Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Ba ngày để Lam Tuyên chuẩn bị tất cả mọi thứ cho một đoạn video gửi về chương trình là điều rất khó. Bởi lẽ trong lần gửi tác phẩm dự thi đầu tiên anh cũng cần bỏ ra vài tuần để lên kế hoạch. Con số chênh lệch này dù có là một nhà biên đạo chuyên nghiệp cũng khó có thể làm được với mức thời gian hạn hẹp đến vậy. Huống gì ba ngày đó của anh lại trùng khớp hoàn toàn với lịch thi học kì, để dành thời gian cho chuyện khác vốn dĩ là điều không thể.

Anh cũng muốn những lúc rảnh rỗi sẽ cùng với hắn nói thêm một chút về ý tưởng của bản thân. Nhưng có lẽ ý tưởng của anh gom được bao nhiêu cũng đều dồn hết vào đoạn clip đầu tiên mất rồi. Sau khi hoàn thành tác phẩm đó, mấy chuyện xui xẻo khác lại cứ đổ ụp vào người cùng lúc khiến cho anh không còn hứng thú để suy nghĩ nữa. Chuyện tai nạn của hai đứa, chuyện thi cử và cả chuyện sẽ mất tư cách dự thi cứ thay nhau đảo lộn trong đầu anh lúc này. Anh có là thiên tài cũng chẳng thể nào nghĩ ra vũ đạo trong vòng chỉ vài ba tiếng trên lớp, vậy mà hắn…

“Thi môn Toán xong ra gặp nhau một chút ở phòng tự học được không?”

“…”

Hắn lại còn nhẫn tâm không chịu trả lời tin nhắn của anh, có lẽ… đúng là từ sau cái ngày mất tích đó, những tin nhắn không được hồi đáp của anh gửi đến cho hắn cũng xuất hiện càng nhiều hơn thì phải? Nhưng chuyện này cũng đâu có trách được hắn, người biết trước kết quả nhưng vẫn cố chấp chờ đợi là anh kia mà? Kể ra, anh chỉ nhận lại đúng với những gì anh đã từng cho đi mà thôi. Khoảng thời gian tàn nhẫn tự gạt bỏ hết những tin nhắn hắn gửi đến cho anh thật sự rất dài, vậy mà Tử Kỳ mãi cho đến hôm nay vẫn chưa từng thấy đau lòng một giây nào cả. Hoặc cũng bởi vì hắn không giống như anh, không để cho cảm giác chạnh lòng sinh ra từ những cảm xúc đơn phương thế này. Anh nghĩ nhiều đến mức hóa thành lo lắng, mặc dù chỉ là một dòng tin nhắn dài trước giờ dự thi không được đáp lại vậy thôi.

“Em nộp bài trước rồi ra ngoài có được không cô?”

“Được nhưng em phải ra khỏi khu vực các phòng đang thi nhé Tuyên!”

“Dạ!”

Lam Tuyên có tận chín mươi phút để hoàn thành xong đề thi Toán của sáng nay, nhưng anh đã tập trung cao độ để làm xong hết bốn mươi câu hỏi trong vòng bốn mươi phút đầu. Số thời gian còn lại ngồi đó thấp thỏm lo cho cái người đến cả một ngày ôn tập tử tế cũng không hề có như hắn. Hình như đây là lần đầu tiên trong suốt mười một năm học của anh, làm bài thi xong rồi mà chẳng thèm đọc lại lấy một lần đã vội vàng đem đi nộp như vậy.

Trong đề có mấy câu hỏi khó, không biết có làm được không nữa… tối hôm qua về nhà còn nằm nhắn tin cả đêm với ai không biết…

Thật ra, mục đích chính của anh khi xin rời khỏi phòng thi là vì để tìm đến phòng của hắn, đây cũng là lần đầu anh có ý định sẽ tìm cách nhắc bài cho một người nào đó dù biết rõ theo luật thi cử của trường thì không được phép. Đó là còn chưa kể nếu bị phát hiện, khả năng cao còn có thể bị đình chỉ học tập. Vậy mà sự liều lĩnh lần này của anh thậm chí không được suy nghĩ kĩ càng trước đó, rời khỏi phòng dự thi của mình anh phải giả vờ đi toilet, đợi lúc giám thị khu hành lang quay lưng một cái là thục mạng chạy xuống cầu thang để vòng qua dãy có phòng thi xếp chữ “K” đúng với tên hắn.

Thình thịch…

Làm chuyện xấu không quen nên cái tâm trạng hồi hộp và lo lắng cứ theo sau khiến bước chân anh không được nhanh nhẹn. Phải khó khăn ra sao mới có thể chờ đợi được cho đến khi giám thị khu hành lang rời đi, anh đứng sau bức tường thỉnh thoảng lại thấp thỏm ló đầu ra trông thử, mặc dù xem ra thì giám thị đang rất tập trung vào một quyển sách gì đó, nhưng cũng không thể nào cứ vậy đường đường chính chính bước ra.

Làm sao đây…

Nhìn số giờ trên chiếc đồng hồ mỗi lúc một càng siết chặt hơn nữa, lòng của anh nóng như lửa đốt, nghĩ trăm phương nghìn kế cũng không nghĩ được kế nào an toàn một chút. Những lúc như thế này, anh thực sự bái phục tài năng diễn xuất của hắn vô cùng. Đúng là chỉ có Tử Kỳ mới có thể tức thì nghĩ ra cách để xoay chuyển tình thế mà thôi.


Giữa đôi lúc tâm trạng hoang mang vô định, tiếng chuông thông báo có sự cố lại khiến cho anh giật mình tưởng là hết giờ làm bài. Lam Tuyên vội vàng ló đầu ra hành lang nhìn thử, thấy giám thị bỏ quyển sách xuống điệu bộ lóng ngóng đứng lên chờ đợi câu thông báo anh mới chợt nhớ ra đây là chuông báo sự cố phòng thi. Vài giây sau, từ chiếc loa phát ra một giọng quen thuộc của thầy quản sinh.

“Thông báo, học sinh Trần Thị Thanh Ân phòng số một thấy mệt, mời giám thị hành lang tới hỗ trợ đưa em Ân xuống phòng y tế!”

