Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

“Ý quên, chờ em chút… em để quên cái đồng hồ trong nhà vệ sinh mất rồi!”

“Để anh vào cùng với em!”

“Không cần đâu, em chạy vào lấy nhanh rồi ra à!”

Tử Kỳ ngồi ở ghế bên cạnh Lam Tuyên, hắn nhanh nhẹn bước xuống khỏi xe cũng không thèm quan tâm đến lời đề nghị của anh hai ở phía sau một chút nào cả. Vừa tung cánh cửa xe bước ra đã nhanh chóng chạy ngược vào trong khuôn viên của bệnh viện rồi.

“Cái thằng này… ủa mà… không phải Nhất Linh xách đồ giúp em sao Tuyên? Xe bên kia của Nhất Linh mà đúng không? Hình như ông thần đó cũng chưa ra nữa!”

“Chưa ra nữa sao?”

Chỉ là một câu hỏi vu vơ của anh hai thôi, nhưng Lam Tuyên quay nhìn dáng vẻ Tử Kỳ mất hút sau cánh cửa lớn của bệnh viện đó, lại cảm thấy có chút không hề an tâm. Anh vốn dĩ đã cài dây an toàn rồi, cuối cùng nghĩ không thông gì đó nên rốt cuộc cũng vội vàng tháo nó ra.

“Em bật điều hòa cho mát, anh ngồi đây đợi em nha, em vào trong với Tử Kỳ xem sao!”

“Trời, sợ mất bồ gì mà dữ vậy ông nội? Hổng lẽ nó quay lại nửa tiếng, lấy có cái đồng hồ thôi mà!”

“Vấn đề của em không phải chỉ là sợ như vậy…”

Thật ra kể từ khi tỉnh lại mà không có Tử Kỳ ở bên cạnh, Lam Tuyên đã tự hứa với lòng sẽ để tâm đến hắn ta nhiều hơn. Ít nhất là mỗi lúc ở cạnh bên nhau anh cũng sẽ không để cho hắn tự ý biến mất như vậy thêm lần nào nữa.

Đoạn đường vào sâu trong bệnh viện không nhỏ, nhưng số người chen chúc ở đó cũng là một trở ngại lớn để hắn quay trở về căn phòng bệnh bằng đường thang máy. Tử Kỳ đứng lóng ngóng một lúc, cuối cùng hắn lại chọn rẽ sang thang bộ, trước đó cũng chẳng đoán được là Nhật An vẫn còn chưa rời khỏi dãy phòng bệnh, hiện đang nép sau một bức tường lối vào thang bộ tầng ba, trông từ xa đã thấy thập thò lấp ló giống như đang rình rập gì đó.

“Anh H…”

Cũng bởi cái bản tính tò mò trước giờ khó bỏ, hắn tới gần chạm vào vai của đối phương mà gọi khe khẽ. Mặc dù đã nhỏ giọng hết mức có thể nhưng Nhật An vẫn bị hành động của hắn khiến cho giật mình một chút.

“Hết hồn hà!”

“Anh đang rình ai vậy?”

“Suỵt, mày tới đúng lúc đó, nhìn ra đi… tao còn đang định quay video lại gửi cho mày xem nè!”

“Mà cái gì vậy anh?”

Tử Kỳ nhón tới nhìn khoảng hành lang dẫn vào dãy phòng bệnh mà hắn đã ở suốt cả tuần qua, hóa ra Nhất Linh còn khệ nệ hai tay hai túi đồ lớn chưa rời khỏi đó, nhưng lần này lúc quay trở lại chỗ hành lang vắng còn có cả sự hiện diện của Minh Tuấn nữa.

“Em thấy anh không giống người tốt chút nào, rõ ràng anh giấu Tử Kỳ ở nhà mà dám tỏ ra là mình không biết gì cả! Anh còn xịt thuốc mê cho em… rồi lươn lẹo vẽ chuyện đủ thứ!”

“Minh Tuấn à, em nhớ dai cũng vừa vừa thôi chứ! Anh đang tán Tử Kỳ, em là bạn thân của em ấy… nhạy bén một chút thì cũng hiểu mà! Đã vậy còn làm khó anh làm gì nữa! Đúng là anh giấu Tử Kỳ… nhưng mà còn có lí do khác… với lại Tử Kỳ cũng đồng thuận theo anh, đâu có phải anh tự ý làm…”

“Thôi anh im đi! Tử Kỳ thân với anh chẳng qua là nó không biết anh từng có thói cặp kè một lúc đến hai ba người thôi đó! Anh cũng từng tán tỉnh anh họ của em chứ đâu, quen người ta mấy tuần rồi bỏ…”

“Em nghe ai nói chuyện đó vậy?”

Tiếng của hai người kia dưới hành lang vắng càng vang rõ hơn, đẩy sự tò mò của hai kẻ rình rập không thể nào ngưng lại được. Xem ra Minh Tuấn rất đắc ý với nguồn thông tin của mình, còn cách hỏi lại của Nhất Linh thì giống như đang chột dạ có đúng không nhỉ?

“Nghe ai thì kệ em, anh chỉ cần biết là em không ủng hộ đó! Em sẽ nói với Tử Kỳ biết…”

“Cái thằng nhóc này đúng là…”

Người kia vứt hai túi đồ trên tay xuống, túm lấy cả hai vai của Minh Tuấn để hướng người kia nhìn thẳng vào mặt mình, xem ra giọng điệu cũng bắt đầu cáu lên rồi.

“Em nghe đây, nếu đã không hiểu rõ chuyện của anh thì đừng có tùy ý mà phán xét! Anh với anh họ của em chia tay là vì không hợp trong chuyện tế nhị… thật ra anh trước giờ vốn dĩ rất thẳng thắn về chuyện đó, anh với những người anh từng quen đều có thỏa thuận vô cùng rõ ràng! Không phù hợp thì chia tay, vả lại lúc quen nhau anh cũng hết lòng đối xử với anh họ của em rồi! Nếu cậu ấy cứ cố tình dây dưa không dứt khoát trong lúc anh đang tìm hiểu người khác thì cũng không thể đổ cho anh một lúc quen hai ba người…”

“Ai mà tin anh được chứ?”

“Vậy người kia là anh họ của em nên em có thể dễ dàng tin tưởng hay sao? Những chuyện chỉ nghe từ một phía muốn có đánh giá thật khách quan thì cần nghe từ nhiều phía để mà xác minh lại! Em nghĩ anh như vậy là chuyện của em, nhưng nếu em nói ra với Tử Kỳ… cố ý khiến cho mối quan hệ giữa anh và em ấy tệ hơn thì đừng trách anh…”

Đôi bàn tay hung dữ bóp chặt bờ vai Minh Tuấn, ánh mắt cũng sắc bén biện trình lí lẽ để mà tranh đấu. Có vẻ Nhất Linh không thể nhìn thấy được dáng vẻ đáng sợ của mình lúc này, cũng không hình dung được khuôn mặt có sức dọa người ra sao, chỉ thấy vài ba giây không đấu mắt lại với anh mà đôi mắt thằng bé cũng long lanh vài ba giọt đỏ mọng vì sợ.

“Anh… anh bóp vai em đau quá…”

“Ơ…”

“Hic…”

“Minh Tuấn, anh xin lỗi!”

Chút phẫn nộ ban nãy xem chừng cũng có thể hiểu là vì Nhất Linh đang rất nghiêm túc với chuyện tán tỉnh Tử Kỳ, anh không muốn những vấn đề nhỏ bé kia khiến cho người mà anh thích nảy sinh hiểu lầm. Phút tức giận bất ngờ lại đổ lên vai Minh Tuấn, cuối cùng khiến cho thằng bé sợ đến mức cau mày rơm rớm nước mắt.

