Mạc Tư Hạ bị cơn nóng đến từ toàn thân làm cho khó chịu mà tỉnh dậy.
Hơi thở cậu nóng rực, cổ họng khát khô, cậu với ly nước ở đầu giường đã được Lâm Viên Ảnh chuẩn bị sẵn, mùi xạ hương của Lâm Viên Ảnh vẫn còn vấn quanh đầu mũi nhưng cậu cảm thấy không đủ.
Sau khi tỉnh dậy điều đầu tiên cậu nghĩ đến chính là tìm Lâm Viên Ảnh, Mạc Tư Hạ vội vàng bước chân trần chạy ra cửa toan đi tìm anh, không ngờ Lâm Viên Ảnh cũng đúng lúc chạy đến.
Không nói lời nào anh trực tiếp bế thốc Mạc Tư Hạ lên đưa cậu về giường.
Mạc Tư Hạ ban đầu cả kinh, sau đó theo bản năng dụi vào lòng Lâm Viên Ảnh.
Sự thật là khi ôm Lâm Viên Ảnh cậu thấy thoải mái hơn chút, nhưng chưa đủ, cậu muốn nhiều hơn. Mạc Tư Hạ thầm nghĩ sao con người lại có thể nghĩ ra thiết lập kỳ quái như vậy.
“Sao lại không đi dép?”
Lâm Viên Ảnh ôm Mạc Tư Hạ trong lòng, một tay xoa bàn chân của cậu.
“Anh!”
Mạc Tư Hạ nhìn Lâm Viên Ảnh, đôi mắt của cậu từ lúc nào đã đỏ hoe, trông như đang làm nũng khiến con tim của Lâm Viên Ảnh như muốn tan chảy.
Lâm Viên Ảnh tỏa nhiều pheromone ai ủi Mạc Tư Hạ, cậu tham luyến mùi hương dễ chịu ấy, chóp mũi như có như không vởn vơ quanh cổ anh. Tay ôm eo cậu của anh siết càng chặt.
Hơi thở của Mạc Tư Hạ nóng rực hòa với mùi rượu vang nồng đậm, cả người cậu đều không an phận, mọi hành động như có như không muốn câu dẫn Lâm Viên Ảnh.
Lâm Viên Ảnh cũng bắt đầu choáng váng với pheromone đậm mùi rượu của Mạc Tư Hạ, anh dùng định lực cuối cùng bắt lấy chiếc tay của cậu đang không an phận ở ngực mình.
“Ngoan nào, không anh gọi bác sĩ đến tiêm đó.”
Mạc Tư Hạ trước giờ trước mặt anh đều là một vẻ ngoan ngoãn nghe lời, Lâm Viên Ảnh đôi khi có cảm giác giống như cậu đang cố lấy lòng mình vậy, anh đối với Mạc Tư Hạ khi thì thấy thật gần, khi lại thấy thật xa.
Cho nên đôi khi theo bản năng cậu bộc lộ tính cách ngang bướng của mình khiến Lâm Viên Ảnh rất thích, vì chỉ khi như thế anh mới thấy cậu gần mình. Lâm Viên Ảnh thật muốn giữ Mạc Tư Hạ làm của riêng, nhưng anh biết người như Mạc Tư Hạ muốn chiếm được cậu, thì phải cho cậu tự do.
Mạc Tư Hạ nghe đến từ tiêm liền từ ngực Lâm Viên Ảnh bật dậy. Cậu mở to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, thật lâu không nói gì.
Đương lúc Lâm Viên Ảnh tính mở miệng thì bất ngờ bị Mạc Tư Hạ xô ngã. Tuy lực đạo không mạnh lắm đối với người không tỉnh táo như cậu nhưng cũng đủ để người đang thả lỏng như Lâm Viên Ảnh dựa vào thành giường.
Sau đó Mạc Tư Hạ thừa cơ đổi tư thế ngồi trên đùi Lâm Viên Ảnh, cậu xoay
người lại choàng một chân qua người anh, hai người đối diện nhau.
Mạc Tư Hạ choàng hai tay qua cổ Lâm Viên Ảnh, nghiêng đầu nói:
“Anh biết là không thể mà.”
Lâm Viên Ảnh nãy giờ chỉ sợ Mạc Tư Hạ ngã, hai tay chưa rời khỏi người cậu.
Mạc Tư Hạ mặc bộ đổ ngủ pyjama mùa đông ấp áp, cổ áo đã sớm trễ xuống để lộ phần da trắng trước ngực và xương quai xanh mảnh mai.
Giọng cậu mang đậm chất thiếu niên mới lớn pha với giọng mũi khàn khàn cùng với giọng điệu thách thức khiến Lâm Viên Ảnh muốn đè cậu ra hung hăng trừng phạt một phen.
