Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Tử Kỳ ngồi đối diện với anh trong khoang cáp treo, hắn vui vẻ với mấy quả dâu tươi lắc trong hộp của mình, thỉnh thoảng nhìn xuống dưới chân cáp, khung cảnh mấy vườn dâu trồng trong nhà kính khuất đằng xa xa đã bắt đầu lên đèn rồi, buổi chiều ngồi ở giữa không trung ngắm cảnh đối với hắn mà nói thì đúng là lần đầu tiên, có lẽ cũng vì vậy mà Tử Kỳ háo hức không làm sao ngăn lại được.

“Anh Tuyên, mình đi hướng này qua bên kia sẽ đến đâu vậy?”

“Thiền viện Trúc Lâm!”

Nhận được câu trả lời của anh, hắn tò mò đến cái tên quen thuộc đó nhưng xem ra lại không hứng thú chút nào.

“Chỗ đó không phải là cái Chùa sao? Tự nhiên dắt người ta đi chơi mà lại đi Chùa?”

“…”

Nghe Tử Kỳ cảm thán về nơi sẽ đến, anh vừa mở chai nước định uống đã suýt chút nữa phải bật cười thành tiếng. Trông cái điệu bộ nhăn nhó kia của hắn trước đây anh còn thấy khó coi lắm mà, chẳng hiểu sao lại nhanh như vậy anh đã cảm thấy quen thuộc đến mức độ bản thân có thể hình dung ra hắn sẽ tỏ thái độ ra sao, nói những câu thế nào khi biết đáp án của anh.

“Đi qua bên đó cũng đâu nhất thiết phải vào xem!”

“Không vào xem thì cũng không được, đã lỡ là dân Đà Lạt rồi mà mai mốt ai đó hỏi mình bên trong Thiền Viện Trúc Lâm có gì, mình lại nói tầm bậy tầm bạ thì đâu có được!”

“…”

“Em cũng đoán trước anh sẽ đưa em tới mấy chỗ thanh tịnh vậy rồi, nhạt nhẽo như anh làm gì nghĩ ra được chỗ thú vị hơn chứ?”

“Vậy à?”

Mặc cho hắn tỏ vẻ xem thường, Lam Tuyên chỉ hờ hững như không đợi cho đến khi bước qua khỏi cổng ra bên kia, để Tử Kỳ nhìn thấy ở đó có một gian hàng rất lớn bày bán khá nhiều những món lưu niệm, hắn mắt tròn mắt dẹt nhìn khắp nơi xung quanh mình, mỗi một thứ gì đó vô tình lọt vào trong mắt của hắn cũng hiển nhiên trở thành mới mẻ tò mò.

“Cái này dễ thương quá ha!”

Kéo anh tới gần quầy bán những sản phẩm bằng len, cửa hàng kiểu thế này với hắn trước kia không hề xa lạ, chỉ lạ là ở chỗ hắn đi cùng anh, mọi trầm trồ của hắn dường như đang được đẩy lên rất cao trước thái độ đầy bình thản phía sau lưng mình.

“Chị ơi, lấy cho em cái mũ len đó đi, cái đó đó, bên trái…”

“…”

Tử Kỳ đòi xem cái nón len có màu nâu trầm, trên đỉnh nón còn được thợ đan khéo léo làm thêm một chiếc mầm cây màu xanh xinh xắn, hắn nhìn ngắm hồi lâu cảm thấy rất dễ hình dung, thì ra đây là một cây xanh mới vươn mầm dậy trên một bầu đất.

“Anh Tuyên, cái này hợp với anh nè!”

“…”

Nói rồi còn chưa đợi người ta hồi đáp, hắn đã tùy ý đem chiếc nón vừa ngắm nghía lúc ban nãy trùm lên đầu anh. Miệng liên tục thúc giục đối phương thử nó.

“Anh đội đi, đội cho em xem…”

“Không hợp đâu!”

“Đội đi mà!”

“…”

Thật ra cái gu thời trang này của hắn trước giờ chưa từng hợp ý của anh chút nào. Tử Kỳ thích những thứ dễ thương nhưng anh lại khá để tâm đến diện mạo nghiêm túc, anh cũng chưa từng dùng bất kì loại phụ kiện nào có pha một chút “xì tin” như vậy.

“Để em xem…”

“…”

Vậy mà chỉ vì chiều lòng hắn hôm nay, Lam Tuyên cuối cùng cũng chịu trận im lặng để hắn đem anh ra làm thử nghiệm. Hoặc là anh lại còn một lí do khác, muốn mặc kệ để tùy ý hắn giở trò trên đầu trên cổ của mình là vì…

“Chị nhìn xem có hợp không?”

“Hợp lắm, đẹp trai nên làm cái gì cũng đẹp!”

Là vì anh chỉ muốn được đối diện nhìn vào gương mặt đó của hắn ở góc độ này. Hoàn toàn cũng chẳng để tâm đến việc chiếc nón kia có hợp với mình không nữa.

“Vậy còn cái màu xám đó thì sao? Cái màu đen nữa… à cái màu trắng kia nữa, có nên thử hết không?”

“Anh muốn thử hết hả?”

Sự thích thú của Tử Kỳ vào lúc này được nhân nhiều lên, hắn thấy cái dáng vẻ háo hức từ anh cũng ngạc nhiên đôi ba phần. Chỉ là vì được đi chơi vui nên hắn cũng không muốn bận tâm suy nghĩ vì lí do gì mà Lam Tuyên lại trở nên dễ chịu đối với mình như vậy. Anh đưa ra đề nghị, hắn cũng răm rắp làm theo lời anh nói, lấy cả chục cái nón của chị bán đồ len kia để thử cho anh.

“Cái này cũng đẹp! Anh đội màu này nhìn mặt sáng ghê!”

“Vậy còn cái này?”

“Cái này màu trắng… nhìn cũng được nhưng sợ dơ đó!”

“Vậy đổi lại cái màu nâu lần nữa xem sao?”

Hai đứa đứng trước cửa hàng của người ta, lần lượt thử không ít những mẫu ở đó, nhưng khuôn mặt điển trai hút hồn của Lam Tuyên chính là thứ khiến cho người khác cũng tò mò ghé tới xem, họ vừa tranh thủ ngắm trai đẹp vừa lựa riêng cho mình vài món lưu niệm phù hợp.

“Trời ơi đẹp trai như thần tượng vậy đó!”

“Hai người đó yêu nhau hả ta?”

“Chắc vậy rồi, thấy đứng thử nón từ nãy tới giờ luôn mà…”

Mấy lời bàn tán kia giờ anh không để tâm nữa, nhưng có vẻ Tử Kỳ không muốn hiểu lầm thì phải. Hắn nhanh chóng buông tay mình ra khỏi gương mặt anh, mặc dù cách đây vài ba giây còn cưng nựng và nói lời hoa mỹ.

