Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

"Nấu mì nấu đồ cho đã… cuối cùng cũng đi ăn hủ tiếu…"

Minh Trang làm ra vẻ bất mãn khi than câu đó, sau vài phút dọn dẹp đống lộn xộn ở căn phòng ọp ẹp cuối cùng hai đứa cũng quyết định sẽ đi ăn ngoài. Hiện giờ một người dắt chiếc xe đi bộ bên cạnh một người, mà kể ra thì cũng lạ lắm, vốn dĩ hai đứa có thể cùng đèo nhau trên chiếc xe đó ra ngoài đầu hẻm kia mà.

"Tui nói rồi… thấy vậy chứ không có té thêm lần nữa đâu mà…"

"Em lạy chị, một lần thôi là đủ lắm rồi!"

"Tại chỗ hồi nãy nó dốc chứ bộ! Bình thường tui chạy đâu có sao đâu!"

Hóa ra trước đó hai đứa suýt chút nữa đã phải đo đất vì cô nàng chạy xuống một đoạn dốc thấp cũng không giữ được thăng bằng. Nhật An vốn dĩ là một người không dễ tin tưởng người khác, lần đầu tiên đã bị làm cho hoang mang, lần thứ hai tất nhiên không dám trao phó sinh mệnh của mình vào tay cô nàng hậu đậu kia nữa. Hiện giờ bởi vì chiều theo ý một người, người còn lại cũng chấp nhận đi bộ tới địa điểm cả hai đã nói với nhau trước đó.

"Ê quán đó phải không?"

"Ờ!"

Nói là quán thì cũng không hẳn, bởi vì đây chỉ là xe hủ tiếu bán ở một góc nhỏ trong lối ra vào của con hẻm kia mà thôi. Ông chủ có nhiều năm kinh nghiệm, vị hủ tiếu ở đây ngọt thanh từ nước hầm của củ cải, hầu như tối nào tám chín giờ cũng thấy người ta ghé lại tấp nập cả ăn lẫn mua mang về. Vậy mà nhiều năm trôi qua rồi, xe hủ tiếu lề đường cũng chẳng có được một cửa tiệm khang trang hơn.

"Để xe bên kia kìa, rồi qua đây ngồi!"

Người đến đây ăn đa phần đều không có chỗ để gửi xe, họ muốn ăn tại bàn nếu không phải là người sinh sống ở trong khu này có thể đi bộ tới vị trí của quán thì còn lại đa số cũng đều chọn đi taxi. Hoặc nếu chỉ là khách vãng lai vô tình ghé tới, xe phải dựng sát vào vách rào của mấy nhà dân xung quanh để không ảnh hưởng đến việc lưu thông trong hẻm.

"Tới đây ngồi nè!"

Nhật An chọn một chiếc bàn nhựa đối diện vị trí cô nàng vừa dựng xe xuống, trước đó đã gọi sẵn hai tô hủ tiếu thịt bằm, loại này cũng là loại độc quyền ở đây, khách ghé tới ăn thử một lần chắc chắn sẽ quay trở lại thêm một lần nữa.

"Thơm quá ha, mới gọi mà đã có phần ăn luôn rồi nè, nhanh ghê!"

"Đặc trưng ở đây mà! Vì không có chân giò hay xương heo, thịt nạc… ở đây chỉ có hủ tiếu, nước lèo và thịt bằm! Thao tác làm của họ cũng nhanh!"

"Hèn chi khách đông ghê!"

Đi ăn quán lề đường, lại là ăn với một người trước đó không thân thiết, cô nàng ngạc nhiên nhìn Nhật An thò chân xuống dưới gầm bàn đẩy chiếc ghế nhựa ra mời mình ngồi, không thể không bật cười trước phong cách đầy độc lạ mà đôi mắt vừa chứng kiến, miệng đột nhiên cũng muốn pha trò mấy câu.

"Ủa? Bộ mấy người là dân Bình Dương hả?"

"Cái gì dân Bình Dương? ở đâu ra tự nhiên hỏi kì cục vậy?"

"Thì tại thấy cái cách kéo ghế giúp của mấy người nó độc lạ quá đó! Dạo này có nghe người ta hay nói… độc lạ Bình Dương không?"

"Xàm!"

Chỉ một từ duy nhất cắt ngang nụ cười của người đối diện, nhưng bù lại cũng vào lúc đó mùi hương tô hủ tiếu tỏa ra khiến cái bụng trống trơn của cô nàng cảm thấy háo hức đến mức không thèm để tâm đến sự phũ phàng kia nữa.


Minh Trang có thói quen vừa ăn vừa xem điện thoại, bạn bè của cô nàng cũng nhiều hơn so với An. Tin nhắn nhanh người đến kẻ đi lần lượt sẽ không ngưng nổi để mà buông chiếc điện thoại ở trên tay xuống.

"Ăn đi!"

"Ờ… chờ chút!"

"Lo ăn đi!"

"Ừm…"

Nhật An nhắc thêm một lần nữa, nhưng xem ra đôi đũa quấn được vài sợi hủ tiếu cho vào trong miệng, cuối cùng lại cũng vì mấy tin nhắn bận rộn kia mà buông xuống từ lúc nào chẳng hay.

"…"

Không phải chuyện của mình!

Tự nói với sự khó chịu của bản thân điều đó, Nhật An cắm cúi ăn trọn phần của mình. Cái bụng trống từ nãy đến giờ mới là động lực, anh nhanh chóng ăn sạch trơn phần hủ tiếu ở trong tô rồi, sữa đậu nành gọi thêm cũng uống gần hết, nhưng có vẻ như câu chuyện thú vị nào đó ở trong chiếc điện thoại của cái người kia vẫn còn dang dở.

"Ăn nhanh đi! Tui đi về đó nha!"

"Hả?"

Tận lúc này Minh Trang mới chú ý đến phần ăn vẫn còn y nguyên của mình. Nhưng dù người kia có lên tiếng nhắc nhở, cô nàng vẫn không để tâm đến số tiền phải bỏ ra trả cho tô hủ tiếu nở bung không còn ăn được gì nữa.

"Khoan, khoan về đã… coi cái này đi… party này An có biết không? Thấy toàn là LGBT không nè…"

"Party gì? Tui đâu có quan tâm đến mấy cái đó!"

"Coi đi! Quá trời trai đẹp luôn…"

Vừa rủ rê người phía trước xem, Minh Trang cũng chồm người tới hóng hớt những điều thú vị ở bên trong đó, mặc dù bản thân cũng thu hút với những ánh đèn rực rỡ sắc màu, những âm thanh náo nhiệt tưng bừng tuổi trẻ ở đó, nhưng nghĩ đến một lí do khiến bản thân không có hi vọng, giọng điệu của cô nàng lại bắt đầu tỏ ra rất hụt hẫng.

"Mấy ông này chắc toàn gay không…"

"Sao biết được… lỡ cũng có song tính thì sao?"

"Song tính… là cái gì vậy?"

"Không biết hả?"

"Không!"

Thấy vẻ mặt ngơ ngác ra vẻ không hay biết gì như vậy, cũng chẳng trách… cô nàng này trước giờ chỉ quan tâm đến con trai mà thôi, có bao giờ lại đi chủ động tìm hiểu đến những khái niệm thế này đâu mà.

"Song tính là người có thể có cảm xúc tình cảm hoặc tình dục với cả hai giới tính là nam và nữ!"

"À… hèn gì con bạn… à không bây giờ phải gọi nó là thằng mới đúng! Trang có đứa bạn giống An á… nó cũng đi party này nè, mới gửi clip cho Trang xem… hồi trước nó yêu con trai mà sau này tự nhiên lại cắt tóc mặc đồ như con trai rồi công khai yêu con gái luôn…"

Nhìn vào trong đoạn clip của đối phương đưa, ánh sáng mờ ở đó rõ ràng cũng không thấy được người kia là ai, nhưng điều thu hút ánh mắt của Nhật An vào ngay lúc này là bóng dáng của một người trông rất quen.

"Ủa… hình như thằng Ty phải không?"

"Ty nào? Dương hội trưởng đó hả?"

Minh Trang cũng cúi xuống nhìn thử, nhưng cái khung cảnh trong buổi tiệc đêm đó lộn xộn và náo nhiệt đến mức người cầm máy quay lại cũng khó lòng có thể giữ đúng khung hình ở yên một chỗ.

"Ê Diệu… anh quay cho em xem hai người sau lưng anh đi, em nhìn thấy giống hội trưởng trường mình phải không?"

Gửi đi một dòng tin nhắn thoại, cách thêm vài phút nữa, đầu bên kia gửi qua một đoạn clip khác. Lần này đúng là Ty thật rồi, Nhật An cũng ngờ ngợ điều đó vì ban sáng cậu ấy đã bàn giao công việc lại nói là sẽ tranh thủ để cùng người yêu dự party vào tối nay.