Lâm Viên Ảnh kéo Mạc Tư Hạ lại, ngực hai người gần như dán vào nhau, hơi thở nóng rực phả lên người đối phương, hai pheromone đã sớm hòa quyện với nhau trong không khí.
Anh đưa một tay vén mấy lọn tóc mái bị mồ hôi làm cho dính trên trán cậu để lộ vầng trán thanh tú. Anh để tay lên tóc cậu giữ lại tóc mái, nhìn người trước mặt vẫn đang ngơ ngẩn, đột nhiên Lâm Viên Ảnh thấy cậu có chút ngốc,
“Nhìn xem anh là ai nào?”
Mạc Tư Hạ có chút không hiểu,
“Đương nhiên là anh Viên Ảnh rồi.”
“Có đúng không?”
Mạc Tư Hạ gật gật. Cậu có cảm giác hình như Lâm Viên ảnh lại muốn trêu mình rồi, nhưng không có chứng cứ.
Cậu tiến lại dựa cắm lên vai anh, thầm nghĩ đúng là tư thế này thoải mái hơn lúc nãy.
“Nhưng mà anh ơi, em vẫn khó chịu lắm, làm sao đây?!”
Lâm Viên Ảnh thầm nghĩ đúng là người bình thường phát tình dù là Omega hay Alpha nếu không có bạn cặp sẽ phải tiêm hoặc uống thuốc ức chế, nhưng nếu có bạn cặp thì lại chẳng ai ngồi an ủi nhau như này cả.
Anh với Mạc Tư Hạ ở cùng nhau có hai chiều hướng, thứ nhất là độ phù hợp cao nên cho dù người kia đến kỳ nhạy cảm có uống thuốc ức chế thì cũng không có tác dụng, nhưng ngược lại hiệu quả an ủi lẫn nhau lại rất lớn mà không có thuốc nào mang lại được, hơn nữa dùng thuộc thì rủi do rất cao nên nếu đã có bạn cặp thì chẳng ai dùng thuốc cả, theo đó bản năng trước mặt đối phương càng khó khống chế.
Mạc Tư Hạ là vì đã có Lâm Viên Ảnh rồi, ở cùng người phù hợp cao như vậy, lại còn là đối tượng sẽ trở thành bạn đời, tuyệt nhiên là tuyệt vời không còn gì bằng.
Trước khi đến chỗ Mạc Tư Hạ, Lâm Viên Ảnh đã uống một liều thuốc ức chế tiến vào kỳ nhạy cảm đặc trị liều cao, thêm định lực khổ luyện gần 30 năm mới không bị Mạc Tư Hạ cưỡng chế ép vào kỳ phát tình, nhưng anh nhịn trước dáng vẻ này của Mạc Tư Hạ cũng khổ sở lắm.
Xưa nay làm gì có anh hùng nào qua được ai mĩ nhân, huống chi Lâm Viên Ảnh đã say Mạc Tư Hạ như điếu đổ.
Hình ảnh thiếu niên học bài, chơi đàn, nhập tâm với diễn xuất hiện lên trong đầu anh, vệ sĩ anh thuê chẳng có tài cán chụp ảnh gì, nhưng con người Mạc Tư Hạ vốn đã sáng, chỉ với vài bức ảnh chụp lén cũng khiến anh cảm thấy sinh động.
Giờ đây người này trước mặt anh còn có dáng vẻ mê người như vậy, Lâm Viên Ảnh cảm thấy bản thân sắp không ổn rồi.
Mạc Tư Hạ hỏi làm sao, trong đầu Lâm Viên Ảnh nghĩ làm sao là làm sao đây?!
Anh vuốt ve lưng Mạc Tư Hạ thả thêm pheromone an ủi cậu. Đôi mắt nhìn xuống dừng trên chiếc gáy mảnh mai có một cùng đỏ ửng lên như trái đào chín của cậu, không biết khi nào tay anh đã đưa lên xoa nhẹ nơi đó.
"Um~"
Mạc Tư Hạ giật mình vì nhột, cậu biết đó là nơi mẫn cảm nhất của Omega, bình thường bị người khác động và sẽ bị xem là biến thái, nhưng cậu thấy Lâm Viên Ảnh không giống như vậy, với cậu thì Lâm Viên Ảnh tốt lắm, cực kỳ tốt.
Thấy người trong lòng giật mình như mèo nhỏ, anh lại tiếp tục xoa lưng trấn an cậu. Tay khác đặt nhẹ lên nơi mẫn cảm trên cổ đó, thì thầm vào tai cậu:
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]