Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Trước khi rời khỏi bàn ăn sáng, Bảo Khang để lại thẻ thành viên của mình để anh cùng với Tử Kỳ có thể dễ dàng vào khu bể bơi. Sự háo hức của hắn ồn ào náo nhiệt qua từng lời nói, suốt dọc đường di chuyển từ chỗ ăn sáng đến phòng thay đồ Tử Kỳ không ngừng kể với anh về lí do mình muốn được đi bơi trên tầng cao đó.

"Em nghe nói hồ bơi vô cực đẹp lắm đó, đợt trước anh hai với ông Nghiêm có đi cái hồ bơi nào ở Sài Gòn cũng có view vô cực mà em quên rồi… lần đó anh hai với người ta còn ở khách sạn riêng nữa… ê anh Tuyên… anh đoán xem anh hai nhà mình với người ta có…"

"Đi thay đồ đi!"

Từ chối chút suy nghĩ thiếu lành mạnh kia của hắn, Lam Tuyên vội vàng giật lấy túi quần bơi, cũng rút ra khỏi đó chiếc quần của mình rồi dùng tay đẩy sự ngả ngớn của Tử Kỳ tránh hẳn sang một bên.

"Thay chung phòng đi!"

Hắn cố chấp nhào tới muốn chen vào phòng thay đồ mà anh đã chọn, thật sự anh lúc này hoàn toàn không muốn sử dụng bạo lực với hắn để đẩy người ra, nhưng Lam Tuyên chỉ khe khẽ cau mày lại, nhìn cái dáng vẻ nhây nhây giỡn hớt đó của hắn, anh thể hiện bản thân không hài lòng chút nào cả.

"Đừng đùa!"

"Mắc cỡ hả? Lúc ở trong rừng… của anh em thấy hết rồi còn gì nữa đâu!"

Tử Kỳ vẫn cố dùng cái lí do cũ rích kia để không ngại tay đẩy cánh cửa vào, anh trừng mắt với hắn, hung dữ giống như chú mèo con bị ghẹo, vậy là hai đứa cứ đẩy tới đẩy lui mất một lúc lâu. Cuối cùng hắn không chịu được sức mạnh từ ánh mắt của anh, đành ngậm ngùi rút lui sang phòng bên cạnh.

"…"

Lam Tuyên bấy giờ mới an tâm chốt cánh cửa lại, anh xoay người đặt chiếc quần bơi lên phần móc treo, lần lượt cởi quần ngoài rồi lại ngước lên mà treo trên chiếc móc đó.

"…"

Ai ngờ tên khốn Tử Kỳ kia bám vào thành vách, hắn đu người ló đầu sang nhìn trộm anh, vẻ mặt hắn lúc đó vừa gian xảo vừa xấu xa vô cùng. Anh thì bị hắn dọa đến mức giật bắn cả người, hoang mang vội vàng mặc chiếc quần bơi vào, vừa cởi xong phần áo treo lên cũng lập tức xoay lưng về phía hắn ta rồi xả nước sạch để tắm. Tử Kỳ chán nản vì không bị anh chửi, hắn ngắm nhìn lưng anh một lúc thì cũng tuột xuống khỏi vách ngăn kia.

"Anh tốt nhất nên mặc nguyên bộ đồ bảo hộ rồi xuống hồ bơi, có cần order thêm khóa trinh tiết không? Làm như hàng của anh có gắn ngọc lục bảo vậy… giữ cho kĩ đi rồi mai mốt bồ anh cũng xài nát thôi…"

"…"

Trái ngược hoàn toàn với những lời lầm bầm chửi khẽ của hắn, Lam Tuyên chỉ thinh lặng chú tâm vào chuyện tắm qua nước sạch, anh không ngăn được những suy nghĩ đen tối vì hắn khơi gợi, ở trong mơ cũng nhiều lần tự hình dung ra người mình yêu sau này là ai.

"Hù!!!"

Đương nhiên là cái tên dở hởi vừa tung cửa ra lớn tiếng dọa anh chứ còn ai nữa. Nếu đôi mắt liếc nhẹ không phải tiết chế bằng cả hàng vạn yêu thương thầm kín trong lòng, anh nhất định đã ôm lấy hắn rồi lớn tiếng thừa nhận người anh yêu sau này chắc chắn không còn ai khác ngoài hắn nữa đâu.

"Giả bộ giật mình cái đi mà!"

"…"

"Đi mà đi mà!"

Mặc kệ hắn cứ như một con đỉa dai dẳng bám, anh vẫn giữ thinh lặng chầm chậm bước ra khỏi phòng thay đồ. Hồ bơi vô cực ở trên cao đúng là thích thật, mặc dù gia đình anh thuộc dạng khá giả, nhưng ba mẹ chưa từng cho anh nhiều tiền để du lịch và trải nghiệm cảm giác giàu sang thế này. Mẹ từng nói, nếu là chuyện học hành mẹ chắc chắn sẽ không tiếc tiền đầu tư cho con của mình trở thành những người giỏi giang, nhưng hưởng thụ cuộc sống thế nào thì phải bắt đầu bằng những đồng tiền do chúng nó tự kiếm ra được. Chính vì vậy mà ngay từ nhỏ cả Lam Tuyên lẫn Hàn Dương đều không mấy khi được chiều chuộng cho đi chơi những nơi xa xỉ như vậy. Đối với Tử Kỳ là lần đầu, thì Lam Tuyên hiện tại tâm trạng cũng giống hệt hắn. Chẳng qua anh không bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài mà thôi.

"Đã quá anh Tuyên ơi… cảm giác giống như bơi ở trên mây vậy đúng không? Xuống đi xuống đi… em muốn nhảy cái ùm từ trên bờ xuống!"

"…"

Còn chưa đợi anh đồng ý nữa, Tử Kỳ nắm lấy tay của anh kéo cả người nhảy theo mình xuống vùng nước nhè nhè gợn sóng ngay trước tầm mắt. Hai đứa chìm sâu dưới lòng nước trong veo, chỉ vừa kịp nín thở để không bị sặc đôi mắt anh đã ngay lập tức mở ra để trọn vẹn nhìn ngắm Tử Kỳ dưới cái màu xanh dịu mát kia. Anh nhớ đến nụ hôn hôm nào ở Madaguôi, cái nghẹn đắng ngang lòng cũng bởi vì vậy nên đã nhè nhẹ ùa về. Nhưng có lẽ từ rất lâu rồi Lam Tuyên không còn để tâm và giận hờn sự ngu ngốc của hắn nữa.

Anh nhiều lần muốn nói hết chuyện trong lòng để hắn được nghe, nhưng lại sợ nếu Tử Kỳ biết sự thật có khi ngày sau ở cạnh anh hắn sẽ chẳng vui vẻ giống như hiện tại. Chỉ vì muốn bảo vệ nụ cười của hắn, anh tự xem tình cảm của mình cũng là một thứ xấu xa, sợ cứ vô tội vạ đem nó trao đi sẽ khiến cho khoảng cách giữa mình và hắn khó lòng gần lại.

"…"

Nghĩ đến đó, anh cự tuyệt dưới lòng hồ kia đem cổ tay của mình xoay xoay vài cái để thoát khỏi chút cầm nắm ép buộc của hắn. Hắn lại nhất quyết không muốn để cho anh toại nguyện, mũi vừa thả ra vài bọt khí tay cũng dùng hết sức có thể giữ anh thật chặt mà kéo anh đi. Dưới làn nước màu xanh thanh bình, khung cảnh này nếu được giữ mãi thì hay biết mấy. Anh sẽ mặc kệ hắn có muốn kéo mình đến đâu đi nữa, chỉ cần hắn đừng vì khoảng cách giữa tình anh em mà buông tay người phía sau luôn dõi theo này.

<Ào>

Lượn lờ một vòng quanh khoảng diện tích rộng rãi đó, Tử Kỳ cuối cùng cũng chịu ngoi lên khỏi mặt nước. Hắn kéo anh cùng mình đã lướt được một khoảng cách khá xa từ chỗ hai đứa nhảy xuống, nhưng nếu anh chỉ nhìn về phía của hắn, Tử Kỳ vào lúc này lại đưa mắt nhìn sang mấy cô em xinh xắn ngọt ngào mà hắn tia được.

