Chuyến xe dài dừng lại trước một con đường đông đúc bậc nhất Sài Gòn, Tử Kỳ cũng đã thức dậy kể từ khi xe vào trung tâm thành phố. Xem ra hắn háo hức đến mức không ngủ được bao nhiêu cả, suốt đoạn đường cứ trầm trồ trước thứ này thứ kia, không ít lần Lam Tuyên chỉ vừa chợp mắt hắn cũng gọi anh dậy để xem cho được những thứ hay ho mà mình nhìn thấy.
"Quào! Tòa nhà đó cao quá anh ơi, đúng là Việt Nam giờ phát triển thật đó… mình cứ ở Đà Lạt hoài đâu có biết dưới Sài Gòn bây giờ hiện đại dữ vậy đâu trời! Em nhớ hồi em còn nhỏ xíu mẹ có dẫn em đi khám bệnh một lần ở Sài Gòn, khỏe rồi thì em cũng ra nước ngoài ở luôn! Từ đó tới giờ chưa có biết cái mùi được ở Sài Gòn luôn đó!"
Thấy Tử Kỳ háo hức bước ra khỏi xe, Bảo Khang cũng vui lây với những trầm trồ của hắn, cậu thiếu gia trước kia không ít lần được đi đến những nơi thế này, thành ra lần dự thi ở đây nghe qua cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.
"Em cũng hay đến đây chơi lắm, nhưng bây giờ trễ rồi mình lên nhận phòng nghỉ ngơi để lấy lại sức, ngày mai em sẽ dẫn hai người đi dạo một vòng! Phía bên kia tòa nhà còn có công viên nữa đó! Ở đây giờ cũng là biểu tượng của Sài Gòn rồi, nếu đã đến cũng nên khám phá một lần cho biết!"
"Đúng là nhà giàu có khác ha, nghe nói… ông Kiên bồ của Khang có căn hộ ở đây nữa hả? Ba của người ta tính cho người ta học ở đại học RMIT gì đó thì phải!"
"Ừm…"
Mặc dù nhắc đến tên người đó hiện tại Bảo Khang cũng không được vui cho lắm, nhưng vì những thắc mắc cũng cần có lời giải đáp thế nên cậu ấy đành ậm ừ giải thích một chút.
"Đại học đó ở quận Bảy, mình ở chỗ này là quận Bình Thạnh, từ đây qua đó khá xa cho nên lên đại học chắc Kiên cũng sẽ không ở đây đâu! Kiên có nói sẽ ở kí túc xá dành cho sinh viên!"
"Ồ… mà cuộc thi này sao chọn địa điểm công bố hoành tráng dữ ha, tiền đầu tư chắc ghê gớm lắm!"
Hắn không phải là người dự thi, nhưng nội dung cuộc thi thì được nghe qua rất nhiều từ Khang. Theo hắn biết, cuộc thi này vừa để tuyển chọn ca sĩ, tìm ra sự đa dạng tài năng trình diễn khác nhau, mà trong đó còn phải kể đến những gương mặt mới sẽ trở thành idol nữa, nếu thắng giải họ sẽ được đào tạo và đầu tư để hướng tới vị trí thần tượng một cách đúng nghĩa.
"Cuộc thi này lớn mà, năm nay chủ đầu tư của một hệ thống tổ chức sự kiện ở tòa nhà này là nhà tài trợ kim cương, họ làm vậy cũng là một cách để quảng bá thêm dịch vụ kinh doanh ở đây đó Kỳ!"
"Tài trợ… tài trợ kim cương là sao vậy Khang?"
Nghe đến đó, Tử Kỳ lại thắc mắc không biết "tài trợ kim cương" có phải là đưa một viên kim cương cho sự kiện bán và chi trả phần tổ chức hay không? Hắn trầm trồ đến mức tay xách ba lô cũng vứt luôn xuống dưới đất, vội vàng bá vai của Bảo Khang, còn muốn nghe thêm vài điều thú vị nữa.
"À… mình đang nói đến các hạng mục tài trợ cho một chương trình, một bộ phim hoặc một sự kiện gì đó! Nhà tài trợ kim cương là thành viên bỏ ra số tiền lớn nhất. Ngoài ra còn có nhà tài trợ vàng và nhà tài trợ bạc nữa! Họ cũng đồng thời là người đồng hành trong khâu tổ chức, nhưng số tiền bỏ ra chiếm giá trị phần trăm thấp hơn so với nhà tài trợ chính!"
"Nhưng làm sao họ biết đến cuộc thi mà tài trợ vậy?"
Càng nói hắn càng thắc mắc, những câu hỏi liên tục đặt ra, cái khoác tay của hắn kéo Bảo Khang đi cách xa một khoảng, chẳng để ý Lam Tuyên phía sau khệ nệ với chiếc ba lô còn đang ngơ ngác thế nào.
"Thì người đứng ra chịu trách nhiệm về cuộc thi phải làm proposal để marketing cho cuộc thi đó, họ trình bày mức độ truyền thông của sự kiện và kêu gọi tài trợ! Các nhà tài trợ khi bỏ tiền ra sẽ thu về những lợi ích dựa trên hợp đồng. Bây giờ là thời buổi truyền thông mà, buôn bán kinh doanh bất cứ thứ gì cũng phải có truyền thông mạnh thì mới dễ thu lợi nhuận! Nên tài trợ cho các cuộc thi được phát sóng trực tuyến cũng là một cách để họ truyền thông!"
"Nói nghe mà ham, ước gì cũng có nhà đầu tư tài trợ cho sách của anh H ha! Tui mà có tiền chắc chắn tui sẽ tài trợ cho ổng xuất bản sách!"
"…"
Nghe chuyện này mà hắn cũng đá sang được chuyện kia, nhưng cách nói có vẻ nghiêm túc, nhìn thấy hắn bất chợt trầm ngâm như vậy, Bảo Khang cũng bắt đầu tò mò về chuyện mà Tử Kỳ đề cập đến.
"Bộ anh H muốn xuất bản sách hở Kỳ?"
"Thì đó là ước mơ của đa số tác giả mạng luôn mà! Người thích làm phim thì sẽ muốn có bộ phim riêng do mình đạo diễn, người thích viết sách đương nhiên cũng muốn bản thân tự xuất bản sách rồi! À mà… dạo này học sinh trường mình có người được gia đình đầu tư cho làm phim đầu tay luôn đó, bộ Khang không biết sao?"
"Có phải bạn Hồng Diệu lớp 11D gì đó không? Mình vừa thấy trên trang chủ hội học sinh có truyền thông giúp đó!"
