Chương trước
Chương sau
Tác giả: HTS

---

Nếu như có thể nói cho hắn biết rõ tâm tư của mình, anh chắc chắn sẽ nói với hắn về lí do khiến cho trái tim anh rung động. Để hắn hiểu rằng trải qua những ngày tháng ngắn ngủi thế kia điều gì đã khiến anh thay đổi cảm xúc một cách nhanh chóng đến vậy.

Anh chưa từng thừa nhận bao giờ, nhưng có lẽ sự hồn nhiên trong suy nghĩ của hắn mới chính là thứ khiến anh luôn để tâm đến. Anh thích cách mà hắn luôn cười lạc quan với mọi vấn đề, thích cả trái tim lương thiện đó khi nhắc đến người hắn thích. Có những lần, bởi vì những bày tỏ đơn giản của hắn đối với Minh Trang, chút tình cảm đơn thuần giản dị mà cô nàng đó không hề xem trọng nhưng hắn lại chẳng biết là anh khao khát ra sao.

Thật ra Tử Kỳ hắn ngốc lắm, đối với những việc làm hại đến người khác thế này trước giờ chắc chắn chưa từng dám nghĩ ra. Anh không cho rằng bản thân biết rõ về hắn ta nhưng anh tin vào những suy đoán của mình về hắn. Ít ra từng gắn bó được một thời gian, ít ra những gì hắn đã làm cho anh cũng đủ để chứng minh sự lương thiện đó có sẵn nơi tâm tính của hắn rồi. Nếu bây giờ mà hắn thay đổi, vì bất kì một lí do nào anh cũng chẳng muốn.

Ừ thì cũng đúng thôi, ai lại muốn người mình rất thích cuối cùng lại biến thành một người hoàn toàn khác lạ đâu chứ?

Là bởi vì những lo lắng đó nên anh mới chẳng nghĩ gì nhiều mà vội vàng chạy đến đây. Đợi đến lúc đứng trước cánh cổng rào kín bưng kia, lòng của anh mới dần dần ngộ ra một chuyện rất trớ trêu.

Mình chưa từng bày tỏ, Tử Kỳ cũng chưa từng chấp nhận tình cảm của mình, vậy thì… liệu rằng mình có tư cách để xen vào chuyện này hay không?

Sở dĩ phải phân vân như vậy cũng là vì lần trở về này của hắn, anh không muốn tiếp tục đối diện với hắn bằng tư cách “anh – em” nữa.

Nếu mình cứ tiếp tục dùng vị trí của một anh lớn để ngăn cản chuyện sai trái người ta làm ra, những hiểu lầm về cảm xúc này của mình biết đến bao giờ Tử Kỳ mới hiểu hết được?

“Lam Tuyên!”

Khoảnh khắc đứng lặng người sau nhiều suy nghĩ của anh bị một giọng gọi dứt khoát từ xa làm cho cắt ngang. Rin cùng với một vài người bạn của mình vội vàng chạy tới. Thấy phút chậm trễ vì mãi suy nghĩ của Lam Tuyên còn bày ra đó, người kia đem cả sự khẩn trương ra mà hối thúc.

“Sao vậy? Có muốn xông vô không? Cả đám cùng xông vào! Tuyên đừng lo, tụi này sẽ hỗ trợ hết mình!”

“Tôi…”

“Tôi cái gì mà tôi? Ông mà cứ lề mề như vậy… thằng Nhất Linh nói không chừng mấy bữa nay nó ăn luôn thằng Kỳ rồi đó! Can đảm lên chút đi!”

“Can đảm?”

Ừ nhỉ? Hóa ra anh chỉ thầm thích hắn vậy thôi, đến một chút can đảm để đối diện với bản thân cũng chẳng hề có, anh biết lấy đâu ra can đảm để bày tỏ cảm xúc này cho hắn hiểu đây. Người ở xung quanh anh, dường như ai cũng thấu rõ nội tâm này mất rồi. Chỉ có mỗi mình hắn, người mà anh luôn mong muốn nhất mãi đến tận bây giờ vẫn chưa hay biết gì cả.

Hắn chẳng những không nhớ lời mình từng hứa với anh mà lại còn quên cả chuyện anh dặn dò vào đêm hôm ấy. Anh bảo hắn phải an toàn quay trở về, bởi vì còn một chuyện vô cùng quan trọng mà anh muốn nói với hắn. Nhưng Tử Kỳ chỉ hứa cho qua vậy thôi, kể cả khi có cơ hội được bình an trở về có lẽ hắn lại chẳng quan tâm đến những chuyện anh muốn nói trước đó. Cũng không nghĩ rằng sau gian khó, mối quan hệ của hai đứa sẽ càng bền chặt hơn. Nếu như hắn suốt nhiều ngày qua không quay trở về chỉ vì muốn thỏa mãn sự trừng phạt kia dành cho kẻ xấu, nếu như nghĩ rằng hắn chỉ vì điều đó mà mặc kệ sự quan tâm lo lắng của gia đình dành cho mình, anh bây giờ cứ thầm trách hắn thế này thì có đúng không?

Trong số gần mười người tham gia vào cuộc rượt đuổi đêm đó, qua tìm hiểu thì anh cũng biết gia đình mỗi người đều có những khó khăn riêng. Nếu không phải cuộc sống tàn nhẫn với họ, chắc là họ cũng chẳng chọn việc làm ăn phi pháp để có được đồng tiền đâu.

Nhớ không lầm thì hắn cũng đã từng nói với anh, nếu xã hội không dùng tình thương để trao cho những sai lầm một cơ hội mới, biết bao giờ lương thiện mới được duy trì trong nhân cách mỗi chúng ta?

Vậy thì tại sao hắn lại quên đi những lời tốt đẹp đó, tại sao anh lại phải chứng kiến là hắn đổi khác thật nhiều dù chỉ xa nhau mấy ngày thôi? Cái cảm giác khó tả của anh lúc nhìn hắn qua màn hình ban nãy cứ thôi thúc mãi chẳng ngừng, dù là giữa khuya đường vắng vẻ, dù cái chân còn thấm đau đớn chưa nguôi, dù có thể những quyết định này không đúng. Nhưng mà anh vẫn nghĩ phải bằng mọi giá đưa hắn quay về.

Tử Kỳ vào lúc này còn mải mê cười vật vã trước cảnh khốn đốn của đám người kia, hắn không ngừng hả hê vì sự đầu hàng của họ trước số tiền hai mươi triệu mà Nhất Linh hứa, bởi vì để tránh đám chó dữ giữa nhiều chướng ngại vật kia là điều vô cùng khó khăn, nội trong ngày trước đó không biết mấy lần đã có những người sợ quá ngất đi. Đó là còn chưa kể cấp độ khó khăn đã được tăng lên bằng những chiếc bẫy cố định dưới đất.

“Anh ơi, em xin thua ạ… em không chạy nổi nữa… cho em ra đi ạ!”

Hiện tại dưới khoảng đất trống kia chỉ còn lại bốn người thôi, mấy người đầu hàng từ trước đó được cho vào bể nước tắm cùng với các loài bò sát, họ đều sợ đến mức ngất xỉu lúc nào chẳng hay. Lần lên tiếng xin thua ban nãy thuộc về một người đã kiên trì suốt đầu buổi đến giờ, mặc cho đám chó săn cứ liên tiếp được thay đổi mỗi lần có ai đầu hàng thử thách.