Lần này đúng là có cơ hội thật rồi, anh nép sau bức tường chờ đợi giám thị khẩn trương tới phòng số một, chắc chắn sẽ thuận tiện dãy hành lang ở bên kia mà đưa học sinh xuống phòng y tế. Nhưng dù sao đi nữa khoảng thời gian đủ để thực hiện ý đồ này của anh cũng không có nhiều, vừa thấy bóng dáng giám thị khuất sau phòng thi đó, Lam Tuyên đã vội vàng bước ra, từng bước một chắc chắn không để bản thân lộ chút sơ hở nào cả, anh ngang nhiên xuất hiện trước cửa phòng thi của hắn, lại còn rất đường đường chính chính cúi đầu chào giám thị bên trong phòng.

“Em chào cô Ngân ạ!”

“Ủa Tuyên… không phải em cũng đang thi sao? Sao tự nhiên tới đây vậy?”

Biết là cô thấy mình chắc chắn sẽ nhanh chóng di chuyển ra bên ngoài mà hỏi thăm chuyện, anh đã nhanh chân hơn một chút đi thẳng vào trong phòng thi. Vẻ bề ngoài tỏ ra bình thản, giống như hoàn toàn không cảm thấy mình làm chuyện gì sai trái.

“Em làm bài thi xong rồi ạ! Em tới đăng kí học thêm môn Văn trong hè… vì có tìm cô trước giờ thi nhưng không thấy nên em đường đột tới phòng thi luôn ạ! Tại em phải tranh thủ về sớm…”

“À à… em vào đây đi, cô ghi danh cho luôn!”

Đúng là dù những câu từ nói dối kia đã được sắp xếp rất logic rồi, anh vẫn cảm thấy lồng ngực mình bình bịch đập những nhịp đập không hề minh bạch gì cả. Bước vào phòng thi xếp chữ “K”, đôi mắt anh nhanh nhẹn đảo qua một vòng để tìm kiếm vị trí ngồi của hắn, nhưng hình như có chút nhầm lẫn nào đó đúng không?

Sao không có Tử Kỳ ở đây vậy nhỉ?

Anh hồi hộp tới gần chỗ bàn giáo viên, vừa chờ đợi được cô đưa quyển sổ ghi danh ra vừa hoang mang đảo mắt thêm một lần nữa để nhìn thử xem Tử Kỳ đang ngồi chỗ nào trong phòng.

“Lam Tuyên, hiếm lắm cô mới thấy em đi đăng kí học thêm mấy môn xã hội đó! Cô thấy điểm Văn của em cũng cao mà… sao năm nay lại đăng kí học thêm vậy?”

“À dạ… thì sang năm cũng cần phải thi tốt nghiệp nữa mà cô…”

“Em ghi tên họ đầy đủ ở đây rồi kí tên nha! Nhớ ghi số điện thoại nữa để cô thêm em vào nhóm zalo. Tiền học phí có thể đóng sau hoặc đóng luôn nếu em muốn!”

“À dạ… chắc em đóng luôn…”

“Vậy em học hết ba tháng hè không? Một tháng là năm trăm nghìn? Ba tháng là một triệu rưỡi! Em đóng tiền luôn thì để cô ghi phiếu thu luôn!”

“Dạ…”

Rõ ràng anh đang rất khả nghi, nhưng vì cô dạy Văn bị đánh trúng vào tâm lí, cứ tất bật soạn tới soạn lui sổ sách trên bàn, Lam Tuyên thành ra có thêm được cơ hội để nhìn kĩ những bạn học đang căng thẳng bên dưới bục giảng. Anh vòng qua đối diện với cô ở bàn giáo viên, giả vờ quay lưng lại đám bạn phía sau, sau đó giả vờ trong lúc lấy ví ra làm rơi gì đó.

“Úi…”

“Sao vậy Tuyên?”

“Dạ em làm rơi căn cước công dân thôi à…”

Lúc cúi xuống nhặt thứ đó lên, anh xoay đầu nhìn bạn nữ bàn đầu tiên thì thầm hỏi nhỏ.

“Tử Kỳ đâu?”

“Hả?”

Bởi vì giọng của anh quá nhỏ, bạn nữ kia cũng tròn mắt nhìn hỏi lại, anh gấp gáp nhắc thêm lần nữa, cuối cùng cũng có được đáp án cho mình.

“Tử Kỳ đâu?”

“À… ra ngoài rồi!”

“…”

“Tuyên… chỉ mình câu này đi…”

Nhưng lúc vừa định quay đầu đi, bạn nữ đó lại lên tiếng nhờ vả anh giúp mình vượt qua cái đề thi hóc búa ở trên bàn. Thật ra, đề thi Toán dù được chia làm ba đề khác nhau nhưng đáp án ở đó hoàn toàn chỉ là xáo trộn. Trước khi rời khỏi phòng của mình, anh đã cẩn thận ghi lại đáp án đúng vào mảnh giấy nhỏ để đưa cho hắn, nhưng hiện tại hắn không có trong phòng thi, anh rất muốn biết được lí do nên cũng nóng lòng hỏi thẳng luôn cô giám thị trong lúc giả vờ ghi danh vào trong sổ học thêm.

“À… Tử Kỳ hôm nay không đến thi hả cô?”

“Tử Kỳ lớp em đó hả? Nó làm xong bài thi trong hai mươi phút đầu luôn… cái thằng nhóc đó, cô cũng không biết nó gấp gáp cái gì mà xin ra ngoài trước rồi!”

“Dạ...”

Nộp xong tiền học thêm, thông tin cá nhân cũng đã ghi xong rồi. Nhưng phút chần chừ chưa chịu rời khỏi đó của anh là vì bận nghĩ đến hắn.

“Lam Tuyên… chỉ mình câu này đi, xin cậu đó!”

“…”

Lời thì thầm xin giúp khiến anh để tâm liếc nhìn bạn nữ ngồi ở bàn đầu tiên đó, tờ đáp án vẫn còn trống trơn, nhưng số giờ còn lại đúng là không còn đủ nữa. Lam Tuyên bỗng cảm thấy đáng thương, đáng thương hơn rất nhiều cái người mà anh đã nhọc công nghĩ biết bao nhiêu cách để tới tận đây tìm hắn.