"…"

Điều đó khiến Lam Tuyên không vui, tuy rằng anh chẳng bộc lộ ra biểu cảm, nhưng cái hành động hắn nhanh chóng buông cổ tay anh rồi quay người về bên ấy, có thể khiến cho chút sững sờ bên trong ánh mắt hóa thành ngậm ngùi. Anh lùi dần về phía sau lưng khi cảm nhận được Tử Kỳ có ý muốn tới làm quen mấy cô nàng đó.

"Anh Tuyên…"

Đến lúc hắn quay lại đã nhìn thấy anh một mình tự bơi đi khỏi chỗ đó, khoảng cách giữa hai người cũng đã xa hơn. Nội tâm hắn muốn được làm quen thêm vài bạn mới nhưng lại không nỡ lòng để anh một mình. Nhìn tấm lưng của anh nhấp nhô trong dòng nước kia, Tử Kỳ lại phân vân trước sự hấp dẫn của mấy cô nàng đằng xa, hắn cứ ngoái đầu nhìn sang họ rồi lại quay nhìn anh trong sự lúng túng khó lòng chọn lựa.

Thiệt tình, đi với cái ông này làm sao mình tán gái đây…

Cuối cùng cũng tự than trong lòng một câu, sau đó chân đạp nước hướng về chỗ anh mà bơi trong chút ngậm ngùi.

"Anh Tuyên!"

Người kia trầm lặng khoanh tay mình trên thành bể bơi, hai mắt cứ xa xăm nhìn về một nơi nào đó, mặc kệ hắn có gọi tên mình hay bơi đến gần chọc phá cũng chẳng thèm lên tiếng hồi đáp lại. Tử Kỳ không thích anh lạnh lùng với hắn như vậy, ít ra nếu như không nói được một lời tử tế hắn cũng mong là anh có phản ứng chửi vài câu thì mới thú vị. Nghĩ đến đó, bên trong dòng nước tưởng chừng kín đáo kia hắn đưa tay sang bẹo vào cơ bụng anh một cái rõ đau, khiến cho Lam Tuyên giật mình vội tránh ra một khoảng, ánh mắt khó chịu kèm với chút cau mày hướng về đối phương mà bày tỏ sự bất bình.

"Cái mỏ giật giật muốn chửi đúng không?"

"…"

"Người ta không nỡ để anh một mình nên mới tới chơi với anh, anh còn tỏ thái độ khó chịu đó nữa… biết vậy em qua bên kia gái xinh quá trời…"

"Đi đi!"

"Hở?"

Lần này người quay sang tử tế nhìn hắn là anh, anh cũng hồi đáp hắn bằng một thái độ vô cùng kì lạ, hắn không hiểu trên gương mặt kia rốt cuộc là đang khó chịu hay đang đồng tình. Chỉ thấy hai từ anh lặp lại đều chẳng có chút thành ý gì đối với việc hắn nghĩ cho anh thay vì chọn niềm vui riêng. Tử Kỳ lại liếc nhẹ đối phương, môi của hắn bắt đầu trề ra, trọn gương mặt đều biểu cảm bản thân rất bất bình với sự vô tâm của anh.

"Ờ quên! Anh thích yên tĩnh mà… sao tui lại phải nghĩ cho anh chứ? Tui đi chỗ khác có khi anh còn mừng hơn mới phải!"

"…"

"Bái bai!"

Dứt hai từ sau cuối trước sự im lặng của anh, Tử Kỳ ngoảnh mặt quay đầu bơi một đường tới gần chỗ đám đông ở đằng kia. Anh bên này chỉ ngụp xuống trong lòng nước, mắt hướng về phía hắn mà chăm chú nhìn vòng eo thon gọn chuyển động dưới sự mát lạnh và trong veo ấy.

"Cứu… cứu với… cứu…"

Nơi đám đông hắn tới gần làm quen đó có vài cô nàng đang bơi với nhau, một trong số bọn họ bất ngờ di chuyển ra xa đám bạn, khoảnh khắc chới với vì trượt chân khiến cho cô nàng bất giác hoảng loạn vùng vẫy nhiều hơn. Vừa hay hắn cũng bơi tới chỗ đối phương, sự ga lăng kéo cánh tay của Tử Kỳ vươn tới nắm lấy cánh tay người ta mà giúp giữ thăng bằng lại.

"Không sao rồi…"

"Cảm… cảm ơn anh…"

Chạm mặt với cô nàng bên cạnh, Tử Kỳ trong lòng xuýt xoa vì nét đẹp trong veo của người ta làm tan chảy nội tâm, hắn cứ ngây người ra như trúng phải một tiếng sét bất ngờ nào đó, miệng mấp máy muốn nói nhưng lại không rõ bản thân cần phải nói gì.

"À… à… có uống nước chưa?"

"Dạ… cũng hên em chưa uống nước! Chỉ bị sặc một chút thôi anh! Em cảm ơn anh nha! Không có anh là em uống nước thật rồi!"

"À… anh tên Kỳ, anh bơi bên kia… thấy ở đây đông vui quá nên mới tới định làm quen!"

"Dạ em tên Ngọc!"

Cô nàng trước mắt hắn dường như hoàn toàn khác hẳn so với Minh Trang, không hề sở hữu một vẻ đẹp nóng bỏng, nhưng hắn lại bị thu hút bởi đôi mắt ngọt ngào và những đường nét trong veo trên gương mặt có phần ngây thơ đó. Hoặc cũng bởi vì chút hiền lành nơi vẻ bề ngoài, cộng thêm cách nói chuyện "dạ thưa" ngọt xớt mà hắn cảm thấy êm tai. Chỉ vì bấy nhiêu đó ấn tượng trong lòng đã lập tức xuất hiện một loại rung cảm dễ dàng nhận ra.

"Anh đi bơi có một mình hả?"

"Anh đi với bạn anh…"

"Vậy bạn anh đâu?"

"Ở đằng kia…"

Được hỏi đến một người bên cạnh, hắn quay đầu nhìn ra phía sau để chỉ ngón tay tới chỗ Lam Tuyên đang đứng. Nhưng Tử Kỳ lần này ngoái nhìn mặt nước tĩnh lặng, hắn hoang mang đảo mắt qua lại một vòng để tìm kiếm thử trong đám người xung quanh đó có anh hay không, kết quả trả lại hắn chỉ là một khoảng trống thôi, mặt hồ gờn gợn sóng nhưng không còn anh ở đó đưa mắt nhìn ra xa nữa.

"Ủa? Anh Tuyên…"

"…"

"Đi đâu rồi ta?"

Không tìm thấy người mình cần tìm, hắn bỏ quên cô nàng đứng đó ngơ ngác để bơi ngược về thêm một lần nữa. Khoảnh khắc bản thân ngụp lặn dưới lòng nước, nhìn thấy anh đang nhắm mắt thả người mình tự do chìm sâu xuống đáy, hắn càng hoảng hốt hơn cố gắng hết sức để bơi thật nhanh về phía của anh, động tác của Tử Kỳ tạo ra những đợt sóng lớn nhấp nhô đưa đẩy, anh cũng cảm nhận được có người đang dần dần tiến về phía của mình, mà người đó chắc chắn không phải ai khác.

<Ào>

Lam Tuyên vào lúc này lại bất ngờ đạp hai chân xuống đáy hồ bơi một phát phóng người ngoi lên, Tử Kỳ đang bơi đến với tốc độ nhanh, hắn không lường trước được động thái của anh, cũng không thể nào quay đầu kịp, vậy là lực đẩy của lượng nước dưới hồ cũng tăng thêm phần tác động khiến hắn ôm trọn lấy anh.

"…"

Cứ như vậy, Lam Tuyên cố ý mà lại giống như rất vô tình bị hắn va phải, anh vòng tay ôm hắn bằng chút phản xạ tự nhiên, khoảng cách từ mặt nước và đáy hồ bơi cũng không quá sâu để anh đạp chân xuống đáy lấy lại thăng bằng. Hắn ngoi lên vô cùng kinh ngạc trong vòng tay anh, bản thân có vẻ chưa hiểu được chuyện gì diễn ra trước mắt. Chỉ thấy ánh mắt anh lúc ôm chầm hắn hoàn toàn không hề khó chịu, ngược lại nếu chẳng phải ảo tưởng quá đà… hắn còn cảm thấy ánh mắt đó có chút ý cười một cách khó hiểu.