Nói đúng vào chủ đề Tử Kỳ quan tâm, nhưng thực ra trước đó không phải là hắn quan tâm đến người tên Hồng Diệu kia. Hắn vốn dĩ chỉ muốn vào facebook của Minh Trang để xóa kết bạn, lại lòng vòng tìm thấy có sự thân mật giữa người đó với anh chàng transguy tên là Hồng Diệu.
"Tui thấy người đó học lớp 11D mà gọi Minh Trang là em xưng anh nên hơi thắc mắc!"
"À, Hồng Diệu cũng là transguy giống anh H đó, nên hầu như mấy bạn trong trường hay gọi là anh, không phải vì lớn tuổi hơn đâu! Nghe nói Diệu thích được gọi như vậy!"
"À vậy hả…"
Nghĩ lại hắn mới nhớ đến lần đầu tiên mình gặp Nhật An, cú va chạm tưởng chừng đi vào lòng đất vậy mà hai người cũng thân nhau đến tận bây giờ. Trước đây hắn không kể với bất kì người nào cả, nên cũng chẳng ai biết giữa hắn và An thật sự thân thiết ra sao. Người ta nói, để làm bạn với nhau lâu dài chắc chắn giữa hai người phải có điểm chung nào đó, mà "mồ côi" lại là điểm chung duy nhất giữa Nhật An với Tử Kỳ. Bảo sao mỗi ngày hai người họ không liên tục gửi tin nhắn cho nhau, hắn có đi bất cứ nơi đâu cũng đều chụp hình gửi sang cho anh có thêm ý tưởng trong việc viết truyện. Kể cả lắm lúc chỉ là một chiếc bánh mà hắn thấy ngon, hắn nhất định cũng sẽ gói lại để dành cho anh.
…
Ở cái tuổi này, không chỉ riêng Khang hay Tuyên, mỗi người bạn đồng trang lứa với hắn chắc chắn đều đã có dự tính sớm cho tương lai rồi. Hắn đứng ở phần cửa kính của căn phòng mà Bảo Khang thuê trong khách sạn này, tầm mắt nhìn ra khắp thành phố ngập ánh đèn kia, sự nhộn nhịp của Sài Gòn hoa lệ ấy khiến hắn vừa thấp thỏm lo vừa tò mò muốn trải nghiệm.
"Kỳ ơi, ăn bánh không? Vì mình tới muộn nên bên dịch vụ có chuẩn bị bánh và sữa ấm cho mình đó!"
Giọng của Khang xem ra vẫn còn nhiều nhiệt, không giống như cái cách Lam Tuyên đã thu mình trên chiếc giường trắng tinh tìm sự yên tĩnh. Căn phòng này vốn dĩ có hai giường đôi, hắn nghe nói Lam Tuyên cũng chuyển phân nửa tiền phòng để ở cùng với Bảo Khang cho tiện. Nếu dự thi có giải thì xem như lời được một khoảng lớn, nhưng nếu không được gì thì xem là trải nghiệm thôi cũng được. Bảo Khang thì đúng là cậu ấm thứ thiệt, ba cậu ấy vừa yêu thương vừa ủng hộ sở thích cá nhân của con trai mình.
Chỉ buồn cho Lam Tuyên mặc dù có đam mê đó, nhưng để đến Sài Gòn dự thi còn phải giấu giếm đủ thứ, mà chưa biết lúc về có gặp biến cố gì không. Nghĩ lòng vòng cuối cùng hắn lại nghĩ đến chuyện của bản thân, thấy mình may mắn hơn Nhật An rất nhiều. Người vừa gửi một ít than thở qua dòng tin nhắn, rằng bản thân khó lòng tự chi trả nổi số tiền sinh hoạt khi lên đại học, khả năng cao phải nghỉ học để đi làm. Trong khi Bảo Khang còn đang kể về sự lo lắng của gia đình dành cho mình, hoàn cảnh đúng là tạo ra hai thế giới riêng biệt. Khác đến mức khiến cho lòng hắn cũng cảm thấy ngậm ngùi thay.
"Ba mình không muốn mình phải di chuyển nhiều nên mới bảo mình thuê một phòng ở đây, vì tối mai sự kiện họp báo giao lưu diễn ra cũng trong tòa nhà, sáng chủ nhật bắt đầu cuộc thi cũng tổ chức ở đây luôn! Khách sạn xung quanh đây đa số thí sinh đến thi cũng thuê phòng nhiều, may là chỗ này mình thường hay đến ở, chứ giờ này nếu không phải là khách vip, người ta dễ gì cho check in ngang ngược dữ vậy! Lại còn có cả đồ ăn khuya đã chuẩn bị sẵn nữa chứ!"
"Ngon quá, phải để dành cái bánh này đem về cho anh H ăn thử mới được!"
Tử Kỳ lại quen thói lôi ra một cái bọc zip, hắn nhanh tay bỏ vào vài ba chiếc bánh nho nhỏ trong sự ngạc nhiên của cậu thiếu gia.
"Kỳ có vẻ thân với anh H quá ha? Mấy lần có dịp đi ăn với nhau lần nào Kỳ cũng gói đồ ăn mang về cho anh H hết!"
"Thì tại ổng có chịu ra ngoài đâu, lúc nào cũng cắm đầu vào cái laptop! Ba mẹ người thân thì không có, làm cái gì cũng làm một mình… haiz! Một người thì được ba mẹ đầu tư cả tiền làm phim, được học đúng ngành mình thích… còn một người bây giờ sắp ra trường rồi cũng không biết có nên học tiếp không… cuộc sống đúng là trớ trêu ghê!"
"Kỳ đang so sánh anh Diệu với anh An đó hả?"
Hai người ngồi đối diện với nhau nơi chiếc bàn nhỏ, cuộc nói chuyện thì thầm hoàn toàn không hề lớn tiếng nhưng vẫn khiến Lam Tuyên khe khẽ mở mắt nhìn vào một khoảng vô định, anh lắng nghe những lời hắn nói, một từ thôi cũng không bỏ lỡ.
"Hôm trước bên cô nhi viện đột ngột báo tin là tìm được người thân của anh H… nhưng sau đó cố liên lạc lại mấy lần vẫn không có kết quả gì! Hình như… người ta không định nhận con cháu nữa thì phải!"
"Nhưng mà… làm sao để họ biết được người thân của anh ấy vậy?"
