Vốn đã từng trải qua chuyện gặp tai nạn bất ngờ nên có thể anh cũng hiểu được cái cảm giác đau điếng người sau tiếng va chạm thật mạnh, rồi bản thân chìm vào bất tỉnh, mọi thứ sau đó đều chẳng hay biết gì thêm nữa. Lần bị xe tông trúng trước đó, Hàn Dương không bị thương quá nặng đến mức chảy máu nhiều như Minh Nghiêm, nhưng cả người trầy trụa bầm dập phải mất cả tuần sau mới cảm thấy bớt đau đớn.
Lúc xảy ra tai nạn, Minh Nghiêm được người dân nhanh chóng đưa tới bệnh viện nên các chấn thương trên cơ thể sau khi kiểm tra cũng được xử lí kịp thời. Ba đưa Hàn Dương tới, ngồi ở bên ngoài phòng cấp cứu chờ đợi vài tiếng vừa tiện thể gọi cho người nhà của Minh Nghiêm để thông báo sự việc, cũng may là vết thương không ảnh hưởng quá nghiêm trọng, sau khi được sơ cứu thì Minh Nghiêm cũng đã tỉnh lại rồi.
Ngày hôm sau bởi vì có tiết học buổi sáng nên dù muốn ở lại thêm đôi chút với người ta anh cũng bị hết người này đến người nọ phũ phàng đuổi về. Cuối cùng không còn cách nào khác, Hàn Dương đành ngậm ngùi theo ba về nhà. Hứa là tan học ngày hôm sau sẽ tranh thủ ghé qua thăm, tâm trạng lúc còn ở bệnh viện tưởng chừng đã phấn chấn hơn rất nhiều. Nhưng suốt dọc đường trở về nhà, chuyện người kia đột ngột lại gặp tai nạn như vậy cứ khiến anh trầm lặng nghĩ suy, thỉnh thoảng vẫn liên tục sụt sịt mà khóc.
Cuối cùng về nhà rồi, mẹ phải nấu chút trà oải hương mang lên tận phòng cho anh, hai mẹ con nằm cạnh bên nhau, những lời dỗ dành đầy nhẹ nhàng của mẹ ít ra cũng có thể giúp anh giải tỏa đi chút lo lắng ban đầu. Mẹ biết anh trước giờ không phải là đứa bướng bỉnh đến mức có sai mà không chịu nhận, ở một số tình thế biết rằng bản thân luôn tin tưởng con của mình nhưng cũng chẳng thể nào trước mặt người khác mà bênh vực thiếu suy xét.
Giờ hai mẹ con nằm cạnh bên nhau, những cảm xúc rối ren trong lòng cũng tạm lắng xuống, bà vuốt nhẹ mái tóc của anh, khẽ nói cho anh hay những điều trong lòng suy nghĩ nhưng cũng là để dạy dỗ anh vài chuyện có thể sau này lặp lại.
“Nếu hỏi mẹ có tin con không, mẹ đương nhiên sẽ tin con chứ! Cũng có thể một vài khoảnh khắc nào đó khiến con say nắng người này người kia, chuyện đó chắc chắn không thể tránh khỏi! Nhưng mẹ tin là tin vào sự lựa chọn và những suy nghĩ chọn lọc của con!”
“Vậy tại sao lúc đó mẹ không nói với anh ấy?”
“Ty à, mẹ là mẹ của con mà! Những người khác thì có thể mẹ không rõ, nhưng bất kể con mình có sai hay đúng! Mẹ trước giờ chưa từng lên tiếng bênh vực nếu như chưa được rõ sự việc! Điều này không phải con không biết…”
“Nếu vậy… sao ba mẹ lại phải xin lỗi?”
Đến giờ phút này, mẹ mỉm cười vì biết chắc anh vẫn chưa nguôi đi những chuyện ấm ức trong lòng. Anh vẫn cho rằng xin lỗi chính là xác nhận những lỗi lầm mà bản thân gây ra, là khiến danh dự của chính mình hao hụt đi trong ánh mắt người khác. Nhưng mẹ lại đem nói với anh những điều khác mà hai từ “xin lỗi” mang tới, trong một vài khoảnh khắc nơi cuộc sống của chúng ta, nó chỉ đơn giản là cách để xoa dịu mà thôi.
“Con phải biết lời xin lỗi ở đây là để thể hiện sự tôn trọng với đối phương. Nếu như con kìm chế một chút, không tức giận chỉ nghĩ đến danh dự của bản thân thì câu chuyện lúc đó sẽ có hướng giải quyết khác! Yêu đương không chỉ nhất thời, đã xác nhận cả đời nghiêm túc với nhau thì bất kể là con hay Nghiêm, mỗi đứa đều phải biết hạ mình một chút. Mẹ biết đó đơn giản chỉ là những hiểu lầm của Minh Nghiêm với cách cư xử của con và bạn con thôi, trước khi con về nhà, Minh Nghiêm cũng đã nói rõ ràng với ba con qua tin nhắn. Còn có cả những ảnh chụp nữa, Nghiêm có nói… những hình ảnh như vậy bản thân là người trong cuộc tuy cảm thấy có hơi khó chịu một chút nhưng dù sao cũng có thể lắng nghe và thông cảm. Điều quan trọng là Minh Nghiêm sợ sẽ có những cá nhân lòng dạ đen tối nhìn thấy… lời qua tiếng lại, tam sao thất bản thì cuối cùng người chịu thiệt thòi nhất cũng là con mà thôi!”
“Mẹ à, nhưng mà ban nãy ba lớn tiếng với con, chẳng khác nào ba không tin tưởng, lại còn cho rằng con dan díu với người khác nữa!”
“Thì đó cũng là một hệ quả mà Minh Nghiêm muốn con nhìn thấy đó! Người trực tiếp chứng kiến sự việc là nó, nhưng nó cũng đâu có tức giận với con giống như ba đâu đúng không?”
“…”
“Ý mẹ ở đây, là đôi lúc những chuyện không rõ trắng đen, đi qua cách nhìn nhận của mỗi cá nhân khác nhau sẽ tạo ra những cảm xúc rất khác nhau. Con không thể lường trước được mình sẽ trở thành hung thủ hay nạn nhân trước những hiểu lầm, cho nên đó cũng là lí do mà Minh Nghiêm đem chuyện nói với ba của con. Không phải là mắng vốn ba mẹ không biết dạy con, nhưng là để ba mẹ được biết sự việc, để ba mẹ hiểu rằng đối với trường hợp như vậy là người khác họ sẽ đối xử với con ra sao? Suy cho cùng, Minh Nghiêm làm như vậy cũng là đang rất tôn trọng ba mẹ đó, dù số tuổi cũng lớn hơn con rất nhiều, nhưng người ta đâu dám đích thân mình dạy dỗ con, việc dạy dỗ là việc của người đã sinh ra con! Còn Minh Nghiêm, nó yêu con, tôn trọng con và đang rất bình đẳng để con đứng cùng vị trí với mình! Con hiểu ý của mẹ nói chứ?”
“Dạ!”
Đợi mẹ nói xong những lời đó, cuối cùng anh mới hiểu tại sao người kia không trực tiếp giải quyết những hiểu lầm với mình mà lại đem chuyện nói cho người lớn biết. Có thể ở suy nghĩ của anh, mối quan hệ này chỉ đơn giản là hai người yêu nhau thôi. Nhưng Minh Nghiêm lại xem anh như người thân, lại nghiêm túc muốn để anh vào trong mối quan hệ hôn nhân với mình.