“Ừm… anh thích cái nào thì chọn cái đó đi, em sẽ lấy cái màu nâu! Em đi trước đây… qua chỗ bên kia xem có gì hay ho không!”

“Ừ…”

Người đứng lại nhìn theo sự vội vàng của Tử Kỳ rời đi, lẽ đương nhiên sẽ thoáng một chút buồn nơi khóe mắt, nhưng vì hắn bỏ đi không rõ ràng phản ứng với đám đông về những bàn tán, Tuyên lại thầm nghĩ ra một chuyện mà chắc chắn hắn sẽ không bao giờ ngờ được.

“Lấy cho em một cặp màu nâu đi chị!”

“Một cặp luôn đúng không! Aiz, chị biết ngay mà! Nhìn là biết hai đứa yêu nhau rồi!”

“Dạ!”

Nhận lấy hai cái nón được gói vào một chiếc túi giấy nhỏ, anh lướt qua đám người ở đó nhưng lòng lại cực kì thích thú những lời xì xầm khen ngợi từ họ, thích hai từ “đẹp đôi” mà mình vừa nghe, cũng cảm thấy họ nói không sai. Kể ra, nếu tự suy nghĩ lại anh cũng thấy mình khác xưa nhiều lắm rồi, trước kia anh chắc chắn không quen với việc bị ai đó dòm ngó và tò mò, nếu không bởi vì hắn đã quá chậm hiểu khiến cho anh khó lòng có thể trực tiếp bày tỏ tình cảm. Chắc có lẽ, anh cũng chẳng cần phải mượn lời người khác để đánh động vào tâm tư của hắn giống như bây giờ. Dù là bất cứ cửa hàng nào đi nữa, anh muốn sự chủ động của hắn khiến cho người khác hiểu lầm, muốn hiểu lầm kiểu gì cũng được.

“Anh Tuyên, nhanh nhanh tới đây đi!”

“…”

“Trời ơi, nhanh cái chân lên một chút!”

“…”

Phải nói làm sao nhỉ? Thật ra anh không phải không muốn nhanh chóng tới gần bên hắn, sự lề mề của anh vốn có mục đích, anh muốn chút háo hức khiến hắn không chờ đợi nổi nhất định phải tới bên cạnh để kéo anh cùng nhanh chân với mình. Chỉ khi làm như vậy, người xung quanh nhìn thấy hai đứa cặp kè với nhau mới xì xầm bàn tán nhiều hơn nữa.

“Anh đi chơi với em mà cứ lề mề ghê nha, bộ bị em ép đi hay gì?”

“Đâu có!”

“Kêu anh nhanh lên mà sao nhìn anh giống cố tình đi chậm hơn vậy?”

“Thì tại… đông người nên…”

“Anh mệt hả? Mồ hôi đổ quá trời nè!”

Hình như hắn lại quên mấy lời người ta xì xầm ban nãy rồi nhỉ? Chỉ cần anh giả vờ phun ít xịt khoáng lên mặt khi hắn không để ý tới đã dễ dàng lừa được hắn quan tâm anh ở trước mặt rất nhiều người. Mà trông cái dáng vẻ lo lắng cuống quýt của hắn, trông cách hắn vội vàng lục tìm một tờ khăn giấy cho anh… anh lại muốn đích thân hắn lau mồ hôi cho mình giống cái đêm mưa gió ấy thêm lần nữa.

“Không sao đâu, chút ra ngoài thoáng hơn là hết nóng mà!”

“Thì lau đi, em đã lấy ra rồi anh không chịu cầm hay là muốn em nhét vô miệng rồi nhai?”

“Anh không lau đâu!”

“Anh!”

Một người cố tình chen lên trước để đi, một người khó hiểu ở phía sau suy nghĩ một mình.

Quái lạ, bình thường ổng đổ chút mồ hôi là lấy giấy lau liền luôn mà ta?

“Anh Tuyên!”

Hay là ổng lại ngại đám đông nữa rồi?

Hắn vội vàng chen qua đám người để tới gần anh, hiện tại cũng chẳng thèm để tâm là mình đang đứng trước chỗ công cộng ra sao. Tử Kỳ cố ý nắm tay anh kéo lại, cưỡng ép để cho hắn lau đi mấy giọt lấm tấm trên gò má kia.

“Lau có cái mặt thôi mà cũng ngại nữa!”

“Em gọi anh tới đây xem cái gì vậy?”

“À…”

Suýt chút nữa cũng quên mất luôn, Tử Kỳ quay lại nhìn số đồ thổ cẩm ở trước mặt mình, hắn thích một chiếc túi khoác vai có những đường nét thiết kế đơn giản, anh vừa hỏi hắn cũng nhanh chóng cầm lên đeo thử vào người mình để khoe với anh.

“Em mua cái này nha! Anh thấy hợp với em không?”

“Cũng được đó…”

Người vừa đáp lại hắn đã tiện tay lấy ví ra để thanh toán rồi, nhưng Tử Kỳ vẫn chưa dừng sự thích thú ở đó, hắn tiếp tục ngó tới ngó lui xem thử còn thứ gì hay ho không, cuối cùng đôi mắt cũng tia được đến một chiếc ví nho nhỏ có tông màu trầm.

“Anh Tuyên! Cái bóp đó đẹp đó anh mua xài đi!”

“Nhưng mà anh có bóp rồi mà…”

“Không, em sẽ mua tặng anh!”

Những quyết định của hắn xuất phát mau chóng, nói mua là mua cũng không thèm để tâm đến việc người kia có thích món quà của hắn hay không. Đợi đến lúc thanh toán, Tử Kỳ lại giành trả tiền riêng có mỗi chiếc ví mà hắn nói là sẽ mua cho anh, mua xong rồi thì hắn ép anh ngay lập tức chuyển hết số giấy tờ và tiền mặt trong chiếc ví cũ sang chiếc ví mới vừa mua.

“Quào, hình căn cước công dân của anh đỉnh ta? Đẹp trai quá vậy?”

“Đưa anh cất vào đi!”

“Bằng lái xe hơi, bằng lái moto, giấy chứng nhận sở hữu xe… chậc chậc… chả bù cho em chẳng có được cái gì… căn cước công dân Việt Nam làm mấy tháng nay còn chưa nhận nữa… ủa? Căn cước này là của em mà?”

Lúc phát hiện bên trong đống giấy tờ đó của anh cũng có căn cước của hắn, Tử Kỳ kinh ngạc đến mức căng luôn cả hai mắt ra nhìn. Hắn vừa trầm trồ dung mạo của bản thân được chụp lại dưới ống kính của anh cảnh sát lần đó, vừa biểu hiện vài nét tò mò không hiểu vì sao căn cước của mình lại nằm trong ví của anh.

“Bất ngờ gì chứ? Anh Thành đem tới nhà cho em mà em toàn đi chơi nên anh nhận giúp chứ sao?”

