Chương trước
Chương sau
Anh nhớ hắn xuất hiện trong tâm trí mình vào ngày mười bốn tháng hai, suy cho cùng thì cách hiện tại cũng chẳng quá lâu. Trường của anh bây giờ đang vào đợt ôn tổng hợp để chuẩn bị tổng kết sớm. Cuối tháng năm sẽ có kết quả toàn năm, sau đó những học sinh thiếu điểm sẽ tiếp tục được rèn luyện và tiến hành thi lần hai để lấy kết quả cuối cùng.

Tử Kỳ lại mất tích vào đúng cái tuần đầu tiên của tháng mà cả trường chuẩn bị kế hoạch ôn tập. Anh dù muốn hay không cũng phải cố gắng hết sức để tập trung vào việc học, mặc dù trước đó đến thầy cô cũng nhắn bảo anh ở nhà dưỡng bệnh thêm vài ngày nữa. Nhưng nếu như chỉ là ở nhà chờ đợi và nhớ nhung hắn, có lẽ anh sẽ chọn tàn nhẫn với bản thân mình một chút. Chọn lê cái chân đau còn chưa dứt đó đến trường trong buổi sáng ngày thứ hai.

Ban đầu anh đúng là hơi mất bình tĩnh một chút lúc đối diện với hiện thực không tìm thấy hắn. Nhưng xuyên suốt khoảng thời gian đầu, thái độ của Nhất Linh điềm tĩnh như vậy lại còn thỉnh thoảng cứ bộc lộ rất nhiều khả nghi. Trong lòng anh cũng dần dần sinh ra nhiều ngờ vực, ngờ vực hơn cả là thông tin mà Minh Tuấn đã kể lại cho anh.

Điều đó khiến cho những hoang mang lo sợ lúc đầu dần được kìm giữ, anh cảm thấy mình cần phải sáng suốt hơn một chút để xác định những thông tin cần thiết và giao nộp cho cảnh sát.

Đúng. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, anh vẫn phải bình tĩnh và sáng suốt làm chủ những cảm xúc của mình. Xuyên suốt khoảng thời gian mẹ ở cùng anh trong phòng bệnh đó, nói chắc cũng đã nói rất nhiều về việc tâm lí bất ổn của anh sẽ cản trở hết quá trình điều tra.

"..."

Hơn ai hết, anh không muốn mình quay trở lại những ngày tháng u uất và tối đen của nhiều năm trước. Đã khó khăn rất nhiều để hiện tại anh được sống bình thường như vậy, giờ phút này càng tỏ ra mạnh mẽ và bình tĩnh bao nhiêu sóng cuộn trong lòng anh càng dữ dội và mãnh liệt bấy nhiêu.

Anh đang phải đấu tranh tâm lí một cách vô cùng quyết liệt, làm cho mình bình thản và điềm tĩnh trước sự mất mát chưa được rõ nguyên nhân. Nhưng nếu anh không làm như vậy, không tự mình đẩy lùi cái suy nghĩ tiêu cực kia ra khỏi tâm trí, thì dù một ngày hay ba ngày, dù một tuần hay là cả tháng chắc chắn anh vẫn còn ở đó điên dại với cơn hoảng loạn, mất tự chủ mỗi lúc một trầm trọng hơn. Dần dần một thanh niên vốn dĩ khỏe mạnh lại không thể kiểm soát được hành vi của mình.

Mẹ nói: "Đó cũng có thể là âm mưu lớn nhất của nhà thằng Bảo!"

Cho nên anh càng phải bình tĩnh, càng phải dẹp bỏ hết u uất đau khổ, càng phải cất đi những nhớ nhung để bản thân không buông xuôi trước một điều gì cả.

"..."

Nghĩ thì dễ mà làm lại khó, chỉ nội trong một ngày trôi qua không ít lần những người thân thiết thường nhìn thấy anh có biểu hiện rất lơ đãng.

"Nó lại lấy bốn cái li nữa kìa!"

Lúc này là giờ nghỉ trưa, Nhật An ngồi cùng với Tuyên và Dương ở chỗ cái bàn quen thuộc mà mọi lần cả nhóm vẫn thường hay ngồi. Sau bữa ăn trưa, Tử Kỳ thường sẽ là người mua nước hoặc mua trái cây để cho cả nhóm cùng nhau ăn vặt. Lam Tuyên đã giữ thói quen đứng dậy lấy li kể từ lúc có Tử Kỳ, mặc dù trước kia anh hiếm khi nán lại để ngồi uống nước cùng bạn bè lắm.

Từ lúc có Tử Kỳ, mỗi lần đi lấy li uống nước anh đều lấy đủ bốn cái cho bốn người, tuy rằng ngoài miệng chẳng bao giờ chịu xác nhận sự hiện diện của hắn. Thật ra chuyện mà mỗi hành động của anh đều ảnh hưởng từ phía hắn thì ai cũng biết và nhận thấy rõ. Người ta thấy được những thói quen nề nếp sinh hoạt của anh bị hắn làm cho ảnh hưởng, cứ giống như là một bức tường vững chãi đang bị hình bóng của Tử Kỳ đục khoét đi. Nhưng có lẽ chỉ đến khi hắn đột ngột biến mất thế này, lòng của anh mới rõ ràng được sáng tỏ những cảm xúc đó mà thôi.

"…"

Lúc anh quay trở lại với bốn cái li giấy ở trên tay, ánh mắt chợt giãn ra vì trên bàn đã quen thuộc đặt sẵn loại nước mà Tử Kỳ thường hay mua. Nhưng lần này dù không có hắn, số chai nước trên bàn vẫn là bốn chai. Người nào đó đang âm thầm giả vờ quên, mục đích chắc chắn là để anh không thấy bơ vơ một mình giữ những cảm xúc nhớ nhung như vậy.

"Ủa quên ha, không có thằng Kỳ mà tao mua tới bốn chai nước!"

"…"

"Tui cũng lấy bốn cái nĩa ăn trái cây luôn nè!"

"…"

Nhìn cái khoảnh khắc gượng gạo này mà anh ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn bốn chiếc li nhỏ, nội tâm lại nặng trĩu u buồn. Anh biết mọi người làm như vậy đều bởi vì lo cho anh, nhưng mọi người càng làm như vậy anh lại càng cảm thấy bản thân thật vô trách nhiệm.

"Em xin lỗi…"

Vì đã hứa sẽ thật mạnh mẽ và sáng suốt trước mọi việc, nhưng cuối cùng lại chẳng tránh khỏi giây phút mơ màng như thế.

"Sao lại xin lỗi nữa rồi, tất cả chúng ta đều nhớ đến Tử Kỳ mà!"

"Ừ, công nhận tao cũng nhớ nó ghê luôn! Ước gì có nó ở đây tao hứa sẽ không giành ăn với nó nữa đâu!"

"Nếu mà có Tử Kỳ ở đây… chắc Tuyên cũng không cọc cằn khó chịu với em nó nữa đâu đúng không?"

"…"

Lời anh hai hỏi, nói đúng ra cũng là những lời mà anh đã tự nói với lòng mình không ít lần trước khi hắn rời đi trong đêm xảy ra sự việc. Nếu biết trước sẽ không có cơ hội được thực hiện, giây phút đó dù có đối diện với việc mất đi cái chân, anh chắc chắn cũng bằng lòng đánh đổi để cho hắn ở lại.

"…"

Rồi sau đó lòng anh sẽ thôi không ân hận nữa, không cảm thấy khó khăn khi phải gồng mình bình tĩnh trước hiện thực mất đi người bên cạnh. Không giống như bây giờ, nghĩ đến thôi hai dòng nước mắt đã lăn dài ra. Lam Tuyên không có lời nào để tiếp câu chuyện của hai người bên cạnh, ngoài một sự trút bỏ to lớn suốt nửa ngày dài gồng gánh bất an.

"Tuyên, đừng suy nghĩ nữa em, đừng khóc! Mẹ dặn rồi không nhớ hay sao? Chưa có bất kì manh mối nào chứng minh Tử Kỳ đã mất nghĩa là chúng ta còn cơ hội để tin thằng bé còn sống! Em đừng lo lắng quá…"

"Đúng rồi đó Tuyên, đừng khóc nữa! Chiều nay có hẹn bên cảnh sát để cho lời khai nữa đó!"