"Hóa ra là party của cộng đồng… trước giờ chưa từng nghe luôn đó!"

Thắc mắc của Nhật An thì cô nàng kia không thể biết rõ, nhưng lí do của buổi tiệc đêm hôm nay Minh Trang dường như rất tường tận được nghe người khác kể lại.

"Tui nghe nói người tài trợ bữa tiệc cũng là con trai của gia đình giàu có trong thành phố mình đó, không gian biệt thự và hồ bơi này không hề rẻ đâu nha! Nhớ có lần ba tui thuê tổ chức sinh nhật cho thằng Minh Triết… cũng bộn đó!"

"Nhưng mà ngộ ha… đây là tiệc tự phát hả? Tại tui cũng theo dõi các hoạt động bên cộng đồng LGBT… nhưng không nghe nói gì đến party này hết!"

"Cái này thì Trang không biết, nhưng mà Trang nghe anh Diệu nói… cũng có thông báo ở các trang cộng đồng, hôm nay anh Diệu cũng có mời Trang đi nè… mà tự nhiên đụng An cái Trang quên luôn!"

Thấy người kia có vẻ tiếc nuối lời mời thú vị nên đối phương cũng nói một câu xem như tạo thêm động lực. Ai mà có ngờ…

"Mấy cái tiệc đêm này chắc phải tới khuya, muốn đi giờ cũng còn kịp đó!"

"Kịp hả? Vậy An đi không? Đi chung với nhau đi!"

"Tui không đi đâu… tui không có quần áo phù hợp với mấy chỗ như vậy!"

"Đi đi mà!"

Miệng thì nói, chân cũng nhanh chóng đứng dậy rồi bất ngờ ngồi xổm xuống đất. Cô nàng vội vàng chụp lấy cánh tay của Nhật An, lúc mà anh đặt xuống mặt bàn một tờ mệnh giá năm mươi nghìn đồng, định bỏ đi sau khi đã no bụng rồi.

"Tui muốn đi… mà không dám vô đó một mình… đi chung với tui đi! Ngoài kia có shop quần áo kìa, tui mua cho mấy người một bộ! Xem như là quà cảm ơn luôn cũng được!"

"Thôi đi bà! Tui không có lấy tiền trả ơn cắt cổ như vậy! Bỏ ra cho tui về nhà viết truyện cái coi!"

"Lúc nào cũng viết truyện viết truyện… ờ mà không phải ở party có nhiều cặp gay lắm sao? Đi đi… đi kiếm ý tưởng viết truyện cũng được mà! Nha, đi nha…"

"Không đi là không đi, đừng có dụ dỗ! Bỏ tay tui ra để tui đi về!'


Đáng lẽ ra đúng vào lúc đó một người có thể dứt khoát cắt đứt cái đuôi đã đi theo mình từ chiều đến giờ. Nhưng mà đoạn clip của người trong bữa tiệc gửi sang lần nữa có vẻ là lí do khiến sự tò mò giữ chân Nhật An ở lại.

"Ê An coi nè… cái ông quản sinh Minh Nghiêm này coi vậy mà cũng chịu uống xã giao quá ha? Thấy mấy người này mời bao nhiêu cũng uống, hội trưởng ngăn lại rồi mà vẫn còn uống nữa nè!"

"…"

Trầm ngâm nhìn những gì diễn ra trong đoạn clip đó, có một chút suy nghĩ xa xăm khiến lòng bất chợt rối mù lo lắng. Nhật An cúi xuống loay hoay lục tìm lại trong túi, hành động khiến cho Minh Trang không thể không ngạc nhiên mà hỏi.

"Ủa An làm gì vậy?"

"Cho… cho mượn điện thoại gọi cho thằng Ty cái, hồi nãy để điện thoại ở trong phòng rồi!"

"Nhưng mà tui đâu có số của Ty đâu!"

"Tui nhớ, đưa đây… cho mượn chút coi!"

"Ờ ờ…"

Vội vàng nhận lấy chiếc điện thoại trên tay của Trang, nhưng Nhật An lại đứng thừ ra mất vài ba giây, thao tác cũng lúng ta lúng túng chẳng giống như thuộc lòng số điện thoại người kia cho lắm.

"Ủa? Sao nói nhớ số mà không gọi đi?"

"Nhớ số… nhưng mà… không biết xài Iphone… rồi giờ vô chỗ bàn phím ở đâu vậy?"

"Trời! Có tin được không đây? Chỗ này nè ông!"

"Ờ, cảm ơn nha!"

Khoảnh khắc người kia chăm chú bấm dãy số cần gọi, cô nàng đứng bên cạnh lại không thể không cười thầm một mình. Người gì mà… đúng là trước đây chưa từng gặp bao giờ. Càng tiếp xúc càng thấy vô cùng thú vị, tò mò không thể nào ngừng được những suy nghĩ muốn tìm hiểu nhiều hơn.

"Alo… Ty hả? Tao An nè…"

"…"

"Alo? Mày nghe tao nói không? Bên mày nhạc ồn quá… tao không nghe thấy gì hết!"

Không khí trong buổi tiệc đúng là rất ồn, mặc dù ở bên cạnh Minh Nghiêm nhưng mấy lúc nói chuyện với nhau hai người thậm chí phải đưa mặt tới gần thật gần mới có thể nghe rõ được. Giống như bây giờ, vì muốn có chút không gian riêng để nhận cuộc gọi từ người bạn thân thiết nhất của mình, Ty đứng ở bên cạnh Minh Nghiêm, không muốn cắt ngang cuộc gặp gỡ giữa anh ấy và người bạn lâu năm, chỉ đành đưa điện thoại lên cao ra hiệu là mình cần phải đến chỗ yên tĩnh.

"…"

Lúc đó câu chuyện dở dang của Minh Nghiêm chưa dứt, anh ấy chỉ thể hiện ánh mắt đồng ý, rồi sau đó lại chú tâm vào những lời trao đổi làm ăn mà người bạn thân lâu ngày gặp lại còn say sưa kể.

"Alo… tao nghe nè!"

Tránh sang một góc khuất của chiếc loa đang mở nhạc xập xình, giọng nói thu vào trong điện thoại cũng rõ ràng hơn. Phía bên kia, người trong lòng bất ổn vô cùng tò mò hỏi dồn hỏi dập, nhưng sự quan tâm này hoàn toàn không khiến cho Ty thấy phiền, ngược lại bởi vì có người quan tâm đến, hội trưởng hội học sinh bắt đầu giở giọng làm nũng.

"Tiệc đó là tiệc gì sao tao chưa nghe đến bao giờ vậy mày? Mày ở đó có an toàn không? Sao tự nhiên tao cảm thấy lo lo quá! Bồ mày… ổng uống hơi nhiều đó! Nếu không có gì quan trọng thì tranh thủ thúc ổng về sớm chút đi!"

"An toàn thì có an toàn… nhưng mà tao đang buồn muốn chết, anh Minh Nghiêm gặp lại mấy người bạn cũ, cứ đứng nói chuyện làm ăn riết tao chỉ nghe chứ có biết nói gì đâu, à mà… có một người là bạn của chủ bữa tiệc này nè! Cũng là LGBT, họ tụ họp với nhau để tìm đối tượng hẹn hò đó! Anh Nghiêm cũng lâu rồi không đi vì năm nay có bạn anh ấy ở nước ngoài về… mày không biết đâu, cũng may anh Nghiêm dẫn tao theo… chứ anh ấy mà đi một mình nãy giờ tao đứng đếm không biết bao nhiêu đứa tới xin số zalo để làm quen ổng rồi đó!"

"Chủ bữa tiệc là ai cũng không biết… haizz Ty à… mày cẩn thận đó, đừng có để bị dụ uống bia rượu nha! Lỡ có người quay phim lại là chết luôn!"

Cũng không phải do Ty suy nghĩ chủ quan, mà là bởi vì đối với anh chỉ cần có Minh Nghiêm bên cạnh, chắc chắn bản thân sẽ cực kì cực kì an toàn. Nhìn người kia đứng ở cách mình khá xa, tầm mắt vẫn không ngừng dõi theo và để tâm tới, khuôn miệng anh bỗng nở nụ cười thật tươi.

"Không sao đâu, lo xa quá à! Ở đây toàn là bạn bè của anh Nghiêm… ai mà lại đi hại tao chứ!"

"Thì tao dặn trước đó, thôi… mày chơi đi! Tao cũng về nhà viết truyện đây, mượn điện thoại của người ta gọi! Tao trả nha!"

"Ừ… bye mày!"