“Nhận giúp mà không chịu trả lại cho em là sao?”

“Muốn lấy lại thì thế chấp cái gì đó đi!”

Thật hiếm hoi làm sao khi hắn thấy anh đùa giỡn với mình, lại cũng thật hiếm hoi làm sao khi Lam Tuyên cố tình giật lại thẻ căn cước của hắn rồi nhanh chóng bỏ vào ví khóa lại. Tử Kỳ cau cau mày tỏ vẻ khó hiểu trước anh, hắn cứ cảm thấy khó quen thuộc bởi cách hành xử vô cùng lạ lẫm của Lam Tuyên đối với mình, nhưng rốt cuộc vẫn chưa thể hiểu tại sao suốt mấy ngày nay anh liên tục tỏ ra thân mật đến như vậy.

“Em thì làm gì có thứ gì giá trị để mà thế chấp, em chỉ có cái thân chua lè này thôi! Anh muốn giữ cái căn cước đó thì giữ đến già luôn đi!”

Vậy cũng được ha…

Suy nghĩ này của anh không nói thành lời, chỉ thấy lúc Tử Kỳ quay đi có đôi ba lựng khựng như thể hắn vừa suy nghĩ vừa tìm câu trả lời riêng cho bản thân mình.

“Anh Tuyên…”

“Sao?”

Cuối cùng hắn cũng quay lại nhìn, đoán không nhầm thì nếu chẳng hỏi trực tiếp có khi hắn đoán già đoán non nửa ngày cũng chẳng ra được lí do.

“Dạo này em cứ thấy anh kì kì… bộ có chuyện gì hả? Từ lúc em quay về thì anh đối xử rất khác với em, nói chuyện cũng nhẹ nhàng hơn nữa…”

“Anh…”

Giữa nơi chốn đông người qua lại thế này mà Tử Kỳ đột nhiên cho anh cơ hội, thật ra anh cũng nghĩ đến chuyện thành tâm thừa nhận với hắn từ lâu. Chỉ có điều, số suy nghĩ nào đó rất đỗi mông lung trong lòng của hắn anh chẳng đoán được, dự cảm vào những điều không may quá nhiều, anh lại sợ phút vội vàng này sẽ vĩnh viễn khiến cho hắn xa cách mình hơn. Dù rất muốn, nhưng để được lâu dài đương nhiên anh không dám tự tin thái quá.

“Anh sao vậy? Em thấy anh… giống như trở thành một người khác, không giống như Lam Tuyên trước đây mà em từng biết!”

“Như vậy… không tốt hơn sao?”

“Em…”

Tử Kỳ rất hiếm khi nói chuyện một cách nghiêm túc thế này, hắn khiến anh có đôi chút lo lắng nhẹ. Anh không đoán được mình thay đổi như vậy có gì không tốt, làm sao hắn lại phải lấn cấn đầy khó hiểu đến thế kia.

“Tốt hơn sao?”

Bất ngờ lại bị hắn hỏi ngược, anh thầm cảm thấy mấy nhịp đập dưới lồng ngực mình bắt đầu không còn được bình thường nữa, đôi mắt cũng như muốn rũ xuống, chân mày dù không động cũng có vẻ cau cau lại.

“Em không thấy vậy à?”

“Đương nhiên, đương nhiên là nếu anh thân thiết với em thì sẽ tốt hơn chứ… vì đó là nguyện vọng của mẹ mà!”

“Của mẹ?”

Hóa ra trước giờ anh nghĩ hắn cũng có nguyện vọng như vậy, sao bất giác trong những câu từ nghiêm túc của hắn lại chẳng có anh thế kia?

“Em cũng không biết em làm sao nữa!”

“…”

“Mình qua bên kia ngồi chút đi!”

“Ừm…”

Lủi thủi đi theo hắn ra ngoài, hai người ghé lại một quán nhỏ gọi nước. Tử Kỳ dường như vẫn chưa nguôi vấn đề hai người vẫn đang đôi co qua lại, chỉ khác là tách biệt khỏi chỗ đông người giọng điệu hắn cũng có chút phân trần hơn.

“Biết là tốt hơn, nhưng em cảm thấy hình như em không thích như vậy cho lắm…”

“Không thích?”

Đúng là đáng ngạc nhiên thật nhỉ? Anh cứ nghĩ hắn tìm mọi cách để chọc phá mình từ trước đến giờ là vì mong muốn có một ngày hai đứa sẽ thân thiết hơn. Nhưng Tử Kỳ hiện tại giống như đang cảm thấy rất khó chịu vì sự thay đổi của anh, hắn ngồi ghế đối diện hai mắt không ngừng dán vào anh để mà dò xét xem nguyên nhân từ đâu ra.

“Anh này, em thích anh trong hình tượng một người lạnh lùng hơn! Rõ ràng trước kia bởi vì anh hay tỏ thái độ khó chịu với em nên là em mới tìm mọi cách để chọc anh giận! Nếu tự nhiên bây giờ không như vậy nữa… có phải là rất nhàm chán không?”

“Tử Kỳ…”

“Với lại… em cứ có cảm giác là anh đang cố gồng lên để chiều theo ý của em… em thấy hình như anh cũng đâu có thoải mái gì?”

“Không phải vậy đâu…”

“Anh Tuyên à, nếu như anh làm vậy vì để trả ơn cho em thì không cần đâu! Em muốn anh được là chính mình, trước đó em cũng biết là anh khó chịu với em không phải vì anh ghét em rồi mà! Mặc dù lắm lúc em thường giả vờ nói là anh ghét em nên mới như vậy… nhưng thật ra em hiểu hết đó! Em biết anh rất tốt với em, chỉ là anh không biết cách thể hiện thôi!”

Biết hết? Hiểu hết sao?

Thật ra hắn chẳng biết gì cả, hắn đúng là cũng chẳng hiểu gì. Bản thân hắn chỉ không quen với việc anh bất ngờ tỏ ra dịu dàng với mình như vậy, đôi lúc còn cảm thấy nhớ nhung những câu trả lời cục súc và thái độ đầy khó ưa của anh. Chỉ là hắn không hay, một khi có tình cảm với ai thật lòng và xem người đó là mục đích chinh phục của mình, Lam Tuyên chắc chắn sẽ có cách yêu thương dịu dàng hoàn toàn khác hẳn với con người mà hắn đã từng biết.

“…”

Trước mấy câu bày tỏ kia của đối phương, anh lại rơi vào trong một đống lo lắng không biết mình phải trả lời thế nào để tránh khỏi khoảnh khắc thinh lặng kia. Tử Kỳ lại bất ngờ chạm vào bàn tay của anh, hắn kéo anh tới gần một chút nơi chiếc bàn tròn nho nhỏ mà hai người đối diện nhau.

