Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Có phải một trong rất nhiều điều buồn nhất đối với chúng ta là hết lòng cho đi những thứ mình có, không toan tính cũng chẳng suy nghĩ bản thân được gì. Nhưng rồi đến lúc cần một hi vọng nhỏ, hi vọng trải qua nhiều khổ cực với nhau người ta sẽ hiểu được nội tâm của mình, hi vọng lấy một sự tin tưởng nhưng kết quả cũng giống như xa lạ lúc ban đầu.

Người mà mình nghĩ là sẽ hiểu, hóa ra họ chẳng hiểu gì cả. Hoặc những chuyện họ có thể hiểu, nó cũng chỉ là một phần nổi mà thôi.

Lúc bản thân chới với một mình tưởng chừng như sẽ không thể quay về. Chắc anh cũng chẳng biết là hắn nghĩ về anh đâu. Hắn sợ anh trở nặng trong vách đá đó mà không một ai tìm ra, có những lúc vùng vẫy đuối sức trong dòng nước lạnh cóng và chảy xiết, hắn thực sự muốn buông bỏ để trôi đi vô tận. Bởi vì hắn cũng biết rõ mình chẳng còn bất kì điều gì níu giữ lại thế gian nữa. Ba mẹ ruột cũng không, gia tài thì chẳng có, đến cả một mối tình đầu tiên cũng chưa. Có thể gia đình anh chăm sóc cho hắn rất tốt, mẹ nuôi cũng thương hắn rất nhiều. Nhưng chẳng phải nếu hắn vẫn còn ở đó, phần phiền phức cả cuộc đời này gắn liền với sự hi sinh của mẹ hay sao? Nhiều lần nghĩ như vậy nên hắn muốn thả người tự do trôi đi, nhưng vì cứ lo lắng cho anh nên hắn lại quyết định phải cố ngoi dậy. Người duy nhất biết được điều đó lại chẳng phải anh, người duy nhất nghe hắn nhắc đến tên anh giữa một khoảng lặng thoi thóp không còn sức lực gì cả là một người khác. Người duy nhất biết hắn vẫn luôn miệng giục mọi người tìm kiếm ra anh ngay trong đêm đó cũng vậy, thậm chí người đó còn biết rõ nếu như hắn không kiệt sức đi vì chống chọi với dòng nước, nếu như có thể đứng dậy chỉ tận nơi Lam Tuyên đang trú cho người ta cứu hắn cũng sẽ làm.

Vậy mà…

Ngày gặp lại của hắn và anh thì chẳng trọn vẹn như là hắn nghĩ. Thật ra hắn cũng tính đến chuyện trở về, nhưng trong lòng vốn chưa từng nghĩ lúc gặp mặt nhau sẽ nghe những lời như vậy từ anh. Bảo là hắn bất ngờ thì cũng có đó, nhưng nếu hỏi hắn có buồn không...

“Hì, buồn làm gì chứ?”

Câu trả lời của hắn sẽ luôn luôn là như vậy. Rồi sau đó đi kèm với vài lời nói vui đùa khỏa lấp, hắn hài lòng với một vài cây xúc xích trước mặt, cũng vui vẻ chấp nhận li nước trái cây mà Nhất Linh pha. Chưa bao giờ muốn để người khác nhìn thấy bản thân đau khổ thất vọng, cũng chẳng muốn để những tiêu cực trong cảm xúc này khiến cho người khác bị ảnh hưởng lây.

“Sướng nhất là cậu Kỳ đó nha, được cậu Linh tự tay nướng xúc xích cho luôn chứ! Ở nhà này, cậu Linh trước giờ toàn được phục vụ thôi, hiếm lắm mới có người khiến cho cậu ấy phải đích thân xuống bếp như vậy đó!”

“Hiếm lắm… nghĩa là trước đó cũng có rồi hả dì Bảy?”

Hắn vừa hỏi câu này, tay vừa thuận tiện bốc cây xúc xích nóng trên đĩa nhưng mắt cũng không ngừng hướng về phía của Nhất Linh, chờ đợi được nhìn thấy đôi chút biểu cảm từ anh.

“Ờ chuyện đó…”

Dì giúp việc ngập ngừng định kể ra chuyện gì đó, nhưng đằng kia Nhất Linh đã nhanh nhẹn tới bên cạnh lôi lôi kéo kéo người ta ra khỏi khoảng cách thân mật với hắn.

“Dì Bảy, dì vào nghỉ ngơi đi, con nướng cho em Kỳ xong rồi tự dọn dẹp luôn cũng được!”

“Đâu có được, ông chủ mà biết là la dì đó!”

“Đi mà dì, không biết được đâu… dì vào nghỉ đi… để con với em Kỳ…”

Mấy câu nói lớn tiếng rõ ràng càng lúc càng thu nhỏ lại chỉ vừa đủ để dì Bảy nghe được. Hắn ở đó khe khẽ bật cười rồi lại đem hết sự chú tâm dồn vào trong cây xúc xích đã chín trên đĩa.

“Ui da…”

“Sao vậy? Nóng quá hả? Để anh cắt ra từng miếng cho em nha!”

“Thôi, em thích cắn nguyên cây hơn à…”

Nhìn cách hắn cố chấp đem cả thanh nóng hổi đó đưa vào miệng mình để cắn, Nhất Linh lại không giấu được sự si mê trong ánh mắt này. Anh nhìn hắn một lúc, khóe miệng cũng mỉm cười theo những biểu cảm của hắn khi ăn. Đã trải qua nhiều đối tượng rồi nhưng có lẽ người khiến cho anh động lòng để tâm nhiều nhất lại chính là hắn. Thì có thể không là đầu tiên, nhưng mà anh nghiêm túc muốn hắn trở thành duy nhất đối với lòng mình là thật.

“Dính ra miệng rồi kìa, để anh lau cho!”

“Ưm… xúc xích tươi nên vị của nó cũng lạ lắm anh, ngon đó!”

“Em thích là anh vui rồi! Để anh nướng thêm vài cái nữa… ăn rồi còn tranh thủ đi ngủ sớm nữa!”

“Nhưng mà em vẫn thích xúc xích của anh Tuyên hơn nha… chắc tại em quen ăn loại đó luôn rồi! Anh nướng ít thôi, chắc em ăn không hết được đâu…”

“…”

Những gì có thể dành cho hắn, anh chắc mình luôn cố gắng chọn thứ tốt đẹp nhất. Nhưng Tử Kỳ nhận lấy những sự đắt giá của anh rồi hắn lại so sánh với những thứ hắn từng nhận được ở Lam Tuyên. Hắn cũng biết là anh thích hắn, nhưng trước mặt chẳng bao giờ chịu nghĩ ngợi khi nói đến sự yêu thích của mình về một người khác.

Em thích anh Tuyên mặc cái này nè.

Em thích ăn món này của anh Tuyên nấu.

Em thích nghe bài đó lắm, tại anh Tuyên cũng hay nghe.

Em thích ngồi như vậy hơn, anh Tuyên nói…

Có phải vì anh đã để tâm đến nhiều quá hay không? Sao cứ có cảm giác mọi câu nói của hắn ta đều được thêm vào cái tên đó nhỉ?