"…"

Hình như anh đã cố gắng không khóc từ nhiều tiếng trước rồi, giây phút ngồi bên cạnh những người thân quen, số nước mắt chứa đầy trong chỗ chịu đựng bé nhỏ lại vỡ òa ra. Lam Tuyên vội vàng mở chai nước ngọt hắn thường uống, dốc hết cả chai lên mà uống một phát cạn sạch.

"Tuyên!"

Ngày trước, Tử Kỳ phải năn nỉ đến gãy cả lưỡi, thậm chí hắn còn lén đổi li cho anh nhưng mà chẳng lần nào lừa được.

"…"

Có lẽ nào mọi người đều nhớ đến hắn, chỉ có hắn là không hề nhớ mọi người hay không?

Dòng nước mắt của anh kéo theo cả hai đôi mắt đỏ hoe của người bên cạnh. Ba đứa vẫn ngồi yên ở đó, dù chuông báo đến giờ ngủ trưa vang lên inh ỏi, dù mấy tiếng bước chân dồn dập của đám bạn học xung quanh bắt đầu tản ra.

"Ê ba người kia không đi ngủ trưa hả ta?"

Sự quan tâm này xuất phát từ một giọng nói khá quen mặc dù bình thường nhóm bọn họ ít khi giao lưu với nhau. Lần này sau chuyến đi không thấy Tử Kỳ quay lại, cả trường ai cũng quan tâm đến sự việc, nhưng để nhìn Lam Tuyên trầm ngâm gục mặt khóc lóc thế kia, đúng là lần đầu tiên đám bạn được thấy.

Đợi cho số đông rời đi hết, Rin mới từ chỗ bàn đang ngồi gần đó bước tới mở lời hỏi thăm, chỉ có điều ngay từ câu hỏi đầu tiên, không biết vô tình hay cố ý đã lập tức thu về sự gắt gỏng của một ai đó.

"Hội trưởng, Lam Tuyên với bạn kia không đi ngủ trưa sao?"

"Bạn kia là bạn nào? Tao tên Kia hả?"

"Thì bạn An đó!"

"Vậy sao từ đầu mày không gọi tên tao luôn đi, còn bày đặt kia với đó?"

"Thì tại… không biết nên kêu là An hay nên kêu là H thôi mà!"

Biết thừa kiểu nói chuyện gợi đòn của cái tên to xác học dốt đó vốn dĩ là để bắt chuyện với Ty. Nên Nhật An dù có đáp lại theo cách khó chịu cũng là đang tạo ra cơ hội cho hắn đứng đó lâu thêm một chút.

"Tao với mày không có tác động ảnh hưởng, tự nhiên mày hỏi thăm tới tao như vậy, muốn cua thằng bạn thân của tao đúng không?"

"H!"

Nghe thấy sự đề cập đầy nhạy cảm đó, Ty vội vàng gọi tên đối phương, cũng lo sợ đem tay mình đập lên vai của An một cái để cảnh báo vấn đề không hay xảy ra.

"Đừng có nói lung tung, lỡ anh Nghiêm nghe được thì sao?"

"Ủa, nghe được thì nghe, tao nói là nói khách quan mà, mày với nó không có gì thì thôi chứ!"

"Đúng đó, hội trưởng rén ghê! Hội trưởng không thích tui thì thôi, tui thích hội trưởng… thầy Nghiêm cấm được tui chắc!"

"Hai người…"

Ngầm ý từ trong cách thể hiện của An mặc dù không hề hoàn toàn hưởng ứng, cũng không phản bác chuyện thằng bạn hẹn hò yêu đương. Nhưng nếu chịu để ý một chút, có thể sẽ nhận ra chút ác cảm từ những lần đầu tiên tiếp xúc với Rin giờ không còn nữa. Nhất là sau khi hắn liều mạng cứu được Minh Tuấn dưới nước, còn đỡ cho Tử Kỳ một phần giữa lúc khó khăn, giờ hắn lại chủ động tới gần và quan tâm hỏi đến những bất an của người trong cuộc. Nói đúng ra, hắn tuy là có hơi khó ưa một chút, nhưng chẳng phải hoạn nạn mới rõ lòng người hay sao?

Người chạy đến với chúng ta khi hoạn nạn, làm tất cả để thể hiện sự quan tâm của họ dành cho chúng ta, suy cho cùng dù nhận hay không vẫn nên chọn cách trân trọng.

"Chuyện của Tử Kỳ tui nghe nói chưa có tin tức gì nữa! Nếu qua ba ngày mà vẫn chưa tìm thấy… nhà của Tuyên với Ty có định sẽ để cảnh sát điều tra lớn hơn hay không?"

"Nhà của Tuyên với Ty?"

Lời hắn nói đến đây khiến sự ủ dột nơi dòng nước mắt ngậm ngùi của Tuyên bất ngờ ngưng lại, anh ngước lên hỏi hắn. Tay cũng nhanh chóng lau đi sự ướt át trên gò má mình, nhìn vào vẻ mặt điềm tĩnh kia của Rin, cũng thấy hắn từ tốn nói ra những điều mà bản thân đã biết rõ từ lâu nhưng vẫn không hề có ý định nhiều chuyện tiết lộ.

"Tui biết Kỳ là con nuôi của nhà Tuyên lâu rồi, mấy chuyện đó dễ ợt mà… tìm hiểu thì sẽ ra thôi!"

"Dễ như vậy, nếu mày chịu tìm hiểu bài học chắc cũng sẽ trở thành học sinh giỏi đó!" – Nhật An giống như chờ đợi hắn nói ra câu đó, ngay lập tức chen vào để mà cà khịa.

Nhưng có vẻ hắn không cảm thấy khó chịu gì với những câu nói kia, lại chủ động nhắc đến mục đích của mình sau lời hỏi thăm.

"Cái ông này nha, đừng có chì chiết người ta được không? Tui tới hỏi thăm, cũng là để nói cho mọi người biết một chuyện hay ho nè!"

"Hay ho?"

"Đúng rồi, chuyện có liên quan tới ba người được cảnh sát giữ lại cho lời khai đó! Một trong ba người đó tui biết rõ, biết cả nơi ở và gia đình luôn, tối hôm qua nghe tin cảnh sát thả ra tui có đến nhà của thằng đó xem thử… nhưng mà lạ lắm nha, nó không có về nhà! Vậy mọi người thử nghĩ xem nó đi đâu?"

"…"

Nguồn thông tin từ Rin khiến cả ba người ngước lên nhìn nhau một thoáng nghi ngờ, không biết hắn đã từ lúc nào tự ý ngồi xuống bên cạnh Hàn Dương, mà cũng chẳng hay được Hàn Dương xích vô chừa chỗ cho hắn từ lúc nào nữa.

"Ủa được thả về nhà mà không về nhà vậy rồi nó đi đâu được ta?"

Câu hỏi của Nhật An cũng là thắc mắc chung của ba người họ, nhưng mà lời giải đáp thì thật may mắn vì đã có sự trợ giúp của tên Rin rồi. Trước đó chẳng ai nghĩ rằng hắn sẽ chủ động giúp, theo như cách diễn tả vấn đề có thể thấy là hắn cũng quan tâm và theo suốt vụ này kể từ khi Tử Kỳ mất tích.

"Tui có tới nhà của thằng đó, có giả bộ là quen biết để hỏi thăm tình hình thì nghe vợ của thằng đó nói là… nó có gọi điện về báo phải làm ăn ở đâu đó, nó còn hứa cuối tuần sẽ đem hai mươi triệu về cho bà vợ chuộc chiếc xe đang cầm!"

"Nói như vậy… cái thằng đó sau khi được thả ra vẫn còn tiếp tục làm chuyện gì mờ ám sau lưng nhà ba thằng Bảo?"

Suy đoán của Lam Tuyên khiến hắn thích thú chồm tới đập vào vai anh một cái khá mạnh. Cú đập này của hắn khiến gương mặt lạnh lùng kia kinh ngạc ngước lên, vào lúc hắn nhận ra mình sai muốn cúi đầu xin lỗi anh, ánh mắt anh lại ngó lơ đi như chẳng hề để tâm đến.

