Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Rõ ràng trước đó anh thật sự ngóng trông hắn về, nhưng nhìn cái dáng vẻ hớn ha hớn hở của hắn lúc từ ngoài cổng bước vào, Lam Tuyên lại cảm thấy có chút gì đó chướng mắt đến mức không muốn nhìn mặt. Nán lại ở trong bếp cùng chờ với mẹ nhưng lại lấy cái cớ lau lau dọn dọn quay lưng về phía cửa chính, giống như tự làm khổ bản thân vì thỉnh thoảng anh lại phải ngoái đầu ra cửa một lần để xem thử hắn đã lết tới đâu.

"Mẹ chưa ngủ nữa hả? Hehe, con đi công chuyện nên về trễ xíu hà… sao mẹ không ngủ trước đi, còn đợi con nữa…"

"Con đó, cứ tranh thủ lúc ba không có ở nhà buổi tối là lại về trễ, hôm nào bị bắt tại trận là mẹ không có bênh con nữa đâu nha!"

"Ba á? Dạo này ba bận chuyện làm ăn… tài lộc đang tới, tâm trạng cũng thoải mái… chắc ba không thèm để ý tới con đâu! Mẹ yên tâm… ủa, anh Tuyên cũng chưa ngủ nữa hả? Bình thường ổng ngủ sớm dữ lắm mà ta!"

Hắn vừa vào tới nơi cũng vừa đặt hông xuống nói còn chưa kịp hết một câu, mắt thoáng nhìn thấy bóng lưng người trong bếp đã nhanh chóng đứng dậy chạy ào vào trong. Đúng là sở trường của Tử Kỳ không một ngày nào là không lặp đi lặp lại. Kiểu gì sớm hay tối hắn cũng nhất định phải chọc cho Lam Tuyên phát điên mới thấy tâm trạng sảng khoái.

"Nè, con lại chạy đi đâu đó? Có đói bụng không? Hồi nãy chú bánh bao mới chạy ngang qua nhà mình, anh con mua hai cái để trong nồi hấp đó, đói thì nói Lam Tuyên lấy ra mà ăn cho nóng!"

"Bánh bao hả mẹ? Của anh Tuyên thì con ăn chứ!"

Miệng hắn linh hoạt hỏi, tay cũng rất táy máy "chộp" một phát trúng phóc quả đào bên trái của anh, Lam Tuyên giật mình tránh người đi vứt chiếc khăn lau bếp vào ngực của hắn, ánh mắt anh khó chịu liếc ngang, còn chưa kể thái độ không hề ưng cái hành động ban nãy khiến cho anh phải tìm mọi cách tránh né. Tử Kỳ ngược lại rất thích phản ứng xa lánh kia của anh, hắn vội túm lấy cổ tay anh, tìm cái cớ để bắt chuyện cho bằng được mới thôi.

"Ê ê chờ chút, nghe mấy bạn nói anh tới phòng thi tìm em hả? Tìm em chi dạ?"

"Hỏi làm gì? Tôi đi đâu thì liên quan gì đến cậu mà hỏi?"

"Chứ không phải anh tới phòng thi tìm em có nghĩa là liên quan đến em rồi sao?"

"Tôi tới phòng thi cũng tự tới bằng chân của tôi chứ đâu có đi nhờ cái chân của cậu đâu mà liên quan đến cậu?"

"Ủa? Hả… ủa?"

Đúng là lần đầu tiên hắn mới được nghe qua kiểu lí giải lạ lùng của anh, nhưng mà dù sao đi chăng nữa mục đích chính của hắn khi gọi anh lại cũng không phải là để làm rõ chuyện anh có đến tìm hắn hay không? Tử Kỳ lôi từ trong túi ra một nắm kẹo gói trong tờ giấy bạc, hắn nắm lấy bàn tay Lam Tuyên cẩn thận đem số kẹo đó đặt vào trong.

"Đem về cho anh nè, kẹo ớt cay… ăn cho bớt ngứa miệng!"

"Ai thèm?"

"Nè nè hai đứa, bây giờ có phải mẹ nên đi ngủ sớm nhường chỗ này lại cho tụi con tiếp tục gây chuyện không vậy? Cơ mà… có gây chuyện thì cũng tránh xa tủ rượu của ba con ra giúp nha! Tổn thất dữ lắm đó! Mẹ vô phòng trước đây, hai đứa nhỏ nhỏ tiếng một chút cho mẹ còn đọc truyện nữa!"

Thật ra cái bài kiếm chuyện này của hắn với anh, người quen thuộc biết thừa như mẹ thậm chí còn có thể đoán được rõ ràng từng tình tiết nữa. Chỉ có điều hôm nay bỗng dưng khác lạ, Lam Tuyên không những không vứt đống kẹo trên tay xuống, anh còn lẳng lặng đem số quà đầy thành ý đó của hắn bỏ vào túi áo. Sau giây phút mẹ rời khỏi căn bếp nhỏ, giọng điệu anh lại có thêm chút nhẫn nhịn nhưng hình như cũng có một chút gì đó tò mò muốn hỏi.

"Ngày nào tôi cũng phải nấu cơm… ai ở trong nhà này có đi đâu không về ăn cơm cũng đều phải báo một tiếng, hoặc là ít nhất tôi nhắn hỏi cũng phải trả lời. Tôi cũng còn có việc riêng của tôi nữa, đâu có rảnh ở không mỗi ngày đều đoán xem cậu đi đâu, với ai… có về nhà ăn cơm hay không?"

"Em quên, tại lúc đi chung với anh Linh là em bận thật, không có thời gian để xem điện thoại luôn đó! Anh nhắn cho em hả? Xin lỗi ha!"

"Rồi… làm gì mà đi tới giờ này vậy? Bộ… công chuyện quan trọng hơn cả việc ôn thi sao? Tôi không biết là cậu lại có chuyện quan trọng đến như vậy nữa đó!"

Thái độ hỏi của Lam Tuyên rất buồn cười, mẹ nép mình sau cửa phòng riêng lén nhìn qua mấy khe hở của cầu thang, xem lúc ẩn lúc hiện bóng dáng thằng con trai nhỏ mà lại quắn quéo hết cả người. Thì ra, thằng con trai tính tình lạnh băng của bà lúc yêu vào lại có kiểu cách ghen tuông lạ lùng như vậy. Rõ ràng muốn hỏi thằng bé đã đi đâu, nhưng cứ nói lòng vòng một lúc rồi mới đâm thẳng vào vấn đề. Tử Kỳ nghe cách hỏi kiểu đó, lòng cũng chẳng thèm để tâm tới có lạ hay không. Hắn chỉ nhắc đến cái bánh bao mà mẹ vừa nói, bụng rột rột reo lên mấy tiếng.