Hắn ngồi ở bên cạnh Nhất Linh, sự hứng khởi ban đầu chợt thu nhỏ lại, ánh mắt đầy lo lắng vì cuộc vui của hôm nay chóng tàn hơn hẳn so với hôm qua. Bắt đầu chẳng bao lâu mà lại có quá nhiều người rời đi như vậy.

“Anh Linh, mình để bẫy như vậy thì cũng vui đó… nhưng mà liệu có ác quá không? Lỡ đạp trúng là đi tong cái chân luôn… mấy người đó ai cũng sợ nên đâu có dám chạy giống hôm qua đâu…”

“Em vẫn còn lo lắng cho tụi nó hả? Thử nghĩ đi, nếu không phải Lam Tuyên đạp trúng cái bẫy mà ngược lại là em thì sao? Ban đầu em cũng nói nhìn anh mình rơi vào trong hoàn cảnh đó em cũng thấy đau thay kia mà… cái bọn này, tụi nó không trải qua thì làm sao dám chừa cái thói làm chuyện ác đó chứ?”

“Nhưng mà…”

“Bảo anh tha cho tụi nó cũng được thôi, nhưng biết đâu được vài tháng nữa tụi nó lại nhận tiền rồi làm chuyện xấu với em thì sao?”

“…”

Hắn thinh lặng một chút sau khi nghe những lời đó của anh, ánh mắt vui vẻ lúc ban đầu hóa thành lo lắng hướng về dưới sân đất kia, nhìn thấy đám chó hung dữ cứ liên tục chuyển hướng đuổi theo đám người khốn khổ, mà xem chừng cả ngày hôm qua mấy người đó cũng đủ tơi tả rồi, đến hôm nay có chạy bán mạng cũng không thể chạy nổi nữa. Tinh thần cảnh giác vút cao lên đỉnh điểm, vừa tránh chó lại vừa tránh bẫy, chạy đằng trời cũng không thể thoát được việc truy đuổi chẳng ngừng dưới kia.

“Nhưng mà như vậy cũng không đúng, cái bẫy thú mà anh Tuyên đạp trúng đó là của mấy người đi rừng chứ đâu phải của tụi nó đặt đâu… mình chỉ làm chuyện này cho vui thôi mà, nếu lỡ tụi nó đạp trúng thật thì đau đớn lắm, như vậy… có khác nào mình cố ý tra tấn tụi nó đâu? Vi phạm pháp luật đó anh…”

“…”

Chàng thiếu gia giàu nứt vách kia quay sang nhìn hắn, đúng là cái điệu bộ lo lắng lương thiện của ngày đầu tiên mà anh từng gặp. Ngày hôm đó, hắn đến cả một con mèo nhỏ cũng sợ nó đau, đương nhiên nếu đối diện với việc có ai đó giẫm phải bẫy trước mắt dù là thân hay thù hắn cũng không muốn.

“Chứ không phải hồi tối hôm qua em nói muốn vậy hay sao? Anh chỉ đang chiều theo ý em thôi mà…”

“Vậy giờ anh chiều theo ý em thêm lần nữa đi, cho dừng đi… mình tháo mấy cái bẫy đó ra, rồi chơi lại từ đầu cũng được!”

Lần này hắn khẩn thiết năn nỉ, đôi bàn tay đầy những vết thương chưa lành hẳn kia vội vàng nắm lấy cánh tay của anh mà lay lay nhẹ.

“Đi mà anh, làm vậy… lỡ đứa nào đứt chân chảy máu ở đây thì thấy ghê lắm! Em chỉ muốn tụi nó hiểu cái cảm giác bị truy đuổi thôi, dù sao… tụi nó cũng vì tiền nên mới làm vậy, mình quăng bẫy vô đó để tụi nó mà đạp phải thì liệu có ác quá không? Làm như vậy… chẳng vui chút nào hết!”

“Em đó, anh chiều em hơi nhiều rồi đó, nhìn thử đi…”

Người kia cúi xuống chỗ cái thùng bên cạnh vị trí đang ngồi, lấy ra từ trong đó một chiếc bẫy giống y hệt mấy cái bẫy được cố định dưới khoảng đất trống. Tử Kỳ chầm chậm cầm lấy nó, mới nhận ra mấy cái bẫy này nhẹ tênh, hình như không giống với cái bẫy mà hắn đã gỡ ra từ chân của Lam Tuyên trước đó.

“Ủa?”

Thấy vậy hắn ngơ ngác lật qua lật lại xem thử, không ngờ cái bẫy kia chỉ được làm giả từ nhựa và giấy. Nếu nhìn xa thì khó phân biệt, nhưng nhìn gần thì chẳng sai được.

“Ủa?”

Thấy Tử Kỳ liên tục tròn mắt kinh ngạc, anh không tài nào cầm lòng nổi trước sự đáng yêu của hắn, vội vàng đưa tay ra búng nhẹ lên trán hắn ta một cái, điệu bộ cười đùa cưng chiều đến hết mực.

“Anh biết em chỉ giỏi mạnh miệng chứ kiểu gì nửa chừng lại không đổi ý. Mấy cái bẫy này anh thuê người làm đó, nhìn y như thật vậy thôi chứ không có tác dụng gì đâu…”

“Trời, ai mà giỏi quá vậy? Làm y như thật luôn đó, cách tô màu cũng đỉnh nữa…”

“Thì mấy anh làm mô hình trong công ty của ba anh chứ đâu, có mấy anh từng được du học ở nước ngoài về, dựng mô hình để làm đồ họa cho game đỉnh lắm, anh có cái này cho em xem nè!”

“Dạ…”

Để thể hiện tình cảm cuồng nhiệt của mình với hắn, Nhất Linh thậm chí còn đặt cả mô hình chibi mà hắn đã vẽ bản thân. Nhưng xem ra cái mô hình này có cải tiến hơn một chút, Tử Kỳ nhìn thấy ở đó có hai nhân vật nhỏ đang ôm ấp nhau, nhận ra một trong hai là do mình vẽ, vậy còn cái còn lại…

“Là anh vẽ đó, Kỳ vẽ anh nên anh cũng vẽ em nữa! Làm hai đứa nó thành mô hình vậy luôn! Em thấy sao? Đáng yêu không?”

“…”

Cầm trên tay hai nhân vật đó, hắn ngồi ở phía trước, còn nhân vật mà hắn đã vẽ cho Linh lại ở phía sau. Nhưng có điều cái hành động ôm ấp kia mà Nhất Linh tạo hình ra lại khá giống với chút hình ảnh nào đó rất quen thuộc trong tâm trí hắn. Khiến cho sự chú ý của hắn không đặt vào mô hình đầy đắt giá, chỉ thẫn thờ nhớ đến việc Lam Tuyên đã ôm chặt lấy mình vào đêm hôm đó.

“Tử Kỳ!”

“…”

“Tử Kỳ!”

“…”

“Em sao vậy? Tử Kỳ!”

“À… dạ, không sao… em chỉ đang suy nghĩ chút thôi! Tại cái mô hình này làm em nhớ lại, hôm đó trong hang lạnh lắm… mà đồ của anh Tuyên thì ướt hết trơn nên phải thay ra, hình như em có kể cho anh nghe rồi đúng không, cơ mà… lúc em ngồi hong đồ cho anh Tuyên rồi anh Tuyên cũng tới ngồi gần ôm em giống như vậy nè…”

“…”

Sao giữa chừng im lặng của anh, anh lại có cảm giác như hắn rất vui vẻ rất hạnh phúc khi nhắc đến chuyện người kia ôm hắn vậy chứ? Ánh mắt của Tử Kỳ cứ sáng rực lên, mà chút hi vọng nhỏ trong lòng của anh thì tối sầm lại.