Linh im lặng đặt chiếc kẹp gắp thức ăn xuống đĩa, sau khi lấy ra khỏi bếp than một cây xúc xích tiếp theo. Nụ cười và những vui vẻ trên ánh mắt của anh cũng tắt nhanh đi như ánh lửa hồng trước mặt.

“Anh Linh, nói gì đi anh… tự nhiên im lặng!”

“Anh cũng muốn nói gì đó cho em vui… nhưng mà phải nói gì đây nhỉ? Tại lúc nào em cũng nhắc đến Tuyên hết… người không biết còn tưởng em thích Tuyên đó!”

“Hả?”

“Thì lúc nào em cũng nói em thích cái này của Tuyên, thích cái kia của Tuyên… anh nghe… thấy khó chịu lắm!”

“Trời!”

Hắn nghe những giải bày của anh thì vội phì cười một cái, bàn tay dính đầy dầu ứa ra từ thanh xúc xích cũng chẳng thèm lau nhưng lại đem tay mình đập vào vai anh, giọng bắt đầu ha hả mà cười là quên cả chuyện buồn vừa ban nãy.

“Anh bị điên hả? Anh Tuyên là anh trai của em mà! Dù có thích đàn ông thì em cũng phải biết phân biệt chứ!”

“Là anh trai… nhưng cũng chỉ là anh trai nuôi thôi mà! Đâu có phải ruột thịt gì đâu… bộ như vậy là không còn cơ hội sao?”

“Sao được anh, cái gì ra cái đó chứ? Với lại… nếu anh Tuyên mà là con gái thì còn có thể! Chứ ổng là con trai mà… em chắc cũng không phải gu ổng, ví dụ nha… ổng mà biết em thích ổng chắc ổng chạy tám đời luôn cũng nên! Em vừa lì vừa dai như đỉa… nếu thật sự thích ai thì em đeo bám làm sao mà ổng chịu nổi! Với lại em nghĩ người như PP mà ổng còn từ chối được, em chắc không có cửa nào đâu hahaha!”

Có vẻ cách trả lời của hắn rất giống việc bản thân đang chối bỏ khi bị ngờ vực chuyện thích Lam Tuyên. Nhưng xem cách diễn đạt về những điều đó, lại giống như những gì anh hỏi hắn cũng từng đã suy nghĩ trong đầu rồi. Nếu không, sao hắn lại trôi chảy mà đối đáp đến như vậy?

“Có thể em cũng thích người ta mà em không nhận ra đó…”

Nhất Linh lại kiên định bày tỏ ý kiến thêm một lần nữa, lần này Tử Kỳ còn đang ngồm ngoàm nhai miếng xúc xích trong miệng, hắn đảo mắt qua lại để suy nghĩ về điều đó. Nhưng cuối cùng lại phất tay mình vài cái mà phản bác đi.

“Không đâu, em đúng là có cảm tình tốt với anh Tuyên một chút, nhưng thân mật thì ai cũng như ai thôi! Em không thích anh Tuyên theo kiểu anh nghĩ!”

“Vậy sao? Vậy còn anh?”

“Anh đó hả?”

Tử Kỳ vừa nhai nhai xúc xích trong miệng, ngẫm nghĩ đến nhiều chuyện kể từ khi hắn được Linh cứu về đến nay. Mỗi ngày ngoài việc anh tận tình chăm sóc cho hắn còn có cả rất nhiều yêu cầu giúp đỡ mà hắn nhờ anh, hầu như để bày tỏ thật lòng cảm xúc của mình Nhất Linh chưa từng từ chối hắn một chuyện gì hết.

Mỗi ngày để hắn an tâm, anh chủ động hỏi han sức khỏe ba mẹ và tình hình của gia đình Tuyên khi hắn mất tích. Đem những chuyện mình biết kể lại với hắn, cũng thay hắn hỏi thăm ba mẹ, mỗi lần có chuyện gì cần thiết anh đều nói để hắn hay tin.

Đối với đám người xấu xa kia, nếu như anh thẳng tay truy tố giúp hắn chắc chắn kiểu gì bọn chúng cũng phải ngồi tù vài ba năm. Nhưng vì muốn để hắn tự do quyết định anh cũng giúp hắn tìm hiểu về từng hoàn cảnh riêng. Nói là tập hợp đám người đó để mà trừng phạt nhưng thực tế chỉ dựa vào hình thức này nhằm mục đích tìm kiếm thêm vài cá nhân có năng lực giúp đỡ công việc cho gia đình anh. Một số người đầu hàng với con số hai mươi triệu nhưng khoản dư anh trao cho họ thực tế hơn hẳn. Đó là cách mà anh muốn tạo điều kiện để đám người kia có vốn làm ăn, nhưng cũng muốn để hắn khuây khỏa bớt những căng thẳng sau khi từ cảnh thập tử nhất sinh trở về.

Thật ra anh Linh rất tốt…

Bởi vì đối xử với hắn tận tình như vậy, hắn đương nhiên không muốn lợi dụng tình cảm của anh. Trước tiên chỉ muốn có thể sòng phẳng mà trao đổi, sau này nếu như bản thân mở lòng hơn câu trả lời còn tùy thuộc vào cảm xúc khi đó ra sao.

“Khó trả lời quá hả?”

Hỏi hắn một lúc rồi, hắn cũng trầm ngâm suy nghĩ rất nhiều thứ nhưng cuối cùng vẫn chưa có câu trả lời cụ thể cho anh. Anh sốt ruột hỏi lại lần nữa, mặc dù miệng gắng cười như vậy nhưng biết chắc kết quả sẽ không vui rồi.

“Anh cứ gài em hoài… em nói rồi, em muốn thử với con gái trước!”

“Nhưng mà anh muốn biết kiểu người như anh liệu có ấn tượng gì với Tử Kỳ không thôi mà!”

“Nói thật lòng nha…”

“…”

“Cũng có đó!”

Vậy là suốt mấy ngày vừa qua, cuối cùng cũng có được giây phút khiến anh bật cười vì hạnh phúc rồi.

“Em hứa sẽ suy nghĩ đến anh, nếu như có một ngày nào đó bản thân muốn trải nghiệm chuyện yêu người có cùng giới tính!”

“Tử Kỳ… em nói thật lòng đó hả?”

“Ờ… thì tại… anh Linh mặt dày quá mà! Nhưng chắc số đào hoa như anh không chờ đợi em nổi đâu!”

“Nổi chứ!”

Vừa khẳng định điều đó với hắn, anh vừa đưa ba ngón tay giữa lên trời để mà thề thốt. Ngôn từ vào lúc này như nước trên đỉnh thác cao đổ xuống, trôi chảy và mạnh mẽ không thể ngờ được.

“Dù có phải đợi em bao lâu cũng được, thậm chí… nếu em có vợ sinh con rồi anh cũng đợi em! Đợi em li dị vợ rồi anh tới đón em về! Chỉ cần em còn trên mặt đất này dù là bảy mươi hay tám mươi năm sau anh cũng sẽ đợi!”

“Bảy mươi á? Giờ anh bao nhiêu tuổi rồi? Định sống gì mà dai dữ vậy? Không chừng anh còn chết trước em nữa đó!”