"Đói quá à… bánh bao đâu? Cho em xin một cái đi!"

"Chứ… đi qua nhà Nhất Linh không được ăn sơn hào hải vị à?"

"Em có qua nhà anh Linh đâu? Em chỉ nhờ anh Linh chở tới nhà bạn thôi à… mà anh Linh cũng ở đó chơi với tụi em, có ăn pizza nhưng mà về nhà nghe mẹ nói bánh bao tự nhiên cũng thèm… tự nhiên thấy đói đói!"

"Qua nhà bạn?"

Anh lắng nghe mấy câu trả lời của hắn, vốn dĩ đã có thể giải đáp được thắc mắc rồi nhưng Tử Kỳ lại nhắc đến người bạn khác, điều này khiến cho hành động lấy chiếc bánh bao ra khỏi nồi của anh có chút khựng lại, miệng cũng vô thức hỏi thành lời. Trong khi Tử Kỳ đã sẵn tiện ngồi luôn tại chỗ bàn ăn cởi bỏ đi quần dài và áo đồng phục hắn mặc trên người.

"Aiz, thoải mái ghê…"

"…"


Lam Tuyên quay sang nhìn về phía của hắn, thấy một thân Tử Kỳ chỉ còn vỏn vẹn mỗi chiếc quần đùi, quần áo hắn cởi ra vứt trên bàn ăn, điệu ngồi cũng ngả ngớn chẳng ra làm sao, hai mắt hắn nhìn anh lim dim giống như buồn ngủ, vậy mà chiếc bánh bao đáng thương bị anh vứt dưới nền nhà lại có được sức mạnh khiến hắn bật dậy một cách bất ngờ.

"Trời! Anh không muốn tận tay lấy ra cho người ta ăn thì nói một tiếng chứ sao lại đem cái bánh bao vứt xuống dưới đất như vậy?"

"Cậu… có bị khùng không? Đây là đâu mà tự nhiên cởi quần áo hết trơn ra vậy?"

"Khùng cái gì mà khùng, em cởi sẵn ăn xong thì đi tắm luôn cho tiện! Mà em cũng đang mặc quần đùi chứ bộ… anh làm như mới lần đầu thấy em ở trần vậy? À… chút cho em mượn phòng tắm của anh xài xíu nha, với lại… cho em mượn máy tính của anh làm chút chuyện nữa! Bữa nay em ngủ trễ á… anh muốn ngủ yên thì đeo tai nghe đi, mắc công em chơi game ồn ào!"

Vừa nhặt cái bánh bao bên dưới đất lên, Tử Kỳ cũng vô tư gác một chân mình lên ghế, hắn chỉ chăm chú bóc miếng giấy lót dưới đáy của chiếc bánh, cũng chẳng thèm để ý Lam Tuyên vẫn đứng đơ người ra đó, anh không giấu được chút tò mò, bản thân thật sự giống như bị ma xui quỷ khiến, ánh mắt cứ lần lượt lướt nhẹ dọc theo khắp đường nét trên cơ thể của hắn. Thậm chí… có giây phút không cầm lòng được, anh còn lén nhìn cả vào trong cái ống quần đùi rộng huếch của hắn.

"À anh Tuyên!"

"Hả?"

"Anh làm gì giật mình dữ vậy?"

"Đâu… đâu có đâu!"

"Anh giật mình làm em quên em muốn nói gì luôn rồi nè…"

Nếu không phải lúc đó là anh cố tình nghiêng đầu nhìn hắn, nuốt xuống ngụm nước bọt giữa chừng, thái độ cũng chứa đựng rất nhiều xấu xa thì dù hắn có quát lớn tiếng gọi anh, anh cũng đâu đến mức phải giật mình giống như vậy.

"Còn một cái trong nồi hấp… chưa no thì lấy ăn luôn đi! Tôi… lên phòng trước!"

"Ờ…"

Lần đầu hắn ngước lên mà đáp lại anh, ánh mắt cũng phớt lờ nhìn qua dáng vẻ người kia chầm chậm bước đi, vốn dĩ đâu có thấy lạ lùng gì đâu.

"…"

Nhưng đến lần thứ hai hắn ngước nhìn lên, Lam Tuyên trông vẫn giống như rất miễn cưỡng di chuyển.

Chắc là chân của ổng còn đau…

Nghĩ lại cũng cảm thấy có chút gì đó không đúng, bởi vì hồi sáng nay trước giờ vào thi hắn còn bị anh dùng chân đạp một phát, chân của anh lúc đó cũng không hề khập khiễng đến như vậy kia mà.

"Anh Tuyên!"

"Sao?"

Giọng gọi của Tử Kỳ khiến anh ngừng bước chân lại, lồng ngực lại bắt đầu thấp thỏm lo sợ mà vang vang đập.

"Sao anh đi cái tướng kì vậy?"

Nếu không phải chỉ vì tâm tư nghĩ đầy chuyện xấu, có lẽ anh cũng chẳng dễ dàng bị cơ thể đó của hắn thu hút đến mức không làm chủ được cảm xúc thế này. Hắn thì ngây thơ vô tội vạ, lại còn đứng dậy chạy tới gần bên anh cố tình hỏi cho ra lẽ.

"Sao anh đi khập khiễng nữa rồi? Chân của anh vẫn chưa lành nữa sao?"

"Thì… thỉnh thoảng hơi đau đau…"

"Như vậy có ổn không? Có thi nhảy được không đó?"

Hắn ngậm một miếng bánh bao nhỏ vào miệng, vội vàng cúi người ngồi xuống dưới hạ thân của anh để tìm xem vết thương trên cổ chân. Chỉ có điều, tầm nhìn này đối với chính anh mà nói thật sự rất dễ dàng để Tử Kỳ phát hiện ra "sự thật" của dáng đi khó coi kia.

"Không sao đâu…"

"Để em xem thử được không?"

"Cậu ăn thì lo ăn đi! Tôi đau bụng… tôi muốn về phòng, tránh ra đi!"

"Làm gì mà ghê quá vậy, người ta đang lo lắng cho anh chứ bộ!"

Nói rồi hắn cũng xị mặt ra, lề mề đứng dậy ôm đống đồ của mình vừa mới cởi bỏ trên bàn, gom tất cả chỗ lộn xộn đó ném hết vào trong vòng tay của anh.