“Anh hung dữ như vậy… em nói với Tử Kỳ thì sao? Anh định cho người đánh em à? Bây giờ… em lập tức vào phòng bệnh mách Tử Kỳ là anh ăn hiếp em đó!”

“…”

Mặc dù trước giờ gu của anh không phải mấy thằng nhóc thích nhõng nhẽo thế này, nhưng điệu bộ làm mình làm mẩy của cậu quả thật vừa đáng yêu vừa buồn cười làm sao. Nhất Linh không giấu được cảm xúc, anh phì cười mặc cho người ta đã mếu máo vì đôi chút hung dữ của mình ban nãy.

“Em đó… Tử Kỳ với Lam Tuyên ra xe từ nãy giờ rồi! Đi thăm bệnh thì đi sớm sớm một chút chứ! Đi thăm bệnh hay là đi mách?”

“Anh đừng có mà đánh trống lảng, em nói mách thì nhất định em sẽ mách! Anh có biết em là thông tấn xã thông tin của khối mười một không vậy? Em không những mách Tử Kỳ mà còn nói cho cả khối đàn em biết là anh trăng hoa ra sao! Để cho không có ai dám yêu cái tên khốn nạn trăng hoa như anh nữa…”

“Ghê vậy?”

Thiếu gia Dương Nhất Linh khoanh tay bật cười hỏi lại, anh ngạo mạn cười cợt những điều Minh Tuấn vừa nói, sau đó cũng vô cùng thích thú ủng hộ trò xấu xa kia, thuận miệng lại đùa giỡn một câu.

“Em làm đi, tùy em à… anh mà ế thật thì anh sẽ tìm đến em để tán tỉnh đó! Chửi hay như vậy, coi chừng nghiệp quật cho sau này có bồ khốn nạn như anh cho coi!”

“Anh…”

Đúng cái lúc câu đùa cợt kia được chàng thiếu gia nói ra, Nhật An ở bên trong cũng đẩy Tử Kỳ một phát để hắn xuất đầu lộ diện. Quả nhiên thì cái thói trăng hoa dù có dù không cũng khiến người vừa nói ra mấy câu bông đùa đó giật mình lúc nhìn thấy hắn.

“Tử Kỳ…”

“Tử Kỳ! Ban nãy có nghe được không? Anh Linh còn đòi tán tao nữa kìa!”

“…”

Minh Tuấn chỉ vội đẩy đối phương một cái để bước tới gần Tử Kỳ mà mách lại đúng những lời hắn ta vừa nghe. Nhưng Tử Kỳ chỉ mỉm môi cười nói ra mục đích của mình khi xuất hiện đầy bất ngờ ở đây.

“Em lên phòng lấy đồng hồ để quên trong toilet mà thang máy đông quá nên đi thang bộ!”

Mặc dù có vẻ như hắn ta cũng chẳng để tâm những lời bản thân đã nghe, thậm chí được Minh Tuấn nhắc lại những lời đó một lần nữa cũng không muốn đánh động vào. Nhưng cũng bởi vì hắn thờ ơ thế kia, người mách lại cho hắn thì khó xử vì không được để tâm, người sợ hắn hiểu lầm lại lo sốt vó vì sự điềm tĩnh xem thường thông tin đã được nghe qua ban nãy.

“Tử Kỳ, ừm… Minh Tuấn với anh đang nói chuyện…”

“À, chiều nay anh Tuyên sẽ chở em đi chơi! Em quên nói với anh nữa, chắc hoãn lại với anh lần này đi ha!”

“Hoãn lại sao?”

Người kia lo lắng tới gần nắm lấy bàn tay của hắn, nghĩ rằng chuyện vừa mới nghe qua khiến cho Tử Kỳ mau chóng thay đổi quyết định sẽ đi chơi với mình vào buổi chiều. Anh cố gắng phân trần giải thích, giọng điệu cũng có vẻ như rất thành tâm nhưng mà hắn lại chỉ tươi cười lắc đầu với anh, khẳng định một lần nữa những chuyện bản thân vốn dĩ không hề để ý.

“Tử Kỳ! Anh xin lỗi… chuyện anh với Minh Tuấn nói không phải như em nghĩ đâu…”

“Em quên là em hứa với anh Tuyên trước rồi! Không phải do chuyện em nghe anh nói gì với Minh Tuấn. Với lại… anh với em cũng đâu có là gì của nhau đâu mà, em lại đi quan tâm mấy lời đó để làm gì? Anh yên một trăm cái tâm đi, anh có quen hai chục người một lúc em cũng không hề đánh giá anh gì đâu!”

“Anh…”

“Em vào lấy đồng hồ cái nha, anh hai với anh Tuyên đợi em ở dưới… ủa? Anh Tuyên?”

Lúc đôi mắt ngước nhìn về phía thang máy, thấy cánh cửa thang máy mở ra đã từ lúc nào mà người xuất hiện từ chỗ đó lại là người đang được hắn nhắc đến. Tử Kỳ mỉm cười mừng rỡ gọi tên anh, Nhất Linh cũng quay lại nhìn xem đối phương sao lại trùng hợp đến vậy.

“Sao không đợi dưới xe đi trời, cái chân đang què mà cũng lết vô đây làm gì cho cực không biết! Chờ em chút nha, em vào lấy rồi ra liền!”

Hắn vội vàng tới gần người kia, cũng khẩn trương quay lại phòng bệnh để lấy cái thứ mà hắn để quên. Chỉ khi Tử Kỳ khuất bóng rồi, Lam Tuyên mới thẳng từng bước một tiến lại gần chỗ hai túi đồ bị Nhất Linh vứt xuống dưới đất ban nãy. Anh cúi người nhặt nó, nhưng lúc ngước lên nhìn người kia giọng điệu cũng khó hiểu nhắc lại một câu bằng vẻ mặt không chút cảm xúc gì.

“Cũng đâu có là gì của nhau đâu mà…”

“…”

Câu nói đó, nghe lại từ Lam Tuyên mới cảm nhận được mức độ sát thương mà Tử Kỳ đã gieo vào là bao. Đúng, cũng chưa là gì của nhau cả, vậy tại sao trái tim lại khó khăn đập những nhịp đau đớn như vậy kia chứ?

“Tử Kỳ, cho anh xin vài giây được không?”

Những đau lòng khó xử khiến anh phải chặn lối đi của hắn, anh không cần biết hắn có để tâm hay là không, nhưng anh thấy mình cần nói cho hắn hiểu những nghiêm túc mà bản thân nhắc đi nhắc lại nhiều lần. Không muốn chỉ vài lời ban nãy sẽ như chiếc tẩy xóa đi mọi công sức đã vẽ suốt bấy lâu nay.

“Cho anh nói vài câu được không?”

“Gì mà nghiêm túc quá vậy? Anh cứ nói đi!”

“Em có thể tìm hiểu nếu em muốn…”

“Tìm hiểu cái gì?”

“Thì… những mối quan hệ cũ của anh! Anh không lo sợ chuyện đó, anh chỉ muốn em biết là khi anh hướng về em, anh đã kết thúc tất cả rồi!”

“Haizz…”

Tử Kỳ khẽ bóp trán nhè nhẹ, hắn buông tiếng thở dài trước khi đáp lại đối phương. Cũng không biết phải nói làm sao để anh hiểu rõ lòng mình, một phần không muốn giải quyết những điều này trước mặt quá nhiều người đến như vậy. Nói đúng ra, hắn không muốn khiến anh khó xử trước họ.