“Không sao, nếu chết rồi thì anh sẽ đầu thai và tiếp tục chờ em! Em chết sau thì đầu thai sau, đố em né được anh, haha!”

“Vậy rồi lỡ em đầu thai thành con mèo còn anh lại hóa thành con chuột thì sao?”

“Cũng không sao… cùng lắm anh sẽ tông đầu vào bẫy chuột cho chết để mau chóng được đầu thai tiếp!”

“Haha thôi đi ông, nói mà líu cả lưỡi luôn rồi!”

Hắn biết mình không ngừng cười được trước sự phấn khích của Linh, đành đem phần xúc xích còn lại nhét vào miệng của đối phương để ngăn những câu hứa hẹn sến rện kia lại. Hành động này của hắn khiến anh thích thú, tay vội vàng cầm lấy cổ tay ai đó giữ chặt và kéo tới lại gần mình một chút.

“Anh đút cho em…”

“Anh Linh…”

Nhất Linh dùng môi mình giữ miếng xúc xích hắn đút nhưng ngược lại đem nó trao về chính chủ. Khoảng cách gần thế này, lại bị anh giữ chặt cổ tay kéo tới gần hơn hắn không muốn khiến anh hụt hẫng mất vui dù ngập ngừng nhưng cũng đành lòng miễn cưỡng nhận lấy miếng xúc xích nhỏ từ miệng của anh.


Nhưng khoảnh khắc hắn chồm tới hé môi ra để mà đón lấy, Nhất Linh lại thả rơi miếng xúc xích kia, trao về hắn chỉ là bờ môi ấm áp của anh ôm lấy chiếc miệng hay cười của hắn.

“…”

Tử Kỳ trước giờ rất gian xảo, hắn thường xuyên bày trò chọc phá người khác thì cũng quen rồi, nhưng hiện tại bất ngờ lại bị cưỡng hôn, đỡ thế nào cũng không đỡ nổi vậy là cả người hắn cứ cứng đờ ra tầm vài chục giây.


Cái tên nhà giàu mặt dày kia bắt đầu đưa đẩy thêm một lần nữa dùng môi mình mút nhẹ vào môi Tử Kỳ. Thoáng tỉnh lại sau vài ba giây sững sờ ban đầu, hắn chẳng những không đáp lại anh, cả hai tay còn đồng loạt dùng hết sức đẩy anh bật ngửa ra sau.


Nhất Linh bị hắn đẩy té xuống khỏi ghế, gương mặt anh lúc đó hoang mang chồng chất. Cũng không đoán trước được phản ứng của Tử Kỳ lại gay gắt như thế, nhưng thật ra đối với hắn ta nếu như có mười phần bởi vì giật mình mà đẩy anh ra thì trong đó cũng có mất năm sáu phần khác do hắn mơ màng về một hình ảnh quen thuộc đã từng diễn ra.

“Anh… anh xin lỗi! Tử Kỳ, em giận hả?”

“Không phải… em chỉ giật mình thôi!”

“Xin lỗi em, chỉ vì thấy em dễ thương quá nên không thể cưỡng lại được, anh… anh…”

“Không sao đâu anh ngồi dậy đi!”

Người bị hắn đẩy té khỏi ghế hiện tại miệng không ngừng xin lỗi, bộ dạng anh rất lo lắng hành động thiếu suy nghĩ của mình khiến hắn giận anh. Bởi vì biểu cảm của Tử Kỳ lúc này thật sự rất lạ, anh cảm giác được hắn trở nên hoang mang từ trong ánh mắt, đầu chân mày cau lại như đang suy nghĩ một chuyện gì đó. Phút chốc nhớ ra thứ cần thiết hắn lại gượng cười lên một cái để xóa đi khoảnh khắc gượng gạo này với anh.

“À anh nói đưa điện thoại lại cho em đó…”

“À ừ, anh để trong phòng cho em rồi, đang cắm sạc!”

“Vậy mình dọn dẹp chỗ này đi, em muốn lên phòng đi tắm, giờ cũng trễ lắm rồi!”

“Vậy em cứ lên trước đi, chỗ này để anh dọn cũng được! Lên nghỉ ngơi đi em!”

Nói thì nói là vậy, nhưng Tử Kỳ vẫn nán lại đó phụ anh dọn dẹp cho xong mới về phòng riêng. Phòng của hắn ở nhà Nhất Linh được ưu ái cho sử dụng là một phòng chính với diện tích lớn tương đương phòng của chủ nhà.

Mặc dù mấy ngày trôi qua rồi, bởi vì không muốn phụ công giúp đỡ và chăm sóc của nhà Nhất Linh nên Tử Kỳ dường như cố gắng hết sức để tỏ ra mình thật ổn. Mọi vấn đề diễn ra trước đó đôi khi hắn thực sự không muốn nghĩ đến nữa, hắn cũng cố gắng gồng mình lên để có thể vui vẻ và lạc quan như lúc ban đầu. Lòng từng nghĩ khi gặp lại Tuyên, điều mà anh sẽ để tâm nhất chính là cảm giác của hắn. Hắn còn tưởng cuối cùng người có thể đồng cảm với mình nhất sẽ là anh chứ, bởi vì thật nhiều chuyện hắn muốn kể cho anh nghe, nhất là vào khoảnh khắc sinh tử gần kề.

Nếu hỏi hắn có cảm thấy hạnh phúc không khi Lam Tuyên đến tận đây gọi hắn quay về thì câu trả lời chân thật nhất với hắn có lẽ là rất hạnh phúc. Nhưng lại bởi vì chút hiểu lầm của anh, hắn cảm thấy những chuyện muốn nói không cần thiết nữa. Giờ mà hắn nói ra, có khi nào tất cả với anh cũng chỉ là biện minh không? Có lắm chứ, trong mắt anh thì hắn vốn đã xấu xa rồi mà.

“Haiz…”

Tiếng thở dài của hắn cũng phải gọi là hiếm khi, nó vang lên giữa căn phòng rộng lớn kia một khoảng thật nhẹ nhưng sau đó khóe môi thoáng sẽ mỉm cười. Tử Kỳ nhìn chiếc màn hình điện thoại vừa được chạy lại chương trình đó, hắn nhớ đến khoảnh khắc bản thân phân vân chọn lựa khi mua. Lần đó hắn bày trò chọc phá quá đà làm anh đập cả điện thoại, lúc mua đền cho anh hắn cũng tiện thể mua luôn cho bản thân một cái giống hệt. Nếu mà anh không giận, không đổi qua dùng lại Iphone thì có lẽ với chiếc Xiaomi rẻ bèo của hắn lúc lạc trong rừng sâu cũng chẳng mất sóng trầm trọng như vậy.


Tử Kỳ mở facebook cá nhân, hắn check lại rất nhiều tin nhắn bạn bè đã gửi vào đó trong suốt mấy ngày gần đây nhưng lại chẳng có tin nào từ anh cả. Thậm chí đến một cuộc gọi nhỡ cũng không.

“Ừ nhỉ… mình đã chặn anh Tuyên trước đó mà quên gỡ ra, chặn người ta thì làm sao người ta nhắn tin hay gọi điện cho mình được chứ!”

