Tác giả: HTS
---
Có phải một trong rất nhiều điều buồn nhất đối với chúng ta là hết lòng cho đi những thứ mình có, không toan tính cũng chẳng suy nghĩ bản thân được gì. Nhưng rồi đến lúc cần một hi vọng nhỏ, hi vọng trải qua nhiều khổ cực với nhau người ta sẽ hiểu được nội tâm của mình, hi vọng lấy một sự tin tưởng nhưng kết quả cũng giống như xa lạ lúc ban đầu.
Người mà mình nghĩ là sẽ hiểu, hóa ra họ chẳng hiểu gì cả. Hoặc những chuyện họ có thể hiểu, nó cũng chỉ là một phần nổi mà thôi.
Lúc bản thân chới với một mình tưởng chừng như sẽ không thể quay về. Chắc anh cũng chẳng biết là hắn nghĩ về anh đâu. Hắn sợ anh trở nặng trong vách đá đó mà không một ai tìm ra, có những lúc vùng vẫy đuối sức trong dòng nước lạnh cóng và chảy xiết, hắn thực sự muốn buông bỏ để trôi đi vô tận. Bởi vì hắn cũng biết rõ mình chẳng còn bất kì điều gì níu giữ lại thế gian nữa. Ba mẹ ruột cũng không, gia tài thì chẳng có, đến cả một mối tình đầu tiên cũng chưa. Có thể gia đình anh chăm sóc cho hắn rất tốt, mẹ nuôi cũng thương hắn rất nhiều. Nhưng chẳng phải nếu hắn vẫn còn ở đó, phần phiền phức cả cuộc đời này gắn liền với sự hi sinh của mẹ hay sao? Nhiều lần nghĩ như vậy nên hắn muốn thả người tự do trôi đi, nhưng vì cứ lo lắng cho anh nên hắn lại quyết định phải cố ngoi dậy. Người duy nhất biết được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3620639/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.