“Trả nó lại cho anh đi!”

“À dạ…”

Anh thấy tim mình cứ nhói lên một cách khó tả, nhận lại chiếc mô hình thay cho những lời bày tỏ. Điều mà anh trông đợi chỉ là câu hỏi của hắn mà thôi, anh muốn hắn hỏi mình về lí do lại làm ra cái mô hình này, muốn hắn thắc mắc khi nhìn thấy nhân vật của anh ôm chầm lấy nhân vật hắn trong bộ dạng chibi đó. Ít ra hắn nên hỏi lí do và cũng không nên kể về một người mà anh chẳng muốn nhắc vào khoảnh khắc này.

“À mà chắc hết ngày mai thôi thì em về nhà, cái hợp đồng của ba anh với bên kia đã kí xong xuôi rồi mà đúng không? Ba anh nói, ngày mai em đi ăn cùng nữa là xong rồi đó! Tự nhiên giờ lại nôn nóng muốn về ghê, không biết cái chân của anh Tuyên có ổn không nữa…”

“…”

“À mà điện thoại của em chừng nào mới có ha, sửa lâu ghê!”

“Tí về nhà anh đưa cho, thay màn hình với chạy lại chương trình nên hơi lâu, hồi nãy thợ có nói sửa xong rồi mà anh quên nói với em!”

“Dạ…”

“Tử Kỳ nè…”

Đôi bàn tay một người cứ mãi mân mê khối mô hình kia, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng sự vòng vo cũng trọn vẹn hóa thành câu, chỉ là anh có hơi ngập ngừng một chút, mặc dù bản thân cũng đã can đảm hơn rất nhiều mới trực tiếp hỏi hắn ta.

“Em không thắc mắc… lí do vì sao… anh lại làm mô hình có tư thế như vậy sao?”

“Tư thế? Ý là… à cái con nhân vật chibi của anh ôm em đó hả?”

“Ừ…”

Sự trông đợi của anh thật ra cũng nhiều, khi nhận lại chỉ là một nụ cười đầy thản nhiên của hắn.

“Có gì đâu mà ngạc nhiên, chỉ là ôm thôi chứ có gì lạ đâu!”

“…”

“Em dễ thương như vậy ai mà lại chẳng muốn ôm em, kaka!”

“Đúng là em dễ thương thật đó, nhưng mà việc anh muốn ôm em không phải chỉ vì em dễ thương nên anh mới muốn như vậy!”

“…”

Anh biết mình có nhiều lợi thế hơn là người kia, nên nếu có thể trực tiếp nói với hắn thì chắc chẳng có điều gì ngăn anh được vào lúc này cả. Thật ra anh cũng không sợ mình thất bại, nếu như hắn từ chối chỉ vì bản thân là trai thẳng thôi có lẽ anh vẫn chờ đợi được. Nhưng cảm giác của anh bây giờ lại không hề ổn, nhất là những ngày ở gần nhau như vậy, Tử Kỳ thỉnh thoảng lại cứ nhắc đến tên Lam Tuyên. Hiện tại điều mà anh sợ nhất khi theo đuổi hắn chính là việc hắn biết Lam Tuyên đang thầm thích mình, hai là hắn nhận ra bản thân cũng có tình cảm với anh trai nuôi. Vậy nên có thể anh sẽ gấp gáp hơn một chút, trước khi để người kia có cơ hội được bày tỏ những lời tương tự giống như thế này, anh muốn mình phải thẳng thắn nói với hắn một lần, rồi sau đó dù câu trả lời của hắn ra sao anh cũng sẽ an tâm chấp nhận là mình đi trước một bước.

“Tử Kỳ, anh nghĩ là em cũng biết rồi chứ? Chuyện anh thích em đó… từ trước đến giờ nhiều lần anh nói đều không phải chỉ nói cho vui! Anh biết sẽ hơi khó bởi vì em không phải là gay… nhưng mà…”

“Vậy chuyện anh cứu em, chuyện anh chăm sóc em suốt những ngày qua, chuyện anh sẵn sàng bỏ tiền ra để làm mấy trò vui này vì em… tất cả chỉ là để có cơ hội nhận được câu trả lời của em thôi sao?”

“Tử Kỳ… đúng là vì thích em nên anh mới làm tất cả những chuyện thế này, nhưng mà… nhưng mà anh tuyệt đối không làm như vậy để ép buộc em đồng ý…”

“Thật sao?”

“Anh…”

Trước đó hắn vốn dĩ rất vui vẻ và hào hứng, mọi hành động lời nói cũng đều vô cùng thân mật đem dành cho anh. Nhưng hiện tại khi hắn nghiêm túc hỏi anh, chỉ hai từ cùng với biểu cảm trầm ngâm thế kia, chẳng hiểu sao rất nhiều tự tin cuộn trào như sóng của anh ban đầu giờ lại êm ả và lắng xuống một cách thầm lặng như không.

“…”

Anh im lặng mỉm cười dời ánh mắt đi, cảm giác vào lúc này nếu chỉ gọi là “buồn” thôi chắc không hề đủ. Bởi vì đúng như anh cảm nhận, giây phút nghe hắn hỏi “thật sao?”, lại còn đối diện với biểu cảm của hắn, trái tim anh thực sự đã tổn thương một chút rồi.

“Dừng đi, cho mấy đứa nó vào nghỉ ngơi uống nước một chút đi!”

Cuộc truy đuổi dưới kia là anh yêu cầu ngưng lại, trước khi hắn cảm thấy đủ vui để thôi không muốn xem nữa. Điều này giống như anh đang tìm một cách gì đó để che giấu chút gượng gạo của mình trước hắn. Anh chỉ tự hỏi lòng là tại sao chứ? Dường như ai cũng nghĩ rằng những tình cảm thật lòng sẽ hóa thành không khi vô tình đem tiền bạc ra mà bày tỏ.

“Anh Linh… giận em hả?”

“Không phải, anh chỉ hơi bất ngờ vì em hỏi anh câu đó mà thôi, chắc là có lí do gì đó để em nghĩ anh như vậy! Nhưng mà câu trả lời của anh là không! Anh thích em, cũng đang rất nghiêm túc theo đuổi… nhưng không phải những chuyện anh làm là muốn em phải biết ơn để rồi chấp nhận tình cảm của anh! Việc anh xuất thân từ gia đình khá giả, hay việc anh dùng tiền để chiều chuộng người anh thích… với anh… nó chỉ là…”

“Em biết rồi! Vậy nên em mới đồng ý giúp ba anh thắng vụ hợp đồng với ba thằng Bảo. Nói chung là… em cũng không muốn em phải mang ơn anh nên mới đồng ý giúp đỡ xem như trao đổi! Chuyện này… đừng để nhà em biết được không?”

“Vậy là…”

Nghe hắn nói như vậy, khoảng trầm lặng ban nãy trong lòng của anh giờ lại chầm chậm dâng lên tựa cơn sóng ngầm. Anh lại ngước lên nhìn, lại thấy lòng nhẹ nhõm vì nụ cười này của hắn. Vì những lời mà có nằm mơ chắc anh cũng chưa từng nghĩ sẽ được nghe qua.