Lầm bầm một mình, Tử Kỳ lại nhanh chóng gỡ chặn tất cả những nền tảng hắn đã từng thực hiện. Vừa thao tác hắn cũng vừa cài lại ứng dụng zalo, có lẽ vì chạy chương trình mới nên hiện tại trong máy của hắn cũng không còn nữa.

“Đợt đó chỉ có zalo là mình giả chặn… không biết ổng có biết không nữa!”

Đăng nhập vào thì sự háo hức của hắn lại quay trở về nhưng sau đó mấy phút khi màn hình điện thoại sáng rực lên hiện ra khung chat zalo, hắn lại bần thần lướt đi rồi lướt lại, chẳng ngờ mọi thứ bên trong đó giờ chỉ trống trơn như vừa tạo tài khoản mới.

“Mất hết rồi…”

Thì đúng là đã mất hết đi, dù không rõ những dòng tin nhắn đã mất thuộc về những tài khoản nào nhưng mà sự hụt hẫng vẫn cứ bao trùm lấy tâm trạng hắn không buông. Hắn vẫn hi vọng trong số đó có Tuyên, ít ra khi mà anh được cứu, khi biết hắn không quay trở về đúng hẹn anh cũng thử liên lạc với hắn vài lần chứ nhỉ?

“…”

Nghĩ đến đó, hắn bất chợt cảm thấy cái mong muốn được cầm lấy chiếc điện thoại này trước cả ngày dài chẳng còn ý nghĩa gì hết. Tử Kỳ buông nhẹ nó trên tấm nệm êm, đôi mắt khẽ nhắm lại một chút để sự tĩnh lặng xóa sạch những mơ hồ bên trong mình. Nhưng mà suốt mấy ngày vừa qua, mỗi lần hắn khẽ nhắm mắt lại thì cái khung cảnh trời về khuya của rừng rậm đó lại rõ ràng mà hiện ra trong tâm trí tựa như in. Hắn nhớ khoảnh khắc mình liều mạng nhảy ào xuống sông, mười phần tự tin về khả năng bơi lội cũng chẳng ngờ được việc va phải tảng đá ngầm nào đó. Giờ nhớ lại, tay sờ đến giữa thắt lưng mình vẫn còn cảm thấy ê ẩm chưa dịu đi được bao nhiêu. Có chăng là khi hắn bận rộn ép mình để quên, cái đau đó cũng tạm lắng xuống và ngủ yên đôi ba chút.

Đêm của anh trong vách đá đó thì ra sao nhỉ? Đêm của hắn sau cú va chạm mạnh khi nhảy xuống, cả hai chân tê dại kéo toàn thân hắn trôi đi trong sự chới với. Tưởng là mình đã chết vì sức cuốn của dòng nước đầy tàn nhẫn đó, nhiều lần nghĩ đến những chuyện rất vô định hắn cũng muốn thử buông xuôi đi. Nhưng cứ vào cái thời khắc hắn muốn từ bỏ rồi thì gương mặt và những câu dặn dò kia của anh lại hiện ra rõ thật rõ trong trí nhớ này. Hắn sợ nếu như anh lại trở nặng mà mình không quay về nữa, nếu như anh không được may mắn tìm thấy, thì thực đúng là hắn đem sự ngu ngốc cướp đi của mẹ một đứa con trai tốt đến như vậy. Nghĩ đến cái chân sưng tấy đó của Tuyên, nghĩ đến cơn sốt cao giữa đêm và tình trạng đi ngoài kia không ngừng lại được. Dù cơ hội chiến thắng dòng nước lạnh cóng đầy đáng sợ đó có mỏng manh đi chăng nữa, Tử Kỳ vẫn cố hết sức mình để với tay ra, nếu như có thể bám được vào bất kì nơi đâu hắn cũng sẽ bằng hết khả năng còn lại để bám cho chặt.

Thật may mắn vì có những lúc kiệt sức đến rã rời rồi, hình bóng đau đớn của Lam Tuyên đang chờ đợi hắn lại trở thành động lực để hắn tự nhủ với bản thân mình phải kiên trì thêm đôi chút.

Lúc đó, số ít bốn năm người trong đội cứu hộ Nhất Linh đưa tới khu vực dòng sông, Tử Kỳ vốn cũng chẳng tin được là mình vẫn còn hi vọng. Nhìn thấy ánh đèn pha sáng rực của họ, hắn khản đến cả giọng để gọi thật to tiếng mà kêu cứu. Sau khi hắn bình phục đôi phần, Nhất Linh mới nói cho hắn hay là nhóm người riêng của anh đã tóm được một trong đám côn đồ ngay dưới chân cầu. Tra hỏi đủ đường rồi thằng đó mới chịu khai việc Tử Kỳ đã nhảy xuống nước.



Giây phút bàn tay lạnh cóng đầy những vết thâm bầm của hắn chạm đến tay anh cứu hộ, vài câu nói mệt nhoài cố gượng thêm nữa hắn cũng chỉ nói chuyện Lam Tuyên còn ở trong rừng, chân bị thương, cả người sốt rất cao và không ngừng hối thúc cứu hộ tìm cho bằng ra mới thôi. Đến lúc Nhất Linh nói với hắn Lam Tuyên đã được cứu rồi, di chuyển về Đà Lạt trong chiếc xe hơi ấm áp hắn mới mệt nhoài gục vào vai của anh mà ngủ thiếp đi. Vậy nhưng cứ mỗi lần giữa chừng thức giấc, điều khiến hắn chợt nhớ để hỏi xoay đi xoay lại cũng là hỏi về Lam Tuyên.

Giờ thì được an toàn rồi đó, nằm quấn người trong chiếc chăn bông ấm áp hắn lại nhớ cái khoảnh khắc được người ta kéo lên khỏi dòng nước lạnh vô cùng đáng sợ. Mười mấy năm đã trôi qua, hắn lênh đênh thiếu vắng tình thương của ba và mẹ, khoảnh khắc bị sức mạnh của thiên nhiên kia vùi dập điều mà hắn nghĩ đến nhiều nhất là được ở bên cạnh họ. Thật ra, vào cái thời điểm sợ hãi nhất hắn không ngừng gọi ba và mẹ, nhưng đến khi vô vọng trôi đi hắn lại chợt nhớ ra trên đời này vốn chẳng còn họ rồi. Nếu xui xẻo chết đi mà được đến một nơi nào đó cạnh họ thì cũng xem như là may mắn với hắn lắm rồi.

“Mình còn sống sao?”

Sau một giấc ngủ sâu thật sâu, hắn vẫn không thể thoát ra được những chuyện kinh hoàng mà bản thân đã gặp phải trong cái đêm đó. Chỉ có thể mang máng nhớ mình đã được người của Nhất Linh cho mặc tạm một bộ đồ, trước khi về nhà hắn hình như có được đưa đến bệnh viện để cấp cứu và kiểm tra sơ bộ. Lúc đó hai chân hắn vẫn còn rất tê khó di chuyển được, chạy thục mạng trong rừng cả người toàn là vết xước, có những vết gai nhọn đâm vào nơi cơ thể hắn mà hắn cũng chẳng có thời gian để gỡ gai ra, bụng thì cứ ùng ục sôi lên vì số nước đã uống phải khi bị trôi đi, thân nhiệt của cơ thể giảm đến đáng sợ. Lúc cấp cứu cho hắn, bác sĩ thậm chí còn phải bật đèn sưởi vì những đường tĩnh mạch như chìm hẳn đi khi thân nhiệt hắn xuống thấp, tâm lí sợ hãi khiến cho hắn vùng vẫy không ngừng giữa cơn hoảng loạn khó lòng hỗ trợ cấp cứu.