Chuyện này thì Tử Kỳ cũng không biết rõ, hắn chỉ biết qua lời kể của Nhật An, trước khi mất hình như mẹ ruột của anh có để lại một số đồ chứng minh ba ruột của anh là ai. Trước khi rời khỏi cô nhi viện anh đã để lại một phần trong những món đồ đó, nhờ vả nữ tu sĩ thân thiết giúp anh tìm ra người thân. Sau bao năm chờ đợi, hi vọng nhỏ nhoi xem ra cũng đã có rồi, chỉ là anh thiếu chút may mắn nên cuối cùng vẫn chỉ là một con người không nhà không cửa, không có người thân nào xuất hiện giữa lúc bản thân khó khăn nhất cả.
"Mình nghe nói hình như gia đình của ba anh H vẫn biết ông ấy có con riêng ở bên ngoài, mấy năm qua em gái của ba anh H cũng luôn tìm kiếm… nhưng không biết lí do tại sao tìm sắp được rồi mà họ lại không nhận nữa…"
"Kể ra nếu có gia đình lo thì chắc chuyện lên đại học của anh ấy cũng đỡ hơn mấy phần…"
"Ừm…"
Người thì tiếp lời, kẻ lại thở dài. Khoảng không gian giữa hai người họ bất chợt rơi vào một chút lo lắng yên tĩnh đến mức chẳng còn ai nói với ai lời nào. Ai cũng biết để có được học bổng vào trường Martin, Nhật An đã cố gắng rất nhiều suốt những năm qua. Nhưng đủ mười tám tuổi, trợ cấp từ cô nhi viện cũng không còn nữa. Mấy năm trung học vừa học vừa làm lo cho bản thân, điểm số đương nhiên không thể nào cân bằng được. Muốn có được học bổng đại học đâu phải là chuyện dễ dàng.
"Trễ rồi… ngủ sớm đi!"
Lam Tuyên giờ mới cất giọng gọi, hắn còn tưởng là anh đã ngủ từ lúc đặt lưng xuống chiếc giường kia rồi chứ. Ngó sang anh thấy một khoảng trống rất lớn trên giường được chừa riêng ra, Tử Kỳ làm ra vẻ hiểu chuyện vội thúc vào tay Bảo Khang một cái mà nhắc.
"Lên ngủ với crush kìa!"
"Crush gì mà crush… mình đi đánh răng với làm vệ sinh cá nhân đây, anh Tuyên chắc là mệt lắm rồi! Vừa nhận phòng đã vội vàng làm vệ sinh rồi đi nằm luôn! Mình nghĩ… tối nay Kỳ tốt nhất nên giữ im lặng để anh Tuyên ngủ! Đừng có phá nữa!"
"Tui có phá gì đâu trời!"
Suốt dọc đường là hắn không cho anh ngủ, Bảo Khang nhắc như vậy cũng đúng chứ đâu có sai. Tử Kỳ lại cho rằng bản thân đang bị ức hiếp, hắn xị mặt mình ra rồi lân la tới gần chỗ anh nằm, cố tình trèo lên giường để sức nặng của bản thân khiến anh giật mình mở mắt.
"Tui lấy bàn chải đánh răng…"
Lam Tuyên quay đầu nhìn hắn, biết trước sau gì thì cái tên đó cũng giở trò hành hạ mình, hơn nữa anh không muốn chiếc ba lô kia bị hắn bới tung, vậy là đành nặng nhọc ngồi dậy, chỉ cho hắn nhìn cái bàn chải đánh răng đã được anh để trên chiếc tủ kê đầu giường. Sau đó nhanh chóng giật lấy ba lô từ tay hắn, gọn gàng cất sang một góc giường.
"Ủa lấy ra rồi hả? Cảm ơn nha!"
Tử Kỳ trao cho anh một nụ cười đểu, hắn thích thú khi Lam Tuyên liếc nhìn mình bằng một ánh mắt ra vẻ phiền phức, lại càng không thể nào kìm hãm cái tính thích chọc của hắn trước sự cộc cằn của anh,
"Nghe mẹ nói… anh Tuyên mà lạ chỗ thì sẽ khó ngủ lắm hả? Có cần bật đèn phòng cả đêm hay không?"
"…"
Vừa thì thầm vào tai của anh, hắn vừa đem mấy ngón tay nghịch ngợm kia của mình ve vuốt gò má đối phương. Bình thường Lam Tuyên đương nhiên sẽ "phủi" hắn như một hạt bụi, nhưng hôm nay có vẻ anh cũng thấm mệt, cái nắm tay nhè nhẹ của anh đẩy tay hắn ra trông cũng khác với ngày thường, giọng điệu hồi đáp lại không khó chịu chút nào cả.
"Đi ngủ đi!"
"Sao vậy? Thấy trong người không khỏe hả? Sao lại uống thuốc rồi? Cái này là thuốc gì vậy?"
Tới gần anh hắn mới để ý, thấy trên bàn có vài vỏ thuốc đã bóc ra rồi nhưng nhìn sơ chẳng đoán được đây là loại thuốc gì. Ban nãy Lam Tuyên lại co người nằm nghiêng một bên, nếu hắn đoán không lầm thì có lẽ anh đau bụng vì ăn phải đống đồ ăn lúc dừng xe ở Định Quán.
"Đau bụng hả?"
"…"
Tử Kỳ biết cơ địa đối phương rất yếu về mặt tiêu hóa, lần trước lạc trong rừng hắn cũng đã chứng kiến anh khổ sở vì tiêu chảy rồi. Sau khi trở về, hắn ở nhà Nhất Linh thêm một thời gian, thấy anh ấy dự trữ thuốc cho mấy người giúp việc trong nhà, có một loại chuyên trị tiêu chảy vô cùng hiệu quả. Vì nghĩ đến Lam Tuyên nên Tử Kỳ cũng xin một vỉ để giữ tên thuốc, đâu có ngờ rằng sớm như vậy đã có thể sử dụng rồi.
"Thuốc này anh uống lâu chưa?"
"Lúc mới nhận phòng!"
Xem ra ba đứa lòng vòng trong cái phòng này cũng đã gần bốn mươi phút, Lam Tuyên uống lúc vừa nhận phòng vậy thì đúng là thuốc không có tác dụng thật rồi.
"Vậy anh uống thử viên này đi, em thấy loại cũ anh hay đem theo hình như không có tác dụng! Lần trước em đau bụng cũng uống mà có hết đâu!"
"Cái gì vậy…"
Người kia bị cơn đau dày vò nên khẽ cau mày, hắn liền khẩn trương xòe bàn tay có viên nhộng màu xám xám hướng lại gần anh. Vỉ thuốc đó đã bỏ trong ví dạo gần đây rồi, hắn còn đặc biệt lấy ở nhà mang theo hai gói trà gừng, chuẩn cái bệnh đau bụng của anh mà trị như một bác sĩ am hiểu trong nghề.
