một phương khác, giọng điệu dịu dàng thì thầm một vài lời trước giờ chưa từng nói ra với ai.

"Em cũng chỉ thích sexy với người em yêu thôi… mấy bộ đồ hở hang mà em thường hay mặc đó, đâu có được gọi là sexy!"

"Khang…"

Vào giờ này, có lẽ đôi mắt xinh đẹp của Bảo Khang đã đem hết thần trí của đối phương giấu trọn vào trong tim rồi, cậu ấm bật cười trước vẻ mặt ngơ ngác của Kiên, dùng nụ hôn nhè nhẹ đặt lên gò má nhưng những hành động tưởng chừng như rất bình thường ấy có thể khiến cho mấy nhịp đập rộn ràng trong tim người ta mỗi lúc một nhanh. Nhanh đến mức cơ thể cũng dần nóng lên, giấu làm sao được những khao khát muốn ôm chặt người mình yêu vào lòng kia chứ?

"Bảo Khang…"

"Dạ?"

"Anh… xin một chút nha!"

Lần nào cũng vậy, dù chỉ là một cái chạm môi chẳng to tát gì, nhưng cậu thiếu gia ấy vẫn mở lời và chờ đợi sự đồng ý của Bảo Khang. Lúc đối phương nhón lên một chút có ý sẵn sàng, da thịt mát mẻ của cậu ấy áp vào trong chút nóng bức của Kiên, xoa dịu đi một nỗi nhớ mong bé nhỏ, làm mát mẻ khoảng bứt rứt ở trong lòng suốt nhiều ngày nay.


Nhưng Bảo Khang lần này lại chủ động hơn một chút, cậu ấy biến cái chạm môi nhè nhẹ của đối phương thành một khoảnh khắc táo bạo đầu đời. Đem môi mình mút nhè nhẹ trên môi của người ta, đầu lưỡi cũng chủ động tiến vào sâu hơn một chút, bắt trọn lấy sự ướt át và mềm mại trong miệng đối phương. Cơ hội biến một cái chạm môi thành nụ hôn sâu không hề ngần ngại, cơ hội cũng khiến cho hai người rút gần khoảng cách thêm một chút nữa.

Quan trọng nhất vẫn là hàn gắn, quan trọng nhất vẫn là để cho yêu thương lấp đầy hết những mất mát tủi thân suốt thời gian qua, chỉ vì một người không hề thuộc về mình.

"Tắm chung không?"

Lời đề nghị mang theo một chút câu dẫn, nụ hôn sâu vừa mới dứt kia đã xóa đi những ngại ngùng mất rồi. Bảo Khang mỉm cười trước vẻ mặt "khoái" không giấu được của Kiên, đôi bàn tay thuần thục tháo bỏ từng chiếc cúc nhỏ trên áo của mình, nhè nhẹ quay lưng đi hướng về chiếc bồn tắm nhỏ… hình như có hơi chật một chút nếu cả hai cùng ngồi vào trong.

"Không muốn thì em cũng không ép đâu!"

"Muốn chớ, muốn gần chết luôn nè! Để anh đem hộp quà đi cất… với tắt hết chỗ nến này đã!"

Một người lăng xăng lo dọn dẹp hết đống "lãng mạn" ban đầu, người còn lại cũng vừa cởi xong số vải vóc ở trên thân, pha vào trong bồn tắm một ít tinh dầu, thả vào đó một viên tạo bọt để chờ đợi sẵn. Lòng không khỏi hồi hộp vì trước giờ chưa từng thoát y hoàn toàn thế này mà tắm cùng với ai cả.


"…"

Chỉ một tiếng đóng cửa rất nhẹ nhàng thôi, Bảo Khang đã giật mình ngước lên như thể bản thân bị ai đó dọa thật rồi.

"Em giật mình hả?"

"À… tại em đang suy nghĩ về bài hát…"

"Ờ… anh vô luôn nha!"

"Anh… anh vô đi…"

Người kia vén tấm rèm ló đầu vào hỏi, hỏi xong rồi thì buông rèm xuống để hít một hơi thật sâu, chuẩn bị tinh thần đến mức độ một chút căng thẳng nhỏ xíu cũng tăng lên thành ba lần hồi hộp.

"Anh cởi đồ để trong giỏ đó đi, sáng mai mình gọi giặt ủi!"

"Cởi… cởi đồ hả?"

"…"

Thấy câu trả lời của người ta ngoài sức tưởng tượng của mình, Bảo Khang bất chợt rơi vào trong một phút lặng người. Cậu ấm ngồi bên trong bồn tắm, ngước mắt nhìn đối phương vẫn còn ngơ ngác hỏi mình thế kia.

"Bình thường anh đi tắm anh không có cởi đồ sao?"

"Có chứ!"

"Cứ vậy mà làm ha!"