Khoảnh khắc bàn tay bên phải hạ thấp xuống, chiếc điện thoại vừa lấp ló nhét vào trong túi quần, một nhóm người đi dọc ven hồ dần dần tới gần chỗ anh đang đứng, họ xem ra chỉ là thuận đường vừa di chuyển vừa trò chuyện với nhau mà thôi. Anh ban đầu cũng không để tâm gì mấy, mãi cho đến khi đám đông đó vây xung quanh mình, ý định tiếp tục di chuyển kia của họ cũng không còn nữa, không gian chật chội bắt đầu để cho anh cảm thấy khó chịu muốn được lên tiếng.

"Ừm…"

"Chào em…"

Nhưng một trong nhóm người cố tình dàn cảnh ở xung quanh anh hiện tại lại mở lời chặn ngang lại.

"…"

Bởi vì không rõ họ có phải là bạn của Minh Nghiêm không, Ty lúng túng nhìn tới nhìn lui, cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi và vội vàng cất đi cái vẻ mặt khó chịu ban nãy.

"Em chào anh…"

"Em tên gì? Nhìn non quá… chắc còn đi học đúng không?"

"À dạ…"

Chàng trai kia vẻ ngoài phóng khoáng, thân hình cũng có thể gọi là thu hút, vẻ bề ngoài thông qua vài lời chào hỏi cũng miễn cưỡng xem là người lịch sự, chỉ có điều mùi thuốc lá khiến anh cảm thấy không muốn gần gũi, huống gì Minh Nghiêm còn đang đứng phía xa chờ đợi. Bạn trai mình là người hay ghen, anh bởi vì điều đó nên không muốn phí thời gian ở đây dây dưa làm gì.

"Cho em xin phép đi qua ạ..."

"Anh hỏi tên của em đó! Không muốn trả lời anh luôn sao? Anh tên Khánh, hai mươi lăm, còn độc thân!"

"À… dạ, anh gọi em là Ty cũng được…"

Mặc dù nhìn sơ qua có lẽ người nhạy bén cũng biết là anh đang cố tình trả lời thật qua loa để mau chóng rời khỏi đó, nhưng người kia vẫn cố tình cản chân anh, cố tình bắt chuyện thêm để giữ anh lại.

"Ty mới lần đầu đến đây đúng không? Mấy lần trước anh không thấy em… hôm nay đã đến rồi… không biết bốn một chín với anh được không?"

"Bốn… bốn một chín… là cái gì vậy ạ…"

"Là như vầy nè…"

Lúc này hai người đứng ở giữa và đám đông xung quanh như lớp hàng rào che chắn kín đáo, bàn tay đầy ẩn ý của tên xấu xa cố tình len lỏi chạm vào phần hông của anh, nhưng cũng may là hắn chưa kịp làm gì. Phản xạ tự phòng vệ đã khiến cho anh giật mình tránh sang một bên.

"Xin lỗi… em không biết ý đó của anh là gì… nhưng em không có nhu cầu kiểu như vậy… anh tránh đường cho em đi ạ!"

"Thằng bé này… đông người như vậy, em tính làm cho anh quê độ hay sao?"

"Xin lỗi, nhưng mà em đi cùng bạn trai…"

"Thì sao?"

Mặc những lời có ý cự tuyệt thế kia, phong thái và đôi chút thiện cảm ban đầu mà anh cho rằng đối phương đàng hoàng lịch sự bất ngờ biến đâu mất tiêu. Chàng trai đó, cứ nhất định phải đặt bàn tay đầy đáng sợ kia của mình lên quả đào nhỏ của anh, anh thì lại như trúng phải lửa, nhất định không để cơ thể mình bị loại người đó chạm vào.

"Đừng…"

"Kêu cái gì hả? Anh đã nhắm em rồi… đêm nay em phải là của anh…"

Còn chưa đợi đến lượt cái đám người xung quanh đó tản ra, mấy bước chân vang tiếng dồn dập tới gần, anh chỉ nghe thấy từng bước rất khẩn trương mà không có một giọng nói nào để bản thân xác định chuyện tiếp theo sẽ xảy ra là gì.

"Tránh ra!"

Đến khi hai từ đó quen thuộc được nghe từ giọng nói của Minh Nghiêm, tên khốn vừa mới giở trò sàm sỡ anh cũng bất ngờ bị hất xuống hồ bơi, mà người làm chuyện đó chắc chắn không phải là ai khác.

"Anh Nghiêm…"

Trước đó Minh Nghiêm đã có một chút men trong người, hiện tại sau khi hất đối phương xuống nước thái độ vẫn còn chưa nguôi ngoai đi được chút nào, đám bạn đi cùng với người kia lại bắt đầu tỏ ra bất bình trước hành xử thế này ở trong buổi tiệc.

"Có sao không Khánh? Đưa tay cho tao kéo lên!"

"Nè anh kia, anh có biết quy tắc ở đây không vậy? Có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại động tay động chân với người khác?"

Đáng lẽ ra Minh Nghiêm cũng chỉ muốn tới xem thử tình hình lùm xùm xung quanh Hàn Dương mà thôi, nhưng lúc tầm nhìn gần với sự việc hơn, thấy tên khốn đó định giở trò câu kéo, hành động cũng không đúng chuẩn mực như vậy, bản thân tự nhiên cảm thấy tức giận đến mức không làm sao ngăn được máu nóng dâng lên trong người.

"Tự hỏi bạn của mấy cậu xem vừa làm cái trò gì đấy? Tôi chính mắt nhìn thấy cậu ấy đụng chạm vào vị trí nhạy cảm của người yêu tôi!"

"Anh Nghiêm… chuyện cũng chưa có gì quá đáng! Mình giải quyết bằng lời nói cũng được rồi… sao anh lại đi đẩy người ta xuống nước…"

Mặc dù nhận được sự bảo vệ của người mình yêu trong lòng anh cũng đang cảm thấy hạnh phúc vô cùng, nhưng ở giữa không gian của một buổi tiệc đông đúc thế này, lại còn có nhiều người xung quanh nhìn ngó tò mò, anh không muốn người yêu của mình trở thành đề tài bàn tán của họ một chút nào cả.

"Có chuyện gì vậy Nghiêm…"

Cũng vừa hay sau đó, người bạn đứng nói chuyện với Minh Nghiêm lúc ban nãy chầm chậm tới gần, anh ta hiếu kì trước hành động thô thiển của người bạn thân lâu năm, nhưng cũng chẳng tán thành hành vi quấy rối người khác trong bữa tiệc này.

"Anh Đăng, bạn em đến muốn làm quen cậu bé này… chỉ mới nói vài lời mà ông anh đó đã tới kiếm chuyện!"

"Chỉ nói vài lời?"

Người có tên Đăng đó…

Phong thái và ánh mắt sang trọng khó lòng cản được ánh nhìn hâm mộ của Ty vào ngay lúc này. Anh cứ đơ người ra ở đó, nếu không phải ban nãy bởi vì câu chuyện kinh doanh giữa Minh Nghiêm và người kia quá ư nhạt nhẽo, cậu nhóc hội trưởng hội học sinh chắc chắn đã không bỏ qua chút nhan sắc cực phẩm đến như vậy.

"Anh Đăng… thật ra là vì anh Khánh đụng chạm em trước… anh Nghiêm thấy vậy nên mới tức giận… em… em xin lỗi vì đã xử lí không khéo, để anh Nghiêm làm vậy với bạn của anh…"

"…"

Cái cúi đầu xin lỗi của anh đối với người đó, có tác dụng khiến cho ánh mắt thiện lành bất chợt sáng lên.

"Không phải đâu anh Đăng… em không làm gì hết, mấy đứa ở đây có thể làm chứng cho em! Rõ ràng là ông anh này tới kiếm chuyện trước đó!"

"Anh…"

Người tên Khánh mà ban đầu anh cảm thấy có chút thiện cảm, giờ giọng điệu dường như đã thay đổi hẳn trước vẻ mặt đầy nghiêm túc của Đăng. Anh không biết, cũng không rõ người tên Đăng đó có phải chủ nhân của buổi tiệc không, theo quan sát ban đầu thì có vẻ như tất cả mọi người đều phải kiêng nể anh ta.

"Cậu Khánh không biết rồi… ở xung quanh đây hầu như đều có CCTV… nếu tôi muốn kiểm tra sự việc cũng không cần đến lời nói của ai cả. Với lại… cậu Khánh đây dù sao cũng là nhân viên đắc lực của tôi, tôi không ưu ái cậu có được đối tượng phù hợp hay sao? Lại đi đụng chạm tùy tiện vào người khác như vậy?"

"Anh Đăng… em… em xin lỗi… lần sau em không dám tùy tiện như vậy nữa!"

