---
Đưa Nhất Linh ra ngoài, Lam Tuyên sau đó cũng nhờ bác sĩ đến xem giúp mắt của Tử Kỳ. Như đã dặn trước thì sau bữa trưa hắn sẽ phải uống thuốc thêm lần nữa. Nhưng đến khi Lam Tuyên quay về lấy thuốc cho hắn, anh mới tá hỏa phát hiện ra liều chia buổi sáng hắn còn chưa uống lấy một viên nào.
"Thuốc của buổi sáng cậu vẫn chưa uống nữa sao?"
"Buổi sáng hả? Vậy giờ uống được không? Giờ mới có hơn mười hai giờ chứ mấy, trời vẫn còn sáng mà?"
"..."
Câu của hắn hỏi lại khiến cho bác sĩ cũng cười chịu thua, nếu như không phải hắn đang mù tạm thời thì chắc chắn anh sẽ chất vấn hắn đến cùng mới thôi.
Đằng này anh cũng bởi vì lo cho mắt của hắn, mãi chú tâm quan sát thao tác của bác sĩ đang chầm chậm tháo phần gel làm mát xuống, hai mắt hắn hiện tại có lẽ cũng đỡ sưng tấy hơn rồi. Chỉ có phần da ở bên ngoài vẫn còn ửng nhạt, Tử Kỳ vừa được tháo gel làm mát ra đã vội vàng liếc sang bên này ngó sang bên kia. Nhiệt tình cho bác sĩ biết được trạng thái của mình.
"Giờ nhìn rõ hơn hồi sáng rồi nè bác sĩ!"
"Để tôi rửa mắt cho cậu, sau đó sẽ kiểm tra lại một lần nữa! Nếu ổn rồi có thể xuất viện về nhà để tự theo dõi và tiếp tục quá trình rửa mắt tại nhà!"
"Dạ!"
Lúc này hắn được dời sang một chiếc giường di động không lót vải đệm, bác sĩ dùng dụng cụ chuyên dụng để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572696/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.