Chương trước
Chương sau
Lâm Viên Ảnh không biết tại sao mình lại có thể mơ một giấc mơ hoang đường như vậy.

Đến khi lấy lại được tinh thần cảm nhận được hơi ấm của người trong lồng ngực, cậu vụng về trấn an anh khiến con tim thảng thốt của Lâm Viên Ảnh dần dịu xuống, thay vào đó anh cảm thấy mình như được bao trùm trong sự ấm áp chữa lành từ Mạc Tư Hạ.

“Trời còn sớm chúng ta ngủ tiếp thôi anh.”

Mạc Tư Hạ thấy Lâm Viên Ảnh đã bình tĩnh lại cậu cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cậu đoán chừng người từng bị tổn thương sâu sắc như Lâm Viên Ảnh có lẽ thi thoảng sẽ gặp phải ác mộng, mơ về những ký ức đau buồn trong quá khứ.

“Ừm, cảm ơn em.”

Mạc Tư Hạ buông Lâm Viên Ảnh ra toan kéo ra đoạn khoảng cách. Nhưng Lâm Viên Ảnh lại cố tình ôm cậu không buông.

Tuy đã bình tĩnh lại nhưng Lâm Viên Ảnh không thể quên được cảnh tượng trong mơ, hiện tại anh không hề muốn buông Mạc Tư Hạ ra chút nào, anh cứ khư khư ôm lấy cậu mặc kệ cậu có ý định kéo dãn khoảng cách với anh.

Anh sợ, sợ cơn các mộng đó quay lại, lại càng sợ nó là một điềm báo không lành gì đó. Trước giờ Lâm Viên Ảnh không hề tin vào tâm linh hay bất kỳ một hiện tượng siêu nhiên nào cả, nhưng nếu nó liên quan đến người của anh, thì dường như trong lòng Lâm Viên Ảnh vẫn giấy lên nỗi bất an.

Anh muốn ôm Mạc Tư Hạ, vừa là để cảm nhận người còn ở bên cạnh mình, cũng vừa là để trấn an bản thân.

“Tư Hạ à, anh có thể ôm em ngủ được không?”

Mạc Tư Hạ đang hoang mang tìm cách thoát ra khỏi lồng ngực của Lâm Viên Ảnh nghe thấy vậy cậu dừng lại, hai người rơi vào khoảng không vắng lặng.

Một lúc sau Lâm Viên Ảnh không thấy Mạc Tư Hạ có dấu hiệu muốn đáp lại mình nữa, nhịp thở của cậu đều đều, cậu đã ngủ rồi.

Lâm Viên Ảnh thấy người trong lòng ngoan ngoãn như vậy, lại còn mềm mại như thế, ngọn lửa tình ái trong lòng vừa mới nhen nhóm không lâu dường như lại càng cháy lớn hơn. Anh ôm người trong lòng rồi cũng chìm vào giấc ngủ.



Cả hai ôm nhau ngủ đến sáng và không hề gặp một cơn ác mộng nào khác nữa.

Trời lạnh như vậy, thân nhiệt của Lâm Viên Ảnh vốn đã cao, điều này làm cho người sợ lạnh như Mạc Tư Hạ rúc vào lòng anh ngủ đến là thoải mái. So với ôm gối ôm thì có vẻ ôm Lâm Viên Ảnh ngủ ngon hơn nhiều.

Bình thường đi học đều phải dậy sớm nên rất hiếm khi Mạc Tư Hạ được ngủ một giấc sâu như vậy, cho đến khi cậu tỉnh dậy vì cảm giác nóng bức toàn thân khó chịu.

Mạc Tư Hạ mở mắt ra đối diện với lồng ngực phập phồng của Lâm Viên Ảnh. Thực ra anh đã dậy rất lâu rồi, nhưng lại muốn nằm thêm ôm cậu một lát.

Mạc Tư Hạ ngẩng đầu nhìn Lâm Viên Ảnh, trước kia cậu chưa từng nghĩ sẽ chung chăn gối với ai đó, cho đến khi Lâm Viên Ảnh xuất hiện. Cậu cho rằng Lâm Viên Ảnh đang ngủ nên chỉ lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt anh.