Ra chỉ là nhân viên mà thôi, xem thái độ bị sờ gáy của anh ta khiến Hàn Dương chợt len lén khẽ mỉm cười, mà nụ cười xinh đẹp như vậy, làm sao không thu vào trong ánh mắt của người khác kia chứ.

"Dù sao cũng không phải là chuyện của tôi…"

Bạn của Minh Nghiêm đưa ánh mắt về phía Hàn Dương, cũng thấy nụ cười len lén kia vô cùng thu hút, giọng điệu bắt đầu ra thành ý giải quyết sự việc.

"Nhưng mà cậu nhóc này là người yêu của bạn tôi, anh Minh Nghiêm là bạn khá thân với tôi hồi nhỏ, hiện cũng là đối tác làm ăn… tôi không muốn người ta có ác cảm với doanh nghiệp của mình! Cậu Khánh… hiểu ý tôi chứ?"

"Dạ dạ dạ…"

Cái tên đáng ghét đó nghe qua vài câu liền hóa thành bộ dạng khác hẳn, ở trước mặt Minh Nghiêm thiếu điều vứt bỏ cái mặt nạ xấu xa lúc ban đầu xuống cùng với liêm sỉ của bản thân.

"Cho em xin lỗi! Em không biết là người yêu của anh! Nhưng qua chuyện này cũng biết được rồi… anh bỏ qua cho em nha!"

"…"

Không để bàn tay hắn đụng vào vai mình, Minh Nghiêm chỉ quay sang nắm lấy tay người cần thiết kéo đi. Trước đó đương nhiên không quên gửi lại cái gật đầu cho Đăng.

"Anh Nghiêm…"

Thật ra cũng không mấy khi có được một bữa tiệc quy tụ nhiều người trong cộng đồng đến như vậy. Hàn Dương đương nhiên không muốn hai người họ sẽ tách biệt ra, tuy là sự cố không được như ý muốn, nhưng nếu lời xin lỗi đã nhận được rồi lòng cũng xem như mọi chuyện đã qua đi.

"Em ăn gì không? Đi qua chỗ sảnh tiệc với anh nha!"

"Anh nè…"

Cố tình kéo người đó dừng bước chân lại theo mình, anh không biết những lời bản thân nói ra có đúng hay không? Nhưng những suy nghĩ này vốn không thể giữ trong lòng lâu hơn được nữa.

"Lần sau anh đừng làm vậy…"

"Anh làm em mất mặt sao?"

"Không phải, chỉ là… em thấy chuyện cũng không quá đáng đến mức anh phải động tay động chân! Mình có thể giải quyết bằng lời nói mà… ai chẳng có những lúc hồ đồ như vậy! Dù sao ở đây cũng đều là bạn bè và người quen của bạn anh!"

Mặc dù đã cố gắng lựa lời tế nhị nhất để nói ra, cũng không ngờ đối phương lại thở dài trước mặt mình, giọng điệu bắt đầu gay gắt hơn dù chẳng có gì đáng để bận tâm cả.

"Đâu phải ai cũng lấy cái lí do đó ra để hành xử một cách thiếu đạo đức được đâu Ty!"

"Em biết rồi…"

Vào lúc này câu nói của Minh Nghiêm gắt lên đủ lớn, khiến cho vài người đứng gần họ phải ngoái lại nhìn. Hàn Dương sợ bàn tán không hay, chỉ biết nhỏ giọng lại có ý muốn để cho anh bình tĩnh một chút.

"Em biết đối với anh em quan trọng như thế nào không Ty? Anh tôn trọng và giữ gìn cơ thể này của em… mọi ham muốn của bản thân đều có thể chịu đựng, nhưng chắc chắn sẽ không thể nào chịu được việc người khác xúc phạm đến em!"

"Em biết rồi mà! Anh đó… em chỉ lo cho anh thôi… lần trước anh té xe em đã rất sợ… em không muốn anh lại vô viện nằm thêm lần nữa! Lỡ anh gây chuyện rồi đánh nhau… ba em mà biết được sẽ la em đó! Ba sẽ nói là em đi chung mà để cho anh hành xử như vậy…"

"…"

Nhắc đến chuyện người lớn, tâm trạng của Minh Nghiêm cũng dần dần được trở về đúng với quỹ đạo bình ổn ban đầu. Người mình yêu trước mắt thật sự rất ngoan, nhưng có phải ngoan quá cũng đáng lo lắng hay không?

"Anh xin lỗi… lần sau anh sẽ kiềm chế lại…"

"Vậy giờ mình vào trong tìm cái gì đó bỏ bụng được chưa? Nãy giờ cũng đi dạo khắp xung quanh rồi… anh gặp cái anh Đăng đó… nói chuyện còn nhiều hơn nói với em!"

"Em ghen sao?"

Minh Nghiêm cúi xuống khẽ thì thầm vào tai của anh, nói đúng ra cũng không hẳn là bản thân đang ghen, chỉ vì mang tiếng được người yêu dắt đi party, đến đây lại cứ đứng bơ vơ một mình thì nhàm chán lắm.

"Đi… anh dẫn em vào trong gặp vài người đáng để gặp!"

"Cho em ăn trước đã!"

"Biết rồi mà cục cưng!"

Hai người họ tay nắm tay khẩn trương tới gần chỗ cánh cửa gỗ rộng lớn dẫn sâu vào sảnh chính của căn biệt thự. Phía bên ngoài tiệc hồ bơi cũng đã được khuấy động với những giai điệu EDM. Hàn Dương được đến đây, nói đúng ra là lần đầu được tiếp cận với những hình thức vui chơi này. Trước đây anh chỉ toàn dành thời gian cho thiện nguyện là chính, nếu như có tụ tập vui chơi cũng là lành mạnh. Nói như vậy, không có nghĩa tiệc tùng ở đây không được lành mạnh trong suy nghĩ của anh chàng hội trưởng, chỉ có điều… sự ồn ào và náo nhiệt dưới hơi men vốn không phù hợp với vẻ bề ngoài trầm tĩnh của anh cho lắm. Nếu có hò hẹn, anh cũng muốn được ở một mình với người anh yêu hơn là đi đến những nơi đông đúc như thế này.

"Cho em con tôm nè!"

"Trùng hợp ghê! Em cũng lấy cho anh một con luôn nè…"

Chiếc đĩa ăn trắng tinh của hai người họ mới chọn được vài ba món, phía bên cạnh gây chú ý lớn là sự hiện diện của một cặp đôi mà dạo thời gian gần đây, khắp các mạng xã hội không ai lại không biết đến.

"A!"

Ty nhìn thấy trước tiên, trong đầu mang máng muốn gọi ra cái tên mà bản thân vốn được biết từ trước, nhưng ánh mắt lại dừng tại một nụ hôn say đắm không bận tâm đến sự hiện diện của nhiều người xung quanh.

"Em nhìn gì vậy…"

Minh Nghiêm cũng quay lại với những tò mò sau sự im lặng của người đối diện. Trước đây từng có nhiều lần đến những dịp thế này, bẵng đi một thời gian không giao thiệp nữa, cũng không ngờ việc thể hiện tình cảm cá nhân ở giữa chốn đông người lại có thể tiến triển đến mức đó.

"Anh Furin lại không được ngoan rồi đó! Em nói anh không được uống nhiều… lời của em rốt cuộc có lọt vào tai của anh câu nào không vậy?"

"Lâu lắm mới có dịp mà…"

Trong tầm mắt hai người nhìn thấy, là nhìn thấy hai người khác giữa một chiếc ghế lười gần đó. Người ở dưới đang vòng tay ôm lấy người ngồi trên đùi mình tên là Furin, à không… Furin vốn cũng chỉ là biệt danh thôi. Tên đầy đủ của anh ấy là Lê Hoàng Phong Linh, người có mối quan hệ vô cùng đặc biệt với cậu thần tượng đang nhõng nhẽo ôm lấy anh kia mà.

"Đó là Minh Quân… anh biết không? Idol giới trẻ đó, ca sĩ nổi tiếng lắm!"

"Nổi tiếng lắm sao anh không biết gì hết…"

"Anh nhìn đi, Minh Quân là ca sĩ hiếm hoi ở Việt Nam mình dám come out bản thân là người đồng tính đó anh! Vậy mà anh cũng không biết… người ta ánh hào quang tỏa ra khắp cơ thể luôn kia mà…"

Lắng nghe cái khái niệm ánh hào quang đó, Minh Nghiêm xem như cũng miễn cưỡng ngước lên nhìn thêm lần nữa. Lần này đúng là có hào quang thật sự, nhưng cái hào quang này có vẻ không hợp với đôi mắt chưa từng trải những chuyện tế nhị ở chốn đông người cho lắm.

"…"

"Thấy sao…"

"…"

Người yêu mình hỏi lại lần nữa, những cảm nhận ở sâu trong lòng giờ đã hóa ra thành đỏ ửng trên đôi gò má.