Chàng thiếu gia Nhất Linh đưa hắn về nhà gấp rút sau khi hoàn thành hết các thủ tục hồi sức và kiểm tra qua sơ bộ tình hình, anh muốn cái không khí ấm cúng trong nhà khiến hắn an tâm nhiều hơn, cũng đã đặt thuê riêng một bác sĩ và một y tá túc trực bên cạnh để theo dõi hắn tới khi sức khỏe ổn định. Thực ra ngay cái thời điểm mà Tử Kỳ vừa chớm tỉnh lại, hắn liên tục đòi anh đưa mình về nhà để gặp Lam Tuyên, hắn cũng sốt ruột lo ba mẹ sẽ tìm kiếm hắn khắp nơi rồi sinh ra bệnh. Nhưng vì biết được kẻ đứng sau vụ hại người này là ông Sáu Tấn, ba Nhất Linh đã tìm gặp hắn để thỏa thuận một vấn đề vô cùng quan trọng.

Trước đó, hắn có nghe Nhất Linh kể qua chuyện ông Sáu Tấn hợp tác làm ăn với ba của anh nhưng sau đó lươn lẹo ẵm hết hợp đồng và đối tác chính về phe của mình. Vốn dĩ đã định tha cho kẻ đó một lần rồi, sau này ông ta vẫn không ngừng âm thầm chọc gậy bánh xe khiến cho vài phần trăm cổ phần của nhà Nhất Linh trong việc đầu tư về gỗ công nghiệp cũng bốc hơi luôn. Không phải dễ dàng gì mà ông Sáu Tấn làm ăn lương thiện lại có thể nhanh chóng phất lên như diều gặp gió trong một vài năm. Lần này, ông ta còn hống hách trước những thứ bản thân đã cướp từ người khác, bung tiền ra để sai khiến những hoàn cảnh khó khăn phải thay mặt mình làm chuyện ác tâm. Có thể coi như chuyện xấu này ông ta làm ra không liên quan gì đến nhà Nhất Linh, nhưng vì muốn dạy cho ông ta một bài học lớn sau nhiều lần không nhịn nổi trước cái thái độ coi rẻ luân thường đạo lí như vậy, ba Nhất Linh đề nghị Tử Kỳ ở lại vài ngày, cách duy nhất để thực hiện kế hoạch này là biến Tử Kỳ thành người nhà của Nhất Linh. Nhờ vào đó, ba anh mới có thể nhúng tay can thiệp và khiến cho ông Sáu Tấn ngoan ngoãn chịu thua.

“Thay vào đó, chuyện tranh chấp lô đất đang xây dở dang cái chi nhánh homestay của ba mẹ nuôi con đó, bác sẽ giúp để ba nuôi con thắng kiện. Mà nghe nói cũng thiếu chi phí trong việc triển khai nữa có đúng không? Nếu thuận lợi thì bác sẽ hỗ trợ cho! Mà cái vấn đề thiếu kinh phí đó… bác nghĩ… chắc một phần cũng do mẹ con nhất định đưa con về Việt Nam đó, lần trước có ăn uống với vài anh em của nhà nội con để bàn công việc, anh trai của ba con có nói gia đình nội phản đối việc đưa con về dữ dội lắm, họ sợ lo cho con thì không thể lo tốt chuyện thằng Tuyên và thằng Dương sang năm sẽ đi du học đúng ngành. Nhưng mẹ con vẫn nhất quyết muốn vậy, còn nói sẽ hướng con đi theo ngành đồ họa và chuyên về mảng game như con mong muốn nhưng bên phía anh em nhà nội con thì lại cho rằng chuyện đó không cần thiết! Tử Kỳ, bác chỉ nói những lời thật lòng muốn khuyên con thôi! Bác là người nhìn thấy khả năng của con, cũng không hề tiếc tiền đầu tư và hoàn toàn chẳng có trở ngại gì cả! Chỉ cần con gật đầu đồng ý mà thôi, trở thành một thành viên trong gia đình của bác là được!”

Hắn vốn dĩ chưa từng gặp qua gia đình nội nuôi, chỉ biết họ từ trước đã có truyền thống kinh doanh và cũng là những đối tượng giàu có trong địa bàn. Chuyện người nhà Lam Tuyên có làm ăn qua lại với nhà Nhất Linh thì hắn cũng nghe mẹ kể, đâu có lạ gì đâu nếu như giới thượng lưu thường xuyên lui tới để tạo quan hệ với nhau. Chỉ có điều khiến hắn hoang mang là vì sao những chuyện gia đình của hắn, người bên phía nhà nội lại có tư tưởng kì cục đến vậy. Họ rốt cuộc có nhớ ba mẹ của hắn đã chết thê thảm ra sao không nhỉ? Nếu như năm đó không vì cứu ba nuôi, họ cũng đâu bỏ hắn ở lại với nhiều phiến phức thế này.

“Vậy… ý của bác là muốn nhận con làm con nuôi?”

“Đúng rồi! Nếu Tử Kỳ chịu ở lại đây vài ngày với tư cách con nuôi của bác, trước tiên bác sẽ lấy lại những gì mình đã mất trong tay Sáu Tấn. Số dư đó không hề ít đâu Tử Kỳ à, bác sẽ bỏ ra hơn ba mươi phần trăm hoặc còn có thể hơn nếu như con muốn tiếp tục ở lại chú tâm vào chuyện thiết kế đồ họa cho lần ra mắt mảng game online. Cái dự án game âm nhạc mà con từng nói đó, bác thấy ấn tượng cực kì luôn!”

Lần này hắn nghĩ mình chỉ toàn mạng thôi là đủ may mắn lắm rồi, nhưng hóa ra trên đời thực sự có cái khái niệm tai qua nạn khỏi – phúc ắt sẽ tới. Hắn nghĩ nếu như mình đồng ý, gia đình của Nhất Linh vừa thu nhận được một người làm việc phù hợp mà còn có thể giảm đi bao gánh nặng về phần của ba mẹ nuôi. Sau đó nếu như hắn được đầu tư phát triển game âm nhạc hắn muốn, chẳng phải là ước mơ khó chạm tới đó cũng có thể hoàn thành một cách dễ dàng hơn sao?

Lam Tuyên nhất định sẽ thích game này cho mà coi!

Chỉ cần nghĩ những chuyện đơn giản vậy thôi, Tử Kỳ đã không do dự gì mà đồng ý ngay cái yêu cầu đó. Nhưng việc hắn phải giữ bí mật chuyện mình còn sống cũng là vì trong thỏa thuận ba Nhất Linh đưa ra có đề cập đến, bác muốn đẩy tính chất sự việc trở nên nghiêm trọng thì mới có thể cầm chắc cái cán dao mà hướng về phía của Sáu Tấn được.

