Qua mười giờ đêm, không khí lạnh ở Đà Lạt này là một thứ gì đó vô cùng đáng sợ. Nhưng có lẽ, đáng sợ nhất đối với Hàn Dương bây giờ chính là việc phải ngồi một mình bên ngoài vệ đường thế này, mà bộ dạng của anh thì lại chẳng ra làm sao cả. Đầu tóc chỉ mới chóng khô, nước hồ bơi vẫn còn bết bết khắp cả thân người. Nói là vì gấp gáp ra về, nhưng mà anh vốn dĩ có thể đến tủ cá nhân để lấy rồi thay một bộ đồ mới trước khi rời đi. Thật ra anh đâu cần thiết phải vội vàng như thế, nếu chẳng bởi vì chút tâm trạng không hề ổn định, không gian phức tạp và ồn ào của tiệc đêm kia càng khiến cho anh không đủ tự tin để mà ở lại.
"…"
Ừ, anh thà ngồi một mình bên vệ đường này, để người qua kẻ lại nhìn mình như một đứa điên, còn hơn phải tiếp tục ở đó với những bất an nơm nớp trong lòng.
Hơn mười giờ đêm, cái giờ mà chẳng ai có đủ nhiệt tình để ra ngoài gặp người khác nếu như giữa hai người chẳng đến mức độ thân thiết thật sự. Lẽ đương nhiên, lại còn chẳng phải là người thân… cớ gì Rin phải lội xe mà tìm đến tận đây chỉ sau có một cuộc gọi của anh kia chứ?
Anh ở đó, đứng trong vị trí người chờ đợi nên cảm thấy thời gian trôi qua cứ chậm đến mức sốt cả ruột gan. Mỗi lần ngước lên nhìn, thấy một chiếc xe máy nào đó chầm chậm hướng tới trong lòng anh lại thoáng đôi chút nôn nao, có lẽ anh đang rất lo sợ, lo sợ sẽ tiếp tục nhận được đáp án không phải là hắn.
Thời gian cứ chầm chậm vô tình trôi đi, đến khi sự chờ đợi của anh lọt vào tầm mắt một người phía bên kia đường, dù khoảng cách không hề quá xa nhưng người đó lại đứng thinh lặng nhìn anh mà không có đủ can đảm để bước tới gần. Bởi vì chỉ cần anh nhìn thấy, anh sẽ tiếp tục đứng dậy đi cách xa chỗ đó.
Dù sao đi nữa, anh cũng không muốn để người khác biết được kẻ vừa khiến cho anh đau lòng chính là Minh Nghiêm.
Hai mươi phút trôi qua trong nỗi thấp thỏm lo sợ, cuối cùng tiếng thắng xe quen thuộc mà anh cần nhất cũng giữ lời hứa tìm đến gặp anh.
"Hội trưởng… xảy ra chuyện gì vậy?"
Người trên xe thậm chí không kịp tắt máy, nhìn thấy anh chèo queo ngồi bên vệ đường trong bộ dạng đó, hắn gấp gáp xuống xe rồi tới bên cạnh mà hỏi. Anh thì lại vùng dậy bằng sự mừng rỡ, đáp lời hắn bằng những căn dặn của mình trước đó. Hỏi xem đối phương có mang theo những thứ mà mình đang cần hay không.
"Rin… Rin có đem quần áo cho mình chứ hả?"
"Ờ có nè... tui lấy đồ của tui đem theo đó nha… mà hội trưởng bị làm sao vậy? Sao tự nhiên mặc cái quần bơi rồi ra đường ngồi?"
"Mình… Rin đưa đồ cho mình mặc vào đã, đi khỏi chỗ này trước…"
"Ờ ờ ờ… đây nè!"
Nhận lấy túi quần áo mà hắn đưa cho, trạng thái gấp gáp này của anh đã chiếm hết mọi thao tác cử chỉ, đến cả sự cẩu thả từ cách nhồi nhét đồ vào trong túi của hắn anh cũng chẳng bận tâm nữa. Nhưng mà Rin có vẻ như rất ngại ngùng, lần đầu tiên mà anh thấy hắn như vậy trước mặt của mình, thay cho cái điệu bộ lúc nào cũng lôi thôi ấy.
"Xin lỗi nha, hồi nãy… tui lo hội trưởng gặp chuyện nên lấy đồ vội quá không có kịp xếp!"
"Không sao đâu…"
"Nhưng mà… hội trưởng tính đứng mặc ngoài đường như vậy luôn sao?"
"Ừ, mình mặc tạm thôi… về kí túc rồi cũng thay ra!"
Anh loay hoay vừa cầm túi đồ, vừa rút chiếc sơ mi rộng rinh của hắn để khoác lên người, hắn cũng ghé vai tới giống như muốn che cho anh, lại còn quan tâm hỏi đến chiếc quần bơi vẫn còn ẩm ướt bên dưới.
"Mặc ướt như vậy luôn sao?"
"Ừm… chứ mình đâu có quần nhỏ… đâu cởi ra giữa đường như vậy được!"
"Mà hội trưởng làm gì đi bơi giờ này vậy?"
"…"
Hỏi đến đó không thấy đối phương đáp lại, hắn cũng đành nín thinh không dám tọc mạch thêm nữa, khoảnh khắc hai đứa đứng cạnh nhau chẳng nói câu nào hắn thuận tay đưa ra để anh bám vào mà mặc cho xong chiếc quần cũng rộng chẳng kém.
"Rin chở mình về kí túc nha…"
"Nhưng hồi nãy chạy ngang qua đó tui thấy hình như kí túc đóng cửa rồi! Tắt đèn tối thui hết trơn!"
"Ừ ha… hơn mười giờ rồi mà! Với lại hôm nay mình cũng xin ra ngoài không về…"
Trông thấy người đối diện ngập ngừng chẳng có chốn đến, Rin cũng tùy miệng mình thử một đề nghị xem có thay đổi được gì hay không.
"Vậy tui chở hội trưởng về nhà hội trưởng cũng được mà!"
"Không được!"
Không ngờ anh cứ giống như bị ai đó tạt nước sôi vào, vừa giật mình vừa vội phản đối, thái độ khiến cho hắn vô cùng ngỡ ngàng.
"Sao vậy? Nhà mình cũng không được luôn sao?"
"Ba mình hôm nay có ở nhà, mình mà về trong trạng này kiểu gì ba cũng sẽ hỏi…"
"Vậy hội trưởng có muốn ở khách sạn không?"
"Đi trước rồi tính!"
Anh kéo hắn tới "con ngựa sắt" đúng kiểu tàn hơn chữ tàn, vậy mà lại chủ động ngồi phía sau xe trước cả khi "tài xế" bước lên nữa chứ.
"Xe tui cà giật cà giật dữ lắm à nghen… úi…"
Lời cảnh báo của hắn thậm chí còn chưa ngừng hẳn, chiếc xe cũ kĩ kia bất ngờ kẹt số giật lên một phát, anh ở phía sau lưng bị hất tới gần dính vào người hắn, mặt cũng suýt chút nữa là đập vào lưng của hắn.
