"Anh đã cảm thấy tốt hơn chưa?" Vũ hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn vào Đăng Anh, cũng tỏa ra một ít pheromone để xoa dịu tâm trí của anh.
Đăng Anh vẫn vậy, gương mặt mệt mỏi và đôi mắt đỏ ngầu vì nước mắt. Anh thở dài, cảm giác nặng trĩu trong lòng như đá đè, khiến lời nói cũng trở nên nghẹn lại.
Trong không gian tĩnh lặng, sự im lặng kéo dài khiến Vũ lo lắng hơn. Đăng Anh lắc đầu, không thể tìm ra từ ngữ để diễn tả bản thân vào lúc này, hơi thở anh trở nên nặng nề.
"Vũ, chỗ này của anh." Đăng Anh ấn vào bên bụng dưới... "Anh cảm thấy nóng và ngứa ran, anh muốn em đút nó vào, có được không?" Đăng Anh nói với giọng nỉ non.
Đăng Anh đưa tay chạm vào thứ đó, đã đưa vào lỗ huyệt của mình, Vũ giật mình giữ tay Đăng Anh lại.
"Xin em đó, làm đi mà, anh không chịu nỗi được cảm giác này nữa." Khuôn mặt anh không còn vẻ lạnh lùng mà thường thấy, giờ đây thể hiện nỗi đau, sự thất vọng.
Đôi môi cắn chặt, không phát ra lời nào nữa, chỉ là những tiếng nấc nghẹn ngào dội lại trong không gian tĩnh lặng. Từng nhịp tim như Vũ như bị bóp nghẹt, khiến không khí xung quanh càng trở nên nặng nề.
Tóc Đăng Anh rối bời, những lọn tóc ướt mồ hôi dính vào trán, tạo nên vẻ bề bộn, như tâm trạng hỗn loạn trong lòng. Vũ đưa tay lên, cố gắng lau đi nước mắt, nhưng chỉ càng làm cho chúng thêm tràn lan.
Vũ ôm lấy Đăng Anh, khẽ vuốt ve mái tóc rối bời của anh. Hơi ấm từ cơ thể Vũ như một bến bờ an toàn, giúp Đăng Anh cảm thấy vơi bớt nỗi đau.
Vũ siết chặt vòng tay, truyền cho Đăng Anh một chút sức mạnh, như muốn nói rằng mọi thứ sẽ ổn thôi. Ánh mắt Vũ dịu dàng, trong khi những ngón tay anh nhẹ nhàng lướt qua gò má còn đẫm nước mắt của Đăng Anh.
Khoảnh khắc ấy, giữa dòng cảm xúc hỗn độn, sự hiện diện của Vũ như một liều thuốc xoa dịu tâm hồn tổn thương.
"Anh cứ như thế này thì sao mà em kiềm chế nổi." Vũ nghiêng người về phía Đăng Anh, ánh mắt chân thành và ấm áp. Anh nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Đăng Anh, một nụ hôn đầy cảm xúc, không vội vã.
Đăng Anh cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa từ vị ngọt của nụ hôn, như một lời hứa rằng mọi khó khăn sẽ qua đi. Đôi tay Vũ vòng qua cổ anh, siết chặt nhưng không hề nặng nề.
Đến khi hai đôi môi tách ra, Vũ đưa tay với tới chiếc hộp mà vị bác sĩ kia đưa, trong đó có một liều thuốc ức chế, một liều thuốc an thần, một liều thuốc tránh thai khẩn cấp và một hộp bao cao su.
Thật tình, Vũ không biết vị bác sĩ kia đã trải qua chuyện gì mà đoán được tới mức này nữa.
Vũ cảm nhận được sự nghiêm túc và chuyên nghiệp ẩn chứa sau những lời khuyên của bác sĩ.
Mỗi câu nói của ông đều được truyền đạt với sự tỉ mỉ và rõ ràng, không chỉ đơn thuần là kiến thức y khoa mà còn là sự thấu hiểu sâu sắc về cảm xúc của bệnh nhân.
Bác sĩ luôn lắng nghe cẩn thận, ánh mắt của anh đầy sự đồng cảm, như thể ông thật sự muốn giúp đỡ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Vũ mở hộp bao cao su ra và xé một cái để dùng, đeo nó xong, Vũ nâng chân Đăng Anh lên và kiểm tra thử chỗ đó có sẳn sàng để đút vào không.
Đăng Anh nằm đó, người mệt đến mức không thể giãy dụa nổi, gương mặt bỗng chốc trở nên đỏ ửng, ánh mắt tránh né, như muốn tìm một nơi ẩn náu.
Cảm giác xấu hổ khiến anh cảm thấy nóng bừng cả má. Những ngón tay khẽ xoắn xuýt nhau, không biết phải làm gì để che đi sự ngượng ngùng đang dâng trào trong lòng.
Đăng Anh che mặt lại, hai bàn tay đặt lên gương mặt, cố gắng giấu đi sự ngại ngùng đang tràn ngập trong lòng.
Cảm giác xấu hổ khiến anh không dám nhìn Vũ, ánh mắt cứ lảng tránh, như thể muốn tìm một chỗ ẩn náu an toàn. Gò má anh ửng hồng, nổi bật trên làn da, làm cho anh càng thêm bối rối.
Mái tóc dài rơi xuống, tạo thành một bức màn mỏng, che đi phần nào vẻ mặt đỏ ửng. Đăng Anh cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh hơn, âm thanh như vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
Dù biết Vũ chỉ đang chăm sóc và quan tâm, nhưng sự chú ý ấy lại khiến anh cảm thấy lúng túng, không biết nên phản ứng như thế nào.
Trong khoảnh khắc ấy, anh muốn nói ra những suy nghĩ trong lòng, nhưng lại bị sự ngại ngùng cản trở.
Những ý nghĩ hỗn độn trong đầu khiến anh cảm thấy như đang ở giữa một trận bão, chỉ mong thời gian ngừng lại để có thể tìm lại sự bình tĩnh.
Khi Vũ nhìn về phía mình, Đăng Anh vẫn không dám đối diện, để mái tóc dài che đi phần nào gương mặt đang nóng ran.
Đôi môi anh mím chặt, như thể cố gắng kiềm chế cảm xúc đang cuồn cuộn. Nhịp tim đập càng lúc càng mạnh, âm thanh dường như vang vọng trong lồng ngực, khiến anh càng thêm bối rối.
Khoảnh khắc ấy, Đăng Anh cảm thấy mình như một đứa trẻ, dễ bị tổn thương và thiếu tự tin. Dù biết rằng Vũ muốn trân trọng mình, nhưng sự quan tâm ấy lại khiến anh cảm thấy lúng túng.
"Em cứ đút vào thẳng đi." Đăng Anh vẫn không chịu đựng ánh nhìn Vũ cứ nhìn chằm chằm vào chỗ đó của mình.
"Không được đâu, anh sẽ bị thương mất." Vũ đưa ngón tay chạm vào chỗ đó, nơi đó ửng hồng, đang mấp máy như muốn đòi ăn.
Có vẻ việc giúp đỡ Đăng Anh nãy giờ đã khiến chỗ đó kích thích mà tiết ra rất nhiều dịch trơn, đây là lần đầu tiên Vũ thấy được hết hoàn toàn cơ thể của một omega.
Vũ đưa tay vào nơi đó, cố gắng nới lỏng nó mềm hơn, để cho Đăng Anh không bị thương hoặc ít nhất là không phải chịu đau đớn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]