“Em không quan tâm đâu! Em nói thật đó, không kể là anh… người khác cũng vậy! Em không để tâm đến quá khứ của họ thế nào! Cũng không đem những chuyện đã cũ rích ra để phán xét họ! Em đã nói em không quan tâm nghĩa là như vậy, anh đừng thấy khó xử nữa có được không?”

“Nhưng mà anh không muốn mất đi cơ hội được trở thành người yêu của em!”

“Cơ hội…”

Hai từ đó khiến hắn ngập ngừng, phải nói thế nào nhỉ? Nói thế nào để người nghe không ôm nhiều hi vọng vào lòng khi mà hắn vốn chưa từng nghĩ đến câu trả lời.

“Cơ hội em dành cho đối tượng của mình không quá khó khăn đến như vậy đâu! Em chỉ cần cảm thấy rung động là được! Thật ra dù người đó có tốt đẹp như thế nào đi nữa… nếu lòng em đã không rung động thì chắc chắn sẽ không dây dưa!”

“Anh…”

“Anh hiểu không?”

“Anh hiểu!”

Nụ cười hài lòng đó của hắn thật đẹp, cái vỗ vai của hắn cũng thật đủ để an ủi tâm hồn của anh. Nhưng mà anh lại chẳng hài lòng chỉ với bấy nhiêu, anh cảm thấy khi hắn sánh bước cùng với Lam Tuyên khuất xa nơi này, cả không gian dần tối sầm lại như chút hi vọng mỏng manh bị dập tắt đi.

Đúng là chỉ cần khiến cho em rung động mà thôi… nhưng đối với riêng anh lại khó khăn đến vô cùng, em hiểu chứ? Khó khăn chẳng khác gì cái lo lắng đang day dứt trong lòng Lam Tuyên, cậu ấy cũng mong đợi ngày em nhận ra là em rung động với cậu ấy đó, giống như cách mà anh mong đợi mọi thứ xoay chuyển về hướng của anh. Suy cho cùng, cả anh và người mà em rất thích đều làm những chuyện vô ích giống như nhau vậy thôi. Đều tự âm thầm xây dựng nên một bức tường đầy tổn thương cô đơn như vậy, ngồi ở đó đợi chờ cho đến khi em có câu trả lời. Nhưng đợi đến ngày cuối cùng có đáp án của em, khoảng thời gian dài kia chắc chắn sẽ gian nan lắm…



Chiều hôm đó, ba anh em về nhà nghỉ ngơi cùng nhau mẹ cũng nói đến chuyện muốn Lam Tuyên chở Tử Kỳ đi chơi, nhưng vì hôm nay buổi chiều trời bỗng nhiên nắng gắt mẹ lại lo lắng hắn vừa mới xuất viện lại ôm cảm nắng vào người, vậy là bắt hai đứa ở nhà chờ cho đến xế chiều mới được phép đi ra ngoài. Thời gian bình yên đó, anh hai thì tranh thủ ra sân trước phụ ba chăm mấy con cá Koi dưới hồ thủy sinh, Lam Tuyên cứ quanh quẩn trong bếp dọn dẹp cái này cái kia, mẹ lại sẵn tiện lấy đồ đã phơi khô từ sân thượng xuống, lớn tiếng nhắc thằng anh trai nhỏ dẹp con gấu bông đã phơi suốt mấy ngày liền.

“Tuyên ơi, con gấu nó khô sắp quéo luôn rồi đó con! Coi mà mang xuống đi!”

“Con gấu…”

Người đang loay hoay trong căn bếp nghe lời nhắc “nhỏ” của mẹ mà giật bắn cả thân mình vội vàng vứt hết mọi thứ để ló đầu ra. Anh lúng túng cái dáng vừa khó xử vừa đáng thương, đầu chân mày cau cau ra hiệu cho mẹ nhỏ tiếng một chút.

“Con làm gì vậy Tuyên? Giấu giếm cái gì hả?”

“Mẹ này, suỵt… suỵt!”

Buồn cười thay mẹ lại càng muốn vạch trần chuyện xấu xa của thằng con trai, hỏi lại nó cũng phải hỏi cho thật lớn. Lam Tuyên quắn cả người khẩn trương chạy tới dưới bậc cầu thang cuối cùng, anh đẩy mẹ vào phòng, cố tình không để mẹ kéo Tử Kỳ ra ngầm ý thông báo chuyện có con gấu bông nào đó bị mang đi giặt.

“Mẹ thật là! Con… con không…”

“Không cái gì? Không muốn tỏ tình à? Còn định giấu đến bao giờ nữa… mẹ là đang giúp con chứ bộ! Con không thấy mẹ nhiệt tình lắm hay sao? Cái thằng này!”

“Con biết… nhưng mà không cần phải gấp gáp đến vậy đâu! Con cũng cần thêm nhiều thời gian để trải nghiệm nữa!”

“Trải nghiệm cái gì thì trải… chứ trải với con gấu bông thì cứ phải đem giặt hoài con à…”

“Mẹ này!”

Nói đi nói lại mẹ cũng đem cái chuyện đó ra để chọc anh cho bằng được, Lam Tuyên lần đầu không chịu nổi phải dùng tay mình “đánh cưng” vào vai của mẹ vài cái để mà phản đối.

“Ơ, mẹ nói không đúng à? Mà nè… Tử Kỳ về rồi đó, con muốn giấu thì phải cẩn thận hơn nha!”

“Con biết rồi… à mà, con có chuyện muốn nói với mẹ! Cũng muốn mẹ nói giúp vài lời với ba nữa…”

Mấy lời thì thầm này của anh, anh không nghĩ là lại trùng hợp đến lúc Tử Kỳ từ ở trên phòng đi xuống. Hắn câu được câu mất, nghe không rõ nội dung anh nói với mẹ nhưng lại chú ý vào cái câu gì đó thấp thoáng giống như có từ “mấy ngày” đang được nhắc đến.

“Mấy ngày lận hả Tuyên?”

Giọng mẹ bất ngờ hỏi to hơn, cảm xúc vào lúc đó có chút gắt gỏng khó xử, hắn lại mang trong lòng một nỗi bận tâm rất lớn về chuyện đã giấu cả nhà ở cạnh Nhất Linh suốt mấy ngày qua.

“Sao giờ con mới nói cho mẹ biết vậy?”

“Con…”

Câu chuyện lấp lửng kia đẩy bước chân hắn mạnh dạn xông vào, tay vừa mở cánh cửa thật mạnh, khiến cho một tiếng động rất lớn cắt ngang khoảnh khắc Lam Tuyên chuẩn bị đáp lời của mẹ. Chỉ thấy anh thất thần nhìn hắn, thấy cả mẹ hướng về với ánh mắt lo lắng và khó xử. Tử Kỳ bỗng nhiên tức giận xông tới đẩy vào vai của anh một cái thật mạnh trước sự ngỡ ngàng của mẹ.

“Anh nhiều chuyện vừa thôi! Rảnh quá thì vô phòng đọc Kinh Mân Côi gì đi, đừng có xía vào chuyện của em được không? Em ghét nhất cái thể loại thích mách lẻo những chuyện không ảnh hưởng gì đến mình… có thời gian thì làm chuyện có ích hơn chút đi, đừng có lo những thứ không ai nhờ vả!”

“Tử Kỳ… con làm sao vậy?”