“Em có hơi bị điên một chút, nhưng đúng là em thấy thích anh lúc hồi mới quen biết hơn, em thích tính cách đó của anh… nếu đột nhiên mà anh thay đổi như vậy làm em thấy khó chịu lắm! Anh… có thể đừng nói chuyện đàng hoàng với em giống như từ nãy tới giờ nữa có được không? Em đòi cái gì anh có thể giống như lúc trước chửi em vài câu được không? Lam Tuyên không thể nào chịu mua hết những thứ em thích như vậy được, Lam Tuyên cũng… không có dễ dàng để cho em đụng chạm vào người…”

“Tử Kỳ…”

“Trời ơi, sao em có cảm giác như anh không phải là anh Tuyên vậy?”

“…”

Chỉ vì bất mãn đối với những mong muốn kì lạ của mình, hắn vò đầu bứt tóc ôm mặt nhìn anh bằng đôi mắt đầy vô vọng. Lúc đó lại trùng hợp vì nhân viên của quán nước tới gần rụt rè hỏi nhỏ.

“Anh ơi, tụi em hết trân châu đen rồi… anh dùng trân châu trắng tạm có được không?”

“Không!”

Lam Tuyên là người gọi một phần sữa tươi đường đen với trân châu đen, vậy nên lúc này anh cũng là người trả lời cô nhân viên về đề nghị đổi topping vừa được đưa ra ban nãy. Nhưng cũng chính vì câu trả lời gọn ơ của anh, Tử Kỳ chẳng khác nào được thấy Lam Tuyên mà hắn thích nhất. Cả một gương mặt đầy hớn hở hướng về, cả ánh mắt đầy ắp hứng khởi cứ long lanh lên.

“Vậy anh có muốn đổi qua topping khác không ạ?”

“Không!”

“À dạ… vậy anh dùng sữa tươi đường đen không topping đúng không ạ?”

“Đúng!”

Tử Kỳ mừng đến mức chẳng cần đợi cô nàng kia rời đi, hắn chồm tới lay mạnh vai anh, còn thất lễ đem ngón tay trỏ chỉ vào mặt anh để khẳng định lại lần nữa.

“Đây nè, đúng vậy đó! Như vậy mới là Lam Tuyên em thích!”

“…”

Chỉ không ngờ biểu hiện mừng quá hóa rồ của hắn lại thốt thành tiếng, mà câu hắn nói ra cũng tạo không ít hiểu lầm cho người xung quanh. Cô nàng nhân viên kia chưa kịp quay đi đã bụm miệng cười, vài ba người trong quán đang ngồi tụ tập cũng ghé mắt nhìn thử xem. Sau đó ai nấy đều hiểu theo ý của bản thân, vừa tủm tỉm cười nói với nhau vừa ném về phía họ những cặp mắt đầy thích thú một cách quái lạ.

“Ừm… em xin lỗi, ý em là em thích cách nói chuyện đó đó… mình nhận trà sữa rồi đi luôn được không? Ngồi đây em thấy ngại quá! Mất công người ta lại tưởng mình hẹn hò!”

“Ờ…”

Rõ ràng vì muốn tránh những lời bàn tán, hắn cố ý bảo anh tìm một chỗ vắng vẻ nào đó để cùng đi sau khi từ chỗ cáp treo trở về. Vậy mà anh chọn tới chọn lui lại chọn trúng một quán coffee tình nhân. Nơi này nằm gọn giữa rừng thông, có chỗ ngồi ngắm cảnh là những chiếc võng lưới được đan lại từ mấy sợi dây thừng đầy chắc chắn vươn ra bờ vực. Vị trí ngồi giữa các cặp đôi cũng cách xa nhau nên cảm giác không gian nơi này thực sự yên tĩnh vô cùng. Chỉ có điều…

“Sao em cứ có cảm giác kì kì vậy ta…”

“…”

Hắn đứng lại suy nghĩ một chút về sự kì lạ của quán nước này, ngước lên nhìn đã thấy Lam Tuyên bỏ đi từ đời kiếp nào.

“Ế anh Tuyên, chờ em với…”

Rút kinh nghiệm để hắn không khó chịu với những cử chỉ đầy thân mật của mình thêm một lần nữa. Lần này Lam Tuyên vừa bước vào chỗ quầy tiếp tân đã tự ý bỏ lơ hắn cả một đoạn để mà tự order nước.

“Anh Tuyên, chờ em với!”

“…”

Một người im lặng rời đi, một người hì hục chạy theo sau. Vậy mà hắn lại thích nên mới cười tươi một cách vô cùng khó hiểu.

“Haha, tóm được rồi nha!”

Đợi anh nghiêm túc ngồi lên khoảng trống của chiếc võng lưới kia, Tử Kỳ lết tới cạnh bên anh để bày trò trêu chọc tiếp. Hắn kéo vạt áo khoác bên ngoài của anh xéo qua một bên để bám vào đó mà bò tới gần.

“Cái quán này cũng kì… thiết kế chỗ ngồi gì mà dã man quá vậy trời!”

“Bỏ ra!”

“…”

Lam Tuyên ở trước mặt rõ ràng là ngoan ngoãn nghe theo lời của hắn, cũng chiều theo đúng ý của hắn quay trở lại đối xử đầy lạnh nhạt như vậy. Tử Kỳ vừa khó khăn leo vào giữa chiếc võng kia, lại bị anh gạt tay một cái nên chúi mặt xuống hoảng loạn một phen, hắn ngước nhìn bằng một ánh mắt không hề cam tâm, lại còn run run chỉ về phía của anh mà lằng nhằng mắng mỏ nữa.

“Anh đó… nói trở mặt là trở mặt liền vậy sao? Hóa ra anh diễn vai anh trai tốt cũng giỏi lắm ha! Chắc đi làm diễn viên cũng được luôn đó!”

“…”

“Nhìn cái gì mà nhìn, cái mặt kìa… ghét tui lắm chứ gì? Muốn ăn tươi nuốt sống tui hả?”

“Còn không biết ai là người diễn giỏi ở đây nữa!”

Thờ ơ với mấy lời cố ý của hắn, anh chỉ nói một câu rồi lặng lẽ quay mặt nhìn ra chỗ đồi thông ngập ánh đèn kia. Phong cảnh cả rừng thông chìm vào trong biển đêm tối như vậy hùng vĩ làm sao, lạc trôi giữa nơi này ngửi thấy mùi của trong lành đang quanh quẩn cả thân mình, bình yên và êm đềm như cái mong muốn được sống đơn giản của anh. Anh nghĩ, chỉ cần giữ im lặng một lúc không lâu, mọi tâm tư muộn phiền đều được trút bỏ đi hết. Cứ là anh như vậy một mình, dù có một mình yêu thương hắn, một mình chờ đợi hắn cho đến bao lâu cũng chẳng sao cả.

“Anh Tuyên…”

“…”

“Cho em miếng trà dâu đó đi!”

“Tự lết tới mà uống!”

