🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Đăng Anh nhìn cậu, đôi mắt vẫn còn lấp lánh nỗi lo âu, nhưng cảm giác ấm áp từ nụ hôn của Vũ như một liều thuốc an thần. Cậu cảm nhận được sự chân thành trong từng lời nói của Vũ, những câu từ như một lời hứa vững chắc.

"Anh tin em, dù có chuyện gì xảy ra, anh luôn ở đây chờ đợi em." Đăng Anh nói, lòng tràn đầy quyết tâm. Cảm giác như cả thế giới bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại hai người, hòa quyện trong những giây phút tĩnh lặng và chân thành.

Khi Khải Vũ chuẩn bị rời đi, Đăng Anh nắm chặt tay cậu một lần nữa, như để nhắc nhở rằng mọi khoảng cách chỉ là tạm thời. "Quay lại ngay nhé." Đăng Anh nhấn mạnh, mắt nhìn thẳng vào cậu, khắc sâu từng khoảnh khắc trong tâm trí.

"Anh sẽ ở đây chờ em, một cách kiên nhẫn" Đăng Anh nói.

Vũ nhìn Đăng Anh rồi nở một nụ cười dịu dàng, cậu quay lưng đi.

"Anh hãy chờ em, Đăng Anh nói, và rồi, với một nụ cười nhẹ, cậu quay lưng đi.

Vũ nhanh chóng bước ra khỏi phòng, lòng đầy lo lắng nhưng cũng tự nhắc nhở bản thân phải giữ bình tĩnh. Cậu đi thẳng đến chỗ để thuốc và những vật dụng mà bác sĩ đã chuẩn bị, nhanh tay cầm lấy vỉ thuốc cùng một vài món đồ cần thiết khác. Hơi thở của cậu dồn dập vì bị ảnh hưởng của pheromone, nhưng trong đầu chỉ có một mục tiêu: Giúp Đăng Anh vượt qua giai đoạn khó khăn này.

Đăng Anh cuộn mình trong chăn, cảm giác an toàn từ mùi hương phermone mà cậu đã luôn rất nhớ của Vũ vây quanh. Chiếc chăn không chỉ là vật che đậy mà còn là nơi cậu tìm thấy sự bình yên giữa những cơn sóng dữ của cảm xúc. Mùi hương pheromone từ Vũ như một liều thuốc an ủi, giúp cậu xoa dịu những cơn khát khao mãnh liệt đang dồn dập.

"Anh Đăng Anh." Vũ nhẹ nhàng gọi, tiến lại gần. "Anh cảm thấy như thế nào rồi"

Đăng Anh vẫn đang trốn trong chăn, ánh mắt mờ mịt nhưng vẫn có chút nhận thức. "Anh không biết nữa." Cậu nói với giọng yếu ớt.



"Em mang thuốc đây, hãy uống nó để cảm thấy dễ chịu hơn." Vũ nói, đưa vài viên thuốc về phía Đăng Anh. "Em không phải lo lắng, anh ở đây với em."

Không có tiếng trả lời, chỉ có những hơi thở nhẹ nhàng từ bên trong chăn. Vũ biết rằng việc trốn trong chăn là bản năng của một omega trong giai đoạn khó khăn, nhưng cậu cũng muốn Đăng Anh biết rằng cậu không đơn độc.

"Anh có thể ở đây bao lâu tùy thích, nhưng hãy nhớ rằng anh sẽ luôn bên cạnh em" Vũ nói, ngồi xuống bên mép giường. Cậu đặt tay lên chăn, như muốn truyền đạt sự ấm áp và tình cảm mà cậu dành cho Đăng Anh.

Đăng Anh từ từ thò đầu ra khỏi chăn, đôi mắt còn chút hoang mang nhưng cũng đã bớt căng thẳng hơn. Khi cậu mở miệng, giọng nói vang lên nhẹ nhàng và yếu ớt, như thể mỗi chữ đều được thốt ra với tất cả sức lực còn lại. Âm thanh ấy vừa trầm vừa mềm mại, mang theo chút run rẩy, như một làn gió thoảng qua, mỏng manh và dễ vỡ.

