Đăng Anh nhìn cậu, đôi mắt vẫn còn lấp lánh nỗi lo âu, nhưng cảm giác ấm áp từ nụ hôn của Vũ như một liều thuốc an thần. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Vũ, những câu từ như một lời hứa vững chắc.
"Anh tin em, dù có chuyện gì xảy ra, anh luôn ở đây chờ đợi em." Đăng Anh nói, lòng tràn đầy quyết tâm. Cảm giác như cả thế giới bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại hai người, hòa quyện trong những giây phút tĩnh lặng và chân thành.
Khi Khải Vũ chuẩn bị rời đi, Đăng Anh nắm chặt tay cậu một lần nữa, như để nhắc nhở rằng mọi khoảng cách chỉ là tạm thời. "Quay lại ngay nhé." Đăng Anh nhấn mạnh, mắt nhìn thẳng vào cậu, khắc sâu từng khoảnh khắc trong tâm trí.
"Anh sẽ ở đây chờ em, một cách kiên nhẫn" Đăng Anh nói.
Vũ nhìn Đăng Anh rồi nở một nụ cười dịu dàng, cậu quay lưng đi.
"Anh hãy chờ em, Đăng Anh nói, và rồi, với một nụ cười nhẹ, cậu quay lưng đi.
Vũ nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh. Cậu đi thẳng đến chỗ để thuốc và những vật dụng mà bác sĩ đã chuẩn bị, nhanh tay cầm lấy vỉ thuốc cùng một vài món đồ cần thiết khác. Hơi thở của cậu dồn dập vì bị ảnh hưởng của pheromone, nhưng trong đầu chỉ có một mục tiêu: Giúp Đăng Anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.
Đăng Anh cuộn mình trong chăn, cảm giác an toàn từ mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/-abo-doa-nhung-tuyet-vi-nguoi-ma-no-ro/3738760/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.