Chương trước
Chương sau
---

Đưa Nhất Linh ra ngoài, Lam Tuyên sau đó cũng nhờ bác sĩ đến xem giúp mắt của Tử Kỳ. Như đã dặn trước thì sau bữa trưa hắn sẽ phải uống thuốc thêm lần nữa. Nhưng đến khi Lam Tuyên quay về lấy thuốc cho hắn, anh mới tá hỏa phát hiện ra liều chia buổi sáng hắn còn chưa uống lấy một viên nào.

"Thuốc của buổi sáng cậu vẫn chưa uống nữa sao?"

"Buổi sáng hả? Vậy giờ uống được không? Giờ mới có hơn mười hai giờ chứ mấy, trời vẫn còn sáng mà?"

"..."

Câu của hắn hỏi lại khiến cho bác sĩ cũng cười chịu thua, nếu như không phải hắn đang mù tạm thời thì chắc chắn anh sẽ chất vấn hắn đến cùng mới thôi.

Đằng này anh cũng bởi vì lo cho mắt của hắn, mãi chú tâm quan sát thao tác của bác sĩ đang chầm chậm tháo phần gel làm mát xuống, hai mắt hắn hiện tại có lẽ cũng đỡ sưng tấy hơn rồi. Chỉ có phần da ở bên ngoài vẫn còn ửng nhạt, Tử Kỳ vừa được tháo gel làm mát ra đã vội vàng liếc sang bên này ngó sang bên kia. Nhiệt tình cho bác sĩ biết được trạng thái của mình.

"Giờ nhìn rõ hơn hồi sáng rồi nè bác sĩ!"

"Để tôi rửa mắt cho cậu, sau đó sẽ kiểm tra lại một lần nữa! Nếu ổn rồi có thể xuất viện về nhà để tự theo dõi và tiếp tục quá trình rửa mắt tại nhà!"

"Dạ!"

Lúc này hắn được dời sang một chiếc giường di động không lót vải đệm, bác sĩ dùng dụng cụ chuyên dụng để căng mí mắt hắn ra, tiếp theo là một loại dung dịch gì đó không rõ được đổ trực tiếp lên mắt của hắn một cách chậm rãi. Loại dung dịch này có tính làm mát vô cùng hiệu quả, mỗi lần được rửa mắt xong hắn đều cảm thấy rất chi thoải mái. Quá trình rửa mắt ấy diễn ra mỗi bên năm phút, sau đó hắn lại được lau mắt bằng gạc vô trùng 100 phần trăm.

"Chúng ta sẽ kiểm tra lại bằng đèn và kiểm tra khả năng đọc của cậu nhé!"

"Ok, làm lẹ lẹ lên đi để em còn được về nhà!"

Quả nhiên lần này hắn có thể đọc hết tất cả các kí tự nhỏ nhất trên bảng kiểm tra, mắt cũng không còn rát và khó chịu như lần kiểm tra trước. Kết quả này thì hắn chắc chắn được xuất viện rồi, chỉ có điều chẳng hiểu sao mắt vừa khỏi, lúc ngồi dậy thân dưới của hắn lại râm ran lan ra một cảm giác đau nhức vô cùng.

"Ui da..."

Sau khi Tử Kỳ được kiểm tra mắt, Lam Tuyên cũng nhanh chóng rời khỏi phòng cùng với bác sĩ, có lẽ anh bận phải ra ngoài hoàn thành thủ tục xuất viện cho hắn. Hắn nghĩ thầm chắc anh đi lo việc đó cũng mất khá nhiều thời gian. Đợt trước đã một lần nằm viện hắn cũng từng trải qua rồi, cứ mặc định là anh sẽ đi rất lâu mới quay lại phòng. Giờ ở đây một mình mà phát hiện ra mông mình ê ẩm thế này, hắn đành phải tùy tiện tuột chiếc quần đang mặc ra, ngoái đầu về phía sau đến nỗi cả người cũng quay mòng mòng, mục đích của hắn vốn là để ngó thử xem rốt cuộc có thứ gì ở trên mông mình.

Cạch!

Chỉ không ngờ, Lam Tuyên không những chẳng hề chậm chạp như là lần trước, anh lại còn tự nhiên mở cửa bước vào cũng chẳng thèm gõ ra hiệu. Báo hại hắn vẫn đang tồng ngông ngoái đầu nhìn ra phía sau, bắt gặp ánh mắt anh đem dành cho hắn chẳng khác nào xem hắn là một kẻ biến thái.

"Cậu... cậu... làm cái quái gì vậy?"

"Em... em chỉ... đang xem mông... của em thôi mà!"

Rầm!

Lam Tuyên không nói không rằng một lời nào cả, anh cứ vậy đóng cảnh cửa lại như dằn mặt hắn, nhưng mà hắn lại cảm thấy mình lúc này vô cùng cần đến sự giúp đỡ của đối phương.

Hắn vội lết tới chỗ giường nằm, nhặt lấy chiếc điện thoại được anh sạc đầy trước đó.

Ting!

"Anh vào xem giúp em đi, mông của em đen thui hai cục hai bên luôn nè!"

Ting! Ting! Ting!

Sau dòng tin nhắn đó, Tử Kỳ còn gửi kèm cho anh một đống tin nhắn hình ảnh, hắn tấm được tấm không tự chụp lại mông của mình. Ban đầu anh vốn dĩ cũng định xóa đi, nhưng sau đó liên tục những dòng tin khác gửi vào với một tâm trạng hoang mang cực độ.

"Anh ơi có phải em bị ung thư gì không?"

"Sao tự nhiên mông bị bầm đen như vậy?"

"Anh ơi nó không chỉ bầm mà còn đau nhức dữ lắm!"

Cuối cùng sau vài giây chần chừ suy nghĩ, anh rốt cuộc cũng chịu chạm vào xem mấy tin nhắn của hắn. Chẳng biết Tử Kỳ thông minh trời phú lúc này chết đâu mất rồi, chỉ thấy những dòng tin của một tên ngốc đang khiến anh muốn phì cười mà thôi.

Chắc là do lúc ở cổng trường mình phóng xe đi khiến nó té xuống...

Rõ ràng vết bầm trên mông hắn là từ việc té ở trước cổng trường, nhưng mà Tử Kỳ bây giờ hoàn toàn không nhớ đến sự việc đó, hắn cứ nằm ì ra trên giường, vẻ mặt thảm đến mức đáng thương, có lẽ đang suy nghĩ về số phận chăng?

Cạch!

Anh lại mở cửa phòng bước vào lần nữa, nhìn thấy hắn đã chịu mặc quần tử tế, nhưng vẫn đang chăm chú nằm sấp trên giường, mũi sụt sịt như là đang khóc, tay cứ liên tục lướt lướt trên màn hình điện thoại tìm kiếm gì đó.

"..."

Hắn chăm chú đến mức anh tới gần giật lấy chiếc điện thoại trên tay mà cũng không có phản xạ gì cả, khoảnh khắc đó dường như Tử Kỳ còn rơi vào trong một khoảng ngẩn ngơ, hắn lầm bầm như người mất hồn...

"Em search... nó ra toàn là... bệnh hiểm nghèo không đó..."

"Cậu search cái gì?"

Người vừa hỏi cũng vừa đưa mắt nhìn xem dòng kí tự hắn đã tìm, suýt chút nữa những thứ mà hắn tìm kiếm đã khiến cho anh phải bật cười ngay tại chỗ mất rồi.

"Cái gì mà xuất huyết dưới da?"