"Không phải tui đối xử tốt với mấy người đâu, là tui sợ ngày mai không ai dẫn tui đi chơi khắp Sài Gòn đó!"
Nếu như hắn không dùng tay xoa xoa bụng của anh, anh không ngồi và nhìn ngắm hắn ở góc độ này. Những hình ảnh của đêm hôm đó cũng chẳng thôi thúc trái tim muốn được thừa nhận tình cảm nhiều đến như vậy. Anh suy nghĩ đắn đo một lúc, viên thuốc hắn đưa cho đã ngoan ngoãn uống bằng ngụm trà gừng, giờ ở bên trong dạ dày anh chắc nó cũng âm thầm mà tan ra mất rồi, anh không thấy mình đau bụng nữa. Hay là do bàn tay ấm áp của hắn mới tạo ra sự chữa lành kì diệu như vậy với anh.
"Tử Kỳ…"
"Dạ?"
"Anh…"
Trong cái khoảnh khắc muốn nói lời thật lòng, toàn thân anh không ngừng toát ra mồ hôi, anh thấy mặt nóng lên và những nhịp tim cứ dồn dập trỗi dậy tranh phần thắng với nhiều cảm xúc đan xen khó tả. Có một động lực lớn từ phía sau anh thúc giục, động lực được tạo ra bằng niềm tin vào nội tâm lương thiện của hắn, anh tin hắn sẽ không chối từ… nhưng sẽ dành một ít thời gian để suy nghĩ về những điều mà anh sắp nói.
"Anh…"
"Anh làm sao?"
"Kỳ cũng đi đánh răng đi rồi mình ngủ sớm…"
"…"
Sự trông ngóng của hắn và chút ngập ngừng của anh bất ngờ bị cậu ấm ở bên trong toilet xuất hiện chen ngang. Hai người họ ngồi đối diện nhau, biểu cảm ngơ ngác của Tử Kỳ thì chẳng nói đến làm gì, nhưng chút kì lạ trong ánh mắt Lam Tuyên mới là điều khiến cho Khang lo lắng.
"Kỳ nhanh đi vệ sinh đi!"
"Ờ tui biết rồi! Mà tui đang nói chuyện với anh Tuyên… đợi chút! Hồi nãy anh định nói gì á?"
Thấy hắn vẫn cố chấp ngồi đó để chờ nghe anh nói ra hết những lời trong lòng mình, Bảo Khang bất giác cảm thấy sợ đến mức không đủ can đảm đối diện. Nhất là nhìn cái cách Tử Kỳ gần gũi xoa xoa bụng anh, nhìn ánh mắt nặng trĩu chữ tình mà anh hướng về phía hắn. Chẳng hiểu sao lí trí không ngừng chúc phúc nhưng nội tâm vẫn lo sợ một nỗi lo vô hình không ai thấy được.
"Anh Tuyên định nói gì với Kỳ hả? Nếu không có gì quan trọng thì để sáng mai nói đi… giờ Kỳ tranh thủ đi đánh răng vệ sinh rồi tụi mình còn ngủ nữa! Trễ lắm rồi đó!"
"Không có gì quan trọng…"
Người kia nhắc lại năm từ đó ở trước mặt hắn, giọng điệu nghe qua rất lạ lẫm. Hắn cũng muốn nán thêm chút nữa để mà lắng nghe, nhưng Bảo Khang lại không ngừng giục như vậy, chỉ sợ ảnh hướng đến cậu ấy trong chuyện nghỉ ngơi, cuối cùng Tử Kỳ cũng ngập ngừng đứng lên mà rời khỏi giường Lam Tuyên đang ngồi.
"Anh Tuyên bị đau bụng, mình mới cho uống thuốc rồi! Khang xem anh ấy có cần gì thì giúp mình nha…"
"Ừm, Kỳ cứ đi đánh răng đi!"
Đợi đối phương đóng cánh cửa toilet lại, Bảo Khang thấy trong lòng có chút ích kỉ âm thầm mọc lên, cậu ấy tới gần anh để ngồi vào chỗ mà Tử Kỳ vừa đứng lên cách đây vài phút, muốn bản thân cũng được Lam Tuyên dùng ánh mắt ngọt ngào kia nhìn mình, nhìn ở cự li gần giống như anh vừa làm với ai đó.
"Tôi muốn ngủ một mình!"
Vậy mà anh chẳng thèm nể tình đến sự giúp đỡ của cậu trong chuyến đi này, cũng chẳng thèm ngó tới một chút dù cậu đã cố tình chọn chiếc pijama tương đồng với sở thích riêng của anh. Anh lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, cố chấp để dành tình cảm đó cho mỗi mình hắn.
"Anh nhìn em một chút được không? Anh làm em quê đó…"
"Đi ngủ đi!"
Trước sau như một, Lam Tuyên chỉ lạnh nhạt tắt đi cây đèn ngủ ở đầu giường, kéo tấm chăn xoay người mà nép mình vào trong đó. Anh quay lưng về phía của Khang, muốn dùng sự tránh né để ngăn bản thân nhìn thấy biểu cảm ngậm ngùi, muốn khép đôi mi lại như để chối từ giọng điệu ngọt ngào mà đối phương trao.
"Kiên chia tay em… vì ở bên cậu ấy mà em cứ đối xử như là với anh vậy, em không nhận ra mình cứ so sánh hoài… em ích kỉ nhận lấy tình cảm của Kiên, nhưng lại muốn yêu Kiên như cách mà em từng dành hết cảm xúc đó cho anh…"
"…"
"Cậu ấy không xứng đáng bị em đối xử như vậy, em thì không xứng đáng có được tình cảm như vậy… em không muốn làm Kiên tổn thương, nên mới chọn quay về chỗ cũ và chờ đợi anh…"
"Vô ích thôi!"
Giọng điệu lạnh lùng kia như một vết dao sắt nhọn cứa vào tim cậu. Bất kể có đau lòng ra sao nụ cười của Bảo Khang vẫn dịu dàng và đẹp đẽ như vậy, anh lại chọn cách quay lưng đi không hề nhận lấy, anh trông đợi vào niềm hi vọng mỏng manh đối với một người, dù có thể bản thân sẽ rơi vào trong tuyệt vọng lúc nào không hay.
"Chọn người mình yêu khó như vậy… hay là anh thử quay lại phía sau đi, người yêu anh có thể chấp nhận tất cả… chỉ cần được ở bên cạnh anh là đủ thấy hạnh phúc rồi!"