“Thì em nghĩ nếu như có yêu đương cũng nên sòng phẳng một chút, chứ cái kiểu mang ơn rồi buộc lòng phải chấp nhận hẹn hò này kia nó ảo lòi quá… kiểu như phim ấy, em không thích như vậy!”

“Vậy Tử Kỳ không ngại nếu thử một mối quan hệ với người cùng giới như anh chứ?”

“Chuyện này…”

Có vẻ như lại bàn vào những vấn đề nghiêm túc, hắn lại nhấc li nước trên bàn uống lấy một ngụm, muốn suy nghĩ thật kĩ và lựa lời thật thích hợp để anh hiểu được nội tâm của hắn trước tình cảm anh dành cho.

“Anh Linh cũng biết em thoải mái mà, là một người ủng hộ LGBT nên em cũng không đặt ra giới hạn trong cảm xúc của mình! Chỉ là rơi vào thời điểm này… em chưa thể nhận lời anh được! Em cảm thấy mình bị thu hút bởi con gái nhiều hơn… em đang đợi đủ mười tám tuổi để thử… chứ trước giờ cũng chưa từng quan hệ với con gái nên em tò mò dữ lắm!”

“…”

Câu trả lời của hắn đúng là thật lòng, nhưng người nghe như anh lại bất chợt không kìm được bật cười thành tiếng. Anh khiến hắn giật mình nhìn lên, đôi mắt đầy ngơ ngác chuyển sang liếc nhẹ đối phương, giọng điệu đáng yêu đó lại quay trở về.

“Em nói thật mà, anh cười chọc em gì chứ? Em còn zin đó, nên lần đầu cũng muốn thử với con gái trước!”

“Haha… anh chỉ mắc cười vì mấy lần em nổ thôi, có lần em nói với Lam Tuyên thì phải, khoe cái gì mà ở bên Mỹ đã làm hết rồi… vậy hóa ra là nổ thật hả?”

“Anh thôi đi nha! Em nổ thì sao? Anh biết rồi thì tốt nhất là nên ngậm cái miệng lại đi, đừng có để cho người khác biết!”

“Người khác là ai? Phải ví dụ cụ thể ra nha!”

Tiếng cười nói của hai người vào lúc này thoải mái vang lên giữa bầu không khí vui vẻ. Không biết chỉ cách đó một cánh cửa thôi, Lam Tuyên lại căng thẳng như nắm lấy một sợi dây treo mình ở giữa không trung. Anh muốn đích thân mình ập vào buộc hắn quay về, nhưng nếu hắn không muốn quay về vì tránh mặt anh, liệu rằng còn lí do nào đó để thuyết phục hắn hay không?

“Sao? Có xông vào không để còn biết đường?”

“…”

Mặc tên Rin cứ liên tục hỏi và giục, anh vẫn khó khăn suy nghĩ mãi chuyện đó trong lòng. Thật ra, dù cho anh có từng hành động khó hiểu, dù cho hắn có nghi ngờ tình cảm trong lòng anh nhưng dù sao cũng chưa một lần chính miệng anh thừa nhận mà. Vậy thì có lẽ cũng không cần phải phân vân nữa, anh cứ đến đưa hắn về trước, thoát khỏi những chuyện xấu làm hại người khác mới là quan trọng, rồi sau đó nếu có cơ hội anh sẽ lo chuyện của bản thân mình sau.

“Vào hay không quyết định lẹ đi!”

“Vào!”

Lần này sau giọng gấp gáp hỏi của Rin. Anh ngước lên nhìn hắn kèm cái gật đầu chắc chắn của mình, Rin lập tức phất tay ra hiệu cho đám bạn mình dàn xe thành một hàng ngang trước cánh cổng kia. Bởi vì bốn chiếc xe chia thành tám người nên hiện tại bốn người trên xe không ngừng rồ ga tạo thành tiếng ồn, cùng lúc đó bốn người đứng ở bên dưới liên tục dùng cây đập vào cánh cửa rào bằng sắt kia.


Những tiếng ồn đập phá cùng với tiếng của động cơ xe máy không ngừng gầm rú vang vào bên trong. So với vị trí của Tử Kỳ và Nhất Linh ngồi hiện tại, có vẻ cánh cửa cổng cũng không quá xa, chỉ cần vài ba tiếng đập phá vang lên liên tục trong khoảng thời gian ngắn ngủi đã có thể truyền tới một sự kinh động mạnh mẽ.

“Có chuyện gì vậy?”

Nghe thấy những âm thanh ồn ào phát ra, Nhất Linh cũng khẩn trương đứng dậy hướng tầm mắt về chỗ đám người làm để xem tình hình. Một trong số thân cận nhất đám người đó ghé mắt lại gần cái lỗ nhỏ xíu ở trên cánh cửa, nhìn thấy đám đông quen mặt gầm rú xe bên ngoài cánh cổng nhưng không rõ được là ai cả, hắn đành nhanh chóng chạy vào trong để báo tình hình cho chủ nhà biết.

Khoảng thời gian chờ đợi càng lâu, những tiếng ồn ào kia càng vang lên dữ dội hơn giữa đêm thanh vắng. Nhất Linh đoán trước chuyện không ổn nên mới đẩy Tử Kỳ vào trong căn phòng nghỉ riêng của mình, dặn dò hắn kín tiếng ở đó chờ mình quay lại.

“Đi thôi, ra mở cửa xem thử!”

Anh dắt theo mấy tên thân cận đã làm việc ở gia đình nhiều năm, cả nhóm hướng về phía cánh cửa cổng kia mà tới. Mặc dù lòng đoán trước sự xuất hiện bất ngờ này chắc chắn có liên quan đến Lam Tuyên, chỉ có điều Nhất Linh không ngờ là đối phương lại tới cùng với bạn bè của Rin.

Mấy hồi đập cửa và rồ ga liên tiếp diễn ra, nhưng chẳng thu về được chút động tĩnh nào. Thằng Vinh Gấu liền quay ngoắt sang tỏ vẻ bực mình, giọng điệu nó quát lên dưới một nét mặt rất muốn gây chuyện.

“Má nó, tụi này lì như trâu vậy? Đập đến mức này mà không có động tĩnh gì luôn!”

“Nếu tụi nó không chịu mở cửa thì sao?”

“Đập tiếp đi! Đập mạnh lên cho tao!”

Lần đập cửa tiếp theo sau lời ra hiệu của Rin càng mạnh mẽ gấp đôi lần, nhưng khác với mấy trận ầm ầm gầm rú ban đầu, hiện tại chỉ vừa mới vang lên vài tiếng đã thấy phần mối khóa giữa hai cánh cửa có chút động đậy.

“Ê nhìn kìa!”

Vậy là bọn chúng bắt đầu giảm tiếng ồn từ động cơ của xe máy, mắt đứa nào đứa nấy dán chặt vào cánh cửa kia nôn nóng chờ đợi. Đến khi phần ánh sáng từ bên trong khu đất đó xuyên qua khe hở lọt ra bên ngoài, khoảng không gian kín bưng cũng từ từ được hé mở.

“…”

Bên trong đó, người xuất hiện sau cánh cửa rào đường đường chính chính đối diện với nhóm quậy phá lại là Nhất Linh. Trên chiếc moto nhỏ của mình, Lam Tuyên vẫn lạnh lùng dùng ánh mắt đó hướng về đối phương, chờ đợi nhìn thấy sự bất ngờ hiện ra nơi gương mặt của chàng thiếu gia kia, vậy mà đến cả một thái độ lo sợ bất an nho nhỏ cũng chẳng hề có.