"Thì bầm như vậy không phải xuất huyết dưới da còn gì?"

"..."

Nhìn thấy sự lo âu của hắn, anh còn đang bận phải kiềm chế hết những ý cười trên gương mặt này, vậy mà hắn lại rối bời tung ra thêm vô số những căn bệnh khiến cho anh không sao giữ được sự nghiêm túc trong câu từ sẽ nói ra nữa.

"Em search ra đâu toàn là ung thư máu, suy thận, suy tim, tiểu đường... toàn bệnh thứ dữ không đó! Chẳng lẽ em đoản mệnh dữ vậy sao..."

"Đồ điên!"

Lần này anh thật sự phải giật lấy chiếc gối mà đập nhẹ vào đầu hắn ta một cái.

"Hai mảng bầm đó là do cậu té ở trước cổng trường chứ bệnh hiểm nghèo cái gì? Cậu có nhớ lúc tôi phóng xe đi cậu định bước lên mà trượt chân không?"

"..."

Lời giải đáp của anh khiến gương mặt hắn chuyển dần từ trạng thái rất u sầu sang chơm chớm chút kinh ngạc, rồi lại dừng ở một biểu cảm rất lạ. Hắn đập mạnh lên giường một phát, đem ngón tay chỉ về phía anh.

"Vậy là lại do anh hả?"

"Do tôi?"

"Chứ còn sao nữa!"

Giờ sáng tỏ sự việc, Tử Kỳ bất ngờ ngồi dậy đẩy anh một cái, trước đó có lẽ đã quên việc mông của mình vẫn còn đau nhức, ngồi dậy rồi vẻ mặt của hắn lại quay trở về trạng thái nhăn nhó cam chịu, sau đó tiếp tục buông cả người nằm xuống một cách lười biếng.

"Kể từ khi gặp anh... số của tui đúng là đen còn hơn cả hợp chất hữu cơ của chó thải ra nữa đó!"

"Hợp chất hữu cơ của chó?"

Lam Tuyên có chút hoang mang nhắc lại một dãy các từ mà hắn vừa nói, sau đó Tử Kỳ đem vẻ mặt vô cùng ranh ma nhếch nhếch chân mày với anh.

"Là cứt chó đó!"

Biết là hắn sẽ chẳng bao giờ nghiêm túc nên nghe thấy đáp án đó với anh cũng chẳng có bất ngờ gì. Anh chỉ đưa lại chiếc điện thoại cho hắn, sau đó vòng qua chiếc giường mà hắn nằm, đem đống đồ đạc ở trong tủ xếp lại để chuẩn bị đưa hắn về.

"Về thôi, chiều nay chắc phải đi công chuyện với mẹ một chút! Tí nữa xuống nhận thuốc tôi mua thêm cho vài miếng cao tan máu bầm..."

"Đi công chuyện gì vậy?"

"Thầy Nghiêm vừa mới đưa địa chỉ nhà của Nhi cho mẹ, như mẹ nói thì chúng ta phải bắt đầu từ chỗ của Nhi!"

"À... còn đoạn ghi âm của Khang thì sao?"

Hắn quay sang vừa hỏi tới vấn đề quan trọng, mắt lại vô tình nhìn thấy tay của anh có một vết bầm trượt dài.

"Đoạn ghi âm đó tôi gửi cho mẹ..."

"Tay của anh sao vậy?"

Tử Kỳ lúc này như quên mất đi cái đau của mình, hắn vội vàng leo xuống khỏi giường, lại tùy tiện đụng chạm vào anh, cầm lấy tay của anh mà vén lớp áo lên cao.

"Sao bầm nhiều quá vậy... ở đây nữa, đây nữa..."

Trên người Lam Tuyên chi chít những vết bầm rải khắp nơi từ tay đến cổ. Hắn hỏi thì hỏi vậy thôi nhưng lòng cũng biết tất cả những vết tích này đều từ vụ hành hung đó mà ra.

Chỉ có điều, giờ phút này khi hắn vén tay áo anh để xem, khi hắn tận mắt mà nhìn thấy, cũng không biết vào thời điểm đó anh phải chịu đau đớn đến mức độ nào, mà cả đêm vẫn thức để lo thay từng miếng gel đắp mắt cho hắn.

"Đánh nhau thì phải bầm thôi có gì mà lạ!"

Tự nhiên anh lại gạt tay hắn ra để mà tránh đi, tự nhiên anh lại chẳng than vãn tiếng nào, nói một lời cứ tựa như không, vậy mà hắn cả đêm làm mình làm mẩy chỉ vì đau mắt, sau đó còn liên tục đòi anh phải thay gel đắp cho mình.

Sao mình chỉ nghĩ cho bản thân vậy ta? Rõ ràng ổng cũng bị đánh mà... không biết tối hôm qua ổng có biết tự bôi thuốc không nữa. Nhưng mà nhìn mấy vết bầm đen kiểu này... Chắc cũng chẳng chịu bôi thuốc đâu.

"Nhìn tôi cái gì? Tránh qua một bên để tôi dọn đồ rồi còn về nữa!"

"Để đó đi, lại đây đã!"

Tử Kỳ lôi trong túi quần mình ra chai dầu Phật Linh, chai dầu này là hắn mua ở một quầy thuốc Tây gần nhà. Hắn là dân nghiện dầu thứ thiệt, ở bên Mỹ lúc nào cũng kè kè theo chai dầu màu xanh tổ chảng. Về Việt Nam vô tình mua loại dầu này hắn thấy tiện lắm, chai nhỏ gọn thế này mang theo bên mình cũng dễ.

"Làm gì vậy?"

"Anh chăm sóc tui nhiều rồi, giờ để tui bôi dầu cho anh, chứ không... lỡ mắc nợ anh cả đời thì sao! Ngồi xuống đi, ngồi ngồi ngồi..."

"Không cần đâu! Tôi tự bôi cũng được! Tôi đã uống thuốc tan máu bầm rồi... không cần..."

"Suỵt!"

Mặc cho anh cố gắng để đẩy hắn ra, Tử Kỳ vẫn cố chấp kéo anh ngồi xuống, sau khi nghe sự phản bác đó từ anh, hắn đưa tay lên miệng làm ra trạng thái muốn anh im lặng.

"..."

Lam Tuyên vốn không rõ hắn định làm gì, anh cũng đành im lặng khẽ cau cau mày chờ để nghe hắn nói ra. Ai ngờ hắn lại gian manh đem ngón tay búng nhẹ lên môi của anh một cái.

"Miệng của anh xinh xắn như vậy, hai từ 'không cần' nói ra khó nghe lắm nha, ai đời người nhà với nhau mà cứ 'không cần', 'không cần', 'không cần'..."

"Tôi nói tôi tự làm được, nên không cần..."

"Có im đi không? Anh mà là con gái là tôi hôn vô miệng anh rồi đó!"

Hắn bất ngờ đem bàn tay che lấy miệng không cho anh nói, sau đó dùng hai chân mình kẹp chặt hai chân anh. Tay còn lại hắn đem chai dầu Phật Linh kê lên miệng để mở nắp, hành động bôi dầu giúp của hắn xem ra chẳng khác gì đang đe dọa bạo hành đối phương.

"Anh mà không im lặng là tui đổ dầu vô miệng của anh đó nha!"

Đành là hắn giúp đỡ anh đi, nhưng chẳng ai giúp đỡ người khác lại nói cái giọng đe dọa đầy đáng sợ như vậy cả.

"Da thì trắng, đụng một cái là bầm... nhìn nè... cổ của anh mấy vết bầm bầm như là bị ai đó hickey kiss vậy..."