"…"
Những lời thuyết phục này cậu cũng nói bằng tất cả chân tình đang dành cho anh, không những vậy… nếu có thể đem lời hứa ra để anh tin tưởng, cậu cũng muốn mình hứa thật nhiều những điều bản thân mong làm anh vui. Nhưng mà cái người đó, dù có lắng nghe rồi cũng không cho một phản ứng nào cả. Sự im lặng khiến vài câu hứa của cậu thì thầm phía sau, cậu không biết rằng đối với anh như vậy là phiền.
"Em hứa… sẽ không phân bì, không ghen tuông, không ganh tị chỉ vì anh yêu cậu ấy nhiều hơn em đâu… em hứa đó… anh Tuyên…"
"Tôi đã nói là tôi muốn đi ngủ mà!"
"Em…"
Khoảnh khắc đối phương vùng dậy rồi lớn tiếng quát lên, chút giận dữ không làm cậu sợ, cậu chỉ sợ những gì mình vừa nói ra, vừa tận tâm năn nỉ một chút đoái hoài của anh nhưng lại khiến cho anh phật lòng, khiến cho anh cảm thấy tự ái hoặc là anh khó chịu vì sự ngu ngốc trong tình cảm cậu dành cho.
"Em xin lỗi…"
"Qua bên kia ngủ đi!"
"…"
Nhấc người đứng dậy khỏi chiếc giường đó thôi, chắc không phải vì chuyến đi dài mỏi mệt khiến cậu chậm chạp thế kia. Mà có lẽ những vỡ tan trong lòng cậu mới chính là thứ lấy đi tất cả hớn hở ban đầu. Đau đớn thôi còn chưa ngưng lại, ánh mắt ngỡ ngàng của Tử Kỳ lúc chạm mặt nhau, chạm vào chút tình cảnh thế này lại càng khiến cho Bảo Khang cảm thấy xấu hổ nhiều hơn.
"Có chuyện gì vậy?"
Tử Kỳ đảo mắt liên tục nhìn hai người họ, một trong hai đã gấp gáp nằm xuống giường và kéo tấm chăn trùm kín toàn thân, người còn lại giống như đang cố giấu đi vẻ mặt ngậm ngùi, nở nụ cười vô cùng miễn cưỡng, nuốt trọn cả giọng điệu nghẹn đắng vào lòng.
"Ừm.. Kỳ ngủ chung với anh Tuyên được không? Khang muốn ngủ một mình..."
"Chứ không phải ông Tuyên muốn ngủ với mấy người hả? Tui ngáy to lắm, nghĩ sao mà kêu tui đi ngủ với ổng? Thà cho tui cái gối tui xuống đất nằm còn hơn!"
"…"
Đối phương đã nói như vậy, Bảo Khang lại càng không muốn mình sẽ tạo ấn tượng xấu trong mắt Lam Tuyên, làm sao có thể đối xử với người mà anh ấy thích bằng một thái độ không tốt kia chứ?
"Để Kỳ ngủ dưới đất sao được… thôi thì hai đứa mình ngủ chung đi ha!"
"Khang không muốn ngủ một mình nữa sao?"
"Mình chỉ nói vậy để Kỳ qua ngủ với anh Tuyên thôi, mà Kỳ lại đòi xuống dưới đất ngủ… như vậy mình thấy áy náy lắm!"
"Ui trời…"
Thế là hắn bỏ mặc khoảng trống Lam Tuyên chừa ra trên giường anh ấy, vừa nhào tới ôm chầm Bảo Khang, vừa tiện thể đẩy cậu ấm kia xuống chiếc giường ở bên cạnh, phủi phủi hai chân mình rồi rúc vào trong tấm chăn vừa êm vừa ấm, nhiệt độ phòng cũng đã được hắn giảm xuống con số mười tám độ C.
"Không tắt đèn hả Kỳ? Để mình dậy tắt đèn đã!"
"Thôi khỏi đi, lạ chỗ tui sợ ma lắm…"
"Kỳ ôm mình chặt quá, mình thở không nổi luôn đó!"
"Vậy để tui nới lỏng ra!"
"Kỳ nằm ngay ngắn lại ngủ đi, đừng có phá mình…"
Cậu ấm kia không chịu được thói "dê xồm" của hắn, cứ nhất định phải vùng vẫy để thoát thân, sau đó nhanh chóng đem chiếc gối tựa lưng đặt vào giữa hai người họ, phân định vị trí nằm trước vẻ mặt đầy gian xảo của hắn.
"Kỳ mà lấn qua… mình đạp Kỳ xuống đất luôn đó!"
"Lấn cái chân qua như này được không?"
Giở thói trêu chọc ra, Tử Kỳ đưa chân lấn sang vị trí mà Bảo Khang đã khép nép nằm, chân của hắn gác lên đùi của đối phương, bị người ta đập cho một phát đau điếng nên mới rút lại.
"Yên lặng cho mình ngủ!"
"Dạ!"
Năm phút sau, Bảo Khang đeo tai nghe cộc cằn co người và đắp kín chăn, hắn thấy mình cũng đã đến lúc phải giữ im lặng thật rồi, quay đầu nhìn sang phía Lam Tuyên chỉ thấy người đó đã đều đều hơi thở đi vào giấc ngủ. Vậy là hắn đành thức thêm một chút nữa, chờ cho đến khi hai họ đã ngủ thật rồi mới chầm chậm đứng dậy cầm điều khiển đèn để mà tắt đi.
"Ui!"
Nửa chừng khi đèn trong căn phòng vụt tắt, Tử Kỳ mới nhận ra là mình chưa bước tới giường mà đã vội tắt mất rồi. Hắn lại chạm vào nút trên chiếc điều khiển bật đèn lần nữa định bụng ngồi xuống giường tử tế rồi mới tắt đèn, nhưng có ngờ được đâu Lam Tuyên đã mở mắt ra nhìn hắn từ lúc nào rồi.
"…"
Tử Kỳ nhe răng cười và hướng về anh bằng một biểu cảm giống như biết lỗi, mà Lam Tuyên vốn đã thừa biết cái tật sớn sác của hắn thế nên anh cũng đâu thèm chấp làm gì, chỉ định khép hàng mi miễn cưỡng mà ngủ, đâu có ngờ hắn sẽ lân la tới gần.
"Úi…"
Rồi trời xui đất khiến cho bàn chân vấp vào tấm thảm lông, hắn cứ vậy bổ nhào về phía của anh, trọn vẹn màn vồ ếch lại đổ xuống trên cơ thể Lam Tuyên, tay Tử Kỳ cũng vô tình ấn phải nút tắt đèn.