"Ui da!"
"Có sao không?"
Rin ra vẻ lo lắng, hắn lập tức quay lại vừa muốn ngó xem gương mặt xinh đẹp của anh có bầm dập chút nào không, phần cũng vì muốn đưa cho anh chiếc mũ bảo hiểm. Nhưng Hàn Dương vừa thấy đối phương quay lại đã tiện tay túm lấy vành tai của hắn mà kéo căng ra, thái độ cảnh báo cho một sự cố tình nào đó mà bản thân anh cũng chẳng chắc chắn lúc này.
"Chạy cho đàng hoàng nha, đừng có mà làm bộ với tui!"
"Xe tui cùi thiệt chứ ai mà làm bộ!"
"Chạy đi, nói nhiều quá!"
"Rồi nè, mấy người nhờ tui hay book tui làm tài xế trả tiền cho tui mà thái độ quá vậy?"
"Câm miệng!"
Kẻ trước người sau giọng nói khuất dần sau tiếng động cơ xe máy, vào lúc đó Minh Nghiêm mới bước ra khỏi vách tường hàng rào của căn biệt thự, đứng lóng ngóng nhìn theo một lúc nhưng lại chọn sẽ không theo cùng. Bởi vì người có thể hiểu rõ tính cách của Ty suy cho cùng cũng chỉ có Nghiêm mà thôi. Hiện tại, nếu như càng cố chấp đi theo, càng cố chấp ngăn cản việc Rin giúp đỡ sẽ rất dễ dàng khiến cho Ty tức giận, thậm chí còn có thể khiến Ty thay đổi thái độ, thay đổi luôn cả cách xử lí sự việc đã xảy ra nữa.
Chính vì không còn cách nào khác nên Minh Nghiêm đành chấp nhận để cho người mình yêu quyết định như vậy, mặc dù lòng hiện tại cũng đầy lo lắng. Nỗi lo lắng càng to lớn hơn khi vị trí định vị của Ty được Rin chở đi một vòng, cuối cùng lại dừng đúng ở nơi mà bản thân Nghiêm vốn đã nghi ngờ trước đó.
"Ở lại phòng trọ của tui đi, dù sao cũng là dãy trọ của nhà hội trưởng mà! Nếu hội trưởng không tin tưởng thì có thể lên gác ngủ, tui ngủ ở dưới…"
"…"
Thật ra, nếu như hắn chở Ty đến một khách sạn nào đó, có thể anh sẽ là người vào còn hắn thì sẽ rời đi đúng với nguyên tác của sự trợ giúp công tâm. Đằng này bởi vì mọi thứ cũng nằm trong tính toán tư lợi của hắn, lời đề nghị cứ tưởng chừng như là hợp lí đó, sự ngây ngô của cậu hội trưởng bên cạnh làm sao có thể nhìn nhận ra được?
"Vậy cũng được…"
"Vậy thì vào trong đi, tui nấu nước cho hội trưởng tắm! Tui mới mua cái bình siêu tốc đó!"
"Ừm… cảm ơn Rin!"
Anh bước xuống khỏi chiếc xe máy cũ kia, chờ đợi người bên cạnh mở khóa cánh cửa phòng trọ, màn hình điện thoại cầm trên tay cũng chợt sáng lên một dòng thông báo.
"Em đang ở đâu vậy? Anh gọi cho quản sinh trực trong kí túc xá hỏi em về chưa. Anh ấy nói là chưa thấy em về nữa?"
Giận thì có giận, đau lòng cũng có nhưng chút ngập ngừng của anh trước dòng tin nhắn đối phương gửi tới có lẽ bởi vì lòng không nỡ im lặng, nên Hàn Dương vẫn chầm chậm gõ ra vài dòng để hồi đáp. Anh vẫn là anh đó, một cậu nhóc học sinh cấp ba vô cùng ngoan ngoãn trong mắt đối phương, đến nửa lời nói dối cũng không. Dù sự thật được nghe có khiến người khác đau lòng thế nào đi nữa.
"Em tới phòng trọ của Rin, hiện giờ em rất an toàn! Anh đừng lo!"
An toàn?
Người nhận lấy dòng tin nhắn đó chỉ đành ngậm ngùi nhắc lại hai cái từ kia, trong lòng đau đớn hiểu ra rằng thứ mà mình muốn tạo cho anh cuối cùng lại trót lọt vào tay kẻ khác. Khái niệm "an toàn" đó của Ty xem ra chỉ đơn giản như vậy thôi, nhưng người lo lắng sâu xa nhất cuối cùng lại chẳng phải là chốn "an toàn" như cách mà Ty mong đợi.
…
Sau dòng tin nhắn đó, ngoài một chiếc icon ngậm ngùi kia ra, Minh Nghiêm chỉ lặng lẽ ngồi bên trong chiếc xe hơi mà cậu em trai tới đón, không có lấy một câu đề nghị sẽ tiếp tục quay về nhà hay là cứ chờ đợi ở đây, ngay trước cánh cổng khu trọ này.
"Lần này anh đúng là tạo ấn tượng xấu với thằng bé rồi…"
"Anh…"
Vốn dĩ cũng muốn hồi đáp lại sau tiếng thở dài của người bên cạnh, nhưng thật ra bản thân bây giờ vô phương tự cứu chữa mình, mọi bất mãn và thất vọng cứ đổ dồn lên đầu, một người chỉ có thể ấp úng chẳng tròn một câu, sau đó lại quẫn trí tự ôm lấy đầu gục xuống.
"Anh… không biết phải làm thế nào nữa… nếu chỉ xin lỗi thôi thì chắc chẳng đủ, anh luôn tự tin vào bản thân, buổi tiệc đó… vốn dĩ cũng chỉ toàn người quen nên mới không hề đề phòng… ai mà biết được…"
Có lẽ người chọn ở bên trong căn phòng trọ nhỏ xíu kia cũng vậy, cũng chẳng ngờ một đêm vui vẻ lại biến thành chuyện bi kịch trong đời của mình thế này. Dù đã cố gắng để bản thân không quá tàn tạ trước mặt đối phương, nhưng nét mặt tươi cười đầy gượng gạo đó thật là thảm hại, cố lắm rồi mà vẫn để cho người ta phải bày tỏ xót thương mình như thế.
"Hồi nãy nhìn hội trưởng ở ngoài đường đúng thảm luôn đó, tui cũng không tin được… mà có chuyện gì vậy?"
"Không có gì đâu Rin, mình đi chơi thấy không vui nên muốn về sớm thôi…"
"Nói dối cũng phải nói sao cho dễ tin một chút chứ trời…"
Hắn loay hoay cắm điện vào bình siêu tốc để nấu cho anh ấm nước, nghe thấy câu trả lời không có chút logic nào từ anh mà thái độ cũng đầy khó chịu trách móc. Anh hiện đã xem như ổn rồi, ngồi tựa vào vách tường với bộ đồ hắn mang cho, không muốn nhớ đến hình ảnh của mình ban nãy, càng không muốn nhắc về những chuyện chắc chắn sẽ khiến cho bản thân đau lòng.