"Cho gửi bỏ vào máy giặt coi!"

"…"

Lẽ ra, nếu là anh bình thường chắc chắn sẽ đem đống đồ bẩn đó vứt đầy xuống đất. Hắn cũng thầm đoán trước phản ứng của anh nên mới làm vậy để mà cố tình gây chuyện, có ai ngờ… Lam Tuyên chẳng những không thèm trách nửa lời, anh chỉ liếc nhìn hắn một cái sau đó cũng bằng lòng ôm chặt đống quần áo bẩn của hắn trong tay, khập khiễng từng bước chân nhẹ nhàng di chuyển tới chỗ cầu thang.

"Ê!"

"…"

Vậy mà hắn còn chưa chịu dừng chiêu trò kiếm chuyện của mình, cứ nhất định phải gọi theo tên của anh cho được mới thôi.

"Lam Tuyên!"

"…"

"Ê cái đồ khó ưa khó chịu!"

"…"

"Nè, em cố tình kiếm chuyện với anh đó!"

"…"

"Thật là tức chết đi được mà! Sao anh không chửi em giống như ngày trước nữa!"

"…"

Thật ra, nếu bây giờ mà anh chửi hắn như trước hoặc là anh đem đống quần áo bẩn đó vứt đi như cách bản thân đã từng làm, thì mục đích sâu xa trong lòng đang ấp ủ kia liệu có còn cơ hội để anh thực hiện nữa không? Nghĩ đến đó, Lam Tuyên chỉ nhẹ dừng chân lại, anh xoay người nhìn về phía hắn, từ góc độ của chân cầu thang, thấy cái dáng vẻ của Tử Kỳ tức giận chống hông nhìn mình trông thật ngu ngốc.

"Tôi không muốn gây chuyện với người như cậu!"

"Như em? Như em là sao hả?"

"Tôi… tôi không muốn phí thời gian, thà đem đi giặt còn nhanh hơn đứng cãi nhau với cậu!"

"Ờ, dữ vậy sao?"

"Cậu lo mà nuốt hết cái bánh bao đi!"

Hắn bực bội ngồi xuống, quay đi quay lại vừa ăn vừa nghĩ đều cảm thấy Lam Tuyên mặc dù chửi thì cũng đã chửi hắn rồi, nhưng sao cách chửi kia của anh vô cùng lạ lẫm. Hắn vẫn chắc chắn tận cả trăm phần trăm là anh không còn giống anh của ngày xưa nữa rồi.

"Nè!"

"…"

Lúc quay lại thêm một lần nữa cố tình kiếm chuyện, Tử Kỳ đã không còn nhìn thấy Lam Tuyên dưới chân cầu thang. Ai mà biết được chứ, anh đã nhanh chóng rút vào trong phòng riêng, lần này xem như đã thành công ôm cả đống đồ của hắn vào trong toilet.

"…"

Khoảng trầm lặng của không gian nhỏ hẹp kia khiến cho những nhịp tim của anh không ngừng vang đập, sâu phía trong lồng ngực đến vậy mà cũng có thể để cho tai nghe thấy một cách rõ ràng đến từng nhịp nhỏ.

Thình thịch…

Lam Tuyên chầm chậm lật nhìn đống quần áo của hắn trong tầm tay mình, nhưng lại cảm giác sự yên tĩnh kia bao bọc lấy toàn thân cũng không an toàn cho lắm. Anh cúi xuống mở vòi hoa sen, để cho nước trực tiếp đổ xuống va vào nền gạch tạo thành những âm thanh che kín đi mục đích đen tối này của mình. Bộ đồ hắn đã mặc cả ngày, biết thừa mùi mồ hôi chắc chắn sẽ không nhẹ nhàng với khứu giác của bản thân một chút nào cả, nhưng Lam Tuyên vẫn không tài nào ngăn được hành vi xấu xa như có cả một đám quỷ ở sau lưng cố tình xúi giục. Anh đem chiếc áo thun đồng phục thể dục của hắn chầm chậm đặt gần cánh mũi, khoảng cách vào hiện tại chắc tầm năm bảy centi.

"…"

Hít một hơi nhẹ nhàng số mùi hương đặc trưng đó, cảm giác mọi áp lực sâu trong suy nghĩ bất ngờ bị xóa tan không còn chút tăm hơi nào. Mùi của hắn không quá khó ngửi, có rất nhiều sự nam tính không ngừng thu hút anh. Mặc dù đối với bản thân anh, anh muốn mình lúc nào cũng phải thơm tho sạch sẽ… nhưng kì lạ ở chỗ, chút bẩn bẩn của hắn trong mắt người ta vậy mà lại kích thích mọi giác quan thuộc về anh đến mức ảo diệu.


Đôi mắt anh lúc này bắt đầu có chút mơ màng, lưng gấp gáp tựa vào vách tường, khoảng cách của chiếc áo tới gần cánh mũi được thu ngắn lại. Mùi của hắn với anh mà nói thật sự rất giống như liệu pháp chữa lành, nhưng nếu ngửi quá nhiều… anh không nghĩ là ảo giác cũng xuất hiện trước mắt thế này.

"Tử Kỳ…"

Giọng trầm khàn bắt đầu không thể che giấu khao khát, nó khiến anh bất lực gọi tên của hắn một mình. Nhiều hơn nữa sau cú hít lần thứ ba, Lam Tuyên khẽ đem một tay phải đặt xuống phía dưới đũng quần, thao tác bắt đầu có kiên định để mà xoa nắn một lúc rất lâu…

"Ah…"

Hành động đó lặp đi lặp lại trong suốt hơn ba mươi phút, từ phía ngoài cho đến sâu tận bên trong, cứ mỗi lần hít sâu mùi hương cơ thể của hắn anh lại có thêm chút lực tay tác động vào vị trí cô đơn kia của mình, sau nhiều lần như vậy qua đi Lam Tuyên cuối cùng cũng thỏa mãn phát tiết. Chỉ là… giây phút anh vừa choàng tỉnh lại, tiếng đập cửa phòng tắm cũng nối dài nhau vang lên không dứt, hình như loáng thoáng còn có cả tiếng gọi của hắn đi kèm.

"Anh Tuyên, anh Tuyên!"


"Anh Tuyên ơi!"