"Em xem…"

"Sao vậy?"

Hai người họ cũng giả vờ ngồi trên ghế lười để thưởng thức vài món ăn nhẹ trước chiếc bàn tròn. Phía bên kia, người được gọi tên là Furin không ngừng nhiệt huyết hôn lấy hôn để đối tượng của mình.

"Anh… anh… đợi một chút…"

"Anh không đợi được nữa…"

Furin thành thật thừa nhận những cảm xúc của mình, họ có vẻ đã quá quen thuộc với những chuyện gần gũi như thế này, anh nhìn theo thao tác của cậu ca sĩ trẻ kia, thấy đôi bàn tay đó không ngừng luồn vào sau gáy đối phương, ở phía trên thân thể Furin… Minh Quân cũng vô cùng nhiệt tình đem cơ thể mình quấn lấy bằng những chuyển động cọ xát đi kèm với nụ hôn rất ngọt ngào.

"Mình… đi chỗ khác đi thì hơn em nhỉ?"

"Em… em cũng nghĩ vậy…"

Mất một lúc không nuốt nổi đống "cẩu lương" trước mặt. Hai người họ kẻ trước người sau đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi mới vừa chọn được, giọng nói quen thuộc của cậu bạn tên Đăng lại bất ngờ chặn đứng bước chân họ lần nữa.

"Nghiêm!"

"Hả… ơi…"

"Tính đi đâu vậy? Đồ ăn sắp lên thêm rồi đó, ngoài kia cũng bắt đầu tiệc hồ bơi rồi… Nghiêm với em đây cùng ra ngoài đó đi!"

Đăng nhiệt tình giục đến như vậy, biết là đã đến đây chơi rồi thì cũng không thể từ chối được. Nhưng trước đó Minh Nghiêm có hứa với anh, hứa là sẽ giao lưu đến hết tăng một, nghĩa là sẽ ra về khi tiệc hồ bơi bắt đầu đúng như dự kiến.

"Ờ… nhưng mà tiệc hồ bơi là phải thay đồ đúng không?"

"Đúng rồi! Đồ đạc thì chủ của bữa tiệc đã lo sẵn rồi không cần ngại đâu! Nghiêm đưa em Ty vào trong thay đồ đi! Chút nữa mọi người xuống nước chơi nhiệt tình… có đồ đạc cá nhân nào quan trọng thì liên hệ với giúp việc đưa chìa khóa tủ cho nha!"

"Ừm!"

Bởi vì người kia bất ngờ lại không từ chối đúng với dự định lúc ban đầu. Trong ánh mắt của Ty vào lúc này bỗng có chút lo lắng, không phải anh không muốn được cùng với người mình yêu thoải mái vui chơi một bữa, chỉ vì lần đầu tiên được tiếp xúc với dạng party này, sự lo lắng trong anh cũng chỉ mang nhiều bỡ ngỡ mà thôi, anh không biết có nên hay không… tin vào những lời chắc chắn từ Minh Nghiêm.

"Anh Nghiêm… mình xin phép về trước được không? Anh cũng đã gặp bạn bè rồi, cũng nói chuyện xong rồi… em thấy hay là nên đi về đi!"

"Sao vậy? Tiệc hồ bơi cũng vui lắm đó! Trước khi quen em anh từng nghĩ nếu có dịp chắc chắn sẽ dẫn em đi… bây giờ nếu về sớm cũng không làm gì! Anh muốn ở cùng em thêm một chút nữa…"

"Nhưng mà… mấy người kia…"

Lúc hai người chầm chậm vừa di chuyển vào trong phòng thay đồ vừa trao đổi với nhau về chuyện nên tiếp tục ở lại hay là sẽ ra về, anh thoáng nhìn thấy đám bạn bè của tên Khánh kia cũng ở trong đó, đành là phòng thay đồ ở đây được chia thành nhiều phòng nhỏ, nhưng biết trước trong tiệc hồ bơi sẽ chạm mặt mấy người đó thêm một lần nữa, hội trưởng hội học sinh vốn chẳng sợ gì… vậy mà cũng có chút e ngại đến mức không đủ tự tin bước tiếp.

"Nhưng sao em… có cảm giác không an toàn chút nào hết…"

"Có anh ở đây mà! Anh đi cùng với em thì ai mà làm gì em được chứ!"

"Nhưng mà…"

"Thôi nào cục cưng! Trước khi thi phải bung xõa cho thoải mái tinh thần một chút đúng không? Em đợi anh, anh qua bên đó nhận đồ rồi mình cùng vào phòng thay!"

"Em đi theo anh…"

Sợ người kia xa mình nửa bước sẽ có chuyện không hay giống lúc nãy xảy ra, lần này Ty chủ động bám lấy, cũng chủ động chỉ nhìn một hướng về phía Minh Nghiêm mà thôi, nhưng mấy người đó có vẻ chẳng còn để bụng chuyện vừa qua, thấy hai người níu níu kéo kéo bước vào họ còn sẵn sàng nhường vị trí nhận đồ và chủ động bắt chuyện một cách thân mật.

"Nghe anh Đăng nói anh Nghiêm và em Ty cũng mới công khai, hèn gì trước kia em không thấy hai người đến đây… à… tiệc hồ bơi sẽ chơi đến khuya, nếu hai người có nhu cầu cần phòng nghỉ thì nhắn em nhé! Em đặt cho bạn, cũng dư một phòng mà thằng ôn đó lại không đến!"

"…"

Câu bắt chuyện niềm nở thế này, giọng điệu lại nhiệt tình như đã từng thân đúng là kể ra cũng vô cùng lạ lẫm. Nhưng ở trong suy nghĩ của Ty và Nghiêm ngay từ đầu đã không hề có ý định giao du, dù biết là vẫn nên lịch sự đáp lại nhưng thái độ có khoảng cách kia giữa hai người họ vốn chẳng thể kéo dài thêm được vài ba giây trò chuyện.

"Cảm ơn nhưng tôi không có nhu cầu ở lại qua đêm!"

"Dạ thì em nói vậy thôi… cũng là phòng trường hợp lỡ có say xỉn!"

"Tôi nhận đồ xong rồi! Xin phép đi trước!"

Chọn cách thẳng thắn từ chối thành ý từ cậu Khánh, Minh Nghiêm cũng vô cùng dứt khoát nắm tay của Ty và rời khỏi đó. Phòng thay đồ cách chỗ họ đứng không xa, để an toàn thì Minh Nghiêm cũng đề nghị sẽ cùng với người mình yêu vào chung một phòng. Thay đồ xong, Ty tranh thủ ra ngoài gửi đồ, đứng chờ người còn lại ở một chỗ đông, không để cho bản thân có khoảng cách gần gũi với những người ban nãy.

"Sao lâu vậy ta…"

"…"

Nhưng khoảng thời gian trôi qua chẳng bao lâu, trông đợi khiến cho lòng có cảm giác nó chậm chạp vô cùng. Đôi chân lóng ngóng và ánh mắt trông đợi của anh vô tình lại khiến cho một người đứng gần đó tò mò chú ý. Ban đầu anh cũng không nghĩ mình sẽ nhận được lời chào hỏi từ phía của Quân, sợ bản thân lên tiếng bắt chuyện sẽ không nhận được hồi đáp, vậy mà có ngờ đâu…

"Chờ bạn trai hả?"

Người kia thân thiện đến mức không chỉ hỏi, vừa đến gần tay cũng thuận thiện chạm nhẹ vào vai anh một cái. Nụ cười trên gương mặt tươi sáng có ý bắt chuyện, ánh mắt hoàn toàn không hề có phân biệt xã hội.

"À dạ… em đợi bạn trai! Anh cũng… đang đợi anh Furin hả?"

"Em biết anh Furin sao?"

"Dạ không… em chỉ hâm mộ mối quan hệ của anh và anh Furin, em có xem vlog của hai người trên tiktok… nên cũng có theo dõi trên facebook nữa!"

"Ra là vậy, mà Quân vẫn chưa biết tên của em… em tên gì? Là người Đà Lạt luôn hả?"

"Gọi em là Ty được rồi ạ!"

Cái gật đầu bẽn lẽn của anh làm nụ cười trên khóe môi của Minh Quân càng rạng rỡ hơn. Nhìn vào Ty hiện tại, Quân thấy mình của nhiều năm trước khi mới gặp gỡ người đó. Cũng trải qua rất nhiều những bữa tiệc đêm thế này bên nhau, trải qua nhiều câu chuyện khó quên, giận hờn và chia li cũng đã từng rồi nhưng kết cục cuối cùng vẫn nhìn thấy nhau, vẫn bỏ qua tất cả để được ở bên cạnh nhau đến tận bây giờ.