Khoảnh khắc hắn vùng dậy muốn chuồn về chiếc giường của Bảo Khang, đôi bàn tay có chứa sức mạnh phi thường của anh đã nhanh trí túm lấy cổ áo hắn giữ lại.
"Đủ rồi! Đừng có quậy nữa!"
"Em đâu có quậy… em chỉ định đi tắt đèn thôi…"
"Suỵt…"
Hình như anh không muốn đôi co, có lẽ anh không muốn đánh thức Bảo Khang, không muốn làm phiền đến giấc ngủ của cậu ấm đã giúp anh trong chuyến đi này. Ừ thì hắn cũng nghĩ như vậy, nên mới ngoan ngoãn từ trên người của anh chầm chậm di chuyển xuống phần trống của chiếc giường, hắn ghé vào tai anh nhỏ giọng mà xin nhưng lại không biết ý Lam Tuyên từ đầu đã là như vậy.
"Cho em nằm kế bên anh ngủ nha…"
"Ngủ đi!"
"Hí hí…"
Anh không rõ giọng cười của hắn có nghĩa là gì, nhưng dường như Tử Kỳ cũng thích điều đó, hắn rúc vào trong chăn loi nhoi như một chú mèo nhỏ, mà từ lâu anh cũng chẳng còn phiền lòng trước những hành động trẻ con của hắn nữa rồi. Anh chấp nhận nằm im để hắn khì khì hơi thở phà vào bắp tay, chấp nhận để cho hắn gác cái chân hư hỏng kia qua phần hông mình, chấp nhận cả những lời thì thầm phá đi giấc ngủ giữa đêm thế này.
"Anh còn đau bụng không?"
"Hết rồi…"
Lại còn chấp nhận hồi đáp hắn mà không giữ im lặng như những ngày đầu tiên nữa chứ. Chỉ có hắn vẫn còn ngu ngơ, không biết đến bao giờ mới nhận ra những thay đổi của anh đều bởi vì hắn mà ra.
…
Sáng hôm sau, Lam Tuyên là người thức dậy sớm nhất trong ba người họ, mặc dù đêm hôm trước anh nhớ không lầm thì phải tận hai giờ sáng mới có thể chợp mắt được. Hiện tại trước bàn ăn mà khách sạn chuẩn bị sẵn trong gói thuê phòng, Tử Kỳ với Bảo Khang hai người ngáp dài ngáp ngắn không thể bì lại sự tươi tỉnh của Lam Tuyên một chút nào cả.
"Ăn sáng xong mình đi đâu vậy mọi người?"
"Không biết đi đâu luôn đó, tui xem cái bảng giá vui chơi ở đây chỗ nào cũng mắc hết trơn!"
Tử Kỳ ngồi bên cạnh Bảo Khang, hắn đáp lại đối phương trong cái giọng điệu chán chường như vậy bởi vì tiền trong túi không đủ để thỏa mãn mong muốn được vui chơi khắp nơi. Nhưng Bảo Khang lại biết một chuyện rõ hơn cả hắn, cậu ấy biết Lam Tuyên có khoản tiền riêng, còn nhiều chuyện nói ra trước chút trầm trồ mà Tử Kỳ chưa bao giờ hay cả.
"Anh Tuyên có tiền mà, anh ấy có đi dạy kèm cho học sinh tiểu học đó… có lương chứ bộ! Kỳ giúp anh Tuyên làm nhạc với làm lại clip dự thi, giờ Kỳ tranh thủ đòi hỏi đi, anh Tuyên sẽ dắt Kỳ đi chơi những chỗ Kỳ muốn!"
"Thật hả?"
Ánh mắt sáng rực kia của hắn chuyển từ phía Bảo Khang sang chút điềm tĩnh của Lam Tuyên. Thế nhưng trước phần ăn sáng, anh thậm chí nghe qua những lời Khang nói còn không thèm ngước lên nhìn một cái để tỏ ra mình đồng ý hay không. Tử Kỳ đem chiếc nĩa của mình gõ vào đĩa ăn của anh, hắn vội vàng đưa ra một yêu cầu nhỏ, nhưng Lam Tuyên lại ngước nhìn hắn bằng một ánh mắt sắc lạnh khiến cho Bảo Khang cũng phải sợ lây.
"Ê, vậy cho em lên tầng tám mươi mốt ngắm cảnh đi, vé năm trăm cành… mua cho em thêm li Frappuccino của Starbucks nữa, size bự nha… cũng mới hết có hơn sáu trăm, anh Tuyên cho em đi bơi nữa là chẵn một triệu! Em có đem sẵn quần bơi cho hai đứa mình nè…"
"…"
Thú thật những yêu cầu của hắn không quá lớn lao, nhưng vẻ mặt Lam Tuyên khó chịu là vì phía dưới gầm bàn Tử Kỳ đang không ngừng dùng chân của hắn kẹp vào chân anh cọ tới cọ lui. Khó khăn lắm anh mới rút được chân ra, dáng vẻ điềm đạm và nghiêm túc chỉ thúc giục hắn ăn nhanh phần ăn của mình, cũng chẳng đáp lại yêu cầu kia bằng câu đồng ý rõ ràng gì cả.
"Lo ăn nhanh đi!"
"Èo… anh keo thật đó, hay là Bảo Khang cho tui mượn tiền đi… sang năm tui cũng đi dạy kèm, phải tự mình kiếm tiền mới được!"
"Nói vậy… bình thường mẹ Ngọc Anh không cho Tử Kỳ tiền xài cá nhân hả?"
"Có chứ! Mà tui không lấy… tui không thích xài tiền của mẹ! Nếu cần thiết cho tài liệu thì tui mới xin thôi à!"
"Tính ra Kỳ cũng ngoan quá ha!"
Bảo Khang khen hắn một câu, câu đó đúng là Lam Tuyên phải âm thầm thừa nhận. Kể từ ngày ở chung đến giờ, Tử Kỳ mặc dù luôn được mẹ cưng chiều hết mực nhưng không vì điều đó mà hắn trở nên hư hỏng chút nào. Tiền cá nhân mẹ cho hắn cũng ít khi dùng hết trong một tuần, mà nếu trong một tuần không chi trả nhiều, số dư vẫn còn đó thì Tử Kỳ sẽ không nhận thêm nữa. Bình thường chơi chung với Nhất Linh, anh ấy mời thì hắn sẽ ăn nhưng nếu cả ngày không có chuyện hẹn hò chơi bời, Tử Kỳ hầu như cũng chỉ cắm cúi vào điện thoại cày game, hắn không hay phung phí một chút nào cả. Dựa vào đó thì Tuyên cũng tự nghĩ mình nên thưởng cho hắn một chút, không phải chỉ vì hắn giúp anh nên anh mới chiều chuộng hắn thế này.