"Em tưởng anh bị chuột rút nên chìm chứ? Hồi nãy… mình cũng quên chưa có khởi động trước khi xuống hồ, tự nhiên em kéo anh nhảy xuống luôn…"

"…"

Lam Tuyên không thèm đáp lời hắn, trước chỗ đông người kia vòng tay cũng ngại ngùng nhè nhẹ buông, không nghĩ hắn lại cố hết sức bám vào cổ anh để giữ chặt thêm chút nữa. Hắn bây giờ giống hệt đứa trẻ, vẻ mặt trong tầm quan sát của Lam Tuyên cảm thấy có phần nũng nịu, anh không dám nói ra thành lời nhưng tiếng lòng thật sự đã rất cưng chiều đối phương.

"Em tưởng vì không khởi động mà anh bị chuột rút chứ, nếu có chuyện gì chắc em hối hận lắm luôn… em không muốn mất anh đâu!"

"…"

Những lời này…

Có lẽ lí trí anh vẫn còn sáng suốt nhận ra, sự thật ẩn sâu đó hoàn toàn không hề giống như thâm tâm mong muốn. Lại không thể phủ nhận là dù suy nghĩ đánh tiếng cho những cảm xúc không trỗi dậy quá ngang tàng, nhưng anh lại cảm thấy lòng mình vui lắm. Chút hạnh phúc nhỏ nhoi tự nhặt lấy được tự đem cất đi, anh không thể nào ngăn bản thân đừng tiếp tục hi vọng vào tấm lòng của hắn. Không muốn sau này hắn đem những lời này đi nói với một người khác mà chẳng phải anh.

"Bơi một chút thôi rồi về sớm… ở đây có lẩu chua cay Haidilao nghe nói cũng ngon lắm! Muốn ăn thử..."

"Lẩu chua cay?"

Hắn hỏi lại trong sự kinh ngạc trước những điều mà bản thân vừa nghe, bởi vì Lam Tuyên trước giờ rất tiết kiệm, anh cũng giữ thói quen ăn uống lành mạnh nên đa phần ít khi hay đi ăn ngoài. Ngày trước hắn còn xếp anh vào dạng người có khẩu vị khá "quê mùa", bởi vì mấy tháng ở chung nhà với nhau ngoài những món truyền thống mà anh nấu cho, Tử Kỳ ít khi thấy Lam Tuyên chọn nấu theo công thức mới. Hắn thì rất là ghiền món lẩu, nhưng lẩu do anh nấu quanh đi quẩn lại cũng chỉ thanh đạm toàn rau và nấm, mới đây nhất chắc chỉ có lẩu cua đồng là hắn cảm thấy lạ lẫm. Nhưng nếu gọi là lẩu chua cay thì hoàn toàn đâu có phải, bởi vì hôm ăn lẩu cua đồng do anh nấu đó, hắn phải cắt thêm vào trong chén tận ba trái ớt mới thấy đủ cay.

"Anh mà cũng muốn ăn thử lẩu chua cay nữa hả?"

Nghe lời đề nghị đó của anh, Tử Kỳ vội vàng buông tay ra để đứng thẳng người trong một tư thế sẵn sàng chờ nhận bất ngờ. Anh lại phớt lờ thái độ làm quá kia của hắn, chỉ chầm chậm bơi tới bơi lui mà không đáp lại những lời mỉa mai của người bên cạnh trong chuyện ăn uống của mình.

"Anh có ăn cay được không? Hôm qua chọn cả đống xiên cay… ăn rồi nửa đêm đau bụng đó! Chiều nay dự event công bố cuộc thi… nghe nói còn có party giao lưu nữa, anh yên phận giùm đi, bày đặt muốn ăn lẩu chua cay đồ… tối nay đi nặng đi nhẹ tui không có đỡ được đâu à nha…"

"Vậy em muốn ăn gì?"

"Tui muốn ăn nhiều thứ lắm… nhưng mà để an toàn cho anh thì chắc sẽ chọn lẩu chay! Haidilao có lẩu nấm mà…"

"Vậy cũng được…"

Anh lấp ló gương mặt dưới làn nước kia, đưa ánh mắt mãn nguyện nhìn về phía hắn rồi hờ hững đáp. Lí do chính của anh khi đem chuyện ăn uống ra để nói vốn cũng vì muốn hắn đừng để tâm đến mấy cô nàng kia nữa thôi. Cách của anh vậy mà lại có hiệu quả, khiến Tử Kỳ ở bên cạnh mình chẳng ngừng nói đến những món ngon hắn từng được ăn thử khi sống bên Mỹ, nhưng cuối cùng thứ hắn thấy phù hợp nhất với dạ dày của bản thân cũng chỉ là món mà Lam Tuyên nấu cho. Tử Kỳ tấm tắc khen sự thanh đạm đó của anh làm mình ngủ ngon, nhiệt miệng và mụn nhọt cũng không làm hắn phát điên giống như trước kia. Ăn thanh đạm kể ra cũng quen mất rồi, chỉ có người trong cuộc không nhận ra mình đã dần hòa hợp với người bên cạnh mà thôi. Chuyện họ giống như một cặp đôi, đến người lạ nhìn vào còn thấy như vậy huống gì hi vọng nhỏ trong trái tim anh.

Bởi lẽ, nếu hắn hoàn toàn không có suy nghĩ thân mật hơn hai từ "anh – em", anh cũng thắc mắc lắm những lúc hắn tỏ ra mình khó chịu khi anh ở bên cạnh Khang là gì? Chiều tối hôm nay, thời điểm anh rõ ràng nhận ra được những bất thường ở hắn có lẽ là khi buổi tiệc chào đón các thí sinh bắt đầu.Vì trước đó trong lễ công bố anh và hắn chọn ngồi cạnh bên Bảo Khang, xung quanh cũng không có quá nhiều người lạ chào hỏi và trò chuyện về cuộc thi.

Lúc bữa tiệc bắt đầu, Lam Tuyên vẫn còn dành sự quan tâm đặc biệt nhất cho hắn, anh chủ động chọn vài món ăn mà lòng biết chắc là hắn sẽ thích, nhưng chiếc đĩa đầy ắp sự quan tâm đó của anh lại bị đối phương vô tâm phớt lờ. Tử Kỳ đứng bên cạnh Lam Tuyên, mắt cứ liên tục nhìn sang hướng của mấy cô nàng thí sinh đằng kia, đợi anh gọi đến lần thứ ba hắn vẫn giữ im lặng chỉ chăm chú nhìn sang phía bên đó rồi âm thầm cười.

"Em ăn cái này đi, không phải thích hàu nướng phô mai lắm sao?"

"…"

"Tử Kỳ…"

"…"

"Tử Kỳ!"

"…"

Lần thứ ba vẫn là sự im lặng đó của hắn, anh quay sang Bảo Khang bên cạnh, chút ngậm ngùi trong ánh mắt khiến cho đôi bàn tay nhè nhẹ đặt đĩa thức ăn xuống bàn.

"Anh ăn đi, Tử Kỳ mà đói thì cậu ấy sẽ tự tìm cái ăn, anh lo gì chứ?"

"…"

Là người ta không đáp lời anh, anh cũng thấm thía cái cảnh bị phớt lờ đau đớn như thế, nhưng khi Bảo Khang quan tâm đến, sự đáp trả của anh dành cho cậu ấy cũng lại là sự im lặng. Dần dần chút ngậm ngùi nơi gương mặt anh giống như chuyển qua cho người bên cạnh, Bảo Khang cũng cảm thấy thức ăn chẳng còn ngon nữa. Cậu ấy không muốn mình cứ mãi lẽo đẽo theo anh, trong khi anh từ đầu đến cuối một nửa cơ hội cũng chẳng thèm đặt vào tình cảm đó của cậu.

"Anh đúng là…"

Câu lấp lửng chẳng thể trọn vẹn nói ra, Khang tức giận đem nĩa của mình lấy phần hàu ngon trong đĩa mà anh chọn sẵn cho hắn để ăn ngay trước mặt anh, Lam Tuyên cũng có chút kinh ngạc, nhưng anh chỉ tránh ánh mắt đi, hoàn toàn không có lời nào hồi đáp lại sự tức giận mà anh hiểu rõ nguyên nhân ấy.

"Rồi anh sẽ phải hối hận cho xem… người đứng ngay bên cạnh còn chẳng thèm quan tâm tới anh đó, anh nghĩ cậu ấy sẽ chấp nhận tình cảm của anh hay sao?"

