Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Gần chín giờ tối cùng ngày, đúng vời lời đã hứa trước đó của Linh, gia đình anh nhận được tin báo về sức khỏe của Tử Kỳ trong bữa cơm tối. Tuy là bữa cơm của gia đình hôm nay ăn trễ, nhưng cả ba và mẹ khi nghe được tin tốt từ Nhất Linh thì cũng vội vàng bỏ dở chén cơm, người này hối thúc người kia nhanh chóng ra xe để tới bệnh viện.

Cái không khí vừa mừng vừa khóc thút thít đó anh cũng chẳng lạ gì, ngồi trầm ngâm trên xe của ba anh cũng có cảm giác tay lái của ba bị chút hỗn độn bên trong tâm trạng làm cho ảnh hưởng. Lúc đến trường để đón anh hai đi cùng, Lam Tuyên nhanh nhẹn bước xuống xe vòng ra phía trước đổi chỗ với ba, vẻ bề ngoài và phong thái đầy điềm tĩnh của anh rốt cuộc cũng gây chú ý. Người hiếm khi có ý kiến về thái độ của anh đối với Tử Kỳ vậy mà hôm nay bỗng nhiên lại phàn nàn một cách khó hiểu.

“Cái thằng Tuyên này đúng là cũng lạ, mấy ngày trước không có thằng Kỳ thì cứ u ám như người mất hồn, nay nghe được tin thằng Kỳ còn sống ba còn tưởng nó mừng lắm chứ? Mẹ tụi con mừng quá nên khóc thì cũng không nói gì đi, ba đây mặc dù bình thường không ưa gì cái tính trời ơi đất hỡi của nó, nhưng dù sao cũng thương nó như con ruột! Từ lúc nó mất tích một bữa cơm ăn cũng không ngon, nghe tin nó còn sống mà lòng nôn nao trông ngóng đến mức cuống cả tay chân… con nhìn coi Ty, thằng Tuyên mặt không có chút cảm xúc gì luôn! Lúc ba nhận được điện thoại ba nói với nó mà biểu cảm của nó cứ như biết trước được sự việc vậy!”

“À… dạ…”

Giọng điệu phàn nàn này từ ba làm cho vẻ mặt anh hai lúc đó cũng sượng, chuyện Tử Kỳ còn sống và đang ở nhà Nhất Linh từ sau lần tìm hiểu kia, ở trong nhóm còn có Rin và Nhật An cũng biết. Mấy đứa đều thống nhất với Tuyên sẽ không tiết lộ chuyện này, anh hai cũng là người “biết trước sự việc” như lời ba nói. Thế nên để cùng ba công kích vào biểu cảm đầy thờ ơ của thằng em trai thì Ty không dám, anh chỉ ấp úng phút ban đầu, sau đó vừa vuốt vuốt dọc theo sống lưng của mẹ, vừa đặt tay mình lên tay ba để mà trấn an.

“Thằng Tuyên nó điềm tĩnh đó giờ mà ba, con thấy chỉ có lúc vừa mới tỉnh lại ở trong bệnh viện là nó có hơi hoảng thôi, sau hôm đó dù buồn nhưng vẫn tỏ ra điềm tĩnh! Đâu phải giống như con, con lo đến đứng ngồi không yên mà cũng chỉ biết khóc chứ có làm được việc gì phụ ba mẹ đâu!”

“Thì ba đang ngạc nhiên đó, biết là bản tính nó như vậy nhưng chuyện bất ngờ đáng vui nếu không khóc thì cũng phải cười lên một chút chứ! Con xem cái mặt nó kìa, nhìn vô đố con biết được nó đang vui hay là đang buồn!”

“Con nghĩ… chắc là em Tuyên đang vui lắm đó ba, có khi… nó còn vui mừng hơn cả ba với mẹ nữa đó!”

“…”

Đúng thật là mặc dù bản thân đã biết trước sự việc rồi, nhưng đoạn đường cùng gia đình tới bệnh viện hôm nay với anh khác hẳn cái lần lang thang một mình trên vỉa hè kia. Anh liếc nhìn quán trứng vịt lộn của chị gái đó, thấy đông đúc lắm khách tới mua cũng giống như cái tâm trạng đầy phấn khởi nhộn nhịp của mình khi đạp chân ga. Chỉ gần một tuần thôi, mà sao có cảm giác như đã rất lâu rồi nhỉ?

Lâu thật lâu để cảm thấy ánh đèn đường tăm tắp ngoài kia cũng đẹp, bầu trời đêm không có lấy một ngôi sao cũng đẹp, tiếng ồn ào xe cộ đông đúc phía trước cũng hay, thậm chí còn hay cả đến những tiếng chửi bới nhau trong trận tranh cãi ven đường nào đó.

Cả nhà đang nôn nao bàn tán về chuyện Tử Kỳ, cũng không biết là Lam Tuyên đã âm thầm dừng xe từ lúc nào nữa, mẹ liếc nhìn vừa thấy thằng bé định cởi dây an toàn ra thì mới để tâm mà hỏi đến.

“Sao… sao vậy Tuyên… Sao tự nhiên dừng xe vậy con?”

“Con định mua hoa…”

“Ờ ha…”

Cả nhà vào phút đó tự nhiên đồng loạt cảm thán giống nhau, đúng là người điềm tĩnh có khác, ít ra có một người tính cách như Tuyên bên cạnh cũng dễ dàng cảm thấy an tâm lắm. Anh sẽ nghĩ ra chuyện mà trong giây phút nóng vội chẳng ai có đủ bình tâm để nghĩ.

“Vậy con chờ một chút để mẹ xuống xe mua cho…”

“Để con tự mua cũng được!”

“À… vậy mẹ đi cùng con được không?”

“Dạ…”

Nụ cười của Lam Tuyên đúng là thật khó có thể nhìn thấy, nhưng nếu như vào giây phút đó mà mọi người cùng bước xuống xe rồi vào trong cửa hàng hoa với anh, có lẽ cũng sẽ giống như mẹ bây giờ, đứng một bên âm thầm quan sát cách mà Lam Tuyên đưa mắt nhìn một loạt những vẻ đẹp đằng kia, sau đó khóe môi và ánh mắt của anh giống như đang cười.

“Em trai, em muốn mua hoa tặng cho ai? Có cần anh tư vấn hay không? Em mua hoa tặng sinh nhật hay là nhân dịp kỉ niệm gì đó?”

“Em…”

Thấy thằng bé có vẻ choáng ngợp trước quá nhiều sắc hoa ở xung quanh, mẹ lại rất tiện thể dẹp chuyện mừng rớt nước mắt đó sang một bên, chiến lược “cà khịa” con trai mình bất ngờ ập tới.

“Nó mua tặng crush đó, gia đình cô đang trên đường đi thăm bệnh! Cháu xem… có loại hoa nào tặng một phát là người kia biết ngay nó thích mình không cháu?”

“À dạ… vậy em có biết crush của em thích hoa gì không?”

“…”

Lam Tuyên đơ người ra một lúc, đúng là anh cũng không biết hắn thích hoa gì cả. Nhưng sự chần chừ đó khiến cho chủ tiệm bật cười thông cảm, có vẻ với tâm lí người bán thì khách hàng giống như anh trên đời không hiếm. Chủ tiệm bước tới gần chỗ anh đang đứng, sau đó nâng nhẹ một cành hồng có màu hồng nhạt, bắt đầu nói bằng những tư vấn của mình cho anh một gợi ý phù hợp nhất.