"Ăn xong lên tầng cao nhất ngắm Skyview gì đó cũng được… rồi xuống mua Starbucks sau đó sẽ đi bơi! Mình chơi đến một giờ thì về nghỉ ngơi để chuẩn bị năm giờ chiều sẽ tới tham dự lễ công bố cuộc thi! Tối nay hình như ban tổ chức còn có buổi tiệc nữa… tranh thủ về phòng sớm để sáng Chúa nhật còn dự thi!"
"Quao, lần đầu tiên em thấy anh Tuyên nói nhiều như vậy luôn đó!"
Đến Bảo Khang nghe qua trình tự sắp xếp thời gian của anh còn phải kinh ngạc, Tử Kỳ thì khoái chí trước những ưu tiên anh dành cho hắn, hắn đem mấy quả cà chua bi trong đĩa của mình để sang đĩa anh, còn tặng kèm một miếng thịt bò, sau đó bắt đầu đóng vai một cậu em ngoan ngoãn.
"Em ăn xong rồi, để em về phòng soạn quần bơi với khăn bỏ sẵn vô giỏ rồi mang ra đây! Anh với Khang cứ từ từ thưởng thức tiếp đi nha!"
Anh cũng biết hắn đã chuẩn bị cho chuyến đi này ngay từ những ngày đầu tiên tìm hiểu tòa nhà. Tử Kỳ thích nước, hắn dường như không bỏ một tiết học bơi nào ở trường cả, dù cho đoạn đường phải di chuyển từ trường sang chỗ hồ bơi có xa đi nữa.
Lần này tới Sài Gòn, không khí nóng khác biệt càng trở thành lí do chính để hắn muốn được đi bơi. Nhưng khi hắn đi rồi, người ngồi đối diện anh ở bàn ăn sáng mới cảm thấy có đôi chút ngậm ngùi. Món ngon từ chiếc đĩa ăn sang trọng kia cũng không còn hứng thú nữa. Cậu gác dao nĩa sang một bên, uống chút nước trái cây rồi dùng nụ cười thản nhiên của mình chọn cách rút lui khỏi một khoảng riêng giữa hai người họ.
"Vậy chút nữa anh với Kỳ cứ đi chơi đi ạ… em cũng tới đây ngắm Skyview vài lần rồi nên chắc em không đi nữa đâu… với lại em cũng không có chuẩn bị thêm quần bơi… nên chắc em xuống dưới dạo quanh mấy cái cửa hàng rồi về nghỉ ngơi…"
"Vậy cũng được!"
"Dạ…"
Lời hồi đáp của anh lại phũ phàng quá, không có lấy một câu lịch sự rủ cậu đi cùng, không có lấy một chút để tâm khi cậu cố tình tránh né. Ngược lại anh còn thể hiện ra là mình hài lòng với sự biết điều của cậu. Trong lòng của Bảo Khang, Lam Tuyên vốn dĩ là mẫu người bạn trai lí tưởng, nhưng sao sự lí tưởng mà cậu vẫn tôn sùng đó giờ phút này lại trở thành lí do khiến cho cậu buồn phiền thế kia?
"Em xin phép đi trước… chút nữa Kỳ quay lại, anh nhắn với Kỳ một tiếng giúp em nhé!"
"Ừ!"
"Cảm ơn anh!"
Nói là sẽ dạo quanh vài ba cửa hàng, nhưng Bảo Khang rốt cuộc chỉ chọn một mình trong quán coffee gần đó mà thôi. Tử Kỳ được Lam Tuyên dắt lên tầng cao nhất của tòa nhà, hắn thích thú với sự choáng ngợp và xa hoa của Sài Gòn ngay trong tầm mắt. Li nước anh mua cho cũng cảm thấy ngon hơn cả vị Arabica Đà Lạt mà Nhất Linh thường giới thiệu với hắn.
"Anh Tuyên nhìn em nè!"
"…"
"Nhìn em nè!"
Mấy lần chiếc điện thoại của hắn giơ lên, đều muốn trọn vẹn thu vào đó vóc dáng và gương mặt đầy điển trai của anh. Nếu như trước kia Lam Tuyên thường xuyên ngó lơ hắn, thì hiện tại dù có ống kính hay không anh chỉ cần nghe lời hắn gọi đã lập tức ghé mắt nhìn sang.
"Tử Kỳ… cẩn thận đó!"
Hắn ở giữa đám đông không ngừng quay chụp, mấy lần chăm chú quá đều suýt chút nữa đã va phải người xung quanh. Lam Tuyên đi theo hắn chẳng khác gì người trông trẻ, bởi Tử Kỳ nào có chịu ngừng một chỗ như lời hắn đã hứa đâu. Suốt dọc đường cứ tung tăng khám phá hết chỗ này rồi tới chỗ nọ. Bị anh trách thì tìm cớ bào chữa cho sự hiếu động của bản thân, phải mất một lúc lâu Tử Kỳ mới chịu ngồi yên một chỗ, nhâm nhi phần nước anh gọi riêng cho hắn, bảo là đi như vậy mới hết số tiền mua vé tham quan.
"Ha… mệt quá trời… đói ghê…"
"Lại đói? Vừa mới ăn sáng luôn đó!"
"Em nói đói chứ em có đòi ăn nữa đâu mà anh phản ứng ghê dữ vậy! Hứ!"
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của anh nhìn mình, Tử Kỳ cầm li nước trên tay sột sột hút cạn, đúng là li nước ở Sài Gòn vừa đắt vừa ít xíu xiu. Nếu bằng tầm giá đó mà ở Đà Lạt chắc chắc hắn đã uống đến no luôn rồi.
"Chẹp…"
Ngồi ở bàn bên này Tử Kỳ đưa mắt nhìn qua bàn bên kia, cũng trong một khuôn viên của quán hắn thấy tận ba bốn cặp đôi đang ngồi với nhau, nhưng cận nhất là bàn của hai người ngồi bên cạnh vừa được nhân viên mang ra chiếc bánh nghìn lớp vô cùng đặc biệt.
"Wow…"
Vậy là hắn ở trước mặt anh cứ trầm trồ nhìn sang bàn bên kia, trông ngóng người bạn đó nếm vị của chiếc bánh nhỏ và biểu hiện sự hạnh phúc ra mặt.
"Anh đi toilet một chút!"