“Đâu phải mình không nhớ ba mẹ… cái tên khó ưa đó nữa… đâu phải mình không lo cho cái chân què của ổng… đồ đáng ghét! Đúng là… ổng làm sao mà hiểu được mình nghĩ gì cơ chứ!”

Sau cái sự cố đầy đáng sợ hôm đó, hắn nhớ mình vẫn chưa bật khóc giây phút nào cả. Nhưng hiện tại chỉ co người nằm yên đó, lặng lẽ cam chịu những đau đớn dọc khắp thân người, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào dòng trạng thái online của anh hắn lại nhớ đến ánh mắt lạnh lùng thất vọng đó khi anh nói ra những lời chẳng hiểu cho hắn. Hình như hắn có thể khóc rồi thì phải?

“…”

Nhưng chút rưng rưng kia lại tàn nhẫn bị chính mình ngăn lại, khóe môi hắn bất chợt cong lên tự xoa dịu đau đớn thể xác, tự an ủi những tủi thân này, Tử Kỳ không muốn mình để tâm đến chuyện đó nữa. Mấy suy nghĩ của anh về hắn, dù có nghĩ hắn tệ ra sao cũng được. Chỉ cần tất cả những chuyện này hắn làm, đến cuối cùng vẫn cảm thấy không hổ thẹn là đủ lắm rồi.


“Em ngủ chưa?”

Cách một vách tường thôi, Nhất Linh cắt ngang khoảng trống chơi vơi đó của hắn bằng một tin nhắn hỏi thăm nhưng Tử Kỳ không muốn trả lời. Hắn chỉ lặng lẽ lướt một cái gạt dòng thông báo đó đi, muốn quay về chỗ trang cá nhân của tên Lam Tuyên để xem mấy ngày qua người kia đã làm những gì.

Kawasaki được nhắc đến trong một bài viết.

“Cái gì vậy ta?”

Tử Kỳ tò mò chạm vào xem, hắn tròn mắt kinh ngạc trước những gì diễn ra trong đoạn video đã được bạn bè quay lại. Nhưng dù phũ phàng đi chăng nữa, thì có lẽ hắn cũng nên chấp nhận và mỉm cười mà thôi.

Thì ra người mà chị Trang thích là anh Tuyên sao?

Cũng đúng ha, Tử Kỳ lăn ra đó thầm hồi tưởng lại nhiều lần cả ba đối mặt với nhau. Hắn đoán Tuyên cũng biết rõ về chuyện đó nên mới tỏ ra sự khó chịu khi hắn cố tình tán tỉnh đối phương hoặc cũng có khả năng là anh ngứa mắt với chuyện cô nàng đem hắn ra làm thế thân, trong khi đối tượng mình phải lòng thực sự không phải là hắn. Xem đến đoạn Lam Tuyên tức giận không tiếc những câu nói đầy quý giá của mình mà phản bác lại đối phương, cuối cùng hắn mới rõ những suy đoán của bản thân về anh trước kia là sai. Hắn không nghĩ, vốn dĩ chưa từng nghĩ là anh tức giận vì hắn, vì biết rõ cô nàng đáng ghét đó lợi dụng hắn để thỏa mãn những ích kỉ của mình.

Chị Minh Trang công khai tỏ tình lại bị anh từ chối trước giữa sân trường thê thảm như vậy, xem cái lúc mà anh dứt khoát bỏ đi hắn cũng không hiểu nổi tại sao bản thân lại cảm thấy vui hả hê một cách lạ lắm, rõ ràng người con gái mà hắn rất thích bị anh làm cho bẽ mặt trước đám đông, đoạn clip được đăng lên facebook của một ai đó có số lượt xem tăng không ngừng chỉ sau vài tiếng, hàng trăm lời bình luận mỉa mai, hàng trăm chiếc icon cười cợt. Vậy mà hắn không thấy thương cho Minh Trang, ngược lại còn tự mỉm cười tua đi rồi tua lại cái đoạn Lam Tuyên lướt qua cô nàng.

Ngầu ghê…

Hắn cười đến mức độ khóe miệng căng cả hai bên cũng thấy ran rát, mất rất lâu mới tự định thần lại được tâm trạng của mình.

“Ủa, sao mình vui dữ vậy ta? Mình cảm thấy hả hê lắm luôn đó… Tử Kỳ… mày té đập lưng vô đá chứ đâu có đập đầu vô đá đâu mà… sao kì vậy ta? Tự nhiên thấy bà chị Trang bị từ chối mà vui gần chết là sao… chậc! Chắc không sao đâu… hahaha!”

Đúng là ngay cả bản thân mình cũng thấy khó hiểu, hắn cứ cười nắc nẻ một lúc tưởng là mình vui, nhưng khi ngưng lại rồi thì dòng suy nghĩ phức tạp kia của hắn lại cứ quanh quẩn trong đầu. Hắn thấy buồn nhẹ thoáng qua đôi mắt mình một chút nhưng vẫn không thể tạo được dòng nước mắt chảy ra.

“Mình so với anh Tuyên không có chút ưu điểm nào hết hả ta… trước giờ mấy lần đi chung với nhau đám con gái cũng tới xin được kết bạn facebook với ổng, còn mình thì đi thả kết bạn tùm lum đôi lúc người ta còn chẳng đồng ý! Mình cũng học giỏi, cũng chơi thể thao giỏi mà… sao chỉ có mỗi mình ông Tuyên là được nhiều người theo đuổi vậy trời!”

Thật ra nói bản thân không có người nào theo đuổi thì cũng không đúng, ở trong mục lưu trữ tin nhắn của hắn có rất nhiều những lời tỏ tình tán tỉnh đó chứ, chỉ có điều xem đi xem lại hắn vẫn chỉ thở dài như lần đầu tiên. Buông chiếc điện thoại xuống tấm nệm thêm một lần nữa, Tử Kỳ ngồi bật dậy vò đầu bứt tóc.

“Má nó, mắc gì toàn đàn ông nhắn tin gạ mình chơi gay không vậy? Mình là trai thẳng mà!”

Thể hiện ra số bức xúc trong lòng rồi, hắn lại để bản thân lắng xuống một chút giữa sự tĩnh lặng của căn phòng này. Thầm nghĩ cách tìm ra cho mình một cô gái tốt, lần này hắn lướt lướt trên màn hình kia xem đi xem lại facebook của nhiều nữ sinh trong trường, hắn rút ra kinh nghiệm bỏ qua những cô gái hot giống như Minh Trang, lòng tự nhủ cứ đẹp là được không cần phải hot.

“Cái gì đây…”

Nhưng thao tác của hắn lúc đó bất chợt khựng lại trước bài đăng của Nhật An, đây là một hình ảnh được chụp màn hình từ những bình luận hào hứng trong nhóm.

“Vườn nhà H… hình như là nhóm những người đọc truyện của H thì phải!”

Hắn bấm vào trong hình ảnh đó, thấy Lam Tuyên là người thả tim nên mới chú ý đến nội dung bài đăng một chút.

“Nay tui viết truyện ngắn mới nha mấy bạn, hai nam chính là T với K, tui để vậy thôi à, mấy bạn muốn suy nghĩ là Tùng với Khánh hay Thanh với Khiêm cũng được hết nè!”