“Ủa Tuyên? Sao lại… đi với mấy người này nữa rồi? Đúng là bất ngờ quá nha, con nhà gia giáo mà lại chơi với tụi học trò hạng chót của trường vậy sao? Còn bị lôi vào chuyện phá làng phá xóm này nữa, tự nhiên lại kéo cả đám tới đập cửa ở đây…”

“Không cần phải nói nhiều làm gì! Gọi Tử Kỳ ra đây ngay đi!”

“…”

Thái độ và giọng điệu đầy chắc chắn này của Lam Tuyên khiến cho đầu chân mày Nhất Linh khẽ cau cau lại. Nhưng cũng bởi vì không biết trước người kia đã nắm bằng chứng trong tay, chỉ suy đoán đối phương nhận lời thúc bách của đám bạn xấu, Nhất Linh vẫn ra vẻ vô tội, ánh mắt có phần ngơ ngác muốn tiếp tục hỏi han xem tình hình sự việc đã tới đâu rồi.

“Cảnh sát điều tra được rồi sao Tuyên? Bảo là Tử Kỳ ở chỗ của Linh à…”

“Tránh ra!”

Dòng trao đổi ngắn ngủi của người kia không đủ thuyết phục để ngăn lại sự nóng giận trong ánh mắt Lam Tuyên, hiện tại chẳng phải đám bạn của tên Rin là người chủ động nhưng lại chính là anh chủ động lên ga dứt khoát tiến thẳng xe tới trước chỗ Nhất Linh đang đứng, ở đó có nhiều người dàn thành hàng ngang che chắn trước cửa. Lam Tuyên vẫn nhất quyết tiến lên phía trước, dọa cho họ sợ bị xe quẹt đành phải lui ra, duy chỉ có Nhất Linh là vẫn đứng lì ra đó, ánh mắt dần dần chuyển sang vẻ khó chịu, lời nói cũng không còn khách sáo như ban đầu nữa.

“Tuyên muốn làm gì cũng không thể vô phép xông vào địa bàn của người khác như vậy cả! Trước giờ Linh rất tôn trọng Tuyên, ba mẹ Tuyên và ba mẹ Linh cũng biết đến nhau, họ là đối tác làm ăn nhưng chắc cũng xem nhau như bạn bè rồi! Tuyên hành động thế nào cũng phải xem lại sự nể nang của ba mẹ Linh từng dành cho ba mẹ Tuyên đi chứ!”

“Xem như bạn bè? Vậy họ có biết con trai của họ giữ con nuôi của nhà tôi lại hay không? Ba mẹ anh có biết chỉ vì anh mà ba mẹ tôi phải bỏ công sức thời gian ra để tìm kiếm ở khắp mọi nơi hay không? Đó gọi là nể nang đó à?”

“Tuyên cứ khăng khăng khẳng định Kỳ ở đây, ít ra cũng phải có bằng chứng cụ thể! Đâu phải cứ muốn nói là nói được đâu?”

“Anh muốn bằng chứng thì mời anh bước ra, nếu còn ngoan cố nữa lỡ tôi chạy xe vào anh có xảy ra chuyện gì thì cũng đừng trách là tôi không nể nang!”

Vừa nói dứt lời, tay phải của Lam Tuyên cũng nhanh chóng vặn ga lên để tạo thành tiếng động cơ gầm rú. Nhưng mà sự kiên định xông vào vẫn bị giới hạn trước đôi chân đầy cố chấp còn đứng yên đó. Bên trong khu đất kia có một dãy nhà, tầng hai của dãy nhà là phòng nghỉ của Nhất Linh, nơi mà Tử Kỳ đang thấp thỏm đứng đó trông về chỗ cánh cổng rào mở toang. Hắn thấy Lam Tuyên lái chiếc moto đó ngập ngừng ở cửa, nhưng Nhất Linh vẫn bằng mọi giá chắn ngang không để anh vào. Hai bên lời qua tiếng lại chẳng lâu, cuối cùng cố chấp của một người đã đẩy nóng giận và liều mạng của người kia lên đến cao trào. Khoảnh khắc Lam Tuyên phóng xe tới vượt ngang qua Linh, đám bạn của tên Rin ở phía sau đó cũng không ngừng nẹt pô và lao tới, cả một vùng hỗn độn quay cuồng khiến Linh ngã xuống mặc dù thực tế chẳng có xe nào va quẹt vào anh cả.

“Anh Linh…”

Tử Kỳ bên trong đó nóng ruột không chịu được nữa, hắn cố gắng trụ khoảng một lúc nhưng đến khi Nhất Linh ngã xuống mọi lo lắng lại khiến cho hắn quên mất bản thân. Giờ có ẩn nấp hay là giữ bí mật gì nữa chắc chẳng còn quan trọng đâu. Dù sao ban đầu hắn cũng định ngày mai trở về, nghĩ đến đó Tử Kỳ vội vàng mở cửa chạy xuống. Xe của nhóm bạn kia xông vào một khoảng, cuối cùng bị đám người làm của Nhất Linh dàn hàng chặn lại. Một trong số đám người làm đó chen qua giữa năm chiếc xe, đỡ lấy cậu chủ mình còn loay hoay dưới mặt đất sau trận choáng váng.

“Anh Linh, không sao chứ?”

Nhưng mà cái giọng hỏi từ sau đám người vang lên mới là điều khiến cho Linh lo lắng, anh gạt đi sự quan tâm của người đứng cạnh mình, bước tới thêm vài bước để thấy rõ hơn, nào ngờ Tử Kỳ thực sự đã xuống tới nơi rồi.

“Tử Kỳ…”

Lam Tuyên có vẻ cũng giống hệt như anh, người vừa nghe đã nhận ra giọng của hắn. Vội vàng nhón người lên một chút để tận mắt nhìn thấy hắn xuất hiện thực tế bên ngoài mà không phải là qua màn hình video. Chỉ có điều, Tử Kỳ dường như chẳng hề để tâm đến trông đợi của anh, hắn cũng không ngó nhìn đến bộ dạng chờ đợi đến tiều tụy của anh vào giây phút đó. Mặc cho anh vứt xe đổ ầm xuống đất, mặc luôn cả mấy bước chân còn khập khiễng hướng về phía hắn mừng rỡ gọi tên.

“Tử Kỳ…”

Hắn bước tới một bước, đám người làm của Linh cũng kiêng nể ý tứ tránh người ra cho hắn tiện đường, mấy tên biết để tâm lấy lòng Nhất Linh thậm chí còn dìu dắt và thể hiện sự quan tâm với hắn để được chủ đánh giá cao.