"Ơ… ơi…"

Chết rồi…

Anh quên mất là hắn nói mình sẽ mượn phòng tắm của anh, ba mươi phút từ nãy đến giờ cũng chỉ tự nghe tự nhìn lấy bản thân mình dưới tiếng nước chảy ầm ầm. Có lẽ cũng vì anh tập trung quá độ, tiếng gọi ở bên ngoài hoàn toàn cũng chẳng để tâm nghe thấy.

"Có chuyện gì?"

Đưa tay tắt vòi nước bên cạnh, Lam Tuyên cũng vội vội vàng vàng cởi bỏ số quần áo bẩn trên người mình ra, anh vốn dĩ đã tắm trước lúc hắn trở về nhà một lần, nhưng hiện tại nếu không tắm thêm lần nữa có lẽ chẳng có cách nào để phi tang số hậu quả mà bản thân vừa mới gây ra.

"Anh làm gì đó?"

"Tôi tắm!"

"Anh ở nhà cả buổi sao không tắm đi, giờ em mượn phòng tắm thì anh lại lấy cớ tắm để không phải cho em mượn! Đúng là đồ khó ưa mà!"

"…"

Mặc cho hắn hiểu lầm đi vậy, anh tự nói với bản thân mình như thế rồi im lặng đợi bóng dáng của Tử Kỳ rời khỏi tấm kính mờ phòng tắm, hắn đi được một đoạn anh mới tiếp tục quay qua thu dọn bãi chiến trường ban nãy. Làm chuyện xấu không quen, lòng cứ thấp thỏm lo nhìn lại mọi thứ trước khi rời đi, mặc dù lúc đó anh đã rất cẩn thận bao bọc chiếc áo thể dục bên dưới "cậu em", phát tiết vào trong đó là để ngăn độ phóng ra của dòng vật chất, nhưng Lam Tuyên dù đã giặt sơ qua rồi mũi vẫn cứ cảm thấy cái mùi đặc trưng thế kia không tài nào xóa đi được. Anh hoang mang gom đống quần áo của hắn nhồi vào trong giỏ quần áo của mình, dùng chai body mist xịt khắp xung quanh, khi bản thân đủ cảm thấy an tâm rồi sự rời đi mới chầm chậm bắt đầu đẩy cánh cửa phòng tắm ra.


"…"

Cái tên đó…

Hắn đang ngồi gác một chân lên chiếc ghế của anh, mặt đối diện với màn hình máy vi tính, tay cũng rất nhanh nhẹn di chuyển nhân vật trong game của mình. Thì ra, từ nãy giờ trong lúc anh đang tất bật dọn dẹp, Tử Kỳ lại chuyển hướng qua mượn máy tính của anh để mà chơi game.

"Tôi tắm xong rồi, cậu có tắm thì đi tắm đi!"

"Chơi xong ván đã…"

"Khuya lắm rồi đó!"

"Biết rồi mà!"

Thấy hắn chẳng có chút để tâm nào dành cho mình, anh xem như cũng tạm yên lòng vác giỏ quần áo bẩn ra khỏi phòng. Nhưng Tử Kỳ vừa thấy cánh cửa phòng anh đóng lại, tay của hắn cũng nhanh chóng hạ ván game để tập trung việc xuất ra một đoạn video mà mình đang rất tâm đắc.

"Cái ông già đó… lần này nhất định sẽ quỳ xuống để cảm ơn mình cho coi!"

Hắn biết anh vào tầm giờ này sẽ gom quần áo bỏ vào trong máy, Lam Tuyên làm cái gì cũng chậm chạp hết, anh tỉ mỉ từng li từng tí vừa soạn hết đồ bẩn ra vừa lục xem lại các vật dụng bỏ quên trong túi sau đó mới tiến hành lọc đồ nhỏ ra một chiếc túi lưới để mà giặt riêng, đồ lớn thì tùy loại sẽ để giặt tay hay là giặt máy. Sau khi hoàn thành hết công việc chắc chắn sẽ mất đến cả tiếng đồng hồ. Số thời gian đủ dài như vậy, hắn phải tranh thủ để giúp anh hoàn thành xong đoạn video dự thi.


"Hệ thống đã nhận được email phản hồi của bạn, cảm ơn bạn đã liên lạc! Chúng tôi sẽ kiểm tra và đưa ra quyết định sớm!"

"Hả?"

Một tiếng sau,

Anh ở trong phòng giặt chung của gia đình, vốn dĩ vừa mới nhấn nút khởi động máy, chiếc điện thoại trên kệ cũng vang một dòng thông báo vô cùng bất ngờ.

Mình đâu có phản hồi gì đâu ta…

Thì đúng là anh chẳng hề đưa ra lời phản hồi nào cả, bởi vì năm phút trước nội dung của email gửi đi từ máy tính bàn nhà anh là do Tử Kỳ làm thay.

"Cái gì vậy…"

Đọc tới đó, anh gấp gáp đem hai bàn tay ướt nhẹp của mình lau vội vào trong một chiếc khăn nhỏ, mở phần thư đã gửi cách đây năm phút mới tá hỏa phát hiện ra bên dưới được đính kèm thêm một tệp video. Nhưng mà…

Tử Kỳ…

Hắn lấy đâu ra những giai điệu vô cùng bắt tai, lại cũng khớp hoàn toàn với màn vũ đạo mà anh thực hiện vậy nhỉ?

Vũ đạo này…

Anh khe khẽ cau mày cố nghĩ thử xem, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không tin được vào mắt của mình lúc đó. Bởi vì người trong đoạn video kia chính là anh, hoàn toàn không hề sai một chút nào cả. Những vũ đạo và góc quay đó cũng được thực hiện bởi anh cách đây không lâu. Nhưng tại sao sự mới mẻ trong động tác cứ khiến cho anh cảm thấy khó hiểu vô cùng.

"…"

Không được, anh không nghĩ được gì sau những bất ngờ mà hắn mang cho. Anh chỉ muốn thật nhanh chóng chạy lên phòng, có thể được đối diện với hắn và cũng có thể để cho hắn nói rõ một lời giải thích với anh. Anh không muốn mọi thứ chỉ dừng lại như những giấc mơ suốt nhiều ngày trôi qua, không muốn cứ mỗi lần đối diện với thực tế vi diệu là sẽ choàng tỉnh lại và không còn hắn ở bên cạnh nữa.

"Tử Kỳ!"


"Tử Kỳ…"

Thật may mắn làm sao khi cánh cửa phòng mở toang, vẫn là cái dáng ngồi chẳng giống ai đó của hắn, vẫn là nụ cười đầy ngạo mạn đáng ghét hướng về phía anh, lại còn có cả giọng điệu biết thừa kia nữa chứ.