"Xin lỗi nha, hơi mạnh tay hả?"

"Không sao!"

"À, mà tui có nhờ vài đàn anh quen biết để hỏi về tung tích của thằng đó, cũng biết nó từng làm công chỗ này chỗ kia nhưng có một chỗ nói ra chắc mấy người ngạc nhiên lắm đó!"

"Chỗ nào vậy?"

Lần này sự tò mò bắt nguồn từ câu hỏi của Hàn Dương, nghe đối phương chủ động hỏi mình hắn lại quay sang thì thầm một câu đầy chắc nịch.

"Cái thằng đó từng làm thuê cho nhà của thằng Nhất Linh!"

"..."

Bởi vì thông tin đầy giá trị được hắn nói ra, cũng hoàn toàn trùng khớp với những nghi ngờ trong lòng Lam Tuyên. Anh im lặng nhìn hắn, nhưng chỉ là nhìn bằng ánh mắt mà thôi. Suy nghĩ của anh lúc đó đang bận đoán xem rốt cuộc phải nghi ngờ sự mất tích của Tử Kỳ từ đâu mới đúng.

"Sao Tuyên nhìn tui dữ vậy? Tui nói thật đó, nếu mọi người không tin thì chiều nay đi học về cùng tui tới chỗ kia đi! Ông này là chủ tiệm cầm đồ, thường hay nhận cầm đồ cho thằng đó lắm! Thằng đó tên là Tuấn Sẹo, mặt nó có một cái sẹo đúng không?"

"…"

"Tui nghe ông kia nói trước nó làm thuê cho nhà Nhất Linh, ăn cắp đồ đem cầm đem bán hơi bị nhiều luôn! Nên mới bị đuổi đó…"

"Em cũng có cảm giác chuyện Tử Kỳ không được tìm thấy lại rất mờ ám!"

Nhấc li nước ngọt lên uống cạn, Lam Tuyên cũng trầm ngâm nói ra một câu, sau cái câu nói đó bầu không khí im lặng của mấy người ở xung quanh bất ngờ hóa thành hồi hộp.

"Sao em lại thấy mờ ám?"

Tò mò của anh hai lúc này nhận được đôi chút ngập ngừng, người kia dường như chưa muốn phán đoán khi bản thân không đủ cơ sở. Chỉ có điều, những gì mà Minh Tuấn đã nói chắc chắn phải đem ra trao đổi bàn bạc thì mới có được một đáp án chung. Đôi mắt Tuyên lúc đó khẽ nheo nheo lại, dòng suy nghĩ trôi về cái đêm chuyện đã xảy ra.

"Lúc Tử Kỳ rời đi trên người chỉ mặc mỗi một chiếc quần đùi, em có đưa cho Kỳ túi kẹo bảo nó đi dọc đường đánh dấu để khỏi phải lạc…"

"Túi kẹo? À, anh có nghe Nhất Linh nói là đoàn người kiểm tra khu vực dưới chân cầu nhặt được túi kẹo đó!"

"Nhưng tại sao Tử Kỳ lại chạy ra hướng đó chứ? Rõ ràng tụi em bị trượt xuống một đoạn dốc, chỉ cần leo lên đoạn dốc đó chạy thẳng ra ngoài sẽ chạy tới chỗ hồ Suối Voi!"

"Hay là nó bị lạc?"

"Không đâu, Tử Kỳ rất thông minh, với lại nó cũng nhớ dai nữa, em nghĩ nếu như lạc trong rừng thì đoàn người tìm kiếm phải bố trí về khu vực của rừng mới đúng, nhưng lúc ở bệnh viện em có nghe Nhất Linh nói chuyện điện thoại nhiều lần, hành động của cậu ấy vô cùng khả nghi, sau đó còn yêu cầu tìm kiếm tập trung ở dưới chân cầu, thậm chí là dưới sông…"

"Có chuyện đó sao?"

Cái gật đầu của Lam Tuyên vào lúc này còn kèm theo một chút nhíu mày nhè nhẹ nữa. Anh đang cố nhớ lại giấc mơ khiến mình thức giấc, rõ ràng bản thân có cảm giác Tử Kỳ đã rơi xuống sông. Nhưng bởi vì tất cả chỉ là giấc mơ, anh chưa từng nói chuyện này ra cho cảnh sát biết, chung quy cũng chỉ là những lời khai rất đơn giản về việc Tử Kỳ đã rời khỏi vách đá đó giữa đêm.

Không có lấy một nguồn thông tin nào từ phía anh nói rằng Tử Kỳ đã di chuyển đến bờ sông, vậy thì việc Nhất Linh cho người tìm kiếm Tử Kỳ ở đó chắc chắn phải có lí do.

"Hành động điềm tĩnh và đầy tự tin của Nhất Linh khiến cho em nghi ngờ, em nghi… Tử Kỳ đã được tìm thấy từ đêm đó, nhưng Nhất Linh vẫn đánh lạc hướng bằng cách giấu giếm mọi người!"

"Sao cậu ấy lại phải giấu chứ?"

"Ừ, đã tìm thấy rồi sao phải giấu?"

Cả anh hai và Nhật An đều có cùng chung thắc mắc, nhưng lúc này ánh mắt của Rin hướng về phía Tuyên giống như ngầm hiểu. Hắn ta không nói gì nhiều, chỉ nói một câu rất ngắn gọn, nhưng sự ngắn gọn này của hắn làm ánh mắt của Lam Tuyên căng thẳng vô cùng.

"Nhất Linh thích Tử Kỳ!"

"Ủa liên quan gì?"

"Là sao ta, rốt cuộc chưa hiểu nổi luôn!"

"…"

Hiện tại Lam Tuyên không giải thích, người thay anh đang làm điều đó là Rin. Những câu hắn nói ra, tuy là diễn giải chưa đúng ý anh lắm, nhưng xem ra thì hắn cũng rất thông minh.

"Ý của Tuyên là có khả năng vụ mất tích còn có sự tham gia của Nhất Linh nữa, vì hiện tại chúng ta có manh mối một người trong nhóm bắt cóc từng là tay sai của nhà Nhất Linh, có thể nói Nhất Linh lợi dụng chuyện này để gây ấn tượng với Tử Kỳ không? Kiểu như làm cho Kỳ mang ơn…"

"Sao mà nghe drama quá vậy?"

"Đúng đó, nghe như phim, chắc không có đâu!"

Phản bác của anh hai và Nhật An vào ban đầu vô cùng mạnh mẽ, bởi vì suy diễn tình huống theo cách này đúng là quá sức phức tạp. Nhưng sau đó khi Lam Tuyên bật lên đoạn video mà Minh Tuấn gửi, lại khẳng định chiếc xe có biển số toàn dãy kia từng được Linh chạy, còn hình ảnh mờ ảo về việc dìu dắt một người không còn chút sức lực gì vào xe lúc đó. Mọi thứ tương đồng với suy đoán đến mức khó tin.

"A!"

Khó tin hơn, lại bởi vì cái giọng mừng rỡ của Rin khi xem đoạn clip. Hắn lắp ba lắp bắp một lúc cuối cùng cũng nói trọn thành một câu.

"Cái xe này… đúng… đúng là của nhà Nhất Linh nè… tui từng thấy Linh chạy, nhưng hình như Linh không chạy thường vì… vì…"

"…"

Sự chờ đợi của mọi người càng lúc lại càng căng thẳng, hắn ở đó rặn mãi cuối cùng cũng ra. Thay vào cái dáng vẻ ấp a ấp úng thì thái độ nhiệt tình cũng xem như là điểm cộng.

"Cái xe này… thường hay đậu ở quán cafe do nhà Nhất Linh đầu tư, cái quán đó hay có ca sĩ về hát, trước… tui từng có tới… có thấy tài xế chở ca sĩ tới quán hát đó!"

"Quán cafe sao?"

"Đúng rồi, quán cafe bên hướng Tà Nung! À mà nếu như chiếc xe này vào khu du lịch ở thời điểm đó vậy chắc chắn camera tổng sẽ có ghi lại hình ảnh ra vào!"