“Con gái thích hoa hồng lắm đó, nhưng chỉ mới là người mà em thích thầm anh nghĩ em nên chọn hoa hồng trắng hoặc là hồng nhạt thế này…”

“Người nó thích là con trai!”

“À… dạ cháu xin lỗi!”

Lúc đó mẹ lại nhanh miệng chen ngang vào, xem ra vừa giúp anh bộc bạch nỗi lòng, vừa tiện để cho chủ tiệm có thể tư vấn dễ dàng hơn, nhưng đối với Lam Tuyên mà nói, mẹ phanh phui thế này chẳng khác gì trêu chọc anh trước mặt người kia. Thấy người ta tủm tỉm cười cười, gò má anh bất chợt ửng lên một nét hồng hồng bối rối.

“À, vậy em nghĩ thử xem hoa hướng dương có được hay không? Anh vừa trang trí hoa chụp cưới cho một cặp đồng tính nam vào hôm chủ nhật, để anh cho em xem hình nha…”

Bằng tất cả nhiệt tình của mình, anh chủ tiệm bán hoa lướt lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, sau đó mở cho Tuyên xem thử mấy mẫu hoa mà bản thân đã tự tay trang trí vào mấy ngày gần đây.

“Hai bạn nam này cũng khá là nổi tiếng nên anh mới xin chụp hình lại để PR cho tiệm hoa này đó, một người trước kia bị mù còn người mà cậu ấy cưới trước kia cũng từng bị câm! Hai đứa lớn lên trong cô nhi viện, nếu em có theo dõi tin tức chắc cũng biết nam ca sĩ phòng trà nổi tiếng ở Đà Lạt này…”

“Là Huy Phúc có đúng không anh?”

“A, em biết hả? Đúng rồi đó, là ca sĩ Trần Huy Phúc và bạn đời của cậu ấy… người kia hình như tên Nguyễn Phúc Gia Huy! Anh làm hoa trang trí chụp cưới cho người ta xong thì nhớ luôn cả tên cúng cơm của cặp đôi đó! Đẹp đôi quá trời!”

“…”

Giây phút nhìn thấy sự ngưỡng mộ lấp lánh hiện ra nơi ánh mắt của đối phương, mẹ bất chợt cũng mỉm cười theo, bàn tay thô ráp kia khe khẽ nắm lấy bàn tay ấm áp của con trai mình, có vẻ bà cũng muốn thay lời nhắn nhủ một cách thầm kín nào đó. Xã hội giờ đang dần có cái nhìn thoải mái hơn, điều đó cũng là một trong những lí do khiến những hoạt động nhân quyền của bà không bao giờ chỉ vì quan điểm kì thị mà chớm lung lay.

“Hay quá nhỉ? Trong Huy có Phúc, trong Phúc có Huy… vậy còn Tuyên thì sao? Con định chọn hoa gì cho em Kỳ của con đây nhỉ? Phải chọn loại hoa nào giống với tính cách của thằng bé một chút đó nha…”

“Mẹ thấy… cúc họa mi có được không ạ? Con nghe nói… loại hoa này tượng trưng cho tình yêu tinh khôi, giản dị mà cũng rất đỗi chân thành.”

“Nghe nói? Con nghe nói ở đâu mà sao mẹ cũng thấy quen quen vậy ta…”

Chỉ vì phút lỡ miệng của mình nói ra, biểu cảm đầy tò mò của mẹ khiến anh giật mình lơ đi. Lúc đó vì không muốn bị mẹ vạch trần, anh chỉ tay về chỗ bó cúc họa mi nho nhỏ trước mặt, ra hiệu cho anh chàng chủ tiệm giúp mình báo giá.

“Cúc họa mi giá như thế nào vậy anh?”

“Em khéo chọn ghê, anh không giới thiệu là vì hoa này đang trái mùa nên cũng khá mắc, anh tuyển gắt lắm mới được nhiêu đây thôi đó… cả chỗ này bó lại sẽ thành một bó nhỏ thôi nhưng mà giá tầm bảy trăm nghìn đến tám trăm nghìn…”

“Dạ không sao, anh lấy hết chỗ đó cho em luôn đi!”

Mẹ vẫn đứng bên cạnh lặng lẽ quan sát, đúng là lần đầu tiên trong đời nhìn thấy Lam Tuyên bỏ tiền túi ra để mua một thứ có giá xa xỉ như vậy. Nhìn cái cách thằng bé điềm điềm tĩnh tĩnh lôi từng tờ tiền giấy được xếp gọn trong bóp ra trả, mẹ cũng thầm đoán được Lam Tuyên chuẩn bị cho chuyện mua hoa từ trước. Hoặc cũng có thể anh bỏ thêm chút tiền trong túi, chờ đến lúc Tử Kỳ trở về chắc chắn sẽ không tiếc việc bỏ tiền ra “nuông chiều” đối phương.

“Ghê nha, mấy năm trước tặng hoa cho mẹ cũng toàn là hoa hồng do chính con trồng ở nhà, vì người ta mà bỏ tiền mua cả hoa để tặng… chậc, mẹ thấy mẹ sắp ra rìa tới nơi rồi!”

“Mẹ à…”

“Thôi mẹ biết rồi, không chọc con nữa được chưa? Cơ mà… chút nữa có định tỏ tình luôn hay không? Để mẹ còn biết đường mà tạo cơ hội tốt cho hai đứa?”

“Con cũng chưa biết nữa…”

Nhận lấy bó hoa cúc họa mi được gói bằng giấy kraft nâu vintage, anh vẫn lặng lẽ suy nghĩ mãi dọc đường khi đến bệnh viện. Không biết bản thân rốt cuộc nên lựa chọn thời điểm thế nào để bày tỏ những suy nghĩ của mình với hắn. Có vẻ hắn cũng biết Nhất Linh thầm thích hắn rồi, nếu như hắn thực sự suy nghĩ đến việc thích người đồng tính hắn có ưu tiên tên đáng ghét ấy nhiều hơn anh hay không?

“…”

Người luôn tạo ấn tượng bằng những ngọt ngào sẽ khác, người trước giờ đối với hắn ta toàn là khó chịu sẽ khác. Nếu hỏi anh có tự tin trước Nhất Linh hay không, câu trả lời của anh còn chẳng rõ nữa.

“Thằng Linh kia rồi, ui trời… cái thằng này đúng là tốt bụng thật đó, đã nói rõ phòng bệnh của Tử Kỳ rồi mà lại còn xuống tận dưới này đón nhà mình nữa!”

“…”

Lời khen của mẹ dành cho cái người kia vô tình khiến ánh mắt anh để tâm liếc ra chỗ khung cửa xe, thấy dáng người đối phương háo hức vẫy tay khi xe của gia đình họ vừa di chuyển vào trong sân bệnh viện, Tuyên vốn không phải loại người nhỏ nhen hay chấp nhặt những chuyện cỏn con, nhưng so với những dòng tin nhắn mà anh nhận được, Nhất Linh vào lúc này càng ra vẻ thân thiện và tốt bụng bao nhiêu anh lại càng cảm thấy đáng ghét và khó ưa đến bấy nhiêu. Nhất là cái giọng điệu ngọt ngào lúc nào cũng chủ động gọi mẹ anh là “mẹ”, một hai lần thú thật nghe còn lọt tai, nhiều lần quá đôi khi cảm thấy khó lòng nuốt trôi cho nổi.