Thái độ bất ngờ này của hắn khiến mẹ khó hiểu, nhưng có lẽ Lam Tuyên thì khác. Anh chỉ im lặng nhìn vẻ mặt khác lạ của hắn rồi nhẹ nhàng nuốt xuống một chút nghẹn đắng mà thôi. Anh biết hắn đang hiểu lầm anh, cũng biết hắn nghĩ anh không giữ lời hứa, hắn cho rằng anh xấu xa đem chuyện kia nói cho mẹ nghe dù đã từng hứa là sẽ giữ bí mật.

“Tử Kỳ, sao tự nhiên tức giận vậy con? Có chuyện gì hả?”

“Con xin phép về phòng trước đây mẹ!”

Khoảnh khắc Lam Tuyên chen ngang vào nói sẽ rời đi, hắn vẫn còn cay cú nhìn theo muốn kéo anh lại để mà hỏi cho ra lẽ. Chỉ có anh lúc đó thấy lòng thật nặng nề và trầm xuống, tin tưởng dành cho đối phương nhiều như vậy mà đổi lại bản thân một chút cũng không hề có.


Cánh cửa phòng được anh nhẹ nhàng đóng lại, có lẽ hắn không biết phải mất một lúc rất lâu thì anh mới có thể chầm chậm rời khỏi đó để bước lên bậc cầu thang. Mẹ vẫn đứng ngay bên cạnh hắn, vẫn chú ý quan sát gương mặt có vài biểu cảm khác lạ của con trai mình mà lo lắng hỏi.

“Con sao vậy? Có chuyện gì khó chịu với thằng Tuyên hả? Có gì thì từ từ mà nói chứ sao lại đẩy anh con như vậy?”

“Anh Tuyên… nói cái gì với mẹ mà mấy ngày vậy ạ?”

Bà ngập ngừng trước phần hỏi dò của hắn, trong lòng có lẽ cũng nhìn ra sự tình sâu xa, nhưng trước tiên vẫn muốn nói lời sáng tỏ, ít ra hắn không hiểu lầm Lam Tuyên nữa cũng sẽ tốt hơn.

“Anh con xin phép mẹ cho đi luyện nhảy… với tuần sau nó sẽ nghỉ học mấy ngày sau khi thi xong để lên Sài Gòn tham gia cuộc thi gì đó! Nó nhờ mẹ nói tránh với ba giúp cho một tiếng vì cái chân của nó cũng mới lành thôi, sợ ba con không đồng ý… nhưng mà tham gia chương trình đó tận mấy ngày liền nên mẹ cũng đang ngạc nhiên, vừa khó xử không biết phải tính làm sao thôi mà!”

“À… thì ra là vậy…”

“Chứ con nghĩ cái gì mà tự nhiên xông vào hung dữ với anh con vậy?”

“Con… con xin lỗi, à mẹ… để con lên phòng xin lỗi anh Tuyên! Con chỉ… hiểu lầm chút thôi à!”

“…”

Nói rồi cũng chẳng đợi mẹ hỏi thăm thêm, Tử Kỳ nhanh chóng quay đầu bước tới chỗ cánh cửa, thao tác mở cửa và phóng ra khỏi đó của hắn cũng nhanh hệt như cái lúc xuất hiện lớn tiếng ban nãy. Chỉ khác là đến khi đứng trước cửa phòng của anh hắn lại đắn đo không biết câu đầu tiên vừa mở cửa ra mà mình nên nói là gì.

Tử Kỳ ơi là Tử Kỳ… mày đúng là có tật giật mình phải không? Anh Tuyên đã hứa rồi làm sao có thể thất hứa với mày được, chưa gì mày đã nhanh miệng chửi người ta… phải làm sao đây? Chắc chắn ổng đang giận rồi khóc thút thít trong đó…


Lần này đột nhiên thao tác mở cửa ra của hắn có chút khe khẽ, ló đầu vào cũng mau chóng nhìn thấy anh ở bên trong phòng vừa chăm chú chép cho xong đoạn văn cuối cùng vào vở, sự tĩnh lặng cũng bị tiếng mở cửa rón rén kia của hắn làm cho khuấy động. Nhưng có lẽ cũng chẳng nháo nhào bằng nội tâm anh, anh chỉ khẽ ngưng đường bút lại, khẽ chớp mắt một cái và hít thật sâu trước những bước chân của hắn đang dần tiến tới.

Tại sao vậy nhỉ? Là vì anh đang giận sự vô tình trong mấy câu nói kia của hắn, hay vì anh biết chắc khi được giải tỏa hiểu lầm hắn cũng quay trở lại nói lời xin lỗi với anh? Mà ngay chính cái lúc khó chịu cực hạn, đôi tai này lại chẳng muốn được tiếp thu cái giọng điệu đã từng khiến cho anh nhớ nhung đêm ngày thế kia.

“Đang làm gì vậy?”

Tử Kỳ chồm tới xem mấy dòng chữ thẳng tăm tắp trên quyển vở trắng được anh viết bằng màu mực xanh đậm, hắn cũng đoán ra anh đang chép lại bài học cũ cho mình, nhưng hỏi ra câu vừa ban nãy ý đồ của hắn chắc chắn là muốn làm hòa mà thôi.

“…”

Lam Tuyên không trả lời, anh vẫn chăm chú nắn nót từng chữ cuối trước khi đóng quyển vở lại. Đem quyển vở vừa mới viết xong đặt vào trong chồng bảy tám quyển vở khác trên bàn của mình. Ngay cả một ánh nhìn bố thí cho hắn cũng không, xong việc rồi cứ lặng lẽ cất hết dụng cụ học tập vào trong túi, để cho hắn đứng đó đăm đăm quan sát chờ đợi đôi chút phản hồi từ anh, đợi đến khi Lam Tuyên bật laptop lên, anh dùng chiếc tai nghe để ngăn chặn lời xin lỗi của hắn như một thói quen khó bỏ.

“…”

“Haiz…”

Tử Kỳ mặt dày thở dài ra một hơi, hắn bạo gan đẩy chiếc chụp tai ra khỏi vị trí ngay ngắn mà anh vừa đeo, người ta xin lỗi ít ra cũng phải hạ giọng xuống ngọt ngào một chút, đằng này hắn xin lỗi chẳng khác gì chửi vào mặt đối phương, giọng điệu khó nghe đến mức khiến cho cặp chân mày của anh nhíu lại ở giữa.

“Hồi nãy tui tưởng anh mách mẹ chuyện kia nên mới khó chịu, tui sai rồi. Xin lỗi được chưa?”

“…”

Lam Tuyên vẫn giữ tầm mắt đó không hề nhìn hắn, chỉ là tai nghe qua những lời khó chịu, ánh mắt càng rũ xuống, cả gương mặt điển trai như vậy lại không thể nào tươi tắn hơn nữa. Biết Tử Kỳ xưa nay là vậy, nếu muốn trách chắc phải trách anh đã quá mỏng manh nên dễ dàng bị tổn thương bởi những lời thiếu suy nghĩ của hắn.

“…”

Hoặc là trách sau đêm mưa bão nào đó, lòng anh càng sâu nặng chìm xuống hố sâu toàn nước lạnh băng thế kia. Anh cũng muốn mình giống như trước, chỉ cần im lặng ngó lơ đi, không phải là im lặng để che giấu những đau lòng giống như hiện tại.

“Anh Tuyên, xin lỗi mà… nói gì đi chứ! Đừng có làm bộ giận rồi quên chuyện hứa chở tui đi chơi à nha!”