Giờ mẹ nói thì anh mới hiểu, hành động đúng mực của những người tôn trọng nhau dưới phạm trù “hôn nhân” là ở đó luôn có bình đẳng. Sự ghen tuông không trở thành cơ sở để họ “dạy dỗ” nhau bằng tư cách của vợ hoặc chồng, bởi vì việc “dạy dỗ” ngay từ đầu là việc của những người sinh ra họ.
“Đời sống phức tạp lắm, con cái lớn lên không còn gắn kết với gia đình mà chọn riêng cho mình một gia đình mới! Ở gia đình mới đó, những đứa con trở thành ba mẹ, tự học trưởng thành và điều chỉnh mối quan hệ hôn nhân bằng nhiều cách khác biệt nhau! Nhưng nếu như thiếu sự tôn trọng, thiếu một lời xin lỗi giữa lúc nóng giận, thiếu cả việc biết hạ mình xuống mà lại còn ích kỉ nghĩ đến danh dự nhiều hơn thì chắc chắn mối quan hệ đó không bao giờ bền vững được!”
“…”
“Ba và mẹ thật ra ai cũng đều có những suy nghĩ riêng, có cả cái tôi riêng, nhưng tụi con từ nhỏ đến giờ có lúc nào thấy ba mẹ cãi nhau hay không?”
“Dạ không…”
“Bởi vậy, có thể con chưa nghĩ xa như Minh Nghiêm, nhưng mà nếu có thể thì hãy nghiêm túc một chút dự đoán tương lai xem sao! Vào một lúc nào đó nếu như hai đứa cưới nhau, chắc chắn cũng sẽ có thêm con cái chứ? Nếu chỉ có một mình Minh Nghiêm luôn hạ mình xuống để xin lỗi con thì mối quan hệ này đâu còn bình đẳng gì nữa… mỗi lần tranh cãi, mấy đứa cháu của mẹ sẽ bị khủng hoảng tâm lí, tụi nó sẽ thấy sợ gia đình, thậm chí cũng sẽ không gần gũi với ba mẹ giống như con và Tuyên bây giờ! Sau này con phải nhớ, dù có bất cứ chuyện gì đó xảy ra… lúc nóng nảy chẳng giải thích được gì đâu! Phải giữ hòa khí, phải làm hạ nhiệt một chút rồi sau đó dùng sự chân thành ra để trao đổi với nhau. Và nếu còn ba mẹ, ít gì cũng phải nghĩ đến ba mẹ nữa!”
“Nếu sau đó mọi chuyện đã sáng tỏ rồi mà vẫn không thể nào thông cảm cho nhau thì sao hả mẹ…”
“Ừm…”
Chuyện này mẹ vốn dĩ cũng từng nghĩ đến, nghĩ trước khi Tử Kỳ về nước, nghĩ sau khi thằng bé đã về và hiện tại vẫn còn suy nghĩ rất nhiều, nhất là khi biết con trai ruột của mình phát sinh tình cảm với nó.
“Mẹ cũng chưa biết nữa, bởi vì chưa có cơ hội trải nghiệm qua! Nhưng nếu như giữa ba và mẹ thực sự có ngày như vậy… có lẽ mẹ sẽ chọn con cái!”
“…”
Phút trầm ngâm sau lời tâm sự của mẹ khiến anh nhận ra vấn đề, tai nghe nhạy cảm đó đẩy ánh mắt anh ngước lên nhìn mẹ, rồi bởi vì một chút hiểu biết nào đó, Hàn Dương lại quay sang ôm chặt lấy bà.
“Con xin lỗi…”
“Sao vậy? Có chuyện gì nữa sao?”
“Thì chuyện của con thôi, biết mẹ mấy ngày nay chạy ngược chạy xuôi lo tìm Tử Kỳ, con với em Tuyên cũng muốn giúp một chút! Nhưng mà lại thành ra khiến ba với mẹ có thêm chuyện để giải quyết!”
“Mấy đứa đó, đừng có liều mạng thêm nữa! Bây giờ Công an đang nhử mồi thả ba thằng kia ra ngoài để có cơ sở theo dõi điều tra, mẹ cũng đang theo sát vụ này… không phải bên phía Công an người ta không điều tra đâu! Tụi con đừng có thấy thả người rồi lại sốt ruột tự mò đi điều tra, tụi con không có nghiệp vụ… lỡ lại rơi vào nguy hiểm nữa thì chuyện càng khó khăn hơn!”
Nói đến đó, anh vội vàng ngồi dậy lấy chiếc điện thoại mở ra cho mẹ xem thử đoạn video mà Lam Tuyên đưa, cũng là để mẹ biết hôm nay anh cùng với Rin đến quán cafe với mục đích chính là tìm lại chiếc xe đó. So với những ảnh chụp rõ ràng hôm nay, quả nhiên chiếc xe trong đoạn clip mờ ảo được cắt ra đó lại là xe của nhà Nhất Linh.
“Mẹ xem nè, đúng là chiếc xe khả nghi đó! Con với Rin đến quán cafe thì thấy nó đậu trong bãi, tụi con có tới hỏi thăm chú tài xế… vừa nói chuyện vừa ghi âm lại, sau đó chú nói lộ ra chuyện xe vừa đi Madaguoi nhưng lúc nói đến đó thì chú lại đánh lảng sang chuyện khác!”
“Vậy… thằng Tuyên với Nhật An hôm nay là cũng đi điều tra chuyện đó đúng không?”
Mẹ vừa hỏi, ngoài cửa đã vang lên hai tiếng gõ nhẹ. Biết chắc thằng bé và Nhật An đợi cả nhà yên ắng mới chịu ló đầu qua đây, anh từ ở trên giường vội vàng bước xuống. Thấy Lam Tuyên sau cánh cửa đó còn ôm hẳn cả laptop, ánh mắt dường như có chút hi vọng nhỏ.
“Mẹ!”
“Tuyên với An chưa ngủ nữa sao?”
“Để con đóng cửa lại đã, lỡ mất công ba nghe thấy mẹ con mình xì xầm điều tra thì lại la nữa!”
Đề phòng ba cẩn thận, cả nhóm xúm xít lại cùng với mẹ ngồi ở trên giường, họ xem những hình ảnh mà hôm nay Lam Tuyên xin được từ phía cảnh sát. Thật may mắn vì nhận diện được chiếc xe, sau đó đem hình ảnh đối chiếu với dữ liệu camera bãi xe thậm chí còn có thể thấy được rõ ràng gương mặt của chú tài xế lái xe vào tối hôm đó.
“Đúng là xe của nhà Nhất Linh!”
“Còn đoạn này nữa nè, tiếc là không thể phóng to ra để xem nhưng mọi người nhìn đi, đây là camera an ninh được lấy từ quầy phục vụ… có thể thấy ở thời điểm này Nhất Linh đã tới Madaguoi sau khi cả trường chia ra tìm kiếm con và Tử Kỳ, lúc này anh ấy đang liên hệ gì đó với chị nhân viên, rồi chị ấy lấy đưa cho một cái túi rất to…”
“Con chụp hình ảnh này gửi lại cho mẹ đi, sáng mai mẹ sẽ hỏi bên phía quản lí của Madaguoi!”
“Còn một chi tiết nữa, là ở đoạn clip này con phát hiện ra cái túi được chú tài xế vứt vào thùng rác, chứng tỏ đồ trong đó được sử dụng rồi! Nhưng mẹ có nghĩ đó là gì hay không?”
“Có thể là Nhất Linh nhờ lấy khăn hoặc quần áo?”
“Chính xác!”