"Hickey kiss là cái gì?"

"Không biết sao?"

Tử Kỳ nhìn vẻ mặt cau có kia của đối phương mà nhẹ bật cười, hắn lại bắt đầu đem cái mặt gian xảo tới gần nhìn vào mắt anh, anh thấy hắn cố tình chồm tới, lưng cũng thuận theo đó né ra.

"Kêu tui là sư phụ đi tui chỉ cho!"

"Thôi khỏi, chắc cũng chẳng phải chuyện hay ho!"

Nhìn bộ mặt gian xảo của hắn, anh thừa biết những điều hắn sắp nói ra chẳng có gì tốt lành cả. Nhưng mà Tử Kỳ lúc này được đà làm tới, hắn đem chút dầu nóng xoa xoa trên mấy vết bầm ở cổ của anh, cảm thấy vô cùng thích thú vì làn da mát rượi và trắng mịn đó, ngón tay hắn bắt đầu vén cổ áo anh có ý muốn tìm xem những vết bầm trên ngực.

"Chỗ đó để tôi tự làm!"

Lam Tuyên đương nhiên giữ thân như ngọc, anh không muốn người khác tùy tiện đụng vào người mình, để thỏa mãn yêu cầu của hắn, xem như cam chịu để cho hắn bôi dầu vào mấy vết bầm trên cổ là đủ lắm rồi.

Nhưng mà Tử Kỳ lại đặc biệt có hứng thú trêu chọc anh, hắn càng ngờ vực sự "trong sáng" của anh bao nhiêu, càng cảm thấy hứng thú với việc phải làm gì đó để chứng minh xem anh có phải là trai tân hay không.

"Ngại cái gì chứ, anh em với nhau cả mà, anh cứ ngồi yên đi, để em bôi dầu cho! Trước giờ Tử Kỳ này chưa từng bôi dầu cho ai đâu!"

"Bôi nhiêu đó đủ rồi!"

"Còn bầm quá trời mà nói đủ là đủ kiểu gì?"

Hắn sợ anh biết hắn có ý đồ xấu, nên lúc đó vội vàng di chuyển sang vị trí bắp tay anh, đem dầu nóng xoa xoa ở vài vết bầm trên đó nhưng ánh mắt cứ liên tục đảo sang gương mặt anh nhắm chừng.

Tuyên vẫn cau có quay mặt về hướng khác, tỏ ra mình vô cùng cam chịu khi được chăm sóc kiểu này. Sau đó Tử Kỳ bất ngờ mạnh tay đẩy anh xuống giường, sẵn cái thế vẫn đang nắm chặt lấy bắp tay anh trượt dài đến tận cổ tay, cố định giữ chặt không hề buông.

"Làm gì vậy?"

Anh của hắn lúc này mới thật sự rơi vào trong trạng thái hoảng loạn, Tử Kỳ lại tiếp tục điệu cười gian xảo, bắt lấy một tay còn lại của anh ghì chặt trên đầu.

Thật ra mà nói, lực của hắn sử dụng lúc này với sự chống chịu của anh cũng không hề nhỏ, khiến cho anh ngoáy tới ngoáy lui hoàn toàn không thể nào cựa mình nổi.

"Cậu bị điên à Tử Kỳ... cậu làm cái quái gì vậy hả?"

"Còn làm gì nữa... đương nhiên là kiểm tra trinh tiết rồi!"

"Đồ điên!"

Anh càng để tức giận thể hiện ra mặt, hắn càng cười thích thú đem bàn tay mình vuốt ve từ yết hầu anh trượt dài xuống nơi ngực áo. Lam Tuyên trong chiếc sơ mi màu đen thật sự tôn dáng vô cùng, hắn đặc biệt chú ý việc anh thường xuyên không cài hết nút ở phần ngực áo, lại cũng rất tò mò muốn chọc ghẹo anh vì từng để ý hai bên đầu ti vừa nhỏ vừa hồng. Lần này hắn được đà vật anh trên giường, đương nhiên làm sao có thể tha cho được một cách dễ dàng.

"Khai thật đi, anh đã tự làm bao giờ chưa? Nếu anh không trả lời là tui dê anh đó..."

"Cậu bị điên thì tự đi chơi một mình đi!"

"Thì tui cũng chơi một mình hoài mà... ai như anh, lớn rồi mà không dám nói thật!"

Đúng như hắn đã nói ban đầu, bởi vì anh không thành thật trả lời câu hỏi đó, lúc ngón tay hư hỏng bắt đầu vẽ một đường dài lòng vòng quanh ngực của anh. Hành động này của hắn thật sự khiến anh hoảng loạn vùng vẫy hết sức.

"Đồ biến thái! Tôi là anh của cậu đó!"

"Ây da, thì tui có giành làm anh của anh đâu! Ai bảo không thành thật làm gì... giờ câu tiếp theo, không trả lời thành thật là tui phạt nha!"

"Đồ điên! Cậu có thôi đi không? Cậu định làm gì?"

Hắn tiếp tục chồm tới gần anh, anh lại nhắm mắt quay mặt đi run rẩy không biết tiếp theo sẽ bị hắn giở trò gì. Nhưng mà Tử Kỳ lại nhẹ nhàng cúi xuống hít một hơi dài từ tóc của anh, hắn thấy mùi trầm hương khoan khoái đến mức muốn làm vấy bẩn cái người này ngay lập tức.

"Dù sao anh cũng đã cầm của tui rồi... muốn hay không thì cũng để tui cầm lại một lần cho huề đi chứ!"

"Tử Kỳ..."

Nghe câu này của hắn, Lam Tuyên hoảng loạn mở mắt ra nhìn, hai mắt anh trừng trừng khi bàn tay hắn bắt đầu từ ngực chậm rãi ve vãn đến phần bụng dưới của anh, sau đó dường như hắn không chỉ muốn đụng chạm ở bên ngoài, Tử Kỳ cười nham hiểm đem hai ngón tay lân la đút vào lưng quần của anh.

"Đừng mà..."

Thật ra hắn chỉ vừa chớm để ngón tay ở đó, hai mắt anh đã bắt đầu rưng rưng đỏ hoe lên, lồng ngực cũng phập phồng theo chuyển động của yết hầu, uất ức dường như muốn khóc ra thành tiếng tới nơi. Điệu bộ này thật sự khiến hắn không nỡ lòng mà làm chuyện xấu nữa, đành rút bàn tay hư hỏng kia trở lại, giả vờ nựng vào má của anh một cái, sau đó cũng ngon ngọt vuốt giận một cách chẳng khác gì tên tra nam đáng ghét.

"Thôi mà, đừng có khóc! Chỉ chọc một chút thôi mà đã mít ướt nữa rồi. Tui chịu anh luôn đó, tui tin anh một trăm phần trăm còn zin được chưa?"

"Bước xuống..."

Lam Tuyên lại nghiêm giọng và đem ánh mắt đầy kì thị kia nhìn hắn. Tử Kỳ chẳng còn cách khác đành đem nụ cười làm hòa ra để vuốt giận của anh.

"Ok! Xuống nè xuống nè..."

Trò của hắn tới đây cũng tạm ngưng rồi, giờ thật sự đang muốn bước xuống khỏi người của anh để không dọa anh khóc nữa. Nhưng mà trời hại hắn có tâm xấu xa, giờ phút thật sự muốn nghiêm túc đứng dậy, chân lại trượt một phát kéo theo cả người nằm ịch lên người của anh.

"Ui da!"