"Đúng ha!"

Phải công nhận cái tên học dốt mà quậy như giặc đó, bình thường nhìn thôi cũng đã ghét cay ghét đắng, hắn vô dụng nhiều lúc phát bực nhưng cũng có lắm khi đột ngột thông minh có ích đến mức khiến cho người khác ngỡ ngàng. Nói chuyện với nhau một hồi, lời của hắn đã cùng lúc đưa cho anh trọn hai gợi ý, gợi ý đến chỗ quán cafe của nhà Nhất Linh thăm dò tình hình là một, sau đó nhờ trích xuất lại camera của khu đỗ xe là hai. Nhưng mà nội trong buổi chiều ngày hôm nay, anh cùng với cái chân thê thảm của mình chắc chắn không thể nào tự giải quyết số việc cần làm.

"À, hay chiều nay mọi người có cần tui qua chỗ quán cafe đó điều tra ngầm giúp không? Tui cũng rảnh!"

"Vậy để Ty đi với Rin, dù sao đây cũng là chuyện của nhà Ty mà, chiều nay Tuyên phải qua chỗ cảnh sát để cho lời khai lần nữa thì chắc cũng sẽ tiện cho việc xin xem các đoạn trích xuất từ camera hơn đó!"

"Vậy chiều nay tao đi với mày nha Tuyên!"

"Dạ!"



Bốn người bọn họ chia thành hai cặp, chiều hôm đó trong khi Tuyên cùng với Nhật An đến đồn cảnh sát để cho lời khai và lấy thông tin hình ảnh từ camera. Ty cũng tranh thủ cùng với Rin rời khỏi cổng trường, xe thẳng về cung đường Tà Nung tìm đến quán cafe đã được xác định trước đó.

Quả nhiên người xưa đã từng nói: "Giấy làm sao mà gói được lửa?". Có những sự việc càng che giấu hay càng ngụy biện thì những lời thiếu sự trong sạch nói ra, chẳng khác nào gián tiếp tố cáo chính mình. Nhất Linh dù bản chất khá giả và thế lực hỗ trợ phía sau rất nhiều, nhưng mà bàn tay đó trước giờ cũng chẳng quen làm chuyện xấu, thiếu kinh nghiệm dẫn đến sơ hở là chuyện đương nhiên.



Tối hôm đó, ngoài việc hỏi thăm tình hình từ chỗ cảnh sát, Tuyên còn chủ động cùng với H tới tiệm cầm đồ mà Rin từng nhắc, mục đích là để hỏi thêm chút thông tin của thằng Tuấn Sẹo. Ông chủ tiệm cầm đồ nhiệt tình chỉ chỗ mà hắn thường xuyên lui tới ăn nhậu chơi bời, sau đó còn chỉ cả phòng trọ mà hắn ở tạm.

Suốt từ lúc chập tối đến tận hơn chín giờ khuya, Tuyên cùng H chạy xe đến từng địa điểm được biết để tìm thông tin. Cuối cùng không có manh mối gì khác lạ, họ lại chọn dừng trước con hẻm dẫn vào chỗ hắn ở trọ, đợi hơn hai mươi phút thì thấy hắn ta được hai tên khác kẹp giữa một chiếc xe máy cà tàng, chở về đầu ngõ.

"Xuống xe, thằng chó! Mày có đứng đàng hoàng không hả?"

"Ưm… chờ một chút…"

"Đứng lên! Ai cho mày ngồi?"

Tình hình lúc này trông rất lạ, cả H và Tuyên hai người dù đứng cách đó một khoảng khá xa nhưng vẫn nghe rõ giọng của tên thanh niên thân người to lớn. Hắn túm cổ của tên Tuấn Sẹo vứt xuống khỏi xe, cả thân người vào thời điểm đó có vẻ như mệt rã rời không còn sức để đứng nổi. Tên Tuấn Sẹo vừa có ý định buông người ngồi xuống đã bị nam thanh niên thân người to lớn xách cổ lôi dậy.

"Ai cho mày ngồi?"

"Cho em nghỉ mệt… một chút thôi!"

"Ai cho phép mày nghỉ mệt? Lúc tụi mày cả đám rượt đuổi người ta có chịu cho người ta dừng lại nghỉ mệt không hả?"

"Em xin lỗi… mấy anh tha cho em đi… em không biết thằng Kỳ là người của anh Linh…"

"Thằng Kỳ?"

"À… em Kỳ, ý của em là em Kỳ đó…"

Mặc dù hắn cố gắng sửa lại lời nói đúng ý đối phương nhưng vẫn bị tên kia giận dữ đạp cho một phát thật mạnh vào chân. Cú đạp đó khiến hắn lăn quay ra đất, được nằm rồi thì dại gì không nằm luôn, khi mà cả hai chân của hắn lúc này đã mỏi nhừ chẳng còn chút sức lực gì cả.

"Thằng chó, mày có muốn nhận hai mươi triệu hay không? Anh Linh làm vậy là đã nhân từ với mày lắm rồi đó! Hay là sao? Không chạy nổi nữa thì khỏi nhận hai mươi triệu nha!"

"Nhận chứ anh, em nhận mà… em nghỉ một đêm ngày mai sẽ tới chạy nữa!"

"Giờ mày còn nằm lê nằm lết như vậy tao nghĩ mày không đủ sức để chạy tiếp đâu mà!"

"Em đủ! Em… em đứng dậy đây!"

Dường như hắn rất sợ mất hai mươi triệu, nghe thấy lời đe dọa của tên to xác đã vội vàng chống đầu xuống đất gồng người ngồi dậy. Bộ dạng hắn trông thật thảm hại, mặc dù nhìn sơ qua có thể hình dung là hắn kiệt sức nhưng chẳng thể đoán được lí do vì sao hắn lại kiệt sức đến mức độ đó.

"Em ngồi dậy rồi nè anh!"

"Đứng dậy, chạy vô phòng trọ đi… không thì…"

Xẹt!

Lần này tên to xác lại lôi từ trong túi quần mình ra một cây súng điện, hắn vừa nhìn thấy đã lập tức trợn mắt quay người bỏ chạy. Nhưng có lẽ một phần bởi vì hai chân rã rời, chạy được vài ba bước lại dúi dụi mà té xuống, hắn vẫn cố hết sức đứng dậy chạy tiếp, sợ nếu không nhanh chân một chút bản thân lại phải đối diện với những trận tra tấn không hề nương tay.

"Thằng chó, ngày mai chỗ cũ đến đúng giờ đó!"

"Dạ! Em biết rồi, em sẽ đến mà!"



Khoảng không gian tăm tối của dãy trọ cũ rơi vào tĩnh lặng khi mà tiếng người nói và tiếng động cơ xe máy dần dần ngưng hẳn. Anh vẫn đứng cách đó khá xa, cùng với người bạn ở bên cạnh hai người nhìn vào mắt của nhau, dù chẳng có ai nói với ai một lời nào cả nhưng xem chừng từ trong ánh mắt đã diễn ra một cuộc trao đổi mất rồi.

"Mày đứng đây đi, để tao vô trong đó xem nó thế nào!"

"Cẩn thận nha!"

"Yên tâm!"

Rời khỏi vị trí đứng cách con hẻm nhỏ khá xa, Nhật An chầm chậm đi bộ vào trong đó, mỗi bước chân đều cẩn thận không để tạo ra thành tiếng động. Con hẻm nhỏ chật hẹp của dãy trọ xuống cấp này, đâu đó dưới mặt đất đầy những đầu lọc thuốc lá, ánh đèn mờ ảo và thi thoảng chớp tắt liên tục, cao cao trên đầu còn có những bộ quần áo được phơi, móc áo bị gió thổi va phải vào nhau tạo thành mấy tiếng leng keng.

"…"

Sự thinh lặng kéo theo phía sau, mỗi bước chân nhấc lên cũng cảm thấy thật đáng sợ.

"Ah… ah…"

Căn phòng trọ giữa dãy bên trái đóng cửa, có ánh đèn chiếu qua khung cửa sổ nhỏ đang mở. Nhật An chầm chậm tới gần đó, nép mình vào vách tường để lén nhìn xem.