“…”

Nghĩ đến đó, mảnh giấy nhỏ được anh ghi lại đáp án cũng đáp xuống bàn của cô nàng kia như một cơn gió thoảng qua.

“Em chào cô ạ! Em xin phép ra ngoài không làm phiền cô nữa… à mà… em vẫn chưa biết đường đến nhà cô để học thêm…”

“Ừ nhỉ cô quên, chút nữa cô về nhà sẽ gửi định vị cho em lưu lại nha!”

“Dạ!”

“Để cô đưa em xuống khỏi cầu thang, mất công để giám thị khác thấy sẽ làm khó em nữa!”

“Dạ em cảm ơn…”

Mặc dù chuyến đi này của anh vượt bao khó khăn cũng không hề đạt được đúng mục đích ban đầu, nhưng xem ra đã cứu mạng được cô bạn nữ sinh ban nãy mất rồi, mà hiện tại khi anh rời đi cùng cô giám thị, khả năng cao tờ “phao cứu sinh” ban nãy còn cứu được thêm vài người nữa chứ?

Trước đây nếu như là Tử Kỳ, hắn chắc chắn sẽ cảm thấy bản thân đáng tự hào vì đã làm được chuyện tốt như vậy. Chỉ có anh sau khi xong việc, lòng vẫn cảm thấy thật rối ren vì không biết mình có đúng hay không? Thật sự đã giúp đỡ hay hại người khác càng lười biếng hơn trong chuyện học tập?


“Ui da…”

“Ủa… anh hai?”

Chút suy nghĩ thơ thẩn làm cho đôi mắt không được nhanh nhẹn, phản xạ cũng không kịp để mà tránh việc đối phương sẽ va vào mình ở khoảng cách gần như vậy. Lam Tuyên lại quá đỗi bất ngờ vì người đang vội vàng kia chính là anh hai.

“Không phải khối mười hai nghỉ cho khối mười một thi hả? Anh lên trường làm gì mà hớt hải dữ vậy? Còn chạy vội vội vàng vàng xuống cầu thang lỡ trượt chân té thì sao?”

“Anh… anh lên trường phụ anh Nghiêm làm danh sách phòng thi cho khối mười hai vào tuần sau… mới… mới vừa làm xong thì… mẹ gọi…”

“Mẹ gọi? Bộ Tử Kỳ có chuyện gì hả?”

“…”

Cũng chẳng biết là thằng nhóc em nghĩ gì khi nghe đến đó, nhưng chắc chắn trong lòng của nó bây giờ chỉ toàn là chuyện của Tử Kỳ thôi, anh mệt đừ người ra cũng không thể không dùng sức mà đánh cho nó một cái thật mạnh vào vai.

“Em đó! Tử Kỳ của em thì có chuyện gì cho được? Nghe anh Nghiêm nói nó thi xong trong vòng hai mươi phút đã chạy ra cổng đi cùng với Nhất Linh rồi… mẹ gọi anh là vì Rin ngất xỉu trong phòng trọ… giờ anh phải tới đó xem sao đã! Nhìn em anh đoán chắc là em cũng ráng làm xong bài thi cho sớm để tìm thằng Kỳ xem nó làm tới đâu rồi đúng không? Phí công vô ích thôi Tuyên, lo về nhà nấu cơm trưa đi còn hơn!”

“…”

“Anh đi nha, bye cưng!”

Vẫn là cái dáng vẻ vội vàng ban nãy, nhưng giờ anh hai chạy xuống bậc cầu thang không bị thằng em trai kia càu nhàu la mắng gì nữa. Nó chắc chắn đang bận nghĩ về người khác, cũng đang cảm thấy lòng vô cùng khẩn trương… mà có khi nó còn vội hơn cả anh, vội chạy xuống từng bậc cầu thang để tới chỗ tủ locker lấy đồ cá nhân ra về.



Trời hôm nay có nắng nhè nhẹ, nhưng cái không khí lạnh quen thuộc vẫn chẳng hề thay đổi gì. Hình như cũng đã lâu lắm rồi sau cái lần mà Minh Nghiêm xảy ra chuyện, Ty dường như chẳng dám gặp riêng tên Rin dù cho có bất kì lí do gì đi chăng nữa. Nếu không phải hôm nay đích thân mẹ gọi, không phải cũng có mẹ ở đó để làm chứng cho, anh đương nhiên đâu dám gấp gáp chạy tới phòng trọ của hắn.


Chiếc cổng rào quen thuộc mở toang, đường bánh xe của anh tự tin mà đi thẳng vào. Trong lòng nghĩ dù sao cũng có mẹ đang ở đó, chắc chắn cái tên kia không thể nào dám lợi dụng để làm chuyện xấu với anh giống như lần trước. Nhưng vào đến tận phòng hắn rồi, thấy một góc phòng trống trải kia hắn nằm co ro, mẹ còn đang loay hoay trong bếp nấu cho nồi cháo. Xem ra tình trạng như mẹ diễn tả qua điện thoại còn không thấy nặng nề bằng lúc trực tiếp chứng kiến ở đây.

“Ty tới rồi hả con?”

“Dạ…”

“Con vô xem đi, thùng rác toàn là vỏ mì gói, trên bàn còn nguyên tô mì ăn dở nguội ngắt! Thằng nhóc này có phải là đang tự hành hạ bản thân mình không vậy?”

Bước vào căn phòng trọ của hắn, anh nhìn quanh một lượt thấy sự trống trơn ở đó vẫn không có thay đổi gì, duy chỉ chiếc bàn học thấp nhỏ kê sát vách tường là được bày ra đủ các thể loại đề ôn thi. Đoán không nhầm thì hắn muốn đem hết số thời gian rảnh rỗi ra để ôn tập, ngay cả việc đi mua đồ ăn cũng cảm thấy mất thời gian, thùng mì gói hắn mua đã ăn được hơn phân nửa. Mấy ngày qua chắc chắn không ăn gì khác nên tình trạng sức khỏe mới trầm trọng đến như vậy.

“Con thấy Rin mấy ngày nay cũng khẩn trương đi học phụ đạo dữ lắm, mới hôm thứ bảy còn thấy học thể dục chạy ầm ầm như trâu vậy nên mẹ báo tin con cũng bất ngờ…”

“Mẹ tới từ sáng sớm, thấy phòng khép hờ mà bật đèn nên cũng lướt qua… đi thu tiền phòng cả dãy mới tới gõ cửa phòng nó, ai ngờ đâu gọi hoài không nghe trả lời, đẩy cửa vào thì thấy nằm co ro rồi!”