"Sao hả? Muốn cảm ơn em đúng không?"

Hắn đứng dậy đem chiếc đệm ghế đặt xuống nền nhà, sau đó còn vô cùng khó ưa khoanh tay hất mặt về phía của anh mà nói.

"Khanh cứ từ từ quỳ xuống rồi cảm ơn trẫm cũng chưa có muộn đâu à nha…"

"Em làm gì vậy? Em gửi cái clip đó sao?"

"Chậc chậc chậc… sao không gọi tôi xưng cậu nữa đi, khanh đó… đúng là thiếu tiền đồ thật mà!"

"Tử Kỳ…"

Không có nhiều thời gian để tiếp tục lắng nghe những lời thoại diễn trò của hắn, anh từ phía ngoài cửa đã gấp rút chạy vào trong, đối diện nhau ở một khoảng cách rất gần, bàn tay đưa chiếc điện thoại ra hướng về ánh mắt đối phương.

"Nhạc này từ đâu ra vậy? Với lại vũ đạo đó nữa… em nói đi… anh không hiểu lắm!"

"Đúng là thường ngày em thấy anh thông minh dữ lắm, kết quả cũng chỉ có như vậy thôi sao? Nhìn một phát là biết em tua ngược video của anh lại rồi! Có vậy cũng không nhận ra! Bộ đang yêu hay sao mà lú dữ vậy?"

"Tua ngược…"

Phải rồi, giờ xem lại thêm một lần nữa anh mới biết lí do mình cảm thấy những vũ đạo kia quen thuộc đến như vậy là bởi vì nó tua ngược. Nhưng có trời mới tin được cách này mà hắn cũng có thể nghĩ ra, trước đó anh thậm chí còn nghĩ đến việc phải bỏ ra cả một đêm để hoàn thiện hết các bước chuẩn bị cho một phần dự thi mới. Anh muốn tìm hắn để thảo luận, anh còn thầm trách hắn đã ngó lơ mình cả ngày để đi cùng với Nhất Linh. Sau khi biết hắn vui vẻ với người ta, Lam Tuyên thậm chí chẳng còn hứng thú để rủ hắn thức trọn đêm nay với mình. Vậy mà…

"Em biết anh kiểu gì cũng sẽ tìm cách để làm lại tác phẩm dự thi mới. Nhưng mà… tác phẩm này vốn dĩ là của anh rồi, cái thằng khốn nạn kia dám chơi xấu anh để đưa cho một người khác… sao anh lại phải mất công thêm một lần nữa có đúng không? Lúc làm bài thi trong lớp em giải câu đầu tiên thì thấy nó có thể giải ngược lại vậy là vô tình nghĩ đến anh luôn, em nghĩ mình tua ngược vũ đạo xem thử có khác biệt không? Vậy là nổi hứng lên vội làm bài thi cho xong để tìm anh Linh… kết quả bất ngờ lắm đó, bởi vì ngoài em ra… đâu có ai xem đoạn video tua ngược này mà biết đó là cùng một loại vũ đạo đâu!"

"Tử Kỳ à…"

Hắn thật sự khiến anh cảm động đến mức chỉ muốn bật khóc mà thôi, trước giờ mỗi chuyện mà anh tự xây dựng cho ước mơ của riêng mình, từ đầu đến cuối cũng chỉ có mình anh loay hoay như vậy. Anh chưa từng cảm thấy có sự xuất hiện của một người nào lại tác động được đến bản thân mạnh mẽ như vậy. Trước đây mẹ từng nói, có thể sau này anh sẽ rất khó phải lòng với một người nào lắm, nhưng dù có đi nữa người anh thích có thể sẽ không đồng điệu với anh về mặt tính cách, điều anh cần ít nhất là họ sẵn sàng nghĩ mọi thứ cho ước mơ của anh. Người như vậy, anh còn nghĩ phải thật lâu lắm mới tìm ra được kia chứ?

"Cảm ơn em…"

"Èo!"

Mấy giây phút cảm động thế này, làm sao để cho hắn nghiêm túc với anh một chút đây nhỉ? Tử Kỳ nhìn ánh mắt muốn trào ra vạn cảm xúc thành tâm của anh, hắn cười khì như một tên ngốc, lời nói ra cũng chẳng thèm để tâm đến cái ân nghĩa kia với anh sâu rộng bao nhiêu.

"Nè nè nè, đừng có trịnh trọng cảm ơn như vậy được không? Làm em nổi hết da gà!"

"Không phải lúc nãy em còn đòi anh phải quỳ xuống cảm ơn hay sao?"

"Sao mà em nói gì anh cũng răm rắp tin theo hết vậy?"

"…"

Đúng là hắn nói gì anh cũng tin hết, mặc dù anh vốn dĩ không phải một kẻ dễ tin. Chỉ là cách đối xử của hắn khiến anh thật lòng đáp lại. Trong lúc bản thân mãi hoang mang chưa tìm được bến, hắn vốn dĩ đã trở thành bờ vững chắc chờ đợi anh rồi.

"Em bỏ đi giữa chừng như vậy… bài thi nếu làm không tốt thì sao? Cũng có thể đợi khi thi xong kia mà? Cũng có thể nói trước với anh…"

"Bài thi đó dễ ợt, em cũng đâu có muốn làm nhanh như vậy, nhưng mà tại nó dễ quá nên em mới làm nhanh đó chứ! Em đến tìm anh Linh nhờ anh ấy giúp tìm một người mix nhạc giỏi để hướng dẫn em, ca khúc này xem như cũng là ca khúc đầu tay của em đó, em biết chơi đàn nhưng trước đây chưa từng nghĩ đến làm nhạc nên ban đầu có hơi rối ren, may mà anh bạn của anh Linh có phòng thu chuyên nghiệp! Anh biết không? Đúng là giàu sướng thật đó… bỏ tiền ra muốn có thứ gì cũng được, anh Linh thuê anh ấy giúp em, cũng trả cả tiền mượn phòng thu và dụng cụ để cho em tự mix, xong rồi thì em chạy về tìm cách gửi bài dự thi giúp anh luôn cho kịp!"

"Nhất Linh… lại bỏ tiền ra để giúp em trong chuyện này sao?"

Nhắc đến cái tên đó, đầu chân mày của anh lại cau cau nhẹ. Anh thật sự rất sợ khiến hắn đánh đổi, nhất là sau cái lần hắn ở lại nhà Nhất Linh cách đây không lâu. Những bí ẩn đằng sau vụ đó anh còn chưa tìm ra được nữa, anh không muốn hắn lại vì anh mà hứa hẹn thêm với cái người kia.