“Hì hì…”

Thật ra, hắn cũng chẳng biết mình có vấn đề gì không nữa. Chẳng hiểu sao cứ ở gần cái người này lại cảm thấy từng hơi thở cũng đầy thú vị. Hắn suy nghĩ qua rồi, đúng là Tuyên có đối xử tốt với hắn mười lần cũng chẳng thể làm hắn vui chỉ bằng một câu nói cục súc kia. Nhưng hắn lại giống như một người thổi kèn cho rắn nhảy múa, chẳng biết trước được đến lúc nào chính con rắn đó sẽ quay ngược lại cắn cho hắn vài ba phát. Vậy mà cứ chọc cho anh cáu, hắn lại thấy vô vàn những biểu cảm đầy tinh tế của anh cũng không bằng được một nụ cười đầy lén lút.

“Anh Tuyên, cho em mượn điện thoại một chút được không?”

“Làm gì?”

“Em chụp hình, lần đầu được anh dẫn đi chơi phải chụp lại làm kỉ niệm chứ!”

“Tự lấy điện thoại của mình ra chụp đi!”

“Chậc, nhưng mà em phải lưu hình trong máy của anh, đi mà… cho mượn đi…”

“Không!”

Đấy, hắn cực kì thích việc mình đòi bằng được một thứ gì đó từ anh nhưng lại bị anh bằng mọi giá chối từ không để cho hắn thỏa ý. Hắn cũng thích những lúc bản thân cố cưỡng ép anh cho được, anh lại cau mày và xù lông như một chú mèo khó chịu để phản kháng lại ý định của hắn.

Cho dù những lúc như thế này vô cùng khó coi, đối với hắn lại có cảm giác hả hê thích thú vì chinh phục được cảm xúc của anh.

“Trả lại đây!”

“Lêu lêu!”

Hắn thích cách Lam Tuyên cố dùng sức mình chống lại bằng được để ngăn chặn hắn rút chiếc điện thoại từ trong túi ra, cũng thích cách mà gương mặt anh hung dữ đòi hắn trả lại.



Còn hắn thì sau khi thu được chiến lợi, phải dùng ngay chiếc điện thoại đó chụp lấy chụp để vẻ mặt cau có của anh để dành.

“Trả lại đây coi…”

“Không trả đó, tự mình giành lại đi cái đồ công tử yếu ớt!”

“Em nói ai công tử yếu ớt?”

“Không phải anh à?”

“Tử Kỳ, được lắm…”

Người phía trước tức giận xông tới đẩy mạnh hắn xuống dưới lớp võng lưới, hắn lại cười không ngậm được miệng vì những thô bạo mà anh dành cho. Trước sau đều cố gắng đem chiếc điện thoại của anh giấu đi, mà lại còn phải giấu vào điểm “mật đạo” để anh có muốn cũng chẳng lấy được.

“Nhét vô quần nhỏ luôn nè, thách anh lấy ra đó! Kakaka!”

“Tử Kỳ, em đúng là bị khùng đúng không?”

“Hê hê!”

“Hay là bị biến thái?”

“Anh đỏ mặt như vậy… bộ đang mắc cỡ hả? Nè… có ngon thì thọc tay vô quần em lấy đi!”

Vừa xúi giục vừa nham nhở vạch lưng quần ra khiêu khích anh, điều khiến hắn cảm thấy khoái chí nhất là biểu cảm thua cuộc đang hiện ra đó, sau cùng Lam Tuyên cũng bất lực quay đi. Anh thở dài một cái thật mạnh để bày tỏ sự bó tay…

Vậy mà hắn phía sau không ngừng cười lên thành tiếng, có lẽ hắn cũng không biết lúc anh quay mặt đi, miệng đã âm thầm cười mất từ lúc nào chẳng hay.

“Không lấy nữa sao?”

“…”

“Của em sạch sẽ lắm không có mùi khai đâu mà anh sợ!”

“…”

“Không lấy thì thôi, em lấy facebook của anh vô share mấy link phim con heo cho cả trường hiểu lầm anh chơi…”

“…”

Nhập thử dòng mật khẩu mà hắn được anh nói cho từ cái đêm ở trong rừng, Tử Kỳ lại thầm cười vì đúng là anh có sao để vậy quả nhiên không đổi.

“Ế!”

Nhưng Lam Tuyên lại lặng lẽ giật chiếc điện thoại từ tay hắn mặc dù trước đó bản thân giống như chẳng hề quan tâm chút nào. Hắn thì chỉ vừa mới mở khóa màn hình, cũng tò mò vì ở đó còn một ứng dụng chưa được đóng.

“Anh đang xem phim hay chương trình gì đó?”

“Là phim Cặp Đôi Điều Tra của Hàn!”

“Anh cũng thích xem phim phá án nữa hả?”

“Không hẳn, chỉ là thích nam diễn viên trong phim mà thôi! Dr K… diễn xuất ổn lắm!”

“Vậy hả? Vậy cho em xem chút được không?”

Hắn thấy anh tựa lưng nằm xuống trên chiếc võng lưới cách mình một khoảng, cũng rón rén tới gần bên cạnh để mong được nhìn ké vào trong chiếc màn hình điện thoại của anh. Đúng là ngàn năm có một lần, được Lam Tuyên chở hắn đi chơi lại còn được nằm sát bên anh giữa thung lũng rừng thông này để xem phim nữa.

“…”

Vậy mà chưa đầy năm phút sau…

“Khò khò…”

Tên đầu đất ấy đã đều đều nhịp thở ngủ từ lúc nào chẳng hay, hắn khiến anh không khỏi tò mò ghé mắt nhìn sang, nhưng nếu đoán không nhầm thì có lẽ suốt một tuần ở nhà Nhất Linh không được thoải mái, Tử Kỳ cũng phải mất ngủ nhiều cho những dự tính của hắn mãi đến hôm nay. Còn chưa kể hại người xong rồi, cái tâm trạng thấp thỏm lo sợ của hắn chắc chắn sẽ đi theo hoài không dứt.

“Tử Kỳ…”

Giờ phút này nhìn hắn ngủ say, anh cảm thấy lòng mình lại rung động mạnh một cách bất ngờ, vì cái tên đó rõ ràng là đã nép sát vào nhưng cũng không để cho bản thân đụng trúng vào anh trong lúc thiếp đi. Lam Tuyên lại chầm chậm nhích người từng chút để cho hắn gác nửa bên mặt vào vai của anh mà thoải mái ngủ một lúc.

“Ưm…”

Tử Kỳ giống như một đứa trẻ không hơn không kém, hắn một khi đã chìm vào trong giấc thì bất kể bên cạnh là ai cũng đều có thể trở thành gối ôm bằng được.

“…”

Mặc dù giữa không gian rộng lớn chẳng có vách ngăn, trước đây chắc chắn anh sẽ không để hắn càn rỡ ôm mình như vậy, nhưng giờ dù có ai đó đi ngang qua và nhìn thấy đi chăng nữa cũng kệ. Anh muốn hắn được thoải mái ngủ cho ngon, cũng không cảm thấy bận lòng vì lúc hắn há miệng sẽ làm nước dãi chảy ra dính vào áo mình.