"Ty với bạn trai Ty quen nhau lâu chưa? Hai người come out rồi hả?"

"Anh Nghiêm là quản sinh trong trường của em! Anh Nghiêm theo đuổi em đó ạ…"

"Vậy sao? Cũng giống quá ha! Em biết Furin cũng từng là giảng viên của anh chứ?"

"Dạ biết, em có đọc báo về hai người!" Cơ mà… ngược lại anh Quân là người theo đuổi anh Furin có đúng không ạ!"

"Cái thằng bé này…"

Quân bật cười đẩy vai người đứng cạnh mình một cái, vừa lúc đó Furin từ bên trong phòng thay đồ cũng đã chầm chậm bước ra. Họ chào tạm biệt nhau bằng một ánh mắt, anh vẫn đứng lại đó nhìn cách mà Quân bước tới thật sự tự tin trước người mình yêu, lại còn bá vai nhau trao vài nụ hôn một cách quen thuộc. Đổi ngược lại nếu như là anh, anh lo lắng không biết có phải bản thân đã quá thẹn thùng hay không?

"Sao đứng thẫn thờ dữ vậy Ty?"

"Dạ…"

Thẫn thờ đến mức độ Minh Nghiêm đã ra đứng cạnh anh từ lúc nào, anh vẫn còn để cho suy nghĩ kéo hồn vía tới một nơi nào đó xa xăm không để ý đến.

"Em vừa mới nói chuyện với anh Quân đó…"

"Ừm, học hỏi được chút kinh nghiệm gì từ người ta không?"

"Kinh nghiệm gì ạ?"

"Không có gì…"

Thái độ của Minh Nghiêm trước câu hỏi đầy ngây ngô của anh là một nụ cười, sau đó còn có cả một cái lắc đầu bí ẩn. Mặc dù không cho lời giải đáp, nhưng chỉ cần nhìn biểu hiện đó của Nghiêm, người nghĩ nhiều như Hàn Dương đây làm sao lại không thấy được chút ít lạ kì?

Ý anh Nghiêm là sự dạn dĩ của Minh Quân sao? Hay là mình… dạo gần đây có khoảng cách quá nên anh ấy cảm thấy không vui?

"Đi thôi, ra ngoài hồ bơi đi!"

"Anh Nghiêm… body cũng chuẩn quá chứ!"

"Hở?"

"Em đang khen bạn trai của em đó!"

"…"

Biết người ta vừa có hàm ý chọc mình, câu bông đùa của Ty lúc này chính là lời đáp. Học được gì từ Minh Quân không thì anh chẳng biết, anh cũng chẳng nghĩ mình cần phải học gì thêm nữa. Thật ra, sâu trong anh cũng có chút cá tính riêng trong chuyện tình cảm kia mà.

"Cầm lấy!"

"…"

Mặc người kia vẫn còn ngây người trước trạng thái cảm xúc của đối phương thay đổi đột ngột, anh đem chiếc điện thoại đặt vào tay của Minh Nghiêm. Ánh mắt có đôi chút dẫn dụ, vẫn là muốn người ta cùng mình ra ngoài hồ bơi… nhưng phải bằng một trạng thái mê muội từ bên trong tiềm thức thế kia.

"Chụp hình cho em đi! Chụp đẹp đẹp một chút để em còn đăng facebook!"

"Chờ anh với…"

Người phía sau bật lên chế độ chụp ảnh, ngắm trọn vẹn cơ thể của người mình yêu nơi màn hình bé nhỏ của chiếc điện thoại, không gian buổi tiệc ngoài hồ bơi lúc này đã bắt đầu nhộn nhịp rồi, nhạc và đèn theo cùng ánh mắt và bước chân của Hàn Dương chính là mỹ cảnh. Mà mỹ cảnh đó lại còn hóa ra cả men say, nhất là khi chút rượu từ đầu bữa tiệc hiện tại cũng đã ngấm sâu vào cơ thể của Minh Nghiêm rồi.

"Tới đây nè! Mời Nghiêm và em Ty một li nhé… chúc hai người một đêm vui vẻ!"

"Ông cũng vậy, mừng một li… mau mau tìm đối tượng nào đó để hẹn hò đi! Nhóm tụi mình còn lại mỗi tôi với ông là chưa lập gia đình thôi đó!"

Lịch sự nhận lấy một li rượu từ tay của Đăng, uống cạn nó trước mặt mọi người, dưới bầu không khí náo nhiệt của bữa tiệc, phần âm nhạc cũng đặc biệt được Minh Quân góp vui vô cùng hào hứng. Nhưng có lẽ mọi thứ sẽ không thể trọn vẹn được, nếu như vòng tay người nào đó lúc này lại thiếu vắng đi một người rất quan trọng. Nghĩ đến đó, Minh Nghiêm nhẹ nhàng nắm lấy tay của Ty, một cái nắm tay đầy công khai mà có lẽ trước đây bản thân từng nghĩ nó viển vông đến mức nằm mơ cũng không dám nghĩ.

"Nè nè… hai người nắm tay nhau nhìn nhau như vậy làm cho phận độc thân như tôi cảm thấy tủi thân lắm nha!"

"Vậy cùng xuống nước đi, rượu này đúng là mạnh thật đó, lâu rồi không uống lại! Cảm giác nóng bức vẫn giống hệt với hồi tụi mình mới uống lần đầu!"

"Xuống nước đi, tôi cũng muốn thử xem lâu rồi không dự tiệc hồ bơi như thế này… ông bạn già của tôi có còn nhớ mấy trò nhào lộn dưới nước hay không!"

"Hahaha… còn phải nói, tôi cũng định thể hiện một chút để cho bảo bối của tôi được thỏa mắt nè!"

Nhào lộn dưới nước sao?

Nghe hai người nói chuyện với nhau, anh tò mò nhắc đến điều đó trong đầu bằng một câu hỏi. Trước khi vào trường với tư cách là một quản sinh, Ty cũng biết Minh Nghiêm đã từng là huấn luyện viên bơi lội của Tỉnh. Nhiều thành tích về mặt bơi lội chất thành cả tủ ở nhà vẫn còn chưa hết, nhưng kể từ sau lần hai người có hẹn ở La Vela, mãi đến vào thời điểm hiện tại xem ra mới có thêm dịp nữa để cùng ngâm mình trong hồ nước nóng.

Hồ bơi của căn biệt thự này có diện tích rộng, số người tham gia vào bữa tiệc đêm nay cả trên bờ lẫn dưới nước cũng rơi vào khoảng hơn một trăm người, vậy mà riêng về phần không gian hồ bơi, khoảng trống đứng nước của Hàn Dương vẫn còn đủ rộng để Minh Nghiêm chịu khó làm mấy trò nhào lộn.

"Thấy sao?"

"Cũng hay đó, em muốn học thử ghê!"

Dưới làn nước ngập màu ánh đèn, cơ thể uyển chuyển của đối phương lúc dùng chân đạp vào thành hồ bơi tạo ra một động tác xoay gập người vô cùng hấp dẫn. Làm vài lần như vậy, Minh Nghiêm còn chủ động thể hiện động tác bơi sải tại chỗ khiến anh háo hức muốn được học theo.

"Không dễ như em nghĩ đâu, kĩ thuật này nói đúng ra là kĩ thuật xoay đầu trong bơi sải, luyện tập cũng phải mất một thời gian dài mới thành thạo được! Mà làm lần đầu kiểu gì cũng rất dễ sặc nước!"

"Nhưng mà nhìn anh làm thích quá, sao trước giờ em không biết anh có tài này vậy?"

"Tại anh không có thời gian để ở bên em… sao nè, sau này nếu được mình đi bơi với nhau nhiều hơn nữa đi…"

Cuộc nói chuyện không để ý gì đến xung quanh đó thực sự đã khiến cho cái người tên Đăng ở ngay bên cạnh không thể không lên tiếng khẳng định lại sự tồn tại của bản thân.

"Vậy… hai người có cần tôi nhường không gian lại để tiện chỉ và học không vậy?"

Thấy anh Đăng nhiệt tình trêu chọc, Hàn Dương cũng không muốn làm khó người ta, cậu nhóc tuy là nhỏ tuổi hơn rất nhiều so với đối phương, nhưng mà cách xử lí vấn đề lại khá hiểu chuyện, khiến cho vẻ mặt của Minh Nghiêm bỗng sáng rực lên một cách vô cùng tự hào sau khi nghe thấy câu hồi đáp của người mình yêu

"Em nói vậy thôi chứ đã đến đây để giao lưu mà… em phải để anh Nghiêm hòa mình với không khí bạn bè nữa! Làm sao lại trở thành lí do đuổi bạn của anh ấy đi như vậy…"

"Ty đúng là tinh tế ghê đó, bảo sao… Minh Nghiêm kể với anh suốt! Ổng nói ổng mê em lắm luôn!"