"Ahhhh…"

Đúng là cái giọng điệu rên rỉ của tên Tuấn Sẹo phát ra, nhưng nếu chỉ nhìn hắn lúc mặc đủ áo ai lại hình dung nổi khắp ngực và bụng của hắn đầy những vết thương chi chít thế kia.

"Bị đánh hả ta…" – Nhật An nghĩ thầm.

Từ phía ngoài cửa sổ, người kia đưa điện thoại lên cao lén quay lại khung cảnh tồi tàn trong căn phòng trọ chật hẹp. Tên Tuấn Sẹo hiện tại đang loay hoay với một lọ thuốc nhỏ, hắn bị đau đến mức không hề hay biết có người lén theo dõi mình. Chỉ hết sức chăm chú dùng nhíp nhổ những cái gai cắm đầy trên bắp tay ra, mỗi lần dứt cái gai nhọn ra khỏi người hắn lại nhăn nhó gồng cả cơ thể lên, rên la thảm thiết.

"Chuyện này là Nhất Linh làm sao? Có dã man quá không vậy? Đem gai cắm vào người?" – Nhật An lại nghĩ thầm trong đầu, hai mắt căng thẳng quan sát tiếp.

Còn chưa kể đến lưng của tên Tuấn Sẹo lúc quay người lại, phía sau đó không biết bao nhiêu là vết bỏng điện. Những vết bỏng chen chúc với vết cào xước rướm máu trên lưng, giống như bị những cành cây nhọn quất mạnh vào người.

"Đau quá… đau quá…"

Thê thảm hơn là ở hai chân hắn ta, không biết đếm làm sao cho hết những vết bầm xen kẽ. Hắn ngồi không nổi nữa, dựa lưng vào vách tường dùng dầu nóng mà rưới lên khắp chân mình, cố xoa bóp cho qua bớt cơn đau nhức.

"Cái thằng Linh này… vẻ bề ngoài cũng hiền lành lắm, nếu quả thật nó cho người hành hạ đám người kia thì không chừng đâu chỉ riêng gì thằng Tuấn này, có khả năng mấy thằng trong nhóm cũng vậy."

Nghĩ đến đó, chút âm mưu trong lòng Nhật An bắt đầu rộ lên giữa sự gan dạ. Không muốn những hiểu biết của mình chỉ dừng lại ở tầm này. Người kia liền đeo khẩu trang vào, cất chiếc điện thoại cẩn thận trong túi quần. Sau đó hít một hơi thật sâu lấy nhiều can đảm. Từng bước chân chắc chắn tới trước cửa phòng trọ kia.

Rầm! Rầm! Rầm!

Tiếng đập cửa mạnh bạo bất ngờ phát ra giữa sự yên ắng, làm cho tên Tuấn Sẹo đang lim dim mắt tựa lưng vào tường bỗng chốc giãy nảy bật dậy trong cái giật mình điếng cả hồn vía.

"Ai… ai đó?"

"…"

Hắn hoảng sợ hỏi lớn từ phía trong phòng nhưng vẫn kiên định không mở cửa. Người từ phía bên ngoài nhếch miệng cười cợt, biết đã dọa cho hắn sợ đến xanh mặt, lập tức hạ thấp giọng chậm rãi đáp lại sự hoang mang kia.

"Tao là bạn thằng Linh, nhóm của mày mới có thằng cả gan bỏ trốn… tao tới tìm xem nó có đang ở phòng của mày hay không?"

"Trốn…"

Câu nói dọa nạt kia của người bên ngoài làm tên Tuấn Sẹo bên trong hoang mang cực độ. Hắn run rẩy bò tới gần chỗ cửa sổ ló đầu ra nhìn. Trong ánh sáng mờ ảo kèm theo cả đau đớn tra tấn thân thể, đôi mắt hắn không đủ sáng tỏ, chẳng hiểu nhìn kiểu gì mà hắn cũng có thể nhìn ra được một tên thanh niên bịt mặt đang đứng trước cửa phòng mình.

"Sao mà trốn được… anh Linh… anh Linh nhốt tụi nó còn xích cả chân nữa mà?"

"Vậy là tao đang nói xạo mày hả thằng chó kia? Có mở cửa ra hay không?"

Rầm! Rầm! Rầm!

Lời nói cay cú kèm theo những trận đập cửa dọa nạt liên hồi, kẻ yếu thế như hắn kiểu gì cũng sợ đến run rẩy cả hai chân.

"Em nói thật… em không có giữ ai ở đây hết đó, với lại anh Linh hứa để em về lấy thông tin ở nhà Sáu Tấn… em làm sao dám chứa chấp đàn em của ổng chứ?"

"Tụi mày thân với nhau lắm mà? Sao lại có chuyện không dám?"

"Thân cái gì anh ơi, thân ai nấy lo thôi! Với lại tụi nó thằng nào cũng bị chó rượt tới ngồi không nổi, làm sao có thằng nào dám bỏ trốn được! Anh cũng thấy em rồi đó, em còn đứng không nổi nữa nè…"

"Mày liệu hồn đó! Thằng Linh vẫn cho người canh ngoài đầu đường lớn, muốn bỏ trốn giống thằng kia thì cẩn thận chó cắn đứt bi của mày nghe chưa?"

"Trời ơi, anh yên tâm đi, em có làm con chó cũng không dám chạy trốn đâu! Ai mà không biết nhà anh Linh quen biết rộng lớn cỡ nào! Em đâu có ngu!"

"…"

Nói đến đó, người từ phía bên ngoài đưa ngón tay trỏ điểm mặt của hắn rồi chầm chậm lui ra khỏi con hẻm. Hắn thấy người đi rồi thì lấm lét mở cửa thò đầu ra nhìn ngó. Trò lừa này tuy là ngắn gọn nhưng ít ra cũng thu lại được một thông tin lớn, ôm số thông tin đó chạy tới chỗ Tuyên đứng chờ, Nhật An cũng không ngừng thở dốc sợ tái cả mặt.

"Có chuyện gì vậy?"

"Không có gì… đi đi rồi nói tiếp!"

"Giờ mình đi đâu?"

"Về nhà mày đi!"

"Ừm!"

Tiếng động cơ moto gầm lên từ vị trí đó, xuyên suốt chạy về hướng nhà của Lam Tuyên cũng mất hơn ba mươi phút. Thời điểm mà thông thường nhà anh đã đóng cửa ngủ mất rồi. Nghe thấy tiếng xe dừng trước cửa, mẹ từ bên trong nhà đã vội chạy ra, người thì chưa thấy đâu mà tiếng đã vang đến tận tai thằng con nhỏ.

"Tuyên! Con đi đâu vậy? Mẹ gọi cũng không nghe máy? Ba con đang chờ ở trong đó! Ủa, Nhật An… hai đứa mới đi đâu về à?"

"Dạ con có việc nhờ Tuyên giúp, cái máy tính nhà con nó lại bị điên đó mà! Không ngờ sửa đến trễ quá trời… mà cũng không sửa được nên Tuyên chở con về, sẵn tiện cho con mượn máy của Tuyên để xài tạm luôn ạ!"

"Vậy sao? Trời ơi… thôi hai đứa vô nhà đi! Làm ba nó tưởng có chuyện gì, ổng đang lo sốt vó còn gọi cho cả Minh Nghiêm tới nữa!"

"Dạ?"

Nhắc đến Minh Nghiêm hai đứa mới chợt nhớ ra Rin và Ty cũng đi tìm hiểu chuyện về chiếc xe ở quán cafe. Không biết tình hình phía bên đó thế nào, nhưng hiện tại vẫn chờ vào trong nhà đã, hai đứa cứ hoang mang nhìn nhau lòng không rõ rốt cuộc anh hai và thằng bạn kia đi chung có xảy ra chuyện gì không.

"…"

Thoáng thấy bóng dáng của Nhật An và Lam Tuyên từ bên ngoài bước vào, đứa nào đứa nấy ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi người lớn, vẻ mặt căng thẳng kia của ba và Nghiêm cũng dần dần giãn ra. Mặc dù thấy con mình nguyên vẹn trở về, song giọng điệu lo lắng vẫn không ngừng hỏi dồn những câu đầy phỏng đoán.