Lam Tuyên gật đầu đầy chắc chắn, bởi vì Nhất Linh muốn đưa Tử Kỳ ra khỏi đó, bắt buộc phải mặc thêm quần áo và làm sao để người ta không nhận ra được Tử Kỳ. Bởi vì lúc hắn ta rời đi, trên người chỉ có mỗi một chiếc quần đùi mà thôi. Nhưng sau khi xem lại đoạn video dìu người vào trong xe đó, mấy lần anh đều cảm thấy rất kì lạ vì dáng người được dìu vào trông rất giống Tử Kỳ nhưng quần áo trên người thì lại không giống.
“Hôm nay dựa vào một số chi tiết để biết thêm về một trong ba thằng đã đuổi theo tụi con đêm đó, con với H có tới phòng trọ của nó và còn thu thập được đoạn clip này nữa!”
Anh mở cho mẹ xem đoạn clip Nhật An quay được, lần này toàn bộ những nghi ngờ đều dồn về phía Nhất Linh. Nhưng nếu bảo phải đoán, cả bốn người đều không đoán ra tại sao Nhất Linh vẫn giữ Tử Kỳ trong sự im lặng mà không có lấy một lời trấn an nào dành cho gia đình của anh.
“Mẹ cũng nghĩ Tử Kỳ còn sống, nhưng chắc chắn phải có lí do gì đó để nó không xuất hiện vào lúc này! Thằng bé thương mẹ như vậy, bây giờ nếu như không phải nó bất tỉnh nhân sự hoặc không đủ tỉnh táo để mà phán đoán tình hình thì kiểu gì nó cũng phải lo cho mẹ mà ló đầu ra…”
“Tụi con có dựa vào thông tin mà tên Tuấn Sẹo trao đổi với người của Nhất Linh, nói ngày mai nó sẽ đến địa điểm nào đó để thực hiện nhiệm vụ nhận hai mươi triệu…”
“Vậy… con cho mẹ địa chỉ phòng trọ của nó đi, ngày mai mẹ sẽ báo với bên Công an nhờ họ lần theo dấu vết điều tra! Tụi con không nên tiếp tục tự ý đi làm những chuyện này nữa! Nguy hiểm lắm!”
Bàn tính chuyện này với mẹ, cả nhóm cũng biết thừa là mẹ sẽ không để cho tự ý điều tra thêm nữa. Bởi vì Hàn Dương đang ráo riết chuẩn bị cho việc ôn thi tốt nghiệp, thời điểm này Lam Tuyên cũng vào đợt thi học kì, nếu tất cả đều dành thời gian cho vấn đề chưa sáng tỏ chắc chắn kiểu gì phần thời gian học tập cũng sẽ bị hao hụt đi. Mẹ và ba đã bỏ công ăn việc làm để lo, đương nhiên không muốn thấy mấy đứa học hành sa sút, bởi vậy dù có bất kì chuyện gì đang xảy ra đi nữa, sự lo lắng không cấm cản được, nhưng việc can thiệp vào vấn đề điều tra mẹ nhất quyết ngăn cản đến cùng.
“Nay Nhật An ở lại ngủ đi, ngày mai đến trường với tụi nó luôn! Nhớ là chuyện điều tra để lại cho mẹ! Tụi con cứ yên tâm học hành là được, nếu Tử Kỳ thực sự còn sống và hiện tại đang ở chỗ của Nhất Linh… mẹ nhất định sẽ đưa được Tử Kỳ về!”
“Vậy nếu… có vấn đề gì đó khiến cho Tử Kỳ không thể đi lại bình thường để có thể trở về thì sao ạ?”
Câu hỏi của Nhật An lúc này lại mang rất nhiều hàm ý ngờ vực, bởi vì dường như mọi người đều biết rõ tính cách xem trọng tình nghĩa của Tử Kỳ từ trước đó, ở nhà còn bao nhiêu người đang lo lắng cho mình. Thông báo tìm kiếm người ở khắp mọi nơi, vậy thì nếu bản thân còn đang khỏe mạnh, còn tự ý thức được sự việc, chẳng có lí do gì mà Tử Kỳ không gấp rút quay về với gia đình cả.
Nhắc đến thôi, đã nghe tiếng thở dài của Lam Tuyên nhẹ buông xuống, đó cũng chính là những gì mấy ngày nay anh không ngừng để tâm và lo lắng. Anh đã từng nghĩ đến chuyện đó, lí do khiến Tử Kỳ bị động không thể trở về mặc dù bản thân hắn rất muốn đi nữa. Nhưng nếu sự thật ngược lại với những gì anh đang suy nghĩ thì sao? Nếu như hắn hoàn toàn khỏe mạnh, nhưng lại vì lí do gì đó không muốn quay về, có lẽ nào bởi vì anh không? Bởi vì hắn chút ít nhận ra là anh đang có tình cảm với mình, rồi sau đó muốn tránh né đi? Nghĩ đến đó, anh thấy lòng bất an lo lắng đến mức muốn lập tức có thể gặp, nhưng tiếc là chuyện điều tra này không thể tự mình tiếp tục. Cả đêm dài ba đứa nằm cạnh bên nhau, câu hỏi của Nhật An chỉ nhận được lời động viên của mẹ mà sau đó chẳng có đáp án như lòng mong muốn.
Sớm hôm sau tất cả đều phải lấy lại cân bằng tâm trạng để còn đến trường, giờ thiếu vắng bóng hình của hắn mọi nề nếp sinh hoạt tưởng chừng như sẽ quay về với quỹ đạo tĩnh lặng kia, nhưng hóa ra sự tĩnh lặng bấy lâu nay rơi vào quên lãng, hiện tại lại cảm thấy dư thừa vì nó xuất hiện. Lớp trưởng của lớp 11A cả ngày không bước ra khỏi lớp học, đợi tới giờ ăn trưa muốn nhanh chóng tìm một chỗ nghỉ ngơi, nhưng đoạn đường của anh từ chỗ nhà ăn đến phòng nghỉ trưa hôm nay lại bị một đám học sinh chặn lại.
“…”
Anh dừng bước chân mình giữ một khoảng cách nhất định với đám người kia, lúc nâng hàng mi khẽ nhìn lên vừa thoáng thấy người chặn lối mình là đám bạn của Minh Trang, Lam Tuyên đã có ý lập tức quay lưng bỏ đi. Nhưng anh không ngờ rằng từ phía sau mình, cô nàng lắm trò kia đã chuẩn bị sẵn một đám bạn theo sau anh từ trước để phòng trường hợp này rồi. Lúc quay lại, biểu cảm lạnh lùng trên gương mặt của anh chuyển dần sang sự khó chịu, thấy cô nàng xuất hiện chen qua giữa đám bạn mình, người mặc chiếc đầm xòe công chúa màu đỏ, tay cầm chùm bóng bay có treo một hộp quà nhỏ. Nếu như đoán không nhầm, bên trong chiếc hộp đó chắc chắn phải là một món quà đầy giá trị mà cô “tiểu thư” chính gốc đem tới tặng anh.
Giữa sân trường Martin, nhạc từ loa phát thanh của trường phát lên kéo cả đám đông những học sinh đang nghỉ trưa đổ ra sân trường để nhìn cho rõ. Ai nấy cũng reo hò ầm ĩ trước màn tỏ tình vô cùng đầu tư của cô nàng Minh Trang đó.
“Trời ơi, chị đại khối mười hai tỏ tình với Lam Tuyên kìa!”
“Hoành tráng quá đi!”
“Cũng nghe nói chị Minh Trang thích Lam Tuyên lâu rồi mà không ngờ là sự thật?”
“Chứ không phải chị Trang với Tử Kỳ đang tìm hiểu nhau hả?”
“Nghĩ sao vậy? Tử Kỳ nó theo đuổi chị Trang chứ chị Trang đã đồng ý hẹn hò với nó đâu mà tìm hiểu?”