"Có gì lạ đâu, không có tiền làm sao mà làm được gì!"

"Cho dù không có tiền, cũng đâu thể tùy tiện nhờ người khác giúp như vậy!"

"Nói đúng ra là giúp anh, không phải giúp em!"

"Nhưng mà anh đâu có kêu em phải chạy đến nhờ cậu ấy giúp!"

"Nè nè… anh lại sắp nổi cáu lên rồi đúng không?"

"Anh…"

Đúng là anh thực sự đã nổi cáu lên, nhưng thật ra không phải muốn đổ hết sự cáu giận đó vào hành động của hắn. Anh chỉ đang tự tức giận với chính bản thân, mãi cũng chẳng thể nói ra được với hắn lí do mà anh khó chịu như vậy với chuyện tốt này. Tử Kỳ lại thấp thoáng có chút thất vọng, hắn không cười tươi nữa, chỉ nhẹ đặt hông xuống chiếc ghế trước bàn máy tính của anh. Tua đi tua lại những giai điệu vô cùng bắt tai mà mình nghĩ ra.

"Thật là… người ta muốn anh khen một tiếng, không muốn anh cứ cọc như vậy… dù sao cũng khó khăn lắm mới ra được thành quả. Anh Linh giúp thì đã làm sao? Em cũng chẳng biết anh ghét anh ấy vì điều gì nữa, trong khi em còn nói chưa được ba câu, biết chuyện này làm để giúp anh… anh Linh còn nhiệt tình hơn cả em nữa!"

"Làm gì có ai giúp ai miễn phí ở trên đời này? Huống gì… để mix ra một ca khúc như vậy mất bao nhiêu chi phí phải trả? Em nghĩ xem, cậu ấy bỏ tiền ra để giúp em vui… cậu ấy không tính toán lợi ích cá nhân vào đó hay sao?"

"Anh Tuyên!"

Đúng là hắn cũng đồng tình với những quan điểm này của anh, nhưng nhắc đến một người vừa giúp đỡ hắn, không làm sao Tử Kỳ lại quên đi được thái độ vui mừng của Nhất Linh vào giây phút đoạn clip hoàn thành. Những gì hắn biết được ở con người đó lại hoàn toàn khác hẳn với cách nhìn nhận của người anh em trước mặt lúc này.

"Lúc nào anh cũng nhìn cuộc sống bằng kính râm hả? Anh bỏ cái kính râm trên mắt anh ra một phút không được hay sao? Cuộc sống này còn màu hồng màu xanh màu đỏ nữa đó, người không tốt anh đã gặp phải một lần trong đời… không có nghĩa là tất cả những người khác cũng đều không tốt! Tư lợi cá nhân thì sao? Tiền họ kiếm được cũng đâu phải dễ dàng? Họ dùng tiền thế nào miễn là không hại đến ai thì cũng đủ rồi! Anh Linh giúp em không phải chỉ đơn giản là vì anh ấy thích em, anh ấy có điều kiện và muốn làm một chuyện ý nghĩa với số tiền mà anh ấy có được! Anh ấy không sai! Chúng ta không có điều kiện, chúng ta nhờ vả cũng hoàn toàn không hề sai!"

"…"

"Vậy anh biết ai mới là người đang sai hay không?"

"…"

"Không biết ơn chuyện tốt người khác đã làm cho mình mới là sai đó!"

"Tử Kỳ…"

Bởi vì hắn đã nói ra đến đây rồi, dòng nước mắt cảm kích và biết ơn đó của anh lại tuôn dài ra kéo theo cả một chút chuyện đau lòng.

"Nhìn anh giống như đang không biết ơn lắm hay sao? Anh chỉ lo… là anh lo cho em thôi! Chuyện xu hướng tính dục là chuyện hai người đồng điệu cảm xúc với nhau tới gần bên nhau, không phải chuyện được đánh đổi từ cảm kích! Nếu anh ấy có thể bỏ tiền ra làm cho em cảm động mà đồng ý yêu anh ấy… vậy thì có khác gì dùng tiền để mua cảm xúc của em hay không?"

"Thật là!"

Biết được anh nghĩ nhiều hơn những chuyện đã xảy ra, hắn nhất thời tức giận không làm sao được, thuận tay "vỗ" một cú có lực lên vai của anh. Biểu cảm trên gương mặt của hắn có chút phiền toái, giọng điệu lại như muốn dỗ dành.

"Em vô tri dữ vậy sao mà anh cứ phải lo xa quá ta? Chuyện tình cảm của em đương nhiên em tự biết suy nghĩ! Anh cứ lo tốt chuyện dự thi trước đã, người ta bỏ công cả ngày ra để được lắng nghe ý kiến của anh chứ không phải là để gây chuyện cãi nhau! Mà cãi với anh mấy câu anh lại mít ướt như vậy… không muốn cãi nữa luôn!"

"…"

Đương nhiên hắn chẳng biết mấy giọt nước mắt khó rơi của anh kể từ khi trong đời có sự hiện diện của hắn thì cũng đã nhẹ thay đổi rồi. Anh trước đây chưa từng vì lời một người nào nói mà lại cảm thấy uất ức đến mức rơi lệ. Nhưng ngược lại là hắn, cứ mỗi lần hắn hiểu sai ý của anh, cứ mỗi lần hắn nói nặng lời. Sau lưng tự nhiên có cả một khoảng trời rất nặng đè lên.

"Thôi mà… em biết rồi! Hiềm khích của anh dành cho anh Linh là bởi vì anh lo lắng cho em đúng không? Nhưng mà anh Linh cũng không phải kiểu người ấu trĩ đó! Nói tóm lại, em muốn anh có thêm bạn bè! Em kết bạn với anh Linh, nhờ anh ấy giúp cũng là vì anh!"

Nếu như hắn chỉ đơn giản nói, không chủ động đứng dậy cũng không chủ động đem bàn tay ấy đặt lên gò má anh cưng cưng dỗ dành. Có lẽ mấy giọt nước mắt kia đâu dễ dàng gì khô đi mau chóng, mà nụ cười tươi sáng của anh sau chút ủ rũ cũng nào đâu có giá trị với hắn thế này.

"Em nghe mọi người nói về anh lúc em ở nhà anh Linh… bây giờ trở về rồi chỉ hi vọng có thể khiến cho anh vui nhiều hơn một chút! Ban nãy… em hơi nặng lời! Xin lỗi nha!"

