Vũ đơ người, cảm xúc dâng trào trong lòng khi nhớ lại nụ hôn bất ngờ của Đăng Anh. Cậu đỏ mặt, không chỉ vì sự bất ngờ mà còn vì những mâu thuẫn trong chính suy nghĩ của mình.
Nụ hôn vừa rồi của Đăng Anh không chỉ là một khoảnh khắc bất chợt, nó như một ngọn lửa bùng lên trong tâm hồn cậu, làm xao động những suy nghĩ từ trước đến nay cậu đã cố gắng giữ kín.
Những câu hỏi không lời cứ quẩn quanh trong đầu Vũ: Liệu đây có phải là sự khởi đầu của một điều gì đó tốt đẹp, hay chỉ là một phút bốc đồng không thể quay lại?
Vũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ phải đối mặt với những cảm xúc phức tạp như thế này. Cậu đã Đăng Anh đã đúng, việc cố gắng xây dựng ranh giới giữa hai người, nghĩ rằng đó là cách duy nhất để bảo vệ cả khỏi những tổn thương không cần thiết.
Nhưng giờ đây, trước sự hiện diện mạnh mẽ của Đăng Anh, mọi thứ dường như đổ vỡ. Cảm giác thích thú và lo lắng đan xen, như những sợi tơ mỏng manh quấn chặt lấy trái tim cậu.
Nhưng không thể phủ nhận rằng, mùi hương của Đăng Anh–một loại pheromone quyến rũ—đang khiến Vũ thêm phần mơ màng.
Cảm giác ấy như một chất gây nghiện, làm cậu càng thêm muốn gần gũi anh hơn. Mỗi cái chạm nhẹ, mỗi cái nhìn từ Đăng Anh đều làm cho Vũ bối rối, và cậu không thể không cảm thấy kích thích bởi những gì đang diễn ra.
Mỗi cái chạm, mỗi cái nhìn từ Đăng Anh đều như thổi bùng ngọn lửa trong câu.
“Đăng Anh, anh có chắc về quyết định này không?” Vũ cuối cùng đã cất tiếng, giọng nói run rẩy. Cậu cảm thấy cần phải rõ ràng, cần biết Đăng Anh nghĩ gì sau những gì vừa xảy ra.
“Anh không hối hận chứ?” Vũ cất tiếng, giọng nói run rẩy. Cậu tự hỏi liệu Đăng Anh có cảm thấy giống như mình hay không, hay đây chỉ là một khoảnh khắc sự ham muốn chiếm lĩnh khiến anh ấy ảo tưởng rằng anh ấy muốn cậu.
Đăng Anh trả lời rất ngắn gọn : "Không đâu."
"Anh sẽ không quên chứ?" Vũ không tin lắm, lời nói của người thần trí đang mơ hồ như vậy thì không hề đáng tin.
"Um.."
Vũ không biết nói gì. Cảm xúc trong lòng khó thể nào diễn tả nỗi chỉ bằng vài từ, vừa hạnh phúc vừa lo lắng. Cậu muốn tin rằng Đăng Anh nói thật, nhưng những lo ngại về tương lai lại khiến cậu cảm thấy bất an. “Nhưng... chúng ta đã tạo ra ranh giới đó vì một lý do. Nếu vượt qua nó, mọi thứ sẽ thay đổi.
"Vũ à." Đăng Anh đưa tay chạm vào đùi của Vũ, và di nó lại gần hông, chạm vào thứ đó, chỉ cách một lớp vải nhưng Vũ vẫn cảm nhận rõ ràng bàn tay Đăng Anh và Đăng Anh cũng cảm nhận được nó to và nóng đến mức nào.
"Em đã cương cứng đến mức này rồi mà sao em nói nhiều quá vậy."
"Tại vì em trân trọng anh đó.. Phù.. Anh bỏ tay ra dùm em cái." Vũ khó khăn nói, tay cố gắng giữ chặt bài tay đang không an phận kia của Đăng Anh.
Mỗi lại chạm nhau, tạo ra cảm giác cảm giác rực rỡ lan tỏa. Nụ hôn như một sự hòa quyện của hai tâm hồn, đầy yêu thương và chân thành. Mỗi giây phút trôi qua, nụ hôn trở nên ngọt ngào hơn.
