Chương trước
Chương sau
Mạc Tư Hạ trước giờ không sợ đau, nhưng cậu sợ kim tiêm, cũng không thích mùi sát trùng của bệnh viện chút nào.

Lần trước cậu đánh liều để Lâm Viên Ảnh cắn một cái, tuy là có đau thật, nhưng so với sự khó chịu giày vò cậu thì chẳng thấm vào đâu cả, ngược lại sau khi bị cắn xong không cảm thấy khó chịu nữa, còn có chút thoải mái.

Lâm Viên Ảnh thở dài, nào có Omega nào bạo như Mạc Tư Hạ, trực tiếp bảo Alpha cắn vào cổ mình một cái đâu chứ.

“Trước tiên mình đi ăn đã nhé!”

Lâm Viên Ảnh kéo Mạc Tư Hạ đến bàn ăn, vì anh đã cho giúp việc nghỉ hết

nên chỉ đành thân chinh vào bếp, đích thân làm bữa sáng tình yêu cho người nào đó.

“Ngồi đây chờ, anh đi nấu cái gì đó.”

Mạc Tư Hạ bị Lâm Viên Ảnh ấn xuống ghế ngồi, nghi ngờ nhìn anh:

“Anh biết nấu ăn à?”

“Biết, đợi anh.”

Mạc Tư Hạ nhìn Lâm Viên Ảnh khuất dần sau bức tường nhà bếp, cậu không khỏi mong chờ xem bá tổng có thể làm ra món gì đây.

Kỳ phát tình đã đến nhưng chưa thực sự bị phát tác, tuy vậy Mạc Tư Hạ vẫn cảm nhận được trong người có sự biến đổi. Nếu để so sánh tâm tình với ngày “bà dì” đến của phái nữ thế giới trước của cậu, hình như cũng hơi tương tự.

Hẳn nào định kỳ mỗi tháng đều đều sẽ có vài ngày chị quản lí của cậu khó tính hơn hẳn, đối chiếu với chính mình bây giờ, hình như gần đây cậu cũng hay có cảm xúc dễ tức giận, nhưng vì biết kìm nén nên mọi thứ biểu hiện ra bên ngoài không khác bình thường là mấy.



Mạc Tư Hạ ngồi vậy không có gì làm liền suy nghĩ triền miên, bỗng lại thấy nhớ thế giới trước kia mình từng sống. Giấc mơ đêm hôm trước lại hiện về trong đầu cậu, nó xuất hiện như để báo cho cậu biết mọi người đều đang sống tiếp rất tốt, cậu cũng đã thở phào gác lại lo âu mà đi.

Giấc mơ sau đó cậu cũng nhớ, nhưng cậu có cảm giác vừa lạ vừa quen. Ký ức đó nguyên chủ chưa từng có, nhưng tại sao cậu lại mơ giấc mơ đó, tại sao đến giờ cậu vẫn có thể nhớ nó, cứ như nó là một phần kỳ ức của chính bản thân cậu vậy.

Suy tư một hồi, hương thơm thức ăn bay đến khiến cậu ngừng suy nghĩ.

Mạc Tư Hạ thầm nhủ, tốt nhất nên lo thân mình hiện tại trước, bụng cậu đã biểu tình rồi, cổ cậu còn phải dâng cho người ta cắn nữa, đúng là thảm hết chỗ nói.

Lâm Viên Ảnh không làm gì nhiều, chỉ nấu cơm và ốp trứng, luộc một đĩa rau củ, vậy là xong bữa sáng nhẹ nhàng.

Anh lấy cho mình và cậu mỗi người một bát cơm sốt, anh một quả trứng ốp, cậu hai quả, một đĩa rau củ toàn súp lơ và cà rốt.

“Được rồi, ăn thôi.”

Mạc Tư Hạ nhìn vào đĩa trứng ốp trước mặt mình và Lâm Viên Ảnh,

“Sao em có hai quả, anh có một quả vậy?”

“Người nhỏ ăn nhiều, mau ăn đi.”

Để chặn hẳn Mạc Tư Hạ đang tính bật lại mình cái gì đó, Lâm Viên Ảnh nói tiếp:

“Nghe lời.”

Bữa sáng chẳng mấy chốc đã xong, Mạc Tư Hạ ôm chiếc bụng nhỏ nhô lên của mình thở dài, đúng là no quá đi.

Một bát cơm đầy, hai quả trứng ốp với cậu rất bình thường, nhưng vấn đề ở đây là cậu bị Lâm Viên Ảnh ép ăn hết đĩa rau củ. Đối với người hệ ăn thịt như Mạc Tư Hạ mà nói, điều này không vui chút nào.



Lâm Viên Ảnh bỏ bát đĩa vào máy rửa, xong ra phòng khách thấy Mạc Tư Hạ ngồi một cách lười biếng trên sô pha vừa xoa bụng vừa phụng phịu, trong lòng lại như có chiếc lông hồng quét qua.

Anh đi đến bế cậu, để cậu ngồi trong lòng mình, dùng pheromone an ủi cậu.

Mạc Tư Hạ đã quen với loạt hành động tự nhiên của Lâm Viên Ảnh, cư nhiên cứ như thế ngồi trong lòng anh. Lâm Viên Ảnh tùy tiện bật một chương trình TV về thể thao.

Mạc Tư Hạ được bao trùm bởi mùi hương ưa thích, được ôm bởi người cậu thích cho nên vô cùng thoải mái. Lâm Viên Ảnh với cậu hiện tại mà nói giống như liều thuốc an thần vậy.

“Em không thích ăn rau à?”

“Cũng không phải không thích, vấn ăn được ít ít, vừa đủ. ý là ăn cho có, ăn cho đủ chất.

“Không được rồi, ăn rau mới tốt cho sức khỏe”

“Hừ, người nên lo là anh kia kìa.” Mạc Tư Hạ lẩm bẩm.

Tất nhiên Lâm Viên Ảnh nghe thấy, đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của Mạc Tư Hạ cũng thật đáng yêu.

Lâm Viên Ảnh ngồi ôm Mạc Tư Hạ một lúc, không ngờ từ bao giờ cậu lại ngủ rồi. Anh lắc đầu thở dài, nhớ đến hình ảnh mẹ anh hay so sánh ngày xưa, lợn con ủn ỉn, ăn no lại nằm, so với Mạc Tư Hạ hiện tại đúng là giống thật.

Anh đưa cậu về giường, không quên để lại pheromone an ủi quanh cậu sau đó mới yên tâm đi giải quyết công việc.

Anh chợt nhớ có vài công việc cần làm để dọn đường cho Mạc Tư Hạ vào giới giải trí, đến lúc triển khai rồi.

Mạc Tư Hạ chưa từng tiếp xúc nhiều với ai trong giới giải trí, để nói người gần đây có ý đồ, hẳn là chỉ có một người, Lâm Viên Ảnh sẽ xử người này trước.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.