“Rin bị gì vậy mẹ?”

“Mẹ có gọi bác sĩ chỗ phòng khám đối diện bên kia qua khám lại cho chắc, nhưng ban đầu thì thấy nó có biểu hiện bị đau dạ dày nên mẹ cho nó uống thuốc trước rồi! Bên đó là phòng khám tư nhân, người ta lấy mẫu máu xét nghiệm tại nhà nên cũng tiện lắm, chút nữa sẽ có kết quả thôi!”

“Vậy là mẹ ở đây nấu đồ ăn cho Rin luôn hả?”

“Ừ…”

Anh rón rén tới gần kệ bếp, thấy nồi cháo thịt bằm mùi vị thơm ngon tỏa ra, cảm nhận được đôi chút lòng tốt của mẹ đang dành cho hắn, lại âm thầm cảm thấy ngưỡng mộ vô cùng. Dù là đối với bất kì ai, mẹ cũng đối xử giống hệt như người thân trong nhà mình vậy.

“Mấy lần mẹ qua đây thăm chị em trong dãy trọ đều thấy nó ngồi góc đó chăm chú học bài… nhưng mà theo con nói thì điểm của nó thấp lắm hả?”

“Cũng không hẳn là thấp lắm đâu mẹ, do hạnh kiểm của Rin bị đánh giá thấp nữa! Rin học cũng trung bình… nói chung có mấy lần con giảng lại bài cho Rin thì thấy Rin cũng nhanh hiểu lắm! Chắc tại do học không đúng cách với ham chơi nữa…”

“Năm nay là năm cuối, nghe đâu nó cũng ở lại lớp hai năm liền rồi, năm nay mà không được nữa chắc là không tốt nghiệp nổi đâu! Con xem… cũng là bạn bè với nhau, nếu có giúp được gì thì cũng đừng nên từ chối!”

“Không phải là con không muốn giúp…”

Nói đến đó anh lại thở dài nghĩ đến Minh Nghiêm, chuyện tốt bản thân làm dù có công khai cũng chẳng thể nào ngăn nổi những nghi ngờ từ phía đối phương. Hơn nữa, nếu như hắn và anh trước đó chỉ là bạn bè bình thường thì may quá rồi, đằng này hắn còn ngang nhiên bày tỏ với Minh Nghiêm là mình thích anh, rồi còn thách thức người ta nhiều như vậy.

“Con lại lo Minh Nghiêm sẽ ghen chứ gì?”

“Dạ…”

“Thôi được rồi, để mẹ gặp riêng rồi nói cho Minh Nghiêm hiểu sau! Con cứ giúp Rin đi, mẹ thấy nó học đến mức để bản thân thành ra thế này thì tội nghiệp quá! Nó là con của ai không biết, nhưng nếu như là con của mẹ… là em con hay là Tử Kỳ gì đó mà bị như vậy chắc mẹ cũng đau lòng lắm! Tử Kỳ cũng đã may mắn tai qua nạn khỏi, mẹ thấy mẹ con mình cùng giúp thằng bé này đi, xem như là tích chút việc thiện để tạ ơn Chúa vì đã bảo vệ em con!”

“Dạ!”


“Ô, Ty… con xem múc cháo ra tô giúp mẹ nha, mẹ qua bên phòng khám lấy kết quả xét nghiệm cho nó! Người ta gửi tin nhắn cho mẹ rồi nè!”

“Dạ, mẹ để đó đi con làm cho!”

Anh trông theo dáng vẻ nhanh nhẹn của mẹ lúc rời khỏi phòng, cũng ngó nhìn cái tên khó ưa đang co người nằm một góc. Thấy hắn còn mệt đến như vậy nhưng lại không dám tùy tiện tới gần xem thử, chỉ thể hiện đôi chút lòng thành múc cho hắn một tô cháo to, sau đó còn cẩn thận tự vắt li nước cam tươi, đặt hai thứ vào trong một chiếc khay nhỏ.

“Rin dậy ăn cháo đi nè!”

“…”

Người kia vẫn co ro quay mặt vào tường không chịu đáp lại, anh đem tô cháo nóng tới gần chỗ hắn đang nằm, mùi cháo thơm khơi dậy cánh mũi nhưng có lẽ cơn đau đầu còn âm ỉ không chịu dịu đi, hắn cũng không thể vực dậy nổi mà quay sang anh cho một phản ứng.

“Rin thấy trong người sao rồi? Có ổn hơn chút nào không?”

“…”

Bình thường nếu là hắn vẫn đang khỏe mạnh chắc chắn sẽ lợi dụng lúc anh tới gần hỏi thăm mà vồ bắt anh sẵn sàng chọc ghẹo. Thế nhưng ngay lúc này, toàn thân hắn dưới lớp chăn mỏng hoàn toàn không hề xê dịch. Kể cả anh có đem tay sờ lên trán dò thăm nhiệt độ cơ thể hắn cũng mặc kệ.

“Không có sốt… Rin còn thấy đau dạ dày không?”

“Không…”

“Vậy không ngồi dậy nổi là do…”

“Đau đầu…”

Cuối cùng cái tên cứng đầu đó cũng chịu hé miệng nói được vài tiếng với anh. Trước đây anh chưa từng có kinh nghiệm chuyện chăm sóc người bệnh, vì ở nhà nếu không phải anh, Lam Tuyên cũng chẳng hay bị bệnh bao giờ. Lần gần nhất là chuyện Minh Nghiêm bị thương, anh tất bật mỗi ngày tới bệnh viện đến như vậy nhưng cũng chỉ là để nhìn mấy chị điều dưỡng viên chăm sóc cho người ta thôi. Nếu như hắn hiện tại không chịu ngồi dậy mà tự ăn cháo, anh cũng chẳng biết đút cháo cho người bệnh thế nào trong khi người đó còn nằm quay lưng về phía của mình như vậy.

“Rin cũng phải ráng ăn rồi uống thuốc chứ? Cố lên, sắp thi rồi mà đổ bệnh là tiêu đời luôn cho coi!”