Lam Tuyên tưởng đâu hắn giả vờ nên đem hai tay liên tục đập lên lưng hắn.

"Cậu bị điên rồi, cả người tôi đang ê ẩm lắm còn gặp cậu nữa..."

Cạch!

Hỗn loạn này của hai đứa nhỏ vô tình bị tiếng cửa mở làm cho khựng lại, đứa nằm trên ngoái đầu nhìn về phía sau, đứa nằm dưới cũng căng thẳng ngóng lên nhìn.

Còn mẹ thì...

"..."

Mẹ vô thức im lặng vài giây trước khi lập trình lại các suy nghĩ trong đầu để mở lời chào hỏi hai đứa con của mình một cách tự nhiên.

"Hai đứa... chơi trò gì vui vậy?"

"Hahaha... mẹ... con chỉ... bôi dầu cho anh Tuyên thôi..."

Tử Kỳ vội vàng nhặt lấy chai dầu, đem nó làm bằng chứng đưa ra trước mặt của mẹ. Nhưng quan sát ánh mắt và vẻ mặt của Lam Tuyên, mẹ lại hoài nghi mà hỏi hắn.

"Con bôi dầu vào mắt anh con hay sao mà mắt của nó đỏ hoe dữ vậy?"

"Đâu có..."

Lần này anh mạnh tay vội đẩy hắn ra, hắn lấc cấc đứng dậy câu trước câu sau đều tìm cách đổ hết tội cho anh.

"Con bôi dầu vô mấy chỗ bầm, mà anh Tuyên bị nhột nên giãy quá trời đó mẹ..."

"Thằng Tuyên ấy mà... con cứ kệ nó đi, bầm chỗ nào để nó tự lo chỗ đó! Anh của con là trai tân đó! Gió thổi qua tai nó còn nhột nữa huống chi con lại đè nó ra bôi dầu như vậy?"

"Mẹ!"

Lam Tuyên bất ngờ gắt lên phản ứng với câu mẹ vừa nói ra, mẹ ngạc nhiên một phần, Tử Kỳ cũng tròn mắt kinh ngạc không kém. Hắn nghe mẹ nói xong, tiếp thu cả sự phản ứng đầy bất lực của anh. Giây phút hắn đưa mắt nhìn anh, thấy tai anh đỏ ửng vậy rồi. Lòng của hắn dù cố gắng khống chế không để cho miệng cười, mà thật sự lại khó đến mức thành ra không thể.

"Ủa chứ mẹ nói sai gì đâu mà con quát lên dữ vậy? Không phải con đang giữ ý định sẽ đi tu sao? Nhẫn trinh tiết vẫn còn đeo mà?"

"Nhưng mẹ nói chuyện đó cho nó nghe để làm gì?"

"Anh Tuyên muốn đi tu hả mẹ?"

Tử Kỳ nghe thấy điều này thì lại vô cùng ngạc nhiên, hắn lân la tới gần ôm lấy tay mẹ chỉ để tọc mạch hỏi dò. Nhưng mà mẹ dường như chẳng muốn giấu gì hắn cả, vừa vui vẻ vừa âu yếm đối với hắn một cách vô cùng đặc biệt.

"Ừm, vì mục đích đó nên nó nhất định giữ thân tới giờ đó chứ! Nhưng mà chắc... giữ không nổi đâu!"

Bốn từ cuối mẹ đưa tay lên thì thầm vào tai của hắn, hắn cũng đưa ngón tay cái ra đồng tình với mẹ. Nhưng chỉ ngay sau đó nội tâm của hắn vô cùng hỗn loạn áy náy, nếu như Lam Tuyên thật sự muốn chọn tu thân, hắn vừa làm những hành động kia với anh thì có khác nào ma quỷ cám dỗ đâu chứ? Đó là còn chưa kể, hắn từng gửi cho anh biết bao nhiêu clip bậy bạ, cũng không biết là anh có vô tình xem hay chưa.

Bốp!

"Giờ mẹ mới để ý mông của Tử Kỳ tròn lẳng à nha!"

"Ui da... mẹ ơi..."

Hắn bị mẹ đánh cho một phát vào ngay điểm yếu, phút chốc đau đớn muốn ngã quỵ ra sàn.

"Sao vậy con?"

"Mẹ... mẹ... đánh đúng chỗ thật đó..."

"Đáng đời!"

Nhìn thấy hắn như vậy anh hả hê lắm, nếu không phải anh đang tự kiềm chế bản thân lại, chắc chắn sẽ lợi dụng cái khoảnh khắc này để cười cho thỏa. Cơ mà, việc quan trọng lúc này vẫn là dọn dẹp để cùng với mẹ đến nhà của Nhi. Lam Tuyên nhanh chóng nhấc mình khỏi giường bệnh của hắn, một mình tiếp tục dọn mọi thứ, đến cả việc nhờ hắn anh cũng chẳng thèm.

"Để em phụ cho!"

Tử Kỳ ở trước mặt mẹ lúc nào cũng diễn cái vai quen thuộc thế kia, ban đầu anh còn ghét vì cho rằng hắn giả tạo, nhưng dù sao những lúc hắn như thế này chẳng phải mẹ cũng rất vui vẻ sao?

"À... ban nãy anh Linh có để kem phomai trong tủ lạnh cho con..."

Lợi dụng việc dọn dẹp phụ anh, tay hắn làm chẳng được mấy thứ ra hồn, miệng đã bắt đầu chóp chép một que kem.

"Mẹ ăn với con đi, ngon lắm!"

"Tử Kỳ, mẹ thấy thằng Nhất Linh đó cũng để tâm đến con nhiều đó... hai đứa thật sự không có gì hả?"

Hắn đem que kem ấy đút vào miệng mẹ, vừa lắc đầu lại vừa xua tay lia lịa

"Có gì là có gì, con với anh Linh chỉ là anh em bạn bè bình thường mà thôi!"

"Con xem nó là anh em bạn bè bình thường, nhưng còn ý của nó thì sao?"

Mẹ hỏi những điều này hoàn toàn không phải chỉ là suy nghĩ vu vơ, Nhất Linh rất thường xuyên đóng góp vào quỹ từ thiện của mẹ. Số lần anh ấy nói chuyện riêng với mẹ cũng nhiều, đương nhiên không ít lần bày tỏ bản thân vô cùng thích tính cách của Tử Kỳ.

"Con không biết, trước sau con đều nói chỉ xem anh ấy như là bạn bè! Anh ấy cũng biết con là trai thẳng mà... người thông minh tinh tế như vậy chắc chắn sẽ không nuôi nấng tình cảm với trai thẳng đâu!"

"Cảm xúc thì có liên quan gì đến việc thông minh hay không? Nhất Linh trước giờ tính cách cũng rất kiên định. Mẹ thấy nó chăm sóc con đến mức này... chắc chắn trong lòng nó đang có suy nghĩ khác đó! Nếu như con thật sự không có ý gì với nó... cũng đừng làm ra những hành động khiến nó hiểu lầm!"

"Hành động gì chứ... con có làm gì đâu..."

Những lời này của mẹ hoàn toàn chính xác, bản thân Lam Tuyên cũng cảm thấy chướng mắt bởi vì như vậy. Nhưng lại không có cách gì để nói cho hắn hiểu. Mỗi lần anh muốn mở lòng ra để góp ý thẳng thắn với hắn ta, hắn ta lại cho rằng anh đang đố kị.

"Cậu không làm gì hết mà cái gì người ta cho cậu cũng nhận!"

"Ủa... người ta đem tới cho chẳng lẽ lại bảo người ta đem về? Cũng phải có phép lịch sự chứ?"