"Hai đứa đi đâu về đó? Đừng có nói với ba là lại giống anh hai con, tự ý đi điều tra gì đó nữa nha?"

"Điều tra gì ạ?"

Bởi vì chưa bao giờ nói dối, khoảnh khắc Lam Tuyên làm ra vẻ kinh ngạc để lừa ba mình về sự vắng mặt, Nhật An đứng bên cạnh cũng cảm thấy hồi hộp thay.

"Thì điều tra vụ thằng Kỳ chứ đâu? Ba đã nhờ Nghiêm và nhờ phía cảnh sát lo liệu rồi! Tụi con đừng tự ý làm gì hết, không biết rốt cuộc tốt hay xấu sẽ tìm đến nữa! Hiện tại đã lùng sục khắp nơi mà không thấy xác thằng Kỳ thì chúng ta vẫn có thể tin là nó còn sống! Tụi con phải kiên nhẫn chờ phía cơ quan chức năng điều tra! Càng tự ý làm này làm nọ là càng tự đẩy bản thân vào nguy hiểm đó!"

"Không có đâu ba, con chỉ tới nhà Nhật An chơi thôi, cũng trễ rồi… con xin phép đưa bạn lên phòng! Chắc đêm nay Nhật An ngủ lại nhà mình…"

Dáng vẻ điềm tĩnh này của anh khi đáp lại ba ít nhiều cũng tạo ra được tin tưởng. Tạm thời có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, ba của anh cũng thôi không làm khó nữa. Nhưng cả Lam Tuyên và Nhật An đều chọn bước lên cầu thang thật chậm, hai đứa gắng nghe xem người lớn trao đổi những gì với nhau. Đối diện với ba, Minh Nghiêm ngồi cùng với anh hai, từ nãy giờ vẫn thấy anh ngồi im lặng chẳng chịu ngước lên nhìn lấy một cái, đoán không lầm thì chắc chắn đã có chuyện gì rồi.

"Mà Nghiêm nói sao, cái thằng nhóc đó quậy phá lắm à? Cũng may là phát hiện ra, chứ không chẳng biết nó dắt thằng Ty nhà này đi tới những đâu nữa!"

"Dạ, con cũng có nhắc em Ty nhiều lần rồi! Nhưng thằng nhóc kia vẫn cố tình tiếp cận, lần này cảm thấy không nói được nữa nên mới báo cho ba mẹ biết! Nghe nói thằng nhóc đó còn thuê phòng trọ của nhà mình nữa…"

"Anh Nghiêm…"

Giữa lúc câu nói của đối phương tiết lộ thêm thông tin kia, sự im lặng từ nãy đến giờ của Ty hình như cũng có chút không hài lòng. Chịu trận được một chút thì dồn nén thành khối to, cuối cùng cùng phải lên tiếng mà nhắc nhẹ.

"…"

Nghe thấy Dương gọi tên của mình, giọng điệu muốn ngăn cản những lời sắp nói. Minh Nghiêm cũng ghé mắt nhìn qua, nhưng ý định muốn nói không dễ dàng ngăn lại được, đối phương vẫn hướng về phía ba, chầm chậm mà mách lại những chuyện bản thân không được ưng ý.

"Con và em Ty công khai mối quan hệ này với gia đình, cũng đã đưa Ty về nhà con để ra mắt ba mẹ rồi! Bởi vậy, có những chuyện tế nhị con không muốn nói… nhưng con hi vọng là Ty không tiếp tục giao du với thằng nhóc kia thêm nữa! Nếu như nó không có tình cảm gì với em Ty thì vẫn có thể xem như bạn bè bình thường… nhưng cái thằng nhóc đó nhiều lần trực tiếp thách thức con rồi! Con biết gia đình mình gia giáo và dạy con cháu nghiêm ngặt, bản thân con cũng không muốn người yêu của mình cứ tiếp tục qua lại với kiểu người không ra gì như vậy!"

"Anh Nghiêm, anh có quá lời không vậy? Em với anh dù sao cũng chỉ là công khai hẹn hò thôi, chuyện cưới hỏi còn chưa tính tới. Anh cứ nói như kiểu…"

"Ty, con im lặng đi! Minh Nghiêm nói đúng đó! Người ta qua nhà mình xin phép ba để được qua lại với con, mối quan hệ của hai đứa không chỉ đơn giản là hẹn hò! Con cứ tiếp tục dan díu với người khác thì chẳng khác nào chứng tỏ ba không biết dạy?"

"Con làm gì mà dan díu chứ?"

Không biết rốt cuộc người kia đã nói ra những gì trước đó với ba, nhưng đến cả việc mình lên tiếng phản bác cũng bị ba cắt ngang đi như vậy. Dương cảm thấy trong lòng bực tức đã đành. Đằng này ngay cả ba cũng cho rằng con trai mình có sự bất chính với một người khác, thậm chí còn chỉ trích ngay trước mặt người mà Dương giữ mối quan hệ yêu đương. Chỉ một mình Minh Nghiêm không tin tưởng mình đã có thể đổ vỡ rồi, vậy mà người đó còn tự nhân đôi sự nghi ngờ từ phía ba nữa.

"Em không biết anh đã nói gì với ba trước khi đến đây! Chuyện anh bắt gặp em đi với Rin, lúc đó anh cũng đã tới để trao đổi trực tiếp rồi mà? Em đã nói với anh là em muốn nhờ Rin chở em đến quán cafe đó để tìm hiểu về chiếc xe kia thôi! Anh lại nói với ba thế nào để ba nghĩ là em dan díu với người ta chứ?"

"Anh không biết rốt cuộc cái lí do em nói khi đi với Rin có thật hay không? Anh chỉ thấy hai người ngồi cạnh bên nhau, lúc thì nắm tay, lúc thì đút đồ ăn cho nhau, lúc thì dựa vào vai nhau cười cười nói nói! Nhìn như vậy, em thử gọi từng người xung quanh đó lại xem người ta có nghĩ hai người yêu nhau hay không?"

"Chuyện đó…"

Bởi vì trước mặt ba mà người kia không hề nhân nhượng nói hết ra những thứ mình thấy. Cái sai này Dương không có cơ hội nào để biện minh cả, anh chỉ cúi gằm xuống thở dài vì khó lí giải. Nhưng dù sao đi nữa vào thời điểm đó cũng chỉ là nhất thời vui vẻ mà thôi, bản thân Dương không nghĩ sâu đến mức tự cho rằng mình có dan díu mập mờ với hắn hay không.

"Sao vậy? Anh nói đúng quá không còn gì để nói nữa có đúng không? Anh đã ba mươi rồi Ty à, nói đúng ra cũng nhỏ hơn ba mẹ em có mười mấy tuổi. Chẳng lẽ anh lại đi bịa chuyện để vu khống em qua lại với một người khác?"

"Em với Rin thật sự không phải kiểu tình cảm đó!"

"Anh không biết! Anh chỉ cảm thấy thật khó chịu khi phải chứng kiến cảnh đó mà thôi! Em thử hỏi ba xem, nếu là ba em thì ba sẽ cảm thấy thế nào? Rồi lỡ người nhìn thấy không phải là anh mà là anh chị em trong nhà của anh thì sao?"

"Thôi được rồi!"

Thấy sự việc dần căng thẳng hơn, ba chồm tới chạm nhẹ vào tay Minh Nghiêm. Nhìn kiểu cách hạ mình dỗ ngọt của ba Dương lại càng cảm thấy trong lòng khó chịu vô cùng. Nhưng biết phải làm sao? Cái sai to lớn kia cũng chẳng thể chối cãi được.

"Nghiêm bớt giận đi, thằng Ty nó cũng chỉ đang tuổi ăn tuổi lớn, đúng là ba mẹ dạy không tốt mất rồi!"

"Phải đó Nghiêm, Ty nó còn trẻ con lắm! Biết là sẽ thiệt thòi cho con rất nhiều, chịu khó nhẹ nhàng dạy bảo cho nó nữa nha!"