"Có nữa hả anh…"

Vốn dĩ cuộc nói chuyện giữa ba người họ không có gián đoạn, chỉ là gián đoạn được tạo ra bởi nhóm người của tên Khánh, hắn bưng mâm rượu tới, dùng thành ý của mình phát tận tay mỗi người một li trước mặt anh Đăng. Thật ra cũng vì Khánh là nhân viên của công ty, thành ý mời rượu này đã xuất phát từ rất nhiều lần trước nên cũng chẳng có ai thèm quan tâm để cười nhạo.

Chỉ là, vào cái lúc hắn dọn lấy mấy li rượu đã được Minh Nghiêm và Đăng uống cạn, thay vào đó mời hai người họ mỗi người uống một li mới, chút thành tâm đặt vào trong câu xin lỗi cũng hoàn toàn khác hẳn với giọng điệu phách lối lúc ban đầu.

"Em mời anh Đăng và anh Nghiêm ạ… sẵn tiện cũng là mượn rượu để xin lỗi anh Nghiêm và Ty vì hành động thất lễ của em ban nãy."

"…"

Thấy cái dáng vẻ đó, Đăng cũng nhìn Minh Nghiêm một lúc rất lâu, chờ đợi xem cậu bạn của mình rốt cuộc có chịu tha thứ cho tên khốn đó hay không. Hắn vẫn cầm li rượu hướng về phía Nghiêm, ánh mắt giống như rất khao khát chờ đợi một câu bỏ qua từ người trong cuộc. Nhưng mà Minh Nghiêm lại cứng nhắc không chút dao động, cứ lặng lẽ nhìn nét cười trên gương mặt đối phương, cảm thấy không đủ thiện cảm để nhận lời xin lỗi.

"Thôi chuyện cũng không có gì, Khánh đã có tâm xin lỗi như vậy rồi… Nghiêm cũng xem như nể mặt Đăng mà bỏ qua đi!”

"Phải rồi đó anh Nghiêm, dù sao cũng là nhân viên của anh Đăng, anh đừng làm khó anh ấy nữa!"

"…"

Vì cả hai người họ một trước một sau ra sức để khuyên, li rượu ở trước mặt cũng không thể nhẫn tâm mà gạt đi, Minh Nghiêm lặng lẽ đưa tay tới, người kia cũng cầm lấy một li trên chiếc mâm đó, giữa rất nhiều những li rượu ngẫu nhiên khác.

"Em mời hai anh!"

"…"

Khánh kính cẩn đến mức đợi Minh Nghiêm uống cạn rồi, sau đó mới chầm chậm đáp lễ bằng li của mình.

"Em xin lỗi nha, thôi cũng không làm phiền mọi người chơi nữa! Em đi xung quanh mời rượu mọi người tiếp đây!"


Thái độ của Minh Nghiêm lúc đặt lại li rượu đã uống cạn vào mâm không hề thay đổi. Điều đó chỉ có thể khẳng định, vì trước mặt của Đăng và Ty nên bản thân mới chấp nhận lời xin lỗi của Khánh mà thôi.

"Thôi, hai người chơi vui vẻ nha... Đăng lên trên gọi điện một chút, không biết nhân vật chính hôm nay có đến không nữa!"

"À mà… nhân vật chính của bữa tiệc này là ai vậy? Mấy lần trước đều là Đăng, không biết vì lí gì năm nay đột nhiên thay đổi?"

"Thì… cũng phải tạo cơ hội cho nhiều người có thiện chí nữa chứ! Nghiêm cũng biết… tổ chức party thế này không đơn giản mà! Mà người kia cũng là người thân của Đăng thôi, em trai Đăng đó!"

"Em trai sao?"

"Ừm… thôi để Đăng lên trên gọi điện cho nó! Mọi người cứ chơi tự nhiên nha!"

"Ok!"

Người em trai bí ẩn nào đó vừa được nhắc đến, hình như trước đây Nghiêm chưa từng được biết thì phải. Chút tò mò ban đầu cũng ngập trong lòng, nhưng bởi vì một vòng tay ôm chặt lấy dưới làn nước ấm, phân tán số tư tưởng mông lung của Minh Nghiêm đi thật xa sau cái quay lưng của Đăng.

"Anh quay lại nhìn em được chưa?"

"Anh xin lỗi… tự nhiên lại mênh mang như vậy… cục cưng có muốn ăn thêm chút đồ ăn nhẹ không? Trái cây hay là… flan gì đó? Anh đi lấy cho em… cái bụng còn tóp tọp nè!"

"Tới đây đã…"

Bàn tay của đối phương vừa cẩn thận chạm vào bụng của anh, anh đã nhanh chóng cầm lấy nó vòng qua eo mình, nhẹ nhàng xoay lưng lại dưới làn nước ấm nhưng cũng rất tinh tế kéo người ta ra một góc hồ khuất vắng người.

"Em muốn ăn pudding trái cây bên kia kìa…"

Chỉ về hướng mấy bàn buffet ăn nhẹ trước mặt của mình, ánh mắt đầy tình ý của Hàn Dương khiến cho tầm nhìn của Minh Nghiêm bất ngờ thay đổi, anh biết sự câu dẫn của mình chính là lí do, nhưng việc ánh mắt kia bất ngờ đặt lên môi anh bằng một nét nhìn thèm muốn, tâm trạng thích thú không thể nào che giấu cho được.

"Cái gì vậy? Nói đi lấy đồ ăn cho em mà không phải sao?"

"Muốn hôn em một cái được không?"

"Hôn em? Sao nãy giờ anh không nói vậy? Lại đột ngột nhìn thấy hình ảnh của Quân ở em chứ gì? Anh thừa nhận đi… anh thấy người yêu của người ta thì ao ước lắm chứ gì?"

"Không có…"

Câu đáp lại dường như không hề chống chế, vốn cũng chỉ là đáp cho có vậy thôi, vòng tay của Minh Nghiêm siết chặt lấy hông của anh mới là một lời thật lòng.

"Em sắp thi tốt nghiệp rồi…"

Cũng chẳng biết có phải là ngẫu nhiên không, nhưng bởi vì trong lòng đột ngột nghĩ đến, cái cảm giác sắp đạt được điều mà bản thân đã từng mơ ước từ rất lâu khiến cho suy nghĩ bừng cháy lên rất nhiều cảm xúc nóng bức khó tả.

"Thi tốt nghiệp xong… em phải làm phỏng vấn du học…"

"…"

Chuyện đó không phải Nghiêm không biết, nhưng hiện tại đột ngột nghe Ty nhắc đến, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác những thứ sắp với được vào tầm tay lại khó lòng giữ chặt đến mức trắc trở.

"Thực sự phải đi du học sao?"

Không muốn rời xa khi mà khoảng thời gian ở gần bên nhau còn chưa thấy đủ, vòng tay người phía sau bất ngờ càng siết chặt cơ thể người phía trước. Bởi vì chút động lòng nhất thời, Ty cũng không thể không an ủi giọng điệu chẳng nỡ lòng kia của người mình yêu. Anh khe khẽ xoay người, vẫn để mình được đối phương ôm chặt lấy như vậy, đôi bàn tay của anh nâng niu ôm gương mặt Nghiêm, ánh mắt chạm ánh mắt một cách nuông chiều. Nụ hôn nhè nhẹ đặt lên môi đối phương, sau đó là một nụ cười rất ngoan ngoãn.

"Bốn năm thôi mà… mỗi năm em đều sẽ về nước thăm anh!"

"Như vậy cũng không được! Biết đâu… còn chưa đến bốn tháng thì anh đã mất em rồi!"

"Anh không tin tưởng em hả?"

"Không phải anh không tin tưởng em! Chỉ là… anh nghĩ thế này, hay là anh cũng đi cùng em nhỉ?"

"Anh Nghiêm?"

Lời đề nghị đầy bất ngờ kia khiến cho Hàn Dương không thể không thấy tò mò, vốn biết gia đình Minh Nghiêm có điều kiện, nhưng làm sao lại vì chuyện tình cảm với một người mà bỏ hết chuyện làm ăn ở Việt Nam để đi cùng anh vậy chứ?

"Anh đùa à? Anh qua đó bốn năm thì làm gì chứ…"

"Đương nhiên anh phải có việc làm đàng hoàng… làm gì cũng được, miễn là buổi tối về lại được làm này làm nọ với em!"

"Hả?"

Giây phút người kia bật cười sau một câu khó hiểu, vòng tay ôm lấy anh cũng dần chặt hơn, Minh Nghiêm xoa xoa đầu của Ty trong cái ôm siết đầy chân tình này, giọng điệu nhẹ nhàng giải thích cho một câu vốn dĩ dễ gây hiểu lầm thế kia.