“Đúng rồi, chị Trang trước giờ chỉ thích mấy hot boy thôi mà, thấy toàn hẹn hò với hot boy, hết trường mình rồi sang các trường khác nữa! Không ngờ lần này lại là Lam Tuyên!”
Khung cảnh này nếu như đứng từ trên cao nhìn xuống, mọi người sẽ thấy rõ cô nàng có nước da trắng nổi bật trong bộ váy đỏ đứng giữa đám đông xếp hình trái tim, ngoài bóng bay, bạn bè của Minh Trang còn nhảy flashmob dựa trên nền nhạc mà Lam Tuyên từng mix với Minh Triết, đúng với những vũ đạo mà anh đã tập trước đó dù không biết lí do tại sao nội dung bị rò rỉ ra. Sự bất ngờ khiến Lam Tuyên đứng sững người giữa màn trình diễn, muốn quay đi cũng không biết làm sao tách đám người kia ra mà đi.
“…”
Chỉ đợi khi tiếng nhạc ngừng hẳn, màn vũ đạo không xin phép trước cũng dừng, Minh Trang tiến tới đối diện anh, dùng micro được kết nối với loa bluetooth mang theo để nói ra lời tỏ tình. Xung quanh anh vào giây phút đó có không biết bao nhiêu người tập trung lại để mà quay video, cảm giác khó chịu xuất phát từ điều này càng dâng lên cao, ồn ào từ những tiếng hò hét và bàn tán kia khiến anh căng thẳng, bàn tay phải tự siết chặt lại để ngăn cơn nóng giận đang tràn ra trong tâm trí này.
“Lam Tuyên, chị thích em! Làm bạn trai của chị được không?”
“…”
Người đối diện càng tiến gần lại để lời chân thành nói ra được rõ ràng hơn, Lam Tuyên chỉ lặng lẽ cau mày thở dài tỏ vẻ phiền phức mà tránh mặt đi. Anh bước tới một bước, bất chấp sự ngăn cản của đám người kia, bất chấp luôn việc mình lách qua không đáp lời nào của cô nàng ấy.
“Ơ kìa, Lam Tuyên định bỏ đi thì phải?”
“Cậu ấy vốn không thích ồn ào từ lâu rồi mà! Tỏ tình kiểu này… không biết có thành công không nữa!”
“Đúng đó, Lam Tuyên tính tình hơi dị, chắc không thích lãng mạn vậy đâu!”
Mấy lời bàn tán đó anh nghe hết chứ, anh cũng biết là mình hơi dị thật đó. Nhưng lãng mạn thì anh đúng là rất thích, chỉ có điều anh muốn làm những việc này với người mà anh thực sự rung động, không phải làm chỉ để phô trương cho người ta thấy.
“Lam Tuyên, em thấy đó… rất đông người quanh đây đang nhìn chúng ta, em không mất lịch sự đến mức bỏ đi chẳng nói lời nào vậy chứ?”
“…”
Là cô ấy đang nắm lấy cánh tay anh kéo lại để ngăn cản sự rời đi, giây phút đó anh nghĩ mình đã tận lực kìm nén tất cả tức giận vào lòng để tôn trọng rồi. Hóa ra đối phương đến một chút hiểu biết về anh cũng không? Lời tỏ tình, lại có thể dễ dàng nói ra không biết xấu hổ chút nào hay sao?
“Để tôi mất lịch sự một chút cũng được!”
Khoảnh khắc ngắn ngủi quay lại đó, anh đã nói một câu bằng tất cả sự tôn trọng của mình dành cho người kia. Nhưng Minh Trang vẫn cố chấp giữ tay anh lần nữa, giọng điệu bắt đầu có ý muốn giải bày.
“Tuyên à… đợi nghe chị một chút…”
Mặc cho anh lần nữa nhất quyết rời đi, người kia vẫn chen ra trước mặt giữ anh đứng lại, nhưng bàn tay cố ý chạm vào tay anh khi đó không chỉ đơn thuần là một hành động để giữ chân anh, Minh Trang còn cố ý ve vuốt thêm vài ba cái, không biết sự ve vuốt của mình là lí do khiến cho cơn tức giận của anh rơi vào đỉnh điểm.
“Hôm trước ở Madaguoi chị có nhắn cho em, nói là nếu em không đến gặp hoặc cũng không trả lời tin nhắn thì hôm nay chị sẽ tỏ tình trước trường! Em rõ ràng vừa không đến gặp, cũng không thèm trả lời tin nhắn của chị… không phải như vậy là đồng ý để chị công khai tỏ tình rồi sao? Cưng à, cứ im im như vậy… hóa ra cũng âm mưu lắm nha!”
“Âm mưu?”
Nhắc đến hai từ đó, anh chợt nhớ trước khi Tử Kỳ hay tin Minh Trang mất tích, đúng là điện thoại anh có nhận được thông báo từ ứng dụng nhắn tin của Messenger, lúc đó bởi vì lo cho hắn anh cũng vội gạt đi không thèm để tâm đọc tới. Đúng là đôi khi sự phớt lờ cũng tạo ra nhiều phiền phức, anh chợt nghĩ nếu hôm đó mình đọc được tin nhắn cô ả, trực tiếp vạch mặt sự trơ trẽn một cách kịp thời thì có lẽ hôm nay mọi chuyện đã không quá tệ. Lại còn để cô ả hiện tại có cơ hội làm ra trò lố bịch này ở trước mặt mọi người, những toan tính sắp đặt đưa người khác vào trong thế bị động, tưởng rằng mình đã nắm chắc mọi phần thắng trong tay.
“Trong cái hộp quà này chị có đặc biệt mua tặng em một cái đồng hồ thể thao gần hai mươi triệu, Tuyên nè… chị biết em thích nó từ lâu lắm rồi, nếu không phải là chị thật lòng thích em làm sao có thể quan tâm đến như vậy? Nhưng nếu em chịu làm bạn trai của chị… không chỉ cái đồng hồ đắt tiền này đâu, chị còn có thể đổi cả chiếc moto mini mà em đang đi thành một chiếc Kawasaki nữa đó… hoặc là nếu em muốn có một phòng mix nhạc riêng chị cũng chiều ý em, em muốn gì chị cũng sẽ chiều!”
Những lời dụ ngọt kia nghe chướng tai quá, lớp trưởng của lớp 11A vẫn đứng yên đó, chỉ là nhích người ra một chút để tránh đi cái ve vuốt đầy khó chịu này. Đám đông bạn bè ở xung quanh không ngừng hò hét vỗ tay, nhưng tại sao họ lại hứng khởi thế này? Anh thật lòng cũng thắc mắc lắm.
“Sao vậy, em cứ tránh chị như vậy chị cũng xấu hổ lắm đó nha!”
“Chị Trang!”
“Sao hả?”
Để trực tiếp nói ra những lời từ chối, lại là từ chối người con gái mà Tử Kỳ rất quan tâm, trước đây anh từng nghĩ phải giấu kín những suy nghĩ của mình càng sâu càng tốt. Bởi vì lo lắng cho cảm xúc của hắn, anh sợ hắn biết bản thân bị trêu đùa, anh cũng sợ hắn biết Minh Trang thích mình, nhưng cuối cùng điều anh sợ nhất lại chính là sợ hắn hiểu lầm anh cũng có tình ý với Minh Trang.
Từ chối sự bày tỏ trước đây không ít lần anh đã làm, thậm chí đã làm với nhiều người. Nhưng lòng anh lúc đó chẳng để tâm nhiều như vậy, lẽ ra nếu Minh Trang không tự ý dàn dựng một khung cảnh tỏ tình lãng mạn thế này, có khi lời từ chối của anh cũng không phũ phàng đến mức bản thân nói ra mà tự thấy ngại.