"Anh không cần thuốc, thứ anh cần là em, làm tình với anh đi." cậu thì thầm, giọng như bị vắt kiệt, pha lẫn sự ngại ngùng và nỗi sợ hãi. Đằng sau những lời nói ấy, Vũ có thể cảm nhận được sự bất lực và nỗi lo lắng sâu thẳm trong lòng Đăng Anh. Câu nói không chỉ đơn thuần là một yêu cầu; nó như một lời kêu cứu, một ước mong tìm kiếm sự che chở và bảo vệ.

Mỗi từ mà Đăng Anh phát ra đều như đang bị nghẹn lại, khiến cậu phải cố gắng lắm mới có thể thốt lên. Cái chất giọng ấy, khiến Vũ không khỏi cảm thấy đau lòng và thương xót.

Đăng Anh có vẻ không muốn chạm đến viên thuốc, và Vũ hiểu rằng đôi khi, sự kiên quyết là cần thiết.

"Anh.. Vũ nhẹ nhàng nhưng kiên định, "Anh phải uống thuốc. Nó sẽ giúp anh cảm thấy tốt hơn.

Nhưng Đăng Anh chỉ lắc đầu, đôi môi mím chặt : "Viên thuốc đó không có tác dụng đâu, vì thứ anh muốn là em, vì anh muốn em nên nó sẽ không có tác dụng gì đâu.."

"Em xin lỗi, là do em không biết gì cả." Vũ nói, rồi không chần chừ, cậu đưa tay đến, nhẹ nhàng nắm lấy cằm Đăng Anh, ép cậu nhìn thẳng vào mắt mình. "Hãy để em giúp anh."



Khải Vũ lấy một viên thuốc bỏ vào miệng mình, uống một ngụm nước, sau đó hôn Đăng Anh và Đăng Anh không còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc nuốt viên thuốc xuống. Khi nụ hôn kết thúc, Đăng Anh mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt đầy sự quan tâm của Vũ, cậu cảm nhận được sự dịu dàng đặc biệt mà Vũ dành cho mình.

"Giỏi lắm" Vũ thì thầm khi thấy Đăng Anh nuốt xuống, nụ cười nở rộ trên

môi. Dưới sự chăm sóc và tình yêu thương của Vũ, Đăng Anh cảm thấy nhẹ nhõm hơn, như thể mọi thứ xung quanh đã trở nên bớt nặng nề.

"Bây giờ chỉ anh cần đợi..." Vũ vừa thốt ra lời ấy thì bị cắt ngang bởi một nụ hôn nồng nàn.

Nụ hôn ấy như một làn sóng bất ngờ, xô đổ mọi câu từ còn vương vấn trong tâm trí anh. Hơi ấm từ bờ môi đối phương tràn vào, cuốn đi những lo âu, để lại chỉ những cảm xúc mãnh liệt đang thổn thức.

Trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ xung quanh như tan biến, chỉ còn lại họ trong vòng tay siết chặt, nơi thời gian không còn ý nghĩa.

"Vũ à, anh không nói đùa, anh cũng sẽ không hối hận, anh muốn làm tình với em, anh nói thật đó."

Cảm giác ngượng ngùng tràn về, hòa quyện với những xúc cảm bùng nổ trong lồng ngực.

Ánh mắt anh lấp lánh, nhưng lại không thể giấu nổi sự bối rối. Làn da anh ửng hồng, như thể ánh nắng đã đặt một dấu ấn nhẹ nhàng lên khuôn mặt. Vũ cố gắng lấy lại bình tĩnh, nhưng trái tim anh vẫn đập nhanh, như một khúc nhạc rộn ràng trong không gian tĩnh lặng.

Đăng Anh, không chần chừ, chủ động nắm lấy tay Vũ, cảm giác ấm áp từ bàn tay ấy như xua tan mọi ngượng ngùng. Rồi, trong một hành động tự nhiên, Đăng Anh ôm lấy Vũ, kéo anh gần hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.