"Ờ…"

"Móng tay nhọn" rốt cuộc cũng ép "quả quýt bé bỏng" phải cởi vỏ ngoài. Nhìn thao tác lúng túng của người đó trước mặt mình, Bảo Khang tựa lưng vào bồn tắm chăm chú theo dõi bằng một biểu cảm vô cùng thích thú. Cậu xem chuyện xấu hổ của Kiên như một thước phim hài hước phục vụ tiếng cười của mình, chỉ là không dám cười lớn tiếng vì lo người đó sẽ bắt đầu cái thói quen giận hờn vu vơ.

"Anh… anh giữ lại, anh mặc… quần nhỏ được không? Chứ cởi ra hết… thì kì lắm…"

"Sao lại kì? Đi tắm mà mặc đồ mới là kì đó!"

"Vậy hả?"

Hoài nghi trước lời nói của người ta đó, nhưng lúc khẽ nhìn sang gương mặt đầy bình thản kia, Kiên vẫn ngập ngừng làm theo lời đối phương, chầm chậm cởi bỏ đi quần nhỏ đặt vào trong chiếc giỏ phía dưới chân mình.

"Ừm… hay là… hay là em nhắm mắt lại đi, để anh… vô bồn tắm ngồi xuống rồi em hãy mở mắt ra!"

"Em nhắm rồi, anh quay lại đi!"

"Ờ!"

Tin lời của người ta vừa nói, cậu thiếu gia cũng không hề suy nghĩ nhiều đã vội vàng xoay người lại, đôi chân bước vài bước tới gần bồn tắm, bất thình lình Bảo Khang lại mở mắt ra.

"Ê!"

Kiên hoảng hốt đem cả hai tay che phần nhạy cảm, nhưng hình như mọi thứ được làm theo phản xạ tự nhiên đó lại khiến cho ánh mắt Bảo Khang không được vui lắm. Cậu ấm trườn người tới khoanh tay lên thành bồn tắm để kê mặt mình, ánh mắt hướng về phía đối phương cùng những câu từ có sự chất vấn.

"Em là người yêu của anh… anh còn muốn giấu chuyện bí mật như vậy cho ai khác ngoài em hả?"

"Đâu có… ý là… ý là… tự nhiên mà nhìn trực diện như vậy thì cũng hơi ghê… anh… anh vào bồn ngồi xuống lấy lại bình tĩnh mới được!"

"Có ai làm gì anh đâu mà anh mất bình tĩnh dữ vậy?"

Đợi người kia hai chân gọn gàng đặt vào bên trong bồn tắm, cả cơ thể cũng nhè nhẹ chìm dần dưới màng bọt trắng xóa, Bảo Khang mới từ tốn đứng dậy với tay lấy chai dầu gội, điệu bộ bình thản như không hề có sự lừa gạt nào ở đây cả.

"Ủa?"

"Ủa cái gì?"

Anh chàng thiếu gia kia ngơ ngác nhìn chiếc quần đùi mà Bảo Khang mặc, nhận ra mình vừa mới bị lừa một vố, bản thân cay đến mức nóng bức cả người nhưng lại không thể nói thành lời, miệng cứ há hốc ra mà ngón tay trỏ chỉ chỉ về phía người ta.

"Em… em…"

"Em làm sao? Em bảo anh cởi đồ để tắm cho anh… anh còn cay cú gì nữa chứ?"

"Nhưng mà em lừa anh…"


Hóa ra cách để dỗ người yêu của Khang cũng lạ, cậu ấy chỉ mỉm cười hôn nhẹ lên trán đối phương, người kia đã lập tức cất đi vẻ mặt cay cú ban đầu, dùng nụ cười của mình để bày tỏ thích thú trước những cử chỉ chăm sóc dịu dàng từ ai đó.

"Tới đây em gội đầu cho… cũng khuya rồi, mình tranh thủ để còn đi ngủ sớm nữa!"

"Thích ghê!"

Không giấu được những cảm xúc phấp phới trong lòng mình, Kiên vội vàng ôm lấy Bảo Khang, đem đầu mũi cọ cọ khắp nơi chỗ vùng da thịt trắng nõn trước ngực. Khoảnh khắc ngước nhìn nụ cười hiền lành đáng yêu đó, có ánh mắt cưng chiều được đổi lấy bằng những sự cưng chiều. Mà lời lẽ thật thà của người ta đó, chẳng lẽ cậu nghe qua không thấy rung động chút nào hay sao?

"Khang ơi Khang à, anh thích em quá đi…"

"Đừng có quậy nữa coi, để em xả tóc cho anh nè!"

"Anh quyết định rồi, năm sau anh chuyển qua trường Martin học chung với em… phải học chung để giữ bồ chứ, mà lỡ đâu em có giận anh… anh cũng ở gần hơn, dỗ dành em cũng nhanh hơn nữa!"

"Ai mà thèm giận anh…"

Thật lòng cậu nói ra câu đó, trước đây vài ba ngày khi người ta lỡ nói lời chia tay với cậu, cậu cũng đã không hề giận rồi. Một người đơn giản như là Kiên, tính cách suy cho cùng cũng không hề khác Tử Kỳ là mấy. Lời nói ra phụ thuộc nhiều vào cảm xúc, chuyện làm rồi nghĩ lại thấy sai, có khi sự day dứt dằn vặt còn dài hơn cả một phút lỡ lời kia nữa.