“Em cầm đi, hoặc là giữ lấy chiếc đồng hồ đắt tiền thay cho lời tỏ tình của chị, đồng ý làm bạn trai của chị… hoặc là em buông tay, hai mươi triệu sẽ bị chùm bong bóng kia kéo bay lên trời! Em thấy sao?”
“…”
Anh miễn cưỡng cầm lấy hộp quà mà đối phương cố tình đem nhét vào tay mình, khoảnh khắc đó xung quanh ngập tiếng reo hò, hàng chục câu nói “đồng ý đi!” được nối tiếp nhau vang lên, nhưng Lam Tuyên chỉ lặng lẽ nghĩ đến chiếc đồng hồ mà mình đã từng xem kĩ rất lâu trong lúc sử dụng máy tính của trường. Lần đó Minh Trang mua nước tới cho anh vô tình nhìn thấy, có lẽ là đã hiểu lầm rồi cũng nên.
“Cái đồng hồ Casio đó…”
Lời ngập ngừng của anh khiến ánh mắt của cô nàng dần sáng rực ra.
“Em thích nó đúng không? Chị biết mà, vậy nên mở hộp quà ra đi, chị phải đặt từ Singapore chuyển về đây đó, ở Việt Nam không có mẫu này!”
“Chị nhầm rồi! Đây là loại đồng hồ mà Tử Kỳ thích…”
“…”
“Xin lỗi nha, nhưng lần sau chị đừng phí công như vậy! TÔI – KHÔNG – THÍCH – CHỊ, dù chị có đứng im một chỗ và thở tôi cũng không thích!”
Vừa nói những lời thô lỗ đó, Lam Tuyên vừa giữ lấy sợi dây nối hộp quà nhỏ với chùm bóng bay, bàn tay anh dùng hết sức mình để bứt ngang đi vẫn mặc kệ có bị cứa rách vào da hay không. Hành động dứt khoát đó của anh khiến chùm bóng bay chợt vút cao vào không trung, hộp quà không nhận lấy thì tan tành rơi xuống đất. Bầu không khí lãng mạn chỉ còn lại những tiếng “ồ!” đầy tiếc nuối và kinh ngạc.
Giữa đám đông, cô nàng hot girl của lớp trên ấm ức xoay quanh trăm lời bàn tán. Cảm thấy không thể cứu vãn cho thể diện của mình, người kia bước qua hộp quà rơi dưới chân, đẩy vai của đối phương một cái thật mạnh, giọng điệu cay cú hỏi cũng là để mọi người xung quanh thỏa mãn tò mò về anh.
“Chị đường đường là hotgirl khối mười hai, biết bao người muốn hẹn hò riêng với chị nhưng mà không được? Chị thích em nên đến thể diện cũng không cần quan tâm nữa, đã làm đến những việc này rồi… em còn không đủ thấy động lòng, vậy có thể trả lời câu hỏi của chị hay không?”
“Câu hỏi?”
“Chị đã làm đến thế này rồi mà em vẫn không thích chị, vậy là đúng như lời của người ta đồn... em… em thích đàn ông chứ gì?”
“…”
Câu hỏi kia khiến đám bạn bè xung quanh càng to tiếng hơn bàn tán, anh liếc nhìn từng ánh mắt soi mói đó của họ, cũng lắng nghe hết những xì xầm to nhỏ, thậm chí còn ghi cả vào lòng những cái chỉ tay đầy khó coi kia.
“…”
Khoảnh khắc anh quay lại nhìn gương mặt cười cợt ra vẻ của Minh Trang, đám đông ở xung quanh đồng loạt hướng tầm quay camera để bắt cho trọn. Mấy người trong số đó, không biết có ai thầm đoán ra câu trả lời của anh không? Chỉ có điều, khi mà anh chầm chậm lên tiếng, mấy câu nói không chút nể tình của anh vừa khiến cho người ta tò mò muốn biết, cũng vừa khiến cho sự hiểu biết hóa thành hài hước.
“Nếu tôi thích đàn ông, chị mà có biến thành đàn ông TÔI - CŨNG - KHÔNG – THÍCH!”
“Em…”
Lớp trưởng của lớp 11A ban đầu vốn dĩ chỉ định bỏ đi, anh không có lòng dạ phân bua, cũng không hề muốn làm xấu mặt ai cả. Anh vốn biết thành ý trong việc tỏ tình rất công phu này, chỉ có điều… bởi vì sớm đã nhận ra bộ mặt thật đó rồi. Trong lòng anh không thích hóa thành khó chịu, lại còn bị cô nàng ở trước đám đông “gài bẫy” một cách công khai, nếu chỉ dùng hai từ “xem thường” mà đánh giá hành động đó anh cũng cảm thấy không hề đủ.
“Chỉ là chị thích em thôi mà… em nhất quyết phải khiến cho chị bẽ mặt trước mọi người như vậy sao? Em có biết, trước giờ chưa từng có người nào đối xử với chị như vậy hay không?”
“Không phải tôi đã xin phép chị được mất lịch sự ngay từ lúc đầu rồi sao? Cũng là chị đã cố tình giữ tôi lại kia mà?”
“Tuyên à, em từ chối… ít nhất cũng phải có lí do chính đáng một chút đi chứ! Nói không thích chị, vậy em thử nói xem… chị phải làm thế nào để thay đổi suy nghĩ của em đây? Chị thật lòng muốn theo đuổi em… dù có khó thế nào đi nữa!”
“Thật lòng?”
Nghe lấy hai từ này mà nội tâm anh chợt bừng bừng lên một cơn nóng giận, có cảm giác như sự nóng bức đang dồn hết ra gương mặt, mắt cũng có thể bốc khói lên khi nhìn cô ả.
“Chị nói hai từ thật lòng còn dễ hơn người ta rao bán ve chai ngoài đường nữa đó! Hai từ thật lòng của chị thậm chí còn rẻ mạt hơn cả phế liệu nhà tôi vứt đi! Chị cũng đã thật lòng giả vờ biến mất một lần rồi mà đúng không? Sao chị không mất tích thay cho Tử Kỳ vậy nhỉ? Chị có biết, cũng bởi vì thật lòng thích chị… nên cậu ấy vừa nghe tin chị biến mất là đã cuống quýt đi tìm hay không? Nếu không tại vì chị âm mưu xảo trá, Tử Kỳ và tôi cũng không chết dở sống dở trong rừng suốt cả đêm mưa như vậy? Chị rốt cuộc cũng chỉ là đang ích kỉ muốn chứng minh tầm ảnh hưởng của mình mà thôi, nếu trên đời này toàn kiểu người như chị… tôi thà chọn đi tu còn hơn!”
“Em…”
“Tránh ra!”
Tiếng quát đầy nội lực và sự tức giận của Lam Tuyên vào lúc đó khiến đám đông lùi về sau, nhưng cô nàng Minh Trang vẫn nhất định chặn trước mặt. Để rời khỏi chỗ đó, Lam Tuyên thậm chí còn gạt cô nàng ra để có đường đi.
“Em gặp chuyện không phải do người của ba thằng Bảo hay sao? Tự nhiên lại đem chuyện đó đổ trách nhiệm lên chị, ngay từ đầu nếu mẹ em biết lượng sức mình không kiếm chuyện thưa kiện để thằng Bảo phải bị đình chỉ học thì cũng đâu có gây thù hay chuốc oán với nhà người ta! Em nên trách mẹ em thì đúng hơn là đi trách chị đó!”