“Ưm…”

“Tử Kỳ…”

Người hạ tầm mắt xuống nhìn hắn vô tư từ trong giấc ngủ quay sang đặt tay lên ngực của mình mà gọi. Nhưng sau cái tên đó lại chẳng có thêm một câu nào khác, anh chỉ cúi mặt xuống một chút để gò má mình được cọ cọ vào mái tóc của hắn, đem cánh tay gối sau gáy mình vòng qua lưng hắn khẽ ôm nhè nhẹ.

“…”

Nhưng khoảnh khắc ngọt ngào để anh đắm chìm rốt cuộc chẳng lâu, Tử Kỳ trong vô thức tự nhiên lại đem ngón tay của mình khẩy khẩy lên vị trí điểm hồng bên ngực trái của anh.

Thình thịch…

“Tử Kỳ…”

Lam Tuyên bất chợt rơi vào trong một thoáng hoang mang, anh vội vàng đặt chiếc điện thoại vào lại trong túi, đẩy bàn tay của hắn ra khỏi điểm nhạy cảm kia của mình.

“Ưm…”

Nhưng Tử Kỳ từ trong giấc ngủ vội vàng lại than một tiếng bất mãn rồi mò mẫm bàn tay tìm vào đúng vị trí hắn vừa khẩy lúc nãy.

“Úi…”

Lần này hắn kiên định đem hai ngón tay se se bất chấp đó là thứ gì. Mặt của anh cũng đỏ dần trên trong những kích thích không tài nào ngăn lại nổi. Sợ chỉ một lúc nữa cứ để như vậy thì chuyện sẽ lại đi xa.

“Không được!”

Lam Tuyên hoảng hốt đẩy hắn ra rồi ngồi bật dậy.

“Anh…”

“…”

“Ủa… em ngủ quên… mà anh làm gì đẩy em ghê dữ vậy?”

Người ngồi dậy không nói nửa lời, người vẫn còn nằm đó cuối cùng cũng chẳng biết mình làm gì nên tội. Chỉ thấy ánh mắt anh lúc quay nhìn mình vô cùng khó hiểu, lại còn đi kèm cả gương mặt đỏ au cay cú kia nữa.

“À… em ngủ quên nên quay qua ôm trúng anh chứ gì? Khiếp, có vậy thôi mà đẩy người ta muốn đăng xuất khỏi vũ trụ luôn vậy?”

“Chảy nước dãi kìa…”

Tử Kỳ vừa kéo áo lên lau vừa trừng trừng hai mắt nhìn anh với những lời lẽ chỉ trích đi kèm trách móc.

“Chảy dãi thì sao? Dính lên người anh hả? Có vậy mà cũng gớm… chắc anh quên lúc anh đi nặng em đứng ngửi mùi còn không thấy gớm nữa mà…”

“Im đi! Đừng có nhắc lại nữa được không?”

“…”

Thật ra, vốn dĩ lúc đó anh chỉ muốn đứng dậy tránh đi để hắn không phát hiện điểm kì lạ mà thôi. Tử Kỳ lại tưởng anh giận hắn, nhìn cách Lam Tuyên nhanh chóng rời khỏi chiếc võng lưới mà quên luôn cả hai li nước đặt ở gần đó, hắn vội vàng cầm lấy rồi đuổi theo anh.

“Anh Tuyên, chờ em chút!”

“…”

“Anh Tuyên, em nói sai gì hả?”

“…”

“Em xin lỗi mà…”

Đuổi theo người phía trước một đoạn, hắn còn ngố đến nỗi không biết mình đuổi theo anh vào tận toilet. Lam Tuyên đến được nơi cần đến, anh lạnh lùng quay sang nhìn hắn mà nghiêm mặt đuổi ra ngoài.

“Vào đây làm gì? Anh… đi toilet!”

“Ờ… ai biết, em tưởng anh giận nên đuổi theo xin lỗi!”

“Không có giận gì hết, ra ngoài đi!”

Nhìn cái bộ dạng hắn lúng túng cầm hai li nước trước mặt của anh trông cũng hài lắm, nhưng phần hài hước đó đã chuyển dần sang người vừa bước vào phòng toilet riêng khi hắn còn đang ngỡ ngàng trước cửa.

“Sao còn chưa đi nữa…”

Anh sợ hắn phát hiện ra chuyện tế nhị của mình, hắn lại cứ đứng lì ra đó cố hỏi cho được để gài hàng anh.

“Anh đi tiểu hả?”

“Ừ! Thì sao? Em ra ngoài đi!”

“Sao anh không đi bên ngoài mà phải vào phòng riêng vậy?”

“Em có bị hâm không? Tò mò chuyện của người khác làm gì? Ra ngoài đi!”

“Kakaka!”

Hắn đúng là không điểm nào không dùng để trêu anh cho được, mặc bản thân bị anh dứt khoát đuổi đi, mặc cả cánh cửa kia bị đóng sầm lại chẳng khác gì muốn dằn mặt, nhưng Tử Kỳ vẫn đứng lì ở bên ngoài, còn lớn tiếng nói thêm vài câu để anh tức giận mới thôi.

“Anh sợ người ta thấy súng hả? Hay là… anh tiểu ngồi? Hahaha… súng chất lượng như vậy mà tiểu ngồi sao? Hahaha!”

“Cút đi đồ điên!”

“Hahaha… hahaha…”

Phải đợi giọng cười đó của hắn xa dần, anh thất thần ngồi xuống dưới bệ bồn cầu, toàn thân căng cứng lên theo những nhịp đập mạnh dần bên dưới lồng ngực khó lòng cưỡng chế. Chỉ thấy chút nhạy cảm của hai điểm hồng hiện tại chỉ cọ cọ vào vải áo cũng làm cho anh điên đảo một phen.

Mình… mình sao lại… nhạy cảm đến mức này chứ…



Lúc tiếng chuông thông báo có email mới vang lên, anh còn mừng thầm ở trong lòng vì điều đó vô tình mà lại phân tán những cảm xúc rối bời thế này. Nhưng đến lúc màn hình bật sáng, mấy dòng chữ ngay ngắn ở đó bất ngờ lại rối tung lên, chẳng hiểu vì lí gì mà anh đọc tới đọc lui mấy lần cũng chẳng hiểu nổi.

“Bạn Tuyên thân mến, ban tổ chức cuộc thi đã từ chối video của bạn gửi về tham gia vòng sơ tuyển của chương trình tài năng học đường do công ti giải trí X tổ chức. Lý do được nêu ra là phần nhạc nền và vũ đạo của bạn trùng khớp 100% với bài dự thi của một thí sinh khác. Xét về thời điểm bạn gửi video, ban tổ chức cho rằng bạn đã đạo nhái tiết mục của người khác để gửi đến. Trong vòng ba ngày, nếu không có phản hồi hợp lí từ bạn ban tổ chức quyết định hủy bỏ tư cách tham dự của bạn. Thành thật xin lỗi và cảm ơn!”



