---
Đêm đó anh báo tin cho mẹ, nhưng phải sang hôm sau khi hoàn thành xong công việc mẹ mới có thể quay về để giải quyết sự việc đó với bên Công an.
Tử Kỳ dù được kê thuốc để giảm sưng đau và tình trạng cũng khá hơn rất nhiều rồi. Nhưng bởi vì đôi mắt là nơi quan trọng, mẹ lo lắng cho hắn nên nhất định bắt phải nằm lại ở bệnh viện đắp gel, rửa mắt và theo dõi thêm vài ngày nữa.
Sáng hôm nay, bởi vì cả Tuyên và Dương đều bắt buộc phải đến nhà thờ, mẹ thì lo chạy tới chạy lui để làm hồ sơ khởi tố chuyện hai đứa bị hành hung. Mà Tử Kỳ tạm thời vẫn chưa được tháo băng mắt, Hàn Dương đem chuyện đó nói với Minh Nghiêm, Minh Nghiêm lại nhiệt tình đề nghị sẽ giúp đỡ gia đình Dương. Vậy là anh ấy được giao cho nhiệm vụ tới giúp Tử Kỳ ăn sáng, rồi ở đó bầu bạn với hắn đến khi Lam Tuyên xong việc sẽ quay trở lại.
"..."
Lúc đến phòng bệnh, Minh Nghiêm thinh lặng không nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng mở cánh cửa phòng ấy ra, nhìn thấy hắn trông rất đáng thương đang ngồi hướng về cửa sổ.
Bởi vì không nhìn thấy, Tử Kỳ chỉ có cách là ngồi thinh lặng để lắng nghe những âm thanh xung quanh. Chỉ vừa nghe thấy tiếng mở cửa, hắn giật mình liền quay sang hỏi.
"Ai đó..."
"Là thầy Nghiêm đây..."
"Dạ..."
"Mắt của em sao rồi? Có thấy đỡ hơn được chút nào hay không?"
Nghiêm tiến vào gần chỗ hắn ngồi, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572695/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.