“Mẹ với ba đến cũng nhanh ghê, con vừa lục đục xuống là thấy xe nhà mình rồi… để con dẫn mọi người lên phòng luôn nha! Ban nãy con gọi không biết cả nhà có đang bận việc gì không ạ…”

“Có bận gì đâu, cả nhà cũng đều đang đợi điện thoại đó! May là tin tốt chứ không…”

“A, thôi mình cũng lên phòng đi… do là phải xin phép bác sĩ nên gia đình chỉ có thể thăm Tử Kỳ một lúc thôi ạ, con sợ chậm trễ lại không đủ thời gian…”

“Được rồi, mình đi lên đi, Nhất Linh… con dẫn đường giúp nhé!”

“…”

Tên nhà giàu đáng ghét đi trước, anh ta hiển nhiên chen vào giữa ba mẹ, mặc hai đứa vẫn còn lủi thủi ở phía sau lưng. Hàn Dương lặng lẽ quan sát biểu cảm của em trai mình, thấy thằng bé vẫn cầm bó hoa nhưng vẻ mặt rạng rỡ ban đầu giờ không còn nữa, anh khe khẽ chạm vào bắp tay của nó, lời thì thầm tựa như thay lòng đối phương bày tỏ.

“Gọi ba mẹ không ngại miệng luôn, kì cục ghê!”

“…”

“Hồi trước anh đoán Linh gọi như vậy vì mẹ là chủ tịch của hội phụ huynh có con là người đồng tính, nhưng sau này Linh còn gọi ba của mình là ba… em đoán có khi nào Linh đang tính toán thao túng tâm lí ba mẹ không vậy? Không tán được Kỳ thì chuyển qua mua chuộc đến sự thông cảm của ba và mẹ…”

“Anh hai à… không phải anh lúc nào cũng nhìn cuộc sống toàn là màu hồng hay sao? Anh nhìn ra cái loại màu gì trên mặt của bạn anh vậy?”

“Ai là bạn của nó chứ, trước kia học chung lớp tám năm mới nói một câu, kể từ lúc nó tán Tử Kỳ tự nhiên quay qua gọi anh là “anh hai” như đúng rồi luôn!”

“Ui da… sao tự nhiên con ngứa lỗ tai quá ta, ui da… ui…”

“Linh có sao không con? Hay có con gì bay vào hả?”

Rõ ràng tên đáng ghét phía trước nghe thấy mấy lời xì xầm của hai anh em phía sau, đoán chừng hai đứa kia chắc chắn sẽ nói xấu mình nên mới ra vẻ “cảnh báo” như vậy.

Cơ mà, dù cái tên đó quả thật có đáng ghét bao nhiêu, cách mà anh ta làm để thể hiện sự quan tâm lo lắng cho Tử Kỳ lại vô cùng đặc biệt. Xem mức độ chịu “chi” cho những thiết bị máy móc y tế yêu cầu ở đây, cả những lợi ích mà một bệnh nhân vip nhận được tại phòng bệnh này, mặc dù bản thân anh thừa biết tất cả chỉ là kịch bản dàn dựng mà thôi nhưng cũng có thể dựa vào đó để chứng minh sự tử tế và quan tâm của Nhất Linh dành cho Tử Kỳ.

Có lẽ không thể phủ nhận được “con số” mà anh ta đã bỏ ra cho những chuyện mình sắp đặt, nên mặc dù hiện tại những lời bịa đặt đáng ghét khó nghe đến mức độ nào chăng nữa, Lam Tuyên vẫn nín thinh như bản thân chẳng hề hay biết gì.

“Mời cả nhà vào ạ, rất may vì Tử Kỳ chỉ chấn thương nhẹ mà thôi… nhưng có thể do thiếu oxi và bị ngạt nước trước khi được đưa lên bờ nên em ấy cũng không thể tỉnh táo ngay khi vừa hồi phục. Thật ra đúng là mấy anh cứu hộ mà con thuê đã tìm thấy em Kỳ từ ngay trong đêm hôm đó… nhưng theo lời của bác sĩ nói thì em ấy còn rất hoảng loạn sau chuyện xảy ra, không đoán trước được khả năng bình phục về ý thức… cho nên gia đình con không còn cách nào khác, đành phải tạm gác lại chuyện thông báo cho ba mẹ được biết, thú thật là lúc đó trông Kỳ thê thảm lắm ạ… con sợ ảnh hưởng thêm đến sức khỏe của ba mẹ… nên phải giữ em ấy lại để chăm sóc cho đến khi cảm thấy ổn rồi mới dám gửi thông tin…”

“Vậy… vậy sao…”

Mẹ ngơ ngác nhìn cảnh phòng bệnh chầm chậm được Nhất Linh mở cửa ra, ba cũng bàng hoàng trước một thân gầy guộc của cái tên đáng ghét đó nằm im ngoan ngoãn trên giường. Hắn trước giờ trong mắt ba mẹ luôn là một đứa hiếu động, có mấy lần được nhìn thấy hắn nằm ngủ ngoan như vậy đâu. Bởi vì không giống như hai anh em họ, ba và mẹ đều bị mấy lời trầm trọng của Nhất Linh thao túng hết tâm lí, người thì vội vàng chạy ngay đến bên cạnh của hắn để xem thử có đúng là hắn không, người lại xót xa trước mấy cây kim truyền dịch đang cắm sâu vào trong da thịt của hắn. Cái cảnh đó, nói đúng ra nhìn qua thì chẳng có ai không động lòng nổi, kể cả người đã biết rất rõ sự thật như anh và anh hai kia còn không giấu được ánh mắt đỏ hoe nữa là.

“Trời ơi… con tôi kìa, mặt mày nó trầy trụa hết trơn, tay thì bầm tím hết… mấy ngày qua… Tử Kỳ nó có tỉnh lại nhiều không con? Nhìn dịch truyền thế này… chắc là có tỉnh lại cũng không ăn uống được gì đúng không?”

Mẹ lại quay sang kéo Nhất Linh tới gần để hỏi, giọng điệu xót xa không thể cầm lòng được trước hiện trạng của con trai mình bây giờ. Tử Kỳ thật ra vốn đã gầy, nhưng có lẽ cũng không hề gầy đến mức độ tiều tụy như mẹ nhìn thấy, chỉ là hắn mất tích một tuần không ai thấy mặt giờ lại nằm trên giường ngủ thiếp và khung cảnh xung quanh được trầm trọng hóa dưới bàn tay của Nhất Linh. Xem ra, để chuẩn bị cho lời nói dối của mình cái tên xấu xa kia đúng là đã thực hiện hoàn hảo lắm. Mẹ là dân trong nghề cũng nhìn không ra, chỉ thấy Tử Kỳ tiều tụy đi thì lòng nóng ran hết những bồn chồn lo lắng.