"Rin đừng hỏi, chỉ cần biết là nhờ có Rin nên mình mới được an toàn… cảm ơn Rin nha!"
"Tui chỉ thắc mắc thôi, sao hội trưởng gặp chuyện mà không gọi cho người yêu của hội trưởng đó? Trừ khi…"
"Trừ khi cái gì?"
Bộ dạng hắn đoán già đoán non làm anh lo sợ, câu hỏi chen vào kia cũng hỏi bằng một thái độ vô cùng khẩn trương, anh sợ hắn đoán ra người làm hại anh chính là người đó, nhưng chẳng ngờ cái tên khốn này lại làm cho anh ngã ngửa bằng một câu đoán chẳng thể ngờ tới.
"Hay là hội trưởng đi bay lắc cặp kè với người nào khác nên không dám gọi ông Nghiêm tới đón?"
"Điên à!"
Mặc kệ phản ứng dữ dằn kia của anh, hắn vẫn đứng đó chống tay và gật gù với sự suy đoán của mình. Lại còn chắc như đinh đóng cột, xem anh là hậu quả của một cuộc chơi mới mẻ.
"Nhìn hội trưởng ban nãy… tui đoán hội trưởng đi bay lắc gặp phải mấy thằng đểu cáng đúng không? Bị nó dê xồm ở dưới hồ bơi nên chạy ra đường ngồi luôn chứ gì? Ai biểu, ỷ mình học giỏi không chịu ở nhà ôn thi, bày đặt đi bay đi lắc… cũng may là còn nguyên mạng… chứ ở trên phim, ngon như hội trưởng thì thành đồ ăn cho cả đám rồi!"
"Ngon?"
Anh lắng nghe từng câu từng chữ của hắn, một kí tự cũng không bỏ qua, nhưng bản thân lại khó chịu nhắc duy nhất một từ.
"Ờ thì… trước giờ ai chẳng khen hội trưởng mặt xinh dáng chuẩn… tui nói tóm gọn lại là ngon cho nhanh!"
"Mình muốn làm người yêu chứ không muốn làm đồ ăn, cái gì mà ngon với dở… chẳng lẽ… tư duy của mấy người đàn ông đều như vậy sao?"
"Hội trưởng nói cứ như bản thân không phải đàn ông vậy nhỉ?"
"Cái đó… ý mình là mình cảm thấy bản thân không có khái niệm như vậy với người mình yêu!"
"Vậy à…"
Nói lấp lửng hai từ, hắn ngẫm nghĩ gì đó trong đầu xong lại vạch chiếc áo phông mà bản thân đang mặc ra trước mặt anh, khoe vài chiếc múi đầy hấp dẫn của mình.
"Vậy hội trưởng không thấy tui ngon à? Mấy em bot khác lớp khen tui ngon quá trời luôn đó!"
"Mấy em bot khác lớp?"
Anh hỏi lại với ý tò mò, ánh mắt hắn liền sáng rực lên, thái độ cũng vui vẻ bất thường.
"Thì mẹ của hội trưởng nhờ em kia bên lớp C kèm cho tui học đó… em đó cũng là bot, mà người ta nói chuyện ngọt ngào đáng yêu lắm chứ đâu có đanh đá khó chịu như hội trưởng đâu! Hôm trước tui đá banh quên luôn giờ kèm người ta còn ra tận sân bóng chờ tui… còn khen body tui đẹp nữa…"
"Mẹ mình sao?"
"Đúng rồi, nhờ có mẹ của hội trưởng nên tui mới biết trường mình có em bot đáng yêu như vậy đó!"
Dường như chỉ nói thôi thì không thể thỏa lòng được, hắn vội vàng tới gần chỗ anh đang ngồi, lôi từ trong túi quần ra chiếc điện thoại, thao tác gấp gáp mở lên vài tấm ảnh cho anh xem thử. Nhưng điều khiến anh chú ý nhất vẫn là biểu cảm của hắn, vốn dĩ đâu có giống cái tên đã từng ủ rũ lầm lì khi bị anh từ chối tình cảm đâu.
"Nè hội trưởng xem đi, tui không nói xạo đâu… đẹp trai lắm đó!"
"…"
Xem như chiều theo ý của hắn anh cũng liếc mắt nhìn vào tấm ảnh kia, nhưng sự quan sát lại hướng về vẻ mặt vô cùng hạnh phúc của hắn trong đó, còn nhan sắc của đối tượng được nhắc đến có lẽ anh không nhìn cũng biết là ai mất rồi.
"Đẹp không?"
Rạng rỡ hỏi lại một lần nữa, bản thân giống như rất nóng lòng nghe được câu đáp của anh, vậy mà anh lại hỏi ngược hắn bằng một câu khác.
"Đẹp hơn mình không?"
"…"
Ánh mắt anh lúc đó chỉ nhẹ nhàng chạm tới cái dáng vẻ ngáo ngơ của hắn mà thôi, mấy lời khen ban nãy hắn cũng chẳng biết là mình đã dùng cách gì để xóa đi nhanh như thế.
"Thì đương nhiên sao bằng hội trưởng…"
"Vậy mà có người cũng khen tới khen tấp đó thôi!"
"Tui thấy đẹp thì khen thôi, bộ… tui nói sai gì hả?"
"Rin khen người ta thì không sai, nhưng đừng có so sánh tính cách người đó với mình! Mình không thích… với lại, Rin so sánh như vậy làm mình thấy ngạc nhiên lắm, dù sao Rin cũng nói Rin thích mình mà… ai lại đem người mình thích đi so sánh với một người khác?"
"Ờ thì…"
Hắn lại làm ra vẻ một chú cún con bị chủ khiển trách, vẻ mặt thoáng đôi chút thất vọng, giọng điệu cũng giống như đang rất thành thật bày tỏ với anh.
"Thì tui cố tình làm vậy để hội trưởng ghen… mà xem ra… đúng là hội trưởng đâu có thích tui đâu, nên một chút xíu ghen cũng không hề có…"
"…"
Chút xíu ghen mà hắn mong mỏi, lần này xem như cũng nhờ chuyện "tâm cơ" nên hoàn thành rồi, chẳng qua anh không muốn để hắn biết mình cũng có rung động, hoặc nói đúng hơn một chút nữa thì anh cũng chưa sẵn sàng gác lại chuyện giữa mình và Nghiêm. Tạm thời cứ bao bọc trái tim bằng thái độ điềm tĩnh đó, anh không muốn hắn có cơ hội thấy mình vì chút đau lòng nhất thời mà tùy tiện để cảm xúc trôi dạt như vậy.
"Nước sôi rồi… mình đi tắm đây!"
"Cứ ngồi đó đi để tui đổ nước vào thùng cho, hội trưởng làm lỡ trượt chân té rồi lại bỏng nước sôi nữa thì mất công lắm…"
"…"
Nhìn theo dáng vẻ nhiệt tình đó của hắn, anh cảm thấy mấy chuyện trước đây giống như đã bốc hơi rồi. Chuyện anh cố tình vì một người mà nói những lời khiến hắn tổn thương, cũng không biết hắn bằng cách nào có thể quên đi rồi lại đối xử với anh một cách tốt đẹp như vậy. Trước đây anh vốn không tin tưởng là hắn thật sự cố gắng thay đổi, ngồi bên cạnh chiếc bàn học còn dở dang của hắn lúc này, mấy lời giải được viết dày đặc trên quyển vở nháp cứ dán chặt vào mắt anh.
