---
Chiều tan trường về với Tử Kỳ mà nói thật không thể kể hết được những thứ gọi là niềm vui. Tính của hắn cứ như trẻ con, ra khỏi cổng trường rồi thì nhìn xung quanh nơi nào với hắn cũng được gọi là thú vị.
"Cái đó là gì vậy?"
Mấy hôm nay hắn đặc biệt chú ý đến một ông cụ, ngày nào ông cũng dừng ở trước cổng trường, chiếc xe máy đã cũ chở theo phía sau là cái thùng vuông có ghi "Kẹo chỉ tơ hồng". Nhìn thì lạ lắm, nhưng số học sinh ghé qua chỗ của ông cụ đó thì lại không nhiều.
Bọn học sinh cấp một chỉ học buổi sáng, ra cổng trường đa số sẽ tập trung ở quầy cá viên chiên, hoặc là chúng sẽ xúm xít lại mấy nơi có trò bốc thăm may mắn. Khối cấp hai có lớp phụ đạo sẽ học thêm vào buổi chiều, nhưng sở thích của chúng là những li trà sữa thơm béo ngậy, cũng có đứa sẽ ghé vào chỗ bán kem. Đông vui nhất có lẽ là xe bánh tráng trộn của bà Sáu. Còn học sinh cấp ba như hắn chắc chắn sẽ thích "sống ảo", thích tụ tập trong những quán sang có trang trí chỗ chụp ảnh đẹp đẹp một chút.
"Kẹo bông gòn, kẹo chỉ... mấy cái đó hầu như chỉ làm từ đường thôi. Không có gì đặc biệt đâu!"
Lam Tuyên lại thuộc số ít người cảm thấy bản thân không hề hứng thú với bất kì thứ gì trước cổng trường. Trả lời hắn câu đó xem như là anh muốn dập tắt đi sự tò mò kia của hắn mất rồi.
Thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-bl-u-me/3572694/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.