"Vậy còn chuyện nhờ người ta cầm..."

Nói tới đó, anh mới chợt nhớ để ngưng ngay lại, biểu cảm bối rối kia khiến mẹ tò mò liếc qua liếc lại nhìn hai đứa nhỏ.

"Sao vậy? Sao tự nhiên đang nói thì ngưng?"

"Hahaha, không có gì đâu mẹ... anh Tuyên lại khó chịu nữa đó! Lần nào anh Linh tới nói chuyện với con anh Tuyên cũng đều khó ưa vậy đó!"

"Thì nó cũng chỉ không muốn con khiến cho thằng Linh hiểu lầm mà thôi!"

"Con biết rồi mà!"

Hắn ở bên cạnh mẹ, lớn tướng đến như vậy nhưng vẫn cố ngồi xuống dưới chân mẹ để ôm chầm lấy. Điệu bộ của hắn nịnh nọt lấy lòng mẹ đến như vậy, cũng chẳng trách dù đôi lúc mẹ biết hắn sai đó, nhưng vẫn cứ mắt nhắm mắt mở cho qua.

"Kỳ Kỳ, anh Tuyên của con tuy là đôi khi nói chuyện cục súc khó ưa như vậy, nhưng chẳng phải lúc nào nó cũng nghĩ cho con sao? Mẹ không nói bao giờ, mấy lần con gặp chuyện gì cũng là nó tự lo liệu hết. Lần trước nhập viện cũng vậy, hiện tại cũng vậy..."

"Con biết anh Tuyên tốt với con mà..."

"Vậy nên mẹ mới nói, con đừng có chọc ghẹo nó nữa! Mấy lời khó nghe mà nó nói ra, con cứ việc đem tai này bỏ qua tai kia là xong, anh em với nhau không có phân biệt là cùng máu mủ hay không..."

"Mẹ nói với nó làm gì cho hao nước bọt!"

Thật ra anh lên tiếng ngăn lại thế này, cốt cũng chỉ vì ngượng mà thôi. Hắn liếc nhìn sang anh thè lưỡi mình ra lêu lêu một cái rồi lại ôm chầm lấy mẹ mà cười khúc khích. Mẹ cũng biết anh ngượng nên chẳng để tâm gì cái thái độ chen ngang vừa rồi, chỉ âu yếm nhìn vào đôi mắt trong veo của hắn, mẹ áp bàn tay mình vào gò má hắn, ân cần những lời dặn đầy tình yêu thương.

"Còn chuyện của thằng Linh ấy... mẹ nghĩ con cũng không nên đặt nặng vấn đề giới tính làm gì! Cứ thuận theo tự nhiên là được, tự nhiên là những cảm xúc không được mình biên diễn ra. Nó cứ dần dần phát triển sau những chuyện hai đứa trải qua cùng nhau. Nếu như Linh thật sự thích con mà khi ở cạnh nó con cũng cảm thấy vui vẻ... thì mẹ nghĩ..."

"Nhưng mà con vẫn thích con gái hơn... với lại anh Linh là top mà mẹ, con không đời nào đi làm bottom đâu!"

Thằng nhỏ này thật ra vẫn còn ngốc lắm, mẹ nghe lời hắn nói cũng không thể không bật cười vì sự ngây ngô tràn lan trong đó.

"Thích chỉ đơn giản là một dạng cảm xúc mà thôi, nó xuất phát từ sự thu hút, từ các giác quan của con với một đối tượng nào đó!"

"..."

"Mẹ nói những điều này không phải đang khuyến khích con yêu người đồng tính! Mẹ chỉ muốn con hiểu cảm xúc không bao giờ được cố định bởi một đối tượng nào cả!"

"..."

"Người mình yêu phải là người cho mình cảm giác bình yên và thoải mái khi ở bên cạnh! Hòa hợp về cả tinh thần lẫn với thể xác! Nếu như con cứ đinh ninh hướng bản thân về một đối tượng nhất định nào đó, lỡ như nó thật sự không phải là cái con cần. Thì chẳng phải cả đời loay hoay tìm hoài cũng chẳng tìm được người phù hợp với mình sao?"

Lần đầu tiên anh thấy Tử Kỳ im lặng lắng nghe từng lời mẹ nói, hắn dường như cũng rất chăm chú nghĩ suy. Những câu này của mẹ cũng cho anh nhiều suy nghĩ mới mẻ. Anh đem ánh mắt nhìn sang hắn, nhìn hắn lâu như vậy mới nhận ra mẹ cũng đang nhìn mình. Phút bắt gặp giữa sự thinh lặng của mẹ, Tuyên lần đầu tỏ ra bối rối đến mức phải đưa tay lên gãi đầu.

"..."

"Con... soạn xong rồi... mình về được rồi mẹ!"

"Ừ... mình tới nhà của Nhi luôn nhé Tuyên, để mẹ gửi vị trí cho con!"

"Dạ..."

Ba người cùng lên xe ra khỏi thành phố hướng về cung đường Tà Nung. Nhưng từ lúc rời khỏi bệnh viện đến giờ, điều khiến mẹ chú ý nhiều nhất là việc Lam Tuyên ngồi ở trong xe chờ đợi Tử Kỳ ăn xong cây kem thứ hai mà không hề tỏ ra chút khó chịu nào cả.

Thậm chí anh còn đem hộp khăn ướt vứt sẵn ra đó, để đối phương bước vào trong xe sẽ tự biết đường nhặt lấy lau tay. Sau đó còn để tâm hạ tấm che kính xe lại để nắng không trực tiếp rọi vào mắt của hắn. Những hành động của anh âm thầm làm ra, nhưng lại cũng âm thầm được mẹ ghi nhận.

Đợi đến lúc xe của ba người dừng lại trước một thung lũng có con đường dốc đổ xuống, Tử Kỳ sốt sắng muốn lập tức bước ra khỏi xe, Lam Tuyên lại nhất định bắt hắn phải đắp gel và băng mắt trước khi ra ngoài. Mặc cho hắn kì kèo lải nhải một lúc mới chịu ngồi yên để cho anh làm.

"Em nói mắt của em hoàn toàn ok rồi mà... anh cứ bịt nó lại làm em như người mù vậy... khó chịu gần chết!"

"Bác sĩ đã nói giác mạc và niêm mạc vẫn còn tổn thương, ra ngoài phải băng mắt lại nếu không vi khuẩn xâm nhập là dễ nhiễm trùng lắm đó! Cậu không chịu tuân thủ lỡ đâu mù thật thì lại báo hại người khác phải nuôi cậu cả đời à?"

"Xì! Anh làm như tui mù thì anh nuôi tui cả đời không bằng? Nhờ anh lấy có chùm chìa khóa lọt trong quần thôi mà anh đã bỏ chạy mất dép rồi! Nhờ anh giúp tui đi vệ sinh thì anh càm ràm còn hơn là..."

"Cậu có im đi không? Tôi băng cái miệng cậu lại bây giờ!"

Nhắc đến hắn mới chợt nhớ ra, nếu đêm qua anh chịu lấy giúp chùm chìa khóa trong đũng quần thì kiểu gì cũng đã sớm phát hiện ra hai mảng bầm ở hai bên mông kia rồi.

Tối nay mình phải kiếm cách hành hạ thêm mới được...

"Tử Kỳ nè, chút nữa vào gặp Nhi hai đứa phải phối hợp ăn ý một chút. Nói làm sao có thể thuyết phục con bé chịu gặp luật sư của mẹ đó nha!"