"Anh Tuyên, có gì ăn không?"

"…"

Dưới tiếng nhạc nhè nhẹ bên tai, câu thì thầm ban nãy của Khang đương nhiên là hắn không thể nghe được. Lúc Tử Kỳ quay lại, sự chú ý của hắn cũng chỉ hướng về đĩa ăn mà Lam Tuyên cầm từ nãy đến giờ, hiện tại trên chiếc đĩa một vài phần thịt hàu đã mất đi, vệt sốt còn dính trên miệng của Bảo Khang, bắt tại trận thế này đương nhiên là hắn sẽ tị nạnh rồi.

"Dữ vậy sao? Anh Tuyên lấy đồ ăn cho Khang mà không thèm lấy cho em luôn ha…"

"Để anh lấy đĩa khác cho em!"

Nói rồi Lam Tuyên cũng nhanh chóng chọn lấy một chiếc đĩa sạch, anh gắp vào trong đó những món hắn thích, xem vẻ mặt của Tử Kỳ đắc ý trước ánh mắt khó chịu của Bảo Khang thật buồn cười, hắn không biết người kia chỉ là tranh thủ thời cơ mới có được vài món ngon do Lam Tuyên chọn, nhưng sự thật cũng chỉ là ăn ké phần anh dành cho hắn ngay từ đầu thôi.

"Anh Tuyên đã hứa với tui rồi, dù anh ấy có người yêu thì cũng sẽ đối xử tốt với tui thôi hà! Mấy người chuẩn bị tinh thần khó chịu dài dài à nha!"

"Chắc mình không có cơ hội đó đâu Kỳ!"

Đĩa ăn kia vì không muốn bỏ, Bảo Khang lại cầm lấy để nhận hết sự quan tâm mà anh từng dành cho hắn. Vốn là một cậu ấm luôn được cưng chiều từ nhỏ, Khang thậm chí còn chưa từng biết cái cảm giác ngậm ngùi này đáng sợ đến vậy, tất cả những tủi thân đều xuất phát từ mối tình đầu mà cậu ấy đã chọn. Quay đi quay lại, nhìn ngắm tất cả những chân thành anh dành cho hắn, Khang cũng không hiểu vì sao bản thân lại không có được may mắn đó.

"Mình cũng hơi no rồi… mình qua bên kia chào hỏi vài người bạn nhé…"

"Sao vậy? Tui chọc nên giận tui hả?"

Hắn thì miệng mồm thích trêu ghẹo, nhưng lại sợ đối phương giận mình, vẻ mặt gượng cười của Bảo Khang đương nhiên không làm cho Tử Kỳ nguôi ngoai được, cậu ấy vừa mới quay lưng đi, tên dai như đỉa ấy đã vội vàng nắm tay mà kéo lại hỏi cho ra lẽ.

"Đừng đi mà, tui giỡn thui… chứ anh Tuyên tốt bụng lúc nào chẳng quan tâm đến người khác, Khang đừng có ghen nha!"

"Mình ghen gì được chứ? Mình có là gì của người ta đâu mà ghen!"

"Ê… nè…"

Lần nào cũng vậy, trước khi đi cùng nhau Bảo Khang luôn cố chấp cho rằng bản thân sẽ có cơ hội nhờ sự kiên trì, nhưng thật ra kề cận với họ cái mà cậu nhận được cũng chỉ toàn là tủi thân. Đôi khi cậu không trách được bản tính quá kiên định của anh, dù có nhỏ nhẹ hay nhẫn nại bao nhiêu, chỉ vì lòng không hề rung động, Lam Tuyên cũng chẳng để cho cậu có chút ngộ nhận nào cả.

Một người tốt như vậy từ chối tình cảm của mình, khiến cho cậu ấy muốn trách giận thật nhiều để mà quên đi lại càng khó hơn. Đây có lẽ cũng chẳng phải lần đầu tiên bản thân chọn rời bước sang một nơi nào đó, nhưng ánh mắt của kẻ si tình vẫn chọn hướng về người ta như một thói quen, dù chỉ được nhìn ngắm cái cách mà anh ưu ái yêu thương Tử Kỳ, cậu cũng mãn nguyện xem như mình chọn không sai người, chỉ là thời điểm Lam Tuyên biết rung động lại trễ quá thôi. Phải đợi đến khi gặp Tử Kỳ, anh ấy mới cảm nhận được hết tất cả cảm xúc khi ở bên cạnh đối phương, hiểu ra thế nào là một mảnh ghép quan trọng mà bản thân vẫn luôn tìm kiếm.

"Anh thấy cô nàng đó không? Là cái người em gặp ở chỗ hồ bơi đó anh… không ngờ cũng là thí sinh của cuộc thi này ha!"

"…"

Nếu không có Tử Kỳ, Lam Tuyên cũng không biết sự tức tối nào đó đang âm thầm cháy lên bên dưới lồng ngực được gọi là ghen. Anh trót thích cậu ấy từ những vô tư, nhưng lại tổn thương khi sự vô tư đó bởi vì không hiểu lòng anh mà hóa thành chút vô tâm. Thậm chí ngay cả lúc Lam Tuyên có ý định không thèm đáp lại câu giới thiệu mà anh đã biết thừa trước khi hắn nói ra với mình, Tử Kỳ vẫn không ngừng đập vai ép anh nhìn về hướng đó, hắn khen lấy khen để vẻ bề ngoài của cô nàng mà bản thân vừa mới trúng tiếng sét ái tình, trong khi người đứng bên cạnh hắn trước sau chẳng đáp một lời nào cả.

"Anh thấy bạn nữ đó xinh không? Nhìn ngọt ngào giản dị quá ha! Trước giờ em toàn thích bad girl, sao hôm nay tự nhiên gặp được bạn đó mà đổi gu ngang vậy trời!"

"…"

"Anh Tuyên, anh nghĩ mấy cô nàng ngoan hiền như vậy, làm sao để em tán một phát dính luôn?"

"Dán băng keo hai mặt lên thử, táng một cái là dính liền à!"

"Cái ông này! Nói như vậy mà cũng nghe được nữa hả?"

"Nghe được mới nói!"

Bất lực trước những câu trả lời cục súc chẳng có lợi ích từ anh, Tử Kỳ vẫn không ngừng đưa mắt nhìn qua chỗ cô nàng kia, vào lúc hắn thấy đối phương cũng ngước lên nhìn mình, chút chột dạ xấu hổ khiến bản tính lì như trâu của hắn đột ngột biến mất.

"Ui da…"

Anh còn tưởng món ngon mình chăm sóc hắn có vấn đề gì, đâu biết Tử Kỳ vội vàng quay mặt đi rồi che mặt lại là chỉ vì người đẹp từ xa đã để mắt đến hắn.

"Sao vậy?"

"Người ta nhìn em anh ơi… tự nhiên em run quá, tim đập bình bịch luôn nè!"

"…"

Lam Tuyên lúc này mới nâng hàng mi lên, anh cũng nhìn thử xem cô nàng mà hắn xao xuyến từ nãy đến giờ rốt cuộc có nét đẹp thần tiên gì mà ghê gớm thế. Nhưng quả thật khi chạm ánh mắt, anh cũng suýt chút nữa đã đem bất ngờ biểu cảm ra mặt. Người con gái mà hắn để tâm lần này hoàn toàn rất khác so với Minh Trang, cách ăn mặc kín đáo đã không nói đến làm gì, điều làm anh ấn tượng là sự hiền lành trong ánh mắt ấy, cách trang điểm nhẹ nhàng trong veo, khuôn miệng cười xinh xắn và cử chỉ đầy dịu dàng khi nói chuyện với bạn bè cũng rất thu hút.

"…"

Bởi vì anh tò mò ngó qua, giây phút cô nàng đó bắt gặp ánh mắt của anh cũng rất lịch sự gật đầu chào hỏi, Lam Tuyên không còn cách nào khác cũng đành đáp lại, nhưng chỉ sau vài giây đã vội tránh ánh nhìn đi rồi tập trung vào phần ăn của mình. Anh và hắn đều không biết người bên kia sẽ tiến lại gần chỗ họ, giọng điệu ngọt ngào nhẹ nhàng của đối phương khiến cho Tử Kỳ lúng túng thấy rõ, hắn cứ thúc thúc vào tay anh giống như đang muốn cầu cứu, nhưng bề ngoài lại chẳng thể che giấu được ánh mắt điên đảo vì thích người ta mất rồi.