Tử Kỳ trước mắt Tuyên bây giờ tuy gần mà xa, anh có cảm giác hắn đã đổi khác đi chỉ sau mấy ngày chẳng được nhìn thấy, hình dung hắn bây giờ cứ giống như đã thuộc về một phần của gia đình Linh chứ chẳng còn là con nuôi nhà anh nữa rồi. Vậy đó, anh nghĩ ít ra khi gặp mình hắn cũng sẽ hớn hở chạy tới để tay bắt mặt mừng giống như mọi lần mới đúng. Có lẽ cái cảm giác khó chịu cùng cực của anh xuất hiện là vì hắn không làm như thế, hắn lại lướt mắt thờ ơ nhìn qua anh, rồi dành sự quan tâm chạy đến bên cạnh Nhất Linh. Cứ giống như chuyện cái chân đau của anh sau vài ngày hắn đi mất đã thực sự lành lặn rồi. Thế nên hắn chẳng thèm hỏi qua nửa lời, lại bỏ ngang qua sự hiện diện của anh, khiến cho anh cảm thấy mình rất chơi vơi, đứng một chỗ mà ánh mắt chầm chậm di chuyển theo hình bóng của hắn hướng về người ta.

“Anh Linh không sao chứ? Có bị tông trúng không anh?”

“Anh không sao đâu, chỉ giật mình nên trượt chân té thôi mà! Em chưa gì đã chạy xuống rồi, làm anh cảm động quá đó!”

“Anh hay quá ha, còn đùa được nữa?”

Bởi vì hắn bất chợt nhỏ giọng trách yêu, ánh mắt dành cho người kia rất thân mật, một tay đỡ người, tay còn lại cẩn thận phủi phủi mấy chỗ đất dính trên áo đối phương. Hành động và lời nói của hắn đến ngay cả ánh mắt nhỏ xíu cũng khác hẳn một Tử Kỳ thường ngày rất nhiều. Gần gũi và thân mật hắn dành cho Linh cũng lạ, lạ ở chỗ anh chưa từng nhìn thấy hắn ân cần dịu dàng như vậy với anh bao giờ. Anh thích hắn, cũng dần thích cả những trêu chọc của hắn với mình, bắt đầu cảm nhận được rất nhiều nổi trội nơi nội tâm đầy lương thiện của hắn. Nhưng nếu như hỏi anh muốn không, câu trả lời có lẽ là có, anh muốn hắn nghiêm túc từ trong thái độ với mình giống hệt như những gì mà anh chỉ nhìn thấy khi hắn ở bên cạnh Nhất Linh.

Những điều mắt chứng kiến hiện tại không cho anh có thời gian để suy nghĩ xem mình cần làm gì. Anh chỉ bước vội vàng tới gần chỗ họ đang đứng, mặc cho đau nhức dưới chân mình lan ra rất nhanh, thuận tay liền đẩy hắn ra khỏi sự gần gũi với thiếu gia họ Dương. Có thể là người khác khi chứng kiến hành động đó sẽ hiểu rằng anh đang ghen, nhưng bởi vì là hắn nên hắn chẳng hiểu gì cả. Cảm thấy không thuận mắt cũng chẳng ưng lòng nên hắn khẽ cau mày nhìn anh, giọng điệu có đôi chút gắt gỏng mà hỏi.

“Anh làm gì vậy? Tự nhiên đẩy em là sao?”

“Anh hỏi em mới đúng đó Kỳ, em làm gì ở đây vậy? Nếu không có chuyện gì, an toàn rồi cũng phải báo cho người nhà một tiếng đi chứ? Em có biết ba mẹ vất vả suốt mấy ngày qua để tìm em không? Bản thân khỏe mạnh không có vấn đề gì thì cũng đừng im lặng như vậy chứ? Em nghĩ mọi người đều rảnh rỗi để quay cuồng với cái trò mất tích của em đó hả Tử Kỳ?”

“Cái trò?”

Lần này nghe những lời cay cú của anh, hắn bất chợt cảm thấy nực cười. Khóe môi hắn không nén lại được một điệu cười khẩy. Hắn hỏi anh, nhưng chỉ hỏi bằng hai từ đã nghe được trong câu anh nói. Ánh mắt lạnh lùng xa lạ đó của hắn khiến anh khựng lại, khập khễnh giữa rất nhiều hỗn độn không biết nên bám vào đâu để tìm thấy một Tử Kỳ quen thuộc mà anh từng biết.

“Ý của anh là em không mất tích nhưng lại giả vờ mất tích như vậy… làm cho rất nhiều người lo lắng cho em, ba và mẹ đều phải bỏ công ăn việc làm để lo tìm kiếm…”

“Vậy sao? Vậy là vì em không thực sự mất tích nên thành ra em có lỗi với mọi người đúng không?”

“Tử Kỳ…”

Ngữ điệu hắn hỏi anh hiện tại cũng khác, trước đây dù thực sự dở hơi nhưng hắn chưa từng láu cá đến thế này. Đối với anh, Tử Kỳ đã nhiều lần cư xử hiểu chuyện đến mức khiến anh kinh ngạc. Hắn chắc chắn biết rõ nếu mình vô cớ biến mất thì ba mẹ sẽ lo lắng cho hắn nhiều ra sao. Thậm chí, có khi hắn còn chẳng nỡ lòng rời đi không một lời nhắn như vậy. Đằng này suốt mấy ngày vừa qua, hắn ở đây chẳng thương tích gì nhưng mà chỉ nán lại vì những trò đùa vô bổ do một ai đó bày ra.

“Nếu em mất tích thật thì chắc là không có lỗi rồi ha?”

“Em đó, đừng có đùa thêm nữa được không? Em không thấy mình rất quá đáng hay sao? Nếu ba biết em bày trò này… ba chắc chắn sẽ tức điên lên cho xem! Đi! Theo anh về nhà ngay luôn đi!”

“…”

Một người chân vẫn còn đang đau nhưng vì hắn cũng có thể tạm gác lại những tổn thương về thể xác, điều duy nhất anh không muốn là những lời nói và hành động đầy thờ ơ của hắn khiến trái tim anh tổn thương.

“Tử Kỳ…”

Chỉ một bước chân chùn lại thôi, anh kéo hắn mà hắn không đi, hắn lại gạt tay anh ra ở trước mặt người ta, hành động chẳng có lời nói nào nhưng mà trái tim anh lại đau nhói lên không thể tả được.

“Sao vậy? Về thôi, anh chở em về nhà… giải thích một chút chắc ba mẹ sẽ hiểu thôi!”

“Giải thích cái gì? Chỉ cần anh làm như không biết em đang ở đây là được, em có chuyện giải quyết chưa xong, khi nào xong việc rồi em về!”

“Có việc? Là việc gì chứ? Việc gì quan trọng hơn việc gia đình mình đang tìm kiếm em khắp nơi? Em có biết ba phải rút cả tiền tiết kiệm để anh hai du học ra để chạy lo báo chí đăng tin tìm em hay không? Cái dãy trọ mẹ vừa mới mua cũng đang rao bán vì muốn lấy tiền thuê thêm thợ lặn để tìm em đó, mấy ngày qua… em nghĩ chỉ có mình Nhất Linh là bỏ tiền ra để lo cho việc mất tích của em hay sao?”

“Ồ!”

Điệu cười khẩy ban nãy của hắn đã quay lại rồi, nhưng lần này xem ra hắn còn bày tỏ thái độ láu cá hơn nữa. Gương mặt sáng với ánh mắt biết cười kia, giờ cứ giống như bị chiếm đoạt bởi một linh hồn nào đó.

“Vậy anh vất vả đến đây thế này… là vì đang xót tiền của nhà anh sao?”

“Em à…”

Nhiều lần hắn từng đã tiến về phía anh, mọi lời nói trêu chọc quá đáng mà anh né đi, sau một đêm vì hắn anh chỉ muốn mình có cơ hội lần nữa để bản thân thật thà không chối bỏ. Nhưng mà giờ khi hắn đem con người xa lạ đó tới gần bên anh, anh lại hoang mang không biết mình có nên tránh né lần nữa hay không?