“Em ấy có tỉnh lại nhưng mấy ngày đầu thì cũng hoảng loạn giống như Lam Tuyên đã từng vậy đó, không còn cách nào khác nên bác sĩ bắt buộc phải tiêm thuốc an thần cho em ấy… mấy ngày sau khá hơn thì cũng không ăn uống được gì nhiều… chủ yếu là truyền dinh dưỡng và để cho điều dưỡng chăm sóc vệ sinh cơ thể, đến hôm nay có thể nói là khá hơn nhiều rồi đó mẹ, Tử Kỳ hơi ngồi dậy được, chịu lắng nghe và cũng an tĩnh hơn lúc ban đầu rồi, chắc là… do tâm lí hoảng sợ nên mới thành ra như vậy có đúng không mẹ? Tại con cũng có cho MRI toàn thân nhưng không có phát hiện chấn thương nào nghiêm trọng cả…”

“Vậy chắc là thằng bé hoảng sợ nhiều lắm nên sức khỏe tinh thần mới tệ như vậy…”

“Em đừng có lo lắng quá, đợi ngày mai thằng Kỳ tỉnh lại anh với em ở đây nói chuyện với nó… nó chắc chắn sẽ mau lấy lại tinh thần mà thôi! Xúc động quá không tốt đâu đó!”

Lúc này ba cũng rưng rưng chút nước mắt mừng rỡ trước trạng thái đầy thê thảm của hắn, ba kéo tấm chăn trắng ra nhìn mấy vết kim truyền trên tay của hắn sau đó còn cẩn thận nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn nói ra mấy lời dỗ dành.

“Cái thằng ranh con này… con đó, cũng may là không sao… nếu lỡ con có chuyện gì… ba mẹ con chắc chắn sẽ trách ông già này không làm ba nên hồn đó có biết chưa? Không sao là tốt rồi, mau mau khỏe lại đi… ba mà mua được căn nhà dự án mới thì ở đó sẽ có phòng riêng cho con tha hồ tự do một mình… cũng không để thằng Tuyên kèm cặp con nữa! Ba hứa đó!”

“Ba hứa cái này… nghe có vẻ hơi bất lợi cho ai đó quá nhỉ?”

Tên Nhất Linh đáng ghét thích thú bật cười thành câu thì thầm như vậy, nhưng tiếc cho anh ta là ba mãi bận xúc động nên không nghe thấy, chỉ có ánh mắt rất lạnh lùng nhưng đằng đằng sát khí mà Lam Tuyên đang hướng nhìn tới anh thì chẳng di dời đi một giây phút nào cả.

“Em xem nè, hồi nãy anh vừa có cảm giác tay thằng Kỳ siết nhẹ vô tay của anh đó! Chắc nó nghe lời anh nói rồi… em nắm thử xem…”

Mẹ nghe thấy giọng điệu hối thúc của ba thì cũng hào hứng muốn được sờ thử, nhưng để nắm vào bàn tay có kẹp dây theo dõi nhịp tim của hắn mẹ càng phải tránh né cả vết kim truyền ở cổ tay nữa. Kiểu gì lòng dạ cũng đầy những xót xa, chẳng phải con ruột do bản thân sinh ra nhưng dù sao cũng là con trai của ân nhân đã cứu mạng chồng mình. Vậy mà đúng thật “con hơn cha là nhà có phúc”, cái tên phiền phức ấy còn “nối nghiệp” cả ba ruột để cứu mạng của thằng Tuyên. Nghĩ đến đó, lòng của mẹ bất chợt cảm thấy nhói lên một chút, không thể phủ nhận những sắp đặt của định mệnh đang bủa vây lấy hiện thực này.

“Tuyên, con lại đây đi…”

Bà khẽ gọi thằng bé tới gần, nhưng có trời mới biết cái khoảnh khắc anh bước qua Nhất Linh, vẻ mặt trầm ổn mang đầy vẻ đắc ý ngầm kia “khó coi” đến mức độ nào.

“Hơ…”

Nhất Linh kinh ngạc há hốc miệng vì ánh mắt của Lam Tuyên đặc biệt phớt qua diện mạo của mình khi đó, anh thong thả từng bước tới gần giường bệnh, cúi thấp người ngồi xuống cạnh mẹ sau đó được mẹ nắm bàn tay của mình kéo tới chạm vào tay của Tử Kỳ. Mẹ cũng cầm cả hai bàn tay của hai đứa ở yên vị trí đó, giọng điệu ân cần nhưng cũng thấm đôi chút lo lắng sốt ruột muốn chứng kiến thằng bé dần hồi phục.

“Thằng Tuyên nó an toàn rồi nha Kỳ… lúc tỉnh lại ở trong bệnh viện một mình không biết tin tức gì về con nó khóc nhiều lắm luôn đó…”

“Mẹ à…”

Anh không muốn nghe đến cái bộ dạng thê thảm đó của mình, bởi vì anh thừa biết là hiện tại hắn không hề bất tỉnh hay ngủ say như những gì Nhất Linh đã nói. Nhưng việc ngăn chặn những tâm tư của mẹ khó lòng có thể, thôi thì cũng nhân tiện chuyện này… coi như cái người kia vẽ trăng vẽ sao còn anh thì ở đó cứ làm bầu trời để được điểm tô thêm vậy.

“Mẹ biết mẹ không nói thì Tử Kỳ không thể hiểu được đâu, anh của con nó thương con nhiều lắm đó… lúc tỉnh lại hay tin không tìm được con nó còn bắt mẹ tìm cho ra miếng vải trên chân của nó, cứ nói… đây là áo của Tử Kỳ mà… khổ! Đúng không hả Ty? Con cũng tới xác nhận một chút đi…”

“Dạ đúng rồi, em Tuyên đúng là nói một đằng nhưng làm một nẻo…”

“Phải đó, Tử Kỳ à… bề ngoài thằng Tuyên nó ác miệng vậy thôi chứ mấy ngày không có con ở nhà… nó không được quấy rầy tự nhiên cả ngày cứ lơ lơ như người mất hồn vậy đó! Tính ra… con nên tỉnh lại sớm một chút, mẹ sẽ mua đồ về tẩm bổ cho con có sức mà chọc ghẹo nó thêm nữa…”

“Mẹ…”

Thật ra lúc đó anh nhìn thấy đầu chân mày của hắn ta khe khẽ cau lại, sợ mẹ càng ở đó nói thêm vài câu hắn sẽ không cầm lòng được mà cười phá lên thì lộ chuyện. Biết dù sao bí mật cần phải giữ với Nhất Linh vẫn rất quan trọng, Lam Tuyên vội vàng rút bàn tay mình ra, anh nắm lấy vai mẹ kéo sang một bên sau đó thẫn thờ làm ra vẻ đói bụng sắp không chịu nổi.

“Mẹ… con nghĩ mình thăm Tử Kỳ tới đây cũng đủ rồi… hồi nãy đang ăn cơm con còn chưa ăn được gì… con đói quá…”

“A… cả nhà đang ăn cơm thì con gọi sao? Thật là… vậy thế này đi, ban nãy bác sĩ cũng bảo chỉ cho người nhà thăm một lúc thôi, cả nhà cùng con qua nhà hàng lẩu ghẹ kim chi làm một bụng no nê rồi về! Được không ạ? Xem như mình ăn mừng chuyện em Kỳ may mắn thoát nạn!”