“…”

Nói mấy lời cũng chẳng có ý nghĩa gì, người kia vẫn cố chấp nằm đó nhưng hiện tại giống như không có nhã ý muốn đáp lời anh thì phải.

“Ráng nha, mình đỡ Rin ngồi dậy nha!”

Bởi vì lo cho hắn anh mới bất đắc dĩ tới gần mà không để tâm khoảng cách gì nữa, chỉ muốn có thể dùng sức mình để đỡ hắn lên tựa vào vách tường. Hắn xem ra thì vẫn chứng nào tật nấy, lợi dụng đúng lúc anh vừa cúi người xuống vòng tay ra phía sau lưng đỡ dậy, chút động đậy vận dụng sức lực có được trên người hắn lại đem dồn hết vào đôi tay mình để kéo anh xuống.

“Rin?”

“Tại sao… không chịu trả lời tin nhắn?”

“Rin… bỏ mình ra coi!”

“Nếu đã nhẫn tâm vậy rồi… còn vác cái mặt tới đây làm gì?”

“Bỏ ra!!!”

Biết trước sau cũng có cái kết cục này nhưng anh lại không trách được hắn giỏi thói giả vờ, chỉ trách mình không bao giờ cảnh giác được với cái bản tính khó ưa thế kia. Lần nào cũng vậy, cũng bởi vì nhẹ dạ nên mới bị hắn lợi dụng để mà làm chuyện xấu. Nếu không phải hôm nay sức khỏe của hắn không tốt, anh vùng vẫy từ nãy đến giờ cũng đâu có dễ dàng gì thoát thân. Thoát ra khỏi vòng tay đầy đáng sợ đó, hội trưởng hội học sinh còn nguyên vẻ mặt thất thần xa lánh, tay anh đẩy khay cháo và nước tới gần hắn hơn một chút, miệng bắt đầu nói ra mấy lời khó nghe, muốn dập tắt tất cả ý đồ phía sau con người lắm mưu nhiều kế như hắn, muốn khẳng định lựa chọn của mình không bao giờ thay đổi được.

“Nếu mẹ không gọi mình cũng không tới đây để gặp Rin đâu! Mình đã nói chúng ta chỉ là bạn bè, cũng muốn giúp đỡ Rin bằng tư cách của bạn bè… nếu như Rin còn tiếp tục cố chấp như vậy, mình sẽ không giúp Rin nữa đâu!”

“Vậy…”

Hắn quay sang nhìn vào ánh mắt của người vừa nói mấy lời kiên quyết, miệng thì thầm thốt lên một từ lấp lửng nhưng sau đó giống như không có can đảm để vừa nhìn vào mắt anh vừa nói, cuối cùng hắn lại chầm chậm né tránh đi. Đây là lần đầu tiên mà anh thấy hắn có biểu hiện lạ lùng đến như vậy thì phải?

“Rin ăn cháo đi!”

“Hội trưởng đi về đi, làm ơn đừng có để sự quan tâm đó khiến tôi hiểu lầm!”

“Hiểu lầm là do Rin thôi, Rin cứ nghĩ mình với Rin là bạn bè bình thường không được hay sao?”

“Nhưng mà tôi thích hội trưởng!”

Hắn dùng hết sức để ngồi dậy rồi quát câu đó, khiến cho anh cũng không ngăn kịp đôi chút giật mình.

“Tôi cố gắng học bài là vì để chứng minh…”

“Ai cần Rin phải chứng minh chứ?”

Vậy mà anh chẳng những không thèm nghe hắn nói trọn cả câu, kiên định đã gạt đi hết mọi tâm tư như vậy. Thái độ này của anh hiện tại chính là không để dành một chút cơ hội nào cho hắn, không muốn hắn tiếp tục dây dưa, không muốn mình phải phí quá nhiều thời gian cho cuộc nói chuyện vốn dĩ lặp đi lặp lại kết cục vô nghĩa như vậy.

“Mình đã nói rất nhiều lần rồi, Rin hãy cố gắng vì bản thân chứ đừng đem chuyện đó ra chứng minh là Rin thích mình ra sao. Mình có người yêu rồi, Rin cũng không phải là đối tượng phù hợp của mình, ba mẹ mình rất kì vọng vào mối quan hệ giữa mình và anh Minh Nghiêm. Mình… cơ bản không phải là không nhìn thấy sự cố gắng đó của Rin, nhưng mình không muốn để tâm tới, không muốn đứng vào trong vị trí của Rin mà hiểu!”

“…”

Mấy câu nói nghe đi nghe lại nhiều lần đến mức cũng muốn thuộc luôn, nhưng những lần trước đó nghe xong giọng điệu này của anh hắn chắc chắn sẽ tỏ thái độ vô cùng tức giận. Chỉ khác vào hiện tại, có thể bởi vì hắn không khỏe hoặc vì một lí do nào đó khiến hắn không tỏ ra mình kích động như trước. Chỉ lặng lẽ dùng hết sức mình đứng dậy, mở cánh cửa phòng trọ kia ra to hơn một chút, lúc quay lại nói lời dứt khoát gương mặt hắn còn lạnh lùng hơn cả thằng em nhỏ ở nhà của anh.

“Đi về đi!”

“…”

“Nhanh!”

“Rin làm vậy để làm gì chứ?”

“Xin lỗi nha, tôi đây cũng không cần sự thương hại của hội trưởng! Không phải đối tượng phù hợp chứ gì? Vậy thì hội trưởng vui lòng đem sự giàu có đó ra khỏi chỗ này giúp tôi đi!”

“Rin đúng là cố chấp thật đó!”

“Ra ngoài đi!”

Hắn nhất quyết bảo anh ra ngoài, cả li nước mà anh pha cho cũng đem đổ vào chậu cây trước cửa phòng trọ. Có lẽ hắn chỉ muốn nhận những thứ mẹ đã làm, còn đâu đó chút sự quan tâm của anh nếu đã không được xuất phát từ số tình cảm mà hắn muốn, hắn cũng chẳng vui vẻ nhận lấy chút nào.

“Rin!”

“Cảm ơn vì đã đến, nhưng lần sau tôi mong hội trưởng đừng đem lòng thương hại tới đây nữa!”


