---
Giữa tuần sau Tử Kỳ mới chính thức được quay lại lớp học đúng theo yêu cầu của mẹ. Bởi vì mẹ vô cùng lo lắng cho mắt của hắn, mẹ muốn hắn ở nhà tránh nắng và bụi, mỗi ngày đều có nhân viên y tế tới kiểm tra. Sau khi xuất viện, mẹ còn đề nghị hắn và anh cùng nghỉ học vài ba ngày vì sợ thương tích trên người sẽ khiến tinh thần học tập kém đi.
Vậy nhưng Lam Tuyên vẫn đi học không sót ngày nào, chỉ có Tử Kỳ là ham nghỉ, hắn nghe mẹ lên tiếng cho nghỉ thì ngày nào cũng tìm cớ ngủ nướng đến tận chín giờ, lúc hắn dậy thì cả nhà đã ra ngoài hết rồi.
Cứ đều đặn suốt mấy ngày liền, bữa trưa và bữa sáng của hắn đều được anh chuẩn bị sẵn, dán giấy note dặn dò cẩn thận, thậm chí anh còn sợ hắn quên uống thuốc, ngày nào cũng đem bọc thuốc treo trên chỗ vách ngăn thông giữa hai phòng.
Bởi vì anh biết rõ, có thể cửa ra vào phòng hắn sẽ không bao giờ được sử dụng đến, nhưng mỗi ngày kiếm chuyện sang phòng của anh thì hắn chắc chắn sẽ làm. Thế nên cũng chẳng có lạ gì, hiện giờ hắn đang nằm trên giường của anh, thích thú gửi vài ba tấm hình cho anh để khoe việc bản thân đã uống thuốc đúng giờ, sau đó còn chụp cả tô cháo buổi sáng anh chừa cho hắn, hắn húp cạn đến mức anh nhìn sơ qua còn tưởng cái tô đã được rửa sạch rồi chứ.
"Ngon quá à, cảm ơn nha!"
Ting!
Giờ chỗ anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572697/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.