"A… tui đổ nước xong rồi đó…"
"Bài này Rin không giải được sao?"
Đáp lại lời hắn nói, anh chỉ tay vào một bài toán vẫn còn dang dở trong tờ tài liệu có ý hỏi thăm, nhưng hắn lại ấp úng không biết phải nói thế nào với anh, chỉ đành đem chuyện tắm rửa ra mà thúc giục cho qua chuyện.
"Bài đó… thôi thôi hội trưởng đi tắm đi, để tui giải tiếp! Đi tắm đi! Nhanh lên nước nguội bây giờ!"
Người ta đã khẩn trương lảng đi như vậy, anh cũng đành gấp gáp đứng lên mà di chuyển vào phòng tắm. Nhưng mấy bước chân anh rời đi, thỉnh thoảng vẫn ngoái lại nhìn xem sự chăm chú giải bài tập của hắn. Đúng là anh chưa từng nhìn thấy bao giờ nên mới ngạc nhiên khó rời mắt thế kia, hoặc là bởi vì sự quyết tâm của hắn quá nhiều, tâm trạng anh cứ bồn chồn lo lắng vì một điều gì đó chẳng rõ.
"…"
Ở bên trong căn phòng tắm nhỏ hẹp này của hắn, anh hớp thêm ngụm nước súc miệng thứ ba, mong muốn chút cay nồng sẽ khiến khoang miệng và đầu lưỡi mình mất đi cái dư hương vào ban nãy. Mà cảm giác lại kì lạ lắm, dù anh có súc bao nhiêu lần đi nữa, dù cho môi lưỡi anh đã tê tái rất nhiều rồi, nhưng chút hình ảnh đầy xấu xa thế kia vẫn còn lì lợm lẩn quẩn trong vòng tâm trí.
"Hic…"
Nó khiến anh không thể ngăn được bản thân thút thít một mình dù hiện tại đã an toàn đi chăng nữa, có lẽ bởi vì cảm giác đau lòng này của anh vốn dĩ không xuất phát từ việc Minh Nghiêm cưỡng bức như thế. Nhưng tất cả đều nằm ở một con người đã lùi xa về quá khứ, con người đó khiến anh tự ti vạn lần, khiến anh có cảm giác chút tình cảm nhỏ bé kia cũng bị giành giật dù thực tế thì người ta chẳng làm gì.
"Hội trưởng… sao vậy? Hội trưởng đang khóc à? Có chuyện gì không?"
"…"
Anh không biết tiếng khóc của mình đủ lớn để gọi hắn tới bên cạnh, nhưng những lúc thế này… anh thực sự rất cần một người có thể dỗ dành và an ủi anh. Phải chi chuyện xảy ra đừng trớ trêu đến như vậy, phải chi người khiến anh đau lòng không phải Minh Nghiêm thì tốt biết mấy. Ít ra, anh cũng có thể nói với hắn, nói với bất kì một ai đó mà bản thân cảm thấy dễ dàng trút bỏ đi mọi đau đớn ở trong lòng.
"Mình… không sao đâu…"
"…"
Lời đáp lại của người bên trong thậm chí còn chưa dứt hẳn, hắn bên ngoài đã dùng lực tông mạnh vào cánh cửa phòng tắm, loại cửa này vốn dĩ chỉ là cửa nhựa giả gỗ, tay nắm cũng không quá chắc chắn nên chỉ sau một cú tông vừa đủ mạnh, chốt cửa cũng bung ra theo số lực vừa được tác động lên.
"Ui da!"
Người bên trong bất ngờ bị cánh cửa đâm sầm tới, mặt mũi ngay lập tức tối sầm choáng váng, hai chân cũng khập khiễng lùi về phía sau. Buồn còn chưa kịp trào hết ra, đã bị hành động bộp chộp đó của hắn làm cho vừa tức giận vừa buồn cười.
"Rin làm cái gì vậy…"
"Tui nghe hội trưởng khóc mà…"
"Mình khóc thì kệ mình đi… Rin tông cửa vào làm gì? Mình đang không có mặc đồ nữa…"
Thấy đối phương bức xúc vội vàng ngồi xuống để che chắn cơ thể mình sau thùng nước ấm, hắn cũng giật mình khẩn trương đóng cửa lại, nhưng đứng từ phía ngoài của căn phòng tắm giọng điệu hắn có vẻ còn chưa nguôi ngoai.
"Tại tui lo cho mấy người chứ bộ…"
"Lo cái gì mà lo, Rin phá hư cửa phòng trọ của mẹ mình rồi kìa Rin thấy không?"
"Tui… tui… ra ngoài học bài tiếp đây… ai biểu hội trưởng khóc thút thít làm gì! Tui không có tiền đền cửa đâu, hội trưởng mà nói với mẹ của hội trưởng là tui kể chuyện hội trưởng đi bay lắc đó!"
"Im đi đồ khùng! Tôi đi bay lắc hồi nào!"
Anh ở bên trong đem cái ca múc nước chọi về phía hắn, khổ nỗi chiếc cửa nhựa bị phá hỏng chốt giờ cũng không thể đóng lại được, hắn đành đứng im đó giữ chặt cánh cửa cho anh, giữ đến hơn cả ba mươi phút, chân đứng tê cứng rồi mà vẫn chưa thấy người ở bên trong có dấu hiệu muốn bước ra.
"Hội trưởng tắm gì mà lâu dữ?"
"Chưa đi nữa hả?"
"Đi được là tui đi rồi…"
"Mắc gì không đi được?"
"Mắc cái này nè…"
Nói rồi hắn bực dọc buông tay, cánh cửa kia cũng thuận đà mở rộng ra, nhưng đợi đến lúc hai mắt nhìn thấy anh đang ngồi trên bệ bồn cầu, hai tay muốn gấp rút giữ cánh cửa lại xem như cũng đã muộn lắm rồi.
"Á!"
Bị hắn dọa cho giật bắn hết cả người. anh lúc đó chỉ kịp tỉnh táo vội khép chân lại, hắn ở phía bên ngoài loay hoay muốn tìm cách chạy tội cho bản thân. Nhưng cánh cửa chết tiệt thì lại phản hắn, ngay cả sàn nhà tắm cũng vậy. Một đứa cứ lạnh lùng rời xa tầm tay, đứa còn lại khiến hắn nháo nhào trượt té ngay trước mặt anh.
"Ui da!"
"Trời ơi… Rin! Đi ra ngoài… ra ngoài nhanh lên!"
"Chờ tui xíu, tui cũng đâu có cố tình đâu trời… hội trưởng đi nặng sao hội trưởng không nói!"
"Bị điên hả? Mắc gì tui phải nói chứ?"