“…”

Có lẽ nếu như hắn không nhắc đến chuyện mà anh đã hứa, anh cũng chẳng nhọc lòng nâng ánh mắt lên, mà sâu trong ánh mắt của anh chút nhạt nhòa bởi những đau lòng kia cũng để cho hắn thấy được. Hắn nhìn thấy ánh mắt nặng nề tâm trạng của người đối diện thì vội tránh đi, miệng cũng rất nhanh chóng nói sang chuyện khác.

“Cái này là chép hết lí thuyết cho tui đó hả? Cảm ơn nha… mà anh chép làm gì chứ? Có lòng tốt thì đem mấy quyển vở của anh ra tiệm photocopy là xong rồi, cần gì phải chép lại cho mất công vậy không biết!”

“…”

Ừ nhỉ? Sao anh không nghĩ ra chỉ cần đem đi photo là được?

“Chắc tại tôi rảnh quá đó! Cậu cũng vừa mới nói đó thôi, tôi chỉ chuyên đi làm những chuyện chẳng ai nhờ vả!”

“Èo… lại để bụng nữa rồi! Tui nói… tui không có cố ý… anh để bụng chi cho mệt. Rồi chẳng lẽ tui nói cái gì anh cũng để bụng hết sao?”

“Không muốn người ta để trong lòng thì tốt nhất cũng đừng tùy tiện nói ra!”

“Thì tui biết tui sai rồi, lết vô đây để xin lỗi mấy người nè! Đàn ông con trai gì mà thù dai ghê luôn!”

“…”

Ở trước mặt cái tên ngốc này, anh rốt cuộc cũng chẳng biết làm sao có thể nói ra hết tâm tư này nữa. Anh sợ nếu lỡ miệng nói ra, hắn không tin là thật còn cười cợt đem chuyện đó đùa giỡn với người khác thì chắc sẽ đau lòng lắm.

“Đâu phải cứ làm sai xin lỗi là sẽ qua hết chuyện đâu! Có một số vấn đề… cảm xúc khiến người ta không thể nào không nặng lòng để tâm! Giống như chuyện… ở bên cạnh Nhất Linh đó, nếu cậu không có ý với anh ấy cậu cũng đừng có dựa dẫm, đừng gieo hi vọng, đừng cho anh ấy cơ hội chăm sóc quan tâm nhiều quá làm gì! Cậu không thấy như vậy là ích kỉ lắm hay sao?”

“Ủa? Rồi nói cái quần gì không hiểu gì hết luôn… tự nhiên lôi chuyện Nhất Linh vô là sao? Tui không có tình cảm, tui cũng đã thẳng thắn nói nhiều lần rồi. Anh Linh cố chấp là chuyện của anh ấy, mắc cái gì mà anh tức giận với tui?”

“Cậu… xấu tính thật đó Tử Kỳ!”

Lần đầu tiên hắn nghe Lam Tuyên chửi mình một câu nhẹ nhàng như vậy, đầu của hắn tự nhiên lấn cấn cảm thấy khó hiểu. Nhưng có phải hay không? Sao tự nhiên hắn có cảm giác người này rất giống như ghen thì phải?

“Anh tức thay cho anh Linh…”

“…”

“Hay là…”

“…”

“Hay là anh…”

Đợi đến khi hắn nói trọn câu: “Hay là anh thích anh Linh?”, Lam Tuyên này chắc chắn sẽ đè hắn ra đấm cho vài cái mới thỏa nỗi lòng. Anh không muốn nghe hắn xàm xí, cũng không muốn tiếp tục lại phí thời gian với tên ngốc này, chỉ có thể gấp rút đứng dậy ôm đống tập vở đã chép xong xuôi đẩy về phía hắn.

“Cậu cút qua bên kia đi! Cút đi, chướng mắt quá!”

“Nè… tui còn chưa nói hết câu nữa đó!”

“Cậu lại nói tôi thích anh Linh chứ gì?”

“Sao anh biết hay vậy?”

“Hay cái đầu cậu đó, cút qua bên kia đi! Cậu vốn dĩ không nghĩ ra được cái gì tử tế hơn đâu, trong đầu cậu chỉ nghĩ được chuyện xàm xí thôi mà!”

Người thì cố tình đẩy, kẻ lại ngoan cố đứng lì ra. Hắn cố tình chống đối cú đẩy của anh bằng chút sức lực ít ỏi của mình, nhưng mà ngay từ cái giây phút anh phải lòng hắn, có lẽ anh đã chấp nhận thua cuộc rồi cũng nên. Bởi vậy, hiện tại Lam Tuyên ở trước mặt của hắn hoàn toàn không còn là cái người đã từng mạnh tay đẩy hắn ra khỏi phòng giống như trước kia nữa, anh bây giờ chỉ cần nhìn thấy hắn đau cũng không nỡ lòng, huống gì là cố tình đẩy hắn. Mặc dù vẻ bề ngoài tỏ ra chứa chấp, nhưng thực chất anh vẫn cố tình nương tay để hắn chống đối lại mình.

“Anh Tuyên…”

Tử Kỳ trước giờ vẫn như vậy, cái miệng nói những lời ngu ngốc không chịu suy nghĩ, tính tình thì ngang bướng lỗ mãng, lại còn rất lì lợm và rất khó ưa trong mắt của anh. Chỉ là trước kia anh chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ thích hắn, mấy lời nói tàn nhẫn của hắn cũng chẳng có sức ảnh hưởng giống như bây giờ.

“Anh Tuyên, có phải vẫn còn chưa khỏe lắm đúng không? Em đẩy ngược lại một chút chân anh đã đứng không vững rồi! Trước đây có bao giờ em đẩy thắng anh được đâu…”

“…”

Mà có lẽ khoảng thời gian trước, những quan tâm vụn vặt của hắn đối xử với anh, anh cũng chẳng cảm thấy rung động đến mức ngớ ngẩn giống như bây giờ.

“Cút ra!”

“Thôi mà…”

Để bản thân nói ra điều đó, cổ họng anh cứ nghẹn đắng lại những dòng tâm trạng khó hiểu. Anh biết mình vừa giận vừa thương, nhưng tại sao vẫn cứ giống như một đứa trẻ con ấm ức vì bị mẹ mắng vậy nhỉ?

“Cút cái gì mà cút... đừng có giận em nữa, lúc nãy em đúng là quá đáng vì hiểu lầm anh… thật ra em chỉ lo cho mẹ thôi à, em sợ mẹ biết chuyện sẽ không vui vẻ như hiện tại nữa! Em xin lỗi! Anh muốn em làm gì thì mới hết giận? Vậy em hứa một tháng không quanh quẩn làm phiền anh được không?”

“Không cần!”

“Èo, như vậy cũng không được… vậy… thôi thì em không đòi anh chở em đi chơi nữa…”

“Khỏi!”

“Chứ anh muốn thế nào?”

Hắn xem ra cũng đang rất mực bày tỏ lòng thành, nhưng mà con người này dù anh có tha thứ rồi trước sau cũng sẽ lặp lại chuyện xấu mà thôi. Anh đã chấp nhận phải lòng hắn, có lẽ phải nói câu tha thứ cả đời cũng chưa đủ nữa.

“Haiz, cậu tránh ra đi… tôi muốn yên tĩnh một chút!”

“Em đã đi gần cả hai tuần, cũng để anh yên tĩnh suốt hai tuần rồi… vậy mà còn chưa đủ nữa hả?”