“Ừ… bác cũng đang định đề nghị đó, cũng muốn mời Nhất Linh đi ăn một bữa!”

“Ba à… con gọi mẹ là mẹ, cũng muốn được gọi ba là ba mà lần nào ba cũng xưng bác với con không à!”

Cái giọng điệu nịnh nọt thế kia…

Nghe thôi cũng biết cái ý đồ muốn hốt thằng con trai nuôi của mình đã được lên kế hoạch sẵn cả rồi. Ba thì anh không biết ngầm ý của ba sẽ nghĩ những gì nhưng thái độ khó xử của mẹ lúc này anh nhìn rõ cả.

“Ừ thôi, chắc nên để thằng Kỳ nghỉ ngơi… cả nhà mình cùng qua nhà hàng lẩu ghẹ đó đi, nghe nói Ty cũng đang thèm ghẹ lắm có đúng không?”

“Dạ, con cũng định mua cái gì đó đem về cho anh Nghiêm nữa… chắc là mua vài con ghẹ lớn lớn một chút để tẩm bổ cho người ta…”

Thời điểm ở trong phòng còn tiếng giọng nói của người này xen lẫn với người kia, hắn vẫn nằm yên đó cố diễn thật sâu, mấy hơi thở đều đặn chậm rãi không lỗi nhịp nào. Đợi đến khi tiếng cánh cửa của phòng bệnh đóng lại, chắc chắn không còn một âm thanh giọng nói nào ở xung quanh, hắn mới lộ rõ “bản chất thật” không ngừng uốn éo cả người sau gần nửa tiếng nằm im bất động.

“Ahhhh… ư… hư… nằm thôi mà cũng khó ghê à nha… cái lưng của tui… chậc… cái ông Linh này cũng thiệt là… diễn thôi mà bắt mình nằm cắm mấy cái cây kim chết tiệt này làm gì không biết nữa… giờ mắc tè quá làm sao gỡ ra để đi tè đây trời…”

“…”

Cái tên ngốc đó chẳng có chút đề phòng nào cả, hắn cứ tự do ở trên giường trườn tới trườn lui tự xoa dịu đi cái lưng tê cứng đã nằm suốt nửa tiếng liền của mình. Sau đó hắn mới từ từ chậm thật chậm mà nâng cái thân ngồi dậy, lúc quay sang bên trái định tìm cánh cửa của phòng vệ sinh, cả người hắn bất giác tê cứng, mắt mũi miệng đồng loạt tạo ra biểu cảm thất thần, sợ hãi và kinh ngạc bao trùm lấy toàn cơ thể, khiến cho hắn muốn mở miệng kêu cũng không thể kêu ra được thành tiếng.

“Anh… anh… anh…”

“Xả vai hơi vội nhỉ?”

“Ờ… ờ… thì…”

Đúng là đã bị người ta bắt quả tang mình làm chuyện xấu, nhưng rõ ràng Lam Tuyên ở trước mặt hắn đã biết thừa chuyện này rồi kia mà. Anh còn cố tình nán lại đó sau khi cả nhà rời đi để chơi khăm hắn. Nếu không phải cả người tê cứng, hai tay bận truyền dịch hai bên hắn chắc chắn sẽ leo xuống giường giẫm vào cái chân của anh để trả đũa lại.

“Rồi định tiếp tục diễn cái vai này đến khi nào?”

“Nè, anh có thể nào gặp người ta thì nói chuyện ngọt ngào tình cảm hơn một chút được không? Dù sao em cũng có công cứu mạng anh lúc nguy hiểm kề cận đó chứ bộ… anh ở trong vách đá đêm đó đáng yêu gần chết, thoát chết mừng thấy bà… cũng muốn về nhà lắm… mà về nhà lại thấy cái mặt ó đâm của anh là em mất hứng ngang rồi…”

“Nè… mừng vì ai đó đã được bình an…”

Quào!

Có lẽ hắn phải tua đi rồi tua lại cái đoạn này trong kí ức mới được, giây phút ông già khó chịu kia dứt khoát đưa bó hoa tươi hướng về phía hắn, loại hoa nhỏ màu trắng được gói đơn giản trong tờ giấy màu nâu nhẹ, nhưng lại thu hút ánh nhìn đầy thích thú của hắn đến mức làm cho đôi mắt chợt sáng rực lên, chiếc môi hồng hào hắn bật cười cũng làm lộ ra hai cái răng cửa đáng yêu vô cùng. Tử Kỳ vui đến mức quên cả hai tay còn đang truyền dịch của mình, hắn giơ lên có ý định nhận lấy món quà đầy hiếm hoi của Lam Tuyên tặng, nhưng vì giơ bất ngờ khiến máu rỉ ngược ra sợi dây truyền trên tay của hắn, Tử Kỳ lại nhăn nhó xuýt xoa vị trí kim tiêm của mình.

“Ui da…”

“Cẩn thận đó…”

Anh tới gần bên cạnh chỉnh một chút ở chỗ nút vặn để máu thu vào bên trong, nhìn thao tác thuần thục và thái độ đầy điềm tĩnh của anh, hắn bất chợt lại nảy ra một ý định nhỏ trong đầu. Gương mặt hắn lúc này vô cùng rạng rỡ, cũng có cảm giác quên đi những biến cố đã từng xảy ra, anh lại ngồi gần đó để được đối diện với hắn, trao đi chút lòng thành mặc dù bản thân biết rõ không thể nào thay cho lời xin lỗi và cảm ơn mà trái tim muốn nói.

“Anh có định hướng nghề nghiệp gì chưa? Tui thấy anh hợp làm bác sĩ lắm đó… đổi lại nếu là bệnh nhân mà gặp phải bác sĩ đẹp trai như vậy chắc khoái lắm ha, nằm viện cả đời cũng được!”

“Nói xàm cái gì vậy?”

“Nói thật mà trời, tự nhiên anh chỉnh chỉnh cái nút đó tui tưởng tượng ra anh sẽ làm bác sĩ luôn đó!”

“…”

Đúng là anh chưa có định hướng gì về nghề nghiệp của bản thân cả, trước đó ba và mẹ đều muốn anh theo ngành Y. Nhưng với cái tính cách ít nói của anh, cũng không đoán được theo ngành đó có bất lợi chút nào không. Lặng lẽ ngồi xuống cạnh bên hắn, đặt bó hoa ấy gần với tầm tay hắn một chút anh vẫn mãi lo lắng suy nghĩ cái chuyện ngoài lề mà hắn vừa nói. Nhưng Tử Kỳ lại bắt đầu giọng điệu pha trò kia để phá đi cái không khí trầm tĩnh từ anh.

“Coi cái mặt anh kìa… muốn xin lỗi tui có đúng không? Nếu là tặng hoa để xin lỗi vì đã nặng lời với tui thì tui sẽ nhận, nhưng mà nếu định nói cảm ơn vì tui đã cứu mạng anh thì bỏ đi nha! Cuộc đời tui sợ nhất là người khác mang ơn mình… nghe nó nặng nề lắm!”

“Vậy nếu muốn cảm ơn thì phải làm sao?”