"Thì nấu ăn cho em, chăm sóc cho em… làm những chuyện mà hai người yêu thương nhau sống chung một nhà nên làm!"

"Anh Nghiêm…"

"Em mới đồng ý nhận lời hẹn hò với anh, mình đã hứa với nhau sau khi em tốt nghiệp thì mới gần gũi hơn nữa… mà cũng chẳng bao lâu sau đó thì em đã đi du học! Để anh ở đây một mình… không thấy anh rất tội nghiệp sao?"

"Anh…"

Vào lúc hai cơ thể ấm nóng quấn quýt lấy nhau dưới làn nước kia, một người bối rối vì cảm nhận được gương mặt của ai đó đỏ bừng giống như đã say. Sợ càng gần gũi lâu hơn nữa, bản thân càng khó lòng qua khỏi cửa ải nhục dục, Ty nhanh chóng cựa mình đẩy ai đó ra một khoảng, nói dối việc bản thân muốn ăn gì đó, cũng là để đẩy Minh Nghiêm ra khỏi những suy nghĩ ham muốn khó lường giữa nơi đông người.

"Anh đi lấy pudding cho em đi, với lại… nước trái cây nữa!"

"Ok!"

Gần chỗ hai người họ quấn quýt lấy nhau có một bậc thang xây chìm để tiện bước lên phía trên. Minh Nghiêm rời khỏi vùng nước ấm, chầm chậm đi về phía chỗ bàn buffet, nhưng đúng khoảng thời gian toàn thân vừa dừng trước bàn bày trí thức ăn, đầu bất chợt choáng váng cực mạnh, sức nóng hừng hực đổ từ mặt dọc xuống thân người, nhưng điểm đặc biệt dễ dàng nhận biết nhất lại là hạ thân.

"Anh Nghiêm…lấy cho em pudding xoài nha, nước ép dưa hấu nữa!"

"Ờ… chờ anh chút!"

Giọng điệu háo hức thúc giục của đối phương phía dưới hồ bơi khiến cho Minh Nghiêm nhanh chóng hoàn hồn. Nhưng chút cảm giác nóng bức đang bao trùm lấy cả cơ thể vẫn không thể cố gắng tạm quên đi. Nóng một cách khó hiểu làm Nghiêm không thể nào không tò mò, sức nóng này có lẽ không được tạo ra từ rượu.

"Anh dùng khăn ướt không…"

"Có… cho tôi một cái!"

Đặt chiếc đĩa đựng miếng pudding xuống bàn, đôi bàn tay Minh Nghiêm nhanh chóng nhận một chiếc khăn ướt từ người hỗ trợ. Nhưng giây phút cô nàng chầm chậm lướt qua khỏi chỗ mà Minh Nghiêm đứng, có một mùi hương nước hoa khá nồng đậm xộc vào trong mũi, mùi của nó rất giống với mùi trên chiếc khăn ướt mà cô nàng kia đưa cho.

"Ừm… em ơi…"

"Dạ, sao vậy anh?"

"Khăn ướt… không phải còn trong bọc hay sao? Sao lại bóc nó ra vậy nhỉ?"

"Em cũng chỉ vừa mới bóc ra cho anh thôi mà, em bóc để gom vỏ rác lại, sợ khách say sẽ vứt lung tung, như vậy rất cực cho các chị giúp việc!"

Bởi vì lời giải thích trôi chảy không chút ngập ngừng, cũng bởi vì đôi nét xinh đẹp đoan trang trên gương mặt của đối phương khiến người lắng nghe không chút nghi ngờ. Cô gái đó thậm chí còn tới gần đưa cho Nghiêm một bọc khăn ướt mới tinh chưa bóc.

"Nếu anh ngại thì có thể lấy cái chưa bóc… đổi lại cũng được!"

"Không sao đâu! Mùi hương cũng dễ chịu đó!"

"Vậy nếu không có chuyện gì khác, em xin phép đi phục vụ các bạn ở đằng kia!"

"Bye em!"

Chiếc đĩa pudding được cầm lên lần nữa, Minh Nghiêm chầm chậm xoay người về phía sự chờ đợi của mình, anh bật cười vì Hàn Dương đang chống cằm nhìn mình một cách khó chịu.

"Tán tỉnh con gái người ta à?"

"Em hâm vừa thôi! Anh chỉ lịch sự …"

"Lịch sự quá nhỉ… lịch sự cũng không thèm để tâm người yêu của mình có ghen hay không?"

Vì câu nói và ánh mắt trách móc của Hàn Dương, Minh Nghiêm nhẹ nhàng ngồi xuống đối diện anh ở trên bờ hồ, đem một miếng pudding nho nhỏ đặt trên đầu muỗng, đưa cái muỗng về phía chiếc miệng hồng hào xinh xắn của người mình yêu.

"Anh chiều chuộng em để xin lỗi có được không vậy?"

"Em khó chiều lắm đó!"

Mặc đối phương cố tình làm khó, Minh Nghiêm vẫn nhẹ nhàng đem miếng pudding kem sữa đặt lên môi anh. Ty vì cố tình trêu đùa người mình yêu nên mới ngậm miệng không chịu nhận lấy thành ý đó. Lại không ngờ vì hành động này, cái nóng bức sâu trong cơ thể Minh Nghiêm bùng phát như một liều thuốc thầm lặng.

"Không chịu ăn… hay là phải để anh cạy miệng em ra?"

"Em thách đó…"

"…"

Lời thách thức và ánh mắt liếc nhẹ kia khiến tầm nhìn của đối phương đột nhiên tối sầm. Minh Nghiêm đem miếng pudding nhỏ đặt vào trong miệng, cũng cẩn thận đặt chiếc đĩa ăn phía trên thành hồ. Bằng một cú nhào lộn chuyên nghiệp, cơ thể đó chìm sâu vào trong làn nước ấm nóng, đôi cánh tay cũng rất nhanh chóng ôm chặt lấy người mình yêu.

"A… anh Nghiêm, em đùa thôi, em ăn là được mà…"

"Anh đút cho em ăn…"

Lời vừa nói chỉ dứt vài giây, môi miệng của người đó cũng nhanh chóng bao bọc chiếm hữu lấy môi miệng của anh. Miếng pudding ngọt ngào mềm mại tan đi trong miệng, nhưng vị ngọt của nó kéo theo cả một nụ hôn rất sâu và dài. Thời điểm toàn thân ngập trong làn nước kia, quấn nhẹ lấy đầu lưỡi của người mình yêu, ngỡ là cái cảm giác nóng bừng khó chịu đó sẽ mau chóng tan đi, chính bản thân Minh Nghiêm cũng không thể ngờ là mình lại chìm sâu vào trong nó hơn nữa.

"Ưm…"

"…"

Hơi thở gấp gáp và đôi chút yếu ớt không chống cự của Hàn Dương khiến cho đối phương càng muốn ngừng lại càng khó khăn hơn. Nụ hôn kéo dài giữa tiếng nhạc mạnh mẽ, giữa những ánh đèn rực rỡ đang thay đổi sắc màu, dưới làn nước ấm nóng tưởng chừng kín đáo, Minh Nghiêm táo bạo hơn một chút, tâm trí giống như bay bổng giữa trời đêm, đôi bàn tay chủ động mò mẫm khắp nơi trên cơ thể người mình yêu, nhưng phải đến khi giới hạn của đụng chạm bắt đầu di chuyển tới gần phần mông, vài ba đợt nhào nặn vô cùng chủ đích khiến Ty khó chịu cựa mình…

"Anh Nghiêm…"

Có lẽ giây phút đó, anh không biết trước tầm mắt mình đã là một người hoàn toàn khác hẳn.

"Mình đang ở chỗ đông người mà anh…"

"Vậy thử tìm một chỗ kín đáo được không? Anh muốn…"

"Anh Nghiêm?"

Gọi tên của đối phương trong sự thắc mắc, thậm chí còn chưa đủ tỉnh táo để nhận thức vấn đề mà người kia vừa nói với mình, cơ thể anh đã bị vòng tay với sức mạnh to lớn kia bế lên giữa làn nước ấm.

"Anh Nghiêm, bây giờ đã cần phòng riêng chưa vậy ạ?"

"Anh… anh Khánh?"

Người đó mang vẻ mặt vô cùng khó hiểu hướng về Minh Nghiêm, lúc đối phương bế Ty vững vàng đứng ở trên thành hồ bơi, Khánh còn cẩn thận đem cái thẻ mở phòng nhét vào trong chiếc túi nhỏ quần bơi mà Nghiêm đang mặc.

"Đường tắt ở bên hông biệt thự!"

"Cảm ơn!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.