“Xin lỗi nha, vậy mà tôi cứ tưởng là anh nhớ tôi nên đến tìm chứ… hóa ra người ta nói mẹ đón tôi về chỉ rước thêm họa vào nhà cũng đúng!”

“Ai nói? Chẳng có ai nói gì về chuyện đó hết, anh chỉ nói như vậy vì muốn em hiểu rõ được tình hình sự việc! Mọi thứ đều không đơn giản chỉ là em mất tích mấy ngày và dừng ở đó…”

“Vậy anh nghĩ tôi không hiểu gì hết sao? Tôi ở trong mắt anh ngu ngốc đến vậy luôn à? Anh nghĩ tôi không có lí do gì hết… chỉ thích bày ra trò mất tích nên ở đây vậy thôi sao?”

“Vậy thì em vì lí do gì?”

Anh hỏi hắn câu đó, tay cũng tiện thể chỉ về phía hàng rào kẽm gai bao bọc quanh khu đất trống, nơi diễn ra mấy cuộc truy đuổi làm trò cười trong đoạn clip mà anh đã được xem qua.

“Lí do của em là định thay mặt pháp luật trừng trị mấy tên đó sao? Cao cả quá vậy à? Chỉ vì vậy mà em mặc kệ gia đình nội ngoại đang nháo nhào tìm kiếm em chứ gì? Từ khi nào mà em lại trở thành người như vậy? Em không thấy là em thay đổi rồi sao?”

Có lẽ anh chỉ thấy sự thay đổi này ở hắn mà thôi, hoặc cũng bởi vì quá tức giận nên anh chẳng nhận ra anh cũng thay đổi rồi. Lam Tuyên trước kia mà hắn biết, chẳng bao giờ lớn tiếng hung dữ như vậy trước mặt nhiều người. Có thể là anh sẽ tức giận vì sự ngang bướng của hắn, cũng có thể là anh cục súc nói ra những lời phũ phàng với hắn, nhưng chắc chắn anh sẽ không dùng ánh mắt đầy căm phẫn đó để mà nhìn hắn. Nếu không có hôm nay, Tử Kỳ còn tưởng mình chỉ thấy được sự nghiêm khắc ở đôi mắt xinh đẹp đó thôi chứ. Dù rằng anh khó tính với hắn bao nhiêu, những lần hắn cố tình cương lại chẳng phải anh sẽ im lặng và lắng nghe những gì hắn nói hay sao?

“Không phải tôi thay đổi gì đâu, chỉ là anh chưa hiểu hết về tôi đó! Anh em ruột còn chém giết nhau cho được, người dưng như tôi với anh thì biết được nhiều chứ hiểu bao nhiêu?”

“Người dưng…”

Hai cái từ có tính sát thương cực cao mà hắn cố tình nhấn mạnh để nói, hắn đâu biết là khi nghe rồi thì mọi ngôn từ trong anh cũng vỡ nát đi như niềm hi vọng được thừa nhận tình cảm này trước người anh thích.

Xưa nay có lẽ do anh không giỏi việc đôi co, nên hiện tại cũng vậy mà thôi. Muốn dừng những lời nói không hay trong lúc bản thân nóng giận không đủ bình tĩnh để mà giao tiếp, chỉ đành lùi một bước và giữ im lặng một khoảng thật ngắn. Sau đó lại khẽ chạm vào hắn, lần này anh cũng chỉ khẽ chạm vào thôi. Vì anh không muốn nhận thêm cái gạt đi phũ phàng từ hắn trước mặt rất nhiều bạn bè, trong đó còn có cả Nhất Linh.

“Anh xin lỗi… mấy ngày qua em ổn không, mọi người tìm thấy em từ khi nào vậy? Rồi… có thương tích gì nghiêm trọng hay không? Đã được kiểm tra đầy đủ hết hay chưa?”

“Anh Tuyên!”

Mặc dù hắn đã mỉm cười với anh rồi, nhưng nụ cười này lại chẳng giống với những nụ cười trước ngày mà hắn mất tích.

“Mấy câu đó… sao anh không hỏi từ lúc tôi vừa bước ra? Nếu là hỏi lúc đó chắc tôi sẽ thấy cảm động lắm luôn, không cần anh phải nhắc tôi cũng sẽ đòi theo anh quay về bằng được cho coi!”

“…”

“Mà cũng không quan trọng vậy đâu…”

Đợi đến lúc khoảng lưng chừng những chưng hửng của anh hiện ra, hắn mới đưa tay lên cầm lấy bàn tay anh đáng bám nhẹ trên vai của mình gỡ xuống.

“Tôi đùa đó! Mấy câu đó nghe hoài cũng chán, tại vì lúc được vớt lên bờ… anh Linh cũng có hỏi tôi rồi! Ở nhà anh Linh, anh ấy cũng đưa tôi đi kiểm tra rồi! Tuy cũng chỉ là người dưng thôi… nhưng mà…”

“Tử Kỳ…”

Có một người đứng ở gần đó không muốn nhìn thấy khoảnh khắc hắn ta nghẹn ngào nhớ lại cái đêm đầy ác liệt kia, chen qua giữa khoảng cách của Tuyên và Kỳ. Nhất Linh vòng tay mình qua vai của hắn dỗ dành bằng vài ba cái vỗ nhẹ.

“Em mệt rồi chứ? Để anh đưa em về…”

“Ban nãy thì không, nhưng tự nhiên bây giờ thấy mệt thật đó! Chắc phải ăn cái gì ngon ngon để lấy lại sức ngày mai chơi tiếp mới được!”

“Vậy em muốn ăn gì? À… hồi sáng em có nói thèm xúc xích xông khói, anh đặt làm rồi… về nhà đi anh bỏ lò cho em!”

“Ok!”

Đã cất công đến tận đây rồi, giương mắt nhìn người mà mình thích thân mật gần gũi với một người khác thôi còn chưa đủ, cái cảm giác bản thân hóa thành vô hình mới khiến cho anh phát điên. Anh không là gì của hắn cả, ngoài cái vị trí là anh nuôi mà anh có thể tạm chấp nhận đó nhưng nếu đổi là hắn thì hắn chẳng hề xem trọng.

“Đứng lại!”

Lam Tuyên lớn tiếng gay gắt chặn ngang mấy bước đi của hai người họ. Nhìn vẻ mặt thản nhiên mỉm cười đầy điển trai đó của Linh, sao mọi nét thân thiện hiền lành thường ngày lại biến đi mất vậy chứ?

“Tuyên về đi, khi nào Kỳ giải quyết xong chuyện riêng rồi thì Linh sẽ đưa Kỳ về! Còn chuyện Tuyên nói ba mẹ Tuyên phải bỏ tiền ra lo lắng nhiều thứ đó, để ngày mai Linh sẽ tới nhà gặp mặt và nói rõ ràng vấn đề cho ba mẹ Tuyên được hiểu! Hao hụt tài chính nhà Tuyên bao nhiêu, Linh chắc chắn sẽ bù đắp lại! Vì thực ra chuyện này một phần cũng do Linh nữa… Tuyên yên tâm, không để mất mát của nhà Tuyên chút gì đâu mà!”