“Muốn cảm ơn tui thật đó hả…”

Hắn lém lỉnh liếc anh một cái, ngón tay ngứa ngáy lại muốn chọc chọc lên gương mặt hồng hào của anh, chỉ tiếc là khoảng cách của dây truyền dịch không cho phép hắn làm vậy, Tử Kỳ đành đem ngón tay đó chạm nhẹ vào bàn tay anh một cái.

“Đợi lúc tui về chỉ cần mỗi ngày anh tình nguyện đưa đón, cơm bưng nước rót một tuần. Nếu được có thể giúp tui đánh răng rửa mặt, tắm cho tui luôn cũng được… à mà… lúc tui đi nặng anh đứng đó ngửi mùi như lúc anh ở trong rừng được không?”

“…”

Thật ra mấy chuyện hắn yêu cầu với anh không phải là khó, chỉ có điều giữa cả đống yêu cầu rất nhiều kia anh lại chỉ nghe rõ ràng nhất có một câu thôi.

“Tắm… tắm cho luôn hả?”

Lam Tuyên ngơ ngác hỏi như vậy, Tử Kỳ cũng chầm chậm load lại những vấn đề mình vừa nói, hắn ngẫm nghĩ tự cảm thấy có hơi quá đáng thật. Ai đời bắt cái ông “thầy tu” còn zin kia tắm cho một đứa “nhiễm bụi trần” như hắn.

“Thì bỏ qua cái tắm cũng được… tui cũng sợ tui đụng vô anh thì anh khó chịu… cả cái thân sạch sẽ như này… èo, nghĩ tới thôi tui cũng sợ tay tui đụng vô làm anh dơ nữa đó! Há há…”

Đâu có khó chịu chút nào đâu…

Lúc đó dù không nói thành lời, nhưng dòng suy nghĩ kia của anh bất chợt chạy ngang, phải cố gắng tỏ ra điềm tĩnh hết mức để hắn không nhìn ra sự bối rối từ trong ánh mắt. Lam Tuyên khe khẽ nuốt xuống một ngụm toàn trống không, anh lại ngập ngừng ngước nhìn hắn, Tử Kỳ lúc này có hơi sượng. Không biết tại vì sao mà cả hai đứa cứ nhìn vào nhau không nói ra được lời nào.

“À… tui hơi mắc tè… anh gọi cho người chăm sóc giúp tui được không?”

“Sao lại phải gọi cho người chăm sóc?”

“Thì… không lẽ tui kêu anh dắt tui đi tè?”

“Lần trước em cũng bảo anh dắt em đi tè kia mà? Còn bắt anh cầm…”

“Ê, thôi! Đừng có nói lại chuyện đó nữa…”

Hắn cố tình ngăn chặn không cho anh nói tiếp cái câu đó, bởi vì thật ra hắn vẫn còn ám ảnh rất nặng cái chương truyện của Nhật An mà bản thân đã từng đọc. Trong đó, dù không biết T và K thực sự là ai nhưng đúng như tưởng tượng của hắn, hắn vô cùng vô cùng không muốn bản thân “bị ăn” sạch sẽ như vậy chút nào.

“Để anh giúp em!”

Hình như từ nãy đến giờ người kia vẫn một tiếng lớn hai tiếng nhỏ đều gọi em và xưng anh với hắn có đúng không nhỉ?

“Anh… anh Tuyên… anh chỉ cần dìu em vào toilet thôi, em tự làm được…”

“…”

Lúc đó được người ta cắp nách “xách lên”, Tử Kỳ có đôi chút hoảng nhẹ, hắn lại đột ngột đổi cách xưng hô mà bản thân cũng không hề để ý. Nhưng lại không biết chính điều đó càng khiến cho sự thích thú tiếp xúc gần gũi của Lam Tuyên đối với mình tăng vọt lên cao. Anh cúi xuống gần sát với hắn, âm thầm hít một hơi thật sâu cái mùi cơ thể quen thuộc mà mấy ngày vừa qua bản thân vô cùng nhớ nhung. Trong lòng cũng tự nghĩ chắc về nhà bỏ cái áo cũ kia được rồi.

“Anh Tuyên… tới đây được rồi, anh ra ngoài chờ đi, em đi tè khai lắm…”

“Để anh cởi quần cho!”

“Ấy, không… không cần! Quần này quần bệnh nhân lưng thun mà, em tự tuột xuống được!”

“Vậy để anh đứng đây cầm…”

“Anh đi ra đi mà, đi ra đi… cầm cái gì mà cầm? Em tự cầm được, ai cần anh cầm…”

Không cần biết thiện ý người kia là gì, hắn cứ dùng số đen tối trong suy nghĩ của mình để đáp lại anh. Lam Tuyên vẫn kiên nhẫn đứng đó mặc hắn xua đuổi, anh cầm chiếc khăn nhỏ hướng về phía hắn cố gắng giải thích mục đích của mình.

“Ý anh là… anh cầm cái khăn này giúp em nè!”

“Cái khăn…”

“Đúng rồi!”

“Cái… cái khăn thì đưa đây, em bỏ vô túi, còn anh… đi ra ngoài kia đứng đi!”

“Ừ!”

Vào lúc đó hắn chỉ giật vội chiếc khăn của anh, không biết người kia quay lưng đi mặt tủm tỉm cười. Lam Tuyên xích ra cách một khoảng, đợi cho tiếng xả nước của hắn tắt hẳn, Tử Kỳ vừa loay hoay quay lại anh đã ngay lập tức có mặt để dìu hắn trở về giường.

“Anh mua hoa cho em… chắc là em cũng nên tặng lại anh cái gì đó mừng hai đứa mình cùng được bình an chứ nhỉ?”

“Cũng… không nhất thiết!”

“A, em biết rồi! Em sẽ tặng cho anh một thứ vô cùng phù hợp với anh, đảm bảo anh thích! Đố anh biết là gì luôn đó!”

“Là gì?”

“Bí mật, đợi xuất viện về nhà đi là sẽ biết! À mà… anh không định đi ăn lẩu với mọi người hay sao?”

Bởi vì hắn đột nhiên nhắc đến, anh mới chợt nhớ ra bản thân quên mất một chuyện quan trọng cần phải hỏi hắn khi nán lại đây. Lam Tuyên lúc này hơi hơi khẽ cúi xuống, anh đắn đo suy nghĩ rất nhiều, nhưng có lẽ giống như những lời mẹ khuyên, mọi chuyện xảy ra giữa một mối quan hệ luôn cần phải có lòng tin tưởng. Anh vẫn tin là hắn bản tính lương thiện, nhưng nếu không rõ ràng để hắn nói ra với anh những chuyện mà hắn đã làm, trong lòng vẫn cứ canh cánh nhiều lo lắng việc hắn thay đổi. Nghĩ đến một lúc lâu, Lam Tuyên ngước lên trực tiếp đối diện với ánh mắt của hắn. Cũng chỉ là một câu hỏi thôi, chưa bao giờ anh lại sợ hắn nghe thấy sẽ hiểu lầm ý của mình đến vậy.

“Anh muốn biết lí do em phải ở lại nhà của Nhất Linh được không?”