Cánh cửa đó đóng lại thật mạnh, dù anh có thể nhìn được qua cửa sổ cách hắn bần thần ngồi xuống bên tô cháo kia, nhưng sao khoảng cách một vách ngăn lại dày dặn đến mức độ khiến nội tâm anh khó chịu vô cùng. Anh thấy lòng day dứt khó tả, nhất là lúc tấm lưng của hắn quay về phía mình, cúi thấp xuống múc từng muỗng cháo ăn lấy ăn để. Tự nhiên anh muốn biết hắn có vì mình mà rơi nước mắt hay không, cũng muốn biết đôi bờ vai kia run lên như vậy có phải là do hắn đã khóc hay không?

“Mẹ, con có chuyện nên về trước, con có múc cháo cho Rin rồi, cũng thấy Rin ăn rồi… có gì nhờ mẹ giúp khuyên Rin một tiếng mẹ nhé! Con cảm ơn mẹ yêu nhiều nhiều!”

Lúc mẹ quay trở về căn phòng trọ nhỏ, thấy tô cháo của hắn ăn xong cũng đã được rửa sạch rồi, vừa khỏe lại một chút cái tên lì lợm ấy đã ngay lập tức ngồi vào bàn học để giải tiếp mấy câu hỏi còn dang dở kia. Hắn nói chuyện với mẹ câu nào cũng rất lễ phép, cách mà hắn ngoan ngoãn uống thuốc còn ngoan ngoãn lắng nghe những lời dặn dò của mẹ thật khác hẳn với những gì từng được Minh Nghiêm kể. Vào lúc đó, mẹ chỉ thầm cảm thấy bất kể là câu chuyện được nghe từ người nào cũng phải có một lần trải nghiệm trực tiếp mới nhận xét được đối phương thật hay là giả.

“Cô có nói với chị Hạnh phòng kế bên, kể từ ngày mai con cứ qua phòng của chị ấy ăn tối. Chị Hạnh là người theo Phật, ăn chay trường và ở một mình nên cũng không có phiền gì đâu! Đồ ăn chay dù sao cũng đầy đủ chất dinh dưỡng, đỡ hơn là phải ăn mì gói quanh năm suốt tháng như vậy! Con ăn rồi, nếu có lòng thì phụ chị Hạnh đi phát cơm chay là được!”

“Dạ!”

“Có đồng ý không đó? Cô nói với Hạnh rồi, nếu con không qua cũng sẽ tìm tận phòng đưa cơm cho con! Còn nếu con không chịu làm theo cô sẽ không cho con thuê phòng giá rẻ ở đây nữa đâu!”

“Dạ, con biết rồi… từ ngày mai con sẽ qua bên phòng chị Hạnh ăn cơm!”

“Ừ, mà nè… thuốc với tiền xét nghiệm là cô cho đó! Không cần phải trả lại đâu, nếu có khó khăn gì con cứ thẳng thắn nói ra… giúp được con thì cô cũng không từ chối đâu!”

“…”

Hắn nghe đến câu đó mà dòng chữ viết đột nhiên ngưng lại, không phải hắn định tâm sẽ dùng câu đó để làm khó người đã giúp đỡ mình. Nhưng dù sao đi nữa, hắn vẫn cảm thấy người hiểu chuyện chịu lắng nghe hắn vào giờ phút này chẳng có ai khác ngoài mẹ của Ty.

“Con thích Ty…”

“…”

Tên nhóc cơ hội ấy đã thật sự rất thẳng thắn nói ra, đến cả mẹ cũng không lường trước được sự việc này. Nhưng dù sao đi nữa, bà cũng nhẹ chạm vào vai hắn một cái, câu đáp trả không hề khuyến khích nhưng cũng chẳng nhẫn tâm từ chối giống như cái cách mà con trai mình đã làm.

“Chuyện tình cảm ở cái tuổi này thật ra cũng khó nói lắm, cô vẫn luôn đưa ra lời khuyên cho mấy đứa con của mình… nhưng mà quyết định của tụi nhỏ thì cô không có can thiệp…”

“Hội trưởng cũng biết con cố gắng như vậy là vì chứng minh cho cậu ấy biết con thật lòng rất muốn thay đổi bản thân để phù hợp hơn… hội trưởng nói cô và chú chắc chắn sẽ không bao giờ đồng ý chuyện con trai mình có mối quan hệ với một người mà gia cảnh lại giống như con…”

“Gia cảnh của con thế nào?”

Đối diện với câu hỏi thật lòng của người bên cạnh, hắn đặt cây bút xuống, điệu bộ cũng có chút chạnh lòng mà nói thật ra hoàn cảnh của mình với mẹ.

“Con là con riêng của một người khách Tây với một người phụ nữ Dân tộc, ngoài họ tên của ba ra… con không có được tài sản gì giá trị, nhà cũng chỉ có hai mẹ con, mẹ lo chuyện vườn dâu để kiếm tiền sống tất bật cả ngày, con cũng không được gia đình dạy dỗ một cách tử tế, không biết phép tắc gì hết… từ nhỏ vốn dĩ đã ham chơi hơn ham học rồi… con không biết trước sau này mình sẽ thích một người giống như hội trưởng! Nếu không… thì con đã không phí mười mấy năm học một cách ngu dốt như vậy! Để bây giờ…”

“Rin nè…”

Bàn tay ấm áp của mẹ anh đặt lên vai hắn nhè nhẹ vuốt vuốt, hắn không biết có phải là mình tự ảo tưởng không, nhưng sao cái cảm giác gần gũi thân thuộc lại cho hắn chút tình mẫu tử thiêng liêng đến mức muốn được dựa dẫm vô cùng. Mẹ anh nói với hắn vài câu, giọng điệu của một người phụ nữ có học thức cao, lại là một người mẹ luôn yêu thương con của mình, mấy câu nói dù chẳng biết trước được có bao nhiêu sự thật nhưng hắn vẫn cho rằng điều đó xuất phát từ những cảm thông vô bờ vô bến.

“Cô nghĩ Ty chỉ vì không muốn rắc rối tạo thêm hiểu lầm cho Nghiêm nên mới chọn cách giải quyết như vậy. Gia đình cô đúng là rất trọng nề nếp, nhưng những thay đổi của con người không phải luôn nằm ở phần tương lai hay sao? Chẳng một ai có khả năng về quá khứ để thay đổi mấy chuyện từng xảy ra trong đời của họ. Cô cũng nghĩ như vậy, nên chắc chắn sẽ không nhìn vào gia cảnh của ai mà phán xét hết!”