Đúng là chẳng còn chút mặt mũi nào cả, anh bị hắn làm cho vừa quê vừa hoảng đến mức quên luôn cả cơn đau bụng thoáng qua ban nãy. Đợi người kia đóng cửa lại rồi, ở trong này một người mới gấp rút làm vệ sinh cá nhân.
"…"
Thêm chỉ vài phút nhỏ sau đó, khoảnh khắc bước ra khỏi căn phòng tắm kia, thần thái của anh chàng hội trưởng ngày đầu hắn quen so với Hàn Dương của hôm nay trông thật khác lạ. Khác đến mức hai người cứ lén nhìn nhau rồi lại lén lút giấu nụ cười sang một chỗ khác.
"Cũng khuya rồi… Rin đi ngủ đi, bài tập này với một số chỗ nào chưa hiểu sáng mai mình giúp Rin giải tiếp!"
"Sáng mai hả?"
"Ừm… sáng mai nhờ Rin chở mình về kí túc xá nha, mình phải thay đồ đi Lễ ở nhà thờ nữa! Đi Lễ tầm hơn một tiếng… xong thì mình giúp Rin làm bài cũng được!"
"Ừm… tui không có khách sáo đâu đó! Vậy để tui lấy cho hội trưởng cái chăn! Hội trưởng lên gác nằm đi! Lên trên đó sẽ đỡ lạnh hơn dưới này!"
Nhìn theo dáng vẻ thật thà kia của hắn, anh thấy tâm trạng tuy là có vui vẻ một chút nhưng chẳng hiểu vì sao cứ day dứt mãi không thôi. Chuyện tình cảm đối với một người suy cho cùng cũng chỉ là trải nghiệm của thanh xuân, vậy mà anh lại yêu một cách nghiêm túc. Nghiêm túc đến dại khờ như vậy… cho người ta cơ hội làm anh tổn thương, nhưng lại chẳng có đủ can đảm nói lời chia tay.
…
Đêm nằm trong một căn phòng lạ, ở bên cạnh một người đem an toàn tới cho anh nhưng lòng anh lại không ngừng nhớ đến những khoảnh khắc hạnh phúc bên cạnh ai đó. Biết mình là một người rất dễ rung động, lời hứa sẽ thay đổi đối phương còn chưa làm được nhưng trái tim đã ngoan ngoãn thuộc về người ta từ lâu rồi. Anh cứ âm thầm để nước mắt lăn dài thật dài, xem không sót những tấm ảnh từng chụp chung, lòng lại nghĩ không biết người đó đã từng giống anh vào lúc này không? Từng xem lại những khoảnh khắc hạnh phúc này, rồi đem nó thử so sánh với quá khứ kia xem?
Xem là anh đã cố gắng nhiều bao nhiêu…
Cố gắng chỉ để mình có thể lấp đầy hình bóng của một người khác. Rồi lại vô vọng nhận lấy một kết quả toàn là nước mắt. Đến cả trong từng giấc mơ nhỏ, anh cũng mơ thấy mình là kẻ thất bại dưới chân người ta. Làm nhiều cách mấy, chứng minh bao nhiêu… cuối cùng thì câu trả lời vẫn nằm yên ở đó.
"Hic… em không phải… đừng mà… đừng mà… hic…"
"Ty…"
Căn phòng trọ về khuya hai người cách hai thế giới, hắn thì mệt nhoài dưới ánh đèn bàn học, cố tìm cách để thoát ra khỏi một vòng lẩn quẩn toàn số là số. Anh thì vùng vẫy giữa cơn mơ, đau đớn từ chối vòng tay ân ái của người mà anh yêu bởi vì đối với anh đó là xúc phạm.
"Hic… đừng mà…"
"Hội trưởng… có chuyện gì vậy…"
Giọng của hắn bên dưới đề phòng hỏi vọng lên trên, hai ba lần đều chỉ nghe thấy tiếng khóc của anh, sốt ruột quá nên mới quyết định đứng dậy xem thử. Nhưng mà anh từ cơn mơ đó vũng vẫy mãi cũng chẳng thể thoát ra được, tiếng nức nở và van xin kia càng vọng to hơn.
"Hội trưởng…"
Từ dưới trệt Rin lật đà lật đật leo lên, vừa đặt chân tới phần gác của căn trọ đã vội vàng tìm bật bóng đèn để ánh sáng giúp một phần nho nhỏ gọi anh thức dậy.
"Hic…"
Hàn Dương trong tấm chăn mỏng kia của hắn, vừa co người vừa khóc lóc trông thê thảm vô cùng. Nhưng chỉ cần hắn đụng tay tới, dù là bất cứ đâu trên cơ thể ướt đẫm mồ hôi đó của anh, anh liền ngay lập tức giãy lên để vùng vẫy thoát khỏi sự đụng chạm.
Kì lạ…
"Hội trưởng… là tui nè, tui là Rin nè!"
Gọi lớn giữa sự yên tĩnh này, hắn cũng đành bất chấp tất cả để tới gần và ôm chầm lấy anh. Mong sao vòng tay đó có thể gọi anh thức giấc, mong sao chút ấm áp sẽ khiến cho anh an lòng.
"Hic…"
Ấy vậy mà hội trưởng kiêu ngạo trước kia hắn từng rất ghét, lúc này chẳng những không từ chối ôm ấp, anh còn chủ động siết chặt tay của mình qua cổ của hắn, hai chân cũng đồng loạt co tới rúc gọn vào lòng đối phương như một chú mèo con nhỏ.
"Đừng sợ… không sao đâu…"
"Mình… mình sợ lắm… Rin ở đây với mình được không… mình không muốn phải ngủ một mình…"
"Ừm…"
Không hỏi thử xem rốt cuộc có chuyện gì, hắn chỉ ngồi im đó để anh ôm lấy thật chặt rồi gục đầu vào vai mình mà khóc thút thít một lúc rất lâu. Thân thể của hội trưởng trong bộ đồ ngủ hắn chuẩn bị cho là câu trả lời lúc này, bởi vì chiếc quần đùi và chiếc áo phông cổ rộng để lộ nhiều vết bầm tím, sự hoảng loạn cùng với mấy lần khóc nấc không thể nào đánh giá sự việc theo một cách nhẹ nhàng. Hắn cũng suy nghĩ thử rất kĩ, nhẹ nhàng đem bàn tay của mình vuốt dọc sống lưng của anh, nhưng khi thật sự hỏi ra điều muốn hỏi… hắn vẫn lo lắng người kia không thành thật đáp lời.
"Hội trưởng… bị xâm hại sao?"
"Hic…"
"Nên mới không dám nói với ông Nghiêm hả?"
"Đừng nhắc nữa…"
"…"
Người gục vào vai hắn thút thít ban nãy, giờ giống như bị chọc trúng vào chỗ đau đớn nhất, nức nở và ấm ức cứ thay nhau tuôn trào ra, dỗ dành mấy cũng không thể nguôi ngoai được. Nhưng hắn lại không phải là người giỏi chuyện dỗ dành, lời nói vốn sẵn đã cục súc, thái độ cũng chẳng được tử tế bao nhiêu.