“…”

Chỉ một câu hỏi ngắn gọn và đơn giản, người đã từng cùng mình trải qua sinh tử lại có thể từ chối đáp lại mình thật sao? Lam Tuyên chăm chú nhìn nét mặt rạng rỡ và ánh mắt tươi tắn đó của hắn, cũng thấy ở đó có vẻ như đang dần tắt ánh nắng đi, sau đó Tử Kỳ lại khẽ nhếch môi lên, hắn kèm theo một cái lắc đầu từ chối nhưng vẫn dùng hết sự trấn an nhè nhẹ vỗ về lên bàn tay anh.

“Không có lí do gì đâu… nói chung là thỏa thuận thôi, em được cứu cũng nhờ nhà anh Linh nên em muốn làm vài chuyện trả bớt ơn nghĩa thôi mà! Không có gì quá đáng nên anh cũng đừng có để tâm nữa!”

“Chuyện trả ơn đó… có liên quan đến việc sáng nay doanh nghiệp của ông Sáu Tấn bất ngờ thông báo đóng cửa không vậy?”

“Anh Tuyên…”

Hắn đem bó hoa kia đẩy về phía của người tặng, chút khó chịu lộ dần ra nơi ánh mắt, giọng điệu cũng không còn thoải mái như khoảnh khắc hai đứa ở bên nhau từ nãy đến giờ.

“Nếu anh nán lại chỉ để tra hỏi em về mấy chuyện đó thì tốt nhất là nên ngừng đi! Em không muốn nhắc đến nữa…”

“Anh chỉ cảm thấy trùng hợp đến mức độ khó tin, nghe nói nhà Nhất Linh kiện nhà Sáu Tấn vì đụng chạm vào thành viên nào đó trong gia đình họ, rồi còn vạch trần cả đống chuyện làm ăn phi pháp… vừa đúng lúc trong nhà đó có sự xuất hiện của em…”

“Anh Tuyên! Em đã nói rồi… chuyện em giúp nhà anh Linh… haiz… nói chung là anh đừng có bận tâm đến được không? Đó là chuyện riêng của em mà?”

Lẽ ra anh cũng không nhất định phải làm rõ hết mọi thứ tại đây, chỉ là anh vẫn cảm thấy hắn rất khác so với trước kia. Mặc dù ngày trước đối với anh hắn ta vô cùng bê tha mất nết, nhưng dù sao đi nữa thì sự vô tư và lương thiện đó của hắn vẫn là tất cả. Có những chuyện vốn dĩ là chuyện của hắn, nhưng chẳng hiểu vì lí do gì anh lại muốn mình được biết rõ ràng nhất trong số người được hắn gọi là người thân.

“Trước đây em không có như vậy, anh cảm thấy không quen vì em bắt đầu có nhiều giấu giếm rồi đó Tử Kỳ! Anh biết em rất căm phẫn chuyện chúng ta bị hại… nhưng nếu làm chuyện gì đó để hại ngược lại họ thì cũng không hề tốt đẹp gì cả. Em cứ học theo thói dùng tiền để thực hiện mọi kế hoạch giống như Nhất Linh thì sẽ càng hư hỏng ra đó, làm người tốt thì khó chứ làm ra thành người xấu thì dễ dàng lắm.”

“Được rồi đó anh Tuyên! Anh thì hiểu gì về anh Linh mà phán xét chuyện của anh ấy làm kia chứ? Tốt hay xấu… dựa vào con mắt của chúng ta thì rõ được sao?”

“Em nghĩ nếu mẹ biết em núp sau bóng nhà của Nhất Linh để hại người ta tán gia bại sản thì mẹ sẽ vui vẻ không? Trong mắt mẹ em luôn là một đứa rất hiểu chuyện đó Kỳ… với lại, chẳng ai muốn con mình hư hỏng hay trở thành người xấu hết…”

Cuộc nói chuyện vô cùng bình thường của hai người họ bất ngờ trở nên căng thẳng, nhưng đỉnh điểm của sự căng thẳng là khi ánh mắt Tử Kỳ đỏ lên những đường tơ máu, hắn cau mày nhìn anh một cách khó chịu, bày tỏ sự phẫn nộ qua cách xưng hô, giọng nói cũng bắt đầu lớn tiếng lấn át cả lời khuyên nhủ nhẹ nhàng của anh.

“Dù tôi có hư hỏng, có trở thành người xấu… tôi nhất định cũng không làm liên lụy đến dòng họ của anh! Bây giờ nếu như anh chỉ nán lại đây để lên giọng dạy dỗ tôi thì đủ rồi đó! Mời anh về cho, tôi… tốt xấu thế nào cũng không liên quan gì đến anh hết! Được chưa?”

“Tử Kỳ…”

Anh biết đó không phải là cái giọng điệu thường ngày của người mình thích. Một kẻ giống như biết rõ sau lưng mình có cả thế giới, hống hách và tự đắc bản thân chính là chân lí như vậy. Bó hoa đó, anh muốn nhắc với hắn về một Tử Kỳ ngây ngô và đầy tinh khôi, muốn hắn biết được mối tình đầu của anh đã gây ấn tượng với anh bằng cá tính nào. Anh không muốn mất đi một người đã chiếm hữu trái tim này bằng sự giản đơn như vậy, cũng không muốn vĩnh viễn sau này không còn được nhìn thấy một Tử Kỳ ngây ngô như lần đầu tiên mà anh gặp nữa.

“Nếu như biết được em trở về sẽ như thế này… đêm đó anh thà chết ở trong vách đá còn hơn…”

Để nói ra điều này với hắn, đôi mắt anh cũng âm thầm rơi xuống một giọt nước mặn đắng giống như tâm trạng đang vỡ òa kia. Để cho hắn nghĩ anh ghét hắn thì dễ dàng như vậy mà, tại sao ngược lại anh muốn hắn hiểu rõ tấm lòng của mình thì cứ khó khăn và gian truân như vậy chứ?

“Anh Tuyên…”

“Anh không muốn mọi thứ được trao trả bằng thù hận… em nghĩ để Sáu Tấn rơi vào đường cùng thì tốt hơn sao? Ông ta không chỉ có một mình thằng Bảo là con, còn có con gái nhỏ và có cả một người vợ đáng thương nữa, những người đó hoàn toàn vô tội. Bây giờ chỉ là doanh nghiệp tạm đóng cửa… nhưng nếu nặng nề hơn có thể tán gia bại sản thì họ sẽ không còn lại gì cả… nếu đổi lại là gia đình mình lâm vào cảnh đó thì sao? Em không thấy làm vậy là ác lắm à…”

“Em…”

“Anh không biết là em đã làm những gì, nhưng anh hi vọng khi về nhà em sẽ thành thật thừa nhận với mẹ! Nếu chỉ vì xả cơn tức giận mà khiến người ta đi vào đường cùng, chẳng khác nào khơi dậy con quái thú bản năng của một người để khiêu khích sự yêu thương mà Chúa đã dạy!”

“…”

“Anh không chen vào chuyện gọi là chuyện riêng của em, nhưng anh lên án những điều trái với luật của Đạo đề ra. Chúa đã nói: ‘Hãy yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho những ai làm hại ta!’… em nhớ chứ?”

“Vậy thì Tuyên cứ về nhà và tiếp tục vừa yêu thương vừa cầu nguyện cho kẻ thù đi, Tử Kỳ của Linh đã đến giờ phải nghỉ ngơi rồi. Mời Tuyên ra ngoài giúp!”