“…”

“Em ở nhà anh Linh mà lúc nào cũng nghĩ đến anh hết! Em nhớ anh lắm luôn đó, không có anh để chọc chán muốn chết… em ở đó toàn chọc mấy con mèo của nhà anh Linh, ở đó có con mèo sọc xám giống anh lắm! Nếu mà em có con mèo đó chắc chắn em sẽ đặt nó tên là Tuyên! Khó chịu y chang anh!”

Chẳng biết hắn nói những lời này có bao nhiêu là thật tâm, chỉ thấy giọng điệu đó như trút mật vào tai anh, bị những âm thanh ma thuật ấy thôi miên hết mọi giác quan, bị cả gương mặt và ánh mắt của hắn làm cho tâm tư mềm nhũn. Chỉ vậy thôi, anh chẳng có chút chống cự nào trong tâm lí cả, giống như một chiến binh khổ hạnh đầu hàng không có điều kiện. Chỉ là im lặng nhìn vào hắn, nhìn để khỏa lấp mọi nhớ nhung muốn nói thành lời nhưng không thể được.

“Đừng giận nữa nha!”

“…”

“Nha nha nha!”

Hắn đem bàn tay thô ráp đầy những vết trầy xước trong trận mưa to đêm đó áp vào gò má của anh, anh lại nhớ đến lúc hắn dùng mấy chiếc lá rừng trút từng ngụm nước vào chai cho mình. Cả đời này thật sự mà nói, dù hắn có làm chuyện tày trời chắc anh cũng chẳng thể nào giận hắn được nữa, nói gì chỉ là vài lời nói ngu ngốc vô tâm.

“Má anh mềm ghê, vừa mềm vừa mịn như da em bé á… sờ sờ giống như sờ con gấu bông…”

“…”

“Ủa… mà con gấu bông em tặng anh đâu rồi? Anh đem quăng rồi hả?”

Bất ngờ đề cập đến, hắn cũng bất ngờ đảo mắt nhìn khắp căn phòng kia mà hỏi. Sự khẩn trương tìm kiếm của hắn khiến anh thấp thỏm không biết phải giải thích như thế nào. Tử Kỳ quay đi quay lại một lúc, hắn vớ phải đống tài liệu được in ra đặt gọn gàng trên bàn học của anh, chuyện gì tốt thì hắn sẽ nhớ rất lâu, còn chuyện không được tốt thì hắn lại càng nhớ lâu hơn nữa.

“À mà… đống giấy A4 kẹp gọn gàng này là tài liệu gì vậy?”

“Đừng có động vào!”

“Ể? Chẳng lẽ là anh giấu bao cao su trong này? Còn giấu cả... mấy hình…”

“Tôi không có giấu gì hết!”

Vừa khăng khăng khẳng định Lam Tuyên cũng nhanh chóng nhấc đống tài liệu kia lên định bỏ vào tủ để mà khóa lại. Tử Kỳ nhanh trí nhớ đến tình tiết trong chương truyện mà Nhật An viết, hắn trợn mắt há miệng đưa ngón tay ra chỉ chỉ về phía của anh.

“Ê, con gấu… anh làm gì nó nên đem đi giặt đúng không? Khai thiệt đi nha, còn đống tài liệu này… cũng toàn là đống hình bậy bạ do anh in ra đúng không?”

“Không có!”

“Để xem, bắt tại trận còn chối nữa à?”

Hắn hung hăng xông tới vứt cả đống tập vở của bản thân ở trên bàn để tranh cho được với anh đống tài liệu kia. Hiện tại dù ở bên trong đó có gì đi nữa anh cũng chẳng hề để tâm đến, hoặc là dù cho hắn có khai quật những góc khuất của anh thì cũng vậy thôi. Nhưng Lam Tuyên cố tình tranh giành với hắn là vì những thao tác cử chỉ khi hai đứa giằng co tập tài liệu với nhau, đối với anh… đó thật sự là khoảnh khắc đầy hiếm hoi để anh được cảm nhận hết cơ thể của hắn gần gũi với mình.


“Tuyên ơi, con gấu con giặt khô rồi… mẹ đem xuống cho con nè!”

“Con gấu?”

Tử Kỳ nghe đến nó liền sáng mắt ra, hắn bị chút biểu cảm hoảng sợ của anh làm cho khoái chí nên vội vàng đẩy anh ra để được xông pha chạy tới mở cửa cho mẹ. Hắn không biết Lam Tuyên ở phía sau mình đã nở một nụ cười đẹp như hoa mùa xuân ra sao. Anh nhìn dáng vẻ hắn tung ta tung tăng lại cảm thấy trong lòng ngập tràn những nắng mai.

“Mẹ, con gấu bị gì mà phải đem đi giặt vậy mẹ?”

Cửa còn chưa kịp mở hết ra, giọng của hắn đã hào hứng muốn được nghe đến câu trả lời của mẹ. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Lam Tuyên phía sau lưng hắn, mẹ cũng thương đứa con trai mới vào tuổi yêu, không nỡ lòng làm cho nó xấu hổ trước mặt “crush” của mình.

“Còn sao với trăng gì nữa, con đi mất cả tuần trời, nó nhớ con nên ôm con gấu này khóc… mẹ thấy nó khóc mà không chịu ăn uống gì hết nên pha sữa mang lên cho, ai ngờ nó còn tức giận với cả mẹ, làm đổ sữa lên đây! Rồi phải mang đi giặt chứ sao?”

“Anh Tuyên nhớ con đến mức khóc luôn, thật hả mẹ?”

“Mẹ lừa con làm gì? Đây, bế con gấu vào đi, mẹ còn bao nhiêu việc dưới nhà!”

“Cơ mà, làm sao anh Tuyên lại khóc được chứ? Con còn tưởng con không có ở nhà anh Tuyên phải mừng nhiều hơn!”

“Mừng?”

Mẹ bẹo vào nơi gò má hắn, giọng điệu vừa có chút cưng chiều nhưng cũng vừa có chút mắng mỏ.

“Người ta chỉ mừng vì con không quậy phá đó thôi, con đi mà để lại biết bao lo lắng như vậy? Mừng ở chỗ nào được?”

“Hì hì…”

“Còn cười được nữa! Hai đứa đó, thật ra đứa nào cũng thật lòng nghĩ đến nhau… nhưng cứ đụng phải chuyện không đáng là lại cứng miệng nói lời khó nghe! Mẹ thấy tụi con đúng là không biết tận dụng thanh xuân để được vui vẻ gì cả! Hồi mẹ còn bằng tuổi của con, bạn bè chơi với nhau vui vẻ là được, ít khi để bụng nghi ngờ hay là giận dỗi nhau vậy đâu!”

“Vậy mẹ nghĩ xem chút nữa anh Tuyên nên chở con đi đâu chơi để tận dụng thanh xuân đây ạ?”

Là hắn lại đề cập đến chuyện đi chơi, mẹ cũng muốn anh tranh thủ cơ hội này được thoải mái ở gần hắn. Nhưng Lam Tuyên trước giờ ít khi đi đâu với ai, mẹ lại lo thằng con của mình vụng về không biết cách chiều lòng đứa ham vui như hắn.

“Mẹ vừa chuyển cho Tuyên ít tiền đó, muốn hai đứa đi chơi thoải mái! Với lại mẹ cũng chuyển tiền cho Kỳ mua xe, mẹ thấy con nên có một chiếc xe làm phương tiện đi lại. Cứ mua rồi tập chạy lòng vòng quanh xóm cũng được, đủ tuổi thì thi bằng lái sau!”

“Mua xe hả mẹ?”

“Ừ, để anh con chọn xe cho con! Ưng thì nhắn tin cho mẹ biết!”