“…”

Mặc kệ cho đối phương nói một đoạn dài, anh chỉ im lặng nhìn người ta, nghe thì đã nghe hết rồi đó nhưng sự để tâm này có không anh cũng chẳng thiết. Anh chỉ dời mắt đi để nhìn về phía Tử Kỳ, cảm thấy cổ họng cứ nghẹn đắng khó nói trọn câu, nhưng dù sao đi nữa anh cũng phải nói, ít ra nếu như hắn thực sự đang ngầm thay đổi, hắn có thể hiểu rằng trước giờ với con người thiện lương đó anh đã để tâm đến và ghi nhớ rất tận lòng.

“Anh không biết Nhất Linh đã tốt với em ra sao, cũng không biết những chuyện Linh làm khiến em thấy vui thế nào. Nhưng mà… đối với anh chuyện làm người khác bị thương để thỏa mãn cơn tức giận của mình là hèn hạ lắm! Nếu như họ thật sự đạp trúng vào bẫy thì sao? Em có thể cười lớn vì nhìn thấy họ đau đớn thật à? Em nói chúng ta chỉ là người dưng thôi, vậy thì… lúc anh đạp trúng vào bẫy đó chẳng phải cũng giống như mấy người kia sao? Đối với em, cũng chỉ là người dưng thôi mà! Vậy tại sao em xót thương anh thì được còn những người đó thì lại không?”

“Anh về đi!”

Biết là anh hiểu lầm vì trò đùa đó nhưng giờ hắn không muốn phải giải thích nhiều. Hắn cũng cảm thấy quen với việc bị cho là xấu xa rồi, hắn cảm thấy trong mắt anh trước giờ mình vẫn vậy. Dù đêm đó có đáng nhớ đối với hắn ra sao, chắc là chuyện qua rồi cũng đến lúc phải quên đi.

“Em còn định ở đây kéo dài chuyện tàn nhẫn này thêm bao lâu nữa? Quyền xét xử thuộc về pháp luật em đừng nhúng tay vào thêm nữa làm gì, thay trời hành đạo không tồn tại ở cái xã hội này đâu! Nếu ai cũng có quyền trừng phạt người khác thì còn ai biết tôn trọng pháp luật nữa? Nếu em làm vậy, em cũng man rợ khác gì bọn nó đâu?”

“Đủ rồi đó Tuyên, Tử Kỳ mấy ngày nay tâm trạng không tốt nên Linh chỉ muốn làm nó vui chút thôi! Mấy cái bẫy đó đều bằng nhựa dẻo cả, không làm bị thương đám người đó được đâu! Nhưng mà thử thách chạy vượt chướng ngại vật này Linh gợi ra, cũng có ý muốn mấy người đó hiểu cảm giác bị rượt đuổi giữa rừng già toàn là lá có gai đáng sợ ra sao! Thương tích của họ trước khi về nhà Linh cũng chịu trách nhiệm cho người chăm sóc sẵn rồi. Linh trừng phạt họ nhưng vẫn tôn trọng đúng pháp luật, tổng số lần vượt qua thử thách của họ sẽ tính bằng tiền trao đổi! Linh cũng muốn cho họ số vốn để mà làm ăn nhưng không thể vô cớ cầm tiền mà đưa vậy được! Nhất là khi những việc họ làm… khiến cho người Linh thích chút nữa đã xảy ra chuyện!”

“…”

“Tử Kỳ rất giỏi về lập trình và đồ họa, ba của Linh cũng thích Kỳ lắm nên hiện tại ở nhà của Linh còn có mấy thỏa thuận về chuyện đó nữa. Khi nào xong việc rồi Linh sẽ đưa Kỳ về với gia đình Tuyên…”

“…”

Không muốn nghe hết những giải thích dài dòng của cậu thiếu gia, Lam Tuyên lại lấn tới thêm một lần nữa, bằng hết sự cố chấp của mình nắm lấy tay hắn, vẫn giữ nguyên quyết định ban đầu và giọng nói rất kiên định.

“Về nhà đi Tử Kỳ! Chuyện gì thì tính sau, về nhà gặp ba mẹ đã rồi đi sau cũng được!”

“Anh về đi, tôi nói giải quyết xong thì sẽ về mà! Bình thường anh cũng có ưa gì tôi đâu, sao hôm nay tự nhiên cứ nằng nặc đòi tôi về ngay vậy? Đúng là phiền thật đó!”

“Em nghĩ sao cũng được, nhưng anh không cho phép em ở đây nữa! Một phút cũng không!”

Bàn tay vẫn còn in hằn nhiều vết trầy xước đó của anh giữ chặt lấy bàn tay hắn mà kéo. Hắn thở dài một cái đem hết sự bực tức trong bản thân mình để vung ra.

“Bỏ ra!”

“Tử Kỳ…”

Cái vung này mạnh quá, có thêm sự phũ phàng từ chối và còn có thêm cả hụt hẫng của sự đơn phương. Nó kéo anh lùi về phía sau, một bên chân còn đau giờ lại nhói lên không thể đứng vững được. Anh phải giữ im tư thế vài ba giây để không ngã xuống, nhưng ánh mắt vẫn cứ hướng về phía hắn trông chờ đôi chút động lòng.

“Hoặc là anh giả vờ không biết để tôi giải quyết cho xong chuyện riêng rồi sẽ trở về! Tôi chỉ cần đơn giản vậy thôi, anh mà không làm được thì sau này nhìn mặt nhau cũng hơi khó đó! Tôi ghét mấy người hay mách lẻo với nhiều chuyện xía vào làm rách việc của người khác lắm!”

“…”

“Đúng hay sai, tôi làm gì thì tôi cũng tự chịu trách nhiệm với bản thân của mình! Không để ảnh hưởng đến danh dự và tiền bạc của gia đình anh đâu!”

“…”

Thì ra là vậy,

Là những lời lạnh lùng sắt đá của một người dưng nói ra, nhưng lại nghe bằng đôi tai của một kẻ khờ khạo như anh. Để người ta ở trong lòng rồi, lời nói bình thường nhất cũng vắt cạn lòng ra để nghĩ suy, cũng thấy đau đến mức thổn thức trong tim, muốn khóc mà lại chẳng thể nào khóc được.



Hắn lại theo Nhất Linh lên chiếc xe hơi sang trọng rời khỏi chỗ đó, anh thẫn thờ một lúc thì đám người làm cũng tiễn ra cửa. Sau mười giờ đêm, bình thường chẳng bao giờ anh ra khỏi nhà mà cũng chẳng bao giờ anh về nhà trễ như vậy.

“Giờ muốn đi đâu tiếp? Về nhà hay sao?”

“Cám ơn mọi người, Tuyên về nhà thôi! Trễ lắm rồi…”

Tạm biệt đám bạn bất đắc dĩ tại đó, anh vẫn mặc kệ cổ chân mình đã sưng tấy lên sau cú đẩy đó của hắn khiến anh phải trụ chân lại để giữ thăng bằng. Về đến nhà, hình như đó cũng là lần đầu mà ba mẹ anh bất lực chẳng khuyên nhủ gì được cả.

Họ thấy anh hì hục lục đục trong bếp rất lâu, sau đó dọn ra bàn một đĩa toàn là xúc xích xông khói bốc mùi thơm phức. Lam Tuyên điên cuồng vừa ăn vừa bật khóc nức nở, đến nửa đêm thì chai rượu ngâm đông trùng hạ thảo của ba bên trong tủ kính được anh lấy xuống và ôm về phòng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.