"…"

Bao năm nay, Dương không dám nhận mình là con ngoan hay trò giỏi. Nhưng ít ra cũng chưa từng để ba mẹ phải bẽ mặt như thế này trước một người nhỏ tuổi hơn. Cái cảm giác giống như đang bị mắng vốn vì hành vi không đứng đắn của mình cứ ngập tràn trong lòng anh. Uất ức đến mức dù muốn khóc cũng không thể khóc thành tiếng.

"Con xin lỗi, đúng là con với Rin đi chung có hơi thân thiết một chút! Nhưng mà trong lòng con chưa từng có suy nghĩ dan díu sau lưng anh Nghiêm! Nếu bảo con nhận sai vì đã nói dối anh ấy về chuyện đi chơi riêng với bạn Rin thì con sẽ nhận! Nhưng nói con và người đó có tình cảm mập mờ làm ảnh hưởng đến ba mẹ thì không!"

"Ty à, chuyện đó không phải nhắc lại nữa! Con xin lỗi bạn trai của con trước đi!"

"Mẹ à…"

Lần này Dương ngước lên nhìn mẹ, tất cả sự khó chịu đều bộc phát ra. Anh cũng muốn người kia biết mình tổn thương, không phải cứ úp hết tội lỗi lên anh là anh sẽ im lặng chịu đựng ngu ngốc đến vậy.

"Cái này là danh dự của con đó mẹ! Con biết ba mẹ rất quý anh Nghiêm! Cũng biết rõ anh ấy giúp đỡ ba mẹ trong chuyện kinh doanh… nhưng việc con yêu anh Nghiêm không phải vì lí do đó! Với lại, nếu con xin lỗi vô cớ như vậy chẳng khác nào con tự nhận con có dan díu với bạn Rin!"

"Con có người yêu rồi mà còn đi riêng hẹn hò thân mật với người khác! Bây giờ người ta thẳng thắn phản ánh với ba con lại còn cố cãi gì nữa! Từ bao giờ mà đến cả cái sai của bản thân cũng không chịu nhận vậy Ty? Hay là đi chơi với thằng đó riết rồi học theo thói hư của nó?"

"Con không hư!"

"Con?"

Anh bất chấp đứng dậy, ấm ức òa lên khóc.

"Cứ đi chơi với thằng con trai nào khác thì cũng quy về lén lút hẹn hò hay sao? Anh ấy không tin tưởng con nên mới không chịu đàm phán riêng với con mà đã đem chuyện nói với ba! Ba chưa từng lắng nghe một hướng, sao lần này lại vô lí đến như vậy?"

"Ty à, anh phải chọn nói chuyện với ba bởi vì đã nhiều lần nhắc em về thằng Rin rồi, nhưng em vẫn cố chấp không nghe đó chứ!"

"Cố chấp?"

Cái quay nhìn của Dương vào thời điểm đó, đôi mắt tức giận đã không còn đủ sáng suốt để tranh luận gì nữa. Nếu người ta cho rằng anh ngang bướng và cố chấp, có lẽ anh cố gắng thật nhiều để dung hòa mối quan hệ không có điểm chung thế này thật là vô ích.

"Em không biết Rin có điểm gì xấu đến mức như vậy! Cậu ấy học dở một chút, quậy phá một chút… nhưng đến lúc bạn bè xảy ra chuyện vẫn tình nguyện lao đầu vào nguy hiểm để cứu! Đối với anh người tốt là như thế nào? Giống như anh thì mới gọi là người tốt hay sao? Lúc nào cũng để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt thì mới là người tốt hả?"

"Ty à, em quá lời rồi đó!"

"Thì sao? Anh không chịu được thì chia tay đi! Em năm lần bảy lượt xuống nước với anh cũng không đủ để anh tin tưởng mà, nếu đã như vậy thì đừng tiếp tục nữa! Chấm dứt đi! Trải nghiệm của em với anh nhiêu đó đủ rồi, yêu đương thật phiền phức và mệt mỏi! Em không muốn tiếp tục với người tốt như anh nữa, anh về đi!"

"…"

"Ty à!"

"Ty!"

Nói ra những ngôn từ giải tỏa bản thân mình rồi, con trai lớn của nhà họ Trương cũng đùng đùng bỏ lên phòng. Mẹ gọi ba kêu, mọi lời từ phía sau lưng anh đều chẳng màng để tâm tới.

"Con xin phép… lên phòng nói chuyện với em ấy một chút…"

"Ừ ừ… con lên đi!"

"Đi đi Nghiêm!"

Lẽ ra thế mạnh của Minh Nghiêm là được gia đình tin tưởng yêu thương, nhưng cũng bởi vì quá lo lắng cho sự an toàn của người mình yêu, lòng nghi ngờ nhiều thứ mới tạo thành kết cục này. Biết sự tức giận của Hàn Dương không dễ dàng xoa dịu được, nhưng nếu cứ vì chuyện nhất thời mà chấm dứt mọi thứ đã xây dựng, có lẽ cũng chẳng phải mong muốn của Nghiêm trong chuyện lần này.

Vừa đẩy cánh cửa phòng chặn phút tránh mặt chỉ vì tức giận của người mình yêu, Minh Nghiêm căng thẳng toát cả mồ hôi trên vầng trán. Giọng điệu bắt đầu dịu ngọt lại, thậm chí còn có cả đôi chút cầu xin.

"Ty, để anh vào… anh xin lỗi, đừng giận nữa mà!"

"Anh đi về đi! Còn không buông cánh cửa ra là em đóng cửa lại cho gãy tay anh luôn đó!"

Sức lực chàng công tử bột kia làm sao mà bì nổi với thanh niên trai tráng độ tuổi ba mươi. Người ta chỉ đẩy nhẹ cánh cửa một chút, anh đã suýt ngã lăn ra rồi. Tranh được cánh cửa phòng bước vào, Minh Nghiêm cũng nhanh chóng chốt hạ bên trong. Một tiếng "rầm" cực mạnh vang lên, hai người hóng chuyện đứng cạnh nhau trước chỗ hành lang đã rén đến mức đực cả mặt ra.

"Rồi hết phim…"

Nhật An than lên một tiếng, Lam Tuyên đang ghì chặt tay mình qua vai đối phương bỗng chốc giật mình tránh ra.

"Trong phòng em có mật đạo đó, anh muốn xem phim tiếp không?"

"Có hả?"

"Đi!"

Hai đứa ám muội ra hiệu với nhau rồi lại chui tọt vào phòng. Cẩn thận khóa cửa lại, Lam Tuyên nhanh chóng đẩy chiếc tủ quần áo xích ra một bên. Thật bất ngờ vì phía sau tủ quần áo có một ô cửa nho nhỏ được giấu kín sau lớp vách ngăn bằng thạch cao. Nếu từng bước vào phòng Hàn Dương, nhìn đúng vị trí vách tường này chắc chắn chỉ nghĩ đây là tiểu tiết cách điệu dùng để đặt mấy bình hoa trang trí mà thôi.

"Ai làm cái lỗ này vậy? Mày theo dõi anh hai mày à?"

"Đâu có, hai đứa em cùng làm đó chứ! Nhiều khi lười qua phòng, đứng bên đây nói chuyện qua bên kia cũng được!"

"Ê, suỵt…"

Nhật An giơ ngón tay trỏ lên ra hiệu người kia nhỏ tiếng, sau đó hai đứa kề sát mặt tới gần để trực tiếp xem đoạn phim tâm lí tình cảm lâm li bi đát của anh trai mình. Mà vào thời điểm đó, Minh Nghiêm ở bên kia đang ngồi cạnh Hàn Dương để dỗ dành, so với những căng thẳng ban nãy dưới nhà, giờ tên anh hai ngốc nghếch kia chỉ ngồi thu lu dưới sàn mà ôm chân khóc nức nở. Mấy lần bàn tay của đối phương khẽ chạm vào anh, anh đều bực dọc tránh người đi, đến cả giọng điệu nhỏ nhẹ muốn dỗ dành anh cũng chẳng thèm nghe nữa.

"Chỉ vì anh cảm thấy anh nói bao nhiêu cũng không thay đổi được em, anh muốn ba mẹ biết là em đang qua lại với kiểu bạn bè đó, lỡ như sau này có chuyện gì…"

"Anh đừng nói nữa, em nói chia tay rồi! Anh về đi, kể từ bây giờ dù em có chơi với kiểu bạn nào cũng không phiền anh lo nữa!"