Anh cứ ở đó ngây người ra, chiếc điện thoại trên tay cũng làm rơi xuống tạo thành tiếng động khiến người bên ngoài tò mò nhìn sang phòng vệ sinh đó.

“Có chuyện gì vậy?”

“Có ai trong đó không? Có chuyện gì không bạn ơi?”

“Nè có khi nào đột quỵ trong đó không?”

“Đập cửa đi!”

Chừng nào anh vẫn còn thất thần chưa nhặt chiếc điện thoại lên, phía bên ngoài vài ba người vẫn liên tục đập cửa gọi lớn để hỏi thăm anh. Tiếng ồn ào bên trong vọng ra ghi vào trong sự chú ý của Tử Kỳ ở bên ngoài. Hắn cũng ngơ ngác vội đi vào, nhìn qua khe hở của phòng vệ sinh đó thấy được chiếc điện thoại của anh nằm dưới sàn nhà, nhưng mà trước cửa phòng hai ba người lần lượt đập cửa gọi lại chẳng nhận được hồi đáp.

“Mọi người, xin lỗi người trong phòng là anh của em! Để em gọi thử xem!”

“Ờ, gọi thử coi! Tự nhiên nghe thấy tiếng rớt đồ nên quay sang nhìn thì thấy điện thoại rớt dưới khe hở còn người ở trong phòng gọi từ nãy đến giờ vẫn cứ im lặng!”

“Dạ, em cảm ơn!”

Tử Kỳ vội vàng bước vào phòng bên cạnh, hắn đứng lên trên bệ bồn cầu để chồm qua xem thử anh ở bên trong có vấn đề gì không? Lam Tuyên vào lúc đó hình như cũng ý thức được người can thiệp vào là hắn, anh dần lấy lại được bình tĩnh, tự mình cúi xuống nhặt chiếc điện thoại lên.

“Anh Tuyên, có chuyện gì vậy? Sao ngồi đực mặt ra đó vậy?”

“…”

Chuyện bất ngờ xảy ra khiến hắn từ đầu đến cuối đều ngập vào trong khó hiểu. Lam Tuyên cũng chẳng đáp lại hắn lời nào, anh chỉ lặng lẽ mở cửa rồi ra ngoài. Mỗi hành động đều không giống như có chuyện gì đã xảy ra, nhưng hắn lại gấp gáp từ trên bệ của bồn cầu nhảy xuống, muốn trực tiếp đối diện với anh để xem cho rõ ánh mắt.

“Anh Tuyên, chờ chút!”

Tử Kỳ chặn anh lại trước cửa ra của toilet, hắn biết rõ nếu Lam Tuyên khóc chắc chắn sẽ không thể nào không bị hắn phát hiện. Vào lúc đó là anh rõ ràng tránh né dò xét của hắn, nhưng ánh mắt còn đọng lại vài ba giọt trong suốt, khóe mắt anh cũng đỏ ửng lên vậy rồi, dù anh có cố tình giấu giếm đi nữa cũng vô ích thôi.

“Sao anh khóc vậy?”

“Không có!”

Giọng hắn hỏi ban đầu chỉ là lo lắng, nhưng vì cách mà anh đáp lại không có thành thật, hắn bất ngờ bám vào tay anh, cũng chỉ một câu hỏi giống hệt với câu ban nãy, nhưng giọng điệu của hắn thể hiện lại có phần khác biệt hơn.

“Em hỏi sao anh khóc vậy?”

“Anh nói không có rồi mà!”

“Đưa điện thoại cho em!”

“Tử Kỳ…”

Có vẻ hắn đang rất bực mình vì sự giấu giếm của anh, nhưng hành động thô lỗ cưỡng ép để lấy điện thoại thế này hình như không đúng cho lắm. Mặc dù nội tâm anh đầy những rối bời được gửi từ email kia, anh cũng không khỏi nghĩ về hắn và lí do tại sao hắn lại khẩn trương đến như vậy khi thấy anh khóc.

“Thói quen của anh là xem một thứ gì đó xong rồi vẫn để nguyên trình hoạt động của ứng dụng đó trên điện thoại mà tắt màn hình đi, anh không qua mắt được em đâu…”

“…”

Đúng là chỉ cần hắn mở email ra sẽ hiểu rõ hết lí do mà anh che giấu, chỉ có điều… nếu như hắn đã thành tâm muốn biết được những chuyện về anh, anh thật lòng cũng chẳng muốn để hắn dùng cách này giống như “vạch mặt” một chút nào cả.

“Tử Kỳ à… không cần phải xem đâu!”

Lam Tuyên đưa tay ra ngăn lại hành động mở khóa màn hình của hắn, ban đầu anh vốn dĩ cho rằng bản thân không nên đem những chuyện phiền phức này kể cho hắn nghe. Anh sợ hắn sẽ tự điều tra, sẽ lại giống như những lần trước vì không kiềm chế được cảm xúc mà làm ra chuyện xấu. Nhất là chuyện xấu đó cuối cùng lại bởi vì anh mà ra.

“Nhưng mà rốt cuộc có chuyện gì anh phải nói cho em nghe chứ!”

“Em nghe rồi… có thể hứa với anh là đừng manh động được không?”

“Nhưng mà chuyện gì?”

“Thì chuyện anh đăng kí tham gia chương trình tài năng học đường! Anh đã tìm Minh Triết để nhờ mix nhạc… lúc ở nhà cậu ấy anh có gửi một đoạn video ghi lại quá trình tập nhảy của anh để cho cậu ấy hình dung và mix theo nó! Nhưng mà bản nhạc đó làm xong thì hơn bảy mươi phần trăm là do sáng tác của anh, phần mix lại là do Minh Triết hoàn thành! Mặc dù sau đó giữa Minh Trang và anh xảy ra mâu thuẫn… nhưng mà… anh không nghĩ là hai người đó lại ra tay với tác phẩm của anh để phá! Anh vẫn dùng nhạc và vũ đạo đó để quay lại video dự thi, video vừa được gửi hôm qua… hôm nay đã nhận được email từ chối vì trước đó có người sử dụng nhạc và vũ đạo rồi! Họ bắt anh phải phản hồi sớm, nếu không sẽ hủy tư cách tham dự…”

“…”

Đây là lần đầu tiên mà hắn nghe xong những gì anh nói lại im lặng vì khó nghĩ ra được lời đáp, nhưng cũng chính là lần đầu tiên Lam Tuyên nói một đoạn dài với hắn mà chẳng vấp lấy nửa chữ thế này. Hắn để tâm cách anh nghiêm túc khi nhắc đến cuộc thi đó, cũng để tâm cả những uất ức bên trong lòng anh khi nhận lấy một kết cục không đáng. Đúng như những gì anh dự đoán, Tử Kỳ sau khi nghe xong chuyện chắc chắn sẽ nổi điên lên.