"Anh nhớ em không? Anh giúp em ở chỗ hồ bơi đó! Em là Ngọc nè!"

"Đương nhiên... đương nhiên là nhớ chứ! Đẹp như vậy mà…"

"Hihi… anh cứ quá lời, em cũng bình thường thôi! Không biết anh cũng tham gia cuộc thi này! Vậy chúng ta là đối thủ rồi?"

"Đâu có, anh đâu có thi… ông này thi nè! Anh chỉ đi theo cho vui thôi!"

Nghe thấy hai từ "đối thủ" kia, Tử Kỳ đã nhanh miệng chối đi để bản thân không có khoảng cách với người đẹp, hắn kéo anh ra làm bia đỡ, mặc dù anh cũng chẳng thấy thoải mái gì khi đột ngột xuất hiện một người khác chen vào giữa bọn họ, nhưng vì lần đầu tiên trong đời có một cô gái không thèm để mắt đến nhan sắc này của anh. Anh cũng cảm thấy lạ, lạ hơn nữa là vì đối phương dường như chỉ hỏi han đến Tử Kỳ, hắn có giới thiệu anh là bạn của hắn cô nàng kia cũng chỉ liếc nhìn rồi nhẹ mỉm cười, hoàn toàn chẳng có biểu hiện giống như những cô nàng trước kia mà anh từng biết.

"Đây là bạn anh, người mà anh định giới thiệu với em ở hồ bơi đó!"

"À dạ, em tới để mời anh li cocktail, muốn cảm ơn anh chuyện ở hồ bơi đó… anh uống được chứ?"

"Đương nhiên là được!"

Lam Tuyên dường như tàng hình trước cuộc trò chuyện kia, anh liếc nhìn khoảnh khắc Tử Kỳ nhận lấy li cocktail nhỏ từ tay cô nàng, bàn tay hắn cũng đầy cố ý chạm vào tay của đối phương, hai người chạm mắt nhau mà cười. Tình ý lộ rõ ra như vậy, anh cũng không muốn mình cản trở chuyện vui của hắn nên chỉ đành im lặng đứng cạnh mà không nói chen câu nào. Nếu đối phương thật sự là một cô gái trong mơ, những suy nghĩ âm thầm len lỏi trong anh khi cô nàng đó nâng li rượu lên chạm vào li hắn cũng chẳng đến nỗi phức tạp thế này.

"Em đăng kí thi hạng mục nào vậy?"

"À… em đăng kí solo dance dành cho nữ!"

"Trùng hợp quá ha, bạn anh cũng đăng kí solo dance dành cho nam nè!"

Những câu nói tiếp diễn sau đó cũng là hắn khơi gợi vị trí Lam Tuyên bên cạnh, chỉ có điều cô tên Ngọc hoàn toàn không thèm liếc mắt để tâm gì đến, ngược lại chỉ mời rượu hắn ta, cách nói chuyện xem chừng hứng thú hoàn toàn không nằm ở anh. Dẫu cho hắn liên tục cố ý kéo anh vào câu chuyện giữa bọn họ, lần này nữa không khỏi làm anh thấy thật khó chịu.

"Anh Tuyên, hình như solo dance chỉ có một giải nhất thôi đúng không? Đối thủ của anh là cô nàng xinh xắn này đó…"

"Thì sao?"

"Uầy, thái độ quá nha… ý em là anh cũng nên mở lời chào hỏi người ta một tiếng đi, biết đâu sau này lại trở thành bạn của nhau!"

"…"

Mặc cho hắn liên tục muốn anh cùng trò chuyện với đối phương, Lam Tuyên chỉ liếc nhìn vẻ mặt đầy thảo mai kia, cứ cảm thấy cái cách nhâm nhi cocktail và điệu bộ ngọt ngào ấy giống như hai người hoàn toàn khác nhau. Thâm tâm anh không có thiện ý làm quen, thậm chí vì chẳng muốn đứng lâu ở đó, anh còn đang nghĩ cách làm sao để cắt được cái đuôi này đi nữa.

"Anh cũng đăng kí solo dance hả? Rất vui được làm quen! Em mời anh một li cocktail vì sở thích giống nhau này được không?"

"Chưa chắc đã giống đâu!"

"…"

Câu trả lời nhạt nhẽo của Tuyên khiến hắn đứng cạnh cũng khẽ giật mình, Tử Kỳ đập vai anh một cái, ga lăng gọi phục vụ cocktail để cô nàng xinh xắn kia mời anh một li, hắn còn thì thầm nhỏ với anh, chắc chắn loại đồ uống này chỉ có chút cồn nhẹ, hoàn toàn không thể nào say được.

"Xã giao chút đi… người ta lịch sự với mình mà!"

Dù cho Tử Kỳ chọn thì thầm với anh điều đó, nhưng khi đối phương nâng nhẹ li cocktail hướng về phía anh, anh chỉ chăm chú nhìn một lúc, bàn tay không hề có ý chủ động muốn nhận lấy một chút nào cả.

"Em mời anh! Rất vui được kết bạn…"

"Xin lỗi, tôi không uống, tôi đến đây để thi chứ không phải để kết bạn!"

"Trời! Anh Tuyên… anh nói cái gì vậy… sao anh có thể nói như vậy với con gái người ta chứ! Aizz, em đừng có để bụng nha… ông này… tính của ổng khó ưa vậy đó! Đưa đây… anh uống thay được không? Đừng buồn nha!"

Nói rồi hắn vội vội vàng vàng nhận lấy li cocktail từ đối phương, xoa dịu chút buồn nhỏ chẳng biết có thật sự tồn tại không, nhưng lại xoa dịu bằng cách phản ứng lại thái độ của anh, hắn nói anh khó ưa trước mặt người đó, vì một người chẳng biết sẽ quen thân được đến đâu nhưng lại cau mày liếc nhìn anh bày tỏ bản thân không hài lòng chút nào cả. Anh ngậm ngùi nhìn cách hắn kéo đối phương tới cạnh bên mình, cách thức che chở cô nàng trước một người xấu tính như anh…

Có vậy thôi, đĩa thức ăn mà anh đã chọn cho hắn, hắn thậm chí còn chưa ăn xong đã vứt lăn lóc sang một bên rồi. Hắn lại vẫn chứng nào tật nấy, đem sự quan tâm chăm sóc của mình trao cho một người khác ngay trước mặt anh.

"Em ăn gì chưa? Anh lấy hàu sốt phô mai cho em nha!"

"…"

Người trước kia sẽ tức điên lên và nặng nhẹ thêm vài lời với hắn giờ chẳng còn nữa, sau cái đêm định mệnh trong vách đá đó. Anh đã hứa với lòng sẽ nhẫn nhịn chờ đợi đến khi Tử Kỳ toàn tâm toàn ý hướng về mình. Mẹ cũng đã từng nói với anh, cách tốt nhất để chinh phục trái tim của một người là khiến bản thân trở thành đối tượng duy nhất mà không một ai có thể sao chép ra được. Vì Tử Kỳ không giống như những người anh từng biết, nếu anh nói là anh sẽ sang một chỗ khác chờ đợi hắn, hắn chắn chắn sẽ an tâm chơi thật lâu bên người bạn mới. Có khi còn quên mất cả sự chờ đợi của anh. Đối với Tử Kỳ, Lam Tuyên chỉ còn cách duy nhất là im lặng và rời đi, thậm chí anh không nói trước bao giờ anh sẽ về, cũng không nói trước mình sẽ đến những đâu. Nhưng nếu hắn quay lại mà không thấy anh bên cạnh, hắn sẽ gạt bỏ hết tất cả những chuyện bản thân đang quan tâm nhất để đi tìm anh.

"Anh Tuyên?"

Y như rằng, năm sáu li cocktail với người bạn mới không làm hắn quên được anh. Khoảnh khắc quay đầu nhìn thấy anh đã nhập hội với một đám bạn khác đằng xa, Tử Kỳ nôn nao trong lòng như có cụm lửa nhỏ vừa được đốt lên, vội vàng tìm cách để chấm dứt cuộc nói chuyện với cô nàng tên Ngọc. Hắn đùng đùng tới tìm Lam Tuyên, thấy anh đang cười cười nói nói trầm trồ kĩ năng chơi nhạc của một người bạn gần đó, bản thân không biết đối phương phải dốc hết can đảm mới có thể bắt chuyện với những người lạ xung quanh mình ra sao.