"Ty à, sao em cứ tự ý quyết định mọi thứ vậy chứ? Nói là tôn trọng anh, nhưng bắt đầu hay là kết thúc em cũng tự mình làm mọi thứ! Chuyện của chúng ta, anh thấy anh giống món đồ chơi của em lắm đó! Lúc nào vui vẻ thì giữ, lúc nào không vui vẻ nữa thì muốn bỏ đi!"

"Em tệ đến mức đó luôn sao?"

Nói câu này anh cũng khẽ ngước lên nhìn, ánh mắt nhạt nhòa ngập trong dòng nước đầy ức giận, còn có cả cảm giác ngờ vực chính bản thân mình.

"Anh không dám nhận xét là tệ hay không, anh chỉ nói để em hiểu thôi! Tại sao anh chẳng cấm em chơi với ai mà lại cấm em chơi với nó? Em đã từng hỏi người bạn tốt của em về anh hay chưa? Đã từng chứng kiến cách mà nó thách thức và cợt nhả anh hay chưa? Bởi vì anh không nói, không muốn chấp nhặt và bóc trần… rồi mọi chuyện xảy ra khiến em nghĩ anh so đo với nó?"

"Anh không nói thì làm sao mà em biết được chứ?"

"Được, vậy để anh nói nhé! Nếu em ngồi phía sau tận mắt nhìn kẻ luôn thách thức mình ngồi bên cạnh người mình yêu, hành động thân mật đã đành… đằng này chính người em yêu nhất lại nghiêng đầu tựa vai tên đó. Nhận được tin nhắn của anh, anh hỏi em ở đâu… em còn nói dối là em đi lo chuyện Tử Kỳ… đến lúc tận mắt đối diện nhau em không thấy được biểu cảm của chính mình vào lúc đó đâu…"

"…"

"Biểu cảm của một kẻ dan díu mập mờ bất ngờ giật mình vì những chuyện mà bản thân đã làm ra đó!"

"Em không có nói dối anh, chuyện em với Rin đi tìm hiểu về…"

"Đủ rồi Ty!"

Người kia vào lúc này cũng chẳng muốn tranh cãi nữa, chỉ nhè nhẹ chạm vào cổ tay của anh, nơi có chiếc vòng bạc đã từng trao cho vào một hôm rất đặc biệt. Ánh mắt thấp thoáng tự buồn tủi, nhưng lại cố gắng nở một nụ cười mãn nguyện với những chuyện đã từng xảy ra.

"Em có nhớ lúc đeo chiếc vòng này cho anh em đã từng nói gì hay không?"

"…"

"Không nhớ chứ gì?"

Nụ cười mãn nguyện đó chợt hóa thành chút an ủi bản thân, Minh Nghiêm khẽ lắc đầu trước vẻ mặt bày ra đó cả đống quên lãng của người mình yêu. Sau đó chỉ nhè nhẹ xoa lên tóc Dương, ngậm ngùi nhắc bản thân quay về đúng với vị trí ban đầu của mình.

"Em đã không muốn tiếp tục nữa thì anh tôn trọng! Cảm ơn em vì đã cho anh cơ hội được nghe những lời ngọt ngào như vậy! Anh hứa sẽ không quên đâu!"

"Anh Nghiêm…"

"Anh về đây, ngày mai còn tới trường thu thập thêm thông tin về chuyện của Tử Kỳ đưa cho cảnh sát!"

"Anh…"

"Em ngủ sớm đi!"

"…"

Lần này đối phương quay lưng đi, chắc là lòng cũng mong chờ ai đó sẽ chạy tới ôm chặt lấy mình giống như mọi khi. Từng bước chân đã cố gắng chậm thật chậm, nhưng người ngồi dưới sàn còn khóc nức nở lại đang tự trách bản thân, chẳng nhớ nổi mình đã nói gì vào giây phút đó.

Đến lúc cánh cửa phòng đóng lại, dòng nước mắt âm thầm hóa thành vài tiếng nấc nhẹ. Người ngả lưng nằm xuống sàn nhà, tay tự đấm lấy ngực trái mình mà trách.

"Sao mình lại tệ đến như vậy… mình đã nói gì với anh ấy? Sao lại không nhớ ra được chứ?"



Đoạn đường vắng giữa khuya sương mờ hạ xuống, cái lạnh của khí trời Đà Lạt vậy mà chẳng đủ thấu xương bằng sự đơn phương. Một khi lòng người ta không trọn vẹn hướng về mình, dù mình có chân thành làm gì đi nữa kết quả cũng sẽ dừng lại ở sự tủi thân mà thôi.

Những lời ngọt ngào tựa mây khói, người chủ động nói ra rồi lại dễ quên còn người nghe thì cứ nhớ mãi.

Ring!

Tiếng chuông điện thoại trong túi quần vang lên, cắt ngang cả một bầu trời khuya tĩnh lặng, cắt ngang dòng nước mắt lăn dài trên má, cắt luôn chút cảm giác chơi vơi cô quạnh giữa cái lạnh thấu tâm này.

"Em" đang gọi tới!

Minh Nghiêm chầm chậm cho xe di chuyển sát vào lề, một tay vẫn giữ ga để chạy, tay còn lại chạm vào màn hình đồng ý nhận cuộc gọi của người mình yêu.

Thình thịch!

Có vẻ như bởi vì lòng trông ngóng, những nhịp tim dồn dập vang lên dưới lồng ngực đầy rõ ràng, khi mà tai vừa nghe thấy tiếng đối phương thỏ thẻ nhận sai.

"Em xin lỗi, ban nãy anh hỏi đột ngột quá… nên em không kịp nhớ ra, nhưng mà bây giờ em đã nhớ lại rồi… anh có muốn… nghe em nhắc lại lần nữa hay không?"

"Ty…"

"Muốn không?"

"Em nói đi, anh nghe nè…"

"Lúc đeo cái vòng đó cho anh em nói…"

Két!

Rầm!

"Alo? Anh Nghiêm…"

"…"

Lẽ ra chỉ còn vài giây phút nữa thôi, tai đã được nghe lại những lời đầy ngọt ngào ấy. Nhưng quả tim tổn thương sâu đậm lại không cho phép chủ nhân của nó có cơ hội được lắng nghe lần nữa.

Dưới lồng ngực của Minh Nghiêm, cơn đau nhói không ngừng tấn công, đau đến mức hai mắt nhòe đi, hô hấp khó khăn đến cực hạn. Sự thao túng của những nhịp đập bất ngờ đẩy chiếc xe máy lao thẳng vào tường rào của một nhà gần đó.

"Anh Nghiêm? Alo… anh bị sao vậy?"

Phía bên này linh cảm có chuyện không hay, Hàn Dương cũng vội vàng bật dậy, đùng đùng tung cửa mà bước ra, đùng đùng đòi ba lấy xe chở mình theo phía sau đến nhà Minh Nghiêm.

Nhưng lần này, nửa đường đã thấy một đám người rất đông tụm lại quanh chiếc xe của anh ấy.

"Lái xe tự đâm vào tường rào nhà tôi một cái rầm luôn, rồi lăn quay ra đó, mặt mày máu không, gọi không dậy nữa nhưng vẫn còn thở! Chồng tôi chở đi bệnh viện rồi… bệnh viện Hoàn Mỹ đó!"

Người phụ nữ tốt bụng vẫn đứng đó giữ chiếc xe đã bể nhẹ nơi phần đầu, nhiệt tình trả lời những câu thắc mắc, cũng nhiệt tình dẫn dắt cảnh sát vào nhà xem camera ghi lại sự việc.

Cậu cả nhà họ Trương thì bình tĩnh không nổi nữa, nghe bốn từ "mặt mày máu không" của bà chủ nhà, hai chân anh cũng đồng thời quỵ ngã xuống, kéo cả người không chút sức lực tựa vào vai ba.

"Con hại chết anh ấy rồi…"

"Ty, bình tĩnh đi con, lên xe đến bệnh viện xem sao đã!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.