“Cô nói thật chứ?”

“Đương nhiên, cô ủng hộ Minh Nghiêm vì bản thân cũng biết cậu ấy đã nghiêm túc theo đuổi Ty từ lâu lắm rồi! Nhưng chuyện tình cảm của tụi nhỏ vốn dĩ không phải chuyện riêng tư của cô! Cô chỉ có thể làm một người mẹ tốt, làm tấm gương để cho con cái học theo nhưng cô chắc chắn mình sẽ không lạm quyền cha mẹ để ép buộc chúng phải yêu một ai theo ý của mình!”

“…”

“Con nói con vì thích Ty nên sẽ thay đổi bản thân đúng không?”

Câu hỏi đó khiến hắn chầm chậm ngước nhìn, ánh mắt dường như rất khao khát để người đối diện cũng nhìn ra được quyết tâm của hắn. Mẹ anh lại ân cần mỉm cười, lại đem bàn tay đó siết chặt lấy bàn tay hắn trên tập tài liệu còn chưa giải xong.

“Điều đó cũng tốt mà! Vậy là con đã tìm được mục đích để học tập rồi đó! Hồi học cấp ba cô cũng vì muốn theo đuổi chú nên mới cố gắng học thật giỏi để gây ấn tượng với chú! Nhưng mà lúc đó cô chỉ nghĩ… chồng của mình sau này nhất định phải đẹp trai như thằng này, sinh con ra mới đẹp trai đẹp gái được!”

“Hihi!”

Thấy nụ cười đã xuất hiện trên gương mặt u ám của hắn, bàn tay đang siết chặt lấy bàn tay hắn bây giờ lại nhè nhẹ vỗ về hơn.

“Nhưng mà… thật ra cũng không chắc là vài năm nữa con sẽ còn thích Ty đâu! Đến khi lên đại học, đến khi con thực sự hứng thú với một ngành học nào đó, có khi con cũng sẽ không còn thời gian để yêu đương nữa! Dù sao thì, lấy số tình cảm đó để làm động lực cho thời điểm này cũng tốt! Cô có quen nhiều bạn học cùng khối với Ty cũng học giỏi lắm, con yếu những môn nào tối nay có thể nhắn zalo cho cô… cô sẽ tìm vài bạn nhiệt tình giúp con! Thi học kì xong là tới thi tốt nghiệp rồi, cô sợ chậm chạp không kịp tiến độ ôn tập đó! Con thấy như vậy có được không?”

“Dạ!”

Tạm biệt sự quan tâm từ mẹ của anh, hắn cũng tạm biệt sự ngoan ngoãn của mình khi cánh cửa của phòng trọ đóng lại. Nằm dài dưới sàn nhà mát lạnh, nhớ bàn tay ấm áp của người đã đem lòng thương hại tới gần hắn hôm nay. Nụ cười nhạt trên khóe môi kia chợt tắt, ánh mắt hắn vẫn đăm đăm nhìn tấm ảnh thư mời party nào đó với một âm mưu nhen nhóm chẳng rõ. Dòng tin nhắn được gửi đi từ phía hắn, ngữ điệu cũng chẳng giống một cậu học sinh nghèo khó một chút nào cả.

“Cho phép chuẩn bị mọi thứ theo dự định đi, nhớ phần khách mời quan trọng là ‘Minh Nghiêm và người thương’ cho tao! Tụi mày phải làm sao để Minh Nghiêm đi cùng với hội trưởng, sơ suất là biết tay tao!”

Xong việc riêng của bản thân rồi, hắn lại làm theo đúng những lời mẹ anh đã dặn, lên một danh sách dài mấy môn học mà bản thân cảm thấy mình yếu, sau đó gửi tin nhắn vô cùng lễ phép đến zalo riêng của bà.

“Con yếu nhiều môn lắm, cũng không biết có kịp ôn thi tốt nghiệp không nữa!”

“Không sao đâu, tốt nghiệp dù sao đề thi cũng sẽ sàng lọc mức độ trung bình, con phải tin tưởng cô chứ! Nói là giúp con rồi… chẳng lẽ lại để con phải rớt tốt nghiệp hay sao?”

“Vậy con cảm ơn cô nhiều ạ! Cảm ơn nồi cháo nữa… ngon lắm cô!”

Chiếc điện thoại dứt dòng tin nhắn mà hắn gửi sang, mẹ chỉ đáp lời lại bằng một chiếc icon “ôm ôm” nhỏ. Nhưng người ngồi bên cạnh nãy giờ có vẻ chú ý, tay bận gọt mấy quả táo tươi, ánh mắt lại có phần “đằng đằng sát khí” khi thấy mấy dòng tin thân mật của mẹ với một người không thể tưởng.

“Mẹ nhắn tin với Rin sao?”

“Ừm, hôm nay tới thu tiền nhà mẹ vô tình phát hiện ra nó bệnh nằm co ro trong phòng đó, vào phòng xem thì thấy sách vở ôn bài tùm lum hết, mà nó ngày nào cũng ăn mì gói, không đủ chất nên kiệt sức đi… kết quả xét nghiệm tuy là không sao nhưng xem ra nó đau dạ dày cũng nặng lắm đó!”

“…”

Nghe mấy lời tâm sự của mẹ vẻ mặt anh giống như có ý muốn nói thêm lời, nhưng chẳng hiểu tại sao lúc đó bản thân lại hờ hững im lặng và quay đi. Anh cảm thấy có một số chuyện vốn là không thể tự mình nhận xét quá sớm chóng thì phải. Mẹ cũng nhanh ý đoán được chút tâm tư nhỏ kia, nụ cười hiền mà giọng điệu thì lại như biết thừa, tay mẹ nhẹ vỗ vỗ vào vai con trai vài cái.

“Sao vậy? Muốn nói gì sao lại im lặng?”

“Con chỉ thấy… hành tung của Rin có vẻ hơi bí hiểm… Rin giống như không chỉ đơn giản là Rin mà mọi người đều nhìn thấy! Con thấy… cậu ấy cũng có nhiều việc làm khó hiểu, cách sống… không đáng tin tưởng cho lắm!”