Hắn nghe thấy phúc lợi của mình thì đôi mắt cũng dần sáng ra, trước đây mẹ từng nhiều lần muốn hắn mua xe riêng để chạy, nhưng mà lúc đó cũng vì cảm thấy không cần lắm. Hắn nghĩ mình từ chối rồi thì mẹ sẽ bỏ qua luôn chứ, đâu có ngờ đến tận bây giờ mà mẹ vẫn nhớ. Tới gần nhận con gấu từ tay của mẹ, Tử Kỳ ôm chầm nó vào lòng, nịnh bợ cười thật tươi để hỏi ý mẹ về chiếc xe mà hắn thích.

“Con muốn mua NCX CBR150R của Honda được không mẹ? Cho có cặp với anh Tuyên, anh ấy xanh đen thì con mua đỏ đen, mẹ thấy giống hai anh em siêu nhân không?”

“Cái thằng này, con cái gì cũng muốn làm giống anh con vậy? Được rồi, xe gì con thích cũng được miễn là phải chạy cho cẩn thận, đến đó chạy thử vài chiếc đi… cũng không chắc là nhìn thấy thích thì chạy thử cũng sẽ thích đâu! Như anh con đó, nó thích Yamaha mà cuối cùng lúc mua lại chọn mua của Honda!”

“Mẹ không biết đó thôi!”

Thật chẳng rõ hắn hiểu được anh bao nhiêu, nhưng mà xem cái giọng điệu ngạo mạn kìa. Tử Kỳ làm ra vẻ mình biết tất cả về anh, mấy lời hắn lớn tiếng nói ra… ừ thì cũng đúng là đã nói chính xác về anh rồi đó.

“Anh Tuyên là chúa tể nói một đằng làm một nẻo mà mẹ, giống như việc ghét con vậy đó, nói là ghét con con cũng không tin đâu! Con dễ thương như vậy, ai mà ghét con thì không phải là con người nữa rồi!”

“Được rồi, Tử Kỳ dễ thương… hai đứa đi chơi chiều nay chắc không cần về ăn cơm nhà đâu đúng không? Để mẹ khỏi phải nấu cơm nữa! Mẹ với ba và anh hai của con ra ngoài ăn luôn cho nhanh!”

“Đi qua đêm luôn được không mẹ?”

“Cái gì?”

“Hahaha, con đùa thôi!”

Anh biết hắn chỉ cố tình đẩy mẹ ra khỏi phòng, sâu xa trong ánh mắt có chút ngầm ý muốn tiếp tục khám phá những bí mật của anh. Bởi vậy chỉ cần cánh cửa phòng được hắn cẩn thận khóa trái, Lam Tuyên đã vội vàng đem tập A4 dày cộm vờ vịt giấu vào trong ngăn bàn học.

“Nè! Định tẩu táng à?”

“…”

Cái tên dở hơi đó tin vào những gì hắn đọc trong chương truyện của Nhật An, nhất định muốn giành lấy chiếc chìa khóa tủ của anh, hắn cũng không để tâm việc bản thân vô ý chạy bổ vào ôm chầm lấy anh như vậy là vô phép nữa. Thật ra, hắn cũng quên mất luôn là Lam Tuyên không thích mình đụng chạm với người khác quá nhiều như hiện tại.

“Đưa cho em, anh giấu cái gì mà giấu… em nhất định phải xem cho được, anh có giấu cũng vô ích thôi ông anh đạo mạo!”

“Không có gì để xem hết…”

“Có ngu mới tin!”

Tận dụng hết sức lực bản thân có được, hắn dùng hai tay mình túm chặt lấy anh đẩy xuống dưới tấm nệm kia, chăn và gối bị sự nháo nhào của cả hai người làm cho đảo lộn. Lam Tuyên càng ra vẻ bí hiểm hơn nữa, anh cố gắng đút chùm chìa khóa vào trong túi quần mặc cho hắn có cầm chặt cổ tay mình kéo ra khỏi đó để mà tranh lấy. Vào lúc hai đứa lăn lộn trên chiếc giường của anh, mọi hình ảnh về chương truyện đó cùng với suy nghĩ cũng dần dần hiện rõ ra. Anh muốn được thấy ánh mắt hắn gần với ánh mắt của mình như vậy, anh muốn ngửi mùi cơ thể hắn gần với cánh mũi của mình, cũng muốn lắng nghe những âm thanh khe khẽ từ hơi thở của hắn ta như vậy…

Thình thịch…

Lồng ngực rối ren đập những nhịp rung động không sao đếm được, chỉ thấy cái ôm ghì cố ý của hắn không hoàn toàn có chủ ý yêu đương, nhưng lại đẩy cảm xúc của anh như sóng mạnh xô vào bờ. Khiến cho anh phải đầu hàng đi những mạnh mẽ nơi bàn tay, để cho hắn cướp lấy chiếc chìa khóa kia cũng dễ dàng như việc hắn cướp mất trái tim.

“Lấy được rồi nha! Hahaha… để coi anh giấu cái gì!”

“…”

Tử Kỳ có được cái hắn muốn, đôi bàn tay cũng vội vàng buông anh ra. Người thẫn thờ nhìn theo dáng vẻ nhanh nhẹn rời đi của hắn, xem chừng giống như tiếc chiếc chìa khóa kia nhưng thực ra lại tiếc bản thân lỡ mất cơ hội được ôm ấp lâu hơn một chút nữa.


Còn cái tên ngốc đó lại chỉ chăm chú vào chiếc tủ nhỏ, hắn muốn vội mở ra trước khi chủ nhân của căn phòng này chậm chạp tới gần ngăn lại. Cứ vậy, Tử Kỳ vừa ngó chừng đến anh vừa nhanh tay mở tủ để lấy tập A4 kia. Hắn gấp gáp cố ý để bản thân mình được thắng, nhưng mà Lam Tuyên vào lúc đó hình như chẳng thèm để ý đến nữa.

“Không giành nữa sao? Em lấy được rồi nè… mà… anh thua rồi nên không có hứng thú nữa chứ gì?”

“…”

Chẳng thèm đáp lời hắn câu nào, Lam Tuyên chỉ mở chiếc tủ quần áo lớn, anh chuẩn bị vài thứ cần thiết trước khi đi tắm, mặc cho hắn ngỡ ngàng trước thứ vừa giành giật được vô cùng khó khăn từ anh.

“Ủa? Tập giấy này toàn là cái gì tùm lum…”

“…”

“Hình như là động tác để tập nhảy hả?”

“…”

“Vậy… vậy mà anh giấu như đúng rồi… làm em còn tưởng là… tưởng là…”

“Tưởng cái gì mà tưởng?”

Hiếm hoi lắm mới thấy Lam Tuyên dửng dưng hỏi lại bằng khẩu khí đầy ý cười cợt hắn như vậy. Tử Kỳ lập tức vứt tập A4 xuống, hắn chán nản bò lăn ra giường, trách bản thân bị anh đóng kịch lừa cho một vố.

“Kỳ ơi là Kỳ, không phải anh Tuyên dạo này ranh ma xảo quyệt lắm sao? Mày còn tin ổng làm gì chứ… toàn là hình động tác tập nhảy mà cũng diễn sâu như đúng rồi! Còn tưởng là cái gì quý giá dữ lắm!”

“Sao lại không quý? Mấy động tác đó là dùng để tập cho cuộc thi sắp tới!”

“Anh tự biên đạo luôn hả?”

“Ừ!”

“Vậy hình đó là anh vẽ sao?”