Nụ hôn của Đăng Anh như đánh lạc hướng Vũ khỏi những hành động mà cậu sắp làm, cậu đang lỗi thứ kia ra.
"Anh-." Vũ giật mình.
"Phù.." Đăng Anh cởi chiếc áo phong của mình ra. "Nóng quá."
Cơ thể hiện lên với vẻ đẹp thanh thoát và quyến rũ, kèm với vòng eo thon gọn, tạo nên sự cân bằng hoàn hảo giữa các đường cong.
Làn da trắng hồng của anh ấy hiện lên với vẻ đẹp tinh khiết và dịu dàng, hai núm ti hiện rõ ràng trước mặt, làm Vũ không kiềm chế mà nghĩ đến lúc mình có thể cắn mút, tạo ra những dấu vết đỏ trên cơ thể đẹp không tì vết này.
Nghĩ đến lúc đó, Vũ cảm nhận được có một dòng máu đỏ chảy ra từ mũi của mình. Đăng Anh nhìn thấy cậu đang bối rối lau đi vệt máu đó, nhẹ nhàng tiến lại gần và liếm nó.
"Em chảy máu mũi rồi.. Phải xử lí." Đăng Anh hôn lên má Vũ.
Vũ giữ chặt hai tay Đăng Anh lại, đẩy xuống giường. Hôn lên cổ, rồi xương quai xanh.
"Nếu ngày hôm sau, anh bảo với em đêm nay chỉ vì anh không kiềm chế được do kì phát tình.. Hay anh bảo anh không nhớ gì hết, xin em hãy quên nó đi, thì em sẽ không tha thứ cho anh"
Ánh mắt sắc bén của Vũ nhìn thẳng vào Đăng Anh, như muốn nuốt chửng cậu.
"Ừm.. làm tình với anh đi." Đăng Anh nũng nịu. "Chạm vào anh nhiều hơn đi."
Khải Vũ nhắm mắt lại, hít một hơi sâu để bình tĩnh lại, cậu nhớ lại những lời bác sĩ dặn là không được nuông chiều Đăng Anh, mọi thứ mà Đăng Anh nói bây giờ chỉ là những lời nói theo cảm xúc thuần túy.
"Em sẽ.. không đút vào đâu." Khải Vũ ôm chân cậu đặt lên vai mình. "Anh kẹp chặt đùi vào."
"A.. sao em lại khô..-" Tiếng của Đăng Anh đứt gãy ngay khi Vũ đưa vật đó vào giữ hai chân Đăng Anh và cọ sát. "Ha ưm.. hức.. Vũ.."
Rất nhiều tiếng động được phát ra do việc cọ sát trong đùi giữa Vũ và Đăng Anh vang lên, xúc cảm giữa hai chân khiến cậu bắn ra. "Đùi anh.. thật mềm, em thích lắm, anh có thích không?"
Không biết do kì phát tình nên cơ thể cậu nhạy cảm hay vì Vũ, nhưng từng động tác của Vũ khiến cơ thể Đăng Anh như có dòng diện xoẹt qua, khiến cậu không thể nói chuyện một cách rõ ràng mà chỉ có những âm thanh rên rỉ đứt quãng.
"Anh thích.. sướng" Vũ cứ cọ đùi cho đến khi cậu bắn ra lên cả bụng của Đăng Anh. "Cái thứ đó của em cứ chạm vào cái của anh."
Cậu nhẹ nhàng đưa tay lên sờ má Đăng Anh, cảm nhận được hơi ấm từ làn da. "Há miệng ra." Câu từ như ra lệnh, ánh mắt tràn đầy khao khát.
Đăng Anh nhìn cậu, rồi từ từ làm theo, trong không khí tràn ngập sự gần gũi và tình cảm.
Khi môi họ chạm nhau, cảm giác như thời gian dừng lại. Nụ hôn ban đầu thật nhẹ nhàng, e ấp, nhưng dần trở nên nồng nàn hơn, như những ngọn lửa đột ngột bùng cháy.
Hơi thở của họ hòa quyện, mang đến sự ngọt ngào và gần gũi. Đôi môi ấm áp quấn quýt, từng chút một, như muốn khám phá và thể hiện tất cả những cảm xúc chưa bao giờ nói thành lời.
Không gian xung quanh dường như biến mất, chỉ còn lại hai trái tim đang hòa nhịp từng khoảng khắc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]