"Đừng khóc nữa, tui đặc biệt có hứng với mấy người hay nhõng nhẽo đó nha, hội trưởng không muốn tiếp tục trở thành nạn nhân của tui thì nín khóc đi!"
"Rin dám?"
Nghe thấy giọng cà chớn của hắn anh lập tức hỏi lại lần nữa để khẳng định xem mức độ làm liều trong máu của hắn đạt được bao nhiêu phần trăm. Chẳng ngờ hai bàn tay hư hỏng của tên khốn ấy lại thẳng thắn bóp quả đào của anh một phát ra trò.
"Ui da!"
"Hahaha! Ui… ui da…"
Thế là dòng nước mắt lưng chừng của anh bỗng chốc ngắt ngang, thay vào đó sau giọng cười đầy khoái chí của hắn còn có cả một tiếng than vừa đủ lớn vang vọng ra khắp cả căn gác nhỏ.
"Ui da… đừng mà hội trưởng… đau quá… hội trưởng…"
Cũng nhờ anh thuận tiện đang gục vào vai của hắn nên mới dễ dàng cắn một phát thật đau khi hắn cố tình làm trò dê xồm với mình. Chỉ có điều lúc cắn thì anh vốn không nghĩ nhiều, giờ nhìn lại vết bầm trên cổ đối phương xem ra chẳng khác nào "dấu yêu" mà người ta thường hay nói. Tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, người chủ động ôm chặt lấy Rin giờ lại bẽn lẽn rời vòng tay. Loay hoay tìm lại chiếc chăn mỏng để tạm thời quên đi chuyện không hay cả trong giấc mơ lẫn ngoài đời thực.
"Nè… hội trưởng cắn tui như vậy… có cần phải đi tiêm phòng bệnh dại không ta?"
"Hứ!"
"Ui da!"
Vừa bày tỏ thái độ phản bác lời trêu chọc đó, anh cũng thuận chân đạp cho hắn một cái trả đũa. Vậy mà tên lì lợm ấy lại thích thú bật cười, hắn làm bộ ngoan ngoãn nằm cách xa anh một đoạn, hướng mặt về chỗ anh đang nằm chờ đợi đối phương cũng xoay về phía mình và nói ra những lời thật tâm mà hắn muốn nghe.
"Mình… chưa có bị làm gì hết đó… cũng may mắn là thoát kịp! Nhưng mà… nhớ lại vẫn cảm thấy rất sợ! Mình không nghĩ mình sẽ rơi vào tình thế đó nữa… làm sao để quên được đây Rin?"
"Đứa nào mà khốn nạn mất dạy quá vậy? Kêu công an bắt bỏ tù nó đi! Ờ mà… ông Nghiêm có em trai làm trên Phường đó! Kêu bắt bỏ tù đi… coi thường pháp luật như vậy phải trừng trị nghiêm minh chứ!"
"…"
Đành là hắn đang bức xúc thay cả anh, đành là hắn cũng đưa ra hướng giải quyết vô cùng đúng đắn. Nhưng cái tên được nhắc đến trong lời nói của hắn mới là vấn đề, một vấn đề rất lớn khiến anh thở dài không thể nói tiếp.
"Sao vậy?"
"Không sao…"
"Còn nói không sao? Ban nãy là ai vừa mơ vừa khóc? Ngủ với tui thì không sao… nhưng ngủ với ông Nghiêm mà hội trưởng cũng ám ảnh như vậy chắc chắn không thể nào che giấu được đâu!"
"Nếu mình nói…"
Bởi vì cảm giác đau đớn sâu trong lòng vào giây phút này căng tròn như quả bóng bay, anh cũng muốn sơ ý nói ra cho hắn nghe lắm, nói ra rồi thì chắc chắn tâm trạng anh sẽ không nặng nề thế này. Nhưng cứ mỗi lần một câu lấp lửng vừa định nói, hình ảnh người mà anh vẫn rất yêu thương lại hiện ra và ở trong tâm trí. Anh thấy mình không đủ can đảm kể cho hắn nghe cũng chẳng khác gì không có đủ can đảm để cho người ta biết được Minh Nghiêm là kẻ như vậy.
"Hội trưởng định nói gì?"
"Không có gì… mình ngủ tiếp đây… chúc ngủ ngon!"
"…"
Giây phút lặng lẽ quay lưng về phía hắn, anh đem tấm chăn mỏng đắp ngang qua người, không tiếp tục nói chuyện đau buồn, cũng chẳng tiếp tục đem sự việc kể ra với hắn. Hai người giữ thinh lặng một lúc rất lâu cho đến khi hắn chồm tới nhìn thấy anh đã nhắm mắt giống như ngủ say rồi.
"…"
Hành động lén lút đó của hắn không phải anh không đề phòng, chỉ là anh cũng muốn thử xem nếu mình hớ hênh với hắn, liệu hắn có lợi dụng lúc anh đang ngủ mà làm chuyện xấu hay không.
"Hội trưởng… ngủ rồi sao?"
Vào lúc anh trở mình trước mặt của hắn, cũng là anh cố tình để lộ ra vài điểm nhỏ trên người. Nhưng không giống như sự ngầm đoán ban đầu của anh, hắn lại chủ động kéo vạt áo che chắn lại phần cơ thể hớ hênh, đem chiếc chăn đắp qua cẩn thận trước khi rời đi. Đợi tiếng bước chân của người kia xuống khỏi phần cầu thang rồi, người thấp thỏm lo lắng trong sự đoán mò từ nãy đến giờ cuối cùng cũng ngóc đầu dậy xem thử.
Ban đầu anh vốn nghĩ là hắn thấy anh ngủ rồi nên cũng bỏ đi, nhưng chỉ cách vài phút sau đó khi tiếng công tắc vang lên, toàn cảnh dưới phần trệt cũng chìm vào trong bóng tối. Hàn Dương ở trên này lật đật nằm xuống cuộn mình vào tấm chăn đó, tim bất ngờ nhảy lên thình thịch như đang trông đợi từng bước chân của người kia hướng tới gần mình.
"Lại trở mình… ngủ gì mà cứ trở mình riết vậy trời…"
Vừa thoáng nghe giọng điệu phàn nàn, đã nhận lấy một chút ủ ấm được tạo ra từ tấm chăn mà hắn mang tới phủ chồng lên người của anh. Hành động này tuy là cũng bình thường thôi, đối với anh chẳng đến mức gây ấn tượng như vậy, nhưng cách hắn vụng về làm ra điều đó hoàn toàn khác với sự cẩn thận chu đáo luôn chuẩn bị sẵn mà Minh Nghiêm dành cho anh.
Đêm nay ngủ cùng tên gian xảo lắm trò mà anh vẫn thường được người kia dạy phải đề phòng đó, anh chẳng biết có phải vì mình ngoan ngoãn nghe lời Minh Nghiêm hay không? Nhưng cả đêm thao thức chẳng thể tròn giấc, thỉnh thoảng anh lại hé mắt ra nhìn hắn một lần, vậy mà hắn nằm ngay bên cạnh lại có thể ngủ khì một cách hiền lành đến mức khó tin.