“…”

Vừa lúc đó cái giọng khó ưa của tên nhà giàu từ đâu chen tới, ánh mắt đỏ hoe kia của anh vội thu gọn lại dòng nước nhạt nhòa vừa chợt chảy ra. Hắn trước sau vẫn không hề đáp lại anh lời nào, cũng chẳng có một ý kiến gì khi Nhất Linh quay lại nhắc nhở anh rời đi. Biết là nội tâm của Lam Tuyên vốn dĩ rất tốt, nhưng có cần phải tốt đến mức đó không cơ chứ? Chuyện hắn làm có thật là đúng như những gì anh đã nói, chẳng khác nào gián tiếp dồn cuộc sống của người khác vào bước đường cùng không nhỉ?

Đêm nay hắn lại ở một mình trong bệnh viện rồi, nhìn cái cách mà Lam Tuyên lặng lẽ rời khỏi đó, tấm lưng anh với dáng đi còn khập khiễng thật sự khiến hắn lo lắng bất an nhiều lắm. Muốn anh ngồi lại cùng với mình nói nhiều hơn nữa, nhưng cũng muốn anh đừng nói đến chuyện hắn đã làm. Giờ phút này sau những khó khăn đã qua, hắn quả thật không muốn làm rõ tốt xấu gì nữa.

Đồ khó ưa… tặng hoa cho người ta mà cũng không duy trì được sự ngọt ngào đó thêm ba giây nữa. Mình với ổng bộ khắc tuổi hay sao mà đụng vô là cãi lộn vậy trời.

Đợi đến khi được tháo bỏ hai sợi dây truyền dịch, Tử Kỳ một mình ngồi trong căn phòng bệnh rộng lớn, hắn cầm lấy bó hoa mà anh mang đến cứ trầm ngâm suy nghĩ mông lung rất nhiều chuyện từng xảy ra. Có một chuyện hình như hắn nhớ nhưng mà anh lại quên mất rồi thì phải.

Bảo mình nhất định phải quay về vì còn có chuyện quan trọng muốn nói… rốt cuộc có còn nhớ không vậy? Chuyện quan trọng đó không phải là cái chuyện dạy đời tốt xấu này chứ? Đúng là… sao mình cứ có cảm giác trông mong vào một điều gì đó bất ngờ từ ổng vậy ta? Cuối cùng lại cảm thấy hụt hẫng vì không đạt được… nhưng mà rốt cuộc mình đang mong cái gì vậy nhỉ?



Hai giờ sáng,

Suốt cả một đêm dài trên chiếc giường bệnh chật hẹp khiến hắn cứ trằn trọc lăn qua rồi lăn lại. Ngủ không được vì cứ mỗi lần khẽ nhắm mắt lại thì cả tâm tư này của hắn lại ngột ngạt hiện ra biểu cảm và gương mặt vô cùng thất vọng của anh.

“Aiz!!!”

Tử Kỳ ngồi bật dậy than lên một tiếng rất lớn, hắn vò đầu bứt tóc một lúc mới quyết định bung tấm chăn mò mẫm tìm lấy đôi dép ở dưới gầm giường.

“Giờ này không biết dưới canteen có bán đồ ăn không ta?”

Nghĩ thì nghĩ trong đầu vậy thôi, không có sự quản lí nghiêm ngặt của Nhất Linh vào lúc này hắn chỉ muốn tìm cớ gì đó tự do ra ngoài thong thả đi dạo cho tâm trạng được thoải mái. Hi vọng lúc quay về phòng bệnh cũng có thể dễ dàng chợp mắt hơn.


Chỉ có điều lúc vào phòng bệnh hắn không biết ở bên cạnh là phòng dành cho thân nhân, bây giờ mở cửa đứng bên ngoài nhìn ngó hắn mới thấy cạnh đó có một phòng riêng, trên cửa phòng treo chiếc bảng nhỏ vô cùng ngay ngắn.

“Phòng dành cho người thân của bệnh nhân 109…”

Bênh nhân 109?

Con số này có vẻ rất quen, hắn mới chợt nhớ ra là số của mình chứ còn ai vào đây nữa. Nhưng có cần thiết phải nằm một phòng vip được chuẩn bị kèm theo cả phòng cho người thân không nhỉ? Hắn đoán chừng, làm gì có ai ở trong đó? Đúng là bày vẽ ra cho có cớ thu thêm tiền thôi mà.


Tiếng mở cửa lần này vang lên, Tử Kỳ nhè nhẹ đẩy cánh cửa của phòng thân nhân bên cạnh. Bởi vì có bật chế độ máy xông tinh dầu, hắn cũng nghe thấy mùi hương thảo nhẹ nhàng tỏa ra nhưng lại không tài nào đoán được trên chiếc giường trắng tinh kia thực sự cũng có người nằm.

Anh Tuyên sao? Ổng không về mà ở lại đây trông chừng mình hả?

Vừa âm thầm chậm rãi bước tới, vừa rón rén cố gắng không tạo thêm ra tiếng động. Tử Kỳ tới gần sát bên cạnh chiếc giường của anh, thấy đôi dép quai ngang ngay ngắn để dưới gầm giường cũng đoán được người nằm đó là ai mất rồi.

Cơ mà… mùi tinh dầu hương thảo đúng là dễ chịu thật đó…

Hắn thinh lặng nhìn ngó xung quanh một thoáng, thấy trên bàn có cả mấy cuốn bài tập và bút viết được anh xếp gọn gàng ở đó. Có vẻ như Lam Tuyên cố ý quay lại để qua đêm tại bệnh viện, nhưng vì một lí do gì đó anh không muốn để cho hắn biết mình có mặt ở đây.

“…”

Dạo một vòng quanh khắp cả phòng chán rồi, Tử Kỳ lại chầm chậm đặt mông ngồi vào khoảng trống trên giường anh nằm, có vẻ trước đó Lam Tuyên đã nằm gọn một bên để đọc cuốn sách tiếng Anh, rồi vô tình thiếp đi ngủ quên lúc nào không hay, cuốn sách đó rơi ở khoảng trống chiếc giường gần với chỗ hắn đang ngồi. Tử Kỳ cầm nó lên cũng nhẹ nhàng lật vài trang để thử tìm hiểu. Nhưng mà chẳng mấy chốc trôi qua, vừa bị số chữ nghĩa dài ngoằng ru ngủ vừa được cái mùi hương tinh dầu thoang thoảng vỗ về, cuối cùng hắn lại cảm thấy toàn thân như bị ai đó tiêm cho một liều thuốc ngủ khá nặng đô, hai mắt nặng trĩu đến mức không tài nào nhấc mi lên nổi. Lòng tự nhủ đứng dậy quay về phòng bệnh để ngủ một giấc, cuối cùng hắn lại nằm lăn quay ra cạnh bên anh.

“Khò… khò…”

Giữa chừng cơn mộng mị Lam Tuyên bị tiếng ngáy ngủ của hắn đánh thức, nhưng cái giây phút mở mắt ra và thấy đối phương nằm sát bên mình, anh lại cứ ngỡ rằng cũng giống như những giấc mơ đã từng lặp đi lặp lại. Không chút hoài nghi vào sự thật, chỉ nhẹ đưa cánh tay ấm áp kéo hắn vào lòng rồi ôm chặt lấy.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.