“Ừ…”

Nghe những lời thừa nhận của anh, hắn tròn mắt một biểu cảm đầy thán phục. Trước giờ hắn chưa từng nhìn thấy tranh của anh vẽ, cũng không đoán được ngay cả tài lẻ này mà anh cũng làm tốt đến như vậy.

“Vẽ đẹp ghê… đúng là niềm tự hào của mẹ, hình như anh làm cái gì cũng giỏi hết ha! Học cũng giỏi, chơi thể thao cũng giỏi, hát cũng hay lại còn biết đàn biết nhảy, bây giờ phát hiện ra vẽ tranh cũng đẹp… anh rốt cuộc có phải là con người không vậy?”

“Nghe xong cũng chẳng biết đang khen hay là đang chửi!”

“…”

Người kia lạnh lùng đáp, bóng cũng mất hút sau cánh cửa phòng tắm. Còn lại hắn ở đó trên chiếc giường đã bị quậy tứ tung của anh. Khe khẽ nhắm mắt ôm lấy cái gối nằm mà hít một hơi thật sâu.

Thoải mái quá…

Suốt mấy ngày vắng bóng người kia, hắn cũng thử ngửi qua vài loại nhang thắp ở nhà Nhất Linh nhưng chẳng có mùi nào giống được với mùi trầm hương trong phòng Lam Tuyên. Nồng một chút thì sẽ cay mũi, nhạt một chút lại cảm thấy không thỏa lòng. Hoặc cũng có thể vì chút mùi hương đó hòa vào trong cơ thể anh, chỉ những lúc kề cận bên anh hắn mới cảm thấy thật dễ chịu.



“Mình đi cáp treo trước nha, giờ này trên cao gió mát, ngắm cảnh cũng đẹp lắm!”

Nắng buổi chiều nhạt xuống một chút, Lam Tuyên đem chiếc xe của mình chở hắn về hướng cáp treo, ngồi đằng sau lưng anh thêm một lần quen thuộc nữa hắn lại cố hít hít cái mùi đầy đặc trưng đó để mình không quên. Hắn gọi đây là mùi “Đà Lạt” vì cứ nghĩ đến hai chữ đó trong đầu hắn lại rõ ràng hình dung được những thứ vô cùng đặc trưng từ anh.

Mùi gỗ thông, mùi trầm hương pha quyện với một chút nhẹ nhàng của dầu hương thảo.

“Ê anh Tuyên dừng xe một chút!”

“Có chuyện gì vậy?”

“Em muốn mua cái kia!”

Tay của hắn chỉ về phía chỗ quầy bán cây cảnh, đến cả trời cũng chẳng đoán được Tử Kỳ muốn ghé vào đó để mua tặng anh một chậu hương thảo. Lam Tuyên đứng ngoài xe vẫn chờ đợi hắn, đến lúc hắn quay ra ôm chậu hương thảo trên tay, vẻ mặt anh ngơ ngác một cách khó hiểu vô cùng.

“Mua chậu hương thảo làm gì vậy?”

“Tặng anh đó! Lần trước anh tặng cúc họa mi cho em, giờ em tặng lại anh chậu cây hương thảo!”

“Cúc họa mi…”

Nhắc đến anh mới nhớ bó hoa mà mình đã tặng hắn, xem chừng vài ba ngày nữa cũng sẽ héo khô đi mà thôi. Nhưng Tử Kỳ vô tình mà lại suy nghĩ xa hơn, hắn muốn tặng cho anh một thứ gì đó có thể vừa ngắm được vừa dùng được.

“Chậu hương thảo này lúc cần nêm thức ăn anh ra ngắt vài lá đem vô là được cũng không cần phải mua để sẵn ở trong tủ lạnh! Với lại, em thấy thích hợp nhất là trồng nó trên ban công phòng anh, còn tiện để cho anh chăm sóc! Quà của em tặng anh phải giữ cả đời mới được!”

“Em làm như cái cây này không chết vậy?”

“Đương nhiên là nó sẽ chết, nhưng mà em muốn anh làm cho nó sống mãi mãi! Không cần biết anh chăm kiểu gì, nó chết cây nào là anh phải trồng lại cây khác cho em!”

“Vậy cũng được…”

Nhìn cái chậu cây nhỏ mà hắn đem treo lên gương chiếu hậu của anh, có ngốc nghếch lắm không khi anh chỉ nhận một món quà vặt vậy thôi mà cũng bật cười thật tươi với hắn.

“Cảm ơn em…”

Hai đứa lại tiếp tục lên xe, đèo nhau lên một con dốc cao mới tới chỗ gửi xe của dịch vụ cáp treo. Suốt dọc đường đi đó, mùi hương thảo thỉnh thoảng cứ vương vấn cánh mũi anh, khiến cho anh đôi chút tham lam muốn hít thật sâu lại quên mất là việc lên ga bất ngờ sẽ khiến cho người phía sau bổ nhào tới ôm chặt mình như vậy.

“Ui da…”

Hoặc là Lam Tuyên chỉ đang vờ vịt và cố tình vậy thôi, anh muốn hắn vòng đôi tay đó ôm chặt lấy anh giống như ban nãy lúc hai đứa cố tình tranh nhau tập A4 dày.

“Hai em muốn đi cáp treo hả?”

“Em muốn đi vào trái tim chị được không?”

Đáp lại lời mời chào của chị nhân viên, cái bản tính trêu đùa không đúng mực đó của hắn lại khiến cho đôi mắt anh căng thẳng hướng nhìn. Nhưng cũng chẳng biết anh đã nhìn chị nhân viên kia theo kiểu gì nữa, thoáng một chút đã khiến người ta rén lại đổi cách chào mời.

“Ở đây chị có vé một chiều và khứ hồi, em muốn mua loại nào?”

“Đương nhiên…”

“Cho em hai vé khứ hồi!”

Lần này không đợi Tử Kỳ lên tiếng nữa, anh chen ra ở trước mặt hắn, đẩy hắn ra phía sau để không còn cơ hội nào thả thính với cô nàng nhân viên trẻ và đẹp sau lớp cửa kính kia nữa.

“Đi thôi!”

Có vé trong tay rồi, anh cũng nhanh chóng bước đi trước để hắn biết được mà chạy theo sau. Đợi đến lúc khoang ngồi trên cáp dần di chuyển tới gần, Lam Tuyên cũng đẩy hắn vào bên trong trước rồi mới nhanh nhẹn chui vào sau, bỏ mặc hai bạn nữ chậm chạp vừa di chuyển vào giống như cố ý không muốn để họ cùng đi chung với mình.

“Ủa, hai bạn nữ kia cũng chờ mà anh không cho họ cùng đi chung hả? Khoang này ngồi được bốn người lận kia mà!”

“Không thích!”

“Anh đó, cứ như vậy chừng nào mới có người yêu! Ra ngoài phải lanh miệng một chút mới mau tìm được đối tượng chứ trời!”

“Ăn dâu lắc không?”

“Có, anh mua từ lúc nào vậy sao em không biết?”

Lam Tuyên rút từ trong túi giấy ra một chiếc li giấy nhỏ có chứa đầy ắp những quả dâu tươi lắc muối xí muội. Anh đưa nó về phía của hắn, lòng chỉ thầm trách hắn cứ được thả ra một chút là mắt lại đảo xung quanh để tia gái đẹp, anh có mua nửa thế giới này mang theo chắc là hắn cũng chẳng hề biết đâu mà.

“Ăn rồi ngậm cái miệng lại giùm!”

“Trời, cái này là cho ăn hay là cấm ngôn tui vậy hổng biết…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.