Người bình luận bên dưới đạt đến hơn cả vài chục, nhưng số đông tự nhiên lại bình luận hai cái tên mà hắn có nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra được nổi.

“Tuyên – Kỳ nha tụi mày!”

“Ờ tao nghĩ là Tuyên với Kỳ ai làm gì được tao?”

“H ơi nhưng em thích nghĩ Tuyên và Kỳ được không H?”

“Kệ mẹ H viết gì, em ship Tuyên – Kỳ nha!”

“…”

Trời đất ơi!

Nội tâm hắn đảo lộn vài giây, nhưng những bình luận đó không phải là lí do chính. Lí do chính là Lam Tuyên cũng có mặt trong những bình luận của họ mặc dù hắn chưa từng thấy anh đi bình luận dạo bao giờ.

“Haha!”

Lần này anh để một icon cười ra nước mắt, nhưng chính bình luận đó của anh lại đạt số lượng người like cao nhất. Nội tâm hắn vẫn cứ hoang mang tột cùng, ngồi lầm bà lầm bầm một mình trên chiếc giường kia.

“Cái ông già này! Sao ổng toàn like mấy bài của anh H đăng vậy nhỉ? Mấy bài này toàn là link truyện của người ta mà? Bộ ổng cũng có thời gian rảnh để đọc truyện nữa hả trời?”

Ngồi đọc qua những bình luận dưới bài đăng, hắn tò mò trước một đường link mà Nhật An ghim bên dưới, lí do hắn tò mò thì cũng đơn giản mà thôi bởi vì cũng trên đường link đó, Lam Tuyên còn thả thêm một chiếc icon mặt cười haha. Khỏi phải nói cũng biết mức độ lan truyền của anh tốt đến thế nào, người nhấn theo dõi trên facebook của anh chỉ cần thấy anh xem qua những gì, like những gì hoặc là anh tương tác với ai họ cũng đều làm y như vậy để gây được sự chú ý với anh.

“Mày cười gì đó thằng kia? Có xem chưa mà cười? Fic mới đó nha, hot lắm luôn!”

“Em cười vì cách đăng bài của anh thôi chứ không có xem!”

“Tuyên xem đi, truyện H viết về Tuyên đang hot lắm đó!”

“Tuyên xem thử đi kể từ nay tụi mình chèo thuyền Tuyên – Kỳ đó nha!”

“Kỳ - Tuyên chứ má, Kỳ là top nha, tao tát vêu mỏ ra bây giờ, Kỳ của tao nằm trên nha mạy!”

“Kỳ làm sao mà công được, Tuyên công mới đúng!Kỳ thụ thấy mẹ đi à, một bé thụ quậy phá đáng yêu, ôi Kỳ của tao... ổng ở đâu, không biết còn sống không nữa, nếu còn sống thì mau mau về đi! Hic”

“Ừa tụi mày gọi nó về đi, nó không về là tao viết cho Tuyên đè nó chết lên chết xuống trong truyện luôn đó!”

“Haha, anh H thâm quá trời à!”

“Nói chứ Tuyên ơi, đọc truyện của anh H viết về Tuyên với Kỳ đi, vui gần chết!”

Hắn đọc đến những bình luận này, máu tò mò trong người như được trút vào thêm cả trăm lít, trước giờ lúc rảnh rỗi hắn cũng thường hay đọc truyện để ủng hộ H, nhưng truyện viết về mình thì khi nhấn vào đường link tay của hắn tự nhiên có chút run nhẹ.

“Ủa mà T với K cũng đâu nhất thiết là Tuyên với Kỳ, suy nghĩ chi cho nhiều, đọc thử mới biết!”

Nói rồi hắn mạnh tay nhấn vào nơi đường link đó, không biết giữa khoảng lặng men say một mình, Lam Tuyên ôm chai rượu đông trùng hạ thảo ngã người vào chiếc ghế lười trong căn phòng cô đơn kia. Anh cũng giống như hắn, cũng nhấn vào mà xem bằng những tò mò của chính bản thân.

Lưu ý: Truyện chỉ viết ra với mục đích giải trí, không cố tình xúc phạm hoặc công kích bất kì cá nhân nào! Hãy đọc truyện bằng một tư duy sáng suốt. Xin cảm ơn!



Chiếc ghế lười có màu xám ghi trước kia thường là vị trí quen thuộc mà anh hay ngồi đọc sách buổi tối. Chỗ này chill nhất phòng vì có thể nhìn ra được một góc Đà Lạt về đêm, phòng của anh ở vị trí cao, trời về khuya thì tiếng ồn ào cũng giảm hẳn đi. Sự yên tĩnh và chút men say kéo anh vào những cảm xúc kì lạ, anh ngồi xuống cạnh con gấu trúc cũng to bằng mình, nhấc chiếc ipad bên cạnh đó sẵn sàng cho những ngôn từ mà Nhật An viết.

Lam Tuyên vốn chưa từng thú nhận, nhưng chắc chắn số lần mà anh truy cập vào trang của H còn nhiều hơn cả Tử Kỳ. Lần này nếu như hắn tò mò đầu tiên, thì những chương NC mà Nhật An viết đã được anh xem đến thuộc cả rồi. Chút men say nhè nhẹ khiến tinh thần không còn được tỉnh táo, anh lại bắt đầu đảo mắt theo mấy dòng chữ nhỏ nhắn kia dưới một nền đen vô cùng đặc trưng. Đọc đến đâu, trong đầu anh cứ rõ ràng hiện ra từng chi tiết đến đó. Nói không ngoa thì cách miêu tả của H anh cũng có thể tưởng tượng tỉ mỉ trong đầu, nhưng việc tưởng tượng nhiều đi kèm với những nhớ nhung thật sự chẳng hay ho gì.

Anh nhớ em…

Nếu như T trong truyện H viết đã nhớ về người mình yêu đến mức ngớ ngẩn, thì bản thân của anh hiện tại cũng chẳng khác gì. Anh còn ngớ ngẩn hơn khi tựa vào con gấu bông bên cạnh, ngửi lấy mùi nước hoa mà mình đã xịt vào nó trước đó. Mùi nước hoa Tử Kỳ từng dùng mấy lần trong dịp đặc biệt. Anh cũng để ý thấy chai nước hoa này thường xuyên bị hắn vứt lăn vứt lóc nên mới nảy ra ý định xịt vào con gấu bông. Nhưng rồi ngồi cạnh nó hít một hơi dài, nếu so sánh với mùi cơ thể tự nhiên của hắn anh vẫn thích hơn. Nghĩ đến đó, Lam Tuyên kéo dưới đệm ghế ra chiếc áo mà Tử Kỳ từng mặc qua, hôm đầu tiên về nhà lúc dọn dẹp trong phòng tắm anh phát hiện ra nó vẫn còn được treo trên móc đằng sau cánh cửa. Có lẽ là dì Tư tới dọn dẹp qua nhưng không để ý. Mấy ngày nay anh không dám thắp trầm hương, giữ cái áo khư khư bên mình sợ chút mùi hương ít ỏi ấy tan mất đi.