Cậu nghiêm túc khắc ghi từng đường nét, lông mày của anh rất dày, trông rất uy. Hóa ra chỗ gần đầu lông mày có một nốt ruồi nhỏ. Mắt của anh có dáng hẹp dài, một bên có hai mí, bên kia chỉ có một mí, Mạc Tư Hạ từng nghe nói đây là kiểu mắt phượng hoàng. Môi anh mỏng, cậu nghe nói môi mỏng thường là người bạc tình, nhưng làm gì có người bạc tình nào như anh chứ. Sống mũi của anh rất cao, khiến trong giây lát Mạc Tư Hạ cũng cảm thấy ghen tỵ, không biết từ lúc nào đã dơ tay lên nhéo nhẹ mũi anh một cái.

Bỗng dưng Mạc Tư Hạ thấy cơ mặt anh thay đổi, Lâm Viên Ảnh thế mà đang cười.

Mạc Tư Hạ cả kinh, không phải anh đang ngủ sao.

Lâm Viên Ảnh từ từ mở mắt đối diện với Mạc Tư Hạ.

Thấy nét mặt bé con có chút bàng hoàng như làm việc xấu bị bắt tại trận thì không khỏi buồn cười.

“Chào buổi sáng.

Lúc người trong lòng cử động anh đã biết cậu dậy rồi, chỉ là muốn xem xem cậu làm gì nên giả vờ ngủ thêm một lát, không ngờ người này ngắm nhìn anh một hồi còn nhéo mũi anh, anh không nhịn được nữa mới bật cười.

“Anh, anh dậy lúc nào thế?”

Không muốn vạch trần Mạc Tư Hạ nên Lâm Viên Ảnh trả lời:



“Tự dưng thấy mũi ngứa nên tỉnh dậy”

Mạc Tư Hạ thấy anh lộ hai chữ nói dối trên mặt cũng lười vạch trần, thay vào đó lại thấy xấu hổ nhiều hơn, vạch trần thêm nữa người xấu hổ thêm cũng chỉ có cậu.

Mạc Tư Hạ để che giấu sự xấu hổ đó liền bật người dậy luống cuống xỏ dép chạy vào nhà vệ sinh đánh răng.

Lâm Viên Ảnh thấy vậy cũng chạy vào theo, hai người một cao một thấp cứ như trẻ con đua nhau xem ai nhanh hơn.

Mạc Tư Hạ vệ sinh cá nhân xong đi ra phòng khách mới nhìn đến đồng hồ. Người quản lý thời gian chặt chẽ như Mạc Tư Hạ, thế mà lúc ngủ dậy lại quên nhìn giờ.

Lúc này cậu thấy đồng hồ trên tường đã chỉ đến 10 giờ kém, cậu ngạc nhiên quay lại nhìn người phía sau.

Lâm Viên Ảnh vẫn mặc bộ đồ ngủ pyjama ở nhà, thấy Mạc Tư Hạ trừng mình liền nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu.

“Hôm nay anh không đi làm à?” Mạc Tư Hạ lên tiếng nói lên nghi vấn.

“Gì vậy? Em quên lý do tại sao lại ở đây rồi à?”

Mạc Tư Hạ sực nhớ ra lý do cậu tỉnh dậy là gì, mới đầu còn tưởng do đệm nhà Lâm Viên Ảnh ấm quá.

Lâm Viên Ảnh đi lại áp má vào trán Mạc Tư Hạ, phút chốc cậu tưởng anh chuẩn bị hôn mình. Hóa ra chỉ có vậy, không hiểu sao cậu còn có chút hụt hẫng.

Mạc Tư Hạ đứng yên để Lâm Viên Ảnh áp má vào trán mình, cậu nhớ lúc trước mẹ nuôi cậu cũng làm như vậy, gần giống như đo thân nhiệt.

“Hình như hơi sốt rồi, mới đầu của kỳ nhạy cảm nên em mới thấy hơi khó chịu thôi.”

“Thế giờ làm sao?” Mạc Tư Hạ chỉ vào cổ mình, “Anh lại cắn em một cái à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.