Bao lần anh bứt rứt trở mình là đủ bấy nhiêu lần hắn giật mình dậy đem bàn tay ấm áp đó xoa xoa gò má của anh. Đến giữa khuya khi trời lạnh hơn hắn mới chịu xích tới gần anh một chút ké vào trong chiếc chăn ấm, nhưng rốt cuộc khi trời gần sáng anh cũng bị cơn mất ngủ kia dày vò cả đêm nên thấm mệt rồi, muốn giữ cho bản thân tỉnh táo là điều khó lòng làm được. Thỉnh thoảng vẫn giật mình trong giấc ngủ mệt nhoài ấy, anh có cảm giác hắn ghé tới ôm mình vào lòng. Nhưng cũng có thể bởi vì cái ôm này của hắn quá sức nhẹ nhàng, hoặc là vì anh đã mỏi mệt không còn đủ sức để phản kháng nữa, trong vòng tay của hắn anh lại có thể yên tâm mà ngủ say đến vậy. Không biết người anh chọn để tin hóa ra cũng chỉ là một kẻ lừa gạt mà thôi. Hắn thích thú với thành quả đầy tâm sức của mình, trời gần sáng đã ghi lại không biết bao nhiêu là hình ảnh đắt giá.
"Dậy đi tụi mày, ngủ gì mà ngủ? Dậy ăn sáng đi nè!"
Hộp tin nhắn dành cho nhóm kín của hắn nhận được một tấm chụp cận cảnh gương mặt hội trưởng lúc còn ngủ say. Chỉ vài giây sau đó hết đứa này lại tới đứa khác thích thú bình luận, bọn chúng thể hiện sự nể phục của mình cho hành động xấu của tên bạn thân, ai cũng cho rằng sự kiên trì suốt bấy lâu nay đã dần dần có kết quả.
"Vậy là hội trưởng tin mày rồi!"
"Giỏi quá Rin ơi, mày làm cách nào mà rủ được hội trưởng tới ngủ chung vậy?"
"Làm cách nào hay vậy?"
"Đúng là Rin mà, ê… tranh thủ chụp hình tặng quà cuối tuần cho ông Nghiêm đi mày!"
"Đúng rồi, tranh thủ lúc này làm cho ổng tức chơi!"
"…"
Thật lòng không phải ai khác, hắn mới chính là kẻ muốn chọc điên cái tên Nghiêm đó nhất. Nhưng nếu chỉ đơn giản là gửi đi vài tấm hình thế này, ngầm ý và suy tính sâu xa của hắn đương nhiên không làm.
Muốn chọc điên người đó… tôi phải tính cách khiến hội trưởng là người làm thay chứ nhỉ. Minh Nghiêm yêu hội trưởng như vậy, đau đớn nhất đối với ông ta là khi người mình yêu toàn tâm toàn ý hướng về người khác, thậm chí… lại còn là cái người mà mình rất ghét.
Nghĩ thầm trong lòng những điều đó, buông chiếc điện thoại kia xuống rồi mà khóe miệng của hắn vẫn chưa ngớt sự tươi cười. Nhìn thấy trang cá nhân người đó âm thầm đăng một dòng xin lỗi ngắn, hắn chỉ tiếc bản thân không thể thả vào trong đó một chiếc icon cười cợt thỏa thích. Ngay lúc này, tay lại còn đang bận ôm ấp người yêu của kẻ mà mình ghét nhất, phải cố diễn cái vai người tốt để ai đó không một chút nghi ngờ. Hắn cảm thấy bức bối đến mức chỉ muốn bản thân trở nên vô hình, vô hình rồi thì mặc sức mà bày tỏ thái độ, không phải cố dùng cái giọng điệu đầy thiện lành này để nói với anh.
"Rin… Rin không ngủ hả?"
Lần thức giấc hiếm hoi sau vài tiếng ngủ vùi đi cuối cùng cũng kéo anh dậy, chuẩn bị cho một câu trả lời vô cùng sẵn sàng đánh vào tâm lí của anh, hắn cũng đem chút cảm xúc diễn trò kia đặt vào trong biểu cảm gương mặt mình.
"Hội trưởng và ông Nghiêm có chuyện gì hả?"
"…"
Nhận ra vòng tay ôm ấp mình suốt từ ban nãy là hắn, anh vội vàng ngồi dậy để tránh đi chút gần gũi bất ngờ phát sinh, bộ dạng cũng chỉnh đốn một cách đàng hoàng nhưng câu hỏi của hắn thì vẫn cố chấp tìm hướng lơ đi.
"Thì thấy người yêu của hội trưởng đăng lên facebook xin lỗi gì đó, có kèm hình chụp… hình như là chờ trong xe cả đêm ở bên ngoài đó…"
"Ở bên ngoài?"
Bởi vì chưa hiểu rõ lời hắn vừa nói, anh hấp tấp bật dậy với một biểu cảm vô cùng tò mò, vốn dĩ còn đang định cứ vậy mà xuống dưới trệt xem thử, nhưng bàn tay nào đó đã chiều chuộng anh cả đêm giờ lại giống như bị phản ứng của anh khiến cho tức giận.
"Hội trưởng định đi đâu?"
"Mình xuống dưới xem thử…"
"Không được!"
Bằng mọi cách phải giữ anh lại, hắn siết chặt lấy bắp tay anh kéo về phía mình, biểu cảm giống như thực sự rất tức giận khi nhìn thấy anh khẩn trương đến vậy, tuy là giọng điệu nghe có phần ngậm ngùi, nhưng thoáng lướt qua ánh mắt ấy anh thật sự cảm nhận được những thất vọng của hắn đang chực trào ra.
"Giờ có người ta rồi… hội trưởng không cần đến tui nữa đúng không?"
"Rin nói gì vậy chứ? Mình muốn xuống dưới xem thử anh Nghiêm…"
"Xem thử? Vậy sao hôm qua hội trưởng không gọi người ta đến đi? Lúc hội trưởng cần… tui là người sẵn sàng tới nhất, bây giờ người ta đến hội trưởng lại dứt khoát bỏ đi như vậy hay sao?"
"Rin à…"
Cố dùng sức mình đẩy bàn tay đầy thô bạo kia của hắn, anh nhăn nhó với chút đau đớn vẫn còn chưa dứt của đêm hôm trước, bất mãn nói một lời từ tận tâm can.
"Mỗi lần mình giúp đỡ người khác đều mong người đó thật bình yên và thật vui vẻ, bản thân không cần phải được hồi đáp gì… vậy tại sao mỗi lần người khác giúp mình họ đều muốn mình phải thế này thế nọ thì họ mới chịu cơ chứ?"
"…"
"Hic… bây giờ… Rin muốn mình phải làm gì để trả ơn cho Rin nữa đây? Hẹn hò với Rin hả? Hay là sao?"
Chút ấm ức đến nỗi bật khóc của anh vô tình khiến hắn khó xử, hắn không biết màn kịch của mình lại nhận được một diễn biến bất ngờ thế kia. Bàn tay đang cố siết chặt anh cũng dần dần nới lỏng ra, chút hung dữ của hắn ban đầu như chìm dần xuống.