"…"

Chọn đứng đằng sau anh, hắn chờ đợi được nghe cái cách Lam Tuyên kết bạn với những người khác, từng lời anh nói ra nào có giống với ban nãy lúc anh từ chối cô nàng tên Ngọc đâu chứ?

"Mình cũng thích nghe các bản phối của Alan Walker, các bạn biết Hoaprox không? Cậu ấy cũng có chút ảnh hưởng bởi âm nhạc của Alan Walker, mình thích bài With You của cậu ấy lắm, nghe hoài không chán luôn!"

"Có có nha, Tuyên cũng thích Hoaprox sao… à hình như cậu đó cũng là người Đà Lạt thì phải! Công nhận nha, con trai Đà Lạt giỏi ghê!"

"Nói quá rồi, mình thấy mình nhảy còn yếu lắm!"

"Yếu hay không phải đợi ngày mai xem Tuyên thi thì mới biết được! Mà nè… Vỹ có vài bản phối cũng ổn ổn… Tuyên cho Vỹ xin zalo đi, tối Vỹ gửi cho Tuyên nghe rồi biên đạo thử, khi nào có dịp tới Đà Lạt mình quay video! View quảng trường là chuẩn luôn đó!"

"Ok!"

Anh chỉ vừa mới cầm điện thoại muốn quét lấy mã QR của người bạn tên Vỹ đó, Tử Kỳ phía sau anh đã chen ra trước tranh phần nhận lấy điện thoại từ tay đối phương.

"Để em quét giúp cho… em đang sẵn tiện cầm điện thoại trên tay nè!"

"…"

Sự xuất hiện của hắn đúng là có hơi sớm hơn dự đoán của anh, phản ứng này của hắn thậm chí còn nhiều hơn anh suy nghĩ một chút. Nhưng vì phép lịch sự với người bạn mới, anh đương nhiên không để cho hắn quét giúp mã QR rồi.

"Đưa điện thoại của Vỹ cho anh!"

"…"

Giọng điệu nghiêm túc của Lam Tuyên khiến hắn rén nhẹ trước đám bạn đó, vì không muốn tự làm mất mặt chính mình, Tử Kỳ ngoan ngoan trao trả chiếc điện thoại cho anh, cay cú nhìn danh bạ zalo trống trơn của anh có thêm một người bạn mới.

"Vậy mà nói tới đây đi thi chứ không phải để kết bạn!"

"Kết bạn với thí sinh là khác, Vỹ không phải thí sinh… Vỹ là DJ!"

"DJ thì sao? Bộ anh thiếu người mix nhạc cho anh nhảy lắm hả?"

Không chỉ lên tiếng phản bác lại những câu biện minh của anh, Tử Kỳ còn liếc mắt và thể hiện sự khó chịu của mình ra trước đám đông. Trông cái biểu cảm ghen tuông này của hắn còn buồn cười hơn sự tàng hình của Lam Tuyên ban nãy, vậy nên anh không thấy khó chịu, càng cố tình muốn tỏ ra mình với Vỹ có nhiều điểm chung, càng không ngớt lời khen ngợi khả năng mix nhạc của đối phương ngay trước mặt hắn.

"Vỹ mix nhạc tốt lắm đó, mình có follow Vỹ trên youtube… bài nào mới ra cũng nghe hết! Chắc chắn Vỹ sẽ thành công sớm thôi, nếu sau này mình có cơ hội đi theo hướng dancer tự do… chắc chắn sẽ còn nhờ đến Vỹ rất nhiều!"

"Đừng khách sáo mà, Đồng Nai với Đà Lạt cũng là hàng xóm láng giềng thôi! Cùng nhau cố gắng nha! Làm một li cocktail để kỉ niệm ngày quen biết của tụi mình không?"

"Được!"

Tử Kỳ đứng cạnh anh, hắn nhịp nhàng gật đầu trong chút ánh mắt ghi nhận từ "được" mà anh vừa nói, muốn trả đũa Lam Tuyên vì dám phớt lờ hắn ta nên mới xung phong tới quầy order, gọi thêm vài li cocktail nữa cho lần kết bạn đầy hiếm hoi này của anh, Tử Kỳ còn có một âm mưu nho nhỏ muốn troll đối phương bẽ mặt trước đám bạn bè.

"Để em đi order cho! Mấy anh chờ em một chút nha!"

"Bạn này là gì của Tuyên vậy?"

"À… bạn cùng trường!"

Bạn cùng trường?

Hắn cứ nghĩ mãi câu trả lời của anh, càng tức giận vì cảm thấy nó tạo ra khoảng cách quá lớn trước sự thân mật giữa mình và người vừa nói lời khó nghe ấy. Cái gì mà bạn cùng trường cơ chứ? Anh có bạn mới, một lời gọi hắn tới để làm quen mấy người bạn đó cũng không thèm gọi. Trong khi hắn tìm được gái xinh, hắn liên tục muốn anh cùng trò chuyện với người ta thì anh lại tỏ thái độ chẳng thân thiện gì. Càng nghĩ càng không thể dung tha cho hành động và lời nói dối trá trái ngược của Lam Tuyên được.

Đứng trước quầy order, trong đầu hắn đang nghĩ đến một vũ khí có thể khiến cho Lam Tuyên đổ gục trước mặt đám bạn chỉ trong vòng vài nốt nhạc. Anh tiếp viên cũng tận tình giải thích thêm cho hắn về vấn đề đặt thêm nước ở đây, hắn chăm chú suy nghĩ đến số tài khoản của mình, cuối cùng cũng quyết định chơi khăm Lam Tuyên một vố.

"Em order thêm loại cocktail khác có được không anh?"

"À, cocktail trong party là được tài trợ nên sẽ có cùng một loại, nếu bạn muốn order loại khác thì phải tự thanh toán riêng đó ạ!"

"Được được… vậy cho em gọi thêm một Bloody mary và một Long island iced tea kèm theo bốn phần cocktail mặc định của party được không ạ? Cho em quét mã thanh toán qua Momo nữa!"

"Ok bạn chờ mình chút nha!"

Nghe hắn gọi hai loại thức uống có nồng độ cồn khá cao, tiếp tân phải vào trao đổi riêng một chút với nhân viên pha chế rượu tại quầy. Cuối cùng họ cũng khuyên hắn nên đổi sang một loại nhẹ hơn, Tử Kỳ lại cảm thấy đã bỏ tiền ra phải chơi xứng đáng một bữa, sẵn cũng không phải đang ở nhà, Lam Tuyên thì cũng đã đủ tuổi thành niên, cuối cùng hắn vẫn kiên định chọn hai li mà mình đã nhắm chừng từ trước đó.

Tận tay mang rượu tới chỗ anh đang đứng, để thuận theo kế hoạch bản thân sắp xếp, hắn cũng nhờ bên quầy pha chế chuẩn bị trước phần Bloody mary cho anh. Lam Tuyên nhìn sơ qua hình thức của loại đồ uống có cồn mà Tử Kỳ đích thân gọi cho mình thì chẳng có gì thắc mắc. Bởi lẽ với một người "quê mùa" như anh, vẻ bề ngoài của li nước kia xem ra chẳng khác gì nước trái cây là mấy. Chỉ có điều ở trước đám bạn mới quen, Tử Kỳ liên tục thúc mọi người phải uống cạn hết một trăm phần trăm. Vậy là dù mức độ cay cay nồng nồng sẵn có cũng thật khó nuốt, nhưng Lam Tuyên vì không muốn thất lễ với cậu bạn tên Vỹ nên mới cố hết sức để uống cạn li cocktail mà hắn gọi cho.

"Ừm…"

Tửu lượng của anh đương nhiên là hắn biết rõ lắm chứ, bởi vậy ngay khi anh cạn sạch li đó Tử Kỳ cũng vội vàng kề vai mình tới sau anh đề phòng sơ hở cũng có thể khiến Lam Tuyên gục luôn xuống đất. Vậy mà trước đám người mới quen, anh chàng háo hức bởi những giai điệu được remix sôi động, Vỹ lại cũng là fan cuồng của Alan Walker, hai người họ xập xà xập xình hòa vào đám đông "quậy" tung bằng những điệu nhảy vô cùng thu hút.