“Để em tìm Minh Triết hỏi thử!”

“Khoan đã! Bây giờ cũng trễ rồi… về nhà trước để mẹ ở nhà không phải lo lắng! Ngày mai… tới trường rồi gặp sau cũng được!”

“Cái thằng đó rõ ràng cũng là một đứa hiểu chuyện, nếu như nó thật sự làm vậy với anh… em chắc chắn sẽ đấm cho nó gãy…ưm…”

“Lại muốn đấm người ta gãy răng!”

Anh kéo hắn lại gần, một tay là cố ý che miệng của hắn để không phải nghe những lời đầy bạo lực đó. Nhưng giọng điệu của anh rõ ràng đang tỏ ra rất điềm tĩnh, hắn nhìn anh bây giờ rất khác với cái khoảnh khắc ngồi thất thần trong toilet ban nãy.

“Anh nói ra với em không phải để em đi gây chuyện với Minh Triết! Dù sao cũng còn ba ngày… thử nghĩ xem có cách gì để tiếp tục giữ lại tư cách tham dự hay không? Còn chuyện vũ đạo và âm nhạc bị mất… anh muốn sau khi anh đạt giải trở về sẽ tìm Minh Triết và nói chuyện với cậu ấy sau!”

“…”

Nghe những lời dẫn dắt của anh, Tử Kỳ hơi nhướn nhẹ đôi mắt nhìn lên, không biết có phải vì ở góc độ này trông anh rất đẹp hay là vì ánh mắt rực sáng của anh khi nhắc đến sự quyết tâm lại ấn tượng mạnh với hắn đến vậy. Trước giờ hắn chỉ biết Lam Tuyên là một người rất cầu toàn, mỗi một việc anh làm đều phải tự tay làm chuẩn mọi thứ. Nhưng từ trong tính cách ôn hòa của anh mà hắn vẫn cho là nhàm chán đó, thực ra nếu nghĩ lại cũng cảm thấy rất ngưỡng mộ.

“Anh đã tính vậy rồi, nên em cũng đừng có manh động trước mặt Minh Triết! Anh không thích người ta nắm được điểm yếu của anh, cũng không thích biểu hiện cho người ta biết là những chuyện đó làm khó được anh!”

“Em không nghĩ anh quyết tâm thi nhảy tới mức đó luôn đó nha!”

“Đúng là trước kia chỉ định đăng kí cho vui thôi… xem ra cũng chỉ để thử thách bản thân là chính! Nhưng giờ nếu đã như vậy rồi, anh muốn làm đến cùng để xem khả năng của mình ra sao!”

“Nhìn anh kìa, thần thái nói câu này làm em thấy thích quá đi! Đẹp trai mà còn ngầu nữa!”

“…”

Người rõ ràng đang thể hiện sự quyết tâm ngầu đến như vậy, lại chỉ vì một lời khen ngợi của hắn đã đỏ ửng cả hai tai. Lam Tuyên đẩy hắn ra khỏi mình một cái thật mạnh, giống như phủ nhận hết hành động lôi kéo ôm ấp ban nãy của mình tạo ra.

“Ê, lại mắc cỡ à?”

“Đi về!”

“Cơ mà anh Tuyên, em có thắc mắc nha… sao anh điềm tĩnh trước việc bản thân bị hại quá vậy? Nếu như… cái mà người ta cướp không phải chỉ là bản nhạc hay vũ đạo thôi… chậc… nếu như anh bị cướp tiền thì sao?”

“Tiền cũng có thể kiếm lại được, thứ quan trọng nhất là sinh mệnh!”

“Ờ…”

Hắn đứng lại phía sau lưng anh để tự ngẫm nghĩ, cũng đúng là Lam Tuyên rất xem trọng sinh mệnh của bản thân và những người xung quanh mình. Nhưng thắc mắc của hắn còn chưa dừng lại ở đó.

“Em nghĩ… nếu ai đó cướp đi người yêu của anh chắc anh cũng không tức giận đâu ha! Anh sẽ nghĩ… không có đứa này thì có đứa khác, mình đẹp trai tài giỏi vậy mà!”

“…”

“Phải không?”

Đợi đến lúc hắn chồm tới bá cổ anh hỏi lại lần nữa, anh chầm chậm ghé mắt nhìn hắn. Đầu tự nhiên lại hình dung ra cả trăm hình ảnh tươi cười giữa hắn và chàng thiếu gia tên Nhất Linh kia.



“A! Anh Linh gọi em…”

“Cho mượn điện thoại chút đi!”

Chẳng thèm đợi Tử Kỳ gạt màn hình lên để nhận cuộc gọi, Lam Tuyên đã nhanh chóng giật lấy của hắn mà gạt tắt đi. Anh giả vờ vào mục tìm kiếm để thử tìm một studio nào đó gần đây, nhưng Tử Kỳ vẫn đi bên cạnh lèm bèm trách móc, hắn chỉ cho rằng anh vô cớ không dùng điện thoại của mình mà lại đi giật điện thoại của hắn. Hắn làm sao nhận ra được cách hành động của anh hiện tại là đang thay cho đáp án của câu hỏi vừa ban nãy.

Nói cho em biết, chắc là sẽ không một người nào có khả năng cướp người anh yêu đi khỏi được đâu. Bởi vì anh sẽ giữ kĩ lắm.

“Rồi anh search xong chưa để em gọi lại cho anh Linh cái coi!”

“Anh nhắn tin nói em đang bận học bài rồi!”

“Anh cũng hay quá ha, đang đi chơi ngoài đường mà dám nói xạo người ta! Vậy mà mỗi lần em nói xạo thì anh lại làm ra vẻ đàn anh dạy dỗ…”

“Về nhà thôi!”

Hai đứa đi chầm chậm cũng ra tới chỗ gửi xe, để chặn cái miệng bép xép đó, Lam Tuyên quay lại đem chiếc nón bảo hiểm trùm lên đầu hắn một cách vô cùng dứt khoát. Lúc hai đứa đã an toàn ngồi ở trên xe rồi, anh còn giả vờ bị kẹt số để vặn một phát thật mạnh khiến toàn thân hắn bổ nhào tới ôm lấy anh.

“Ui da!”

“…”

“Dạo này anh chạy xe cái kiểu gì vậy hả?”

“…”

“Đúng rồi, mẹ nói anh chở em đi coi xe đó! Hay là giờ anh chở em đi luôn đi! Em phải tự mua xe tập chạy… chứ ngồi sau lưng anh chắc có ngày chết ngang quá… ui da… nữa! Anh làm ơn giữ cái tay ga bình thường được không?”

Không...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.