"Không sao đâu!"

"Muốn ôm anh quá! Mà sợ bị anh đạp!"

Nếu như hắn vẫn chưa nhận ra cảm xúc của mình, anh làm sao dám nhận lấy cái ôm kia bằng số tơ tưởng trong lòng. Anh muốn hỏi để được nghe hắn xác nhận, nhưng những lời xác nhận ngu ngốc của hắn kiểu gì rồi cũng sẽ khiến cho anh tức giận mà thôi.

"Sao lại muốn ôm?"

"Thì… tụi mình còn chưa giống anh em ruột hay sao? Anh trai ôm em mình một cái rồi khen nó giỏi chắc cũng không quá khó đâu mà!"

"…"

Những lời này của hắn khiến ánh mắt anh thu về một sự nghiêm túc, đôi chân cũng dần lùi ra sau. Tránh một khoảng cách vừa đủ để đem bàn tay ấm áp đó xoa nhẹ vào mái tóc hắn trước mặt.

"Giỏi!"

"…"

"Gửi bản mp3 qua cho anh, anh qua phòng tập nhảy luyện thử! Không còn nhiều thời gian nữa đâu!"

"Cho ôm cái đi rồi gửi!"

"Tránh ra, đi tắm giùm cái! Người chua lè rồi kìa!'

"Chua á, cho anh ngửi chết bà anh luôn!"

Hắn vừa đi vừa choàng tay ra bám vào cổ anh để mà kéo xuống, kéo làm sao để mặt đối phương úp hết vào ngực của mình mới chịu hả hê. Nhưng Lam Tuyên lần này cũng không mạnh tay mạnh chân đáp trả lại hắn giống như trước kia, anh chỉ cố vùng vẫy thoát thân, thoát được rồi thì vội vàng chạy ra ngoài đóng cánh cửa lại.

"Đi tắm đi! Mùi nồng hết cả phòng của anh rồi đó!"

"Hứ!"

Một tay giữ lấy tay nắm cửa thật chặt, tai cũng nghe rất rõ tiếng "hứ" của hắn bên trong, nhưng mấy giây trôi qua cảm thấy Tử Kỳ hình như cũng không cố chấp đuổi theo nữa, anh mới yên tâm bỏ tay ra trong nụ cười thầm.

"Cái đồ đáng ghét…"

Trong lúc anh phân vân không biết phải thừa nhận tình cảm này thế nào, mỗi hành động của hắn lại khắc sâu vào trong trái tim kia những vết yêu đương khó lòng xóa bỏ. Anh cũng không muốn mình càng ngày càng chìm đắm vào trong hắn, nhưng có lẽ đến giờ phút này dù cho hành động tốt đẹp hắn làm ra mang hàm ý gì đi nữa. Anh vẫn muốn giữ nó cho riêng một mình, không muốn quan tâm rốt cuộc hắn xem anh là gì, làm những chuyện kì công đến vậy bằng một cảm xúc khác lạ hơn với anh bao nhiêu.

Đêm đó, Lam Tuyên ở trong phòng tập nhảy đến hai giờ sáng, lúc quay trở về phòng trong cái ngáp dài nhìn thấy hắn cũng đã ngủ quên trên giường của anh mất rồi. Cái tên đó, vẫn là giữ tướng ngủ không hề giống ai, điều hòa bật con số rất thấp, tắm xong rồi hắn cũng đại khái khoác chiếc áo bông tắm nằm dài ra đó mà lướt facebook. Lướt đến mức mắt díu lại rồi ngủ quên lúc nào không hay. Phòng tắm hắn đã sử dụng qua, chẳng có lúc nào là không bừa bộn cả. La mắng hắn thì trước kia anh cũng đã làm rồi, nhưng thay vì như vậy quả thật dọn giúp hắn lại còn nhanh hơn.

Hai giờ mười phút sáng, lúc bản thân đã thấm mệt sau những động tác luyện tập kia, anh dọn dẹp phòng tắm mà hắn vừa dùng, sẵn tiện lấy khăn ấm lau lại người trước khi ngủ. Chiếc giường kia rộng đến như vậy, nhưng bị cái dáng nằm của hắn chiếm mất phân nửa, anh thì không muốn đánh thức hắn giữa chừng, chỉ lặng lẽ nhích người từng chút để tới gần hơn, gỡ bỏ cái điện thoại hắn cầm trên tay, nhẹ nhàng chỉnh lại đầu của hắn trên gối. Tử Kỳ cả ngày nay chắc chắn đã vất vả rồi, hắn ngủ say đến không còn biết trời trăng gì nữa, bị anh lật qua rồi lật lại mấy lần mà vẫn không hề giật mình hay tỉnh lại.

"Khò khò khò…"

Giọng ngáy kia đúng là thách thức người còn chưa ngủ, nhưng thay vì đạp hắn xuống khỏi giường mình anh lại thẫn thờ dưới ánh đèn màu vàng chỉ để nhìn ngắm một lúc rất lâu. Thâm tâm tự trách mắng sự xấu tính của chính mình rất lâu, cũng giận lòng không biết từ bao giờ mà bản thân lại dần dần trở thành một kẻ bất chính đến như vậy. Anh cúi xuống áp bàn tay mình lên gò má hắn, khóe miệng cong thật cong mỉm cười hài lòng. Đúng đó, anh hài lòng vì hắn hay leo lên giường của anh ngủ ké như vậy, cũng thật tiện vì bản thân anh chẳng bao giờ dám mở lời rủ rê. Anh hài lòng vì hắn mỗi giây mỗi phút đều nghĩ đến anh, dù cho có ở bên cạnh của Nhất Linh đi nữa. Thật ra, anh còn hài lòng vì mấy dòng tin nhắn ngọt ngào của Nhất Linh gửi cho hắn, chưa bao giờ hắn xem xong mà không phản bác lại.


Lẽ ra, anh chỉ định bày tỏ sự hài lòng đó bằng một nụ hôn thật nhẹ trên chiếc môi mềm kia thôi. Nhưng hắn chìm sâu vào trong giấc mộng tinh, bị nụ hôn của anh khiến cho bản thân không chút nghi ngờ.