"Ờ…"
Lam Tuyên cuối cùng cũng đành lòng đứng lên, anh giả vờ hướng về phía của toilet nhưng thực ra là đến chỗ quầy order, gọi thêm vài loại bánh mà anh chắc người hảo ngọt như hắn sẽ thích. Lúc quay trở lại, Lam Tuyên đặt lên bàn một chiếc khay hình chữ nhật, bên trong đó vừa có chiếc bánh nghìn lớp cầu vồng mà hắn thèm thuồng ban nãy, vừa kèm theo một đống sở thích của hắn kể như: tiramisu, panna cotta, macaron, cupcake…
"Trời đất ơi…"
Khỏi phải nói cũng hình dung ra dáng vẻ của hắn trước một đống bánh mà anh gọi đầy trên bàn, Tử Kỳ đương nhiên không ngờ được bản thân có sự ưu ái quá sức tưởng tượng thế kia, hắn cũng không tin rằng Lam Tuyên chấp nhận bỏ tiền túi ra chỉ để cho hắn được ăn thỏa thích những thứ đắt đỏ này ở Sài Gòn.
"Anh mua cho em đó hả? Hết chỗ này luôn?"
"Ăn đi…"
"Nhiều lắm… anh ăn chung với em nha!"
"Ừm…"
Mặc dù anh không phải một người thích ngọt, nhưng nếu từ chối không nhận lấy muỗng bánh mà hắn đút cho, sớm muộn gì Tử Kỳ cũng ăn vạ ra tại đó để bắt anh ăn bằng được.
"Ngon ghê, anh Tuyên tốt bụng quá à… em cảm ơn nha!"
Người ở trước mặt anh vừa nói vừa đem biểu cảm thích thú trưng ra, anh thấy hai mắt hắn cười đến tít lại cũng không ngăn được cảm giác vui vẻ tràn ngập trong lòng. Nhìn Tử Kỳ hạnh phúc khi được ăn món mình thích như vậy, anh cũng muốn học thử cách làm mấy loại bánh đó để trổ tài khi hai đứa ở nhà.
"Anh nhắn tin với ai mà cái mỏ giật giật cười cười hoài vậy?"
"Hở…"
Đợi đến lúc hắn khó chịu nhắc, Lam Tuyên mới nhận ra là mình đã chăm chú vào việc search thông tin làm bánh trên chiếc điện thoại cũng khá lâu rồi. Anh ngước lên nhìn hắn, người xem chừng rất muốn giật lấy chiếc điện thoại trên tay anh để xem thử anh đang làm gì bên trong đó. Ánh mắt hắn có chút ghen tuông, biểu cảm cũng rất đỗi nghi ngờ, nhưng khi anh cố tình che giấu không nói sự thật hắn lại giả vờ lơ đi câu trả lời của anh, để tâm đến miếng bánh cuối cùng trên đĩa, ăn xong cũng vứt chiếc muỗng xuống một cách vô cùng cộc cằn.
"Anh nhắn tin với mẹ… mẹ hỏi thăm em đó!"
"Em ăn no rồi, chuẩn bị đi bơi!"
"Mẹ hỏi anh em đang làm gì sao mẹ nhắn mà không chịu trả lời đó!"
"…"
Tử Kỳ nghe mấy lời giải thích của anh hắn chỉ làm lơ đi rồi vội đứng dậy, định bụng vào toilet rửa mặt trước khi rời quán coffee, nhưng lại không biết cái dáng vẻ của mình khi ghen cũng dữ dằn lắm, người nhận ra đúng tâm trạng hắn hiện giờ cũng chỉ có anh, hắn làm sao mà biết được mình như vậy gọi là ghen chứ.
"Đi đâu vậy?"
Lam Tuyên nắm lấy cổ tay hắn kéo lại, nhưng Tử Kỳ vẫn còn khó chịu, giọng điệu hắn bắt đầu cạnh khóe hành động ban nãy của anh.
"Ngồi bấm điện thoại tiếp đi!"
"…"
Biết là hắn giận mình, nhưng Tử Kỳ vốn dĩ không hề giận lâu nên Lam Tuyên cũng không tiếp tục giải thích hành vi của mình ban nãy. Anh chỉ nhè nhẹ buông cánh tay hắn ra, đứng dậy cùng với hắn để chuẩn bị vào toilet.
"Ui!"
Nhưng vừa hay lúc đó bàn phía sau anh cũng có người vội đứng dậy, hắn vì tránh người đó mà nép vào trong lòng anh không chút do dự. Lam Tuyên ở phía sau cũng vừa đứng lên, anh trọn vẹn hứng lấy cả cơ thể hắn áp vào ngực mình, nhưng ở góc độ đứng nghiêng này Tử Kỳ lại cứ liếc liếc anh bằng một ánh mắt vô cùng khó hiểu, hắn còn buông giọng điệu khiến anh phải ngây người ra mất một lúc lâu.
"Cấn nha!"
"Hả?"
"Tui nói cấn á…"
"Cái gì cấn?"
Bởi vì không hiểu ý đối phương, Lam Tuyên hỏi lại bằng vẻ mặt ngây thơ khiến hắn chẳng thể cầm lòng được. Tử Kỳ gian xảo đưa mắt nhìn xung quanh, thấy không ai thèm để ý đến vậy là tay cũng nhanh chóng búng một phát vào điểm "cấn" mà bản thân nhắc anh từ nãy đến giờ.
"Cất trái chuối vô!"
"…"
Bị Tử Kỳ tác động vật lí, anh mới nhất thời nhận ra hạ thân mình áp sát vào hắn, lại còn nghe đối phương kín tiếng nhắc nhẹ thế kia, hai vành tai của anh tự khắc đỏ lên trông thấy.
"Xin lỗi, không để ý!"
Đúng thật là do anh không hề để ý, nhưng hắn cũng đâu cần phải tỏ ra gay gắt đến như vậy. Anh thậm chí còn chưa kịp tranh thủ thời cơ để ôm hắn vào lòng, bản thân đã phải vội vàng tránh đi trước đám đông. Dặn lòng đợi đến lúc xuống chỗ hồ bơi, chắc chắn sẽ lợi dụng khi vô tình nhất mà ôm lấy người anh thích không chút do dự.
"Giờ mình đi bơi luôn hay sao?"
Nghĩ đến đó, anh bề ngoài chỉ điềm tĩnh hỏi nhưng trong lòng đã lắm háo hức trông đợi. Hắn thì vội vàng đi phía trước, anh ở sau lưng chỉ âm thầm bước theo. Còn một điều khác Tử Kỳ chắc chắn sẽ chẳng biết, là bên trong điện thoại Lam Tuyên… dạo gần đây cũng đầy những hình ảnh anh lén lút chụp hắn, sau đó cất vào sự riêng tư của mình.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]