"Dạ..."

Mẹ từ chỗ ghế sau chen vào nhắc nhở một chút, hắn mới nghiêm túc quay lại suy nghĩ chuyện của Nhi. Ban đầu hắn thật sự cảm thấy tò mò vô cùng, hắn chỉ nghĩ là mẹ vì chuyện của anh và hắn nên mới đứng ra kiện tụng, mới muốn vạch trần hành vi xấu xa đó của Bảo. Nhưng thật ra nếu hiểu sâu hơn về vấn đề này, có lẽ mẹ làm hết cả khả năng cũng vì lợi ích của Nhi nữa chứ.

Suy cho cùng, người phụ nữ luôn đứng về bình đẳng và công bằng như mẹ, mẹ sẽ cảm thấy thật bất công nếu như có một thế lực nào đó đứng ở phía sau điều khiển sự thật.

Ngẫm nghĩ lại vấn đề đôi chút, mẹ đoán ra rằng để có sự sắp xếp hành hung vào đêm hôm đó, tên Bảo chắc chắn phải biết người đứng sau những lời khai kia là Tuyên từ trước khi được tan trường. Thời điểm đó, đối tượng duy nhất biết rõ sự thật và có thể đem chuyện nói cho Bảo biết chắc chắn không thể nào là ai khác ngoài Nhi.

Ngay lúc này, cả ba người cùng đến tìm Nhi thật sự cũng không phải có ý muốn trút giận, hay là trách mắng sự bồng bột thiếu suy nghĩ của cô bạn đã khiến cho Tuyên và Kỳ phải nhận vạ lây.

Mẹ chỉ nói rằng mẹ muốn biết lí do tại sao Nhi lại quyết định như vậy, rồi sau đó nếu có thể thuyết phục cô bạn ấy thêm một lần nữa, mẹ vẫn muốn cả ba người sẽ cùng làm với nhau, cùng nhau thuyết phục Nhi đứng về sự thật để tự bảo vệ bản thân.

Dù sao đi nữa, mẹ vẫn hi vọng Nhi sẽ hiểu được việc đứng lên chống lại cái xấu cũng chính là đang tự nâng cao giá trị bản thân. Nếu như Nhi không làm như vậy, sau này không chỉ riêng gì Bảo, mà lỡ như có ai đó cũng giống hắn luôn tìm mọi cách để chà đạp Nhi, liệu rằng Nhi có thể tiếp tục cúi đầu chịu đựng nữa không?

Ngay từ đầu, khi chúng ta từ chối đứng lên lấy lại công bằng cho bản thân mình, cũng là lúc chúng ta cúi đầu chấp nhận sự đối xử bất công của cuộc sống.

...

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, xã hội này thật sự bất công nhiều quá, người không có thứ gì trong tay làm sao dám đem bản thân ra đấu với một người giàu.

Mà chỉ riêng con đường vào nhà của Nhi, nhắm chừng cũng viết ra được phần nào những lí do rồi đấy.

"Mẹ cẩn thận..."

"Mẹ vẫn nhìn thấy đường mà... con nên lo cho Tử Kỳ đi!"

Mẹ lúc này khó khăn từng bước xuống một lối mòn được dẫn từ mặt đường nhựa. Lối mòn này nhìn thì rất dốc, trời mưa làm cho đất và đá lầy nhầy xen lẫn vào nhau khó đi vô cùng. Lam Tuyên đỡ Tử Kỳ bước xuống chỗ bằng phẳng nhất, thấy sâu dưới thung lũng là một ngôi nhà lợp tôn đơn sơ. Bên cạnh đó là vườn dâu và mấy luống rau xanh mơn mởn. Có lẽ căn nhà tạm này vừa là nơi dùng để canh chừng chăm sóc hoa màu, vừa là nơi để cho người ở. Nếu như cô bạn tên Nhi ấy vẫn thường ở đây và mỗi ngày đi học đều xa như vậy, chứng tỏ là hoàn cảnh gia đình phải nằm trong dạng cực kì khó khăn.

"Cái đường gì mà dốc dữ vậy... chạy xe máy làm sao lên nổi hả trời? Thấy ghê quá đi..."

"Cậu nhìn thử coi có chiếc xe máy nào ở đây hay không?"

"Anh nghĩ coi tui nhìn kiểu gì?"

"Ờ quên, xin lỗi..."

Hai thằng nhóc theo sau cứ cạnh khóe nhau không ngớt nửa lời, mẹ thỉnh thoảng vừa đi cứ vừa phải ngoái đầu lại nhìn chúng trông chừng.

"Hai đứa con sao cứ như hai vợ chồng khắc khẩu vậy ta?"

"Con là chồng, anh Tuyên là vợ!"

"Có điên thì nhớ uống thuốc đầy đủ, đừng để thành ra hoang tưởng như vậy!"

"Xin lỗi chứ em có điên thì anh mới có cửa đụng vào nha, em tỉnh táo thì anh không phải gu của em đâu! Xì!"

"..."

Hắn vốn không thấy đường, bước từng bước đều nhờ vào anh dẫn lối mà đi, nhưng miệng vẫn hào hứng đáp trả với anh thắng thua bằng được. Đến khi anh thinh lặng buông tay hắn ra, hắn mới hoảng loạn bấu vào vạt áo anh mà chịu ngoan ngoãn im miệng bước theo phía sau.

Sau khi vượt một đoạn khó khăn, cuối cùng ba mẹ con cũng tới được chỗ thềm nhà. Ngôi nhà nhỏ lọt thỏm dưới một khoảnh đất, hơi đất làm cho bầu không khí xung quanh có mùi ẩm mốc. Lam Tuyên vừa đặt chân tới, một bé mèo tam thể ốm yếu từ bên trong nhà chạy ra tựa vào chân anh, cọ cọ mấy cái giống như làm quen.

"Meo..."

Tiếng của nó khiến cho Tử Kỳ tò mò dồn dập mà hỏi.

"Có mèo hả? Có mèo đúng không? Mèo ở đâu vậy anh?"

"..."

Anh liếc nhìn sang hắn chẳng nói lời nào, chỉ cúi xuống nâng bé mèo lên, sau đó đem nó áp sát vào người hắn. Hắn thích thú đến mức vội vàng đỡ lấy, vô tình để tay mình chạm vào tay anh. Nhưng khoảng khắc mà hắn chẳng để tâm gì, anh lại cứ thẫn thờ bởi vì cái nắm tay đó mà lặng lẽ nhìn gương mặt đối phương sáng lên dưới ánh nắng nhạt.

"Lam Tuyên!"

"..."

Nếu khi đó mẹ không gọi anh, anh cũng chẳng biết tâm hồn mình lạc đi đâu rồi.

"Con thử ra sau nhà xem có ai không?"

"Dạ..."

Bởi vì nếu nhìn từ phía trước, căn nhà nhỏ tĩnh lặng chẳng có lấy một bóng người. Cửa thì mở sẵn đó, nhưng tất cả đều là người lạ, cũng không dám tự ý bước vào nếu không có sự đồng ý của chủ.

"Em đi với anh!"

"Con đã không thấy đường thì đứng yên đi, chỗ này xung quanh toàn là đất trồng trọt không bằng phẳng chút nào đâu..."

"Dạ..."

Vậy là hắn lại xị mặt xuống mò mẫm tìm chỗ để ngồi, đành ôm bé mèo nhỏ trong lòng cưng nựng xem như cũng đỡ buồn chán. Thật ra mẹ ngăn không cho hắn đi theo vì lo lắng đến an nguy của hắn cũng là một phần, nhưng phần hơn có lẽ vì mẹ đang rất muốn có một khoảng không gian riêng biệt để hỏi anh đôi ba điều.