“…”
Câu nói kia khiến bước chân anh lúc vừa rời đi chợt dừng ngay lại, anh không quay lưng để nhìn vào gương mặt đáng ghét đó nữa, chỉ buông nhẹ một câu bày tỏ thất vọng không gì có thể thay đổi của mình về người con gái phía sau.
“Có khi cả đời này chị cũng không hiểu lí do vì sao tôi từ chối chị đâu nhỉ?”
“Em nghĩ chị cần hiểu điều đó hay không? Chị sẽ dành không phẩy một phần trăm đời mình để chứng minh cho em thấy hối hận vì từ chối chị đó Tuyên!”
“Thử xem!”
Lúc những bước chân đầy tự tin của anh rời đi, anh chỉ cảm thấy thật nhẹ lòng vì đã can đảm từ chối một cách công khai những chuyện bản thân không có hứng thú. Nhưng sau khi rời khỏi đám ồn ào đó, anh lại trầm mình vào trong một khoảng lặng vô hình, nghĩ đến những suy nghĩ của cá nhân hắn. Anh không biết rốt cuộc mình có khiến hắn tổn thương hay không?
Cái tên đó, mỗi ngày hắn đều rất chăm chỉ thể hiện tình cảm với người con gái mà trong lòng anh luôn cứ xem thường như vậy. Tử Kỳ cũng đã nhiều lần tỏ ra rất tức giận vì cách thể hiện của anh, nếu như hắn không muốn quay về lại còn nhìn thấy người mình thích tỏ tình công khai với anh, sau đó còn bị anh chì chiết xúc phạm trước mặt bạn bè thế kia. Rốt cuộc hắn sẽ nghĩ về anh ra sao? Có đứng về phía anh một chút ít nào hay không?
Mà nếu hắn có biết chỗ tình cảm này của anh hướng về phía mình, rốt cuộc hắn sẽ chọn cảm thông hay là thương hại cho những lần vì ghen tuông mà anh không điềm tĩnh được trước sự ưu ái của hắn dành cho Minh Trang?
Có lẽ hắn không biết là anh nhớ hắn rất nhiều, nhưng bởi vì không thể nhắn tin thêm nữa, Lam Tuyên chỉ lặng lẽ đăng lên facebook của mình những dòng riêng tư, những dòng chữ rất dài và đầy tư tình nhưng sau đó cũng chỉ có mỗi mình anh đọc được mà thôi.
Giờ thì hắn đã ổn hơn chưa? Đã có thể ngồi lì trước màn hình của máy tính để cày ván game hành động nào đó hoặc là suốt ngày cứ tìm lướt xem trên tiktok có gì đáng để bàn tán hay không? Hắn cũng rất hay soi trang cá nhân của Minh Trang mà nhỉ? Anh cứ chờ đợi mãi, rốt cuộc vẫn không thấy thông báo hiện ra là hắn đang làm gì đó ở trên facebook. Suốt cả một ngày dài, cứ mỗi lần rảnh rỗi anh lại giống hệt như hắn trước kia, cầm chiếc điện thoại lên để vào xem thử ở trang cá nhân của người mình thích.
…
Bảy giờ tối, cái giờ mà mọi ngày sau bữa cơm cùng gia đình anh chỉ tập trung vào bài học là chính. Nhưng hiện tại vì giữ lời hứa với mẹ, Lam Tuyên ngồi trên bàn chăm chú trước màn hình máy tính kia thực chất lại là để trao đổi một cuộc nói chuyện bí mật với nhóm chat riêng. Trong nhóm này, ngoài Nhật An ra còn có sự giúp đỡ của một người mà trước đây anh chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân chủ động nhờ vả. Thậm chí anh cũng chưa từng nghĩ, là hắn sẽ chủ động tìm đến và mong được giúp đỡ anh trong chuyện tìm tung tích Tử Kỳ ở chỗ Nhất Linh. Sớm hôm nay, mẹ có nhờ cảnh sát can thiệp để theo dõi và chờ đợi tên Tuấn Sẹo ra khỏi phòng trọ đến địa điểm đã hẹn trước đó, nhưng suốt khoảng thời gian cảnh sát ẩn mình theo dõi hắn lại dở chứng cứ ở yên một chỗ chẳng chịu rời đi. Từ những thông tin này của mẹ, anh cũng đoán được có khả năng là Nhất Linh cho dời lại, nhưng từ chiều đến tối vào khoảng thời gian mà cảnh sát đã rời đi, chỗ trống theo dõi đó anh không thể xin phép để ra khỏi nhà và tiếp tục quan sát tên Tuấn Sẹo. Trong lúc còn đang lo lắng cho tiến triển sự việc, anh lại nhận được lời đề nghị của Rin. Hắn muốn thay anh để theo sau tên đó, giúp anh tìm hiểu về những chuyện bản thân rất muốn nhưng không còn cách nào khác để mà thực hiện.
Kể ra thì Rin cũng tốt chứ bộ!
Anh hai nhắn với anh điều này, lời nhận xét vô cùng thật tâm đối với tên khốn đã từng gây ra không biết bao nhiêu là chuyện dở khóc dở cười cho mình.
Em có nghĩ là Rin thích anh thật không?
Bởi vì thích một người mà hắn đã từng rất ghét, hắn lại có thể thay đổi bản thân mình mọi cách để gây ấn tượng vậy sao?
“Rin đi theo dõi thằng Tuấn rồi… có học bài chưa vậy?”
Câu này anh hai nhắn hỏi hắn trong nhóm chat riêng, không ngờ hắn lại chụp hình cả quyển sách mang theo để chứng minh mình vẫn đảm bảo việc học bài cho anh hai thấy.
“Có đem theo học nè! Mà bài này dài quá, khó thuộc ghê!”
“…”
Cái tên đó, bất ngờ khiến cho khóe môi của một người cười thầm sau màn hình chiếc điện thoại chỉ vì hình ảnh đã chụp của mình. Đó là còn chưa kể “thánh soi” Nhật An cố tình zoom tấm ảnh chụp của Rin để mọi người nhìn thấy dòng chữ nguệch ngoạc hắn viết lên trên giấy.
“Học bài hay là nhớ crush vậy ông già? Sao tao thấy có cái gì Trương Hàn Dương <3 nữa kìa?”
“Kệ tui nha!”
Hắn lập tức thu hồi tấm ảnh vừa gửi, hành động bình thường nhất từ trước đến giờ mà cả nhóm nhìn thấy ở cái tên dở người thế này. Hóa ra hắn cũng biết “xấu hổ” chứ nhỉ?
“Tui thấy thằng Tuấn chuẩn bị ra khỏi nhà rồi mọi người ơi!”
Những dòng tin trêu chọc và đùa giỡn của mọi người trong nhóm chợt im bặt đi khi hắn lên tiếng cảnh báo có thông tin mới.
“Tui dừng ở đây nha, để chạy theo nó đã rồi tới nơi tui nhắn tiếp cho!”
“Ok! Cẩn thận nha Rin!”
“Cẩn thận nha ông!”
“Mọi người đừng lo, tui còn dẫn theo cả đám bạn, nhưng mà tụi nó núp rải rác ra nhiều chỗ lắm, đảm bảo không lộ được đâu!”
“Có chuyện gì thì nhắn liền cho Tuyên nhé!”
Câu nhắn kia lịch sự đến mức khiến cho Nhật An phải gửi tin riêng để hỏi xem phía bên đó Lam Tuyên có bị thay thế bằng người nào không?
“Thì em chỉ là đang bày tỏ sự biết ơn với Rin thôi mà!”
“Vậy sao mày không biết ơn màn tỏ tình chấn động sân trường kia chút nào hết vậy?”