Lam Tuyên trong người có thêm chút men đậm, âm nhạc cũng là "men" của anh theo một nghĩa khác, huống gì lại còn đúng sở trường và đúng với bản chất thật của anh. Vào lúc này nếu nói chính xác, Lam Tuyên như hóa thành một con người hoàn toàn khác, anh bốc cháy dưới những giai điệu mà mình say mê, từng vũ đạo tự biến chuyển và ứng phó với dòng nhạc kia một cách linh hoạt. Mọi người ở xung quanh cũng hòa theo anh mà nhảy, nhưng có lẽ nếu đề cao "nam chính" này một chút, hắn phải thừa nhận thân thể anh uyển chuyển và rực sáng chẳng khác gì phát ra loại ánh hào quang diệu kì, mặc dù chen chúc giữa đám người sôi động xung quanh nhưng Lam Tuyên lại trở nên đặc biệt cách lạ thường trong tầm mắt hắn.

"…"

Tử Kỳ trước giờ có từng trộm nhìn anh nhảy cũng chưa từng được chứng kiến qua sự phóng khoáng này một giây nào cả. Thậm chí cái thần thái sexy quyến rũ mà anh vừa làm ra đó, hắn đứng hình phải mất thêm vài ba giây khi Lam Tuyên nhè nhẹ cắn môi dưới rồi ngã người ra phía sau "hẩy hẩy" vài cái một cách điên cuồng. Anh giống như bị âm nhạc của tên Vỹ thôi miên, cộng thêm chút men say của hắn trút vào, cả cơ thể đều ửng hồng lên, dưới sự bốc cháy của giai điệu âm vang hầu như không kiểm soát được hành vi của chính mình thêm nữa.

"Ê nè…"

Khoảnh khắc hắn đưa mắt nhìn anh vén vạt áo lên, toàn thân bất ngờ nóng bừng bừng như thể đối phương vừa công khai một bí mật to lớn của mình mà không chịu xin phép trước. Tử Kỳ liều mạng nhào tới đám đông đang xập xình trước mặt, hắn ôm chầm lấy anh rồi mạnh bạo cưỡng ép anh thả vạt áo xuống.

"Anh Tuyên, anh làm cái gì vậy? Giữ hình tượng một chút được không? Giữ an toàn cho cơ thể một chút đi!"

"No, nobody but me can keep me safe… I'm on my way… yahhh yehh…"

Thôi thấy mẹ rồi…

Nội tâm hắn hụt hẫng tự than với lòng, sau một hồi điên cuồng bay lắc, Lam Tuyên giờ đã say đến mức còn có thể lè nhè hát để đáp lại lời của hắn trước mặt mọi người. Mặc cho tay Tử Kỳ nhất định muốn kéo vạt áo anh xuống, anh lại cứ thích "show" phần cơ múi chắc nịch kia cho đám đông ở xung quanh trầm trồ. Tiếng la hét nháo nhào của đám con gái làm khuôn miệng anh nhếch lên một nụ cười đểu, nhưng sự hưởng ứng này lại khiến Tử Kỳ khó chịu ra mặt, hắn càng cố gắng giữ anh lại anh càng tìm mọi cách để thoát khỏi vòng tay hắn.

Sau một lúc hai đứa vùng vằng giằng co, thoát được sự trói buộc của Tử Kỳ rồi Lam Tuyên vẫn không ngừng nhún nhảy xung quanh khuôn viên bữa tiệc. Tử Kỳ vào lúc đó phải ngậm ngùi nuốt cả đống cục tức xuống bụng, chỉ vì li cocktail đắt tiền của mình lại tạo ra loại thảm họa thế này. Hắn không muốn những người xung quanh lợi dụng đụng chạm vào anh, cố gắng trấn an mình một lúc nhưng cuối cùng cũng phải bấm bụng nhào vô để kéo anh ra bằng được mới thôi.

"Đi về, em dìu anh về phòng nghỉ! Anh say rồi!"

"Nhảy đi nhảy đi… đa đa đa đa đá đá đà đà đà… nhảy đi nhảy đi…"

"Đá cái đầu anh chứ đá!"

Bất lực đến cùng cực khi bằng mọi cách dìu anh ra khỏi chỗ đám đông những người lạ vây quanh, hắn còn bất lực thêm gấp đôi vì cậu nhân viên ban nãy hiện đang đứng ngay trước mặt với một li Long island iced tea và một ánh mắt long lanh mời mọc.

"Phần cocktail còn lại mình dùng luôn chứ ạ? Mình đã thanh toán rồi…"

"Em không… bỏ đi… em phải dìu của nợ này về trước đã…"

"Trà đá… trà đá…"

"Ê nè…"

Trong khi hắn còn đang khổ sở dìu anh, sự ngoan ngoãn nhất thời của anh bỗng nhiên bừng tỉnh, thấy dáng vẻ của li cocktail mà người nhân viên mang tới giống hệt một li trà đá, Lam Tuyên chẳng có chút ngần ngại liền vội vàng cầm lấy nó mà uống một ngụm thật to.

"Nè đừng!"

Tử Kỳ sợ anh uống hết phần rượu này thì sẽ say tới kiếp sau, hắn vội vàng giật lấy để tranh phần uống cạn đi. Nhưng mà Long island iced tea lại vốn là một loại cocktail mạnh, dẫu cho Lam Tuyên có uống một phần nhỏ so với toàn bộ số lượng trong li thì cũng chẳng khác nào đang đổ thêm dầu vào lửa. Cơn say của anh từ dạo đầu chắc chắn sẽ còn tăng lên, hắn thấy anh đã húp một hơi hết gần nửa li, tâm trạng cùng cực hoang mang về mức độ say xỉn mà anh sắp phải hứng chịu tối nay.

Về phòng thôi, hi vọng là không nôn ói bừa bãi… giờ này còn sớm, không biết gọi nhờ mua giúp thuốc giải rượu có được không ta?

Dù Tử Kỳ hiện tại cũng đã thấm say, nhưng hầu hết suy nghĩ trong hắn đều là lo lắng cho anh. Hắn cũng sợ ngày mai nếu Lam Tuyên thức dậy trễ, sợ cơn say đêm nay sẽ ảnh hưởng đến chất lượng thi thố của anh vào ngày mai nữa.

Mày ngu quá Kỳ ơi, sao lại kêu hai li rượu mạnh làm cái gì chứ… mày tuổi con rồng chứ có phải tuổi con báo đâu mà báo dữ vậy…



"Phù…"

Cánh cửa phòng khách sạn vừa hé mở ra, hắn dìu một người đang lờ đờ hai mắt vào tận trong phòng cũng vừa đủ mệt lả đi. Nhưng Lam Tuyên lúc say thật sự ngoan ngoãn nhiều hơn hắn nghĩ, anh không lèm bèm nói, cũng không có biểu hiện nôn ói hoặc là quậy phá. Suốt dọc đường từ sảnh party đi dọc hành lang, vào trong thang máy rồi lại chầm chậm di chuyển về tận phòng. Cứ mỗi lần hắn thì thầm nói với anh vài lời dặn dò, anh lại khẽ "ừ ừ" đáp lại mà chẳng có phản bác gì.

"Đứng yên đây chờ em một chút, em tới kéo ghế cho anh ngồi để cởi giày ra!"

"Ừm…"

Lam Tuyên vào lúc này đã bắt đầu bị cơn đau đầu và chóng mặt liên tục tẩn nhau một cách quyết liệt, anh đứng yên nơi hắn dặn dò, tự đập đầu mình vào chỗ vách tường vài ba cái mong nhẹ nhõm đi. Hắn vừa quay lưng đi đã nghe thấy tiếng "cốp cốp" vang lên nên vội vàng quay trở lại, giữ cho Lam Tuyên thôi tự tra tấn mình Tử Kỳ chỉ còn cách đem bàn tay che trán anh, giọng điệu hắn nói ra cũng đứng đắn khác hẳn với thường ngày.

"Đừng, sưng trán lên bây giờ… ngày mai làm sao mà thi nữa?"