Ngay bây giờ, cảm giác lâng lâng giữa cơn say hòa vào trong những tưởng tượng của anh ban nãy đã làm cho cả cơ thể rạo rực nóng lên. Hít thêm chút mùi của Tử Kỳ, đầu của anh rất nhanh sau đó bắt đầu mơ màng hình dung có hắn bên cạnh.

“Anh Tuyên xem thử clip này đi, trời ơi hai quả đào căng mọng của nữ diễn viên ta nói nó ngon…”

Hắn bất ngờ ngồi xuống cạnh anh trên chiếc ghế lười, cũng là cùng vị trí của con gấu bông, tay liên tục dúi vào mặt anh bắt xem cho được đoạn clip bậy bạ vừa tìm trên mạng.

“Thôi nha! Rảnh như vậy sao không lo học bài đi?”

“Học thì năm mười phút là xong chứ gì, anh học gì mà học cả ngày dữ vậy? Bỏ xuống bỏ xuống, xem clip giải trí chút đi rồi học tiếp!”

Trong dòng tưởng tượng đó của anh, Tử Kỳ vẫn là chính mình của những ngày đầu tiên anh biết, hắn bê bối mất nết đến mức có khi anh cảm thấy mình phải gồng cả người chỉ để chịu đựng. Anh lúc nào cũng nghiêm túc sẵn vậy rồi, chẳng một ai đã từng gặp qua mà lại phá vỡ được bức tường thành của anh. Chỉ có hắn, duy cũng chỉ có hắn và những mưu trò lắm tài nhiều tật của hắn mà thôi.

“Đừng học nữa mà, thôi anh không xem clip bậy thì em cho anh xem clip hài cũng được, clip này vui lắm, có mấy con mèo ngố cười đau bụng luôn! Chờ một chút để em tìm!”

“…”

Lam Tuyên ở cạnh hắn liếc mắt lắc đầu ngán ngẩm, hắn lại nhanh chóng thu cái đoạn clip bậy bạ kia, thao tác thuần thục bấm bấm lướt lướt sau đó cảm thấy ổn mới đưa cho anh xem thử.

“Nè nè, clip con mèo ngố nè vui lắm anh xem đi!”

“…”

Anh lại liếc mắt sang mệt mỏi xem thử, thấy quả thật ở đó đang chiếu đoạn clip quay lại cảnh ngố của mấy chú mèo, xem một lúc đúng là vui thật, Lam Tuyên tự nhiên đưa tay ra theo sự xúi giục của hắn, để hắn đặt vào bàn tay mình chiếc điện thoại kia. Mấy con mèo đáng yêu quá trời, anh xem mãi một lúc miệng cũng cong lên cười lúc nào chẳng hay.


Hắn ở cạnh tranh thủ dùng chiếc ipad chụp lại khoảnh khắc cười thật rạng rỡ của anh, nhưng có vẻ Lam Tuyên vẫn chưa hiểu được ý hắn. Chỉ đến khi mấy chú mèo trên màn hình biến mất, đoạn clip đang xem dở của anh lại chuyển thành clip bậy bạ, những hình ảnh rõ ràng tường tận đập vào trong sự chăm chú của Tuyên, anh cảm thấy đồng tử bất chợt giãn ra, mặt nóng lên, tim đập nhanh theo chiều hối thúc của những cảm xúc bấn loạn.

“Hahahaha, ui trời hóa ra anh không thích xem trai với gái, anh thích xem trai với trai chứ gì, hahaha!”

Giọng của hắn thách thức cười to, trên màn hình là hai thanh niên đang chăm sóc nhau vô cùng mặn nồng. Lam Tuyên cầm chiếc điện thoại đó, vứt không được chỉ có thể vội vàng tắt đi, nhưng xem ánh mắt anh nhìn hắn bây giờ hắn có tài bao nhiêu cũng chẳng thể đoán ra được nỗi lòng của anh.

“Nhìn cái gì, xem phim phải đúng gu chứ gì? Xin lỗi nha, hồi nãy rủ coi nam - nữ thì chê, giờ lại mở nam – nam để coi! Quá trời à…”

“Em đó…”

“Em làm sao nà? Em hiểu ý anh quá hả? Không cần phải cảm động đến như vậy đâu mà!”

“Em có biết từ ‘ngại’ đánh vần thế nào không hả Tử Kỳ?”

“Thì… Ngờ ai ngai nặng ngại chứ chẳng lẽ ngờ ai ngai ngã ngại…”

Trước dáng vẻ cười cợt của hắn, anh rốt cuộc cũng nghiêm giọng lại bắt đầu giáo huấn rập khuôn.

“Mấy chuyện tế nhị này đâu phải là cái để đem ra làm trò cười? Em làm vậy với người khác người ta sẽ nói em không biết xấu hổ cho coi!”

“Ủa, mắc gì phải xấu hổ?”

Hắn ngả ngớn tựa vào vai anh, vẻ mặt cứ làm như muốn thỉnh giáo lắm nhưng rõ ràng kiểu cười của hắn là cố ý chọc ghẹo anh.

“Anh thử hỏi mấy thằng khác trong trường coi, à mà anh hai cũng xem phim này chứ bộ, mắc gì phải xấu hổ? Anh làm như xem rồi là mất zin vậy? Có làm quá không ba?”

Cục tức kia nghẹn giữa cổ anh, nói với hắn chi bằng phí công, Lam Tuyên đành lắc đầu tránh đi, anh chỉ muốn đứng dậy để thoát khỏi sự chọc ghẹo cố tình của hắn, hắn lại ngang nhiên làm loạn mà kéo tay anh lại, lời trêu đùa hệt như chơi game, mỗi cấp độ tăng lên cũng khiến cho vẻ mặt anh đỏ rõ ràng.

“Thái độ này là sao dạ, giận em hả? Hay là… hay là… xem xong thấy hứng muốn lảng đi để giải quyết riêng?”

“Thái độ gì? Anh chẳng có thái độ gì hết!”

“Không thái độ sao mặt anh nặng quá vậy, để xem… trời, hay bị sốt rồi? Mặt nóng ran nè!”

Hắn đem bàn tay mát lạnh đó áp vào gò má của anh, anh như đụng phải điện cao thế vội vàng tránh đi. Nhưng càng tránh, Tử Kỳ càng cố ý áp người lại gần, hắn buông ra điệu cười gian xảo, bắt đầu tỏ ra mình hiểu biết mà phán vài câu.

“Em có bí quyết tuốt trụ rồng ba đời truyền lại… nếu anh chịu kêu em là anh, em sẽ dạy cho anh biết mùi cuộc sống! Sao hả, chịu không?”

“Dạy cái gì?”

“Thì anh muốn em dạy cái gì em đương nhiên sẽ dạy cái đó!”

Lời nói gian tà, ánh mắt gian xảo, một bàn tay gian ác của hắn cũng chầm chầm chạm vào giữa đũng quần của anh, bắt quả tang ở đó có một bí mật cứng cáp hiện hữu hắn thích thú cười nhạt kéo theo cả một đám quỷ sau lưng. Chỉ là Tử Kỳ không hề biết khi anh mạnh mẽ nắm lấy cổ tay của hắn, phía sau anh cũng đã tồn tại cả địa ngục rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.