“Vậy sao? Dựa vào đâu mà con trai mẹ lại đánh giá cao thằng bé kia đến như vậy?”

“Nói chung đối với con thì Rin cũng không phải là người xấu, con nhìn thấy được những việc tốt mà cậu ấy làm cho anh hai hoặc là cho một số người khác… nhưng có nhiều chuyện nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy có gì đó cấn cấn. Nói tóm lại nếu là con thì con không dễ dàng gì tin tưởng những lời mà cậu ấy nói…”

Thầm hiểu được những suy nghĩ sâu xa đó của thằng con nhỏ, mẹ lặng lẽ nhai một miếng táo, cũng lặng lẽ tự suy nghĩ thêm về những điều mình nhìn thấy hôm nay.

“Không sao đâu, mẹ tin là chỉ cần chúng ta đối xử chân thành với nhau, kết quả nhận được chắc chắn cũng sẽ là chân thành!”

“…”

“À mà… Tử Kỳ đi đâu cả ngày chưa về nữa ta? Nó thi xong không cùng con về nhà hả?”


Sự điềm tĩnh ban nãy còn sót lại trên gương mặt của anh giờ bỗng nhiên như vắt cạn đi sau một câu hỏi của mẹ. Mẹ nhai hết miếng táo trong miệng, thấy thằng con trai mình nặng nề đặt cái dao xuống mặt bàn tạo thành một tiếng động lớn, dọc sống lưng ớn lạnh khiến bà nhích chiếc ghế mình đang ngồi cách Tuyên một khoảng.

“Sao vậy con? Có chuyện gì nữa hả?”

“Thi xong môn Toán là đã đu theo đại thiếu gia nhà giàu đi đâu mất xác luôn rồi! Chắc giờ còn bay lắc ở đâu đó có khi hai ba giờ sáng mới về… con khóa cổng rồi, lúc nào cũng đi đi về về không có phép tắc như vậy, để tối nay ở ngoài đường luôn cho biết!”

“Con gọi cho nó thử chưa?”

“Chưa! Tự đi tự về chứ ai rảnh đâu mà gọi!”

“Vậy hả…”

Sở dĩ mẹ hỏi lại bằng một thái độ kì lạ như vậy là bởi vì trước lúc đem táo từ trong tủ lạnh ra gọt, cậu con nhỏ khó tính của mẹ đã liên tục gọi điện thoại cho “người nào đó” rất nhiều lần rồi. Rõ ràng táo ở trong tủ lạnh cũng nói mua cho người ta dưỡng bệnh, sau bữa cơm tối của hôm nay cả nhà ăn tráng miệng bằng sữa chua được làm sẵn để trong tủ lạnh, không biết ai trước đó đã khư khư giữ táo lại cho người của mình. Hóa ra vì người đó không về nên mới đem táo ra mời mẹ, vậy mà còn ra vẻ chẳng để tâm nữa.

“Táo ngọt quá ha Tuyên, con mua ở đâu vậy? Gửi mua thêm cho mẹ vài kí được không?”

“Ngọt đâu mà ngọt? Con thấy chua gần chết… mẹ ăn đi, con lên phòng ngủ trước! Chút nữa ai có về thì mẹ bảo ngủ ngoài sofa đi, phòng con… con đóng cửa rồi!”

“Ờ… con cứ yên tâm đi ngủ đi, để mẹ gọi Nhất Linh nói thằng bé giữ Tử Kỳ lại nhà ngủ luôn qua đêm cũng được! Đỡ phải đi tới đi lui làm chi cho mất công!”

“Mẹ?”

Tấm lưng kia vừa chợt quay đi đã vội quay trở lại bất bình gọi lớn một tiếng. Mẹ vẫn chậm rãi cắn thêm một miếng táo rất “chua” mà cậu con trai vô cùng tỉ mỉ cắt ra, tay còn điềm tĩnh lướt lướt trên màn hình điện thoại để gọi một người rất quen.

“Alo, con nghe ạ!”

Sau chỉ vài hồi chuông ngắn gọn, giọng điệu ngoan ngoãn của chàng thiếu gia họ Dương kia cũng nhẹ nhàng đáp cuộc gọi.

“Ờ alo, Nhất Linh hả con… Tử Kỳ có ở bên nhà con không vậy? Tối nay…”

“Tối rồi có định cho người ta về nhà nghỉ ngơi để sáng còn đi thi nữa không vậy?”

“Hả… dạ… alo… là con đang nói chuyện với mẹ hay với Tuyên vậy ta…”

Bởi vì anh chàng lịch sự kia rất hiếm khi lại giật ngang điện thoại để mà cướp lời người khác như vậy, hành động này của Lam Tuyên dù Nhất Linh không được nhìn thấy tận mắt, nhưng dẫu sao cái giọng điệu khó lẫn ấy cũng khiến cho anh nhận ra mấy phần. Vừa tò mò vừa kinh ngạc lại cũng có đôi chút buồn cười không dám nói ra, Nhất Linh chỉ bối rối giải thích một cách hiền lành, dù sao thì cũng biết là có mẹ đang ở đó nữa mà.

“Tử Kỳ vừa mới lên taxi về nhà đó ạ, tụi con tới nhà một người bạn chơi… con xin lỗi vì đã không nhắn tin báo! Để mọi người đợi Kỳ đến tận bây giờ…”

“Không sao đâu Linh, vậy thì Tuyên cũng yên tâm rồi, cảm ơn con nhiều nhé! Bye con!”

“Dạ, mẹ Anh chút nữa ngủ ngon ạ! Con chào mẹ ạ!”

“…”

Giọng điệu ngọt ngào đó của chàng thiếu gia trong chiếc điện thoại vọng ra làm cho cậu nhỏ nhà họ Trương cũng thể hiện một vẻ mặt vô cùng ớn lạnh. Anh ngượng ngùng quay lưng một cái, bước vài bước mới đứng khựng lại, không có đủ can đảm để nhìn dáng vẻ cười cợt chọc ghẹo của mẹ sau lưng, chỉ gãi gãi vào tai rồi nói một câu không đầu không cuối.

“Táo… ngọt lại rồi… mai con mua cho mẹ hai kí… để cảm ơn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.