"Nếu hội trưởng thích một người nào đó, mà người ta chỉ đến với mình những lúc nhất thời… thực sự trong lòng họ luôn hướng đến một người khác thì lúc đó… hội trưởng mới hiểu được cảm giác lúc này của tôi!"
"Mình hiểu chứ… mình mới chính là người hiểu cảm giác đó hơn ai hết. Nhưng Rin bảo mình phải làm sao bây giờ? Lúc đầu… mình đúng là chỉ vì muốn thay đổi anh Minh Nghiêm nên mới đồng ý hẹn hò… nhưng bây giờ mình đã thua rồi, mình đã yêu anh ấy trước khi anh ấy quên được Anh Tú…"
"…"
"Thật ra… mình hoàn toàn có thể chấp nhận chuyện người yêu mình say xỉn, có thể chấp nhận cả việc bản thân rơi vào trong tình thế bị anh ấy bức phải làm chuyện đó… vì mình yêu anh ấy, mình có thể chịu thiệt thòi một chút thôi cũng được! Nhưng mà Rin biết không… trong lúc say Minh Nghiêm đã nghĩ mình là Anh Tú… trong lúc say anh ấy bất chấp để có được người mà anh ấy yêu… còn mình thì sao? Mình luôn bị anh ấy từ chối bằng cái lí do vẫn chưa tốt nghiệp…"
"Hội trưởng…"
Vội kéo anh tới gần mình hơn, hắn đem mấy ngón tay thô ráp cố ngăn dòng nước mắt kia bằng việc cứ lau rồi lau một cách vụng về. Nhưng Hàn Dương đầy đáng thương đó, anh thậm chí còn không biết bản thân vừa nói ra tâm sự với một tên khốn, không biết mình bị hắn lợi dụng cho những trận cười âm thầm sâu tận thâm tâm.
"Đừng khóc nữa… đừng khóc vì loại người đó nữa…"
"Mình… thật sự rất muốn chấm dứt cho rồi… nhưng lại… không có đủ can đảm, mình thật sự… đã yêu anh ấy mất rồi…"
"Không đâu!"
Giống như muốn đính chính những gì bản thân hắn hiểu, câu chuyện của một ngày xa lắc xa lơ chẳng biết anh còn nhớ rõ hay không. Chỉ cần biết có thể lợi dụng, hắn không ngừng nói ra những lời ngọt ngào để lừa gạt anh.
"Ban đầu em đồng ý hẹn hò… vốn là bởi vì muốn giúp anh mà thôi, thật ra… em không yêu Minh Nghiêm như em nghĩ đâu. Ty à… nhìn anh nè…"
Hắn đem bàn tay đó áp vào gò má của anh, hành động dịu dàng lau đi dòng nước mắt vẫn còn âm thầm chảy ra, nhìn đôi mắt xinh đẹp của người trước mặt, ngắm nhan sắc thuộc hàng mỹ nhân mà hắn vẫn hằng ao ước, sự trong sáng đơn thuần của anh khiến cho con quỷ dữ trong lòng hắn gầm gừ thức dậy.
"Anh thật sự rất thích em… em nhìn đi, anh không nói dối mà, mỗi ngày anh đều cố gắng để bản thân xứng đáng với em, nhưng mỗi lần nhìn thấy tên đạo mạo đó ở cạnh bên em là anh đau lắm…"
"Rin…"
"Ty à… nếu như em tha thứ cho người em yêu, anh đương nhiên không có quyền gì ý kiến. Nhưng nếu tên khốn đó làm em đau lòng thêm một lần nữa… anh nhất định sẽ đấm…"
"Đừng…"
Người kia vội vàng đưa tay mình tới che miệng hắn, không muốn hắn lại quay về con đường cũ, lại trở thành một kẻ sống chẳng ra gì. Dù cho số tình cảm mà hắn nói ra anh có đáp lại hay không, suy cho cùng thì anh cũng chẳng muốn hắn vì mình lại trở thành một người xấu.
"Đừng có nói chuyện đánh đấm nữa!"
"Thì không đấm…"
"Vậy tốt rồi…"
"Nhưng chắc chắn anh sẽ giành em lại cho bằng được!"
"Nếu em đã không thích anh rồi thì anh giành với người ta bằng cách nào chứ?"
Bị cuốn theo cuộc nói chuyện đó của hắn, anh không nhận ra mình đã thay đổi cách xưng hô từ lúc nào nữa, chỉ có hắn tinh ý bật cười, kéo chiếc cằm của cậu hội trưởng điển trai tới gần một chút trong cái giọng điệu đắc ý.
"Anh biết em cũng thích anh mà, chẳng qua em không chịu thừa nhận đó thôi!"
"Đồ điên! Ảo tưởng…"
Đúng là anh không chịu thừa nhận, nhưng khi hắn cúi xuống trao nụ hôn đó cho anh, cơ thể cứ giống như đang phản bác lại những lời mà chủ nhân vừa mới nói. Bởi vì một chút ấm ức còn sót lại đêm qua, bởi vì những đau lòng không cách gì xóa đi được, bởi vì anh cho hành động của Minh Nghiêm là phản bội mình, anh không ngừng xem đó như một tư tưởng ngoại tình công khai.
Nhưng mà anh hiện tại lại để cho một người khác ôm ấp thế kia? Nhận lấy những say đắm từ môi và lưỡi của hắn. Anh thật sự không biết có phải bản thân làm vậy vốn chỉ là muốn tìm kiếm câu trả lời cho mình hay không? Tìm ra câu trả lời và so sánh nó với những gì hắn vừa nói. Hay là anh vì quá đau lòng nên mới cố tình như vậy, cố tình ngã thêm vào nơi những sai trái mà bản thân cũng không hề ủng hộ.
"Rin… đủ rồi…"
Giây phút đẩy hắn ra để tránh né đi những ân ái đó, trái tim anh thực sự vẫn còn thổn thức muốn được tiếp tục. Chỉ là…
Anh không muốn ở giữa một mối quan hệ mập mờ, trở thành kẻ vô lại ngoại tình trong khi chuyện cũ với người anh từng chọn còn chưa chấm dứt.
"Rin đi tắm đi… người của Rin nóng ran rồi kìa…"
"Gọi là anh đi… anh muốn em gọi anh là anh giống như lúc nãy!"
"Rin tôn trọng mình chứ? Như vậy là quá đủ rồi!"
"…"
Chỉ một lời anh nói, hắn dứt khoát buông cánh tay ra, cũng dứt khoát đem vẻ mặt ngậm ngùi kia cất gọn vào lòng rồi lại ngoan ngoãn rời khỏi căn gác nhỏ. Lòng vẫn nhớ rất rõ những nhịp tim đầy gấp gáp của anh, quay đi rồi… khóe môi hắn thỏa mãn bật cười, bàn tay nào vừa ôm ấp anh ban nãy giờ lại tàn nhẫn lau đi vệt hôn dài vẫn còn vương vấn trên môi.
Thích thú đó của hắn chỉ là một phút một giây, nhưng lại trớ trêu ghi vào trong đời anh cả một kỉ niệm.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]