"Không giận mà bỏ đi Sài Gòn cũng không thèm rủ!"

"Thì tại… em không muốn làm phiền anh thôi! Cũng muốn rủ lắm… nhưng mà…"

"Nhưng mà muốn đi với Lam Tuyên hơn, ai có dè… Lam Tuyên mang theo Tử Kỳ… lêu lêu…"

"Thôi nha! Người yêu của anh mà anh nỡ đem ra làm trò cười vậy sao?"

"Đâu có!"

Giờ nghĩ lại mới thấy, cái tên Lam Tuyên đó đúng là đáng ghét thật sự. Phòng khách sạn là phòng thuê chung, ở thì cũng ở chung… nhưng những sự việc xảy ra với Tử Kỳ ban nãy, lẽ ra người sáng suốt như lớp trưởng của lớp 11A cũng phải nhớ đến sự hiện diện của người bạn cùng phòng này chứ nhỉ?

"Không có anh… em cũng không biết em sẽ ngủ ở đâu luôn đó!"

"Sao vậy? Hồi nãy… thấy em mở cửa rồi sao lại đóng? Còn bỏ đi nữa…"

"Thì hai cái người đó… đó đó…"

"Hả?"

Việc Bảo Khang nhấn mạnh hai từ "đó đó" hình như Kiên cũng ngầm hiểu được lí do, nhưng chẳng hiểu vì sao kẻ nói người nghe, xong chuyện rồi cả hai lại giữ im lặng một khoảng rất lâu thế này.

"…"

"…"

Thình thịch…

Căn phòng tắm nhỏ gọn rơi vào trong chút tĩnh lặng đến mức khó ngờ, người này đối diện với người kia cũng không hề có can đảm mà chạm ánh mắt, chỉ tự mình lắng nghe những tiếng ngại ngùng sâu trong lồng ngực, rồi khe khẽ liếc mắt đưa tình với nhau.

"Anh nghĩ… hai người đó như vậy có sớm quá không? Tính ra… mối quan hệ rõ ràng thế nào còn chưa xác định nữa đó!"

"Thì… cũng có thể do Tử Kỳ sống ở Mỹ từ nhỏ nên suy nghĩ sẽ khác chúng ta! Biết đâu được đối với cậu ấy… đụng chạm trước thì mới phát sinh tình cảm!"

"Em thấy Tử Kỳ rõ ràng cũng thích Lam Tuyên mà, có khi còn thích hơn em nữa chứ đùa!"

"Sao vậy? Lại ghen à? Nếu còn tiếc thì có thể khôi phục ảnh trong điện thoại lại đó nha… nhanh nhanh tay không sẽ muộn mất!"

Bắt được cái đuôi nhỏ của Khang, Kiên tận dụng cơ hội tối đa để mà chọc ghẹo. Nhưng hiện tại người ngồi trước cậu không bởi vì những lời này mà tức giận nữa, ánh mắt của Bảo Khang kiêu ngạo chẳng thèm để tâm, chỉ âm thầm đem bàn chân mò mẫm dưới làn nước tìm kiếm một trò vui khác để chọc ngược lại đối phương.

"Em tiếc đó, tiếc sao không nhận ra là anh đáng yêu như vậy? Để sớm sớm một chút không bị hai cái người kia đem đống cơm chó bỏ vào trong miệng!"

"Em thấy anh đáng yêu thật hả?"

"Ừm... nếu nhận ra sớm hơn một chút… chắc là em đã ăn cái khác thay vì phải ăn cơm chó của người ta rồi!"

"…"

Hình như Kiên cũng vừa nhận được đôi chút bất ngờ nào đó, bên dưới làn nước tắm ấm áp, hành động câu dẫn của Bảo Khang thật sự đã khiến đối phương nhận ra thế nào gọi là "sexy" trong khái niệm riêng của người mình yêu.

"Anh sao vậy? Chưa từng thấy em như thế này đúng không?"

"Em… em định làm gì vậy?"

"Đương nhiên là làm những chuyện mà ngoài người yêu của em ra, em sẽ không làm với ai khác nữa đó!"

Ở trong bồn tắm vừa đủ chỗ hai người chen chúc, Bảo Khang chồm tới gần với Kiên hơn nữa, bàn tay đem thao tác dịu dàng đã bắt đầu chiều chuộng đúng với lời nói danh dự của bản thân từ trước.

"Ah… Khang… anh… em… ahhh…"

Mấy câu nói ngập ngừng đứt quãng của Kiên lúc này, mấy giây thôi đã hoàn toàn hóa thành những âm thanh hạnh phúc nhất trong đêm nay. Thì ra chuyện tình yêu thật sự không hề phức tạp như cậu vẫn nghĩ, đến một lúc nào đó được gọi là "đúng thời điểm", sự xuất hiện của cậu và chút cố gắng kiên trì, cuối cùng vẫn nhận được quả ngọt như lòng mong muốn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.