Những điều mà theo như quan sát của mẹ, mẹ đã nhìn ra chút khác lạ trong cách cư xử của anh đối với Tử Kỳ.

"Dạo này thằng Ty nó thường than với mẹ là con bỏ bê nó đó!"

"Bỏ bê?"

Câu mở đầu của mẹ khiến Tuyên ngạc nhiên, ngạc nhiên đến cái mức nhắc lại hai từ "bỏ bê" mà trong giọng điệu có chút nhấn nhẹ.

"Nó nói con không thèm nhắn tin hỏi thăm, rồi đôi khi đang chat với nhau con cũng chỉ xem mà không thèm trả lời? Nó còn phân bì bảo mình thèm canh chua cá lóc, con lại đi nấu canh chua măng với gà?"

"..."

Sự im lặng của anh khiến ánh mắt mẹ lộ ra đôi chút trêu chọc. Mẹ vốn dĩ là người biết rõ về anh nhất mà, mẹ đã nghi ngờ... chắc chắn không sai.

"Dạo này Lam Tuyên của mẹ có vẻ thay đổi khẩu vị dữ ha..."

Người đi trước có lẽ thừa biết mục đích của mẹ trong mấy câu vu vơ này là gì. Anh chẳng đáp cũng chẳng có biểu hiện gì là phản bác lại, sự im lặng của anh khiến mẹ bật cười đằng sau, vội bước tới chạm vai mình vào vai anh.

"Dạo này có em trai thật rồi đúng không?"

"..."

Vậy mà Lam Tuyên lại tiếp tục giữ im lặng, mấy bước chân của anh chầm chậm như đang bận lòng suy nghĩ, sau đó ánh mắt nhẹ hướng về nụ cười của mẹ, mẹ cũng thấy môi anh hở ra một chút giống như muốn nói gì đó, nhưng rồi lại tiếp tục giữ nguyên sự im lặng ấy.

"Sao vậy? Mẹ chỉ đang sợ con cố gắng chịu đựng thằng Kỳ quá sức mà thôi! Mẹ biết con không muốn mẹ buồn... nhưng nếu như có gì đó không vừa lòng, nếu như đang cảm thấy bản thân phải chịu đựng để làm những việc khiến cho mẹ hài lòng..."

"Mẹ à... mẹ biết con không phải kiểu người đó mà?"

"Thì ừ, mẹ chỉ cảm thấy ngạc nhiên thôi... mẹ có cảm giác là lạ, nhưng tạm thời vẫn cần phải quan sát thêm một thời gian nữa mới có đáp án chính xác..."

"Đằng kia có người kìa!"

Giờ phút những trải lòng của mẹ đang mong muốn nhận được sự cởi mở của anh, anh lại ngắt lời mẹ và đem ánh mắt hướng về chỗ của mấy giàn dâu xanh. Xem chừng thì lúc đó sự vui mừng của Lam Tuyên khi nhìn thấy cô bạn Nhi còn có một ngầm ý khác.

"Ai vậy Nhi? Khách mua dâu hả con?"

Cuối một giàn dâu tươi gần đó, có bóng dáng của người đàn ông gầy guộc nhấc chiếc nón vải màu xanh ve chai ngước lên nhìn về chỗ mẹ con anh.

"Dạ... là bạn của con!"

"Bạn của con hả? Sao trước giờ chưa từng gặp vậy?"

Mẹ quay sang nhìn anh mỉm cười, nụ cười đó có lẽ là ngầm ra hiệu cho anh lên tiếng. Bởi vì dường như Nhi lúc này cũng có đôi chút chột dạ đang thể hiện qua những nét lo lắng trên gương mặt rồi.

"Con chào bác!"

Lam Tuyên mạnh dạn bước tới gần, anh cúi đầu thấp xuống lễ phép chào ba của Nhi, người đàn ông dáng người thấp nhỏ có vẻ tần tảo liền ấp úng hỏi.

"Chào con! Con là..."

Nhìn ông ấy trong chiếc áo bạc màu kia, gương mặt đẫm mồ hôi hướng về phía hai người lạ. Chỉ cần dừng ở khoảnh khắc này, thật lòng mẹ cũng chẳng muốn để cho ba của Nhi bận lòng về vấn đề của con mình. Anh biết vậy nên cũng nhanh chóng tìm cách tạo ra một lí do chính đáng nhất.

"Dạ con chỉ là bạn học chung trường với Nhi thôi bác, mẹ con cần mua dâu với số lượng lớn... vừa hay nhà Nhi có vườn dâu nên con đưa mẹ tới hỏi mua ạ!

Câu của anh chẳng khác gì một phép màu, có thể khiến sự hoang mang trên gương mặt người đàn ông ấy bất ngờ chuyển sang mừng rỡ rạng ngời. "Ôi trời, hiếm lắm mới thấy dân Đà Lạt mà lại đi mua dâu đó! Hai mẹ con có muốn tự hái dâu không? Hay là để bác hái rồi chọn cho luôn?"

"Anh cứ hái đi, tôi mượn bé Nhi ra đằng trước đóng gói giúp vài hộp trước có được không anh?"

"Đương nhiên là được chứ! Nhi... con ra bỏ hộp cho khách đi kìa!"

"Dạ..."

Lí do này của mẹ đương nhiên không thể nào từ chối được, lại còn có cả sự đồng ý của ba, Nhi đành phải bê thúng dâu mới hái xong lủi thủi theo sau hai người ra trước sân nhà.

Giây phút nhìn thấy Tử Kỳ bị băng cả hai mắt ngồi dưới thềm nhà, anh để ý liếc nhìn biểu hiện trên gương mặt Nhi, sự hồng hào vốn có phút chốc bỗng biến thành nét tái xanh.

"Tử Kỳ..."

Đôi bàn tay của Nhi lúc đó run run bám chặt vào thúng dâu tươi, giọng điệu cũng hoang mang chẳng kém gì biểu hiện trên gương mặt.

"Ô? Tìm được Nhi rồi hả?"

Cái tên đó dưới thềm nhà nghe thấy có chút động tĩnh liền vội đứng dậy, tuy là mắt của hắn thật đang có bệnh, nhưng cái tật ở miệng mới là vấn đề nặng nề không sao chữa được.

"Nhi đúng không? May quá, tôi tới tìm bạn nè!"

"Bạn... tìm mình để làm gì chứ?"

"Còn làm gì nữa? Không phải bạn biết rõ lí do tại sao tôi bị thế này nhất à? Bác sĩ nói tôi có nguy cơ sẽ mù vĩnh viễn... tôi mù rồi thì làm sao mà lấy vợ được đây? Đến tìm bạn để ăn vạ đó, thế nào... học xong tui với bạn cưới luôn được không?"

"Bạn... bạn nói cái gì vậy..."

Hắn điên khùng như vậy kiểu gì không khiến con nhà người ta hoảng sợ, cũng may hắn không tới một mình, nói ra xong mấy lời chọc ghẹo liền ăn phải một cú búng tay đầy đau đớn của Tuyên.

"Ui da!"

Lam Tuyên thì trầm tĩnh hơn hẳn, anh chỉ tay về phía thềm nhà, muốn trấn an cô nàng bằng trạng thái giao tiếp đơn giản nhất.

"Nhi ngồi xuống đi, chúng ta vừa đóng hộp dâu vừa nói chuyện!"