"Ưm…"

Tử Kỳ vốn dĩ hay nằm mơ thấy mấy chuyện này, hắn từ lúc bắt đầu dậy thì đã thường xuyên xem phim người lớn, sau đó mơ thấy mình được tình tính tang với nữ diễn viên trong phim là điều quá đỗi bình thường. Bởi vậy, có lần nào mà hắn chịu tỉnh táo lại để thoát ra khỏi mấy giấc mơ đó đâu chứ? Thay vì giống như anh, nhen nhóm chút lửa tình là giật mình dậy để chạy bộ khỏa lấp đi, hắn ngược lại cứ cố chấp ngủ sâu hơn, muốn được mơ rõ ràng hơn nữa, cũng muốn được trải nghiệm nụ hôn say đắm với nữ diễn viên mà hắn rất thích.


Bởi vậy, anh cũng không cảm thấy bất ngờ khi hắn đáp trả nụ hôn vừa phớt qua đó của anh, miệng thì thầm gọi ra cái tên Nhật Bản không sai lệch đi chút nào.

"Ishikawa Mio… Mio…"

Đã vậy, anh ngại gì mà còn không lợi dụng niềm đam mê của hắn để làm chuyện xấu? Giận cái người mỗi ngày đều cày phim mới của cô nàng diễn viên đó, có lúc hắn còn vừa xem phim vừa bật loa ngoài cho anh nghe ké, cái gì mà nữ thần trong sáng ngây thơ? Anh luôn cảm thấy thật phi lí, làm gì có ai trong sáng mà lại đi làm cái nghề đó cơ chứ?


Hắn càng gọi cái tên đó nhiều lần hơn, anh càng mạnh mẽ đem nụ hôn của mình quấn lấy vành môi của hắn như muốn trút giận. Thậm chí có giây phút Tử Kỳ loáng thoáng đem chiếc lưỡi đầy mê đắm của hắn quấn chặt lấy lưỡi của anh, anh cũng mặc kệ không chút phản kháng nào, ngược lại bàn tay dần trở nên hư hỏng, đem chút mềm mại ấy lách vào vạt áo của hắn mà xoa nắn bé hạt tiêu đang cương cứng trên phần ngực.

"Ahh…"

Dưới lớp áo bông không hề an toàn ấy, hắn kéo bàn tay anh đặt xuống phía dưới hạ thân, hai mắt vẫn còn đang nhắm tịt, miệng hư hỏng thều thào một yêu cầu nhỏ.

"Mio… làm đi… làm…"

Anh không biết Mio trong giấc mơ đó của hắn ra sao, chỉ thấy bản thân mình đang dần tha hóa dưới ánh đèn vàng mờ ảo, Tử Kỳ mặc chiếc quần boxer khá rộng, lần nào hắn nằm mơ mà chẳng tiện tay luồn vào trong đó để tự giải quyết trước khi tỉnh dậy. Lần này hắn còn nắm cả tay của anh kéo tới để chờ phục vụ, ừ thì… là hắn cố tình dẫn dụ anh chứ anh nào có lén lút bao giờ?

"Ah… Mio… Mio…"

Ở trong giấc mơ đó, hắn bất ngờ trước sự dịu dàng và đầy ngọt ngào của cô nàng kia vì thực tế hoàn toàn không giống như hắn tưởng tượng. Lam Tuyên bị bàn tay của hắn thâu tóm bắt phải làm theo ý mình, nhưng anh không muốn trở thành sự dịu dàng của Mio trong mơ mộng của hắn, anh chỉ đem những thao tác đầy dứt khoát ép hắn an phận với những điều ở thực tế. Kết quả bị bất mãn hành động ở trong mơ, hắn đem tay mình đẩy tay của anh ra…

"…"

Cuối cùng lại tự thân vận động.

"Ah… Ah… ưm…"

Nhưng bàn tay của anh vừa rời khỏi cơ thể hắn một lúc, Tử Kỳ từ bên trong giấc mơ giật bắn cả người vội mở mắt ra.

Chết cha…

Hắn không dám mạnh dạn ngoái đầu nhìn anh, chỉ trừng trừng hai mắt ngó lên trần nhà, thấy cái ánh đèn ngủ màu vàng còn chưa tắt đó đầu cũng nghĩ ra được kết cục không hay là mấy.

"…"

Trong giây phút thinh lặng bất ngờ, lồng ngực hắn liên tục bị mấy nhịp tim lén lút trêu chọc. Tử Kỳ nhè nhẹ rút tay ra khỏi chiếc boxer mặc dù sự cứng cáp vẫn chưa hề được giải quyết. Hắn nâng cổ mình lên, khẽ nhìn xuống thân dưới hớ hênh trong chiếc áo tắm, xác nhận đúng là bản thân đang nằm trên giường anh sau đó mới từ từ xoay đầu sang phía bên cạnh.

"…"

Quả nhiên không hề khác với dự đoán của bản thân là mấy, cạnh bên hắn Lam Tuyên đang dùng một ánh mắt hết sức kì thị để mà đáp lại, trên tay anh còn cầm quyển sách Hóa học, có vẻ giống như là việc ôn lại mấy công thức bị hắn làm cho gián đoạn cũng nên. Tử Kỳ vừa lắp ba lắp bắp, xấu hổ thì chẳng sợ, nhưng hắn lại sợ anh sẽ đạp mình xuống khỏi chiếc giường đầy thanh sạch của anh.

"Á… em… em… em xin lỗi… em lết về giường của em đây! Anh… anh học bài tiếp đi!"

"…"

Vậy nên mới vùng dậy hết sức có tâm, còn hớt hải "bỏ trốn" ngay trước mắt anh mà chẳng hề hay biết nụ hôn vừa mơ thấy lúc ban nãy đã thực sự được anh thêm chút gia vị vào ra sao. Lam Tuyên nhìn theo bóng lưng hắn, thấy chiếc giường phía phòng bên kia được hắn giở chăn chui vào, cũng biết thừa là hắn chắc chắn sẽ tiếp tục câu chuyện riêng của mình rồi mới chìm vào trong giấc ngủ một lần nữa.


Anh âm thầm tắt đi ánh đèn ngủ ở bên này rồi mới nằm xuống dưới lớp chăn dày dặn, mặc dù theo thói quen cá nhân thì anh rất ít khi đi ngủ trong cái bóng đêm đầy đáng sợ đó. Chỉ là… số cảm xúc lén lút ban nãy đã thực sự có tác động đến tình cảm trong anh, không chỉ riêng có mỗi mình hắn, Lam Tuyên lúc bây giờ cũng bắt đầu đem bàn tay còn vương lại chút ướt át kia từ chỗ hắn đặt vào bên dưới chú rồng nhỏ của mình.

Mình vừa làm ban nãy… bây giờ lại ngóc đầu lên rồi…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.