"Ừm…"

Đồng tình với lời dặn dò đó của hắn, Lam Tuyên cũng chầm chậm quay đi, anh kéo chiếc ghế mà Tử Kỳ đang dang dở kéo nửa chừng tới gần mình hơn. Loạng choạng một lúc rồi cũng ngay ngắn ngồi xuống đó, không đợi hắn cởi giày cho mình, anh mày mò cẩn thận cuối cùng cũng tự giải quyết xong chuyện bản thân cần làm.

"Ngồi đó nha! Em đi lấy khăn ướt cho anh lau mặt rồi em dìu anh lên giường nằm! Mà chờ em chút nha, em cởi đồ ra cái đã… nóng quá…"

"Okay!"

Không chỉ nói, Lam Tuyên còn chạm đầu ngón cái vào đầu ngón trỏ tạo thành vòng tròn, làm cái điệu "Ok" trên tay hướng về phía hắn. Tử Kỳ cũng an tâm trước ý thức ngoan ngoãn này của anh nên mới quay đi, hắn bật điều hòa lên, nhanh chóng cởi chiếc áo đã thấm mồ hôi của mình sau khi dìu anh một vòng về tận phòng nghỉ, sẵn tiện cũng cúi xuống cởi luôn chiếc quần bên ngoài, định bụng dù sao đêm nào cũng ngủ với chiếc quần đùi nhỏ hắn quen mất rồi.

"…"

Chỉ có điều cơn say của hắn có lẽ cũng chẳng kém anh, trước khi tới gần đám bạn mới quen của Lam Tuyên, Tử Kỳ vốn dĩ đã uống nhiều cùng với cô nàng tên Ngọc, nửa li rượu mà hắn giành được từ tay Lam Tuyên hiện tại cũng đã chầm chậm phát huy tác dụng. Chỉ đến lúc cúi xuống kéo hai ống quần ra khỏi bàn chân, Tử Kỳ mới cảm nhận máu mình đang nóng bừng lên chảy đều ra khắp cơ thể.

"…"

Lam Tuyên ở sau hắn cứ chăm chú nhìn trọn vẹn cơ thể đối phương trong trạng thái không hề được kín đáo một chút nào cả. Anh khẽ nuốt nước bọt, hai mắt càng muốn dán chặt hơn vào những vị trí vốn dĩ rất nhạy cảm trên người hắn, hiện tại dòng tư tưởng của anh bị những chiếc video đen tối mà hắn từng chia sẻ cho đánh động một cách tung hoành. Lệ thuộc vào men say nên những cảm xúc trong lòng anh cũng không thể nào dùng lí trí mà điều khiển được nữa.

"Lau mặt cho anh xong chắc em cũng phải đi ngâm mình một chút cho tỉnh táo… anh còn ổn không? Gọi cho Khang thử xem cậu ấy ở đâu… nhờ mua giúp thuốc giải rượu đi anh…"

"…"

Tranh thủ lúc đối phương vào trong toilet ngâm chiếc khăn mặt của mình, Lam Tuyên dùng toàn bộ sự minh mẫn còn sót lại để đứng dậy và di chuyển gấp rút về phía chiếc giường của mình. Anh phát hiện bản thân vừa có một bí mật lớn, dù là trong cơn say nhưng anh vẫn không muốn để cho Tử Kỳ biết được.

"Anh Tuyên, nghe em nói không vậy?"

"…"

Chẳng nhận được lời hồi đáp nào từ anh, Tử Kỳ lo lắng ló đầu ra khỏi phòng toilet để dò thăm xem tình hình đối phương hiện tại ra sao. Hắn thấy anh đã nằm im thin thít trên chiếc giường chẳng rõ từ lúc nào nữa, Lam Tuyên trùm kín chăn qua cả phần đầu, đối với câu dặn dò của hắn hình như không hề có thiện chí sẽ giúp đỡ một chút nào cả.

"Anh Tuyên, dậy lau mặt sơ rồi ngủ… có buồn nôn thì nói em nha!"

"…"

"Anh Tuyên…"

Hắn tới gần bên chỗ anh nằm, nhè nhẹ kéo tấm chăn ra khỏi phần đầu của anh, dù cho bản thân này có say nhưng Tử Kỳ vẫn cảm thấy gương mặt của đối phương đã đỏ ửng ra tận mang tai rồi. Hắn đem bàn tay ẩm ướt của bản thân áp vào gò má của anh, cũng trực tiếp cảm nhận được nhiệt độ cơ thể anh vô cùng nóng bức, sợ việc đắp kín chăn sẽ khiến cho Lam Tuyên càng bứt rứt hơn nữa giữa cơn say đó.

"Đừng ủ như vậy…"

Kéo tấm chăn là việc hắn làm thể hiện sự quan tâm dành cho anh, Lam Tuyên bỗng dưng ngang bướng giật ngược lại không để Tử Kỳ toại nguyện. Ánh mắt anh ba phần ngại ngùng bảy phần nghiêm khắc không muốn điều đó, hắn lại chẳng biết anh có bí mật to lớn muốn che giấu, vì lo lắng cho anh nên không ngừng tranh giành để kéo tấm chăn ra.

"Đừng mà…"

Trong chút bất lực trước sự kiên định của đối phương, Lam Tuyên đưa mắt nhìn hắn ta rồi thốt lên bằng hai từ vô cùng nhỏ giọng. Tử Kỳ lại bị cái dáng vẻ lì lợm của anh làm cho phát cáu, hắn càng dùng sức mạnh hơn nữa để ép anh buông tấm chăn kia ra.

"Anh đang nóng bừng bừng mà đắp chăn cái gì? Có bị điên không? Ngày mai lỡ bệnh làm sao mà thi?"

"Không… không được mở ra…"

"Làm sao? Mở ra thì làm sao?"

Vậy là hắn một phát dùng hết sức mình giật phăng sự che đậy đó của anh, không biết anh khổ sở như vậy là để che giấu đi những cảm xúc kín đáo của mình dưới tác dụng của men say. Một là say rượu, hai là say hắn.

"…"

Bên dưới tấm chăn dày dặn kia là một chuyện động trời khác, Tử Kỳ vừa bướng bỉnh tranh giành với anh để giật nó sang một bên, không biết mắt mình sẽ được trải nghiệm chuyện bất ngờ thú vị đến mức bản thân sững sờ mất vài ba giây.

Lam Tuyên giấu một thanh vũ khí hạng nặng đang sừng sững giữa lớp quần thể thao may bằng vải nỉ, chiếc quần tối màu đó của anh lại hoàn toàn không thể che đậy được gì cả, nó đội lên một khối dày cộm đập thẳng vào mắt Tử Kỳ, khiến hắn còn phải há hốc miệng mà bày tỏ ngạc nhiên ra thành lời.

"Bự dữ vậy…"

Cũng chẳng biết là hắn nghĩ gì mà thốt lên ba từ đó, Lam Tuyên vừa hoảng hốt vừa lo sợ khi chuyện bí mật của bản thân bị hắn phát hiện. Anh vội vàng co người quay đi, kéo tấm chăn lần nữa trùm kín cả đầu. Trong cái bóng tối của sự trốn tránh đó, từng nhịp đập dưới lồng ngực anh không ngừng vang dậy như biểu tình thay cho dòng cảm xúc hỗn loạn lúc này.

Thình thịch… thình thịch…

"Bữa nay là thứ bảy chứ có phải thứ hai đâu mà chào cờ hahahaha hahahaha…"

"…"

Tử Kỳ vừa nói vừa đem bàn tay hư đốn của hắn không ngừng đập đập vào người của anh, thái độ ngập trong sự thích thú hả hê, giọng cười cũng rất chi gợi đòn, mọi việc lại xuất phát từ sự vô tư, làm sao để Tử Kỳ biết được chút tôn nghiêm này của anh đã đánh mất đi cũng chỉ vì hắn mà thôi?

"Đừng giỡn nữa…"

Anh mang hết tất cả ấm ức đi kèm xấu hổ thì thầm dưới tấm chăn đó, giọng Lam Tuyên run run và lạc mất đi như linh hồn kia lạc về phía hắn từ lúc nào rồi. Tử Kỳ lại có chút trêu chọc, hắn ghé sát vào vành tai anh dưới tấm chăn đó mà khẽ gọi mời.

"Làm đi… em sẽ không kể cho ai nghe đâu nà!"

"Làm… làm cái gì?"

Lam Tuyên lại ngây thơ thì thầm đáp lời của hắn, không biết nụ cười trên môi hắn đã kéo cả bầy ác quỷ tới sau lưng rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.