“Anh này…”
Lại nhắc đến chuyện đó, lòng của một người đang chợt nghĩ, không biết nếu như Tử Kỳ xem được những đoạn video ghi lại chuyện buổi trưa ngày hôm nay, rốt cuộc hắn có trách anh không? Nếu như được gặp hắn, không biết anh rồi sẽ đối diện thế nào để cả hai có thể thật tự nhiên giống như trước kia.
Đoạn đường suy nghĩ trong lòng anh mờ tối bao nhiêu, cũng giống hệt với đoạn đường mà Rin phải âm thầm chạy theo phía sau của tên Tuấn Sẹo. Hắn rời khỏi phòng trọ, một mình tự lái chiếc Wave cũ để di chuyển đến địa điểm đã hẹn. Đoạn đường đèo vắng vẻ hướng về Tà Nung, nhưng đêm nay may mắn là không có sương mù bao bọc khắp mọi nơi. Chỉ đến lúc vào sâu trong vùng đồi núi, cái lạnh giá của khí trời ở nơi đây mới rõ ràng dọa đến những con người đang gồng mình đấu tranh với thiên nhiên.
Đuổi theo tên Tuấn Sẹo vào sâu trong đó, Rin và đám bạn theo phía sau giữ một khoảng cách nhất định khá xa để không làm hắn nghi ngờ. Đợi đến lúc xe hắn dừng lại trước một cánh cổng rào cao và rộng, hàng rào bao bọc kín một khoảng đất dài không rõ diện tích. Rin đứng ở phía xa, dùng ống nhòm quan sát động thái của tên Tuấn Sẹo. Nhìn thấy hắn bấm vào chuông cửa, sau đó không lâu là hai nam thanh niên thân hình to lớn mở cửa để hắn dắt xe vào trong. Nhưng đến lúc cánh cửa đóng lại, sự yên tĩnh tiếp tục bao trùm không gian bên ngoài của cánh cổng kia, chẳng ai đoán được rốt cuộc tên Tuấn Sẹo vào trong đó làm những gì.
“Giờ về hay là tính sao đây Rin?”
“…”
Đối diện với câu hỏi của thằng Vinh Gấu, ánh mắt hắn bắt đầu đem sự tò mò phơi ra, đầu chân mày cũng cau cau lại, dùng ống nhòm nhìn ngó một vòng quanh đó để tính toán xem tiếp tục sẽ phải làm gì, cuối cùng mới chắc chắn lên tiếng ra hiệu cho đám bạn chia làm hai.
“Bốn đứa tụi mày đi bên kia vòng qua, tao với ba đứa này đi bên đây! Bọc vòng hết khu rào này xem có lối đi vào bên trong hay không!”
“Ok!”
Vậy là nhóm tám người bắt đầu chia ra để mò mẫm dọc theo hàng rào xây rộng lớn. Nếu ai đó đã từng đi theo hướng này chắc chắn cũng biết rõ khu đất được xây rào khép kín ấy đã tồn tại từ rất lâu. Nhưng chẳng ai đoán được quyền sở hữu lại thuộc về gia đình Nhất Linh, mà số người tò mò về những hoạt động bên trong khoảng đất này cũng chẳng ít. Thế nên cũng đâu khó khăn gì nếu như muốn tìm cách chui lậu vào trong đó.
“Bên này tụi tao thấy có một cây thông gần sát vách tường, có dấu vết leo tường vào trong! Chắc tụi tao sẽ thử leo lên xem sao!”
“Còn bên này cũng có lỗ hổng của tường bị đục! Vậy tụi mày quan sát cẩn thận rồi hãy hành động, coi chừng bị tóm hết đó nha!”
“Ok thằng Rin, yên tâm đi!”
Nói rồi tên Vinh Gấu dùng đèn pin rọi xung quanh, hắn đảm bảo an toàn để một đứa cao lớn nhất trong nhóm leo lên thân cây còn bản thân cùng hai người bạn thì đứng ở dưới canh chừng quan sát.
Phía bên kia, để đảm bảo chui vào bên trong thuận lợi Rin cũng thử dùng điện thoại để quay lén video thông qua lỗ hổng của tường. Sau khi chắc chắn xung quanh đó không có bất kì điều gì cản trở hắn là người đầu tiên chủ động chui qua. Bản thân hắn bấy lâu nay cũng đã quá quen với cái trò lén lút này rồi, chỉ không ngờ lần này khi chủ động tìm hiểu về sự việc, để dấn vào trong những bí mật chưa ai được biết mà bên dưới lồng ngực của hắn cũng “thình thịch” đập không biết bao nhiêu là nhịp hồi hộp.
“Thấy gì không Rin?”
“Có gì chưa vậy?”
Đợi tên đầu nhóm chui lọt nửa thân trên qua lỗ hổng, ba đứa háo hức ở phía sau đã liên tục hỏi sự tình. Nhưng có vẻ như đoạn tường này còn cách xa khu trung tâm của khoảng đất đó hơn mười mét lận, ló đầu vào hắn chỉ nhìn thấy phía trước có vài hàng thông xếp dọc. Kinh ngạc trước diện tích rộng lớn và hoành tráng của khoảng đất được rào giậu đầy cẩn thận. Nếu không thử chui vào tìm hiểu, có lẽ chẳng ai biết được bên trong đó nuôi thả rất nhiều loại chó săn có ở khắp nơi trên thế giới.
“Tụi mày chui vô đi, không có ai đâu!”
Rin đứng lên sau bức tường rào, nhìn thấy cách chỗ mình đang đứng còn là hai lớp hàng rào kẽm gai. Khoảnh đất này có hai lớp rào, ngoài tường xây bao bọc bên ngoài, ở giữa là mấy hàng thông đều tăm tắp được trồng ngăn cách, đi qua khoảng đất trồng cây đó sẽ nhìn thấy hàng rào kẽm gai, đầu khoảng trống là một dãy nhà vừa đủ tầm cao để mà quan sát, cuối khoảng trống cũng có một dãy nhà thấp.
“Tụi tao ở bên này, thấy hình như là chuồng nhốt chó với nhà kho chứa xe đua địa hình, nhưng mà… có người canh gác nên tụi tao chỉ chụp hình lén được thôi! Mày xem nè!”
Đám người bên kia gửi cho Rin mấy chục tấm ảnh, nội dung chụp cũng đúng với những gì được miêu tả thông qua lời nhắn. Có vẻ như chỗ này rất giống với một trường đua khép kín, nhưng tại sao lại nuôi nhiều chó như vậy thì hắn vẫn chưa được rõ. Đợi đến khi những bước chân lén lút và âm thầm của hắn tiến gần tới chỗ dãy nhà cao cao bên phải, thấy ở đó rõ ràng là tên đàn anh Nhất Linh đang ngồi, mọi nghi ngờ trong lòng mới dần sáng tỏ.
“Đó là Tử Kỳ kìa phải không?”
“Suỵt!”
Một tên theo sau Rin nhìn thấy người ngồi bên cạnh Nhất Linh mà mừng rỡ hỏi thành tiếng. Nhưng đúng vào lúc đó thì Rin đã nhanh chóng che miệng hắn ép giữ im lặng. Cả nhóm bốn người chẳng có ai là không thấy điều đó cả, họ còn thấy Tử Kỳ hoàn toàn khỏe mạnh đang ngồi cạnh chỗ Nhất Linh, tay huơ huơ một chiếc còi thổi hiệu lệnh, vẻ mặt rất hả hê khi dưới khoảng đất của trường đua này tên Tuấn Sẹo vừa mới được đám người của Nhất Linh thả vào.
“Hết mỏi chân chưa thằng kia?”