"Ngồi xuống đi con, không có chuyện gì phải lo lắng đâu!"

Mẹ mỉm cười thân mật nắm tay cô nàng kéo ngồi xuống bên cạnh mình, sau đó cũng ra hiệu cho anh quan sát xung quanh, đề phòng ba của Nhi tới gần rồi nghe thấy những chuyện không may đó.

"Thằng Tuyên là con của bác, còn Tử Kỳ lại là con nuôi của bác. Bác biết Nhi cũng đã nghe đến tên bác trong hội phụ huynh của trường rồi đúng không nhỉ?"

"Dạ..."

"Bác tin là Nhi cũng biết bác đến không chỉ vì muốn mua dâu..."

Vốn dĩ trước đây ai cũng biết việc mẹ của hai anh em Tuyên – Dương là hội trưởng hội phụ huynh học sinh. Nhưng mà giờ ở trước mặt Nhi, mẹ còn nói rõ ràng danh phận của Tử Kỳ nữa, có lẽ mẹ muốn tăng thêm đôi chút sự quan trọng trong vấn đề này. Nhưng lại không muốn sự đôi co của con bé khiến cho cuộc nói chuyện đi thành vòng tròn vô nghĩa. Từ những câu đầu tiên, mẹ đã liên tiếp đánh vào tâm lí của Nhi rồi.

"Tối hôm thứ bảy Tuyên và Kỳ bị hành hung bởi một nhóm sáu người lạ mặt, kết quả là Kỳ bị xịt hơi cay và tổn thương mắt rất nặng. Chính vì vậy bác không thể nhắm mắt bỏ qua được, bác đã quyết định khởi tố rồi, suốt từ sáng đến giờ sau khi tập hợp lại các hình ảnh trích xuất từ camera an ninh. Cảnh sát đã kết luận những đối tượng đó theo dõi Tuyên và Kỳ vài ba tiếng trước khi quyết định ập tới và hành hung! Cho nên việc tụi nó nói mình hành hung nhầm người là chuyện vô lí..."

"Nhưng chuyện đó... thì liên quan gì đến con ạ..."

"Nhi nè..."

Mẹ ân cần chạm vào vai của cô nàng trước khi đề nghị Lam Tuyên mở đoạn ghi âm của Khang gửi tới.

"Con nghe những điều này nhé... sau đó thử nghĩ xem liệu bản thân có đi đúng hướng hay không?"

"..."

Đoạn ghi âm trong điện thoại của Lam Tuyên lúc này bật lên, giọng điệu tên Bảo kia hoàn toàn xem trời bằng vung, ngang ngược và đáng sợ đến mức chẳng ai tin nổi.

"Má nó, tao cũng không hiểu thằng lớp trưởng lớp 11A có bị cái gì không nữa? Hay là nó để ý con Nhi ta? Tao với nó không thù không oán, con nhỏ đó nghèo rớt mùng tơi, tao đây cũng chỉ muốn chơi bời qua đường vậy thôi. Con Nhi đó, nó được tao để ý cũng xem là may mắn rồi, vậy mà còn chảnh chó nữa chứ... cứ coi là nó có chút nhan sắc thật đi, mà nó có là gì của thằng Tuyên đâu? Vậy mà thằng đó làm ra vẻ bản thân thanh cao dữ lắm, chắc muốn tỏ ra mình anh hùng cứu mỹ nhân đây... sao tao biết á hả? Thì cũng con Nhi ngu nó nói với tao chứ đâu, tao đem thằng bồ nó ra dọa, mới đánh thằng bồ nó có mấy cái mà nó đã khai ra thằng Tuyên rồi! Đợt này tao kêu năm sáu đứa ra đập thằng Tuyên một trận, để nó biết thế nào gọi là cứu vật trả ơn, cứu người trả oán... khi nào á? Mày nghĩ đi, càng sớm càng tốt..."

Quan trọng nhất vẫn là sau đó, giọng điệu đầy ngạo mạn của Bảo còn chuyển dần sang giữa sự khốn nạn vô cùng.

"Nhưng tao chưa dễ dàng gì tha cho con Nhi đâu, loại con gái không biết điều giống như nó tao phải tìm cách dạy một bài học cho nhớ cả đời! Tao vẫn giữ đoạn clip với nó, để thằng bồ nó chia tay nó trước đã... anh mày mà, không thích xài đồ chung! Hahaha!"

"Mẹ! Cái thằng này... nó ăn cơm hay là ăn NPK mà mở miệng ra bốc mùi quá vậy..."

Biết rằng Tử Kỳ thật sự vô cùng bức xúc, nhưng cách hắn thể hiện lại chẳng khác gì tấu hài.

"Nhi à Nhi... tụi mình đã nói rồi mà Nhi không chịu nghe lời đó chứ!"

"Mình... mình xin lỗi..."

"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, người ta cũng sắp mù luôn rồi..."

"Kỳ Kỳ... con đừng có dọa bạn nữa!"

Vẫn là mẹ đem lại cho Nhi sự an ủi tận tình nhất, so với Lam Tuyên vẻ mặt đằng đằng sát khí và cả Tử Kỳ nửa đùa nửa thật thế kia.

"Bác nói nè Nhi, nếu Nhi cứ tiếp tục sợ hãi... chúng ta sẽ không thể nào lường trước được tên Bảo sẽ làm những gì tiếp theo! Nếu như bác chỉ đơn phương khởi tố để lấy lại sự công bằng cho con của bác mà không quan tâm tìm cách bảo vệ Nhi, người chịu thiệt thòi không chỉ có riêng mình Nhi đâu... sẽ liên lụy đến cả ba của Nhi nữa!"

"Ba của con..."

"Đúng vậy, Nhi thử nghĩ xem ba sẽ đau lòng chứ?"

"..."

Cô bạn cúi mặt xuống dưới thúng dâu tươi, dòng nước mắt âm thầm chảy dài, có lẽ trong lòng vẫn còn sợ hãi lắm. Sự sợ hãi ban đầu đã đưa đến những quyết định sai lầm vậy mà.

"Nếu Nhi tin tưởng bác, chỉ cần Nhi gật đầu đồng ý thì mọi chuyện bác sẽ tìm cách để giải quyết êm xuôi. Bác cũng đảm bảo sẽ không để cho Nhi tiếp tục trở thành người bị hại nữa, bác có cách để vạch ra từng bằng chứng cụ thể mà không cần Nhi phải trực tiếp đối diện với tên Bảo. Nhưng mà điều duy nhất bác cần ở Nhi là việc Nhi phải đến gặp luật sư, phải nói ra bản thân đã bị lợi dụng thế nào. Chúng ta không thể dung túng cho sự sai trái này được nữa và nếu Nhi vẫn chọn im lặng, vẫn để tên Bảo đó ung dung như vậy... thì Nhi cũng thấy rồi đó..."

"Vậy... vậy bây giờ con phải làm gì ạ?"

Nhận được câu trả lời đó từ đối phương, nét mặt mẹ giãn ra một sự vui mừng lớn lao. Mẹ thậm chí còn chẳng mong tới, nhưng cuối cùng Nhi lại đưa ra cả những dòng tin nhắn đe dọa từ tên Bảo. Kế hoạch vạch trần chân tướng sự thật này xem ra sẽ là một cú trượt dài cho tương lai của tên đó.

Lúc trở về, mẹ chỉ tự hỏi lòng rằng mình có nên nương tay một chút hay không? Dẫu sao mẹ cũng là mẹ của ba đứa con trai, ba đứa nó vốn dĩ lại đồng trang lứa với Bảo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.