Đúng là giọng nói của Tử Kỳ đây mà, chẳng còn nghi ngờ gì thêm nữa. Rin núp sau một gốc thông lớn, liên tục giơ điện thoại ra chụp lại những hình ảnh để chứng minh với Lam Tuyên về sự việc này.
“Dù chưa hết mỏi thì cũng phải chạy, vào đây rồi không chạy thì bị xé xác chứ biết làm sao? Phải không anh Linh?”
“Bữa nay anh lên chút cấp độ cho trò này đó! Chắc chắn em sẽ thích!”
Nói rồi chàng thiếu gia bên cạnh hất mặt để đám người xung quanh mình kéo tấm bạt che dưới đất ra khỏi chỗ của đám người đang ngơ ngác đứng giữa khoảng trống kia. Tử Kỳ tròn mắt nhìn xung quanh, thấy bên dưới mặt đất được đặt sẵn rất nhiều chiếc bẫy thú bằng sắt giống với loại mà Lam Tuyên đã giẫm phải vào đêm trước.
“Trời đất, em nói chơi mà anh làm thiệt luôn hả?”
“Thì… không phải Tử Kỳ nói muốn để tụi nó nếm thử cảm giác giẫm phải bẫy thú hay sao? Còn nữa nha, chướng ngại vật anh cũng đổi loại có gai nhọn hơn cái loại hôm qua, còn bổ sung thêm năm con chó với lại…”
Nói rồi người kia quay sang thùng côn trùng rắn rết mà mình đã chuẩn bị sẵn, tâm đắc nở một nụ cười đầy âm mưu với người ngồi cạnh bên mình, đôi bàn tay vỗ về đống đồ được “sưu tầm” kia mà giọng điệu phấn khởi hẳn ra.
“Đứa nào đầu hàng trước anh sẽ cho tụi nó đi tắm chung với mấy thằng nhóc này! Em thấy sao?”
“Trời ơi, anh Linh đúng là đỉnh của đỉnh! Em khoái lắm luôn á, mình bắt đầu luôn đi anh!”
Hắn vừa nói vừa bổ nhào tới ôm lấy người kia, từ đằng này Rin cũng tranh chủ chụp hình lại để gửi vào nhóm chat riêng. Chắc sẽ chẳng có ai ngờ được, Tử Kỳ mất tích từ đêm thứ bảy đó sang đến đêm hôm nay là đêm thứ ba của tuần, hắn lại có thể vừa may mắn thoát chết vừa khỏe mạnh xuất hiện ở bãi đất này cùng với Nhất Linh. Rốt cuộc chỉ là để trừng phạt đám tay sai vô lại kia đã hành hạ mình vào đêm trước đó.
Ở đây, nhóm người đã từng rượt đuổi hắn bị nhốt giữa một khoảng đất rào kẽm gai. Khi có tiếng còi hiệu lực hắn huýt lên, cánh cửa của phòng nuôi nhốt đám chó kia từ từ mở ra, đám chó săn hung tợn đầu tiên được thả ra gồm ba con, không ngừng điên cuồng nhắm vào đám đông những tên đó mà rượt đuổi và dọa sủa. So với ngày hôm qua khi mặt đất không có lấy một cái bẫy nào cả, đám người của Tuấn Sẹo đã phải liên tục chạy tránh đến mức mệt rã rời cả toàn thân. Chạy vượt qua những chướng ngại vật là cây gai nhọn và lá rừng bén cứa vào da thịt, nhưng không có một đứa nào được mặc áo ngoài một chiếc quần đùi vỏn vẹn, thê thảm giống hệt hắn vào đêm trong ngày xảy ra sự việc.
“Hahaha… anh coi kìa, con Win nó kéo quần thằng kia rồi kìa… hahaha… thôi rồi rớt mẹ cái quần luôn rồi!”
“Em nhìn bên này đi, thằng Tuấn Sẹo cũng rớt quần rồi!”
“Ê thằng kia ăn gian kìa, ai cho mày ngồi nghỉ…”
“Đứa nào dám ngồi nghỉ vậy? Thả nó vô bồn cho tắm chung với mấy con rắn đi!”
Bị cả đàn chó rượt điên cuồng thế kia, đương nhiên trong số mười người đó cũng phải có vài người mau chóng kiệt sức. Lúc để ý thấy đàn chó săn lơ là ngưng lại, một trong đám người kia liền chui rúc vào một góc để lấy lại sức. Nhưng mà xui cho hắn vì bị phát hiện, Nhất Linh đã ra hiệu lệnh trừng phạt rồi. Tử Kỳ càng háo hức hơn nữa, hắn đứng trước chiếc bồn nước cao được lắp bằng kính cường lực ngay cạnh chỗ mình đang ngồi. Sau đó mở to mắt chứng kiến cái cảnh nước đổ vào trong, hàng trăm con côn trùng rắn rết không ngừng ngọ nguậy.
“Anh, mấy con rắn này có độc không vậy?”
Lời thì thầm của hắn được đối phương nháy mắt nhẹ thay cho lời đáp. Nhưng dẫu rằng mấy con rắn kia không có độc đi, việc bị nhốt vào trong đó với một đám sinh vật bò sát trườn qua trườn lại. Nghĩ đến thôi, hắn cũng cảm thấy ớn lạnh cả người rồi.
“Bỏ nó vô đi, khóa hai tay lại, dán cái miệng nó lại dùm luôn! Để nó la lên tao nhức đầu lắm!”
“Dạ!”
“Khoan đã!”
Lúc đó Tử Kỳ còn nảy sinh một suy nghĩ dã man hơn, hắn quay sang bắt đầu làm nũng với người luôn chiều chuộng mình. Biết rằng mọi đòi hỏi của mình sẽ không bao giờ bị anh từ chối, nên có vẻ với hắn hiện tại thì không là gì, nhưng người gián tiếp chứng kiến những hành hạ của hắn dành cho đám người kia thì lại khác.
“Hôm em bị rượt đuổi trời vừa mưa vừa lạnh… có cách nào để làm cho tụi nó lạnh giống em không anh?”
“Được chứ, chỉ cần Tử Kỳ muốn anh sẽ làm được hết! Muốn lạnh sao? À, tụi mày… mua gấp cho tao mấy tảng đá đi, tao đem mấy đứa kia vô cho tụi nó ngâm mình một chút rồi ra chạy tiếp!”
“Dạ!”
Đoạn clip cận cảnh này Rin quay, sau đó âm thầm gửi vào nhóm chat riêng cũng biết người nhận được thông tin Tử Kỳ còn sống chắc chắn sẽ vui mừng lắm. Vậy mà hắn không ngờ, người bên kia như chết lặng đi vào thời khắc nhìn thấy gương mặt và ánh mắt của Tử Kỳ dưới tầm quay video mờ mờ ảo ảo.
“Rin gửi định vị gấp đi, tôi muốn tới đó!”
Lam Tuyên chỉ vội nhắn một dòng như thế, sau đó mấy tin nhắn liên tiếp nhảy trên màn hình laptop không còn một ai ngồi lại theo dõi nữa. Anh nhanh chóng khóa cửa phòng mình, nửa lời xin phép đến ba mẹ cũng không. Chỉ im lặng nổ máy chiếc xe khi mà một bên cổ chân anh còn chưa lành hẳn.
Tầm giờ đó, Lam Tuyên phóng xe ra khỏi nhà, bằng mọi giá phải đến ngay được cái nơi có hắn. Anh sợ nếu như chậm thêm chút nữa thôi, gương mặt đầy trong sáng luôn chứa đựng nụ cười thiện lành đó của hắn sẽ được đổi khác đi hoàn toàn không ngăn được nữa…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]